Vũ Khí Hình Người
Chương 502: Phó Bản Ngàn Người (87)
Edit: Ry
Thế là có buổi gặp mặt này.
Quản gia Tề chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng tới nước này rồi ông ta cũng không thể ngăn cản. Ông ta không muốn bị cậu chủ ghét đâu, càng không thể trở thành hình tượng của người nói mà không giữ lời trong lòng cậu.
Lúc Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, ba người ngồi trong hành lang đều khó hiểu nhìn ra ngoài trời... Đâu có lạnh tới vậy đâu.
Nhưng nghĩ tới lời đồn về cậu chủ nhỏ này, càng thêm cảm thấy lời đồn thật chính xác.
Không phải là lấy cớ, có vẻ sức khỏe của cậu ấm này không tốt tí nào, chẳng trách cậu ta chưa từng xuất hiện.
Bên cạnh Nguyên Dục Tuyết là một người đàn ông điển trai cao lớn, mặt mày lạnh lẽo.
Ngoại hình xuất sắc chỉ là thứ yếu, chủ yếu là khí chất của hắn quá nổi bật, trời sinh ngăn cách với thế giới này. Hắn có một sự xa cách và tàn khốc khiến người ta phải e ngại. Không có một lí do nào hết, chỉ cần thấy hắn họ đã muốn nhượng bộ.
Một người mà vừa xuất hiện đã khiến người ta cảm thấy "uy hiếp"... Cũng coi như là đặc biệt.
Nhân vật như vậy dù có ở đâu đi chăng nữa cũng sẽ cực kì gây chú ý, ai gặp hắn cũng phải đề phòng, cẩn thận từng bước. Bọn họ chắc chắn sẽ lấy hắn làm trung tâm, dè chừng hình thành khoảng cách. Nhưng lần này, bởi vì sự tồn tại của Nguyên Dục Tuyết, mấy người chơi kia chỉ cảnh giác nhìn Giới Chu Diễn vài lần, tuy vẫn hơi để ý... Nhưng ánh mắt không kìm được tập trung vào cậu chủ nhỏ. Dường như mọi giác quan với nguy hiểm trở nên trì độn, trong mắt họ chỉ còn Nguyên Dục Tuyết.
Đây cũng là một phần lí do khiến Nguyên Dục Tuyết có thể trung hòa "mùi nguy hiểm" của Giới Chu Diễn. Rất quái lại, trên người cậu có một lực hấp dẫn đáng sợ, tưởng như thiếu niên trời sinh đã là trung tâm của cơn lốc.
Loại cảm giác này rõ ràng nhất với A Vàng và anh Dạ.
Nhìn thẳng vào người ta, còn nhìn chằm chằm là hành vi mất lịch sự. Tuy không tới nỗi là xúc phạm, nhưng quá có tính công kích.
Họ tới tìm Nguyên Dục Tuyết là để làm giao dịch, còn có đối thủ cạnh tranh, điều nên làm là nỗ lực giành lấy thiện cảm của cậu để giúp cuộc chiến dễ dàng hơn. Nhưng giờ, hai người ít nhiều đều có vẻ quái dị, ánh mắt tăm tối, nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Chỉ có May Mắn A là trông bình thường nhất.
Anh ta cũng khá tò mò về Nguyên Dục Tuyết, nhưng không có trắng trợn thể hiện như những người khác, dè dặt lễ độ nhìn vài lần.
Cậu mặc quá kín, còn dùng khăn che hơn nửa mặt, nhưng đôi mắt kia ---
Quá đẹp.
Đen nhánh, sâu thẳm, một vẻ đẹp khiến người ta nhớ thương. Hàng mi cong dài mềm mại, vừa sắc bén lại vừa yếu ớt, thật sự quá hút mắt.
Tưởng như cả trời sao tĩnh lặng đều rơi hết trong đôi mắt ấy, chớp mắt là sáng ngời, là gió trăng ngút ngàn, đẹp tới kì lạ.
Phần da lộ ra ngoài là màu tuyết trắng thiếu sức sống, rất đáng chú ý, thể hiện một sự ốm yếu khiến người ta nao lòng, tiếc thương khó tả.
Một người rất dễ khiến người ta sinh lòng yêu mến.
May Mắn A nghĩ, bình tĩnh gật đầu: "Chào cậu."
Nguyên Dục Tuyết ngồi xuống đối diện họ, Giới Chu Diễn an vị bên cạnh. Mấy cái ghế cách nhau không quá xa, nhưng Giới Chu Diễn ngồi xuống không khác gì một ngọn núi lớn, ngăn cách bọn họ và Nguyên Dục Tuyết. Hai đoàn thể được chia tách, phân biệt rõ ràng, khiến A Vàng và anh Dạ không khỏi nhìn hắn mấy cái.
"Chào mọi người." Giọng cậu len lỏi qua chiếc khăn quàng.
Có lớp vải cách trở khiến âm thanh hơi nghèn nghẹn, nhưng vẫn nghe ra được là giọng thiếu niên, lành lạnh đều đều, rất hay.
May Mắn A đã quên mình từng gặp Nguyên Dục Tuyết ở công viên... Lúc đó bị nỗi sợ chiếm lĩnh tâm trí, bồi hồi trước cái chết, trạng thái tinh thần tất nhiên không tốt lắm, anh ta cũng không để ý xung quanh có ai, cúi đầu vội vàng bỏ đi.
Thế nên lỡ mất lần đầu gặp mặt.
Nguyên Dục Tuyết nhận ra người này, nhưng không mở miệng đề cập.
May Mắn A không vào đề ngay, anh ta mở máy hát, tủm tỉm nhìn sang Giới Chu Diễn: "Vị này là?"
Giới Chu Diễn lờ anh ta.
Hắn vô cảm ngồi cạnh Nguyên Dục Tuyết như tảng băng, điệu bộ ngạo mạn này lại chẳng ai thấy lạ. Kiểu như họ tự động hiểu được và chấp nhận sự ngạo mạn của hắn.
May Mắn A không tỏ vẻ gì, anh ta vốn cũng không trông cậy Giới Chu Diễn sẽ trả lời. Đúng như dự đoán, Nguyên Dục Tuyết chậm rãi nói: "Anh ấy là Giới Chu Diễn. Anh ấy là..."
Do dự vài giây, cậu chầm chậm bổ sung thiết lập: "... Là anh trai tôi."
Cậu vừa dứt lời, Giới Chu Diễn nhẹ nhàng quay sang nhìn.
Vẻ mặt không đổi, nhưng có vẻ rất nghiêm túc, nhìn Nguyên Dục Tuyết không nói gì.
May Mắn A: Mình nhìn nhầm hả?
Sao tự dưng thấy... Cái gã đàn ông mặt lạnh như tiền kia nghe thế có vẻ rất vui vậy?
Hắn là "anh trai" của Nguyên Dục Tuyết, nhưng lại có họ Giới. Bọn họ là người thành phố A nên cũng biết một chút về gia thế của Nguyên Dục Tuyết, biết cậu có một người anh trai không cùng huyết thống, quan hệ không thân thiết lắm, không mấy qua lại với nhau, khá là lúng túng.
Nhưng giờ có vẻ phải đánh dấu hỏi vào "không thân thiết lắm".
Trông thân thiết như thế kia cơ mà.
May Mắn A thầm than trong lòng: Ông anh này có vẻ --- gia trưởng ra phết. Có phải anh trai ruột đâu mà Nguyên Dục Tuyết gặp người ngoài cũng phải ở cạnh trông em thế?
Ấn tượng của May Mắn A với Giới Chu Diễn không tốt lắm, nhưng với Nguyên Dục Tuyết lại cực kì tốt, nên cũng không quá căng thẳng, rất tự nhiên nói: "Chào cậu Nguyên, tôi là Kỳ Vận, bạn bè thường hay gọi tôi là Tiểu Vận."
May Mắn A nở nụ cười, sáng sủa rạng ngời, không phải kiểu người khó gần. Anh ta rất dễ dàng kéo gần khoảng cách, không hề khiến người khác phản cảm: "Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, quả nhiên cậu Nguyên..."
"Không phải lần đầu tiên." Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh đính chính: "Chúng ta đã từng gặp nhau trong công viên trò chơi."
May Mắn A sửng sốt.
Anh ta rất hiếm khi tới công viên trò chơi, sau vụ lần trước càng là xin miễn, không tới gần bất cứ cái công viên nào. Nghe Nguyên Dục Tuyết nói vậy, đáp án quá rõ, anh ta xác định được ngay công viên cậu nói. Sau sự kiện kia, anh ta về nhà còn bất an mấy ngày, tuy là không có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn không ngừng đề phòng cảnh giác khắp nơi.
Anh ta là một người rất may mắn, hiếm khi gặp phải chuyện xui giống vậy, còn rất khó hiểu... Nguyên Dục Tuyết nói làm May Mắn A tưởng họ đã từng đi lướt qua nhau trong biển người. Qua lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn nhớ đặc điểm ngoại hình của anh ta thì hẳn là lúc đó đã cố ý quan sát.
Nghĩ vậy, May Mắn A lại cảm thấy thế giới này thật kì diệu, trải nghiệm ở công viên trò chơi hôm đó không còn là chuyện xui xẻo nữa, trở thành may mắn rồi.
"Vậy sao?" May Mắn A có vẻ rất vui: "Chúng ta thật là có duyên."
Hai người ngồi bên cạnh từ đầu tới giờ vẫn luôn ngậm miệng giờ lại không chịu im nữa.
A Vàng bỗng nói: "Tôi cũng thấy cậu Nguyên rất quen, có thể chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi."
Tự dưng bị cướp thoại, anh Dạ kiểu: "..."
Ngừng khoảng hai giây, hắn vẫn nói: "Tôi cũng thấy thế."
Thật ra Nguyên Dục Tuyết cũng thấy hai người này... Quen tới kì lạ. Nhưng cậu tin vào tư liệu trong đầu, lật cái nào ra cũng có thể khẳng định cậu chưa từng gặp A Vàng và anh Dạ.
Cho dù đứng giữa biển người, chỉ cần có một tích tắc tiếp xúc cũng sẽ được cậu ghi lại vào bộ nhớ, Nguyên Dục Tuyết không thể nào không có ấn tượng được.
Cậu là người máy chiến tranh, tính năng hiệu suất cao đã xác định cậu không bao giờ có thể "quên".
Thế nên Nguyên Dục Tuyết do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói: "... Không."
Giới Chu Diễn cũng mở miệng nói câu đầu tiên kể từ khi xuất hiện. Mặt hắn lạnh tanh, lời lẽ lại hết sức cay nghiệt, nói trúng tim đen: "Cô là người thứ 54 dùng cái cớ này để bắt chuyện với Nguyên Dục Tuyết."
A Vàng: "..."
Anh Dạ còn chưa kịp biện minh, Giới Chu Diễn đã quay sang, hết sức bình thản: "55."
Anh Da: "..."
Oan quá!
Đúng là họ muốn nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết thật, nhưng có chết cũng sẽ không dùng cái cớ sứt sẹo quê mùa như vậy... 53 người kia là ai?
May Mắn A cố gắng khống chế biểu cảm, đảm bảo mình không có cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng hiển nhiên anh ta thất bại rồi, ánh mắt thù hằn của A Vàng và anh Dạ đang đâm thẳng vào mặt kìa.
Đến cả ánh mắt lạnh lẽo của Giới Chu Diễn cũng không thể ngăn được khóe miệng đang nhếch lên của May Mắn A, anh ta không sợ, hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng ---- Tôi là người đặc biệt với cậu ấy.
Nguyên Dục Tuyết chẳng qua là từng gặp anh ta một lần nên tiện thể ghi nhớ thôi.
Cậu chủ nhỏ chậm hiểu không hề hay biết cảm xúc sa sút của hai người kia là do mình, bình tĩnh nhìn họ. Khi mở miệng lần nữa, chủ đề đã đi thẳng vào mục đích họ đến đây.
Cậu nói ra một địa chỉ, sau đó hỏi: "Các người tới đây vì mảnh đất đó?"
Lúc này May Mắn A mới nhớ ra nhiệm vụ chính của mình. Anh ta thầm tiếc nuối vì không nói thêm được với Nguyên Dục Tuyết vài câu.
Chỉ cần ngồi cạnh cậu Nguyên thôi đã là một chuyện khiến người ta thấy vui vẻ.