Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 142: Trái Tim Băng Giá
Hoa Dạng che ngực lại, sao Tết nhất mà lắm thị phi vậy trời, chả được một giây phút yên bình nào. Không phải đây là ngày để một nhà đoàn viên, hoà thuận vui vẻ sao? Cô thấy đây là ngày lễ tụ họp gây rối thì đúng hơn!
Hoa Dạng không biết thời buổi này mỗi nhà đều rất nghèo, vì nhà ai thân thích đưa nhiêu hơn một bao đường còn có thể tranh cãi, mọi việc tính toán chỉ li, mâu thuẫn tự nhiên rất nhiều, tết nhất không cãi nhau quá nhiều là may rồi.
Trương Tuệ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lại là em rể Chu Hiểu Quân, đây là về nhà thăm người thân à?
Người nhà họ Chu tranh cãi ầm ï, sắc mặt Chu Hiểu Quân cực kì tức giận, thậm chí còn vung tay ném cả cái bàn, Trương Lệ ôm một đôi trai gái trốn ở phía sau cậu, sắc mặt trắng bệch.
"Em gái."
"Chị hai." Trương Lệ nhìn thấy chị ruột, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Hoá ra là khi Chu Hiểu Quân làm nhiệm vụ bị thương, xuất ngũ về nhà, bộ đội đã đưa một số tiên cho cậu ta về quê điều trị chân cho tốt. Kết quả, con trai nhỏ được yêu thương nhất ở nhà họ Chu muốn kết hôn, nhà gái đưa ra yêu cầu muốn có radio, xe đạp, máy may và đồng hồ, thiếu một thứ cũng không được, vì vậy mới tạo nên tình cảnh hỗn loạn như bây giờ.
Nhà họ Chu nghèo đến không một xu dính túi, chỗ nào có tiền để mua? Con trai nhỏ nhà họ Chu lại không phải người phụ nữ này không cưới, cho nên muốn lấy số tiền này.
Lòng người đều có sự thiên vị, nhà họ Hoa thì thiên vị con trai lớn cùng cháu đích tôn. Nhà họ Chu chỉ có hai đứa con trai, đứa lớn mới mười mấy tuổi liền nhập ngũ, con trai nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh, bọn họ tự nhiên sẽ thương con trai nhỏ hơn.
Đứa con trai nhỏ này tốt nghiệp sơ trung, tự cho mình là người làm công tác văn hoá, đi làm ở một nhà xưởng, tính tình cực kì kiêu ngạo, luôn tỏ ra ta đây thanh cao.
Về phương diện kén vợ chọn chồng, ánh mắt của cậu ta cũng không thấp, nhất định phải lấy cô gái trong thành, phải có văn hoá, nhưng một cô gái như vậy sao có thể muốn gả cho đồ quê mùa như cậu ta?
Cậu ta lại không vừa ý những cô gái trong thôn, cao không được thấp không xong, cuối cùng kéo dài đến khi lớn tuổi, thành tâm bệnh của hai vợ chồng già họ Chu, cả hai suốt ngày đi khắp nơi kiếm người làm mai giới thiệu một cô gái tốt làm dâu cho con mình.
Trái tim Chu Hiểu Quân băng giá, từ lúc cậu bắt đầu đi lính liền đem một nửa tiên trợ cấp gửi về nhà, tiền tuy rằng ít nhưng vẫn đủ nuôi sống gia đình, em trai Hiểu Minh là do cậu ta nuôi lớn, đi học cũng dựa vào tiền trợ cấp của cậu.
Nhưng những người này thật vô lương tâm.
Chân cậu đau mà không được chữa trị, cứ để như vậy thì sẽ tàn phế, chuyện này là chuyện quan hệ đến cuộc sống cả đời của cậu!
Cậu tự hỏi bản thân đối với gia đình cha mẹ, anh em đều tận tâm tận lực, tại sao lại tạo thành kết quả này.
Cha Chu mặt ủ mày ê: "Không phải là không trị, trước hết cứ đón người vào cửa đã, rồi từ từ đem của hồi môn bán đi..."
Ông tính thật hay nhưng cô dâu còn chưa vào cửa đã bắt đầu đắn đo nhà chồng, dụ dỗ đàn ông của mình đi chôm tiền thì cũng không phải là người tốt lành gì.
Chu Hiểu Quân cũng không ngốc, có một số việc cậu có thể đoán trước được-"Người nọ cũng không phải là A Lệ mặc kệ cho các người bố trí, Hiểu Minh chỉ biết giúp vợ, con hỏi lần cuối cùng, tiền còn hay không còn?"
Vợ cậu là người hiên huệ có khả năng, là người con gái tốt, thay cậu chăm sóc cha mẹ, chiếu cố trẻ con và anh em trong nhà đều không có chỗ nào để chê.
Ánh mắt của Chu Hiểu Minh loé lên, A Phân đã mang thai nếu không thể cho cô ấy một hôn lễ vẻ vang cô ấy sẽ bỏ đứa bé.
Cậu phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là chọn ôm vợ và con rồi.
Nhưng những lời này không thể nói ra, thời buổi này chưa kết hôn đã có con là đồi phong bại tục, sẽ bị người khác gièm pha cùng chỉ trích.
Dù sao cậu mang tiền đi giấu rồi, chỗ đó chỉ có mình cậu ta biết: "Anh, coi như em cầu xin anh, xin anh thương em, em quỳ xuống xin anh!"
Chu Hiểu Minh bùm một tiếng quỳ xuống đất, cha Chu mẹ Chu nhìn thấy đều đau lòng, sắc mặt hiện lên tia khổ sở.
"Hiểu Quân, mày bức em mày quỳ xuống rồi đấy, bây giờ mày đã vừa lòng chưa?"
Thế này đã là gì? Quỳ một cái là có thể xoá bỏ mọi chuyện chắc? Trong lòng Chu Hiểu Quân dâng lên một tia lạnh lẽo, trong mắt bọn họ, rốt cuộc xem cậu ta là gì?
"Xem ra, người anh trai là tôi đây so ra còn kém người trong lòng cậu. Được! Tiên cho cậu, nhưng từ nay về sau đừng bao giờ nhắc đến tình nghĩa anh em gì nữal"
Tiền không lấy lại được, cậu chỉ đành xem như không có người em trai này.
Mẹ Chu còn mong chờ vào con trai lớn chăm sóc con trai nhỏ, nghe thấy vậy liền kêu lên: "Hiểu Quân con nói lời này quá tổn thương người rồi, các con dù sao cũng là anh em ruột..."
Hoa Dạng không biết thời buổi này mỗi nhà đều rất nghèo, vì nhà ai thân thích đưa nhiêu hơn một bao đường còn có thể tranh cãi, mọi việc tính toán chỉ li, mâu thuẫn tự nhiên rất nhiều, tết nhất không cãi nhau quá nhiều là may rồi.
Trương Tuệ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lại là em rể Chu Hiểu Quân, đây là về nhà thăm người thân à?
Người nhà họ Chu tranh cãi ầm ï, sắc mặt Chu Hiểu Quân cực kì tức giận, thậm chí còn vung tay ném cả cái bàn, Trương Lệ ôm một đôi trai gái trốn ở phía sau cậu, sắc mặt trắng bệch.
"Em gái."
"Chị hai." Trương Lệ nhìn thấy chị ruột, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Hoá ra là khi Chu Hiểu Quân làm nhiệm vụ bị thương, xuất ngũ về nhà, bộ đội đã đưa một số tiên cho cậu ta về quê điều trị chân cho tốt. Kết quả, con trai nhỏ được yêu thương nhất ở nhà họ Chu muốn kết hôn, nhà gái đưa ra yêu cầu muốn có radio, xe đạp, máy may và đồng hồ, thiếu một thứ cũng không được, vì vậy mới tạo nên tình cảnh hỗn loạn như bây giờ.
Nhà họ Chu nghèo đến không một xu dính túi, chỗ nào có tiền để mua? Con trai nhỏ nhà họ Chu lại không phải người phụ nữ này không cưới, cho nên muốn lấy số tiền này.
Lòng người đều có sự thiên vị, nhà họ Hoa thì thiên vị con trai lớn cùng cháu đích tôn. Nhà họ Chu chỉ có hai đứa con trai, đứa lớn mới mười mấy tuổi liền nhập ngũ, con trai nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh, bọn họ tự nhiên sẽ thương con trai nhỏ hơn.
Đứa con trai nhỏ này tốt nghiệp sơ trung, tự cho mình là người làm công tác văn hoá, đi làm ở một nhà xưởng, tính tình cực kì kiêu ngạo, luôn tỏ ra ta đây thanh cao.
Về phương diện kén vợ chọn chồng, ánh mắt của cậu ta cũng không thấp, nhất định phải lấy cô gái trong thành, phải có văn hoá, nhưng một cô gái như vậy sao có thể muốn gả cho đồ quê mùa như cậu ta?
Cậu ta lại không vừa ý những cô gái trong thôn, cao không được thấp không xong, cuối cùng kéo dài đến khi lớn tuổi, thành tâm bệnh của hai vợ chồng già họ Chu, cả hai suốt ngày đi khắp nơi kiếm người làm mai giới thiệu một cô gái tốt làm dâu cho con mình.
Trái tim Chu Hiểu Quân băng giá, từ lúc cậu bắt đầu đi lính liền đem một nửa tiên trợ cấp gửi về nhà, tiền tuy rằng ít nhưng vẫn đủ nuôi sống gia đình, em trai Hiểu Minh là do cậu ta nuôi lớn, đi học cũng dựa vào tiền trợ cấp của cậu.
Nhưng những người này thật vô lương tâm.
Chân cậu đau mà không được chữa trị, cứ để như vậy thì sẽ tàn phế, chuyện này là chuyện quan hệ đến cuộc sống cả đời của cậu!
Cậu tự hỏi bản thân đối với gia đình cha mẹ, anh em đều tận tâm tận lực, tại sao lại tạo thành kết quả này.
Cha Chu mặt ủ mày ê: "Không phải là không trị, trước hết cứ đón người vào cửa đã, rồi từ từ đem của hồi môn bán đi..."
Ông tính thật hay nhưng cô dâu còn chưa vào cửa đã bắt đầu đắn đo nhà chồng, dụ dỗ đàn ông của mình đi chôm tiền thì cũng không phải là người tốt lành gì.
Chu Hiểu Quân cũng không ngốc, có một số việc cậu có thể đoán trước được-"Người nọ cũng không phải là A Lệ mặc kệ cho các người bố trí, Hiểu Minh chỉ biết giúp vợ, con hỏi lần cuối cùng, tiền còn hay không còn?"
Vợ cậu là người hiên huệ có khả năng, là người con gái tốt, thay cậu chăm sóc cha mẹ, chiếu cố trẻ con và anh em trong nhà đều không có chỗ nào để chê.
Ánh mắt của Chu Hiểu Minh loé lên, A Phân đã mang thai nếu không thể cho cô ấy một hôn lễ vẻ vang cô ấy sẽ bỏ đứa bé.
Cậu phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là chọn ôm vợ và con rồi.
Nhưng những lời này không thể nói ra, thời buổi này chưa kết hôn đã có con là đồi phong bại tục, sẽ bị người khác gièm pha cùng chỉ trích.
Dù sao cậu mang tiền đi giấu rồi, chỗ đó chỉ có mình cậu ta biết: "Anh, coi như em cầu xin anh, xin anh thương em, em quỳ xuống xin anh!"
Chu Hiểu Minh bùm một tiếng quỳ xuống đất, cha Chu mẹ Chu nhìn thấy đều đau lòng, sắc mặt hiện lên tia khổ sở.
"Hiểu Quân, mày bức em mày quỳ xuống rồi đấy, bây giờ mày đã vừa lòng chưa?"
Thế này đã là gì? Quỳ một cái là có thể xoá bỏ mọi chuyện chắc? Trong lòng Chu Hiểu Quân dâng lên một tia lạnh lẽo, trong mắt bọn họ, rốt cuộc xem cậu ta là gì?
"Xem ra, người anh trai là tôi đây so ra còn kém người trong lòng cậu. Được! Tiên cho cậu, nhưng từ nay về sau đừng bao giờ nhắc đến tình nghĩa anh em gì nữal"
Tiền không lấy lại được, cậu chỉ đành xem như không có người em trai này.
Mẹ Chu còn mong chờ vào con trai lớn chăm sóc con trai nhỏ, nghe thấy vậy liền kêu lên: "Hiểu Quân con nói lời này quá tổn thương người rồi, các con dù sao cũng là anh em ruột..."