Sủng Mị
Chương 1189: Huyết kỳ xí!
Thú triều bôn tập, cả đại địa đang rung động, mặc dù cách rất xa nhưng người trên hình đài cũng cảm nhận được khí thế bàng bạc của nó!
Mưa to gió lớn lúc này cũng yên tĩh, lộ ra vẻ nhỏ bé, chỉ có vạn thú đang rống lên giận dữ chấn nhiếp thiên địa, đang từ từ cuốn tới gần! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Cái này... Đây là...
Đức lão Linh Sư cùng các nguyên lão, trưởng lão lại một lần nữa ngây người.
Bọn họ dùng tay lau nước mưa trên mặt. Nhưng tay của bọn họ bị trói chặt, chỉ có thể miễn cưỡng mở to hai mắt nhìn qua cờ xí mông lung trong mưa!
Cờ xí bay múa, phía trên không có đồ án Thất Đồ Thánh Sủng của Hồn Điện, cũng không có đồ án Yểm Ma của Yểm Ma Cung, càng không có vương miện của Hồn Sủng Cung, phía trên cờ xí là một nền vàng và đồ án thanh kiếm bằng máu.
Đây là cờ xí chưa từng thấy qua, nhưng mà tất cả mọi người hiểu được đó là cờ xí của Tam đại cung điện. Huyết kiếm đỏ tươi đại biểu cho ý chí thề chết không lùi!
Cúi đầu nhìn qua đội ngũ quen thuộc này. Cũng nhìn thây quân đoàn của Tam đại cung điện đang đối mặt trận doanh Hồn Minh, thể xác và tinh thần của người trên hình đài đã mệt mỏi, nhưng nhìn qua một chi quân đoàn này. Sau khi nhìn thấy cờ xí thì tất cả mọi người cũng cảm giác được huyết dịch của mình sôi trào!
Giờ khắc này bọn họ đột nhiên tỉnh ngộ: đúng vậy. Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, nó sẽ không vì bọn họ chết đi mà chấm dứt, càng không vì những người quy hàng kia mà chấm dứt! Ít nhất còn có ba người dám đôi mặt trăm vạn đại quân của Hồn Minh, mấy ngàn Hồn Hoàng, ít nhất trên đường chân trời có một chi quân đoàn sĩ khí ngút trời theo chân của ba người bọn họ giết vào trong thành Vạn Tượng!
Tâm thiêu đốt, huyết thiêu đốt, sau khi những người tuyệt vọng này nhìn thấy tất cả, bọn họ mơ tưởng muốn giãy ra khỏi trói buộc. Thả người vào trong quân đoàn kia, nhưng mà dây trói xiết chặt làm thân thể bọn họ đổ máu!
- Bọn họ... Bọn họ tới đây đưa đám ma nha!
Nhìn qua quân đoàn đại quy mô của Tam đại cung điện tiến tới, Niếp Vân Tân tức giận rống lên!
Tam đại cung điện đã mất đi đại bộ phận cao tầng, bọn họ còn dựa vào cái gì chống lại Hồn Minh, chẳng lẽ là các thành thị phân tán và quân đoàn như nắm cát vụn?
Thế nhưng mà Niếp Vân Tân mặc kệ có tức giận bao nhiêu, trong lòng của hắn cũng rõ ràng, quân đoàn đang gào thét vang vọng thiên địa kia không có chía rẽ, bọn họ dũng mãnh chưa từng thấy, bọn họ ngẩng cao đầu, sĩ khí trùng thiên khiến thành Vạn Tượng run rẩy!!
...
Mưa cùng máu cùng hỗn hợp trên đường chính, Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên đều xoay người sang chỗ khác, ánh mắt nhìn qua sườn núi bên ngoài thành. Nhìn chằm chằm vào quân đoàn võ trang đầy màu trắng kia.
- Đây là...
Sở Mộ thấy có chút thất thần.
- Là quân đoàn của chúng ta!
Triêu Lãnh Xuyên lộ ra vẻ mừng như điên!!
Quân đoàn của Tam đại cung điện! Đây tuyệt đối là quân đoàn của Tam đại cung điện!!
Trong chiến tranh mặc khải giáp màu trắng chỉ có một lý do. Chính là thề huyết chiến với địch nhân tới cùng!
Lúc này tâm tình của Sở Mộ cuồn cuộn, một tháng trước nhìn thấy Hồn Minh uy hiếp chiêu hàng thì Sở Mộ đã ý thức được quân đoàn của Tam đại cung điện sẽ tan rã, chiến đấu cũng chỉ có một mình mình chiến đấu mà thôi.
Nhưng mà Sở Mộ không cách nào đoán chừng được, dưới áp lực của chiêu hàng và cảnh quần long vô thủ này vẫn luôn tồn tại một đám người nhiệt huyết, bọn họ cũng giống như người trên hình đài, tình nguyện chết cũng không đứng về phía Hồn Minh!
Bọn họ căn bản không cần đi tổ chức, bọn họ tụ tập với nhau vào ngày xử quyết này, từ bốn phương tám hướng tiến tới chân thành Vạn Tượng!
Những người này có người không lo lắng một lòng thuần phục Tam đại cung điện, có người oán khí bất cộng đái thiên với Hồn Minh, có quyết tâm nghĩ cách cứu viện chiến hữu, đồng liêu, bằng hữu, thân nhân...
Đây là một quân đoàn đã sớm quên đi sinh tử, cho dù bọn họ vì nguyên nhân gì nhưng mục đích chỉ có một, huyết chiến đến cùng!
Sóng triều cuồn cuộn, trong khoảnh khắc đã xẹt qua trường sườn núi, cũng bức thẳng thành Vạn Tượng!
Sở Mộ quay đầu lại nhìn thấy Đằng nguyên lão đang ngồi trên hồn sủng, dĩ nhiên là hắn xông lên trước quân đoàn.
Ngày nào đó Sở Mộ nhìn tận mắt Đằng nguyên lão dứt khoát quay lưng trên tương thành, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
Khi đó Sở Mộ chỉ có thể biết rõ, lựa chọn giữa thân nhân và cung điện thì Đằng nguyên lão lựa chọn thứ hai, nhưng trên thực tế Đằng nguyên lão cũng không phải lựa chọn điều thứ hai.
Hắn lựa chọn dùng chiến đấu của mình thuần phục cung điện, dùng tánh mạng của mình nghĩ cách cứu thân nhân, mà quân đoàn đại quy mô này cũng có lựa chọn như hắn!
- Các ngươi nhìn thấy không!Nói cho ta biết, các ngươi còn sợ hãi cái gì!
Đằng nguyên lão dùng tinh thần chi âm rống lên một tiếng.
Quân đoàn hoàn toàn không một tiếng động dừng lại trước thành Vạn Tượng, bọn họ đang thương nghị làm như thế nào phá thành.
Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy máu tươi từ trong thành Vạn Tượng trôi ra ngoài, nhìn thấy ba người và thi thể vạn quân nát bấy, thương nghị của bọn họ đã có đáp án!
Phá thành như thế nào?
Đương nhiên là giết vào rồi!
Sát ý của Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh đã thiêu đốt máu của bọn họ, bọn họ muốn sông lên giết vào, ba người này dám giết vào thành Vạn Tượng, như vậy quân đoàn bọn họ có cái gì phải sợ?
Cho nên khi Đằng nguyên lão cầm đầu hô to thì tất cả mọi người đã nhất trí!
- Ù ù ù ù long ~~~~~~~~~~~~
Cổng thành phía tây đã bị phá, chuyện này làm quân đoàn cao cấp của Tam đại cung điện dễ dàng bước qua tường thành đồ nát, dẫm nát máu và nước dưới chân bước vào trong thành Vạn Tượng, đi lên phố chính đuổi theo bước chân của ba người kia.
- Sở Phương Trần, Triêu thái tử, quân đoàn nơi này giao cho chúng ta.
Đằng nguyên lão cách cách phô chính thật dài, xa xa dùng tinh thần chi âm nói với bọn họ.
Sở Mộ vẫn nhìn qua quân đoàn mạnh mẽ này chạy tơi, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười khoái ý, xem ra chiến đấu cũng không phải ba người bọn họ.
Quân đoàn cấp thấp đối với Sở Mộ không tạp thành uy hiếp, bởi vì có Mạc Tà tồn tại.
Nhưng quân đoàn trung cấp và quân đoàn cao cấp thì kỹ năng tai nạn chủng tộc của Mạc Tà sẽ bị áp chế, bởi vì trong quân đoàn như thế có cường giả cấp Đế Hoàng cao cấp, Diệp Hoàn Sinh không thể nào giết bọn chúng được!
Có lẽ mọt kỹ năng của Sở Mộ có thể tiêu diệt hơn một ngày, quân đoàn cao cấp không tính là đối thủ của Sở Mộ, nhưng mà đối thủ của hắn không phải quân đoàn, mà là đám cường giả cấp chúa tể vênh váo hung hăng của Hồn Minh! Nếu như tiêu hao thể lực vào những quân đoàn này thì hắn làm sao đối đầu với tứ Hùng, Lê Hồng, Ngô Quảng, Dịch Quân là một đám cường giả cấp chúa tể?
Quân đoàn của Tam đại cung điện xuất hiện không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng làm cho Sở Mộ hiểu cho dù cao tầng Tam đại cung điện bị thua nhưng không có tan rã, Sở Mộ cũng tin tưởng mặc dù là tương lai không còn tồn tại, nhưng nhất định vẫn tồn tại những người dám đối đầu với Hồn Minh, sẽ còn kéo dài!
Mưa to gió lớn lúc này cũng yên tĩh, lộ ra vẻ nhỏ bé, chỉ có vạn thú đang rống lên giận dữ chấn nhiếp thiên địa, đang từ từ cuốn tới gần! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Cái này... Đây là...
Đức lão Linh Sư cùng các nguyên lão, trưởng lão lại một lần nữa ngây người.
Bọn họ dùng tay lau nước mưa trên mặt. Nhưng tay của bọn họ bị trói chặt, chỉ có thể miễn cưỡng mở to hai mắt nhìn qua cờ xí mông lung trong mưa!
Cờ xí bay múa, phía trên không có đồ án Thất Đồ Thánh Sủng của Hồn Điện, cũng không có đồ án Yểm Ma của Yểm Ma Cung, càng không có vương miện của Hồn Sủng Cung, phía trên cờ xí là một nền vàng và đồ án thanh kiếm bằng máu.
Đây là cờ xí chưa từng thấy qua, nhưng mà tất cả mọi người hiểu được đó là cờ xí của Tam đại cung điện. Huyết kiếm đỏ tươi đại biểu cho ý chí thề chết không lùi!
Cúi đầu nhìn qua đội ngũ quen thuộc này. Cũng nhìn thây quân đoàn của Tam đại cung điện đang đối mặt trận doanh Hồn Minh, thể xác và tinh thần của người trên hình đài đã mệt mỏi, nhưng nhìn qua một chi quân đoàn này. Sau khi nhìn thấy cờ xí thì tất cả mọi người cũng cảm giác được huyết dịch của mình sôi trào!
Giờ khắc này bọn họ đột nhiên tỉnh ngộ: đúng vậy. Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, nó sẽ không vì bọn họ chết đi mà chấm dứt, càng không vì những người quy hàng kia mà chấm dứt! Ít nhất còn có ba người dám đôi mặt trăm vạn đại quân của Hồn Minh, mấy ngàn Hồn Hoàng, ít nhất trên đường chân trời có một chi quân đoàn sĩ khí ngút trời theo chân của ba người bọn họ giết vào trong thành Vạn Tượng!
Tâm thiêu đốt, huyết thiêu đốt, sau khi những người tuyệt vọng này nhìn thấy tất cả, bọn họ mơ tưởng muốn giãy ra khỏi trói buộc. Thả người vào trong quân đoàn kia, nhưng mà dây trói xiết chặt làm thân thể bọn họ đổ máu!
- Bọn họ... Bọn họ tới đây đưa đám ma nha!
Nhìn qua quân đoàn đại quy mô của Tam đại cung điện tiến tới, Niếp Vân Tân tức giận rống lên!
Tam đại cung điện đã mất đi đại bộ phận cao tầng, bọn họ còn dựa vào cái gì chống lại Hồn Minh, chẳng lẽ là các thành thị phân tán và quân đoàn như nắm cát vụn?
Thế nhưng mà Niếp Vân Tân mặc kệ có tức giận bao nhiêu, trong lòng của hắn cũng rõ ràng, quân đoàn đang gào thét vang vọng thiên địa kia không có chía rẽ, bọn họ dũng mãnh chưa từng thấy, bọn họ ngẩng cao đầu, sĩ khí trùng thiên khiến thành Vạn Tượng run rẩy!!
...
Mưa cùng máu cùng hỗn hợp trên đường chính, Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên đều xoay người sang chỗ khác, ánh mắt nhìn qua sườn núi bên ngoài thành. Nhìn chằm chằm vào quân đoàn võ trang đầy màu trắng kia.
- Đây là...
Sở Mộ thấy có chút thất thần.
- Là quân đoàn của chúng ta!
Triêu Lãnh Xuyên lộ ra vẻ mừng như điên!!
Quân đoàn của Tam đại cung điện! Đây tuyệt đối là quân đoàn của Tam đại cung điện!!
Trong chiến tranh mặc khải giáp màu trắng chỉ có một lý do. Chính là thề huyết chiến với địch nhân tới cùng!
Lúc này tâm tình của Sở Mộ cuồn cuộn, một tháng trước nhìn thấy Hồn Minh uy hiếp chiêu hàng thì Sở Mộ đã ý thức được quân đoàn của Tam đại cung điện sẽ tan rã, chiến đấu cũng chỉ có một mình mình chiến đấu mà thôi.
Nhưng mà Sở Mộ không cách nào đoán chừng được, dưới áp lực của chiêu hàng và cảnh quần long vô thủ này vẫn luôn tồn tại một đám người nhiệt huyết, bọn họ cũng giống như người trên hình đài, tình nguyện chết cũng không đứng về phía Hồn Minh!
Bọn họ căn bản không cần đi tổ chức, bọn họ tụ tập với nhau vào ngày xử quyết này, từ bốn phương tám hướng tiến tới chân thành Vạn Tượng!
Những người này có người không lo lắng một lòng thuần phục Tam đại cung điện, có người oán khí bất cộng đái thiên với Hồn Minh, có quyết tâm nghĩ cách cứu viện chiến hữu, đồng liêu, bằng hữu, thân nhân...
Đây là một quân đoàn đã sớm quên đi sinh tử, cho dù bọn họ vì nguyên nhân gì nhưng mục đích chỉ có một, huyết chiến đến cùng!
Sóng triều cuồn cuộn, trong khoảnh khắc đã xẹt qua trường sườn núi, cũng bức thẳng thành Vạn Tượng!
Sở Mộ quay đầu lại nhìn thấy Đằng nguyên lão đang ngồi trên hồn sủng, dĩ nhiên là hắn xông lên trước quân đoàn.
Ngày nào đó Sở Mộ nhìn tận mắt Đằng nguyên lão dứt khoát quay lưng trên tương thành, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
Khi đó Sở Mộ chỉ có thể biết rõ, lựa chọn giữa thân nhân và cung điện thì Đằng nguyên lão lựa chọn thứ hai, nhưng trên thực tế Đằng nguyên lão cũng không phải lựa chọn điều thứ hai.
Hắn lựa chọn dùng chiến đấu của mình thuần phục cung điện, dùng tánh mạng của mình nghĩ cách cứu thân nhân, mà quân đoàn đại quy mô này cũng có lựa chọn như hắn!
- Các ngươi nhìn thấy không!Nói cho ta biết, các ngươi còn sợ hãi cái gì!
Đằng nguyên lão dùng tinh thần chi âm rống lên một tiếng.
Quân đoàn hoàn toàn không một tiếng động dừng lại trước thành Vạn Tượng, bọn họ đang thương nghị làm như thế nào phá thành.
Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy máu tươi từ trong thành Vạn Tượng trôi ra ngoài, nhìn thấy ba người và thi thể vạn quân nát bấy, thương nghị của bọn họ đã có đáp án!
Phá thành như thế nào?
Đương nhiên là giết vào rồi!
Sát ý của Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh đã thiêu đốt máu của bọn họ, bọn họ muốn sông lên giết vào, ba người này dám giết vào thành Vạn Tượng, như vậy quân đoàn bọn họ có cái gì phải sợ?
Cho nên khi Đằng nguyên lão cầm đầu hô to thì tất cả mọi người đã nhất trí!
- Ù ù ù ù long ~~~~~~~~~~~~
Cổng thành phía tây đã bị phá, chuyện này làm quân đoàn cao cấp của Tam đại cung điện dễ dàng bước qua tường thành đồ nát, dẫm nát máu và nước dưới chân bước vào trong thành Vạn Tượng, đi lên phố chính đuổi theo bước chân của ba người kia.
- Sở Phương Trần, Triêu thái tử, quân đoàn nơi này giao cho chúng ta.
Đằng nguyên lão cách cách phô chính thật dài, xa xa dùng tinh thần chi âm nói với bọn họ.
Sở Mộ vẫn nhìn qua quân đoàn mạnh mẽ này chạy tơi, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười khoái ý, xem ra chiến đấu cũng không phải ba người bọn họ.
Quân đoàn cấp thấp đối với Sở Mộ không tạp thành uy hiếp, bởi vì có Mạc Tà tồn tại.
Nhưng quân đoàn trung cấp và quân đoàn cao cấp thì kỹ năng tai nạn chủng tộc của Mạc Tà sẽ bị áp chế, bởi vì trong quân đoàn như thế có cường giả cấp Đế Hoàng cao cấp, Diệp Hoàn Sinh không thể nào giết bọn chúng được!
Có lẽ mọt kỹ năng của Sở Mộ có thể tiêu diệt hơn một ngày, quân đoàn cao cấp không tính là đối thủ của Sở Mộ, nhưng mà đối thủ của hắn không phải quân đoàn, mà là đám cường giả cấp chúa tể vênh váo hung hăng của Hồn Minh! Nếu như tiêu hao thể lực vào những quân đoàn này thì hắn làm sao đối đầu với tứ Hùng, Lê Hồng, Ngô Quảng, Dịch Quân là một đám cường giả cấp chúa tể?
Quân đoàn của Tam đại cung điện xuất hiện không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng làm cho Sở Mộ hiểu cho dù cao tầng Tam đại cung điện bị thua nhưng không có tan rã, Sở Mộ cũng tin tưởng mặc dù là tương lai không còn tồn tại, nhưng nhất định vẫn tồn tại những người dám đối đầu với Hồn Minh, sẽ còn kéo dài!