Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 65: Ta thích ngươi
“Ngươi khóc… Tại sao ngươi khóc,” Tạ Yến Hồng nói, “Đừng khóc.”
Nước mắt đối với Trường Ninh là một thứ xa lạ, chính hắn cũng không viết vì sao mình rơi lệ. Hắn chôn đầu vào hõm vai Tạ Yến Hồng, cong lưng cuộn mình ôm chặt lấy y. Sức lực hắn quá lớn, Tạ Yến Hồng sắp bị ôm đến không thở nổi nhưng không đẩy hắn ra, chỉ từ từ vuốt ve phần gáy và vai lưng hắn.
“Còn đau không?” Trường Ninh vùi đầu hỏi.
Tạ Yến Hồng say đến mơ màng, lắc lắc đầu chậm chạp đáp: “Không đau, không đau chút nào.”
Trường Ninh áp mặt vào bên gáy Tạ Yến Hồng, cảm thụ nhiệt độ nóng rực vì say của đối phương, bàn tay sờ soạng nắm cổ tay y, sau đó luồn vào trong tay áo vuốt ve, sờ đến vết sẹo bên trên liền tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn như một lời an ủi muộn màng.
“Ngươi đừng sợ,” Trường Ninh lẩm bẩm, “Đứng ở vịnh cát sẽ nghe thấy tiếng vang, chỉ cần giẫm chân lên chúng sẽ kêu vang, a công nói với ta rằng chỗ đó trước nay luôn như vậy. Thứ ngươi nhìn thấy ban đêm không phải ác quỷ, chỉ là lửa lân tinh…”
Hắn cứ to nhỏ thì thầm như vậy không ngừng, Tạ Yến Hồng nghe một chút liền buồn ngủ, ác mộng không còn quấn quanh y nữa, thay vào đó là giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Trường Ninh. Y yên tâm ngủ thiếp đi, cứ thế ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao.
Tạ Yến Hồng tỉnh dậy sau cơn say thấy đầu đau như sắp vỡ, toàn thân cũng đau nhức, vừa ngồi lên vừa xuýt xoa rên rỉ. Trong phòng chỉ có mỗi mình y, trên chiếc bàn con cạnh giường đặt một chén trà đã nguội. Miệng lưỡi y đang khô khốc nên cầm chén uống một ngụm, trà pha rất đặc nên đắng đến nhíu mày, uống xong cả chén thì rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.
Trong đầu y vẫn mơ hồ nhớ chút chuyện tối qua, Tạ Yến Hồng vội vàng xuống giường, rửa mặt thay quần áo rồi bước ra cửa.
Trời bên ngoài đã sáng rõ, Tạ Yến Hồng đi về hướng tiếng người lao xao liền trông thấy cách cổng trại không xa có một bãi đất trống bằng phẳng, bên cạnh dựng mấy cái bia và giá đựng đao thương kiếm kích, hẳn là giáo trường để luyện võ. Nơi đó hiện giờ đang tụ tập khá nhiều người, tiếng reo hò vang lên không dứt.
Tạ Yến Hồng tiến lại gần, mọi người biết y là khách của Nhan Trừng nên ai nấy sôi nổi nhường đường cho y vào trong.
Trường Ninh đang đứng chính giữa đám người, Tạ Yến Hồng vừa chen vào, thấy ngay hình ảnh hắn vật ngã một người đàn ông vạm vỡ xuống đất. Bọn họ đang luận võ tỉ thí, không dùng binh khí mà chỉ dùng bản lĩnh tay chân. Vị tráng hán ngã xuống đất không đợi người dìu liền xoay người đứng dậy, có lẽ cảm thấy xấu hổ nên chỉ im lặng hậm hực đi xuống, mọi người lại ồn ào đẩy một người khác lên.
Chiếc áo ngắn mà Trường Ninh đang mặc bị một người trước đó xé rách, hắn dứt khoát để trần thân trên, toàn thân đầm đìa mồ hôi, thở phì phò kéo chân phải ra sau, hai tay thủ trước người làm động tác mở đầu.
Người lần này còn kém hơn người trước, chỉ qua một lát đã bị Trường Ninh hạ đo đất.
Trong trại thu lưu chủ yếu là đào binh giặc cỏ nên chiêu thức đánh nhau rất lung tung, Trường Ninh lại là học trò của danh tướng, mỗi một cái vung tay nhấc chân, chiêu thức đóng mở đều cẩn thận lưu loát mà không kém phần linh động, lúc dừng như núi cao sừng sững, khi động như nước chảy vực sâu, tất cả đều mang khí thế của vạn quân.
Tạ Yến Hồng xem đến là mê mẩn, vừa xem vừa ghi nhớ, thầm than thở mấy bài múa kiếm của mình cùng lắm chỉ tính là khoa chân múa tay.
Người thua cuộc lại hậm hực lui ra, Trường Ninh đứng giữa bãi đất giơ tay lau mồ hôi bên thái dương. Hắn không nói lời nào mà cúi người nhặt chiếc áo ngắn bị ném qua một bên, xem ra là không muốn đánh nữa. Những người vây xem đều xem chưa chán nhưng không ai dám bước ra khiêu chiến, chỉ quay sang ồn ào với nhau. Đúng lúc này lại có một người gạt đám đông bước tới.
“Ta nữa.” Nhan Trừng hô to.
Hắn vừa xuất hiện đã nhận một trận hoan hô reo hò mãnh liệt, Tạ Yến Hồng nghe mà ù cả tai.
Nhan Trừng sớm không còn là gã cấm quân năm xưa bị Trường Ninh đạp một phát dập mông nữa, bây giờ đã tự luyện tập tiến bộ hơn không ít nên xoa tay hằm hè muốn đòi lại nợ cũ một phen.
Trường Ninh cũng rảnh rỗi nên cởi áo ngắn, vẫy vẫy tay về phía Nhan Trừng, nói: “Đến đây đi.”
Thấy hắn không có vẻ coi trọng gì, Nhan Trừng bắt đầu bực tức, nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo xông lên. Sau khi hai người so mấy chiêu thì Trường Ninh cũng nghiêm túc lên hẳn, có đánh có đỡ khiến mọi người vây xem càng lúc càng hưng phấn, tiếng hô hoán không dứt bên tai. Trường Ninh chặn lại nắm đấm hừng hực khí thế của Nhan Trừng, mượn lực của hắn thuận thế nhoài người về phía trước, bả vai ấn lên ngực muốn đẩy đối phương nằm xuống đất.
Chiêu này Trường Ninh đã từng dùng mấy lần, Nhan Trừng cũng có cẩn thận quan sát nên không lùi mà tiến tới, giơ chân muốn tấn công phần thân dưới Trường Ninh.
Hai chân Trường Ninh cắm chặt xuống đất không cho hắn gạt ngã, Tạ Yến Hồng xem đến nhập thần, thấy Nhan Trừng không giống mấy đối thủ dễ đối phó trước đó, sợ Trường Ninh bị thương nên không khỏi thốt lên một tiếng. Giọng y không quá lớn, giáo trường lại đầy người ầm ĩ mà Trường Ninh vẫn nghe thấy, vội quay đầu lại xem thử.
Nhan Trừng nhanh nhạy nắm bắt được khoảnh khắc phân tâm này, hạ người quét chân một cái. Trường Ninh đứng không vững, cứ thế lảo đảo lùi về sau hai bước.
Thắng bại đã rõ, Trường Ninh cũng không cố chấp mà giơ tay ôm quyền, Nhan Trừng chắp tay đáp lễ, mặt mày đắc ý nhưng vẫn nói có lý có tình: “Trước đó ngươi đã đánh vài trận nên hao tổn nhiều sức lực, ta không tính là toàn thắng.”
Nhan Trừng quay đầu cũng trông thấy Tạ Yến Hồng giữa đám người, hắn vui vẻ tiến lên khoác vai y, cười nói: “Tỉnh rồi à? Đi, chúng ta đi ăn ngon…”
Tạ Yến Hồng vẫn nhớ tới Trường Ninh nên quay đầu tìm kiếm, thấy hắn cũng cất bước đi theo mình.
Nhan Trừng thuận miệng nói: “Chúng ta cùng nhau đi ăn đi.”
Trường Ninh nhìn Tạ Yến Hồng: “Ta có việc muốn nói với ngươi.”
Tạ Yến Hồng quay sang Nhan Trừng: “Ngươi đi trước đi, chúng ta nói xong sẽ qua ngay.”
Nhan Trừng chỉ đành gật đầu nhìn hai người sóng vai cùng đi qua một chỗ khác, hắn nhíu mày như suy tư chuyện gì, sau đó xoay người đi gọi Lục Thiếu Vi cùng ăn cơm trưa.
Tạ Yến Hồng đi bên cạnh Trường Ninh, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn thấy hắn cứ cắm đầu đi mãi, cũng không nói năng gì. Lúc này y mới nhận ra vết sẹo bên má hắn đã biến mất, da mặt trơn bóng, xem ra thứ kia chỉ được đắp lên để cải trang mà thôi.
Bấy giờ y lại bực Trường Ninh không chịu nói cho mình biết sớm, hại y lo lắng suông một trận.
“Ngươi ——” Hai người đồng thời mở miệng.
Tạ Yến Hồng vội nói: “Ngươi nói trước đi, có chuyện gì?”
Trường Ninh lại không nói nữa.
Bốn bề vắng lặng, mọi người đều đã đi ăn cơm, cách hai người không xa là thửa ruộng trồng đầy hoa màu xanh mướt một mảnh, được rào tre bao quanh. Bên ngoài rào tre có đàn gà kêu cục cục dạo tới dạo lui kiếm ăn hoặc giơ móng đào đất. Trời cao mây trắng, là một ngày thời tiết đẹp đẽ hiếm hoi.
“Ta thích ngươi.” Trường Ninh đột nhiên nói.
Tạ Yến Hồng suýt nữa vấp chân lao đầu vào bãi cứt chó, vội vàng dừng bước, mặt đỏ rần lắp bắp: “Cái, cái gì?”
Mặt Trường Ninh cũng hồng rực một đường xuống ngực, chỉ là màu da hơi sạm nên nhìn không quá rõ ràng. Hắn duỗi chân xua con gà đang mổ đất bên cạnh ra chỗ khác, cúi đầu muốn sửa sang lại vạt áo cho bằng, phải tội đai lưng đã rách nên sửa thế nào cũng không xong.
Tạ Yến Hồng xấu hổ đến phát hoảng, vội lấp liếm: “Đi ăn cơm trước đi.”
Trường Ninh nói: “Đêm đó ngươi hỏi ta có thích ngươi không, ta suy nghĩ kỹ rồi…”
Dẫu ngượng đến mức nào Tạ Yến Hồng cũng muốn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trường Ninh, nhìn hốc mắt sâu thẳm và đôi con ngươi màu hổ phách. Đây là lần đầu tiên Tạ Yến Hồng nhìn thấy Trường Ninh lộ ra ánh mắt này, không còn thâm trầm bình thản như giếng cổ nữa, bên trong chỉ tràn đầy sướng vui và bối rối.
Trường Ninh nói: “Ta thích ngươi, chỉ một mình ngươi.”
Trường Ninh thích rất nhiều thứ, hắn thích bầu trời cao vô biên ở quan ngoại, thích vạt hoa diên vĩ nở rộ ngoài thảo nguyên ngày xuân, thích giọt nước đọng trên cánh hoa sau cơn mưa, thích hải đông thanh giương cánh, thích tuấn mã thần câu da lông bóng loáng, thích dãy núi cao đứng sừng sững trầm mặc, quanh năm tuyết phủ.
Nhưng hết thảy những thứ đó đều không thể bằng được Tạ Yến Hồng.
Trái tim Tạ Yến Hồng như muốn nhảy thẳng ra ngoài, y nhìn ngó xung quanh, thấy xác thật không có ai khác liền túm Trường Ninh kéo vào một góc tường, vừa ngẩng đầu liền đón nhận khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn.
Nụ hôn này của hai người không hề giống với bất cứ lần hôn nhau nào trong quá khứ, là cửu biệt trùng phùng, cũng là mất mà tìm lại được.
Ban đầu là Tạ Yến Hồng khó nhịn mà đòi hỏi môi lưỡi từ Trường Ninh, sau đó tay hắn siết chặt eo Tạ Yến Hồng liên tục thâm nhập tìm kiếm. Tạ Yến Hồng bị hắn quấn lấy không thở nổi phải hơi đẩy người ra, tay chân y mềm nhũn, chỉ dùng được chút sức lực. Trường Ninh lại tùy ý để y đẩy, dùng sống mũi thẳng tắp của mình vuốt ve môi châu đối phương.
Tạ Yến Hồng nói: “Đi ăn cơm đã.”
Trường Ninh dường như không nghe thấy, cũng không biết là ra lệnh hay khẩn cầu, chỉ thì thầm: “Mở miệng ra.”
Tạ Yến Hồng thầm than một tiếng, trên tay dùng lực làm hai người lại quấn vào nhau. Lưng y bị ấn vào tường, tro bụi trên tường ào ào rơi xuống dính hết một thân quần áo. Cuối cùng, cả hai phải về phòng thay xiêm y rồi mới đến nhà ăn. Nhan Trừng đã ăn xong từ lâu, đang rầu rĩ ngồi một mình ở nơi đó.
Tạ Yến Hồng chột dạ, vội hỏi: “Sao chỉ có mình ngươi, Lục Thiếu Vi đâu?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ da trắng như tuyết ôm một xửng bánh bao mới lấy khỏi lồng hấp bước vào. Mấy cái bánh bao nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, chỉ một lát đã câu được con trùng đói trong bụng Tạ Yến Hồng ra, làm bụng y kêu vang không ngừng.
Thiếu phụ kia mỉm cười đặt bánh bao trước mặt Tạ Yến Hồng: “Mau ăn lúc còn nóng.”
Nhan Trừng giới thiệu: “Đây là Tuyết Nương làm bánh bao ngon nức tiếng, ngươi nếm thử đi.”
Thấy hắn không mấy hứng thú, Tuyết Nương liếc nhìn một cái rồi nói: “Đạo trưởng nhắn là thân thể hắn không thoải mái, không ra ăn được nên cố ý nhờ nô gia ra nói với chư vị một tiếng.”
Nhan Trừng vừa nghe liền nhảy dựng khỏi ghế: “Hóa ra là thế, để ta đi xem thử, các ngươi cứ ăn đi.”
Vừa dứt lời hắn liền phóng đi không thèm ngoái đầu lại.
Hiện giờ tim Tạ Yến Hồng vẫn còn nhảy thình thịch vì Trường Ninh đang ngồi quá gần, trước đó hai người còn hôn nhau chưa kịp bình tĩnh lại, làm sao nhận ra Nhan Trừng kỳ quặc chỗ nào được. Bánh bao ngon thật nhưng y ăn mà không biết mùi vị gì, ăn vội ăn vàng mấy cái lấp bụng liền túm Trường Ninh cáo từ trở về.
Y không về căn phòng Nhan Trừng sắp xếp cho mình mà trực tiếp đi thẳng qua chỗ ở của Trường Ninh.
Vừa bước vào phòng y liền chú ý đến một thứ lóe sáng đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, vừa nãy vội vàng ra ngoài nên không kịp quan sát. Tạ Yến Hồng tò mò xem thử, lập tức đỏ bừng mặt, đó chính là đôi hoa tai hồng ngọc mà Tạ Yến Hồng đeo trong lúc giả làm Hồ cơ, sau đó được Trường Ninh giấu vào túi mang về.
Lời tác giả:
Phát đường
Nước mắt đối với Trường Ninh là một thứ xa lạ, chính hắn cũng không viết vì sao mình rơi lệ. Hắn chôn đầu vào hõm vai Tạ Yến Hồng, cong lưng cuộn mình ôm chặt lấy y. Sức lực hắn quá lớn, Tạ Yến Hồng sắp bị ôm đến không thở nổi nhưng không đẩy hắn ra, chỉ từ từ vuốt ve phần gáy và vai lưng hắn.
“Còn đau không?” Trường Ninh vùi đầu hỏi.
Tạ Yến Hồng say đến mơ màng, lắc lắc đầu chậm chạp đáp: “Không đau, không đau chút nào.”
Trường Ninh áp mặt vào bên gáy Tạ Yến Hồng, cảm thụ nhiệt độ nóng rực vì say của đối phương, bàn tay sờ soạng nắm cổ tay y, sau đó luồn vào trong tay áo vuốt ve, sờ đến vết sẹo bên trên liền tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn như một lời an ủi muộn màng.
“Ngươi đừng sợ,” Trường Ninh lẩm bẩm, “Đứng ở vịnh cát sẽ nghe thấy tiếng vang, chỉ cần giẫm chân lên chúng sẽ kêu vang, a công nói với ta rằng chỗ đó trước nay luôn như vậy. Thứ ngươi nhìn thấy ban đêm không phải ác quỷ, chỉ là lửa lân tinh…”
Hắn cứ to nhỏ thì thầm như vậy không ngừng, Tạ Yến Hồng nghe một chút liền buồn ngủ, ác mộng không còn quấn quanh y nữa, thay vào đó là giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Trường Ninh. Y yên tâm ngủ thiếp đi, cứ thế ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao.
Tạ Yến Hồng tỉnh dậy sau cơn say thấy đầu đau như sắp vỡ, toàn thân cũng đau nhức, vừa ngồi lên vừa xuýt xoa rên rỉ. Trong phòng chỉ có mỗi mình y, trên chiếc bàn con cạnh giường đặt một chén trà đã nguội. Miệng lưỡi y đang khô khốc nên cầm chén uống một ngụm, trà pha rất đặc nên đắng đến nhíu mày, uống xong cả chén thì rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.
Trong đầu y vẫn mơ hồ nhớ chút chuyện tối qua, Tạ Yến Hồng vội vàng xuống giường, rửa mặt thay quần áo rồi bước ra cửa.
Trời bên ngoài đã sáng rõ, Tạ Yến Hồng đi về hướng tiếng người lao xao liền trông thấy cách cổng trại không xa có một bãi đất trống bằng phẳng, bên cạnh dựng mấy cái bia và giá đựng đao thương kiếm kích, hẳn là giáo trường để luyện võ. Nơi đó hiện giờ đang tụ tập khá nhiều người, tiếng reo hò vang lên không dứt.
Tạ Yến Hồng tiến lại gần, mọi người biết y là khách của Nhan Trừng nên ai nấy sôi nổi nhường đường cho y vào trong.
Trường Ninh đang đứng chính giữa đám người, Tạ Yến Hồng vừa chen vào, thấy ngay hình ảnh hắn vật ngã một người đàn ông vạm vỡ xuống đất. Bọn họ đang luận võ tỉ thí, không dùng binh khí mà chỉ dùng bản lĩnh tay chân. Vị tráng hán ngã xuống đất không đợi người dìu liền xoay người đứng dậy, có lẽ cảm thấy xấu hổ nên chỉ im lặng hậm hực đi xuống, mọi người lại ồn ào đẩy một người khác lên.
Chiếc áo ngắn mà Trường Ninh đang mặc bị một người trước đó xé rách, hắn dứt khoát để trần thân trên, toàn thân đầm đìa mồ hôi, thở phì phò kéo chân phải ra sau, hai tay thủ trước người làm động tác mở đầu.
Người lần này còn kém hơn người trước, chỉ qua một lát đã bị Trường Ninh hạ đo đất.
Trong trại thu lưu chủ yếu là đào binh giặc cỏ nên chiêu thức đánh nhau rất lung tung, Trường Ninh lại là học trò của danh tướng, mỗi một cái vung tay nhấc chân, chiêu thức đóng mở đều cẩn thận lưu loát mà không kém phần linh động, lúc dừng như núi cao sừng sững, khi động như nước chảy vực sâu, tất cả đều mang khí thế của vạn quân.
Tạ Yến Hồng xem đến là mê mẩn, vừa xem vừa ghi nhớ, thầm than thở mấy bài múa kiếm của mình cùng lắm chỉ tính là khoa chân múa tay.
Người thua cuộc lại hậm hực lui ra, Trường Ninh đứng giữa bãi đất giơ tay lau mồ hôi bên thái dương. Hắn không nói lời nào mà cúi người nhặt chiếc áo ngắn bị ném qua một bên, xem ra là không muốn đánh nữa. Những người vây xem đều xem chưa chán nhưng không ai dám bước ra khiêu chiến, chỉ quay sang ồn ào với nhau. Đúng lúc này lại có một người gạt đám đông bước tới.
“Ta nữa.” Nhan Trừng hô to.
Hắn vừa xuất hiện đã nhận một trận hoan hô reo hò mãnh liệt, Tạ Yến Hồng nghe mà ù cả tai.
Nhan Trừng sớm không còn là gã cấm quân năm xưa bị Trường Ninh đạp một phát dập mông nữa, bây giờ đã tự luyện tập tiến bộ hơn không ít nên xoa tay hằm hè muốn đòi lại nợ cũ một phen.
Trường Ninh cũng rảnh rỗi nên cởi áo ngắn, vẫy vẫy tay về phía Nhan Trừng, nói: “Đến đây đi.”
Thấy hắn không có vẻ coi trọng gì, Nhan Trừng bắt đầu bực tức, nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo xông lên. Sau khi hai người so mấy chiêu thì Trường Ninh cũng nghiêm túc lên hẳn, có đánh có đỡ khiến mọi người vây xem càng lúc càng hưng phấn, tiếng hô hoán không dứt bên tai. Trường Ninh chặn lại nắm đấm hừng hực khí thế của Nhan Trừng, mượn lực của hắn thuận thế nhoài người về phía trước, bả vai ấn lên ngực muốn đẩy đối phương nằm xuống đất.
Chiêu này Trường Ninh đã từng dùng mấy lần, Nhan Trừng cũng có cẩn thận quan sát nên không lùi mà tiến tới, giơ chân muốn tấn công phần thân dưới Trường Ninh.
Hai chân Trường Ninh cắm chặt xuống đất không cho hắn gạt ngã, Tạ Yến Hồng xem đến nhập thần, thấy Nhan Trừng không giống mấy đối thủ dễ đối phó trước đó, sợ Trường Ninh bị thương nên không khỏi thốt lên một tiếng. Giọng y không quá lớn, giáo trường lại đầy người ầm ĩ mà Trường Ninh vẫn nghe thấy, vội quay đầu lại xem thử.
Nhan Trừng nhanh nhạy nắm bắt được khoảnh khắc phân tâm này, hạ người quét chân một cái. Trường Ninh đứng không vững, cứ thế lảo đảo lùi về sau hai bước.
Thắng bại đã rõ, Trường Ninh cũng không cố chấp mà giơ tay ôm quyền, Nhan Trừng chắp tay đáp lễ, mặt mày đắc ý nhưng vẫn nói có lý có tình: “Trước đó ngươi đã đánh vài trận nên hao tổn nhiều sức lực, ta không tính là toàn thắng.”
Nhan Trừng quay đầu cũng trông thấy Tạ Yến Hồng giữa đám người, hắn vui vẻ tiến lên khoác vai y, cười nói: “Tỉnh rồi à? Đi, chúng ta đi ăn ngon…”
Tạ Yến Hồng vẫn nhớ tới Trường Ninh nên quay đầu tìm kiếm, thấy hắn cũng cất bước đi theo mình.
Nhan Trừng thuận miệng nói: “Chúng ta cùng nhau đi ăn đi.”
Trường Ninh nhìn Tạ Yến Hồng: “Ta có việc muốn nói với ngươi.”
Tạ Yến Hồng quay sang Nhan Trừng: “Ngươi đi trước đi, chúng ta nói xong sẽ qua ngay.”
Nhan Trừng chỉ đành gật đầu nhìn hai người sóng vai cùng đi qua một chỗ khác, hắn nhíu mày như suy tư chuyện gì, sau đó xoay người đi gọi Lục Thiếu Vi cùng ăn cơm trưa.
Tạ Yến Hồng đi bên cạnh Trường Ninh, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn thấy hắn cứ cắm đầu đi mãi, cũng không nói năng gì. Lúc này y mới nhận ra vết sẹo bên má hắn đã biến mất, da mặt trơn bóng, xem ra thứ kia chỉ được đắp lên để cải trang mà thôi.
Bấy giờ y lại bực Trường Ninh không chịu nói cho mình biết sớm, hại y lo lắng suông một trận.
“Ngươi ——” Hai người đồng thời mở miệng.
Tạ Yến Hồng vội nói: “Ngươi nói trước đi, có chuyện gì?”
Trường Ninh lại không nói nữa.
Bốn bề vắng lặng, mọi người đều đã đi ăn cơm, cách hai người không xa là thửa ruộng trồng đầy hoa màu xanh mướt một mảnh, được rào tre bao quanh. Bên ngoài rào tre có đàn gà kêu cục cục dạo tới dạo lui kiếm ăn hoặc giơ móng đào đất. Trời cao mây trắng, là một ngày thời tiết đẹp đẽ hiếm hoi.
“Ta thích ngươi.” Trường Ninh đột nhiên nói.
Tạ Yến Hồng suýt nữa vấp chân lao đầu vào bãi cứt chó, vội vàng dừng bước, mặt đỏ rần lắp bắp: “Cái, cái gì?”
Mặt Trường Ninh cũng hồng rực một đường xuống ngực, chỉ là màu da hơi sạm nên nhìn không quá rõ ràng. Hắn duỗi chân xua con gà đang mổ đất bên cạnh ra chỗ khác, cúi đầu muốn sửa sang lại vạt áo cho bằng, phải tội đai lưng đã rách nên sửa thế nào cũng không xong.
Tạ Yến Hồng xấu hổ đến phát hoảng, vội lấp liếm: “Đi ăn cơm trước đi.”
Trường Ninh nói: “Đêm đó ngươi hỏi ta có thích ngươi không, ta suy nghĩ kỹ rồi…”
Dẫu ngượng đến mức nào Tạ Yến Hồng cũng muốn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trường Ninh, nhìn hốc mắt sâu thẳm và đôi con ngươi màu hổ phách. Đây là lần đầu tiên Tạ Yến Hồng nhìn thấy Trường Ninh lộ ra ánh mắt này, không còn thâm trầm bình thản như giếng cổ nữa, bên trong chỉ tràn đầy sướng vui và bối rối.
Trường Ninh nói: “Ta thích ngươi, chỉ một mình ngươi.”
Trường Ninh thích rất nhiều thứ, hắn thích bầu trời cao vô biên ở quan ngoại, thích vạt hoa diên vĩ nở rộ ngoài thảo nguyên ngày xuân, thích giọt nước đọng trên cánh hoa sau cơn mưa, thích hải đông thanh giương cánh, thích tuấn mã thần câu da lông bóng loáng, thích dãy núi cao đứng sừng sững trầm mặc, quanh năm tuyết phủ.
Nhưng hết thảy những thứ đó đều không thể bằng được Tạ Yến Hồng.
Trái tim Tạ Yến Hồng như muốn nhảy thẳng ra ngoài, y nhìn ngó xung quanh, thấy xác thật không có ai khác liền túm Trường Ninh kéo vào một góc tường, vừa ngẩng đầu liền đón nhận khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn.
Nụ hôn này của hai người không hề giống với bất cứ lần hôn nhau nào trong quá khứ, là cửu biệt trùng phùng, cũng là mất mà tìm lại được.
Ban đầu là Tạ Yến Hồng khó nhịn mà đòi hỏi môi lưỡi từ Trường Ninh, sau đó tay hắn siết chặt eo Tạ Yến Hồng liên tục thâm nhập tìm kiếm. Tạ Yến Hồng bị hắn quấn lấy không thở nổi phải hơi đẩy người ra, tay chân y mềm nhũn, chỉ dùng được chút sức lực. Trường Ninh lại tùy ý để y đẩy, dùng sống mũi thẳng tắp của mình vuốt ve môi châu đối phương.
Tạ Yến Hồng nói: “Đi ăn cơm đã.”
Trường Ninh dường như không nghe thấy, cũng không biết là ra lệnh hay khẩn cầu, chỉ thì thầm: “Mở miệng ra.”
Tạ Yến Hồng thầm than một tiếng, trên tay dùng lực làm hai người lại quấn vào nhau. Lưng y bị ấn vào tường, tro bụi trên tường ào ào rơi xuống dính hết một thân quần áo. Cuối cùng, cả hai phải về phòng thay xiêm y rồi mới đến nhà ăn. Nhan Trừng đã ăn xong từ lâu, đang rầu rĩ ngồi một mình ở nơi đó.
Tạ Yến Hồng chột dạ, vội hỏi: “Sao chỉ có mình ngươi, Lục Thiếu Vi đâu?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ da trắng như tuyết ôm một xửng bánh bao mới lấy khỏi lồng hấp bước vào. Mấy cái bánh bao nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, chỉ một lát đã câu được con trùng đói trong bụng Tạ Yến Hồng ra, làm bụng y kêu vang không ngừng.
Thiếu phụ kia mỉm cười đặt bánh bao trước mặt Tạ Yến Hồng: “Mau ăn lúc còn nóng.”
Nhan Trừng giới thiệu: “Đây là Tuyết Nương làm bánh bao ngon nức tiếng, ngươi nếm thử đi.”
Thấy hắn không mấy hứng thú, Tuyết Nương liếc nhìn một cái rồi nói: “Đạo trưởng nhắn là thân thể hắn không thoải mái, không ra ăn được nên cố ý nhờ nô gia ra nói với chư vị một tiếng.”
Nhan Trừng vừa nghe liền nhảy dựng khỏi ghế: “Hóa ra là thế, để ta đi xem thử, các ngươi cứ ăn đi.”
Vừa dứt lời hắn liền phóng đi không thèm ngoái đầu lại.
Hiện giờ tim Tạ Yến Hồng vẫn còn nhảy thình thịch vì Trường Ninh đang ngồi quá gần, trước đó hai người còn hôn nhau chưa kịp bình tĩnh lại, làm sao nhận ra Nhan Trừng kỳ quặc chỗ nào được. Bánh bao ngon thật nhưng y ăn mà không biết mùi vị gì, ăn vội ăn vàng mấy cái lấp bụng liền túm Trường Ninh cáo từ trở về.
Y không về căn phòng Nhan Trừng sắp xếp cho mình mà trực tiếp đi thẳng qua chỗ ở của Trường Ninh.
Vừa bước vào phòng y liền chú ý đến một thứ lóe sáng đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, vừa nãy vội vàng ra ngoài nên không kịp quan sát. Tạ Yến Hồng tò mò xem thử, lập tức đỏ bừng mặt, đó chính là đôi hoa tai hồng ngọc mà Tạ Yến Hồng đeo trong lúc giả làm Hồ cơ, sau đó được Trường Ninh giấu vào túi mang về.
Lời tác giả:
Phát đường