Sủng Mị
Chương 1191: Mười phút, búa rơi
Lăng lệ ác liệt, hung mãnh, toàn thân đều là vũ khí sắc bén, Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương xuất hiện, người của Tam đại cung điện trên hình đài hít sâu một hơi khí lạnh, sinh vật như vậy mà bay vào trong vạn quân sẽ có bao nhiêu người bị mở ngực bể bụng!
- Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương này so với Quan Hoàng Vương của Mục nữ thần còn mạnh hơn một chút, Sở lão đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận!
Hình trên đài Đằng Lãng âm thầm lo lắng.
Lúc trước Hùng Tá cùng Mục Thanh Y chiến đấu Đằng Lãng cũng tận mắt nhìn thấy, Quan Hoàng Vương đọ sức trên không trung không ngờ bị Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương áp chế, hiện tại Ngô Quảng cùng Hùng Tá Luyện Duyên liên thủ đối phó Sở Mộ xác thực làm cho người ta lo lắng.
Thời điểm Đằng Lãng đang lo lắng thì bỗng nhiên một đám binh sĩ Hồn Minh đi tới, cưỡng ép kéo bọn họ tơi chỗ hành hình.
- Các ngươi... Các ngươi làm cái gì!
Đằng Lãng lập tức giận dữ nói.
Những người khác cũng lập tức kêu lên, nhưng trong ầm ĩ đã có chừng một trăm người bị kéo tới chỗ hành hình, bọn họ xếp thành một hàng, bị áp quỳ gối. Đầu lâu thì đặt lên đài trảm.
Trong lúc nhất thời đầu của một trăm người này bị trảm, nói cách khác chỉ cần cây búa rơi xuống thì một trăm cái đầu lâu sẽ bay ra!
Thấy một màn này Sở Mộ lập tức nhíu mày, bọn họ muốn hành hình hiện giờ sao?
- Ha ha, chiến đấu không có một chút tặng phẩm thì không thú vị, ngươi không phải muốn cứu người sao? Luyện Duyên ta cho ngươi cơ hội.
Hùng Tá Luyện Duyên đứng trên người Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương, dùng ngón tay chỉ vào một trăm cái đầu lâu kia, vừa cười vừa nói:
- Mỗi mười phút búa rơi xuống một lần. Ngươi có mười phút đánh bại chúng ta, có thể cứu những người còn sống.
Thời điểm nói tới đây thiên tử Ngô Quảng cùng Hùng Mạt Mạch Lăng cũng cười rộ lên.
Hùng Tá không hổ là Hùng Tá, phương pháp như vậy cũng nghĩ ra, hai người bọn họ cơ hồ có thể nghĩ tới cảnh mười phút sau gương mặt tức giận của Sở Phương Trần vặn vẹo thế nào.
Sở Mộ ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua một trăm người đang bị đưa đi. Trong một trăm người này hắn nhìn thấy lão ẩn sĩ, trông thấy Tiếu nguyên lão, trông thấy Uyển Trữ công chúa, ánh mắt của nàng vô cùng phức tạp nhìn mình, dường như có rất nhiều lời muốn nói.
- Sở Phương Trần, Triêu thái tử! Cho dù đầu rơi xuống đất ta cũng sẽ mở to mắt nhìn Lê Hồng chó chết này bị xé thành mãnh nhỏ, nhìn qua Ngô Quảng lại bị chà đạp, nhìn qua Luyện Duyên rắm thí bị giẫm thành thịt vụn!!
Lão ẩn sĩ lập tức nghẹn ngào hô to một câu!
Không cách nào sử dụng hồn niệm cũng chỉ có thể hô lên, lão ẩn sĩ cũng không xác định âm thanh già nua của mình có làm Sở Phương Trần cùng Triêu Lãnh Xuyên nghe thấy hay không.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua lão ẩn sĩ, khó có được thời khắc này lão đầu trước khi chết còn cốt khí như vậy.
Mười phút một trăm tánh mạng.
Sở Mộ nhận ra mấy người, những người khác có lẽ là thê nhi người thân của các thánh vệ.
Không thể không nói Hùng Tá Luyện Duyên dùng chiêu này rất độc, cho dù lực lượng tương đương, nếu như dưới áp lực mười phút một trăm cái đầu thì chỉ sợ cũng rất khó phát huy ra toàn bộ thực lực, cuối cùng sẽ tuyệt vọng sụp đổ qua một lần búa hạ xuống.
- Luyện Duyên, ngươi... Ngươi chết không yên lành!
Con mắt Triêu Lãnh Xuyên đã đỏ bừng!
Trong một trăm người này có mẫu thân hắn, muội muội của hắn bên trong, mười phút búa rơi cũng cắt tâm của Triêu Lãnh Xuyên thành hai nửa.
- Sở huynh đệ.
Ánh mắt Triêu Lãnh Xuyên nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Hắn biết rõ Sở Mộ nhất định có thể chiến thắng ba người kia, nhưng mà mười phút quá ngắn, nhìn qua mẫu thân và muội muội của mình rơi đầu, Triêu Lãnh Xuyên làm gì còn tâm tình.
Sở Mộ nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên, ý bảo hắn tỉnh táo lại.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua Hùng Tá bốn người, tỉnh táo hờ hững nói ra:
- Chỉ mong các ngươi có thể kiên trì mười phút.
- Hừ, cuồng vọng, Luyện Duyên ngược lại muốn nhìn ngươi có bản lĩnh gì.
Luyện Duyên cười lạnh nói.
Nói xong Luyện Duyên đã khống chế Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương giương cánh bay lên, thân hình sắt thép bay trên đầu Sở Mộ!
Thiên tử Ngô Quảng thấy Luyện Duyên ra tay thì cũng ra lệnh!
Sở Mộ nhảy ra khỏi người của Chiến Dã, ngẩng đầu nhìn qua hai sinh vật chúa tể này.
- Rống ~~~~~~~
Chiến Dã phát ra một tiếng gào thét, căn bản không cần Sở Mộ ra lệnh, thân ảnh hắc sắc đạp không mà lên, chủ động lao thẳng vào Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương cùng Băng Thương Chi Vương!
Cánh của Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương có tần suất cực nhanh, nó trên không trung có thể tùy ý cải biến tư thái phi hành cùng quỹ tích, mà đáng sợ hơn là chung quanh thân thể của hắn từ đầu đến cuối đều có lông vũ giống như kiếm nhận bay quanh, những lông vũ này lấy quỹ tích chung quanh Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương làm đường bay, có thể xoắn giết bất cứ sinh vật nào ngăn cản!
Vũ nhận phong bạo như vậy chỉ sợ bất cứ sinh vật nào cũng không thể kiên trì dưới tay Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương nửa phút.
Mà Băng Thương Chi Vương vẫn ở trên băng cầu như trước, thời điểm nhảy lên thì cứ điểm cùng hình đài này trong khoảng khắc có vô sô băng điểm vây quanh!
Những băng thể này rơi xuống thành thị, giống như ngọn núi nguy nga, hoặc như thạch nhũ, nhìn qua mà cảm thấy giật mình!
Thi triển kỹ năng thì không gian bị đóng băng, cuồng phong gào thét thổi qua làm cho người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng.
- Hùng Tá, Chiến Thú Mặc Dã của Sở Phương Trần có được Đoạn Chi Trọng Sinh và năng lực cuồng hóa, thực lực sẽ không ngừng tăng lên, biện pháp giải quyết cuối cùng chính là nhất kích tất sát, bằng không thì kéo dài thời gian thì thực lực của nó càng ngày càng mạnh.
Thiên tử Ngô Quảng nhắc nhở Hùng Tá Luyện Duyên một câu.
- Kéo dài thời gian, theo ta thấy hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Hùng Tá Luyện Duyên chỉa chỉa vị trí hình đài.
- Nói cũng phải.
Ngô Quảng cũng cười rộ lên.
Thời điểm hai người dùng tinh thần trao đổi, thân ảnh hắc sắc kia đạp không bay lên, cao ngạo đứng trên ngọn núi tuyết nhìn xuống!
- Hống hống hống!!!!!!!!!
Con mắt Chiến Dã thâm thúy nhìn chằm chằm vào Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương cùng Băng Thương Chi Vương, đưa mắt nhìn chúng gào thét thị uy! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vẫn là lấy một địch hai, Chiến Dã cảm thấy chiến ý dâng trào khó chịu.
Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương xuyên thẳng qua núi băng, cả quá trình phi hành vô cùng dũng mãnh.
Lông vũ lượn lờ và Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương vỗ cánh bay lượn trên cao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chiến Dã!
- Nghệ!!!!!!
Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương gáy to một tiếng.
Thoáng chốc vạn kiếm như mưa, mưa đá nhao nhao rơi xuống lông vũ bàng bạc này, mưa rơi đầy trời, rậm rạp chằng chịt!
- Đinh đinh đinh leng keng ~~~~~~~~~
Kiếm vũ của nó nhanh chóng đánh tới, trong khoảnh khắc đánh ngọn núi Chiến Dã đứng thành phấn vụn.
Chiến Dã thả người nhảy lên cao, đạp không mà đi, thân hình tráng kiện nhảy lên ngọn núi băng khác.
Thời điểm này ngọn núi băng tuyết này bỗng nhiên xuất hiện buông lỏng, lung la lung lay giống như sụp đổ, sau một khăc là nổ tung.
- Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương này so với Quan Hoàng Vương của Mục nữ thần còn mạnh hơn một chút, Sở lão đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận!
Hình trên đài Đằng Lãng âm thầm lo lắng.
Lúc trước Hùng Tá cùng Mục Thanh Y chiến đấu Đằng Lãng cũng tận mắt nhìn thấy, Quan Hoàng Vương đọ sức trên không trung không ngờ bị Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương áp chế, hiện tại Ngô Quảng cùng Hùng Tá Luyện Duyên liên thủ đối phó Sở Mộ xác thực làm cho người ta lo lắng.
Thời điểm Đằng Lãng đang lo lắng thì bỗng nhiên một đám binh sĩ Hồn Minh đi tới, cưỡng ép kéo bọn họ tơi chỗ hành hình.
- Các ngươi... Các ngươi làm cái gì!
Đằng Lãng lập tức giận dữ nói.
Những người khác cũng lập tức kêu lên, nhưng trong ầm ĩ đã có chừng một trăm người bị kéo tới chỗ hành hình, bọn họ xếp thành một hàng, bị áp quỳ gối. Đầu lâu thì đặt lên đài trảm.
Trong lúc nhất thời đầu của một trăm người này bị trảm, nói cách khác chỉ cần cây búa rơi xuống thì một trăm cái đầu lâu sẽ bay ra!
Thấy một màn này Sở Mộ lập tức nhíu mày, bọn họ muốn hành hình hiện giờ sao?
- Ha ha, chiến đấu không có một chút tặng phẩm thì không thú vị, ngươi không phải muốn cứu người sao? Luyện Duyên ta cho ngươi cơ hội.
Hùng Tá Luyện Duyên đứng trên người Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương, dùng ngón tay chỉ vào một trăm cái đầu lâu kia, vừa cười vừa nói:
- Mỗi mười phút búa rơi xuống một lần. Ngươi có mười phút đánh bại chúng ta, có thể cứu những người còn sống.
Thời điểm nói tới đây thiên tử Ngô Quảng cùng Hùng Mạt Mạch Lăng cũng cười rộ lên.
Hùng Tá không hổ là Hùng Tá, phương pháp như vậy cũng nghĩ ra, hai người bọn họ cơ hồ có thể nghĩ tới cảnh mười phút sau gương mặt tức giận của Sở Phương Trần vặn vẹo thế nào.
Sở Mộ ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua một trăm người đang bị đưa đi. Trong một trăm người này hắn nhìn thấy lão ẩn sĩ, trông thấy Tiếu nguyên lão, trông thấy Uyển Trữ công chúa, ánh mắt của nàng vô cùng phức tạp nhìn mình, dường như có rất nhiều lời muốn nói.
- Sở Phương Trần, Triêu thái tử! Cho dù đầu rơi xuống đất ta cũng sẽ mở to mắt nhìn Lê Hồng chó chết này bị xé thành mãnh nhỏ, nhìn qua Ngô Quảng lại bị chà đạp, nhìn qua Luyện Duyên rắm thí bị giẫm thành thịt vụn!!
Lão ẩn sĩ lập tức nghẹn ngào hô to một câu!
Không cách nào sử dụng hồn niệm cũng chỉ có thể hô lên, lão ẩn sĩ cũng không xác định âm thanh già nua của mình có làm Sở Phương Trần cùng Triêu Lãnh Xuyên nghe thấy hay không.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua lão ẩn sĩ, khó có được thời khắc này lão đầu trước khi chết còn cốt khí như vậy.
Mười phút một trăm tánh mạng.
Sở Mộ nhận ra mấy người, những người khác có lẽ là thê nhi người thân của các thánh vệ.
Không thể không nói Hùng Tá Luyện Duyên dùng chiêu này rất độc, cho dù lực lượng tương đương, nếu như dưới áp lực mười phút một trăm cái đầu thì chỉ sợ cũng rất khó phát huy ra toàn bộ thực lực, cuối cùng sẽ tuyệt vọng sụp đổ qua một lần búa hạ xuống.
- Luyện Duyên, ngươi... Ngươi chết không yên lành!
Con mắt Triêu Lãnh Xuyên đã đỏ bừng!
Trong một trăm người này có mẫu thân hắn, muội muội của hắn bên trong, mười phút búa rơi cũng cắt tâm của Triêu Lãnh Xuyên thành hai nửa.
- Sở huynh đệ.
Ánh mắt Triêu Lãnh Xuyên nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Hắn biết rõ Sở Mộ nhất định có thể chiến thắng ba người kia, nhưng mà mười phút quá ngắn, nhìn qua mẫu thân và muội muội của mình rơi đầu, Triêu Lãnh Xuyên làm gì còn tâm tình.
Sở Mộ nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên, ý bảo hắn tỉnh táo lại.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua Hùng Tá bốn người, tỉnh táo hờ hững nói ra:
- Chỉ mong các ngươi có thể kiên trì mười phút.
- Hừ, cuồng vọng, Luyện Duyên ngược lại muốn nhìn ngươi có bản lĩnh gì.
Luyện Duyên cười lạnh nói.
Nói xong Luyện Duyên đã khống chế Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương giương cánh bay lên, thân hình sắt thép bay trên đầu Sở Mộ!
Thiên tử Ngô Quảng thấy Luyện Duyên ra tay thì cũng ra lệnh!
Sở Mộ nhảy ra khỏi người của Chiến Dã, ngẩng đầu nhìn qua hai sinh vật chúa tể này.
- Rống ~~~~~~~
Chiến Dã phát ra một tiếng gào thét, căn bản không cần Sở Mộ ra lệnh, thân ảnh hắc sắc đạp không mà lên, chủ động lao thẳng vào Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương cùng Băng Thương Chi Vương!
Cánh của Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương có tần suất cực nhanh, nó trên không trung có thể tùy ý cải biến tư thái phi hành cùng quỹ tích, mà đáng sợ hơn là chung quanh thân thể của hắn từ đầu đến cuối đều có lông vũ giống như kiếm nhận bay quanh, những lông vũ này lấy quỹ tích chung quanh Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương làm đường bay, có thể xoắn giết bất cứ sinh vật nào ngăn cản!
Vũ nhận phong bạo như vậy chỉ sợ bất cứ sinh vật nào cũng không thể kiên trì dưới tay Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương nửa phút.
Mà Băng Thương Chi Vương vẫn ở trên băng cầu như trước, thời điểm nhảy lên thì cứ điểm cùng hình đài này trong khoảng khắc có vô sô băng điểm vây quanh!
Những băng thể này rơi xuống thành thị, giống như ngọn núi nguy nga, hoặc như thạch nhũ, nhìn qua mà cảm thấy giật mình!
Thi triển kỹ năng thì không gian bị đóng băng, cuồng phong gào thét thổi qua làm cho người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng.
- Hùng Tá, Chiến Thú Mặc Dã của Sở Phương Trần có được Đoạn Chi Trọng Sinh và năng lực cuồng hóa, thực lực sẽ không ngừng tăng lên, biện pháp giải quyết cuối cùng chính là nhất kích tất sát, bằng không thì kéo dài thời gian thì thực lực của nó càng ngày càng mạnh.
Thiên tử Ngô Quảng nhắc nhở Hùng Tá Luyện Duyên một câu.
- Kéo dài thời gian, theo ta thấy hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Hùng Tá Luyện Duyên chỉa chỉa vị trí hình đài.
- Nói cũng phải.
Ngô Quảng cũng cười rộ lên.
Thời điểm hai người dùng tinh thần trao đổi, thân ảnh hắc sắc kia đạp không bay lên, cao ngạo đứng trên ngọn núi tuyết nhìn xuống!
- Hống hống hống!!!!!!!!!
Con mắt Chiến Dã thâm thúy nhìn chằm chằm vào Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương cùng Băng Thương Chi Vương, đưa mắt nhìn chúng gào thét thị uy! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vẫn là lấy một địch hai, Chiến Dã cảm thấy chiến ý dâng trào khó chịu.
Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương xuyên thẳng qua núi băng, cả quá trình phi hành vô cùng dũng mãnh.
Lông vũ lượn lờ và Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương vỗ cánh bay lượn trên cao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chiến Dã!
- Nghệ!!!!!!
Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương gáy to một tiếng.
Thoáng chốc vạn kiếm như mưa, mưa đá nhao nhao rơi xuống lông vũ bàng bạc này, mưa rơi đầy trời, rậm rạp chằng chịt!
- Đinh đinh đinh leng keng ~~~~~~~~~
Kiếm vũ của nó nhanh chóng đánh tới, trong khoảnh khắc đánh ngọn núi Chiến Dã đứng thành phấn vụn.
Chiến Dã thả người nhảy lên cao, đạp không mà đi, thân hình tráng kiện nhảy lên ngọn núi băng khác.
Thời điểm này ngọn núi băng tuyết này bỗng nhiên xuất hiện buông lỏng, lung la lung lay giống như sụp đổ, sau một khăc là nổ tung.