Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 64: Mộng trong mộng
Ngày vừa bước chân vào Khố Kết Sa, bệnh đau đầu của Trường Ninh mỗi lúc một nghiêm trọng hơn. Từ ngày hắn có ký ức chưa bao giờ đau đến như vậy, giống như có người cầm cái cưa cưa thẳng vào sọ não, đau đến mức vết thương chó ngao cắn trên cánh tay cũng không cảm giác nổi nữa.
Không chỉ đau đầu, hắn còn dần dần nghe được một vài giọng nói đáng lẽ không nên tồn tại.
Tiếng gió gào thét trong sa mạc và tiếng nói chuyện của Tạ Yến Hồng vẫn luôn nỗ lực kéo hắn về thực tại, nhưng mà những âm thanh như có như không kia, cùng với cơn đau đầu kịch liệt cứ chực chờ lôi hắn xuống vực sâu. Hắn như đang xiêu vẹo đi bên mép vách đá, mỗi một bước đều phải cực kỳ cẩn thận, chỉ cần hơi sẩy chân một chút thôi là sẽ biến thành vạn kiếp bất phục.
Giọng nói trong đầu hắn rất lộn xộn, có giọng nam giọng nữ, cao thấp già trẻ khác nhau.
Hắn cưỡng bách bản thân phải đối mặt với khốn cảnh trước mắt, nhiệt độ cơ thể của Tạ Yến Hồng truyền qua người nỗ lực kéo hắn trở về, nhưng cuối cùng hắn vẫn như nỏ mạnh hết đà, nặng nề rơi vào bóng tối.
Trong cơn hôn mê hắn gần như bị lượng tạp âm vang trời kia bao phủ, hắn giãy giụa cầu cứu như một một kẻ chết đuối cầu sinh nhưng vẫn bị nhấn chìm tàn nhẫn, âm thanh che hết miệng mũi hắn, làm hắn hoàn toàn không thở được. Thỉnh thoảng hắn vẫn nghe thấy tiếng gọi của Tạ Yến Hồng, nhưng nó quá xa xôi như những tia nắng vụn vỡ xuyên qua cành lá, không thể bắt lấy được.
Hắn nghe thấy Tạ Yến Hồng run rẩy nói mình sợ hãi, hắn rất muốn nói cho y biết rằng nếu giẫm chân lên vịnh cát đó sẽ phát ra tiếng vang, đừng sợ, nhưng hắn không nói được nên lời. Hắn đã bị giam hãm trong một nhà tù vô hình giữa bóng đêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Yến Hồng bất lực kêu khóc.
Hắn cảm giác được đau đớn, đói khát, nhưng hắn biết chỉ cần đi đúng phương hướng thì thành cổ Thập Bí sẽ ở cách đó rất gần.
Nhưng Tạ Yến Hồng không biết.
Trường Ninh nhanh chóng cảm thấy có thứ chất lỏng sền sệt tanh vị rỉ sắt thấm ướt môi mình, hắn biết đó là máu, máu của Tạ Yến Hồng. Hắn muốn cự tuyệt, nhưng cơn khát đến cực hạn ra lệnh cho cơ thể hắn chống đối lại ý nguyện, hắn vẫn theo bản năng mà nuốt vào.
Trong nháy mắt đó hắn cực kỳ thống hận bản thân.
Dường như hắn chưa bao giờ sở hữu thứ tình cảm nào mãnh liệt như vậy, cực đau mà cũng cực hận, thậm chí trong thoáng chốc còn át đi cả cơn đau đầu, làm lồng ngực hắn như muốn vỡ tung, cứ như Tạ Yến Hồng, cùng với máu của y đã mạnh mẽ xâm nhập vào lòng, ra sức đập nát trái tim hắn.
Tinh thần hắn như một sợi dây cung đã căng đến cực hạn, lúc này đứt phựt một tiếng, hắn hoàn toàn ngất xỉu, rơi vào hư vô.
Trường Ninh rơi vào một quá khứ xa xăm, những âm thành lộn xộn dần dần rõ ràng, lần lượt vang bên tai hắn. Những ký ức mà hắn đã quên đi từ lâu lần đầu tiên phá vỡ bức tường ngăn cách dày nặng, xông thẳng ra trước mặt hắn.
Đó là một cung điện rộng lớn tráng lệ, cửa cung sơn son thếp vàng, xà nhà cao vút, tầng ngói lưu ly trùng điệp. Ban đầu Trường Ninh tưởng hắn mơ thấy ngày mình nhập kinh đi tìm Tạ Yến Hồng, hắn từng cùng Tạ Yến Hồng ngồi trên cây lê cao lớn trong hậu viện Tạ gia trông về cung thành phía xa xa.
Nhưng hắn lập tức biết là không phải, bởi vì hắn đang đứng trong chính cung điện đó.
Từng đạo quân lệnh gấp gáp truyền vào cung tựa như những lá bùa đòi mạng. Phụ thân hắn —— đúng vậy, hắn đã nhớ ra, đó chính là phụ thân hắn, ngồi trên bảo tọa cao cao vừa bất lực vừa mờ mịt. Triều thần đứng bên dưới cãi cọ ồn ào như nồi cháo heo, có người kiến nghị cố thủ, cũng có người kiến nghị dời đô, có người lại hô lớn muốn triệu hồi Độc Cô Tín.
Bọn họ khắc khẩu không ai nhường ai, tranh nhau đứng trên đỉnh núi gia quốc đại nghĩa như một bầy linh cẩu hung hăng chém giết. Ngay sau đó người ta nhanh chóng đề cập đến con gái của Độc Cô Tín, Hoàng hậu Độc Cô thị —— Đúng vậy, đó là mẫu thân của ta, Trường Ninh thầm nghĩ.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hắn cũng là người có cha có mẹ, không phải một cục đá không cội không nguồn.
“Hơn mười năm nay Hoàng hậu độc sủng hậu cung, ngoại trừ Đông Cung ra bệ hạ không còn ai khác nối dõi. Độc Cô thị mua quan bán tước, ăn chặn của dân, Độc Cô Tín lãnh binh bên ngoài làm trì hoãn chiến cơ dẫn tới mấy lần bại trận. Triều Lý nguy đến nơi rồi!”
“Đủ rồi!” Đế vương vỗ bàn đứng lên, “Chỉ biết ăn nói hàm hồ, chiến sự là chiến sự, đừng lôi cả Hoàng hậu và quốc trượng vào.”
Bên dưới chỉ yên tĩnh được một cái chớp mắt lại tiếp tục ồn ào, bọn họ cãi cọ ầm ĩ, nóng lòng đổ hết tai họa quốc gia lên đầu một người phụ nữ. Trường Ninh cảm giác mình quá nhức đầu nên lén trốn sau tấm bình phong lớn rời đi, bỏ lại tùy tùng nội thị mà chạy thẳng vào Trung cung.
Mẫu thân Độc Cô Ý của hắn đang ngồi bên cửa sổ ngẩn người nhìn ra bầu trời bên ngoài. Nói là nhìn trời nhưng đó cùng lắm chỉ là một mảnh màu xanh lam bị những vòm mái ngói cắt xẻ tan tác. Bà có một đôi mắt hổ phách nhạt màu, bên trong chứa đầy sầu bi. Khuôn mặt bà mỹ lệ không gì sánh được, mũi cao mắt sâu, tà váy thật dài kéo lê dưới đất, nếp váy mềm mại tựa như gợn sóng nhẹ nhàng của dòng suối xuân.
Vừa thấy Trường Ninh chạy tới, bà liền nở nụ cười vẫy vẫy tay, đồng thời dang rộng vòng tay ôm hắn.
Trường Ninh cảm thấy rất quen thuộc, hắn nhớ tới mẫu thân của Tạ Yến Hồng, hầu phu nhân Vương thị, cũng từng nở nụ cười dịu dàng vẫy vẫy tay về phía hắn, cúi đầu cẩn thận bện chỉ vàng vào dây ngũ sắc Đoan Ngọ, những mong xua đi bệnh tật khổ đau cho các con.
“Lân Nhi, Lân Nhi của ta,” Bà nói, “Vì sao con không vui thế?”
Nghe thấy giọng non nớt trả lời từ miệng Trường Ninh, Độc Cô Ý ôm hắn nói: “Mệt rồi phải không? Để mẫu thân ôm con ngủ một lát nhé.”
Bọn họ cùng nằm trên giường gấm mềm mại, chóp mũi thoang thoảng mùi hương dễ chịu, khói trắng lượn lờ bay ra từ lò Bác Sơn bị gió khẽ thổi nghiêng. Bên tai Trường Ninh vang lên bài hát dân gian tiếng Hồ trầm thấp dịu dàng, từ từ đưa hắn vào mộng đẹp. Giấc mộng trong mộng huyền diệu nhưng không quá rõ ràng, chỉ cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái.
Hắn bị đánh thức bởi những tiếng gào khóc thất thanh, bèn xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm chạy về phía tiếng động. Cung nhân đang sợ hãi thất thố không kịp cản lại, vậy là hắn tận mắt chứng kiến mẫu thân mình bị ba thước lụa trắng treo trên xà nhà, tà váy trắng tinh mềm mại bay phấp phới, nếp gấp lay động tựa như gợn sóng nước mùa xuân.
Tiếng gào khóc sắc nhọn bi thương đến không giống tiếng người kia là do phụ thân hắn phát ra. Trường Ninh sợ hãi trốn sau cánh cửa, trông thấy phụ thân đẩy toàn bộ cung nhân muốn trợ giúp mà tự mình ôm mẫu thân hắn xuống dưới.
Những đạo quân lệnh gấp gáp kia quả nhiên chính là bùa đòi mạng, thúc giục lấy đi sinh mạng mẫu thân hắn.
Hoàng hậu tự vẫn vì xã tắc, Độc Cô Tín trước trận bị triệu hồi, thiên tử cố thủ ở kinh đô không chịu dời lên phía bắc, hết thảy những chuyện này chỉ góp phần đẩy nhanh sự suy tàn của một đế chế. Tin bại trận liên tiếp truyền về, triều thần rốt cuộc cũng tạm buông xuống đấu đá bè cánh, cùng hợp lực ra sức khuyên thiên tử dời đô. Thế nhưng từ sau khi núi Cửu Lý bị hạ, Bành Thành bị chiếm đóng, có vài người đã không còn thượng triều nữa, vườn không nhà trống, toàn gia biệt tăm.
Người lên triều càng ngày càng ít, chiến báo vẫn không ngừng truyền về như cũ.
Phản quân thế như chẻ tre, thủ lĩnh phản quân họ Tống, dưới trướng có một viên mãnh tướng họ Tạ tên Thao, dụng binh như thần, ai đối đầu với ông ta đều phải nếm mùi thất bại.
Độc Cô Tín thở dài: “Loạn thế sinh tướng tài, nếu không phải… Ta cũng có thể…”
Nếu không phải phe phái trong triều cạnh tranh càng ngày càng nghiêm trọng, kéo dài chiến cơ, có lẽ ông ta đã được ra trận đánh nhau một phen kịch liệt với Tạ Thao để so tài cao thấp.
Trường Ninh dùng giọng nói trẻ thơ non nớt, khờ dại hỏi: “Mọi người đều nói Tạ Thao kia là ác ma chuyển thế, thân cao mười thước, trên chiến trường còn ăn tươi nuốt sống người khác, rất đáng sợ.”
Độc Cô Tín bật cười, kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là mấy lời vô tri của người đời thôi, có lẽ thổi phồng quân địch càng đáng sợ thì thất bại của mình sẽ càng bớt đáng kể.”
“Không phải ác quỷ sao?”
“Đương nhiên không phải,” Độc Cô Tín nói, “Hắn cũng là người bình thường giống ta hoặc con, cũng có thê nhi người nhà… Nghe nói hắn còn mới sinh được một đứa con trai nữa…”
Trường Ninh nghe mà chỗ hiểu chỗ không, còn phụ thân hắn thì giống hệt một gốc cây khô bị hút sạch linh hồn.
Những chuyện sau đó hắn đã từng mơ thấy, cung khuyết chìm trong biển lửa, hắn được Độc Cô Tín đưa ra ngoài từ thông đạo bí mật, ngọn lửa nóng rực liếm vào lưng hắn để lại vết sẹo dữ tợn. Giữa cơn hoảng loạn, ngọc tỷ truyền quốc hắn ôm trong lòng lăn lộc cộc biến mất vào bóng tối, cùng với di vật mà mẫu thân để lại.
Lần này hắn chân chính tỉnh dậy.
Vừa tỉnh, hắn liền trông thấy Độc Cô Tín ngồi bên người, ông lão già hơn người trong mộng rất nhiều, bên cạnh còn có A Dương. Cậu ta thấy hắn dậy thì đỏ bừng mắt, vội hoảng loạn lao ra ngoài nói là phải đi kiếm gì cho hắn ăn.
Độc Cô Tín liếc hắn một cái đã hiểu ngay: “Con nhớ ra cả rồi.”
Trường Ninh ngơ ngác ngồi mất một chốc rồi nhìn quanh bốn phía. Một trận tim đập nhanh từ đâu đánh úp lại, đột nhiên hắn bắt lấy tay Độc Cô Tín, khàn giọng thốt lên: “A công… Tiểu Hồng…”
A Dương đã tường thuật đại khái câu chuyện cho Độc Cô Tín nghe. Độc Cô Tín suy đoán, nếu quân Địch kiên quyết đông xâm thì mục tiêu đầu tiên chắc chắn là Sóc Châu hoặc Đại Đồng. Nghe vậy Trường Ninh lập tức muốn đứng lên, ai ngờ toàn thân hắn mềm oặt, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Độc Cô Tín cố hết sức dìu hắn dậy, nói: “Không dưỡng bệnh cho tốt thì một bước cũng khó đi. Nó là con trai Tạ Thao, hổ phụ vô khuyển tử, chẳng lẽ không thể tự bảo toàn tính mạng mình được mấy ngày sao?”
Trường Ninh trầm mặc, hắn biết Độc Cô Tín nói đúng, còn tình trạng của hắn bây giờ thì không thể cứu được bất kỳ ai cả.
Hơn nửa tháng sau đó là những ngày tháng giày vò cực hạn trong cuộc đời Trường Ninh. Ký ức từng đánh mất như cơn hồng thủy ập xuống quấy nhiễu tinh thần hắn bất kể đêm ngày. Trước nay hắn luôn không hiểu yêu hận, mọi thứ tình cảm mãnh liệt đều như bị chắn bên ngoài một con đập cao vạn trượng, hiện giờ đê đã vỡ, chúng nó liền kéo nhau dùng toàn lực đánh úp trở về.
Hắn liên tục nhấm nuốt từng khoảnh khắc ở bên Tạ Yến Hồng suốt từ đó đến nay, lần nào cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, hơi thở dồn dập, tin đập bất an. Hắn nhớ Tạ Yến Hồng từng ở dưới ánh trăng nói với mình về “bệnh tương tư”, lúc này mới đột nhiên phát giác ra ánh trăng ngày hôm ấy đẹp đến mức nào, đôi mắt Tạ Yến Hồng vừa chứa chan tình cảm vừa đau đớn ra sao, thậm chí cả cơn gió, cả ánh trăng cũng được hắn tỉ mỉ hồi tưởng lại.
Hắn lại nhớ tới hình ảnh Tạ Yến Hồng quỳ giữa khoảng đất trống phía sau ngôi miếu bên ngoài thành Ngụy Châu, y đưa lưng về phía hắn, quỳ trên lớp tuyết mỏng nghiêm túc tế bái người Tạ gia. Hắn cũng từng mất đi cha mẹ, hắn nhớ đến tà váy phấp phới giữa không trung của mẫu thân, nhớ đến phụ thân như ngọn cỏ tàn giữa biển lửa, lại nhớ đến bóng lưng gầy gò run rẩy của Tạ Yến Hồng.
Đau đớn chậm chạp đuổi theo hắn, tra tấn làm hắn trằn trọc khó ngủ trắng đêm.
Buổi tối, Độc Cô Tín thi châm cho hắn, miệng ngâm nga giai điệu Hồ ngữ mà Trường Ninh từng nghe thấy trong mộng. Không giống chất giọng dịu dàng của mẫu thân, Độc Cô Tín ngâm nga mang theo tang tóc và bi thương vô hạn.
Trường Ninh che ngực cuộn tròn người, hít thở một lúc mới hỏi: “A công, vì sao con quên đi rồi, bây giờ lại nhớ tới?”
Độc Cô Tín ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Ái dục tựa như chấp đuốc, ngược gió mà đi tất có họa thiêu tay. Ái dục khiến con mất nước mất nhà, mất cha mất mẹ, cho nên con mới quên đi. Hôm nay ái dục thiêu đốt cả hai tay nhưng cả con và nó đều không buông được, cho nên mới nhớ lại.”
Lời tác giả:
Chương này viết hơi gấp nên cảm giác còn chưa quá đủ, ngày mai sẽ sửa thêm một chút.
Ngày mai không update, thứ bảy chủ nhật đăng truyện.
Không chỉ đau đầu, hắn còn dần dần nghe được một vài giọng nói đáng lẽ không nên tồn tại.
Tiếng gió gào thét trong sa mạc và tiếng nói chuyện của Tạ Yến Hồng vẫn luôn nỗ lực kéo hắn về thực tại, nhưng mà những âm thanh như có như không kia, cùng với cơn đau đầu kịch liệt cứ chực chờ lôi hắn xuống vực sâu. Hắn như đang xiêu vẹo đi bên mép vách đá, mỗi một bước đều phải cực kỳ cẩn thận, chỉ cần hơi sẩy chân một chút thôi là sẽ biến thành vạn kiếp bất phục.
Giọng nói trong đầu hắn rất lộn xộn, có giọng nam giọng nữ, cao thấp già trẻ khác nhau.
Hắn cưỡng bách bản thân phải đối mặt với khốn cảnh trước mắt, nhiệt độ cơ thể của Tạ Yến Hồng truyền qua người nỗ lực kéo hắn trở về, nhưng cuối cùng hắn vẫn như nỏ mạnh hết đà, nặng nề rơi vào bóng tối.
Trong cơn hôn mê hắn gần như bị lượng tạp âm vang trời kia bao phủ, hắn giãy giụa cầu cứu như một một kẻ chết đuối cầu sinh nhưng vẫn bị nhấn chìm tàn nhẫn, âm thanh che hết miệng mũi hắn, làm hắn hoàn toàn không thở được. Thỉnh thoảng hắn vẫn nghe thấy tiếng gọi của Tạ Yến Hồng, nhưng nó quá xa xôi như những tia nắng vụn vỡ xuyên qua cành lá, không thể bắt lấy được.
Hắn nghe thấy Tạ Yến Hồng run rẩy nói mình sợ hãi, hắn rất muốn nói cho y biết rằng nếu giẫm chân lên vịnh cát đó sẽ phát ra tiếng vang, đừng sợ, nhưng hắn không nói được nên lời. Hắn đã bị giam hãm trong một nhà tù vô hình giữa bóng đêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Yến Hồng bất lực kêu khóc.
Hắn cảm giác được đau đớn, đói khát, nhưng hắn biết chỉ cần đi đúng phương hướng thì thành cổ Thập Bí sẽ ở cách đó rất gần.
Nhưng Tạ Yến Hồng không biết.
Trường Ninh nhanh chóng cảm thấy có thứ chất lỏng sền sệt tanh vị rỉ sắt thấm ướt môi mình, hắn biết đó là máu, máu của Tạ Yến Hồng. Hắn muốn cự tuyệt, nhưng cơn khát đến cực hạn ra lệnh cho cơ thể hắn chống đối lại ý nguyện, hắn vẫn theo bản năng mà nuốt vào.
Trong nháy mắt đó hắn cực kỳ thống hận bản thân.
Dường như hắn chưa bao giờ sở hữu thứ tình cảm nào mãnh liệt như vậy, cực đau mà cũng cực hận, thậm chí trong thoáng chốc còn át đi cả cơn đau đầu, làm lồng ngực hắn như muốn vỡ tung, cứ như Tạ Yến Hồng, cùng với máu của y đã mạnh mẽ xâm nhập vào lòng, ra sức đập nát trái tim hắn.
Tinh thần hắn như một sợi dây cung đã căng đến cực hạn, lúc này đứt phựt một tiếng, hắn hoàn toàn ngất xỉu, rơi vào hư vô.
Trường Ninh rơi vào một quá khứ xa xăm, những âm thành lộn xộn dần dần rõ ràng, lần lượt vang bên tai hắn. Những ký ức mà hắn đã quên đi từ lâu lần đầu tiên phá vỡ bức tường ngăn cách dày nặng, xông thẳng ra trước mặt hắn.
Đó là một cung điện rộng lớn tráng lệ, cửa cung sơn son thếp vàng, xà nhà cao vút, tầng ngói lưu ly trùng điệp. Ban đầu Trường Ninh tưởng hắn mơ thấy ngày mình nhập kinh đi tìm Tạ Yến Hồng, hắn từng cùng Tạ Yến Hồng ngồi trên cây lê cao lớn trong hậu viện Tạ gia trông về cung thành phía xa xa.
Nhưng hắn lập tức biết là không phải, bởi vì hắn đang đứng trong chính cung điện đó.
Từng đạo quân lệnh gấp gáp truyền vào cung tựa như những lá bùa đòi mạng. Phụ thân hắn —— đúng vậy, hắn đã nhớ ra, đó chính là phụ thân hắn, ngồi trên bảo tọa cao cao vừa bất lực vừa mờ mịt. Triều thần đứng bên dưới cãi cọ ồn ào như nồi cháo heo, có người kiến nghị cố thủ, cũng có người kiến nghị dời đô, có người lại hô lớn muốn triệu hồi Độc Cô Tín.
Bọn họ khắc khẩu không ai nhường ai, tranh nhau đứng trên đỉnh núi gia quốc đại nghĩa như một bầy linh cẩu hung hăng chém giết. Ngay sau đó người ta nhanh chóng đề cập đến con gái của Độc Cô Tín, Hoàng hậu Độc Cô thị —— Đúng vậy, đó là mẫu thân của ta, Trường Ninh thầm nghĩ.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hắn cũng là người có cha có mẹ, không phải một cục đá không cội không nguồn.
“Hơn mười năm nay Hoàng hậu độc sủng hậu cung, ngoại trừ Đông Cung ra bệ hạ không còn ai khác nối dõi. Độc Cô thị mua quan bán tước, ăn chặn của dân, Độc Cô Tín lãnh binh bên ngoài làm trì hoãn chiến cơ dẫn tới mấy lần bại trận. Triều Lý nguy đến nơi rồi!”
“Đủ rồi!” Đế vương vỗ bàn đứng lên, “Chỉ biết ăn nói hàm hồ, chiến sự là chiến sự, đừng lôi cả Hoàng hậu và quốc trượng vào.”
Bên dưới chỉ yên tĩnh được một cái chớp mắt lại tiếp tục ồn ào, bọn họ cãi cọ ầm ĩ, nóng lòng đổ hết tai họa quốc gia lên đầu một người phụ nữ. Trường Ninh cảm giác mình quá nhức đầu nên lén trốn sau tấm bình phong lớn rời đi, bỏ lại tùy tùng nội thị mà chạy thẳng vào Trung cung.
Mẫu thân Độc Cô Ý của hắn đang ngồi bên cửa sổ ngẩn người nhìn ra bầu trời bên ngoài. Nói là nhìn trời nhưng đó cùng lắm chỉ là một mảnh màu xanh lam bị những vòm mái ngói cắt xẻ tan tác. Bà có một đôi mắt hổ phách nhạt màu, bên trong chứa đầy sầu bi. Khuôn mặt bà mỹ lệ không gì sánh được, mũi cao mắt sâu, tà váy thật dài kéo lê dưới đất, nếp váy mềm mại tựa như gợn sóng nhẹ nhàng của dòng suối xuân.
Vừa thấy Trường Ninh chạy tới, bà liền nở nụ cười vẫy vẫy tay, đồng thời dang rộng vòng tay ôm hắn.
Trường Ninh cảm thấy rất quen thuộc, hắn nhớ tới mẫu thân của Tạ Yến Hồng, hầu phu nhân Vương thị, cũng từng nở nụ cười dịu dàng vẫy vẫy tay về phía hắn, cúi đầu cẩn thận bện chỉ vàng vào dây ngũ sắc Đoan Ngọ, những mong xua đi bệnh tật khổ đau cho các con.
“Lân Nhi, Lân Nhi của ta,” Bà nói, “Vì sao con không vui thế?”
Nghe thấy giọng non nớt trả lời từ miệng Trường Ninh, Độc Cô Ý ôm hắn nói: “Mệt rồi phải không? Để mẫu thân ôm con ngủ một lát nhé.”
Bọn họ cùng nằm trên giường gấm mềm mại, chóp mũi thoang thoảng mùi hương dễ chịu, khói trắng lượn lờ bay ra từ lò Bác Sơn bị gió khẽ thổi nghiêng. Bên tai Trường Ninh vang lên bài hát dân gian tiếng Hồ trầm thấp dịu dàng, từ từ đưa hắn vào mộng đẹp. Giấc mộng trong mộng huyền diệu nhưng không quá rõ ràng, chỉ cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái.
Hắn bị đánh thức bởi những tiếng gào khóc thất thanh, bèn xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm chạy về phía tiếng động. Cung nhân đang sợ hãi thất thố không kịp cản lại, vậy là hắn tận mắt chứng kiến mẫu thân mình bị ba thước lụa trắng treo trên xà nhà, tà váy trắng tinh mềm mại bay phấp phới, nếp gấp lay động tựa như gợn sóng nước mùa xuân.
Tiếng gào khóc sắc nhọn bi thương đến không giống tiếng người kia là do phụ thân hắn phát ra. Trường Ninh sợ hãi trốn sau cánh cửa, trông thấy phụ thân đẩy toàn bộ cung nhân muốn trợ giúp mà tự mình ôm mẫu thân hắn xuống dưới.
Những đạo quân lệnh gấp gáp kia quả nhiên chính là bùa đòi mạng, thúc giục lấy đi sinh mạng mẫu thân hắn.
Hoàng hậu tự vẫn vì xã tắc, Độc Cô Tín trước trận bị triệu hồi, thiên tử cố thủ ở kinh đô không chịu dời lên phía bắc, hết thảy những chuyện này chỉ góp phần đẩy nhanh sự suy tàn của một đế chế. Tin bại trận liên tiếp truyền về, triều thần rốt cuộc cũng tạm buông xuống đấu đá bè cánh, cùng hợp lực ra sức khuyên thiên tử dời đô. Thế nhưng từ sau khi núi Cửu Lý bị hạ, Bành Thành bị chiếm đóng, có vài người đã không còn thượng triều nữa, vườn không nhà trống, toàn gia biệt tăm.
Người lên triều càng ngày càng ít, chiến báo vẫn không ngừng truyền về như cũ.
Phản quân thế như chẻ tre, thủ lĩnh phản quân họ Tống, dưới trướng có một viên mãnh tướng họ Tạ tên Thao, dụng binh như thần, ai đối đầu với ông ta đều phải nếm mùi thất bại.
Độc Cô Tín thở dài: “Loạn thế sinh tướng tài, nếu không phải… Ta cũng có thể…”
Nếu không phải phe phái trong triều cạnh tranh càng ngày càng nghiêm trọng, kéo dài chiến cơ, có lẽ ông ta đã được ra trận đánh nhau một phen kịch liệt với Tạ Thao để so tài cao thấp.
Trường Ninh dùng giọng nói trẻ thơ non nớt, khờ dại hỏi: “Mọi người đều nói Tạ Thao kia là ác ma chuyển thế, thân cao mười thước, trên chiến trường còn ăn tươi nuốt sống người khác, rất đáng sợ.”
Độc Cô Tín bật cười, kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là mấy lời vô tri của người đời thôi, có lẽ thổi phồng quân địch càng đáng sợ thì thất bại của mình sẽ càng bớt đáng kể.”
“Không phải ác quỷ sao?”
“Đương nhiên không phải,” Độc Cô Tín nói, “Hắn cũng là người bình thường giống ta hoặc con, cũng có thê nhi người nhà… Nghe nói hắn còn mới sinh được một đứa con trai nữa…”
Trường Ninh nghe mà chỗ hiểu chỗ không, còn phụ thân hắn thì giống hệt một gốc cây khô bị hút sạch linh hồn.
Những chuyện sau đó hắn đã từng mơ thấy, cung khuyết chìm trong biển lửa, hắn được Độc Cô Tín đưa ra ngoài từ thông đạo bí mật, ngọn lửa nóng rực liếm vào lưng hắn để lại vết sẹo dữ tợn. Giữa cơn hoảng loạn, ngọc tỷ truyền quốc hắn ôm trong lòng lăn lộc cộc biến mất vào bóng tối, cùng với di vật mà mẫu thân để lại.
Lần này hắn chân chính tỉnh dậy.
Vừa tỉnh, hắn liền trông thấy Độc Cô Tín ngồi bên người, ông lão già hơn người trong mộng rất nhiều, bên cạnh còn có A Dương. Cậu ta thấy hắn dậy thì đỏ bừng mắt, vội hoảng loạn lao ra ngoài nói là phải đi kiếm gì cho hắn ăn.
Độc Cô Tín liếc hắn một cái đã hiểu ngay: “Con nhớ ra cả rồi.”
Trường Ninh ngơ ngác ngồi mất một chốc rồi nhìn quanh bốn phía. Một trận tim đập nhanh từ đâu đánh úp lại, đột nhiên hắn bắt lấy tay Độc Cô Tín, khàn giọng thốt lên: “A công… Tiểu Hồng…”
A Dương đã tường thuật đại khái câu chuyện cho Độc Cô Tín nghe. Độc Cô Tín suy đoán, nếu quân Địch kiên quyết đông xâm thì mục tiêu đầu tiên chắc chắn là Sóc Châu hoặc Đại Đồng. Nghe vậy Trường Ninh lập tức muốn đứng lên, ai ngờ toàn thân hắn mềm oặt, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Độc Cô Tín cố hết sức dìu hắn dậy, nói: “Không dưỡng bệnh cho tốt thì một bước cũng khó đi. Nó là con trai Tạ Thao, hổ phụ vô khuyển tử, chẳng lẽ không thể tự bảo toàn tính mạng mình được mấy ngày sao?”
Trường Ninh trầm mặc, hắn biết Độc Cô Tín nói đúng, còn tình trạng của hắn bây giờ thì không thể cứu được bất kỳ ai cả.
Hơn nửa tháng sau đó là những ngày tháng giày vò cực hạn trong cuộc đời Trường Ninh. Ký ức từng đánh mất như cơn hồng thủy ập xuống quấy nhiễu tinh thần hắn bất kể đêm ngày. Trước nay hắn luôn không hiểu yêu hận, mọi thứ tình cảm mãnh liệt đều như bị chắn bên ngoài một con đập cao vạn trượng, hiện giờ đê đã vỡ, chúng nó liền kéo nhau dùng toàn lực đánh úp trở về.
Hắn liên tục nhấm nuốt từng khoảnh khắc ở bên Tạ Yến Hồng suốt từ đó đến nay, lần nào cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, hơi thở dồn dập, tin đập bất an. Hắn nhớ Tạ Yến Hồng từng ở dưới ánh trăng nói với mình về “bệnh tương tư”, lúc này mới đột nhiên phát giác ra ánh trăng ngày hôm ấy đẹp đến mức nào, đôi mắt Tạ Yến Hồng vừa chứa chan tình cảm vừa đau đớn ra sao, thậm chí cả cơn gió, cả ánh trăng cũng được hắn tỉ mỉ hồi tưởng lại.
Hắn lại nhớ tới hình ảnh Tạ Yến Hồng quỳ giữa khoảng đất trống phía sau ngôi miếu bên ngoài thành Ngụy Châu, y đưa lưng về phía hắn, quỳ trên lớp tuyết mỏng nghiêm túc tế bái người Tạ gia. Hắn cũng từng mất đi cha mẹ, hắn nhớ đến tà váy phấp phới giữa không trung của mẫu thân, nhớ đến phụ thân như ngọn cỏ tàn giữa biển lửa, lại nhớ đến bóng lưng gầy gò run rẩy của Tạ Yến Hồng.
Đau đớn chậm chạp đuổi theo hắn, tra tấn làm hắn trằn trọc khó ngủ trắng đêm.
Buổi tối, Độc Cô Tín thi châm cho hắn, miệng ngâm nga giai điệu Hồ ngữ mà Trường Ninh từng nghe thấy trong mộng. Không giống chất giọng dịu dàng của mẫu thân, Độc Cô Tín ngâm nga mang theo tang tóc và bi thương vô hạn.
Trường Ninh che ngực cuộn tròn người, hít thở một lúc mới hỏi: “A công, vì sao con quên đi rồi, bây giờ lại nhớ tới?”
Độc Cô Tín ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Ái dục tựa như chấp đuốc, ngược gió mà đi tất có họa thiêu tay. Ái dục khiến con mất nước mất nhà, mất cha mất mẹ, cho nên con mới quên đi. Hôm nay ái dục thiêu đốt cả hai tay nhưng cả con và nó đều không buông được, cho nên mới nhớ lại.”
Lời tác giả:
Chương này viết hơi gấp nên cảm giác còn chưa quá đủ, ngày mai sẽ sửa thêm một chút.
Ngày mai không update, thứ bảy chủ nhật đăng truyện.