Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 501: Phó Bản Ngàn Người (86)



Edit: Ry
May Mắn A đúng là cực kì nỗ lực.
Người quen toàn gọi anh ta là Tiểu Vận, nghe như một cái biệt danh khiêm tốn, đùa trêu một chàng trai mới trưởng thành. Nhưng anh ta luôn hiểu rõ bản thân... Thường thì anh ta là một người khá lạnh lùng.
Anh ta chỉ tin bản thân mình --- Hay đúng hơn là chỉ tin "linh cảm" mơ hồ nhưng cực kì chính xác của mình.
Cái này dẫn tới việc dù tiến độ nhiệm vụ của May Mắn A chậm hơn những người khác, thậm chí anh ta còn không biết mình phải làm những gì, lại vẫn có thể đi theo quỹ đạo chính xác nhất.
Và cứ thế vô tình tạo thành sự trùng hợp kì diệu nhất.
Hiện May Mắn A đang ngồi cạnh một chiếc bàn tròn trong hành lang, nhìn từng bụi hoa xinh đẹp trồng bên ngoài ô cửa kính. Chúng tươi tắn nở rộ chen chúc nhau tựa vào cửa, tạo thành trải nghiệm thị giác rất tuyệt, cảm giác như vươn tay là có thể chạm vào.
May Mắn A đặt tách cà phê xuống.
Đây là một tòa nhà trong dinh thự nhà họ Nguyên, anh ta cũng không ngờ là đặt hẹn xong cậu ấm kia sẽ chọn địa điểm này... Anh ta cứ nghĩ là sẽ công thức hoá, chính thức hơn, chứ hẹn ở nhà cảm giác như đi tụ tập anh em, khá riêng tư tình cảm.
Anh ta tự nhận là không quen biết gì cậu ấm này.
Nhưng May Mắn A cũng nhanh chóng hiểu được, hẹn ở đây không có nghĩa là cậu ta coi trọng anh, nghe đồn sức khỏe cậu chủ nhỏ này không tốt, ít khi ra ngoài... Ở địa bàn của mình cũng sẽ an toàn hơn.
Giống mấy "cô nương được nuôi trong khuê phòng".
May Mắn A nghĩ.
Anh ta không có nhiều thông tin về cậu chủ nhỏ được bảo bọc quá kĩ này, chỉ biết cậu ta là người thừa kế của nhà họ Nguyên ở thành phố A, ốm yếu lắm bệnh, rất được người nhà cưng chiều. Cậu ta chẳng ra ngoài giao lưu bao giờ, thế nên gần như là người vô hình trong giới quyền quý.
May Mắn A chủ động tiếp cận chẳng qua là vì anh ta muốn mua lại cái trung tâm thương mại thuộc quyền sở hữu của nhà họ Nguyên ---
Ban đầu cứ tưởng là sẽ bàn hợp đồng với cha Nguyên, May Mắn A cho rằng chuyện đầu tư này là do ông ta chỉ đạo, dù sao số tiền không hề nhỏ, hợp đồng cũng dùng chữ kí của ông ta. Không ngờ vất vả liên hệ được, trả lời thì có trả lời, nhưng cha Nguyên lại lịch sự từ chối yêu cầu giao dịch của May Mắn A, bày tỏ nơi đó là do con trai mình mua về, ông ta không thể làm chủ, nhưng có thể giúp anh liên hệ với Nguyên Dục Tuyết.
Thật bất ngờ.
Dù không phải là giao dịch do ông ta thúc đẩy, nhưng hẳn là cũng có quyền lên tiếng thay Nguyên Dục Tuyết, dù gì ông ta cũng là cha, không ngờ người này lại dứt khoát không nhúng tay.
May Mắn A thấy đối tượng giao dịch là mấy con cáo già lõi đời chính ra lại yên tâm hơn... Bởi có khôn khéo thế nào thì mục đích chính của những người này vẫn là lợi ích, chỉ cần có lợi ích thì kế hoạch gì cũng thông. Nhưng đối tượng đổi thành cậu ấm nhỏ thông tin gần như trống rỗng, không biết thủ đoạn cao thấp thế nào, anh ta do dự.
Theo những thông tin thăm dò được, cậu út nhà họ Nguyên dạo gần đây có rất nhiều hành vi kì quái, trắng trợn thu mua đất đai, đồng thời không chịu bán ra.
Nguyên Dục Tuyết rõ ràng không phải người thiếu tiền, anh ta không có lòng tin mình sẽ thành công trong vụ mua bán này. May Mắn A có thể bỏ ra rất nhiều, nhưng e là khó có thể đả động Nguyên Dục Tuyết. Cậu vốn là người không thiếu cái gì. Con trai độc nhất của nhà họ Nguyên, được cưng chiều bảo bọc, dù muốn mặt trăng thì cũng sẽ có người hái về cho cậu.
Trong sự nôn nóng bất an này, May Mắn A vô thức gõ ngón tay lên mặt bàn.
Anh ta cũng không hiểu sao, cứ như thể bị quỷ mê hoặc, cố chấp phải mua cho bằng được mảnh đất kia, vì thế mà đứng ngồi không yên.
Hôm đó chỉ là vô tình đi ngang qua trung tâm thương mại, vào trong dạo mấy phút, ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, đồng thời ngày càng mãnh liệt. Nó tràn ngập trong trí óc, làm loạn lên khiến đầu anh đau nhức, buộc May Mắn A phải nhìn thẳng vào mong muốn của mình.
Linh cảm của anh luôn rất chuẩn.
Cái linh cảm thần kì này đã giúp anh giải quyết rất nhiều phiền phức, cũng mang lại vô vàn lợi ích, gần như chưa từng xảy ra sai lầm, nên May Mắn A không hề nghi ngờ bản thân.
Chính vì sự may mắn vượt mức bình thường này mà từ nhỏ đến lớn, anh hiếm khi gặp phải chuyện gì "không thuận lợi". Nhưng cuộc mua bán này còn chưa bắt đầu, May Mắn A đã cảm nhận được một nỗi lo bí ẩn... Đây coi như là lần đầu tiên anh ăn cây đinh mềm, không biết phải làm gì.
Cậu ấm kia vẫn chưa tới.
Chuyện này cũng bình thường thôi, vì còn nửa tiếng nữa mới tới thời gian hẹn. Dinh thự nằm ở khá xa, anh ta sợ kẹt xe tới trễ nên cố ý đến thật sớm để lại ấn tượng tốt.
Nhưng khi thấy vị quản gia chiêu đãi mình dẫn thêm vài vị khách khác vào, May Mắn A biết là chuyện không ổn.
Anh ta lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng quan sát đối phương.
May Mắn A có thể khẳng định vị này không phải cậu chủ nhỏ, vì người tới là một người phụ nữ.
Cô ta rất đẹp với mái tóc vàng cuộn sóng, mặt mộc lộ rõ quầng thâm, có vẻ như không được nghỉ ngơi tốt. Nhưng tất cả những cái này không ảnh hưởng tới khí chất sắc bén của cô nàng, hiển nhiên là một người phụ nữ rất khó đối phó.
"Vị này là ---" May Mắn A mở miệng.
"Cô Vàng." Quản gia Tề mỉm cười đáp: "Mục đích cô ấy tới đây cũng giống như ngài. Cậu chủ nhà tôi mới trúng gió, sức khỏe không được tốt, ít có thời gian rảnh, cũng chỉ có buổi chiều hôm nay nên hẹn tất cả đến đây."
May Mắn A không vui lắm. Hẹn nhiều đối tác tới gặp cùng một lần tuy không phải hành vi gì quá mất lịch sự, nhưng anh ta được người khác tôn kính đã quen, có sự kiêu ngạo nhất định. Nguyên Dục Tuyết không chịu gặp riêng anh ta khiến May Mắn A hơi có ý kiến. Nhưng vừa nghe cô này có "ý đồ" giống mình, chút hậm hực nho nhỏ lập tức bay biến, ngạc nhiên vô cùng, sau đó thận trọng quan sát người phụ nữ tóc vàng trước mặt.
Cô ta cũng muốn mua mảnh đất đó?
May Mắn A cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Đây là lần đầu anh ta gặp một người cũng có "mắt nhìn" như mình, xem ra cạnh tranh sẽ dữ dội lắm đây.
A Vàng quá mệt, thái độ rất lạnh lùng.
Nghe quản gia nói vậy, cô chỉ gật đầu chào May Mắn A, không quan tâm tới anh ta.
Nhưng May Mắn A vẫn nhìn ra, cô gái này có vẻ --- cảnh giác mình.
Rất cảnh giác là đằng khác.
Kể cả khi quan hệ của họ là cạnh tranh thì cũng không tới mức phải cảnh giác anh ta chứ? Làm như anh ta là nhân vật nguy hiểm gì vậy, bực ghê.
May Mắn A không biết, A Vàng đã khôi phục một phần kí ức khi là người chơi, và dù cô không nhớ May Mắn A, lại cảm thấy anh ta trông rất quen. Người chơi với nhau sẽ luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh, không phải ai cũng thân thiết, sẽ có người sẵn sàng giết hại đồng loại, tất nhiên cô phải cảnh giác với tên này.
Bầu không khí giữa cả hai hết sức ngột ngạt khó xử, không ai lên tiếng.
Đúng lúc này, quản gia Tề nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng khom lưng: "Hai vị xin đợi một chút, để tôi đi đón..."
May Mắn A mừng rỡ, tưởng là ông sẽ đi đón Nguyên Dục Tuyết, lại nghe được quản gia Tề nói hết câu: "Một vị khách khác."

May Mắn A: "..."
Anh ta không biết phải nói gì, mất một lúc mới khó khăn mở miệng: "Xin hỏi vị khách này... Có cùng mục đích với chúng tôi à?"
Nụ cười trên mặt quản gia không hề thay đổi, hoàn hảo như thể được hàn lên: "Vâng."
May Mắn A: "..."
Thế mà anh ta lại có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này.
Người tới không ai khác ngoài anh Dạ.
Sau khi thức tỉnh, biết có nhiệm vụ, hắn dùng vài thủ đoạn nhỏ, tra được tới Nguyên Dục Tuyết.
Chủ yếu là cậu không hề che giấu hành vi của mình trong thời gian qua, đều là thủ tục chính quy, muốn tra cũng rất dễ.
Chính vì thế lại càng khiến anh Dạ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Từ những chi tiết này có thể thấy thủ đoạn của Nguyên Dục Tuyết không hề tầm thường. Cậu cũng biết nhiều tin tức về nhiệm vụ hơn hắn.
Mà càng tra hắn càng kinh ngạc, từ những ngày đầu tiên Nguyên Dục Tuyết đã bắt đầu có hành động, hắn thì vẫn không hay biết gì, chìm đắm trong cuộc sống bình thản.
Nhưng sự êm ấm này lại ẩn chứa sấm chớp mưa bão, bất kì lúc nào cũng có thể lật úp người ta.
Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết.
Hắn không ngừng lẩm nhẩm cái tên này, luôn cảm thấy rất... Quen thuộc.
Anh Dạ không miêu tả được cảm giác quen thuộc này tới từ đâu, nhưng hắn bỗng không còn nôn nóng bất an như thế nữa, như thể mấy chữ này có ma lực kì diệu khiến người ta bình tĩnh lại. Anh Dạ thậm chí còn viển vông nghĩ... Người có tên như vậy hẳn không phải là người xấu.
Có thể trao đổi.
Mọi thứ phải đợi gặp mặt rồi lại nói.
...
Anh Dạ theo quản gia Tề bước vào hành lang pha lê.
Hắn gặp hai người chơi khác, nhìn một cái là có thể phân biệt được, lịch sự gật đầu chào.
Giữa ba người không có đề tài để trò chuyện - đây là ý nghĩ của May Mắn A. Hai người kia trong lúc nhìn nhau lại trao đổi được không ít tin tức, dù sao họ đều là người chơi, thời gian thức tỉnh cũng sêm sêm.
Chưa tới giờ hẹn, nhưng 3 vị khách đều ở đây, quản gia Tề bèn thông báo với Nguyên Dục Tuyết, hỏi ý kiến cậu.
Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng nói "được", nhanh chóng xuống nhà, đi tới chỗ hẹn.
Bị trúng gió, người yếu không phải là cái cớ, chẳng qua là không tới mức như quản gia Tề nói. Mấy hôm trước Nguyên Dục Tuyết bị cảm lạnh, theo lý mà nói thì có Giới Chu Diễn lẫn quản gia Tề theo sát như vậy, chăm chút cẩn thận thì cậu không có cơ hội để ốm tiếp mới đúng.
Nhưng cậu lại ốm đấy, ốm rất đúng lúc. Nửa ngày thời tiết thay đổi, Nguyên Dục Tuyết ra vườn cho chim tước ăn, vào nhà đã cảm lạnh.
Không nghiêm trọng, nhưng lại khiến Giới Chu Diễn thần hồn nát thần tính, mấy hôm nay cứ kè kè bên cạnh.
Tiết trời hôm nay không lạnh, Nguyên Dục Tuyết vẫn bị bắt mặc hai lớp áo dày, cổ áo còn lót chút lông mềm. Cậu đội mũ len, thậm chí còn quàng cả khăn, che khuất nửa mặt, kín không một kẽ hở.
Buổi gặp mặt hôm nay cũng là cậu nói mãi mới được, vì theo quan điểm của quản gia Tề, cậu chủ không nên suy nghĩ mệt nhọc quá nhiều khi đang ốm.
Có điều lúc ấy nhìn vào mắt Nguyên Dục Tuyết, quản gia Tề thật sự không từ chối được, xấu xa vứt vấn đề này sang cho Giới Chu Diễn... Hắn đứng cùng lập trường với ông, lạnh lùng cho rằng không cần phải gặp những người kia.
Nhưng hắn quá vô dụng. Vì Nguyên Dục Tuyết hiếm khi trịnh trọng đưa ra yêu cầu như vậy. Bờ mi cong chớp chớp nhìn hắn, lẳng lặng chờ đợi, không giục giã. Bảo hắn từ chối cậu... Quá khó khăn.
Từ chối Nguyên Dục Tuyết giống như tự rót dung nham vào họng, hoặc thọc dao vào miệng khua khoắng, có khi còn đau khổ hơn thế.
Giới Chu Diễn nói không nên lời.
Chương trước Chương tiếp
Loading...