Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 63: Ngươi khóc
Tạ Yến Hồng và Nhan Trừng chia xa một thời gian, mỗi bên lại gặp gỡ nhiều người nhiều chuyện phải nói là long trời lở đất, muốn kể tỉ mỉ cho nhau nghe có lẽ phải dùng hết một đêm dài.
Nếu đã có chuyện khác để nói, vậy thì không cần phải nhắc lại chuyện trước kia.
Nhan Trừng lại rót rượu vào chén, vừa nhấm nháp vừa kể lại quá trình gặp lại Trường Ninh. Tạ Yến Hồng âm thầm thở phào, chính y cũng thật sự tò mò nên ngồi nghiêm túc nghe kể chuyện.
Theo lời Nhan Trừng kể, từ ngày quân Địch đông tiến bọn họ không dám tùy ý đi lại quanh vùng Sóc Châu nữa, sợ rơi vào tầm ngắm của người Địch. Tuy trại phỉ của bọn họ sống ngoài vòng pháp luật nhưng cũng không dám đối đầu trực tiếp với quân Địch, bèn dứt khoát khoanh đất lại nuôi trồng tự cấp tự túc.
Đầu óc Lục Thiếu Vi cực kỳ linh hoạt, thứ bàng môn tả đạo gì cũng biết một ít, lại còn có tay buôn bán. Sau khi người Địch tràn xuống Trung nguyên thì dân Hồ tộc ở quan ngoại dễ thở hơn một ít, thỉnh thoảng còn có thể làm vài giao dịch trao đổi lương thực gia súc với trại phỉ, tuy không đến mức giàu có nhưng ít nhất vẫn sống được qua ngày.
Nhan Trừng luôn theo dõi sát sao hướng đi của quân Địch, cứ vài ngày lại cho người ra ngoài thám thính một lần. Khoảng mười ngày trước, người của trại phỉ bắt gặp Trường Ninh dưới chân núi Hồng Đào. Trường Ninh liếc một cái đã nhìn ra rừng cây nơi này bố trí kỳ quặc, cố ý muốn điều tra thêm, hai bên chạm mặt nhau giao lưu tay chân mấy chiêu, thuộc hạ của Nhan Trừng thấy đối phương không dễ chọc bèn vội vàng về báo lại cho Nhan Trừng.
Nhan Trừng nghe đến người khó chơi đương nhiên phải đích thân ra ngoài xem thử, hai bên thấy mặt nhau mới biết là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, hóa ra là người quen cũ. Nhan Trừng không quá hiểu biết về Trường Ninh nhưng Lục Thiếu Vi thì quen, vậy là hai bên cùng bắt tay tính toán kế sách cứu Tạ Yến Hồng ra khỏi tay Hộc Luật Hằng Già.
Nhan Trừng lập tức có chủ ý.
Thời hắn còn sung quân ở Sóc Châu đã từng phải làm đủ việc dơ bẩn nặng nhọc. Thời tiết rét mướt, nước đóng thành băng, nhưng con sông đào bảo vệ thành vẫn phải thường xuyên vệ sinh. Cửa cống thông nước xây bằng đá quá dày, chỉ cần là cành cây khô hay dị vật kích thước lớn một chút đều dễ dàng gây bít tắc đường nước, cần có người lặn xuống dọn dẹp.
Không mấy ai muốn làm công việc này nhưng Nhan Trừng thì rất tình nguyện, tuy dưới nước lạnh căm, nhưng hắn vốn ưa sạch sẽ, chịu lạnh một chút kể ra vẫn tốt hơn công việc chùi nhà xí dọn phân nhiều. Mấy người chung tổ với hắn chỉ làm cho có, lội xuống nước cho ướt người đã lập tức lên bờ run rẩy đi sưởi ấm, vì thế nên chỉ có một mình Nhan Trừng phát hiện ra phiến đá dưới cửa thoát nước có khe nứt, khe hở khá hẹp nhưng cũng đủ để một người bơi lách qua.
Hắn cố ý không báo cáo chuyện này cho cấp trên, một là để khỏi phải tốn công xuống nước tu sửa, hai là chừa cho mình một đường thoát thân, không chừng có một ngày thuận lợi hắn sẽ trốn ra khỏi chỗ này mà thần không biết quỷ không hay.
Nghĩ xong đường thoát ra khỏi thành, tiếp theo phải nghĩ cách làm sao nhập thành thuận lợi.
Hiện giờ thành Sóc Châu là địa bàn của người Địch, người Hán mà đi vào khéo còn nổi bật hơn vết mực nhỏ xuống giấy tuyên. Nghĩ tới nghĩ lui, trong số bọn họ chỉ có Trường Ninh trà trộn vào là thích hợp nhất, Lục Thiếu Vi càng to gan hơn, phải khiến Trường Ninh càng phô trương càng tốt nên bỏ ra một số tiền lớn thu mua dê bò súc vật, cả trang phục trang sức để hắn đóng giả làm thương nhân người Hồ.
Lục Thiếu Vi vốn am hiểu nhất là loại chuyện đổi trắng thay đen này, gã chỉ lo lắng tính tình Trường Ninh ít nói cộc cằn, khó lòng giả dạng làm thương nhân. Ai ngờ lần này gặp lại Trường Ninh như biến thành người khác, tuy vẫn ít lời nhưng không còn âm trầm như giếng cổ nữa, ăn mặc trang điểm vào trông rất ra dáng.
Nghe đến đây, Tạ Yến Hồng không khỏi lên tiếng: “Vậy hắn… có kể những chuyện sau khi chia tay ta không?”
Nhan Trừng nhìn y bằng ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, nhưng kinh qua nhiều chuyện làm hắn không lỗ mãng như xưa nữa, bao nhiêu lời muốn hỏi bị nuốt thẳng xuống bụng, chỉ nói: “Hắn kín miệng lắm, không kể gì cả.”
Tạ Yến Hồng buồn bã gật đầu, hai người trầm mặc một lát lại bắt đầu nói sang chuyện khác.
Bọn họ hết nói lại dừng, cố gắng tránh đi những chuyện bản thân không muốn nhắc mà có thể chuyện trò đến khi trời hửng sáng, một vò rượu mạnh cũng uống gần cạn. Thời điểm tan cuộc cả hai người đều nồng nặc mùi rượu, kề vai sát cánh xiêu vẹo đi ra ngoài, sau đó chia ra về phòng mình nghỉ ngơi.
Nhan Trừng đã sớm không cần ở chung phòng với Lục Thiếu Vi nữa, thế nhưng hôm nay hắn say chếnh choáng, nói chuyện với Tạ Yến Hồng cả đêm còn không thấy đủ, chân nam đá chân chiêu thế nào lại chạy qua gõ cửa phòng Lục Thiếu Vi. Lục Thiếu Vi ăn mặc chỉnh tề, mặt mày mất kiên nhẫn ngái ngủ mở cửa chuẩn bị mắng, không ngờ làm Nhan Trừng đứng dựa vào khung cửa trượt chân té nhào.
Lục Thiếu Vi dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá, vốn muốn kêu người tới khiêng đi nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn thôi, thở dài chấp nhận số phận vừa túm vừa kéo hắn như kéo bao tải tới sát mép giường.
Không khiêng lên nổi!
May mà Nhan Trừng chưa say chết hẳn, vẫn biết nhắm mắt sờ mép giường tự bò lên, sau đó thoải mái xòe tay xòe chân thở dài một tiếng.
Lục Thiếu Vi hoàn toàn tỉnh táo, bây giờ có muốn ngủ bù cũng không ngủ được nữa. Gã vò vò mái tóc rối tung, đoạn gỡ mặt nạ của Nhan Trừng xuống đặt qua một bên. Không ngờ đúng lúc này Nhan Trừng mở bừng mắt, bốn mắt chạm nhau dọa Lục Thiếu Vi giật mình không nhẹ.
Ánh mắt Nhan Trừng say đờ đẫn, vươn tay vuốt lọn tóc buông xõa của Lục Thiếu Vi tựa như đang vuốt ve nhành rong rêu đung đưa mềm mại dưới đáy nước.
Hắn lẩm bẩm: “Sao trông ngươi giống cô nương thế nhỉ…”
Lục Thiếu Vi hoảng sợ lập tức gạt phăng tay hắn đứng dậy. Thấy Nhan Trừng còn mở mắt trừng trừng, Lục Thiếu Vi hoảng loạn vội duỗi tay che kín hai mắt hắn. Nhan Trừng cũng không giãy giụa, cứ nằm im chớp chớp mắt rồi chậm rãi nhắm lại. Lục Thiếu Vi thu tay, cảm giác dưới lòng bàn tay mình hơi ươn ướt.
Liếc nhìn xuống, khóe mắt Nhan Trừng đúng là có hơi đỏ lên.
Lục Thiếu Vi thở dài, hiếm hoi mềm lòng một lần mà không đá hắn, còn kéo chăn giúp hắn đắp lên rồi ngồi bên mép giường ngẩn ngơ nhìn hắn ngủ.
Nhan Trừng không phải người có dã tâm, nếu hắn chỉ có một chút dã tâm thôi thì trước kia đã không thất bại thảm hại ở kinh sư như thế. Ngay từ đầu hắn chỉ muốn làm công việc nhàn hạ trong cấm quân, vâng theo cha mẹ sắp xếp mà cưới vợ sinh con, về sau kế thừa tước vị của cha tiếp tục làm một vị bá gia nhàn tản.
Mặc dù bây giờ thành người đứng đầu trại phỉ, cũng từng làm đủ chuyện lớn nhỏ nhưng hắn chỉ miễn cưỡng làm để tự bảo vệ bản thân. Nếu được, có khi hắn sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này mai danh ẩn tích, an phận trong xó núi tự cấp tự túc đến hết đời. Nhưng đó tuyệt đối không phải điều Lục Thiếu Vi mong muốn, nếu gã ao ước một cuộc đời bình yên như thế thì trước kia đã không cự tuyệt lời đề nghị về quê với sư huynh, một mình bôn ba phiêu dạt tới nơi này.
Lục Thiếu Vi chôn chân ở đây trong thời gian dài rồi, gã cảm thấy bây giờ là lúc có thể tiến thêm một bước đột phá.
Phía bên kia, Tạ Yến Hồng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo trở về theo đường cũ.
Y chỉ mới đi có một lần, hiện giờ còn uống say nên làm sao nhớ đường được, bèn đứng trước ngã rẽ ngẩn người, sau đó dứt khoát ngồi phịch xuống đất. Chân trời đã hơi sáng lên nhưng không quá chói mắt, nơi nào cũng bị phủ lên một lớp sương mù như lụa mỏng. Tạ Yến Hồng cứ ngồi như vậy không suy nghĩ gì, qua một hồi lâu, đột nhiên có người xách y lên.
“Ai…” Tạ Yến Hồng lẩm bẩm hỏi.
Trường Ninh nhíu mày vì bị mùi rượu xộc vào mũi, đành khiêng y lên vai cõng đi. Tạ Yến Hồng nằm trên lưng Trường Ninh nhìn chằm chằm vào gáy hắn, đột nhiên giơ tay nắm tóc hắn kéo một cái.
Không cần giả dạng làm thương nhân, Trường Ninh lại thay đổi sang bộ quần áo tầm thường, tóc cũng không tết bím nữa.
“Ngươi là ai thế?” Tạ Yến Hồng vừa nắm tóc vừa hỏi.
“Shh ——” Trường Ninh bị kéo tóc đến nhíu mày, nói, “Còn động đậy nữa coi chừng ta ném ngươi xuống.”
Tạ Yến Hồng buông lỏng tay ngoan ngoãn được một chốc, sau đó lại kéo tiếp. Trường Ninh thật sự ăn đau liền làm động tác giả vờ muốn thả y ra, ai ngờ Tạ Yến Hồng say xỉn không có sức cứ thế trượt khỏi lưng hắn thật, may mà Trường Ninh tay chân nhanh nhẹn giữ lại kịp, không để cho Tạ Yến Hồng thật sự chạm đất.
Trường Ninh không biết làm sao với y, đành thở dài xốc người về lại chỗ cũ.
Tạ Yến Hồng đặt trán lên vai Trường Ninh, đột nhiên hỏi: “Ngươi là ai thế…”
Bước chân Trường Ninh hơi khựng lại, một hồi lâu sau mới đáp: “Ngươi nói xem.”
Tạ Yến Hồng dường như không nghe thấy lời hắn, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Ngươi không phải Trường Ninh, ngươi không giống hắn, hắn sẽ không làm như vậy…”
Trường Ninh hỏi: “Vậy hắn sẽ làm thế nào?”
Tạ Yến Hồng không trả lời mà quẹo suy nghĩ sang hướng khác, bắt đầu kể chuyện không đầu không đuôi.
“Ngươi có biết ta sợ hãi đến mức nào không. Cát… cát ở nơi đó phát ra tiếng vang… Mỗi một bước đi nó đều vang lên như nổi trống… Phu tử nói, tử bất ngữ… quái lực loạn thần… Nhưng ta thật sự rất sợ…”
Tạ Yến Hồng vùi mặt vào lưng Trường Ninh như thể mình cực kỳ sợ, tay ôm chặt cổ hắn, giọng nói run rẩy: “Ta sợ lắm, sợ đến không kêu được thành tiếng… Cổ họng phát đau…”
“Ta ngất xỉu…” Tạ Yến Hồng nghẹn ngào, “Ta trông thấy rất nhiều ác quỷ, bọn họ giơ cao đuốc… vây xung quanh ta, muốn cướp ngươi ra khỏi tay ta. Ta muốn kéo ngươi lại… nhưng gọi kiểu gì ngươi cũng không tỉnh… Đau quá, tay ta đau lắm…”
Giọng Tạ Yến Hồng thấp dần thấp dần, hình như đã ngủ rồi.
Trường Ninh cõng y trở về chỗ mình ở rồi nhẹ nhàng đặt y xuống giường. Tạ Yến Hồng vẫn tiếp tục ú ớ rên đau, Trường Ninh liền kéo cổ tay y vén tay áo lên xem. Vết đao rạch bên trong cánh tay Tạ Yến Hồng đã sớm khép miệng, chỉ để lại một vết sẹo dữ tợn dài khoảng một ngón tay.
Trường Ninh nhẹ nhàng vuốt ve lên vết sẹo kia.
Tạ Yến Hồng tỉnh lại tiếp tục lẩm bẩm: “Đừng chạm vào… Đau lắm… ”
Trường Ninh vội vàng buông tay, hơi thở hắn dồn dập, cảm giác tim đập quá nhanh làm hắn khó chịu đến không thở nổi. Thứ tình cảm vừa xa lạ vừa mãnh liệt này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng kể từ ngày hắn tỉnh dậy, tựa như sóng biển liên tục vỗ vào ghềnh đá một khắc không dừng.
Tạ Yến Hồng không kêu đau nữa mà vươn tay về phía hắn, kêu lên: “Trường Ninh…”
Trường Ninh kìm nén nhịp tim hỗn loạn xuống, cúi đầu ngoan ngoãn đối diện với Tạ Yến Hồng. Hắn chạm vào môi y nếm được vị mặn của nước mắt, không biết là của Tạ Yến Hồng hay của chính mình.
Tạ Yến Hồng ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt trừng to vừa mờ mịt vừa kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi khóc… Tại sao ngươi lại khóc?”
Trường Ninh muốn nói mình không khóc, định giơ tay sờ thử thì Tạ Yến Hồng đã vừa dỗ “Đừng khóc” vừa dùng môi nhấp đi nước mắt trên mặt hắn.
Lời tác giả:
Trường Ninh bây giờ đang ở trong tình trạng tàn phế (là não tàn đó) mới khỏi, chương sau sẽ giải thích kỹ càng về hành trình hồi phục tinh thần của hắn.
Nếu đã có chuyện khác để nói, vậy thì không cần phải nhắc lại chuyện trước kia.
Nhan Trừng lại rót rượu vào chén, vừa nhấm nháp vừa kể lại quá trình gặp lại Trường Ninh. Tạ Yến Hồng âm thầm thở phào, chính y cũng thật sự tò mò nên ngồi nghiêm túc nghe kể chuyện.
Theo lời Nhan Trừng kể, từ ngày quân Địch đông tiến bọn họ không dám tùy ý đi lại quanh vùng Sóc Châu nữa, sợ rơi vào tầm ngắm của người Địch. Tuy trại phỉ của bọn họ sống ngoài vòng pháp luật nhưng cũng không dám đối đầu trực tiếp với quân Địch, bèn dứt khoát khoanh đất lại nuôi trồng tự cấp tự túc.
Đầu óc Lục Thiếu Vi cực kỳ linh hoạt, thứ bàng môn tả đạo gì cũng biết một ít, lại còn có tay buôn bán. Sau khi người Địch tràn xuống Trung nguyên thì dân Hồ tộc ở quan ngoại dễ thở hơn một ít, thỉnh thoảng còn có thể làm vài giao dịch trao đổi lương thực gia súc với trại phỉ, tuy không đến mức giàu có nhưng ít nhất vẫn sống được qua ngày.
Nhan Trừng luôn theo dõi sát sao hướng đi của quân Địch, cứ vài ngày lại cho người ra ngoài thám thính một lần. Khoảng mười ngày trước, người của trại phỉ bắt gặp Trường Ninh dưới chân núi Hồng Đào. Trường Ninh liếc một cái đã nhìn ra rừng cây nơi này bố trí kỳ quặc, cố ý muốn điều tra thêm, hai bên chạm mặt nhau giao lưu tay chân mấy chiêu, thuộc hạ của Nhan Trừng thấy đối phương không dễ chọc bèn vội vàng về báo lại cho Nhan Trừng.
Nhan Trừng nghe đến người khó chơi đương nhiên phải đích thân ra ngoài xem thử, hai bên thấy mặt nhau mới biết là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, hóa ra là người quen cũ. Nhan Trừng không quá hiểu biết về Trường Ninh nhưng Lục Thiếu Vi thì quen, vậy là hai bên cùng bắt tay tính toán kế sách cứu Tạ Yến Hồng ra khỏi tay Hộc Luật Hằng Già.
Nhan Trừng lập tức có chủ ý.
Thời hắn còn sung quân ở Sóc Châu đã từng phải làm đủ việc dơ bẩn nặng nhọc. Thời tiết rét mướt, nước đóng thành băng, nhưng con sông đào bảo vệ thành vẫn phải thường xuyên vệ sinh. Cửa cống thông nước xây bằng đá quá dày, chỉ cần là cành cây khô hay dị vật kích thước lớn một chút đều dễ dàng gây bít tắc đường nước, cần có người lặn xuống dọn dẹp.
Không mấy ai muốn làm công việc này nhưng Nhan Trừng thì rất tình nguyện, tuy dưới nước lạnh căm, nhưng hắn vốn ưa sạch sẽ, chịu lạnh một chút kể ra vẫn tốt hơn công việc chùi nhà xí dọn phân nhiều. Mấy người chung tổ với hắn chỉ làm cho có, lội xuống nước cho ướt người đã lập tức lên bờ run rẩy đi sưởi ấm, vì thế nên chỉ có một mình Nhan Trừng phát hiện ra phiến đá dưới cửa thoát nước có khe nứt, khe hở khá hẹp nhưng cũng đủ để một người bơi lách qua.
Hắn cố ý không báo cáo chuyện này cho cấp trên, một là để khỏi phải tốn công xuống nước tu sửa, hai là chừa cho mình một đường thoát thân, không chừng có một ngày thuận lợi hắn sẽ trốn ra khỏi chỗ này mà thần không biết quỷ không hay.
Nghĩ xong đường thoát ra khỏi thành, tiếp theo phải nghĩ cách làm sao nhập thành thuận lợi.
Hiện giờ thành Sóc Châu là địa bàn của người Địch, người Hán mà đi vào khéo còn nổi bật hơn vết mực nhỏ xuống giấy tuyên. Nghĩ tới nghĩ lui, trong số bọn họ chỉ có Trường Ninh trà trộn vào là thích hợp nhất, Lục Thiếu Vi càng to gan hơn, phải khiến Trường Ninh càng phô trương càng tốt nên bỏ ra một số tiền lớn thu mua dê bò súc vật, cả trang phục trang sức để hắn đóng giả làm thương nhân người Hồ.
Lục Thiếu Vi vốn am hiểu nhất là loại chuyện đổi trắng thay đen này, gã chỉ lo lắng tính tình Trường Ninh ít nói cộc cằn, khó lòng giả dạng làm thương nhân. Ai ngờ lần này gặp lại Trường Ninh như biến thành người khác, tuy vẫn ít lời nhưng không còn âm trầm như giếng cổ nữa, ăn mặc trang điểm vào trông rất ra dáng.
Nghe đến đây, Tạ Yến Hồng không khỏi lên tiếng: “Vậy hắn… có kể những chuyện sau khi chia tay ta không?”
Nhan Trừng nhìn y bằng ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, nhưng kinh qua nhiều chuyện làm hắn không lỗ mãng như xưa nữa, bao nhiêu lời muốn hỏi bị nuốt thẳng xuống bụng, chỉ nói: “Hắn kín miệng lắm, không kể gì cả.”
Tạ Yến Hồng buồn bã gật đầu, hai người trầm mặc một lát lại bắt đầu nói sang chuyện khác.
Bọn họ hết nói lại dừng, cố gắng tránh đi những chuyện bản thân không muốn nhắc mà có thể chuyện trò đến khi trời hửng sáng, một vò rượu mạnh cũng uống gần cạn. Thời điểm tan cuộc cả hai người đều nồng nặc mùi rượu, kề vai sát cánh xiêu vẹo đi ra ngoài, sau đó chia ra về phòng mình nghỉ ngơi.
Nhan Trừng đã sớm không cần ở chung phòng với Lục Thiếu Vi nữa, thế nhưng hôm nay hắn say chếnh choáng, nói chuyện với Tạ Yến Hồng cả đêm còn không thấy đủ, chân nam đá chân chiêu thế nào lại chạy qua gõ cửa phòng Lục Thiếu Vi. Lục Thiếu Vi ăn mặc chỉnh tề, mặt mày mất kiên nhẫn ngái ngủ mở cửa chuẩn bị mắng, không ngờ làm Nhan Trừng đứng dựa vào khung cửa trượt chân té nhào.
Lục Thiếu Vi dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá, vốn muốn kêu người tới khiêng đi nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn thôi, thở dài chấp nhận số phận vừa túm vừa kéo hắn như kéo bao tải tới sát mép giường.
Không khiêng lên nổi!
May mà Nhan Trừng chưa say chết hẳn, vẫn biết nhắm mắt sờ mép giường tự bò lên, sau đó thoải mái xòe tay xòe chân thở dài một tiếng.
Lục Thiếu Vi hoàn toàn tỉnh táo, bây giờ có muốn ngủ bù cũng không ngủ được nữa. Gã vò vò mái tóc rối tung, đoạn gỡ mặt nạ của Nhan Trừng xuống đặt qua một bên. Không ngờ đúng lúc này Nhan Trừng mở bừng mắt, bốn mắt chạm nhau dọa Lục Thiếu Vi giật mình không nhẹ.
Ánh mắt Nhan Trừng say đờ đẫn, vươn tay vuốt lọn tóc buông xõa của Lục Thiếu Vi tựa như đang vuốt ve nhành rong rêu đung đưa mềm mại dưới đáy nước.
Hắn lẩm bẩm: “Sao trông ngươi giống cô nương thế nhỉ…”
Lục Thiếu Vi hoảng sợ lập tức gạt phăng tay hắn đứng dậy. Thấy Nhan Trừng còn mở mắt trừng trừng, Lục Thiếu Vi hoảng loạn vội duỗi tay che kín hai mắt hắn. Nhan Trừng cũng không giãy giụa, cứ nằm im chớp chớp mắt rồi chậm rãi nhắm lại. Lục Thiếu Vi thu tay, cảm giác dưới lòng bàn tay mình hơi ươn ướt.
Liếc nhìn xuống, khóe mắt Nhan Trừng đúng là có hơi đỏ lên.
Lục Thiếu Vi thở dài, hiếm hoi mềm lòng một lần mà không đá hắn, còn kéo chăn giúp hắn đắp lên rồi ngồi bên mép giường ngẩn ngơ nhìn hắn ngủ.
Nhan Trừng không phải người có dã tâm, nếu hắn chỉ có một chút dã tâm thôi thì trước kia đã không thất bại thảm hại ở kinh sư như thế. Ngay từ đầu hắn chỉ muốn làm công việc nhàn hạ trong cấm quân, vâng theo cha mẹ sắp xếp mà cưới vợ sinh con, về sau kế thừa tước vị của cha tiếp tục làm một vị bá gia nhàn tản.
Mặc dù bây giờ thành người đứng đầu trại phỉ, cũng từng làm đủ chuyện lớn nhỏ nhưng hắn chỉ miễn cưỡng làm để tự bảo vệ bản thân. Nếu được, có khi hắn sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này mai danh ẩn tích, an phận trong xó núi tự cấp tự túc đến hết đời. Nhưng đó tuyệt đối không phải điều Lục Thiếu Vi mong muốn, nếu gã ao ước một cuộc đời bình yên như thế thì trước kia đã không cự tuyệt lời đề nghị về quê với sư huynh, một mình bôn ba phiêu dạt tới nơi này.
Lục Thiếu Vi chôn chân ở đây trong thời gian dài rồi, gã cảm thấy bây giờ là lúc có thể tiến thêm một bước đột phá.
Phía bên kia, Tạ Yến Hồng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo trở về theo đường cũ.
Y chỉ mới đi có một lần, hiện giờ còn uống say nên làm sao nhớ đường được, bèn đứng trước ngã rẽ ngẩn người, sau đó dứt khoát ngồi phịch xuống đất. Chân trời đã hơi sáng lên nhưng không quá chói mắt, nơi nào cũng bị phủ lên một lớp sương mù như lụa mỏng. Tạ Yến Hồng cứ ngồi như vậy không suy nghĩ gì, qua một hồi lâu, đột nhiên có người xách y lên.
“Ai…” Tạ Yến Hồng lẩm bẩm hỏi.
Trường Ninh nhíu mày vì bị mùi rượu xộc vào mũi, đành khiêng y lên vai cõng đi. Tạ Yến Hồng nằm trên lưng Trường Ninh nhìn chằm chằm vào gáy hắn, đột nhiên giơ tay nắm tóc hắn kéo một cái.
Không cần giả dạng làm thương nhân, Trường Ninh lại thay đổi sang bộ quần áo tầm thường, tóc cũng không tết bím nữa.
“Ngươi là ai thế?” Tạ Yến Hồng vừa nắm tóc vừa hỏi.
“Shh ——” Trường Ninh bị kéo tóc đến nhíu mày, nói, “Còn động đậy nữa coi chừng ta ném ngươi xuống.”
Tạ Yến Hồng buông lỏng tay ngoan ngoãn được một chốc, sau đó lại kéo tiếp. Trường Ninh thật sự ăn đau liền làm động tác giả vờ muốn thả y ra, ai ngờ Tạ Yến Hồng say xỉn không có sức cứ thế trượt khỏi lưng hắn thật, may mà Trường Ninh tay chân nhanh nhẹn giữ lại kịp, không để cho Tạ Yến Hồng thật sự chạm đất.
Trường Ninh không biết làm sao với y, đành thở dài xốc người về lại chỗ cũ.
Tạ Yến Hồng đặt trán lên vai Trường Ninh, đột nhiên hỏi: “Ngươi là ai thế…”
Bước chân Trường Ninh hơi khựng lại, một hồi lâu sau mới đáp: “Ngươi nói xem.”
Tạ Yến Hồng dường như không nghe thấy lời hắn, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Ngươi không phải Trường Ninh, ngươi không giống hắn, hắn sẽ không làm như vậy…”
Trường Ninh hỏi: “Vậy hắn sẽ làm thế nào?”
Tạ Yến Hồng không trả lời mà quẹo suy nghĩ sang hướng khác, bắt đầu kể chuyện không đầu không đuôi.
“Ngươi có biết ta sợ hãi đến mức nào không. Cát… cát ở nơi đó phát ra tiếng vang… Mỗi một bước đi nó đều vang lên như nổi trống… Phu tử nói, tử bất ngữ… quái lực loạn thần… Nhưng ta thật sự rất sợ…”
Tạ Yến Hồng vùi mặt vào lưng Trường Ninh như thể mình cực kỳ sợ, tay ôm chặt cổ hắn, giọng nói run rẩy: “Ta sợ lắm, sợ đến không kêu được thành tiếng… Cổ họng phát đau…”
“Ta ngất xỉu…” Tạ Yến Hồng nghẹn ngào, “Ta trông thấy rất nhiều ác quỷ, bọn họ giơ cao đuốc… vây xung quanh ta, muốn cướp ngươi ra khỏi tay ta. Ta muốn kéo ngươi lại… nhưng gọi kiểu gì ngươi cũng không tỉnh… Đau quá, tay ta đau lắm…”
Giọng Tạ Yến Hồng thấp dần thấp dần, hình như đã ngủ rồi.
Trường Ninh cõng y trở về chỗ mình ở rồi nhẹ nhàng đặt y xuống giường. Tạ Yến Hồng vẫn tiếp tục ú ớ rên đau, Trường Ninh liền kéo cổ tay y vén tay áo lên xem. Vết đao rạch bên trong cánh tay Tạ Yến Hồng đã sớm khép miệng, chỉ để lại một vết sẹo dữ tợn dài khoảng một ngón tay.
Trường Ninh nhẹ nhàng vuốt ve lên vết sẹo kia.
Tạ Yến Hồng tỉnh lại tiếp tục lẩm bẩm: “Đừng chạm vào… Đau lắm… ”
Trường Ninh vội vàng buông tay, hơi thở hắn dồn dập, cảm giác tim đập quá nhanh làm hắn khó chịu đến không thở nổi. Thứ tình cảm vừa xa lạ vừa mãnh liệt này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng kể từ ngày hắn tỉnh dậy, tựa như sóng biển liên tục vỗ vào ghềnh đá một khắc không dừng.
Tạ Yến Hồng không kêu đau nữa mà vươn tay về phía hắn, kêu lên: “Trường Ninh…”
Trường Ninh kìm nén nhịp tim hỗn loạn xuống, cúi đầu ngoan ngoãn đối diện với Tạ Yến Hồng. Hắn chạm vào môi y nếm được vị mặn của nước mắt, không biết là của Tạ Yến Hồng hay của chính mình.
Tạ Yến Hồng ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt trừng to vừa mờ mịt vừa kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi khóc… Tại sao ngươi lại khóc?”
Trường Ninh muốn nói mình không khóc, định giơ tay sờ thử thì Tạ Yến Hồng đã vừa dỗ “Đừng khóc” vừa dùng môi nhấp đi nước mắt trên mặt hắn.
Lời tác giả:
Trường Ninh bây giờ đang ở trong tình trạng tàn phế (là não tàn đó) mới khỏi, chương sau sẽ giải thích kỹ càng về hành trình hồi phục tinh thần của hắn.