Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 141: Đòi Hỏi
Hai người vừa định tiếp nhận đồ vật, một bóng người còn nhanh hơn so với bọn họ, dùng thân hình mập mạp đẩy hai người ra: "Chị hai, hôm nay chị thật xinh đẹp, quần áo này của chị rất đắt phải không? Mua bao nhiêu tiền? Có thể cho em một bộ hay không?”
Người vừa chen ngang là vợ của em trai lớn, mập mạp nhưng khôn khéo muốn chất.
Nói là hỏi xin, thật ra là đang đòi hỏi, trong lòng Trương Tuệ cũng hiểu rõ ràng, bà nhíu mày một chút rồi đáp: "Huyện thành không có, phải đi lên tận thành phố, lần sau có cơ hội rồi nói."
Lời này rõ ràng là nói cho có, vì vậy em dâu lớn cứ nhìn chằm chằm vào Trương Tuệ: "Em ở đây chờ nha, một tuần có chưa?"
Hoa Dạng đứng ở bên ngoài nghe vậy liên lắc đầu ngán ngẩm. Cô bước vào nâng bà ngoại dậy, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Bà ngoại, bà có khỏe không? Cháu đem theo một ít điểm tâm cho bà đấy, bà ăn thử xem có ngon không?"
Vẻ mặt bà ngoại khiếp sợ: "Là Tiểu Dạng đó hả, cháu trở nên xinh đẹp hẳn, suýt chút nữa bà không nhận ra.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Hoa Dạng thay đổi một bộ áo khoác màu tím nhạt, mái tóc dài đến bả vai búi lên một nửa, nhìn qua cực kì giống một cô công chúa nhỏ.
Mợ cả nhìn thấy cô, đôi mắt sáng như cái đèn pha, muốn vươn tay ra sờ thử, Hoa Dạng nhẹ nhàng lắc mình tránh đi.
"Mẹ, đưa đồ vật mang đến cho bà ngoại đi, chúng ta còn có việc, phải đi trước."
Cô chịu không nổi không khí như vậy, Tết nhất ai không muốn thoải mái một chút? Vẫn nên về huyện thành qua một năm yên bình thôi.
Trương Tuệ im lặng, lấy từng món một ra rồi dặn mẹ mình: "Mẹ, những món ăn này đều có thể để lâu, mẹ để lại từ từ ăn, lần sau trở về con lại đem cho mẹ."
Bà ngoại nhẹ nhàng thở ra một hơi, nắm tay con gái không buông: "Mẹ chỉ mong con thường xuyên về thăm mẹ, không cần đưa đồ đạc, mỗi ngày mẹ có thể ăn no, cuộc sống như vậy khá tốt."
Hốc mắt Trương Tuệ nóng lên, trong lòng rất hụt hãng, khi còn nhỏ hai đứa em trai rất hiếu thảo, nhưng từ khi cưới vợ, có gia đình riêng của mình, lập tức thay đổi, cứ như trở thành một người khác.
Đúng là tục ngữ có câu cưới vợ quên mẹ là không sail
"Mẹ, đây là tấm lòng hiếu thảo của chị hai, sao có thể không cần?" Mợ nhỏ tươi cười đầy mặt bước tới, xem ra nhà của chị hai phát tài, còn mang về nhiều đồ tốt như vậy.
Tuy là cho người già, nhưng cuối cùng không phải cũng rơi vào tay bọn họ hay sao?
"Chị hai, anh hai, ở lại ăn cơm trưa rồi đi, bây giờ em đi nấu cơm."
Trương Tuệ làm gì còn muốn ăn, lời nói dịu dàng từ chối: "Không cần, tôi trở về xem một cái, còn phải đi đến nhà tiếp theo, thời gian gấp gáp, để lần sau đi."
Vì để cho mẹ già sống tốt một chút, bà vẫn phải ăn nói nhẹ nhàng với bọn họ, tặng cho mỗi gia đình của hai đứa em trai hai khúc vải, vài món đồ ăn, cũng coi như rất nể mặt.
Hoa Dạng bình tính đánh giá hai người cậu, cậu lớn quá mức thành thật, toàn bộ đều nghe lời vợ.
Cậu nhỏ giống như một tên lưu manh, có chút không đáng tin, thậm chí còn có thể vung tay đánh nhau với phụ nữ. Ánh mắt mợ nhỏ chuyển động, từ ái nhìn Hoa Dạng: "Nếu không để Tiểu Dạng ở lại đây, hai anh chị đi thăm người thân? Em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Dạng."
Hoa Dạng không muốn nói nhảm với bà ta, đứng bên cạnh giả làm đứa trẻ ngoan hiền thành thật.
Trương Tuệ cự tuyệt, nhân lúc người khác không chú ý lặng lẽ nhét 50 khối cho mẹ già, làm cho bà muốn ăn cái gì liên mua một chút, đừng để mình quá thiệt thòi.
Rời khỏi nhà bà ngoại, Hoa Dạng không nhịn được châm chọc: "Đều nói nuôi con dưỡng già, con thấy nha, con trai không hiếu thuận còn không bằng một miếng xá xíu."
Hoa Quốc Khánh không khỏi thở dài, đúng vậy, có hai đứa con trai đó, nhưng mẹ vợ đang sống như thế nào? Cả ngày phải khép nép nhìn sắc mặt của người khác, trên quần áo đều là mụn vá, mặt mày vàng vọt xanh xao, vừa nhìn đã khiến cho người khác khó chịu và thương cảm.
Trương Tuệ cười khổ một tiếng, một người chị chồng đã gả đi như bà không có biện pháp xen vào chuyện nhà mẹ đẻ, nói cũng không được.
Bọn họ lại đến thăm nhà dì cả, điều kiện nhà dì cả không tồi, trong nhà có một đám thân thích, nói là tụ hội gia tộc mỗi năm một lần.
Vì dì cả làm chủ nhà cho nên bận giống như con quay, Trương Tuệ không ở lâu, tặng quà xong, nói vài câu rồi rời đi ngay.
"Đây là nhà dì nhỏ của con." Trương tuệ chỉ vào một ngôi nhà được hàng rào tre đổ nát bao lại "Dượng nhỏ của con tham gia quân ngũ, dì nhỏ của con vừa phải làm mẹ vừa phải làm cha, rất không dễ dàng..."
"Âm ầm ầm" Trong phòng truyền đến một tiếng vang lớn, khiến cho Trương Tuệ hoảng sợ, nhanh chóng vọt vào.
Người vừa chen ngang là vợ của em trai lớn, mập mạp nhưng khôn khéo muốn chất.
Nói là hỏi xin, thật ra là đang đòi hỏi, trong lòng Trương Tuệ cũng hiểu rõ ràng, bà nhíu mày một chút rồi đáp: "Huyện thành không có, phải đi lên tận thành phố, lần sau có cơ hội rồi nói."
Lời này rõ ràng là nói cho có, vì vậy em dâu lớn cứ nhìn chằm chằm vào Trương Tuệ: "Em ở đây chờ nha, một tuần có chưa?"
Hoa Dạng đứng ở bên ngoài nghe vậy liên lắc đầu ngán ngẩm. Cô bước vào nâng bà ngoại dậy, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Bà ngoại, bà có khỏe không? Cháu đem theo một ít điểm tâm cho bà đấy, bà ăn thử xem có ngon không?"
Vẻ mặt bà ngoại khiếp sợ: "Là Tiểu Dạng đó hả, cháu trở nên xinh đẹp hẳn, suýt chút nữa bà không nhận ra.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Hoa Dạng thay đổi một bộ áo khoác màu tím nhạt, mái tóc dài đến bả vai búi lên một nửa, nhìn qua cực kì giống một cô công chúa nhỏ.
Mợ cả nhìn thấy cô, đôi mắt sáng như cái đèn pha, muốn vươn tay ra sờ thử, Hoa Dạng nhẹ nhàng lắc mình tránh đi.
"Mẹ, đưa đồ vật mang đến cho bà ngoại đi, chúng ta còn có việc, phải đi trước."
Cô chịu không nổi không khí như vậy, Tết nhất ai không muốn thoải mái một chút? Vẫn nên về huyện thành qua một năm yên bình thôi.
Trương Tuệ im lặng, lấy từng món một ra rồi dặn mẹ mình: "Mẹ, những món ăn này đều có thể để lâu, mẹ để lại từ từ ăn, lần sau trở về con lại đem cho mẹ."
Bà ngoại nhẹ nhàng thở ra một hơi, nắm tay con gái không buông: "Mẹ chỉ mong con thường xuyên về thăm mẹ, không cần đưa đồ đạc, mỗi ngày mẹ có thể ăn no, cuộc sống như vậy khá tốt."
Hốc mắt Trương Tuệ nóng lên, trong lòng rất hụt hãng, khi còn nhỏ hai đứa em trai rất hiếu thảo, nhưng từ khi cưới vợ, có gia đình riêng của mình, lập tức thay đổi, cứ như trở thành một người khác.
Đúng là tục ngữ có câu cưới vợ quên mẹ là không sail
"Mẹ, đây là tấm lòng hiếu thảo của chị hai, sao có thể không cần?" Mợ nhỏ tươi cười đầy mặt bước tới, xem ra nhà của chị hai phát tài, còn mang về nhiều đồ tốt như vậy.
Tuy là cho người già, nhưng cuối cùng không phải cũng rơi vào tay bọn họ hay sao?
"Chị hai, anh hai, ở lại ăn cơm trưa rồi đi, bây giờ em đi nấu cơm."
Trương Tuệ làm gì còn muốn ăn, lời nói dịu dàng từ chối: "Không cần, tôi trở về xem một cái, còn phải đi đến nhà tiếp theo, thời gian gấp gáp, để lần sau đi."
Vì để cho mẹ già sống tốt một chút, bà vẫn phải ăn nói nhẹ nhàng với bọn họ, tặng cho mỗi gia đình của hai đứa em trai hai khúc vải, vài món đồ ăn, cũng coi như rất nể mặt.
Hoa Dạng bình tính đánh giá hai người cậu, cậu lớn quá mức thành thật, toàn bộ đều nghe lời vợ.
Cậu nhỏ giống như một tên lưu manh, có chút không đáng tin, thậm chí còn có thể vung tay đánh nhau với phụ nữ. Ánh mắt mợ nhỏ chuyển động, từ ái nhìn Hoa Dạng: "Nếu không để Tiểu Dạng ở lại đây, hai anh chị đi thăm người thân? Em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Dạng."
Hoa Dạng không muốn nói nhảm với bà ta, đứng bên cạnh giả làm đứa trẻ ngoan hiền thành thật.
Trương Tuệ cự tuyệt, nhân lúc người khác không chú ý lặng lẽ nhét 50 khối cho mẹ già, làm cho bà muốn ăn cái gì liên mua một chút, đừng để mình quá thiệt thòi.
Rời khỏi nhà bà ngoại, Hoa Dạng không nhịn được châm chọc: "Đều nói nuôi con dưỡng già, con thấy nha, con trai không hiếu thuận còn không bằng một miếng xá xíu."
Hoa Quốc Khánh không khỏi thở dài, đúng vậy, có hai đứa con trai đó, nhưng mẹ vợ đang sống như thế nào? Cả ngày phải khép nép nhìn sắc mặt của người khác, trên quần áo đều là mụn vá, mặt mày vàng vọt xanh xao, vừa nhìn đã khiến cho người khác khó chịu và thương cảm.
Trương Tuệ cười khổ một tiếng, một người chị chồng đã gả đi như bà không có biện pháp xen vào chuyện nhà mẹ đẻ, nói cũng không được.
Bọn họ lại đến thăm nhà dì cả, điều kiện nhà dì cả không tồi, trong nhà có một đám thân thích, nói là tụ hội gia tộc mỗi năm một lần.
Vì dì cả làm chủ nhà cho nên bận giống như con quay, Trương Tuệ không ở lâu, tặng quà xong, nói vài câu rồi rời đi ngay.
"Đây là nhà dì nhỏ của con." Trương tuệ chỉ vào một ngôi nhà được hàng rào tre đổ nát bao lại "Dượng nhỏ của con tham gia quân ngũ, dì nhỏ của con vừa phải làm mẹ vừa phải làm cha, rất không dễ dàng..."
"Âm ầm ầm" Trong phòng truyền đến một tiếng vang lớn, khiến cho Trương Tuệ hoảng sợ, nhanh chóng vọt vào.