Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 140: Không Cần Mặt Mũi
Tròng mắt của Hoa Dạng khẽ xoay chuyển: "Em nghĩ kỹ rồi, đến đồn công an ở một đêm, ít nhất cũng được an toàn."
Đến mức này luôn sao, mọi người hai mặt nhìn nhau, Hoa Dạng nói thật à?
Cô kiên trì muốn đi, người khác cũng không ngăn được, bởi vì nếu đúng như lời cô nói, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm?
Cuối cùng, Hoa Chí Hồng lái xe kéo chở gia đình ba người bọn họ đi trấn trên, ông Hoa không gọi được con thứ ba trở về, tức giận đến mức muốn cùng Hoa Quốc Khánh đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Lúc này, ba người nhà Hoa Dạng đang an ổn ngồi ở đồn công an, nước lẩu nấu bằng xương sườn với thịt gà thơm ngào ngạt, các loại đồ viên chìm nổi trong nước, toả ra mùi hương mê người.
Gà luộc, thịt nguội nước chát, cá hấp dấm đường, đậu phụ trúc ngũ vị hương, đậu phộng chiên giòn, thịt tươi trứng lung, sáu món ăn bày ra đầy cả mặt bàn.
Trương Tuệ tươi cười đầy mặt, gắp đồ ăn cho nhân viên trực ban, việc này gọi là gắn kết tình cảm và giao lưu, khiến lòng người cảm động.
Nhà bọn họ mời cả nhân viên trực ban cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, mọi người ai nấy đều vui vẻ.
Nhân viên trực ban ăn đến nỗi miệng đều là mỡ, mỗi một món ăn đều ăn rất ngon, khen không dứt miệng.
Đặc biệt là thịt tươi trứng lung, khẩu vị rất chính thống, trang trí tinh xảo, lớp bên ngoài là trứng gà vàng kim bao lấy thịt vụn, tươi ngon đến lông mày đều buông xuống, ăn một ngụm lại một ngụm, thoả mãn cực kì.
Hoa Dạng chọn một viên cá, cắn một ngụm, nước sốt đậm đà tràn ra, thỏa mãn nheo mắt, ăn ngon quá đi!
Các món khác đều do bà Ngôn chuẩn bị, bây giờ chỉ cần lấy ra là ăn được ngay, việc này giúp bọn họ đỡ phí sức hơn rất nhiều.
Đêm đông ăn lẩu là thoải mái nhất, cả người đều ấm áp. Hoa Quốc Khánh đã sớm đói bụng, vùi đầu ăn ngấu nghiến, đến nỗi tối nay ngủ ở đâu, giải quyết hậu quả như thế nào, ông đều mặc kệ bởi vì dù sao chuyện này cũng không do ông quyết định.
Với lại ông nghĩ đã có Tiểu Dạng ở đây, không có gì đáng để lo lắng.
Hoa Chí Hồng nhìn mọi người hài hoà êm đẹp ăn ăn uống uống, nghĩ đến tình cảnh gà bay chó sủa vừa rồi, tâm trạng vô cùng phức tạp, sự việc sao lại biến thành như vậy?
Nhưng mặc kệ cậu có thích hay không, sự việc phát triển ra sao cũng không phải do cậu ta khống chế.
Hoa Dạng cùng với mấy đồng chí cảnh sát ăn cơm tất niên, mô tả một ít tình huống trong nhà, nói rất hàm súc, nhưng mấy người cảnh sát này đã gặp qua nhiều việc đời, vừa nghe liền hiểu ẩn ý trong đó.
Đều đã ở riêng, Tết nhất còn đuổi người ta ra khỏi nhà, việc này bá đạo đến mức nào, sao có thể vô lí như vậy được?
Bọn họ cảm thấy cả gia đình này rất bình thường, người chồng thành thật bổn phận, người vợ hiền huệ hào phóng, con gái xinh đẹp đáng yêu, lại còn là học sinh giỏi.
So sánh hai bên, tự nhiên là thiên vị gia đình ba người của Hoa Quốc Khánh, vì bọn họ bênh vực kẻ yếu, đồng thời chuẩn bị một phòng cho bọn họ ở tạm một đêm.
Hoa Dạng cũng không quan tâm, nằm xuống lập tức ngủ, đã vậy còn ngủ rất ngon, bộ dáng không chút để ý này lây cho hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh. Hai người đều không hẹn mà gặp, có chung một suy nghĩ, chuyện đến đâu tính đến đó vậy, có lo nghĩ cũng chả giải quyết được gì. Nghĩ vậy, Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ba người nhà Hoa Dạng ngủ một giấc đến sáng, ăn xong bữa sáng liền bàn bạc một chút, bọn họ định đến nhà mẹ đẻ của Trương Tuệ thăm người thân, ở đó ăn cơm trưa rồi về sẽ huyện thành.
Khi một nhà ba người rời khỏi đồn công an, để lại một nửa thức ăn vốn dĩ đưa người nhà họ Hoa cho nhân viên trực ban.
Một nửa kia, liền tặng cho nhà mẹ đẻ của Trương Tuệ.
Trương Tuệ có hai người em trai, một người chị gái, một người em gái, bà đứng hàng thứ hai. Hoàn cảnh trong nhà rất khó khăn, cha của bà chết sớm, mẹ thì ốm yếu bệnh tật, bởi vậy từ nhỏ Trương Tuệ đã chịu khổ rất nhiều.
Mỗi lần về nhà, Trương Tuệ đều sẽ bị nhà mẹ đẻ đối xử lạnh nhạt, cho nên bà rất ít khi trở vê.
Lần này mang theo chồng con đến, trên đường bà liền nói trước tình huống trong nhà để đề phòng, làm cho bọn họ chuẩn bị tâm lý.
Đến nhà họ Trương, rất xa liền nghe được âm thanh ầm ï, Trương Tuệ sốt ruột chạy vào, nhìn thấy hai vợ chồng em trai nhỏ đang cầm chổi đánh nhau...
Hoa Dạng dụi mắt một chút, trời ạ, thật sự đang đánh nhau, tình huống có vẻ rất ồn ào và căng thẳng. Nhưng mà tết nhất lại đi đánh nhau, bộ bọn họ không cần mặt mũi nữa sao?
Cuối cùng Hoa Dạng cũng hiểu được vì sao mẹ cô không thích về nhà mẹ đẻ, kiểu này ai chịu cho nổi?
Trương Tuệ nhìn thấy bộ dáng trốn trong góc hoảng sợ của mẹ mình, trong lòng rất khó chịu: "Mau dừng tay."
Động tác hai vợ chông cậu nhỏ Trương đồng loạt quay đầu, ánh mắt sáng lên, lập tức dừng tay: "Chị hai đã về rồi, mau vào đi, tới chơi là được rồi, còn mang theo đồ đạc làm gì?"
Đến mức này luôn sao, mọi người hai mặt nhìn nhau, Hoa Dạng nói thật à?
Cô kiên trì muốn đi, người khác cũng không ngăn được, bởi vì nếu đúng như lời cô nói, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm?
Cuối cùng, Hoa Chí Hồng lái xe kéo chở gia đình ba người bọn họ đi trấn trên, ông Hoa không gọi được con thứ ba trở về, tức giận đến mức muốn cùng Hoa Quốc Khánh đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Lúc này, ba người nhà Hoa Dạng đang an ổn ngồi ở đồn công an, nước lẩu nấu bằng xương sườn với thịt gà thơm ngào ngạt, các loại đồ viên chìm nổi trong nước, toả ra mùi hương mê người.
Gà luộc, thịt nguội nước chát, cá hấp dấm đường, đậu phụ trúc ngũ vị hương, đậu phộng chiên giòn, thịt tươi trứng lung, sáu món ăn bày ra đầy cả mặt bàn.
Trương Tuệ tươi cười đầy mặt, gắp đồ ăn cho nhân viên trực ban, việc này gọi là gắn kết tình cảm và giao lưu, khiến lòng người cảm động.
Nhà bọn họ mời cả nhân viên trực ban cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, mọi người ai nấy đều vui vẻ.
Nhân viên trực ban ăn đến nỗi miệng đều là mỡ, mỗi một món ăn đều ăn rất ngon, khen không dứt miệng.
Đặc biệt là thịt tươi trứng lung, khẩu vị rất chính thống, trang trí tinh xảo, lớp bên ngoài là trứng gà vàng kim bao lấy thịt vụn, tươi ngon đến lông mày đều buông xuống, ăn một ngụm lại một ngụm, thoả mãn cực kì.
Hoa Dạng chọn một viên cá, cắn một ngụm, nước sốt đậm đà tràn ra, thỏa mãn nheo mắt, ăn ngon quá đi!
Các món khác đều do bà Ngôn chuẩn bị, bây giờ chỉ cần lấy ra là ăn được ngay, việc này giúp bọn họ đỡ phí sức hơn rất nhiều.
Đêm đông ăn lẩu là thoải mái nhất, cả người đều ấm áp. Hoa Quốc Khánh đã sớm đói bụng, vùi đầu ăn ngấu nghiến, đến nỗi tối nay ngủ ở đâu, giải quyết hậu quả như thế nào, ông đều mặc kệ bởi vì dù sao chuyện này cũng không do ông quyết định.
Với lại ông nghĩ đã có Tiểu Dạng ở đây, không có gì đáng để lo lắng.
Hoa Chí Hồng nhìn mọi người hài hoà êm đẹp ăn ăn uống uống, nghĩ đến tình cảnh gà bay chó sủa vừa rồi, tâm trạng vô cùng phức tạp, sự việc sao lại biến thành như vậy?
Nhưng mặc kệ cậu có thích hay không, sự việc phát triển ra sao cũng không phải do cậu ta khống chế.
Hoa Dạng cùng với mấy đồng chí cảnh sát ăn cơm tất niên, mô tả một ít tình huống trong nhà, nói rất hàm súc, nhưng mấy người cảnh sát này đã gặp qua nhiều việc đời, vừa nghe liền hiểu ẩn ý trong đó.
Đều đã ở riêng, Tết nhất còn đuổi người ta ra khỏi nhà, việc này bá đạo đến mức nào, sao có thể vô lí như vậy được?
Bọn họ cảm thấy cả gia đình này rất bình thường, người chồng thành thật bổn phận, người vợ hiền huệ hào phóng, con gái xinh đẹp đáng yêu, lại còn là học sinh giỏi.
So sánh hai bên, tự nhiên là thiên vị gia đình ba người của Hoa Quốc Khánh, vì bọn họ bênh vực kẻ yếu, đồng thời chuẩn bị một phòng cho bọn họ ở tạm một đêm.
Hoa Dạng cũng không quan tâm, nằm xuống lập tức ngủ, đã vậy còn ngủ rất ngon, bộ dáng không chút để ý này lây cho hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh. Hai người đều không hẹn mà gặp, có chung một suy nghĩ, chuyện đến đâu tính đến đó vậy, có lo nghĩ cũng chả giải quyết được gì. Nghĩ vậy, Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ba người nhà Hoa Dạng ngủ một giấc đến sáng, ăn xong bữa sáng liền bàn bạc một chút, bọn họ định đến nhà mẹ đẻ của Trương Tuệ thăm người thân, ở đó ăn cơm trưa rồi về sẽ huyện thành.
Khi một nhà ba người rời khỏi đồn công an, để lại một nửa thức ăn vốn dĩ đưa người nhà họ Hoa cho nhân viên trực ban.
Một nửa kia, liền tặng cho nhà mẹ đẻ của Trương Tuệ.
Trương Tuệ có hai người em trai, một người chị gái, một người em gái, bà đứng hàng thứ hai. Hoàn cảnh trong nhà rất khó khăn, cha của bà chết sớm, mẹ thì ốm yếu bệnh tật, bởi vậy từ nhỏ Trương Tuệ đã chịu khổ rất nhiều.
Mỗi lần về nhà, Trương Tuệ đều sẽ bị nhà mẹ đẻ đối xử lạnh nhạt, cho nên bà rất ít khi trở vê.
Lần này mang theo chồng con đến, trên đường bà liền nói trước tình huống trong nhà để đề phòng, làm cho bọn họ chuẩn bị tâm lý.
Đến nhà họ Trương, rất xa liền nghe được âm thanh ầm ï, Trương Tuệ sốt ruột chạy vào, nhìn thấy hai vợ chồng em trai nhỏ đang cầm chổi đánh nhau...
Hoa Dạng dụi mắt một chút, trời ạ, thật sự đang đánh nhau, tình huống có vẻ rất ồn ào và căng thẳng. Nhưng mà tết nhất lại đi đánh nhau, bộ bọn họ không cần mặt mũi nữa sao?
Cuối cùng Hoa Dạng cũng hiểu được vì sao mẹ cô không thích về nhà mẹ đẻ, kiểu này ai chịu cho nổi?
Trương Tuệ nhìn thấy bộ dáng trốn trong góc hoảng sợ của mẹ mình, trong lòng rất khó chịu: "Mau dừng tay."
Động tác hai vợ chông cậu nhỏ Trương đồng loạt quay đầu, ánh mắt sáng lên, lập tức dừng tay: "Chị hai đã về rồi, mau vào đi, tới chơi là được rồi, còn mang theo đồ đạc làm gì?"