Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 500: Phó Bản Ngàn Người (85)



Edit: Ry
Ông bác kia lập tức đanh mặt nghĩ, chuyện quái gì vậy? Sao tới ca trực của ông thì hết đứa này đến đứa kia đòi vào trong thế?
Ông cũng không phải người vô lý, bèn nói: "Cháu gái, cái này chú không có quyền quyết định. Đây là quy định của ông chủ, chú chỉ là bảo vệ thôi, không thể để cháu vào trong được. Hay là... Chú gọi taxi cho cháu về nhà nhé?"
Về nhà?
Cô tất nhiên có thể về nhà.
Nhưng đầu óc cứ ngơ ngác hỗn loạn, cảm giác như bị đè thứ gì trên người, không hiểu sao cảm thấy vô cùng mâu thuẫn với việc "về nhà"... Kiểu như là chỉ cần làm vậy, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra khiến cô phải hối hận.
"Chú ơi..." Giọng cô run run: "Cháu xin chú, cháu có thể trả tiền, cháu có rất nhiều tiền. Hoặc là chú cho cháu gặp nói chuyện với chủ nhà hát được không. Cháu chỉ cần ngủ lại một đêm thôi, sáng mai sẽ đi ngay, cũng không động vào thứ gì trong rạp hết. Có được không ạ?"
Ông bác bắt đầu do dự.
Cũng không phải bởi vì thù lao mà đối phương hứa hẹn, mà do ông thấy được trạng thái tinh thần của cô gái trẻ này không tốt lắm. Đêm hôm khuya khoắt lại một thân một mình, rõ ràng vừa gặp chuyện gì đó, mấy thằng biến thái chẳng hạn, nên giờ sợ không dám về nhà.
Nghĩ vậy, ông động lòng trắc ẩn. Gác ki hốt rác vào góc, tới khuyên nhủ để cô vào trong rạp trước, lấy cái ghế cho cô ngồi rồi mới khóa cổng.
"Vậy cháu cứ ngồi ở đây nhé, để chú đi hỏi sếp. Trường hợp đặc biệt chắc họ sẽ đồng ý thôi. Tiền thì không cần đâu, bọn chú làm mấy cái này lương cũng cao mà, lấy của cháu như thế thì không ổn lắm."
"Cảm ơn, cảm ơn chú rất nhiều ạ."
Môi người phụ nữ vẫn còn tái nhợt, cô theo ông bác vào trong rạp hát. Dường như có công hiệu thần kì nào đó, cảm giác lạnh lẽo lập tức tan biến, cả người thoải mái hơn hẳn, tâm trí cũng tỉnh táo hơn.
Không biết là do tâm lý hay gì, sự thay đổi rõ rệt này khiến cô càng quyết tâm, đối phương có muốn đuổi thì cô cũng nhất quyết phải ở lại bằng mọi giá.
Ông bác lấy chai nước khoáng cho cô, cũng không sợ cô lấy trộm đồ, cứ thế ra ngoài tìm cấp trên.
Một lúc sau ông bác kia trở lại, dẫn theo người quản lý của nhà hát.
Quản lý là một người phụ nữ trung niên, thấy một cô gái trạng thái không tốt lắm, mặt mày vẫn còn hoảng hốt, lại càng thêm thông cảm.
"Cháu tên gì, nhà ở đâu?"
"A Vàng ạ." Cô gái trả lời: "Cháu ở vườn hoa Phú Xuân."
Người ta chịu trả lời, quản lý cẩn thận hỏi tiếp vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, có cần bà giúp báo cảnh sát không.
Báo cảnh sát?
Sắc mặt A Vàng thoáng trở nên kì lạ, rồi kiên quyết lắc đầu.
Mấy chuyện như gặp quỷ đâu thể làm phiền cảnh sát.
Thấy A Vàng dứt khoát từ chối, quản lý quan sát cô, mặc dù trạng thái tinh thần có vẻ không ổn lắm, nhưng trên người không có vết thương gì rõ rệt, hẳn là chỉ bị dọa thôi, cơ thể không có vấn đề.
A Vàng không muốn báo cảnh sát, quản lý cũng không cố thuyết phục, đưa cho cô số điện thoại của mình, nói là nếu cần giúp thì bà sẵn sàng làm nhân chứng.
Chuyện ngủ lại đây bà cũng đồng ý.
Quản lý cũng nói có thể đảm bảo đưa A Vàng về nhà an toàn, nhưng thấy cô gái có phản ứng kịch liệt như vậy, mất tiền cũng nhất quyết phải ở lại đây, bà đoán có thể A Vàng bị tổn thương tâm lý, không dám rời khỏi khu vực mình nhận định là an toàn, cũng không ép.
"Theo quy định thì tụi cô không được cho người lạ vào." Quản lý nói: "Nhưng quy củ là chết, người là sống. Cháu cứ ở lại đây đi, sáng mai cô báo cáo lên trên, giải thích với ông chủ, cũng không phải chuyện gì to tát."
A Vàng vô cùng biết ơn. Bấy giờ, cô mới dần thấy chua xót, cảm động, cảm giác như cuối cùng cũng sống dậy.
Cuối cùng cũng trở lại nhân gian.
"... Cảm ơn cô rất nhiều."
"Bọn cô phải làm cả đêm, chắc cháu chỉ có thể vào phòng nghỉ nằm tạm. Cách âm không được tốt lắm, sẽ hơi ồn đấy, cháu có chịu được không?" Bà nói: "Ở đây thì cháu kêu lúc nào cũng sẽ có người nên không cần lo vấn đề an toàn. Nếu lát nữa muốn về thì tụi cô cũng có thể sắp xếp người đưa cháu về."
Vô cùng chu đáo và tinh ý.
A Vàng cảm giác nước mắt mình sắp rơi rồi.
Mục đích của cô vốn không phải là tìm chỗ ngủ, ở lại đây cả đêm không ngủ cũng không sao. Mà xảy ra chuyện như vậy, cô có ngủ được hay không vẫn là một vấn đề khác, tất nhiên sẽ không bắt bẻ, liên tục nói cảm ơn.
Quản lý sắp xếp xong cho A Vàng cũng vội vàng đi mất, hiển nhiên là còn rất nhiều việc.
A Vàng theo vào trong, quan sát xung quanh một chút. Nơi này vốn là một công trình to rộng và rất đẹp, nhưng không biết vì lí do gì mà tất cả đều bị dỡ bỏ, đống phế liệu được qua loa chất trong góc, tường cũng tróc thủng mấy chỗ.
Nội thất nhà hát đã hoàn toàn bị phá bỏ, chỉ còn mấy cột tường chịu lực, ngay cả sân khấu cũng bị dỡ ra, so với trước đúng là một trời một vực.
A Vàng khó hiểu, người ta trang hoàng lại đều là nâng cấp các thứ, phá hết thế này... Là định xây lại từ đầu à?
Nhưng chuyện này không liên quan tới cô, cô nhìn một cái rồi cũng không để trong lòng.
Đi vào phòng nghỉ, nơi này rất nhỏ, đến giường cũng là mấy tấm ván cứng ghép tạm vào nhau, phủ thêm một lớp đệm chăn coi như sạch sẽ, nhưng mỏng dính, ngồi lên vẫn có thể cảm nhận được rõ sự cứng rắn bên dưới.
Điều kiện không tốt lắm, cô quản lý kia không hề khiêm tốn, cách âm cũng cực kém, có thể nghe rõ tiếng đập phá rầm rầm bên ngoài. A Vàng ngẩn người ngồi trên giường, nghe tiếng công nhân làm việc.
Sợ thì cũng không sợ, cô lấy điện thoại nhắn tin cho người nhà, lấy cớ là qua nhà bạn ngủ một đêm. Sau đó yên tâm nằm xuống nhìn trần nhà xám trắng, bỗng có cảm giác rất hoảng hốt.
Đầu óc rối bời, không ngừng nghĩ lại từng chi tiết nhỏ ngày hôm nay, những hình ảnh ma quái đáng sợ kia đã không còn khiến cô run rẩy như trước.
Nhớ đến con hẻm nhỏ dài dằng dặc, chạy mãi không thoát được, cô vẫn thấy lạnh sống lưng.
A Vàng cứ tưởng mình sẽ chết ở đó.
Cũng may về sau, dù không biết bằng cách nào, lại chạy ra được...

Sự xuất hiện của nhà hát này quá thần kì, chính cô cũng không hiểu sao mình chạy được tới đây, cứ tỉnh tỉnh mê mê được cứu vớt, thoát khỏi nanh vuốt của con quỷ kia.
A Vàng thỏa sức nghĩ lung tung, không theo một logic nào. Nghe tiếng đập phá không ngừng vang lên ở sát vách, cô dần gà gật.... Có lẽ là thật sự quá mệt, cơn buồn ngủ mãnh liệt bùng lên. Mắt ngày càng nặng trĩu, tư duy cũng trở nên mơ hồ, rồi không biết từ lúc nào đã chìm trong giấc mộng.
...
Sáng hôm sau bị đánh thức, vị quản lý kia buồn cười trêu cô: "Cháu gái ngủ ngon quá nhỉ, không ngờ cháu lại ngủ được đấy. Cô tới đây gọi mãi cháu mới dậy."
Ồn như vậy mà cô vẫn ngủ ngon lành, thậm chí còn không cởi giày.
A Vàng xấu hổ, liên tục nói cảm ơn. Nhân lúc đối phương không chú ý, cô nhanh nhẹn móc ra toàn bộ tiền mặt trong ví, len lén đặt dưới gối.
Quản lý hỏi thêm có muốn bà cho người đưa cô về không. A Vàng vội xua tay, nói mình tự đón xe về được ---
Dù sao cũng là ban ngày, con phố này không hề vắng, rất nhiều người qua lại, cô tự về được.
Lại cảm ơn thêm mấy lần nữa rồi mới ra về. A Vàng nghĩ xem có nên tìm người tới lái xe của mình ở chỗ con hẻm kia về không, vì nói thật là đời này cô không muốn lại gần chỗ đó nữa. Suy nghĩ một chút, A Vàng quyết định không tìm đường chết, của đi thay người cũng tốt, không cần xe.
Cô chắc chắn mình sẽ không bao giờ trở lại nơi đó.
Ra khỏi nhà hát vẫn còn sớm, nắng chiếu rọi muôn nơi.
A Vàng không thấy khó chịu nữa, ra khỏi nhà hát cũng không thấy nôn nao, nhưng cô quay đầu, không hiểu sao lại nghĩ ---
Nếu có thể mua lại nơi này thì tốt.
Nó thật sự cho cô một cảm giác cực kì cực kì yên tâm, rất là tâm linh, có thể nói là đất quý phong thủy tốt --- Đây là lần đầu tiên A Vàng có đánh giá rõ rệt như vậy về nhà hát này.
Ngẩn người một hồi, A Vàng vô thức lẩm bẩm: "Mua được một góc cũng tốt, nơi này mới là khu vực an toàn..."
Cô không biết tại sao mình lại thốt ra một cụm từ cực ít sử dụng trong đời sống hàng ngày như "khu vực an toàn".
Nhưng chỉ một giây sau, A Vàng thấy trước mắt tối sầm. Cảm giác bị thứ gì đó theo dõi lại càn quét, chỉ là lần này ---
[Người chơi 499 phát hiện manh mối quan trọng của phó bản, thỏa mãn điều kiện mở khóa thúc đẩy tiến độ nhiệm vụ!]
[Mở khóa một phần kí ức và điều kiện nhiệm vụ!]
[Tiến trình nhiệm vụ chung --- Giai đoạn đầu --- 89%]
-----
Người xem lúc này:
[...?]
[...??]
[Vậy, vậy cũng được nữa?]
[Giống hệt anh Dạ, được người ta gánh.]
Ngoài ra người xem còn phát hiện, cuộc sống tương đối an nhàn khiến người ta đắm chìm trong phó bản đã chấm dứt, có vẻ như hệ thống đang bắt đầu ra tay ---
Nó như thể muốn giết người chơi, nhưng chính những nguy hiểm này lại khiến bọn họ ý thức được bản chất của nhiệm vụ.
Màn đạn đột nhiên xuất hiện dòng chữ:
[Mau qua xem đại lão May Mắn A!]
[So ra thì tôi thấy ổng không phải là được người ta gánh đâu, nỗ lực hơn những người khác nhiều...]
Chương trước Chương tiếp
Loading...