Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 1190: Đường máu



- Đằng nguyên lão, kế tiếp giao cho các ngươi rồi!
Sở Mộ gật gật đầu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Quân đoàn đối kháng quân đoàn, Sở Mộ biết rõ tiếp tục sẽ có vô số hi sinh, nhưng mà đưa mắt nhìn qua hình đài nguy nga, bọn họ thật sự sẽ lui về phía sau sao?
Sở Mộ không có suy nghĩ bao nhiêu người trong quân đoàn Tam đại cung điện sẽ chêt, đối với Sở Mộ mà nói có bọn họ ở đây là đủ rồi.
...
Trong thành đã sớm xây dựng không ít cứ điểm phòng ngự, những cứ điểm này có thực vật bao bọc lại, căn bản không phải là bài trí cho có!
Trên cứ điểm này quân đoàn Hồn Minh tầng tầng lớp lớp, thủ vệ chỉnh tề, bọn họ từ trên cao nhìn xuống, bao quát dùng nước lũ màu trắng ngoài thành.
Trong mắt của bọn họ hiện ra thần sắc trêu đùa, giễu cợt những kẻ không tự lượng sức mình.
Nhưng mà thủ vệ trùng trùng điệp điệp này không có chú ý tới trong màn mưa bàn bạc này có một ít dược vật màu xanh da trời đang pha trộn vào trong đó!
Những dược vật này theo mưa bay đi, sau đó theo mưa gió tản mát ra không khí ẩm ướt chung quanh...
Không có ai biết những dược vật này có tác dụng là gì, cũng căn bản không có người phát hiện bọn họ hít thở không khí lại ẩn chứa dược vật, bởi vì lực chú ý của bọn họ bị quân đoàn của Tam đại cung điện hấp dẫn.
Đại quân áp thành, hào khí trở nên vô cùng khẩn trương, màn mưa trong thiên địa không dứt nhưng không thể át được tiếng giao tranh.
Huyết thủy, gió tanh, chiến hỏa bất diệt!
Trên cứ điểm trấn thủ của nội thành, Hùng Tá Luyện Duyên đứng ở chỗ cao nhất nhìn bao quát quân đoàn màu trắng đang lao tới, tìm kiếm thân ảnh của Sở Mộ cùng Triêu Lãnh Xuyên.
Luyện Duyên là người duy nhất trong tứ Hùng không quan tâm tới quyền lực, thế lực, địa vị, hắn giống như ẩn sĩ tồn tại trong nơi hẻo lánh của Vạn Tượng Cảnh, bởi vì hắn thường xuyên ra ngoài lịch lãm rèn luyện nên càng có người gọi hắn là Dã Luyện Chi Vương.
Toàn thân của người này lộ ra khí tức của dã thú, giống như có dã thú nào ở bên cạnh hắn sẽ bị hắn xé nát ngay lập tức.
Sau khi tới cấp chúa tể thì hắn chưa từng chiến đấu với cường giả nhân loại, dã luyện dần dần mất đi tính khiêu chiến nên hắn lựa chọn ở lại lĩnh vực nhân loại, hắn tìm kiếm cường giả cấp chúa tể trong lĩnh vực nhân loại, hắn muốn tiếp tục nhắm nháp tư vị chiến đấu.
Luyện Duyên cầm đầu, kế bên hắn theo thứ tự là Ngô Quảng, Lê Hồng, Mạch Lăng!
Hùng vị sắp xếp lại lần nữa, Hùng Thủ Viên Tuế trở thành Vạn Tượng Cảnh Vương, Luyện Duyên trở thành Hùng Thủ, Ngô Quảng là Hùng Tá, Hạ Chỉ Hiền là Hùng Phụ, Lê Hồng là Hùng mạt, Mạch Lăng chính là Ngũ Hùng.
Nói cách khác hiện tại đứng trên cứ điểm này chính là tứ Hùng trong ngũ Hùng của tương lai, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là bắt Sở Phương Trần cùng Triêu Lãnh Xuyên.
- Hắn đã giết chết một hồn sủng của minh chủ.
Luyện Duyên chỉ vào nam tử đứng trên Ô Sắc Chiến Hổ, mệt mỏi nói ra.
- Là hắn.
Ngô Quảng lạnh lùng nhìn qua Sở Mộ, trong mắt hiện ra một tia oán độc và mừng rỡ.
Hóa thành tro thì Ngô Quảng cũng có thể nhận ra Sở Mộ, sĩ nhục và oán độc trên bình nguyên lần trước làm cho hắn vốn trở thành Hùng Thủ, nhưng bởi vì bại trận nên hắn trở thành Hùng Tá.
Mừng rỡ là Sở Phương Trần thật sự có can đảm tới đây, như vậy hắn hôm nay có thể rửa sạch hổ thẹn, hơn nữa dựa theo những lời lúc trước là giẫm lên mặt của hắn!
- Luyện Duyên, tiểu tử này có Chiến Thú Mặc Dã thực lực rất mạnh.
Hùng Mạt Mạch Lăng mở miệng nói ra.
Luyện Duyên gật gật đầu, liếc mắt nhìn Ngô Quảng, mở miệng nói:
- Ngô Quảng. Giao cho ngươi được chứ?
Sắc mặt Ngô Quảng cứng đờ, nói:
- Hay là ta và ngươi liên thủ.
Ngô Quảng nắm giữ chỉ có Băng Thương Chi Vương, lúc trước liên thủ với Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương cũng không phải đối thủ của Chiến Thú Mặc Dã, lại bảo hắn một mình đi chiến đấu, đây không phải tìm chết sao?
Hơn nữa nói thật là Chiến Thú Mặc Dã đến bây giờ cũng còn lưu lại bóng mờ không nhỏ cho Ngô Quảng, Ngô Quảng muốn dùng máu rửa sạch sỉ nhục, nhưng điều kiện tiên quyết là có người liên thủ với hắn mới được, bằng không thì hắn không dám đơn đả độc đấu với Sở Phương Trần.
- Như vậy Triêu Lãnh Xuyên sẽ giao cho tiểu đệ.
Mạch Lăng mang theo vài phần nịnh nọt nói ra.
- Triêu Lãnh Xuyên là của ta.
Lê Hồng hờ hững nhìn qua Mạch Lăng, mở miệng nói ra.
Sắc mặt Mạch Lăng có chút khó coi, trong ngũ Hùng thì hắn có Thái Nga Cự Nhân là tiếp cận cấp chúa tể. Trước mặt mấy người khác hắn nói chuyện phải cẩn thận từng li từng tí, càng làm cho Mạch Lăng tức giận không thôi là hùng vị của lại bị Lê Hồng thay thế, mà cái gọi là Ngũ Hùng chỉ sợ hoàn toàn là trên danh nghĩa!
- Ha ha, Mạch Lăng, Sở Phương Trần có con Bạch Yểm Ma ngươi đi đối phó đi. Một con sinh vật tiếp cận cấp chúa tể ta không có hứng thú.
Luyện Duyên vừa cười vừa nói.
Vì hai người mà xuất động bốn Hùng, trong mắt của hắn thì chuyện này không cần thiết, chỉ có điều muốn Hồn Minh chiến thắng nhanh hơn thì phải tiêu diệt nhân tài của đối phương nhanh nhất, miễn cho Tam đại cung điện tro tàn lại cháy.
Bốn người không thèm để ý phân chía địch nhân, quân đoàn Tam đại cung điện lúc này đã vợt tới cứ điểm thực vật này, kỹ năng yêu thú rậm rạp chằng chịt đánh lên cứ điểm này.
Bọn họ đứng trên cao quan sát những yêu thú này, có lẽ trong mắt bọn họ hồn sủng bên dưới chỉ là những con kiến hơi lớn mà thôi, chỉ cần dậm chân một cái là chết một đống, bọn họ căn bản không cần phí thể lực lên người của những hồn sủng này, con mắt cao ngạo nhìn qua những người có thể uy hiếp với Hồn Minh mà thôi.
...
Hai quân đoàn va chạm với nhau, hỏa vũ, băng vũ, lôi điện, đá rơi, cuồng phong đan xen, năng lượng nguyên tố như mưa rơi xuống dưới, kỹ năng tiếp tục không ngừng va chạm với nhau tạo thành cuồng phong, biến thành thị này thành hoang tàn ở khắp nơi.
Đằng nguyên lão khống chế băng thú xuyên thẳng qua cứ điểm, áp lực và tức giận thời gian dài đã bộc phát ra ngoài. Chiến đấu vừa mới bộc phát không lâu trên người hăn đã nhiễm máu tươi của Hồn Hoàng.
Từ khi bước vào vị trí nguyên lão thì hắn không có được uống máu thỏa thích như vậy, nhưng mà có chút năng lực không vì tuổi tác mà giảm đi, thời điểm hương vị máu tươi kích thích hung tính thì giết chóc sẽ không lạnh nhạt và vô vị!
- Giết vào đi!
Huống trưởng lão ở dưới cứ điểm hét lớn một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn qua bức tường cao phủ đầy thực vật, liếc thấy những đối thủ nhiều năm của mình, lại lo lắng cho những người trên hình đài.
Cừu hận chiếm cứ toàn bộ đầu óc, Huống trưởng lão khống chế yêu linh không nhìn thẳng những bụi gai chướng ngại vật, xuyên qua kỹ năng dày đặc đánh về phía cường giả Ngấn vị!
Bụi gai với cường giả cấp Hồn Hoàng không có bao nhiêu tác dụng, tuyệt đại đa số do hồn sủng sư dưới Hồn Hoàng tạo thành, những bụi gai này chỉ có sắc nhọn, chúng còn có thể kéo dài ra trăm mét chiến đấu với sinh vật khác, chiến đấu bộc phát trong khoảng thời gian ngắn thì bụi gai trên cứ điểm chính là tử thần thu hoạch tính mạng, thi thể đầm đìa máu tươi treo trên đó.
Rồi sau đó quân đoàn vẫn xông lên, bọn hắn họ giẫm lên thi thể đồng bạn leo lên cứ điểm, đây không phải bất kinh với người chết, mà khi bọn họ giẫm qua sẽ thực hiện nguyện vọng của người chết, giết thêm nhiều địch nhân cứu người nhà của bọn họ ra.
Chiến đấu thảm thiết trên cứ điểm diễn ra liên tục, đây là lần đầu tiên Sở Mộ nhìn thấy chiến đấu giữa người với người đại quy mô như thế.
Hắn đại khái có thể dùng hồn sủng cấp chúa tể hủy cứ điểm cho bọn họ, nhưng mà hắn không có làm như vậy, bởi vì hắn cũng như những người kia cần leo lên những thi thể bước qua cứ điểm, còn có chuyện quan trọng hơn cần hắn làm.
Nếu địch nhân vênh váo hung hăng trên hình đài nguy nga, như vậy nếu dùng thi thể của đồng bạn đi tới nơi đó, Sở Mộ kiên quyết phải giẫm lên!
Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập chung quanh Sở Mộ, Sở Mộ lại tham lam hít lấy.
- Triêu thái tử, chúng ta đi qua.
Sở Mộ nhìn qua Triêu thái tử ở bên cạnh, mở miệng nói ra.
Triêu Lãnh Xuyên gật gật đầu, khống chế Vạn Triêu Thú giẫm lên máu tươi vượt qua cư điểm.
Sở Mộ cùng Triêu Lãnh Xuyên đi về phía trước lúc, chung quanh hai người xuất hiện những thánh vệ quần áo trắng, bọn họ toàn bộ khống chế Lâm Dận Thú của Hồn Điện, áo giáp góc cạnh cân xứng trên người!
Cứ điểm dần dần dần mở lỗ hỏng ra nhiều lắm, thánh vệ giống như những thủ vệ trung thành mang bọn họ đi qua.
Xuyên qua cứ điểm này kỳ thật rất ngắn, nhưng mà những thủ vệ này hay Lâm Dận Thú của bọn họ đã biến thành màu đỏ tươi.
Nhân số hình như giảm đi rất nhiều nhưng bộ pháp của bọn họ không dừng lại, thánh vệ quân biến thành màu đỏ, bọn họ mở đường cho Sở Mộ cùng Triêu Lãnh Xuyên.
Một nhóm người ở lại cứ điểm này tiếp tục chiến đấu, một nhóm người xuyên qua lổ hổng đi lên phía trước.
Trong thành này quân đoàn Hồn Minh dần dần trở nên tinh nhuệ, phía sau không ngừng có chiến sĩ toàn thân đầy máu tươi gia nhập chiến đấu, nhưng không ngừng có người ngã xuống trên đường phố chính, bị mưa to rửa sạch.
Bất tri bất giác hình đài nguy nga trong nội thành đã có thể nhìn thấy rõ ràng được, từ những bóng mờ cực lơn mang cho các chiến sĩ một áp lực to lớn.
Cứ điểm trong nội thành được xưng là cứ điểm thép, sau lưng của cứ điểm có vô số người trên hình đài.
Mà trên hình đài tất cả mọi người dang quỳ ở trên đó thì quen với cảnh máu và nước mưa hòa vào nhau.
Từ độ cao của bọn họ có thể nhìn thấy một nửa thành thị, có thể nhìn thấy đường chính thẳng tắp rộng rãi.
Lúc ban đầu có ba người trên đường chính, đi trên con đường đầy máu, đến bây giờ vạn quân trùng kích nội thành, cảnh này làm cho nội thành dùng máu tươi rửa qua bao nhiêu lần rồi, đã không biết có bao nhiêu cổ thi thể ở lại!
Người đang ở trong giết chóc thì chết lặng, trong mắt chỉ có không ngừng đi lên phía trước, mà người ở trên hình đài nhìn qua bọn họ thì khóc vô số lần...
Dần dần quân đoàn Tam đại cung điện hiện ra ngay trước mắt, đã có thể nhìn rõ là ai giết tới trước, nhìn thấy hồn sủng của ai ngã xuống.
Ông trời đổ mưa giống như đang khóc than cho người chết, người vùi đầu giết chóc ngẩng đầu nhìn qua cứ điểm và hình đài đầy hướng tới.
Giờ khắc này, cứ điểm chắc chắn và hình thái cao ngất mang lại áp lực lớn cho mọi người tới không ngờ, không chỉ trên hình đài có chồng chất quân đoàn cao cấp của Hồn Minh, càng đi tới gần hình đài thì đối thủ càng mạnh, mà ở trên đó chính là hai Hùng, thiên tử của Hồn Minh và Lê Hồng làm phản!
Cường giả cấp chúa tể!
Bốn gã cường giả cấp chúa tể xuất hiện, bọn họ chỉ dùng ánh mắt bao quát là khí thế như ngọn núi đề xuống Hồn Điện, làm cho người ta không dám tiến lên phía trước.
- Sở Phương Trần, Triêu thái tử...
Thánh vệ trưởng Trác Nông nhìn qua hai người, ngữ khí trầm xuống.
Sở Mộ nhận ra thánh vệ trưởng Trác Nông này, đây là thánh vệ thành Thiên Hạ, Sở Mộ không biết hắn bước vào thành Vạn Tượng từ khi nào, nhưng mà vị nam nhân trung niên này có tâm huyết làm Sở Mộ cảm động.
Sở Mộ nhìn qua thánh vệ Trường Trác Nông gật đầu.
Trác Nông không nói thêm lời, chức trách của thánh vệ chỉ tới đây là đủ, trước mặt cường giả cấp chúa tể thì bọn họ không có tác dụng gì, chiến đấu kế tiếp chỉ nhờ bọn họ thôi.
Ánh mắt Triêu Lãnh Xuyên nhìn chằm chằm vào Lê Hồng đang đứng trên cứ điểm, người hắn kính ngưỡng nhất lại biến thành người hắn hận nhất, loại cừu hận này có lẽ sẽ gia tăng theo thời gian.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên nổi gân xanh, mở miệng nói:
- Lần này không được bại.
Triêu Lãnh Xuyên gật gật đầu. Hắn tin tưởng Sở Mộ tuyệt đối có thể lấy một địch ba, như vậy hắn cần làm chính là không đi quấy, chiên đấu với Lê Hồng không cần Sở Mộ tham gia vào!
Chiến hổ màu đen xuyên qua con đường đầy huyết tinh, cho dù cư điểm có như thế nào cũng không thể ngăn cản nó được, trong chớp mắt nó đã chạy lên trên cứ điểm đó, đứng trên cao băng cầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người bên dưới.
Trên băng cầu Băng Thương Chi Vương ngạo nghễ cô lập, sinh vật cấp chúa tể khống chế băng hệ tuyệt đối đang cừu hận nhìn chằm chằm vào Chiến Dã.
Cừu nhân tương kiến hết sức đỏ mắt, Băng Thương Chi Vương và chủ nhân của nó nhìn thấy Chiến Dã vừa giận lại sợ, lúc này thống thấy con hổ màu đen chạy tới thần sắc lập tức ngưng trọng vài phần.
Ngô Quảng, Mạch Lăng trông thấy Sở Mộ khống chế Chiến Thú Mặc Dã đi tới không tự chủ mà lui ra sau vài bước, trong mắt bọn họ thì nam tử này quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn thiên quân vạn mã nhiều.
- Ngươi chính là Sở Phương Trần?
Hùng Tá Luyện Duyên tươi cười đầy dã tính.
- Chính là ba người các ngươi sao?
Sở Mộ đảo mắt nhìn qua Hùng Tá Luyện Duyên, thiên tử Ngô Quảng, Hùng Mạt Mạch Lăng, ngữ khí bình thản nói ra.
- Đã rất cất nhắc ngươi.
Hùng Tá Luyện Duyên lãnh đạm cười nói.
Xuất động bốn Hùng trong năm Hùng tương lai, Hùng Tá Luyện Duyên cảm thấy có chút đại tài tiểu dụng.
Đúng như lời của Địa Hạ Vương Dịch Quân thì giải quyết hắn và Triêu Lãnh Xuyên xong, bọn họ còn phải đi thương nghị công việc.
Nói cho hết lời Hùng Tá Luyện Duyên đã niệm chú ngữ!
Đồ án phù văn màu nâu lượn lờ chung quanh Hùng Tá Luyện Duyên, một đồ án hình băng cầu hiện ra, băng cầu rung động rất nhỏ.
Trong đồ án này lông vũ màu nâu mất trật tự phiêu động ra ngoài, đồ án một hùng hăng hiện ra ngoài, phe phẩy cánh thật nhẹ, đem lông vũ chỉnh tề này!
Lông vũ như kiếm, sắc bén lợi hại, thân hình góc cạnh rõ ràng, toàn thân có cảm giác như sắt thép hiện ra ngoài, thời điểm mở cánh ra thì Cự Ưng màu nâu như sắt thép này chiếm cứ không gian!
Đây là một con Cương Thiết Chú Tạo Ưng Vương!
Ánh mắt cuồng dã lợi hại, lông vũ sắc bén như kiếm không biết lấy bao nhiêu tính mạng, nhuộm qua bao nhiêu máu tươi, móng vuốt tang hồn vô kiên bất tồi, người xem kinh hãi lạnh mình!!
- Xoẹt zoẹt~!!!!!
Móng vuốt theo đánh vào băng cầu, dường như chỉ hơi dùng lực thì cả cây cầu băng sẽ bị trảo của nó niết nát bấy!
Chương trước Chương tiếp
Loading...