Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 157: Ngoại truyện 18: Cô biết rồi, sau bốn tháng sẽ lộ bụng!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cô không muốn em phải chịu khổ lần thứ hai."
Giang Uẩn sợ làm hắn mất hứng, bèn lắc đầu, nói không phải.
Tùy Hành khó hiểu: "Vậy thì vì sao?"
Giang Uẩn nhẹ nhàng đáp: "Lần sau, điện hạ không cần phải hỏi kỹ tới vậy."
Tùy Hành: "..."
Nói tới nói lui, suy cho cùng vẫn là chán ngấy hắn rồi.
"Khụ, vậy bây giờ em thấy đỡ hơn chưa?"
Bụng Giang Uẩn hơi khó chịu, y nói: "Bế ta qua bên kia."
Giang Uẩn chỉ về phía chiếc ghế nhỏ.
Tùy Hành không dám chậm trễ, vội đứng dậy bế người qua đó, sau đó mở nửa cánh cửa sổ, sốt ruột hỏi: "Sao rồi, em thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Giang Uẩn gật đầu.
Tùy Hành vẫn không yên tâm, từ đêm qua Giang Uẩn đã nôn hai lần rồi, mặc dù đa phần là do "nguyên nhân khách quan", nhưng hắn vẫn lo lắng cho sức khỏe của y.
"Hay là cô gọi ngự y đến nhé?"
"Không cần đâu."
Tùy Hành vẫn kiên quyết muốn gọi.
Mạnh Huy chưa biết khi nào mới đến, cơ thể Giang Uẩn vốn ốm yếu, bệnh cũ vẫn chưa khỏi hẳn, hắn thật sự không dám sơ suất. Dù y thuật của Thái y viện không bằng Mạnh Huy, nhưng chẩn đoán một số bệnh khác thì không thành vấn đề. Suy cho cùng trên đời này chỉ có một Mạnh Huy mà thôi.
Giang Uẩn bỗng nói: "Điện hạ mau lại đây."
"Cô qua đó?"
"Ừm."
Giang Uẩn ngồi vào bên trong, chừa chỗ bên ngoài cho Tùy Hành.
Dù đang ở trong phòng ngủ riêng tư, chỉ hai người họ mới được quyền tự do ra vào, nhưng Giang Uẩn vẫn giữ tư thế ngồi trang nhã, tay áo rộng thướt tha, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.
Tùy Hành ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
"Không phải."
Giang Uẩn nhìn hắn, nói: "Điện hạ mau nhắm mắt lại."
"Nhắm, nhắm mắt?"
Tùy Hành càng thêm khó hiểu.
"Ừm."
"Điện hạ nhanh lên."
Tùy Hành: "Sao vậy, em... muốn thay đồ?"
Giang Uẩn: "Rốt cuộc điện hạ có nhắm hay không?"
"Được, nhắm, nhắm."
Tùy Hành không dám phản bác, lập tức làm theo lời y, nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một bàn tay thon dài lạnh lẽo, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, từ từ di chuyển lên trên, chạm vào lớp vải lụa xanh tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng của hoa sen.
Tim Tùy Hành đập nhanh như trống.
"Dung Dữ, em..."
"Không được mở mắt."
Bên tai lập tức vang lên tiếng cảnh cáo của Giang Uẩn.
Tùy Hành không khỏi nhớ lại lần gặp nhau ở đáy vực năm đó, trong hang động ấy, lần đầu bọn họ phát sinh quan hệ thân mật, y cũng ra lệnh cho hắn nhắm mắt, không được nhìn trộm.
Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, thậm chí bọn họ đã kết hôn, nhưng y vẫn là một tiểu công tử dễ xấu hổ như vậy.
Tùy Hành không nhịn được cười: "Được, cô hứa sẽ không nhìn trộm."
Giang Uẩn tiếp tục nắm tay hắn di chuyển lên trên.
Đã gần trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bao phủ lên bóng dáng của hai người.
Tùy Hành cảm nhận bàn tay mình được Giang Uẩn nắm lấy, cuối cùng dừng lại trên chiếc thắt lưng ngọc lạnh lẽo.
Tùy Hành không hiểu có ý gì, cho đến khi một nhịp đập rất nhẹ, từ lòng bàn tay bất ngờ truyền vào tim hắn, tựa như tiếng sấm giữa ngày xuân làm mặt đất bừng tỉnh, xuyên qua cả linh hồn hắn.
Giọng Tùy Hành run rẩy: "Đây là..."
Giang Uẩn: "Đừng nói gì cả, nếu không sẽ làm bé con sợ."
Tùy Hành chậm rãi nuốt nước bọt, ngoan ngoãn im lặng, một lúc sau, lòng bàn tay hắn lần nữa cảm nhận được nhịp đập, tuy rằng hoạt bát hơn trước, nhưng vẫn rất yếu ớt.
Tùy Hành hiếm khi nở nụ cười ngốc nghếch.
Hắn khẽ nhích tay muốn cảm nhận thêm lần nữa, Giang Uẩn đã vội vàng gỡ tay hắn ra.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi."
Tùy Hành mở mắt, thấy dưới nắng vàng rực rỡ, Giang Uẩn mặc y phục vải xanh, đôi mắt sáng trong, tư thế ngồi tao nhã không khác gì ban nãy, chỉ là vành tai hơi đỏ lên.
Nếu không phải vì điểm khác thường này, Tùy Hành sẽ nghi ngờ mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Thật sao?"
"Điện hạ nói xem."
"Không được, cô muốn cảm nhận lại."
Giang Uẩn chặn tay hắn.
Y cảnh cáo: "Nhóc con nhát gan lắm, điện hạ như vậy sẽ dọa nó sợ."
"Chỉ sờ một chút thôi."
"Một chút cũng không được."
Tùy Hành vẫn chưa hoàn hồn từ cơn sốc.
Mặc dù họ đã có với nhau một đứa con trai thông minh khỏe mạnh, nhưng hắn chưa từng được chứng kiến toàn bộ quá trình vật nhỏ xuất hiện cho đến lúc sinh ra, nay lại có thêm một đứa nữa, lúc này Giang Uẩn cho hắn cảm nhận nhịp đập yếu ớt của nhóc con, cảm giác kỳ diệu này khiến tâm trạng Tùy Hành lâng lâng khó tả.
"Vậy bây giờ cô có thể làm gì? Hay là cô đưa em ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành nhé?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Sáng nay đã đi dạo rồi."
"Vậy, có món gì muốn ăn không, cô đi mua ngay cho em?"
Giang Uẩn vẫn lắc đầu.
Tình huống này khiến Tùy Hành càng lo lắng hơn.
Tùy Hành nghĩ đến sở thích thường ngày của Giang Uẩn, lập tức nảy ra một ý kiến khác, nói: "Tàng Thư Các thì sao? Nghe nói trong đó có nhiều sách quý, hay là cô đưa em đi chọn vài quyển nhé?"
Nếu là ngày thường, Giang Uẩn nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng mấy ngày nay, y chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, không muốn đọc sách, thế là lắc đầu.
Lần này, cả người Tùy Hành như ngồi trên đống lửa.
Hắn nghĩ, có lẽ trong lòng Giang Uẩn đang che giấu điều gì đó nên mới có biểu hiện mệt mỏi bất thường như vậy. Dù sao với một người vốn nghiêm khắc với bản thân như y, cho dù ngồi dưới cửa sổ đọc sách vài giờ cũng hiếm khi để mình nhàn rỗi giữa ban ngày như vậy.
Nghĩ một lúc, hắn nói: "Dung Dữ, thật ra, chúng ta không cần cũng được."
Giang Uẩn ngẩn người, hỏi: "Điện hạ có ý gì?"
Tùy Hành nghiêm mặt nói: "Ý cô là, chúng ta đã có một đứa nhỏ, thật ra có nữa hay không, cũng không quan trọng."
"Em đã vì cô mà chịu khổ một lần rồi, những nguy hiểm và đau đớn trong đó, tuy cô không thể cảm nhận được, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra phần nào. Cô không muốn em phải chịu khổ lần thứ hai, nếu không thì thôi đi. Việc này cô có thể tự mình quyết định."
Giang Uẩn im lặng nhìn hắn.
Nghe hắn nói xong, y bất ngờ vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ người nọ.
Tùy Hành nghĩ, mỹ nhân dang tay ôm hắn như vậy, hẳn là một bức tranh vô cùng đẹp.
Lòng Tùy Hành ngọt như mật, cho rằng mình đã đoán đúng. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thực ra việc này em nên nói sớm với cô mới phải, trước đây cô bảo rằng muốn em sinh cho cô một đứa con chỉ là nói đùa mà thôi. Trên đời này, không có ai, không có thứ gì quan trọng bằng em. Hơn nữa, cô cũng không thích trẻ con đến mức đó."
Giang Uẩn nhìn hai cành mơ đỏ bên ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Tùy Hành: "Sao vậy? Lại khó chịu sao?"
Giang Uẩn tựa vào vai hắn, không biết nghĩ gì, một lúc sau mới nói: "Nhưng ta muốn giữ lại."
Tùy Hành nghi ngờ mình nghe nhầm.
Giang Uẩn nói: "Ta nghĩ, nếu đứa nhỏ của chúng ta có thêm bạn, sau này khi lớn lên, nó cũng có một người thân máu mủ trên đời, đồng hành gắn bó bên nhau. Chúng có thể cùng nhau học hành, cùng nhau rèn luyện võ nghệ, đến một ngày nào đó, chúng ta không còn trên cõi đời này nữa, chúng sẽ không phải cô đơn."
Lần này đến lượt Tùy Hành ngẩn ra.
Hắn không ngờ Giang Uẩn lại nghĩ tới vấn đề này.
Ở một mức độ nào đó, hắn và Giang Uẩn có hoàn cảnh tương tự nhau, đều là những người trẻ tuổi lên ngôi trữ quân, tuổi đời trẻ người non dạ. Một người đọc sách, một người luyện võ nghệ, bởi vì thân phận đặc biệt mà ngay cả nơi học hành và ngủ nghỉ cũng bị tách biệt với các hoàng tử khác, họ không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, từ nhỏ đã sống trong cảnh "cô độc lẻ loi", có đau khổ tủi thân gì cũng tự mình chịu đựng. Nếu không phải cả hai tình cờ gặp nhau, tình cờ yêu nhau, thì cả đời này, họ chỉ có thể sống trong cảnh cô đơn lẻ bóng.
Song, hoàn cảnh của Giang Uẩn, bất kể là tình thân, huyết thống, hay các phương diện khác đều nghiệt ngã hơn hắn nhiều.
"Hơn nữa..."
Giang Uẩn ngồi thẳng dậy, tiếp tục nói: "Ta có thể cảm nhận được, đứa bé lần này rất ngoan ngoãn, ta không muốn tước đi cơ hội và quyền được đến với thế gian này của nó. Nó có hai người cha, và hai người cha cũng không phải nuôi không nổi nó. Có lẽ, nó đã đầu thai mấy trăm lần mới được đến với chúng ta."
"Nếu cả hai ta đều không cần, chắc chắn nhóc con sẽ rất buồn."
Hai người nhìn nhau.
Người trong lòng hắn mềm mại, dịu dàng đến tận xương tủy.
Giang Uẩn khẽ cười, nói: "Chúng ta cùng nhau đối mặt, ta không sợ, điện hạ cũng đừng sợ, được không?"
Hốc mắt Tùy Hành chua xót.
Thật ra trong chuyện này, hắn không cần phải chịu bất kỳ đau khổ nào, phần lớn đau đớn về thể xác đều do Giang Uẩn gánh chịu. Nhưng y lại an ủi hắn.
Tùy Hành: "Em nói gì thế, cô là đàn ông, có gì mà phải sợ, cô chỉ sợ mình chăm sóc không tốt cho em, vị Phạm tiên sinh đó lại mắng cô."
"Nói bậy, từ lúc chúng ta thành hôn đến nay, Phạm tiên sinh có mắng điện hạ bao giờ?"
"Tuy ngoài miệng không nói, nhưng cô đâu có mù, ánh mắt ông ấy mỗi khi nhìn cô, chắc chắn đã mắng cô không biết bao nhiêu lần. Có điều, ban đầu đúng là cô đã chiếm lợi của em trước, ông ấy mắng thì mắng đi, dù sao chúng ta cũng đã thành hôn, ông ấy làm gì được cô."
"Gì mà điện hạ chiếm lợi của ta trước? Rõ ràng là điện hạ vẫn luôn chiếm lợi, ta có chiếm lợi của điện hạ bao giờ đâu?"
Giang Uẩn đang nói, bỗng nhiên nhíu mày.
Tùy Hành vừa định nhận sai, thấy phản ứng này của y, hắn gấp gáp hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"
Giang Uẩn đẩy hắn ra, lấy tay che miệng.
"Có phải điện hạ chưa thay quần áo không?"
Tùy Hành: "..."
"Vừa rồi là do cô vội vàng muốn bế em qua đây."
"Điện hạ còn nói."
"Được được, cô đi thay ngay."
Giang Uẩn không chỉ bắt Tùy Hành thay đồ, mà bản thân y cũng thay một bộ y phục sạch sẽ.
Tùy Hành sợ mùi còn sót lại trên người mình làm Giang Uẩn khó chịu, nên cố tình tắm rửa kỹ lưỡng. Điều này khiến Kê An và Cao Cung không tài nào hiểu nổi, vì sao gần đây điện hạ cứ thích tắm rửa suốt thế!
Sau khi đưa ra quyết định, hai người ngồi lại bên giường, bắt đầu ngắm nghía đứa bé còn trong bụng.
Tùy Hành muốn sờ, lại bị Giang Uẩn từ chối.
Tùy Hành đành kiềm lại cơn ngứa tay, hỏi: "Em nói xem nhóc con được bao lớn rồi?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Ta không rõ."
"Nhưng chắc chắn không quá bốn tháng."
Tùy Hành không có kinh nghiệm gì về việc này, hỏi: "Sao em biết?"
Giang Uẩn không trả lời hắn.
Tùy Hành bỗng nhiên hiểu ra, xáp lại gần hơn, nói: "Cô biết rồi, sau bốn tháng sẽ lộ bụng đúng không?"
Giang Uẩn không muốn trả lời hắn, nhưng không chịu nổi sự ép buộc của Tùy Hành, vành tai y đỏ bừng, nhẹ giọng "ừm" một tiếng.
"Sau này, chỉ khi ta cho phép, điện hạ mới được sờ."
"Dù là buổi tối cũng không được sờ lung tung."
Giang Uẩn lại lần nữa cảnh cáo.
Buổi chiều, Giang Uẩn đọc sách, Tùy Hành ngồi bên cạnh xử lý quân vụ, Giang Uẩn đọc được một nửa, bỗng nói y muốn ăn bánh hạt dẻ* ở Thái Bạch cư.
Người tình nhỏ hiếm khi tỏ ra hứng thú với đồ ăn, đương nhiên Tùy Hành không dám lơ là, may mà hôm nay vật nhỏ đã được Nhan hoàng hậu dắt vào cung, Tùy Hành lập tức gác lại công việc trong tay, cùng Giang Uẩn ngồi xe ngựa ra ngoài.
Lúc này, khách ở Thái Bạch cư vẫn khá đông, người hầu nhiệt tình dẫn hai người lên gian phòng trên tầng hai, vừa ngồi xuống, Tùy Hành đã gọi một đĩa bánh hạt dẻ và một ấm trà nhạt kèm theo mấy món ăn nhẹ, ông chủ đích thân lên tiếp đón.
Ông chủ cung kính chào hỏi Tùy Hành, cười tươi nói: "Rượu hoa lê trắng hôm qua, ngài uống thấy hài lòng không? Hôm nay có muốn gọi thêm một bình nữa không ạ?"
"Cô không muốn em phải chịu khổ lần thứ hai."
Giang Uẩn sợ làm hắn mất hứng, bèn lắc đầu, nói không phải.
Tùy Hành khó hiểu: "Vậy thì vì sao?"
Giang Uẩn nhẹ nhàng đáp: "Lần sau, điện hạ không cần phải hỏi kỹ tới vậy."
Tùy Hành: "..."
Nói tới nói lui, suy cho cùng vẫn là chán ngấy hắn rồi.
"Khụ, vậy bây giờ em thấy đỡ hơn chưa?"
Bụng Giang Uẩn hơi khó chịu, y nói: "Bế ta qua bên kia."
Giang Uẩn chỉ về phía chiếc ghế nhỏ.
Tùy Hành không dám chậm trễ, vội đứng dậy bế người qua đó, sau đó mở nửa cánh cửa sổ, sốt ruột hỏi: "Sao rồi, em thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Giang Uẩn gật đầu.
Tùy Hành vẫn không yên tâm, từ đêm qua Giang Uẩn đã nôn hai lần rồi, mặc dù đa phần là do "nguyên nhân khách quan", nhưng hắn vẫn lo lắng cho sức khỏe của y.
"Hay là cô gọi ngự y đến nhé?"
"Không cần đâu."
Tùy Hành vẫn kiên quyết muốn gọi.
Mạnh Huy chưa biết khi nào mới đến, cơ thể Giang Uẩn vốn ốm yếu, bệnh cũ vẫn chưa khỏi hẳn, hắn thật sự không dám sơ suất. Dù y thuật của Thái y viện không bằng Mạnh Huy, nhưng chẩn đoán một số bệnh khác thì không thành vấn đề. Suy cho cùng trên đời này chỉ có một Mạnh Huy mà thôi.
Giang Uẩn bỗng nói: "Điện hạ mau lại đây."
"Cô qua đó?"
"Ừm."
Giang Uẩn ngồi vào bên trong, chừa chỗ bên ngoài cho Tùy Hành.
Dù đang ở trong phòng ngủ riêng tư, chỉ hai người họ mới được quyền tự do ra vào, nhưng Giang Uẩn vẫn giữ tư thế ngồi trang nhã, tay áo rộng thướt tha, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.
Tùy Hành ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
"Không phải."
Giang Uẩn nhìn hắn, nói: "Điện hạ mau nhắm mắt lại."
"Nhắm, nhắm mắt?"
Tùy Hành càng thêm khó hiểu.
"Ừm."
"Điện hạ nhanh lên."
Tùy Hành: "Sao vậy, em... muốn thay đồ?"
Giang Uẩn: "Rốt cuộc điện hạ có nhắm hay không?"
"Được, nhắm, nhắm."
Tùy Hành không dám phản bác, lập tức làm theo lời y, nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một bàn tay thon dài lạnh lẽo, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, từ từ di chuyển lên trên, chạm vào lớp vải lụa xanh tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng của hoa sen.
Tim Tùy Hành đập nhanh như trống.
"Dung Dữ, em..."
"Không được mở mắt."
Bên tai lập tức vang lên tiếng cảnh cáo của Giang Uẩn.
Tùy Hành không khỏi nhớ lại lần gặp nhau ở đáy vực năm đó, trong hang động ấy, lần đầu bọn họ phát sinh quan hệ thân mật, y cũng ra lệnh cho hắn nhắm mắt, không được nhìn trộm.
Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, thậm chí bọn họ đã kết hôn, nhưng y vẫn là một tiểu công tử dễ xấu hổ như vậy.
Tùy Hành không nhịn được cười: "Được, cô hứa sẽ không nhìn trộm."
Giang Uẩn tiếp tục nắm tay hắn di chuyển lên trên.
Đã gần trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bao phủ lên bóng dáng của hai người.
Tùy Hành cảm nhận bàn tay mình được Giang Uẩn nắm lấy, cuối cùng dừng lại trên chiếc thắt lưng ngọc lạnh lẽo.
Tùy Hành không hiểu có ý gì, cho đến khi một nhịp đập rất nhẹ, từ lòng bàn tay bất ngờ truyền vào tim hắn, tựa như tiếng sấm giữa ngày xuân làm mặt đất bừng tỉnh, xuyên qua cả linh hồn hắn.
Giọng Tùy Hành run rẩy: "Đây là..."
Giang Uẩn: "Đừng nói gì cả, nếu không sẽ làm bé con sợ."
Tùy Hành chậm rãi nuốt nước bọt, ngoan ngoãn im lặng, một lúc sau, lòng bàn tay hắn lần nữa cảm nhận được nhịp đập, tuy rằng hoạt bát hơn trước, nhưng vẫn rất yếu ớt.
Tùy Hành hiếm khi nở nụ cười ngốc nghếch.
Hắn khẽ nhích tay muốn cảm nhận thêm lần nữa, Giang Uẩn đã vội vàng gỡ tay hắn ra.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi."
Tùy Hành mở mắt, thấy dưới nắng vàng rực rỡ, Giang Uẩn mặc y phục vải xanh, đôi mắt sáng trong, tư thế ngồi tao nhã không khác gì ban nãy, chỉ là vành tai hơi đỏ lên.
Nếu không phải vì điểm khác thường này, Tùy Hành sẽ nghi ngờ mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Thật sao?"
"Điện hạ nói xem."
"Không được, cô muốn cảm nhận lại."
Giang Uẩn chặn tay hắn.
Y cảnh cáo: "Nhóc con nhát gan lắm, điện hạ như vậy sẽ dọa nó sợ."
"Chỉ sờ một chút thôi."
"Một chút cũng không được."
Tùy Hành vẫn chưa hoàn hồn từ cơn sốc.
Mặc dù họ đã có với nhau một đứa con trai thông minh khỏe mạnh, nhưng hắn chưa từng được chứng kiến toàn bộ quá trình vật nhỏ xuất hiện cho đến lúc sinh ra, nay lại có thêm một đứa nữa, lúc này Giang Uẩn cho hắn cảm nhận nhịp đập yếu ớt của nhóc con, cảm giác kỳ diệu này khiến tâm trạng Tùy Hành lâng lâng khó tả.
"Vậy bây giờ cô có thể làm gì? Hay là cô đưa em ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành nhé?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Sáng nay đã đi dạo rồi."
"Vậy, có món gì muốn ăn không, cô đi mua ngay cho em?"
Giang Uẩn vẫn lắc đầu.
Tình huống này khiến Tùy Hành càng lo lắng hơn.
Tùy Hành nghĩ đến sở thích thường ngày của Giang Uẩn, lập tức nảy ra một ý kiến khác, nói: "Tàng Thư Các thì sao? Nghe nói trong đó có nhiều sách quý, hay là cô đưa em đi chọn vài quyển nhé?"
Nếu là ngày thường, Giang Uẩn nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng mấy ngày nay, y chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, không muốn đọc sách, thế là lắc đầu.
Lần này, cả người Tùy Hành như ngồi trên đống lửa.
Hắn nghĩ, có lẽ trong lòng Giang Uẩn đang che giấu điều gì đó nên mới có biểu hiện mệt mỏi bất thường như vậy. Dù sao với một người vốn nghiêm khắc với bản thân như y, cho dù ngồi dưới cửa sổ đọc sách vài giờ cũng hiếm khi để mình nhàn rỗi giữa ban ngày như vậy.
Nghĩ một lúc, hắn nói: "Dung Dữ, thật ra, chúng ta không cần cũng được."
Giang Uẩn ngẩn người, hỏi: "Điện hạ có ý gì?"
Tùy Hành nghiêm mặt nói: "Ý cô là, chúng ta đã có một đứa nhỏ, thật ra có nữa hay không, cũng không quan trọng."
"Em đã vì cô mà chịu khổ một lần rồi, những nguy hiểm và đau đớn trong đó, tuy cô không thể cảm nhận được, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra phần nào. Cô không muốn em phải chịu khổ lần thứ hai, nếu không thì thôi đi. Việc này cô có thể tự mình quyết định."
Giang Uẩn im lặng nhìn hắn.
Nghe hắn nói xong, y bất ngờ vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ người nọ.
Tùy Hành nghĩ, mỹ nhân dang tay ôm hắn như vậy, hẳn là một bức tranh vô cùng đẹp.
Lòng Tùy Hành ngọt như mật, cho rằng mình đã đoán đúng. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thực ra việc này em nên nói sớm với cô mới phải, trước đây cô bảo rằng muốn em sinh cho cô một đứa con chỉ là nói đùa mà thôi. Trên đời này, không có ai, không có thứ gì quan trọng bằng em. Hơn nữa, cô cũng không thích trẻ con đến mức đó."
Giang Uẩn nhìn hai cành mơ đỏ bên ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Tùy Hành: "Sao vậy? Lại khó chịu sao?"
Giang Uẩn tựa vào vai hắn, không biết nghĩ gì, một lúc sau mới nói: "Nhưng ta muốn giữ lại."
Tùy Hành nghi ngờ mình nghe nhầm.
Giang Uẩn nói: "Ta nghĩ, nếu đứa nhỏ của chúng ta có thêm bạn, sau này khi lớn lên, nó cũng có một người thân máu mủ trên đời, đồng hành gắn bó bên nhau. Chúng có thể cùng nhau học hành, cùng nhau rèn luyện võ nghệ, đến một ngày nào đó, chúng ta không còn trên cõi đời này nữa, chúng sẽ không phải cô đơn."
Lần này đến lượt Tùy Hành ngẩn ra.
Hắn không ngờ Giang Uẩn lại nghĩ tới vấn đề này.
Ở một mức độ nào đó, hắn và Giang Uẩn có hoàn cảnh tương tự nhau, đều là những người trẻ tuổi lên ngôi trữ quân, tuổi đời trẻ người non dạ. Một người đọc sách, một người luyện võ nghệ, bởi vì thân phận đặc biệt mà ngay cả nơi học hành và ngủ nghỉ cũng bị tách biệt với các hoàng tử khác, họ không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, từ nhỏ đã sống trong cảnh "cô độc lẻ loi", có đau khổ tủi thân gì cũng tự mình chịu đựng. Nếu không phải cả hai tình cờ gặp nhau, tình cờ yêu nhau, thì cả đời này, họ chỉ có thể sống trong cảnh cô đơn lẻ bóng.
Song, hoàn cảnh của Giang Uẩn, bất kể là tình thân, huyết thống, hay các phương diện khác đều nghiệt ngã hơn hắn nhiều.
"Hơn nữa..."
Giang Uẩn ngồi thẳng dậy, tiếp tục nói: "Ta có thể cảm nhận được, đứa bé lần này rất ngoan ngoãn, ta không muốn tước đi cơ hội và quyền được đến với thế gian này của nó. Nó có hai người cha, và hai người cha cũng không phải nuôi không nổi nó. Có lẽ, nó đã đầu thai mấy trăm lần mới được đến với chúng ta."
"Nếu cả hai ta đều không cần, chắc chắn nhóc con sẽ rất buồn."
Hai người nhìn nhau.
Người trong lòng hắn mềm mại, dịu dàng đến tận xương tủy.
Giang Uẩn khẽ cười, nói: "Chúng ta cùng nhau đối mặt, ta không sợ, điện hạ cũng đừng sợ, được không?"
Hốc mắt Tùy Hành chua xót.
Thật ra trong chuyện này, hắn không cần phải chịu bất kỳ đau khổ nào, phần lớn đau đớn về thể xác đều do Giang Uẩn gánh chịu. Nhưng y lại an ủi hắn.
Tùy Hành: "Em nói gì thế, cô là đàn ông, có gì mà phải sợ, cô chỉ sợ mình chăm sóc không tốt cho em, vị Phạm tiên sinh đó lại mắng cô."
"Nói bậy, từ lúc chúng ta thành hôn đến nay, Phạm tiên sinh có mắng điện hạ bao giờ?"
"Tuy ngoài miệng không nói, nhưng cô đâu có mù, ánh mắt ông ấy mỗi khi nhìn cô, chắc chắn đã mắng cô không biết bao nhiêu lần. Có điều, ban đầu đúng là cô đã chiếm lợi của em trước, ông ấy mắng thì mắng đi, dù sao chúng ta cũng đã thành hôn, ông ấy làm gì được cô."
"Gì mà điện hạ chiếm lợi của ta trước? Rõ ràng là điện hạ vẫn luôn chiếm lợi, ta có chiếm lợi của điện hạ bao giờ đâu?"
Giang Uẩn đang nói, bỗng nhiên nhíu mày.
Tùy Hành vừa định nhận sai, thấy phản ứng này của y, hắn gấp gáp hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"
Giang Uẩn đẩy hắn ra, lấy tay che miệng.
"Có phải điện hạ chưa thay quần áo không?"
Tùy Hành: "..."
"Vừa rồi là do cô vội vàng muốn bế em qua đây."
"Điện hạ còn nói."
"Được được, cô đi thay ngay."
Giang Uẩn không chỉ bắt Tùy Hành thay đồ, mà bản thân y cũng thay một bộ y phục sạch sẽ.
Tùy Hành sợ mùi còn sót lại trên người mình làm Giang Uẩn khó chịu, nên cố tình tắm rửa kỹ lưỡng. Điều này khiến Kê An và Cao Cung không tài nào hiểu nổi, vì sao gần đây điện hạ cứ thích tắm rửa suốt thế!
Sau khi đưa ra quyết định, hai người ngồi lại bên giường, bắt đầu ngắm nghía đứa bé còn trong bụng.
Tùy Hành muốn sờ, lại bị Giang Uẩn từ chối.
Tùy Hành đành kiềm lại cơn ngứa tay, hỏi: "Em nói xem nhóc con được bao lớn rồi?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Ta không rõ."
"Nhưng chắc chắn không quá bốn tháng."
Tùy Hành không có kinh nghiệm gì về việc này, hỏi: "Sao em biết?"
Giang Uẩn không trả lời hắn.
Tùy Hành bỗng nhiên hiểu ra, xáp lại gần hơn, nói: "Cô biết rồi, sau bốn tháng sẽ lộ bụng đúng không?"
Giang Uẩn không muốn trả lời hắn, nhưng không chịu nổi sự ép buộc của Tùy Hành, vành tai y đỏ bừng, nhẹ giọng "ừm" một tiếng.
"Sau này, chỉ khi ta cho phép, điện hạ mới được sờ."
"Dù là buổi tối cũng không được sờ lung tung."
Giang Uẩn lại lần nữa cảnh cáo.
Buổi chiều, Giang Uẩn đọc sách, Tùy Hành ngồi bên cạnh xử lý quân vụ, Giang Uẩn đọc được một nửa, bỗng nói y muốn ăn bánh hạt dẻ* ở Thái Bạch cư.
Người tình nhỏ hiếm khi tỏ ra hứng thú với đồ ăn, đương nhiên Tùy Hành không dám lơ là, may mà hôm nay vật nhỏ đã được Nhan hoàng hậu dắt vào cung, Tùy Hành lập tức gác lại công việc trong tay, cùng Giang Uẩn ngồi xe ngựa ra ngoài.
Lúc này, khách ở Thái Bạch cư vẫn khá đông, người hầu nhiệt tình dẫn hai người lên gian phòng trên tầng hai, vừa ngồi xuống, Tùy Hành đã gọi một đĩa bánh hạt dẻ và một ấm trà nhạt kèm theo mấy món ăn nhẹ, ông chủ đích thân lên tiếp đón.
Ông chủ cung kính chào hỏi Tùy Hành, cười tươi nói: "Rượu hoa lê trắng hôm qua, ngài uống thấy hài lòng không? Hôm nay có muốn gọi thêm một bình nữa không ạ?"