Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 156: Ngoại truyện 17: Cái đuôi của Thái tử điện hạ lại vểnh lên tận trời
"Hắn biết mà, mình chính là Thái tử hạnh phúc nhất thế gian."
Tùy Hành hít sâu một hơi: "Nguyên nhân là gì?"
Ngự y đáp: "Nghe nói là do người chồng lén giấu tiền riêng."
Tùy Hành bắt đầu hít thở không thông.
"Giấu tiền riêng?"
"Vâng. Nghe nói người nọ lén giấu không ít vàng, nhân lúc vợ mang thai chạy ra ngoài uống rượu chơi bời với đám bạn xấu, còn nói dối là đi bàn chuyện làm ăn. Tục ngữ có câu, đi đêm có ngày gặp ma, quả nhiên hôm đó hắn ta bị vợ bắt gặp, kết quả là bị đánh mắng thảm hại, suýt nữa tạo thành thảm kịch thế gian. Có điều, chuyện này rõ ràng là lỗi của người chồng, suốt ngày chỉ biết ham mê hưởng lạc, vị bạn kia của điện hạ chắc không thuộc trường hợp này đâu nhỉ?"
"Đương nhiên rồi."
Tùy Hành bình tĩnh lại, đáp: "Hắn rất có trách nhiệm, mỗi ngày chỉ cần xử lý xong công việc là về phủ ngay, tuyệt đối không chơi bời bên ngoài. Còn về vấn đề tiền riêng, tài sản của cả hai đều rất nhiều, rất giàu có, nên bình thường cũng không can thiệp vào tiền bạc của nhau."
Ngự y hỏi một cách khiêm tốn: "Thần cả gan hỏi một câu, "giàu có" mà điện hạ nói, là giàu cỡ nào?"
"Ngang ngửa một nước."
"Cái này... điện hạ đừng trách thần nói thẳng, vấn đề tiền bạc không liên quan đến tài sản của hai bên, mà liên quan đến thái độ và niềm tin. Người càng giàu thì càng phải chú ý đến việc này. Theo kinh nghiệm của thần, nhiều gia đình giàu có từng vì tiền riêng mà trở thành thù địch, thậm chí dẫn đến ly hôn cũng không ít."
Tùy Hành nhíu mày: "Nhưng theo cô biết, y không hề để tâm đến mấy thứ vàng bạc đó."
Ngự y ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tùy Hành: "À, ý cô là vợ của bạn cô."
Ngự y lập tức đáp: "Điện hạ nói sai rồi, những chuyện như thế này, dù có thích, ai lại nói ra miệng cơ chứ?"
"Ý ngươi là y thích?"
"Chuyện này... thần không dám suy đoán bừa, nhưng thần nghĩ, trên đời này chắc không có người vợ nào thích chồng mình giấu tiền riêng sau lưng cả. Vì suy cho cùng, ai mà biết đối phương sẽ dùng số tiền đó làm gì."
"Đúng vậy." Lời này khiến không ít ngự y đồng tình.
"Vợ thần cũng vậy, chỉ vì phát hiện một thỏi vàng trong thư phòng của thần mà làm loạn nhiều ngày, cứ nói thần giấu tiền nuôi tình nhân bên ngoài. Thần đã lớn tuổi, cháu chắt đầy đủ, làm gì còn sức mà làm chuyện đó! Thần giải thích mãi mà bà ấy không tin, khóc lóc om sòm, còn cấm thần vào phòng, thậm chí bắt con trai và con rể thay phiên đến điều tra xem tình nhân đó ở đâu. Nghĩ lại thần vẫn thấy mất mặt."
"Vâng, vâng! Vợ thần cũng thế, không cho phép thần giấu tiền riêng dù chỉ một đồng, mỗi tháng nhận bổng lộc, nếu không lập tức giao ra sẽ bị nghi ngờ là tiêu tiền uống rượu, vui chơi với kỹ nữ."
Đám cung nhân thấy Thái tử điện hạ trò chuyện hăng say với các ngự y, bèn cẩn thận dâng lên một chén trà nóng.
Tùy Hành vốn không định uống, nhưng nghe đến đây, liền tiện tay lấy chén trà, dùng nắp gạt đi những vụn trà nổi trên mặt.
Hắn nói: "Vợ các ngươi đều là sư tử Hà Đông à? Sao tính tình lại tệ đến vậy?"
"Trước khi thành hôn, các ngươi không tìm hiểu tính tình của đối phương sao?"
Lần đầu tiên Thái tử điện hạ ngồi xuống trò chuyện việc gia đình với họ, một nhóm ngự y dù lo lắng nhưng vẫn phải đáp lời.
"Thời đó đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, làm gì được phép phản kháng. Hơn nữa đã sống với nhau bao năm rồi, thành ra cũng quen."
"Trước khi thành thân, thần cũng từng gặp mặt vài lần, nhưng tính tình một người, chỉ có chung sống lâu dài mới thấu hiểu được. Lần đầu gặp, ai lại bộc lộ bản chất thật của mình bao giờ."
Tùy Hành thong thả uống một ngụm trà.
"Xem ra, vận may của cô tốt hơn các ngươi nhiều. Cả đời này, e rằng cô không có cơ hội trải nghiệm những khổ cực của các ngươi."
"..."
Các ngự y nghệt mặt hồi lâu, lúc này mới nhận ra Thái tử điện hạ nào có ý khuyên nhủ bọn họ, mà là đang phát cơm chó thì đúng hơn. Ai nấy đều hiểu ý gật đầu, bày tỏ sự ngưỡng mộ.
"Thái tử Giang quốc phẩm đức vang thiên hạ, phong nhã xuất chúng, sao có thể so sánh với sư tử trong nhà bọn thần được."
"Chúng thần, vô cùng ngưỡng mộ điện hạ."
Tâm trạng Tùy Hành phơi phới, hắn từ tốn thưởng thức ngụm trà thứ hai, nói: "Nhưng các ngươi cũng đừng nản lòng. Vì suy cho cùng, Thái tử Giang Nam, toàn thiên hạ chỉ có một, từ góc độ môn đăng hộ đối mà nói, ngoại trừ cô ra, quả thật không ai có tư cách đến cầu hôn y."
Các ngự y lần nữa gật đầu đồng ý.
Một ngự y trẻ tuổi to gan hỏi: "Tính tình của Thái tử Giang quốc như vậy, ngày thường ngài ấy có quản lý tiền riêng của điện hạ không?"
Tùy Hành đang định trả lời, một ngự y lớn tuổi khác lại nhìn đối phương như nhìn tên ngốc: "Hai vị Thái tử đâu phải dân thường, sao có thể can thiệp vào tiền riêng của nhau."
"Nhưng Trương ngự y vừa nói, vấn đề tiền riêng không liên quan đến mức độ giàu có, càng giàu thì càng dễ xảy ra chuyện mà."
"Đó là những gia đình giàu có bình thường, há có thể so sánh với điện hạ. Điện hạ thân phận cao quý, là chiến thần của Đại Tùy, dũng mãnh uy nghiêm cỡ nào, sao có thể không có tiền riêng của mình. Hai vị Thái tử bình đẳng ngang hàng với nhau, Thái tử Giang quốc dù có độc đoán đến đâu, cũng không thể can thiệp quá mức vậy chứ."
Tùy Hành đành ho một tiếng: "Dĩ nhiên là không."
"Tốt xấu gì cô cũng là Thái tử một nước, nếu ngay cả một ít tiền riêng cũng không có, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao? Hơn nữa, tính tình y rất tốt, luôn hiểu lý lẽ, sẽ không so đo với cô về việc này."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Các ngự y đồng loạt tán thành, bày tỏ sự đồng tình.
Tùy Hành hài lòng đặt chén trà xuống, "Thôi được rồi, cô còn có việc, không nói với các ngươi nữa, lần sau cô lại đến trò chuyện tiếp."
...
"Điện hạ làm gì vậy?"
Trong phủ Thái tử, Giang Uẩn mặc bộ y phục tay áo rộng, ngồi sau án thư, nhìn đống vàng lấp lánh xếp thành hình ngọn núi nhỏ trên bàn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tùy Hành ngồi đối diện, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu thoải mái: "Đêm qua không phải em hỏi cô về mấy thỏi vàng sao? Đây, sau khi hạ triều, cô lập tức về tìm ngay, còn bổ sung thêm một hộp vàng cho em."
"Thật ra cũng là tình cờ thôi, hôm qua cô không cẩn thận để quên trong phòng tắm."
Giang Uẩn tiện tay nhặt một thỏi vàng nhỏ, chơi đùa một lúc, vẫn rất khó hiểu: "Chỉ vì chuyện này mà điện hạ mang về nhiều vàng như vậy?"
"Đâu chỉ có thế."
Tùy Hành tiếp tục lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong ngực, trịnh trọng đặt bên cạnh đống vàng.
Giang Uẩn liếc nhìn: "Đây lại là cái gì?"
"Chìa khóa kho bạc riêng của cô."
"Kho bạc riêng?"
"Đúng vậy. Theo lý mà nói, cô phải giao nó cho em quản lý từ sớm, nhưng vì bận việc khai hoang nên quên mất. May nhờ có mấy thỏi vàng đó mà cô mới nhớ ra."
Giang Uẩn hoài nghi mình nghe nhầm: "Điện hạ định giao chìa khóa kho bạc của mình cho ta?"
"Phải. Những năm qua cô chinh chiến khắp nơi, thu được không ít báu vật quý hiếm, tuy không dám xưng giàu ngang ngửa một nước, nhưng giá trị cũng đủ bằng vài thành trì, tất cả đều được cất trong kho riêng. Ngày nào đó cô sẽ dẫn em đến xem, coi có thứ gì hợp ý em không."
"Em yên tâm, cô tuyệt đối không hề cướp bóc dân thường. Những thứ này đều là từ cung điện và phủ đệ của các quan lại quyền quý."
Giang Uẩn nhìn Tùy Hành như nhìn tên ngốc.
Tùy Hành: "Ánh mắt của em là sao? Trên mặt cô có gì hả?"
Giang Uẩn lắc đầu.
Đột nhiên nói: "Điện hạ... đang giấu giếm chuyện gì phải không?"
Lòng Tùy Hành giật thót.
Hắn hỏi: "Sao em nói vậy?"
Giang Uẩn: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*."
*无事献殷勤,非奸即盗: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là trộm.
"..."
Tùy Hành cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Xem em nói kìa! Không phải cô khoe khoang, nhưng quan lại quý tộc khắp Tùy đô này, mấy ai được như Tùy Tễ Sơ cô, sẵn sàng giao hết tiền riêng cho vợ mình. Cô làm thế cũng là để em yên tâm."
"Yên tâm chuyện gì?"
"Khụ, không có gì. Tóm lại cô đã nghĩ kỹ, sau này phủ Thái tử hoàn toàn giao cho em quản lý. Tất cả thu chi trong phủ cũng do em quyết định."
"Phải rồi, còn một thứ nữa, cũng giao cho em luôn."
Tùy Hành đứng dậy lấy một chiếc hộp từ trên giá xuống, mở ra, bên trong là một xấp giấy tờ dày cộm.
Giang Uẩn: "Đây lại là gì nữa?"
"Tất cả giấy tờ sở hữu đất đai, nhà cửa và cửa hàng dưới danh nghĩa của cô. Đúng rồi, còn cái này nữa."
Tùy Hành lấy ra tờ giấy cuối cùng trong hộp.
"Đây là giấy tờ sở hữu của Mai uyển, cũng giao cho em luôn."
Ánh mắt Giang Uẩn cong lên: "Sao đây? Điện hạ định bán cả bản thân cho ta à?"
Tùy Hành nói: "Chỉ cần em vui, mấy thứ này có đáng là gì."
Giang Uẩn đẩy chiếc hộp và chìa khóa lại cho hắn: "Không cần đâu, ta không muốn quản những thứ này."
Tùy Hành đột nhiên căng thẳng: "Sao vậy, em thấy ít?"
"Không phải, ta không thiếu tiền, cần những thứ này làm gì."
"Sao lại nói chuyện xa lạ như vậy, hai ta đã thành thân, đồ của cô đương nhiên cũng là của em."
Giang Uẩn suy nghĩ một lúc, rồi nhặt lấy một tờ giấy trong hộp.
"Nếu thế thì ta chỉ giữ lại cái này."
Tùy Hành nhìn qua, đó là giấy tờ sở hữu Mai uyển. Lòng hắn chợt hiểu vì sao Giang Uẩn muốn giữ vật này, Tùy Hành cảm động, nói: "Ngày mai cô sẽ đến quan phủ, trực tiếp chuyển tên căn biệt viện này sang cho em."
Giang Uẩn lắc đầu, nói không cần.
"Vì sao? Chẳng phải em thích nó ư?"
Giang Uẩn nhìn hắn như nhìn tên ngốc, bảo hắn ngồi lại gần, rồi nhẹ nhàng vòng tay qua cổ đối phương, thì thầm vào tai người nọ: "Thứ ta thích, là Tùy đô, là Mai uyển của con cún con ngang ngược, chứ không phải Mai uyển của riêng ta."
Tùy Hành ngẩn người.
"Dung Dữ, em..."
Tùy Hành không ngờ Giang Uẩn sẽ nói ra những lời khiến hắn xúc động như vậy.
"Ta làm sao?"
Giang Uẩn hỏi.
Tùy Hành cong khóe môi, mỉm cười nói: "Em đúng là biết cách khiến cô khó kiềm chế mà. Nghe Kê An nói, hoa mơ ở biệt viện đã nở rồi, khi nào rảnh chúng ta đến biệt viện ở một thời gian, ngắm tuyết thưởng mơ, rồi gọi các tướng lĩnh mưu sĩ của em đến, cùng nướng thịt trong sân, được không?"
Tùy Hành thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn biết ngay, mấy lão thái y đó chỉ giỏi hù dọa người khác, nói nhăng nói cuội, gì mà tính tình thay đổi, đánh chồng đến mức đầu rơi máu chảy, càng dịu dàng thì càng dễ bộc lộ mặt hung hãn. Nhưng người vợ nhỏ của hắn không những không có dấu hiệu hung dữ, ngược lại tính tình mềm mại hơn trước, thậm chí còn dính lấy hắn không buông.
Hắn biết mà, mình chính là Thái tử hạnh phúc nhất thế gian.
Nghĩ đến đây, cái đuôi của Thái tử điện hạ lại vểnh lên tận trời.
"Cô nói cho em nghe, tài nướng thịt của cô em cũng biết rồi, nướng gà rừng không phải sở trường, cô giỏi nhất là nướng cừu nguyên con. Một con cừu non được nướng đến khi lớp da bên ngoài cháy vàng, mỡ chảy ra thơm lừng, rồi rắc thêm gia vị bí truyền của cô, hương vị khỏi phải bàn. Chỉ ngửi mùi thơm cũng đủ ngây ngất. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ khiến các mưu sĩ tướng lĩnh của em, đặc biệt là Phạm tiên sinh không ngớt lời khen ngợi tay nghề của cô."
Giang Uẩn bỗng chống tay lên vai hắn, nhíu mày ngồi thẳng dậy.
Tùy Hành lập tức im bặt, hỏi: "Sao vậy?"
Giang Uẩn không nói gì, lại nắm lấy vai Tùy Hành, rồi nôn hết nước chua lên người hắn.
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành không thể tin được: "Cô... khiến em buồn nôn tới vậy ư?"
Tùy Hành hít sâu một hơi: "Nguyên nhân là gì?"
Ngự y đáp: "Nghe nói là do người chồng lén giấu tiền riêng."
Tùy Hành bắt đầu hít thở không thông.
"Giấu tiền riêng?"
"Vâng. Nghe nói người nọ lén giấu không ít vàng, nhân lúc vợ mang thai chạy ra ngoài uống rượu chơi bời với đám bạn xấu, còn nói dối là đi bàn chuyện làm ăn. Tục ngữ có câu, đi đêm có ngày gặp ma, quả nhiên hôm đó hắn ta bị vợ bắt gặp, kết quả là bị đánh mắng thảm hại, suýt nữa tạo thành thảm kịch thế gian. Có điều, chuyện này rõ ràng là lỗi của người chồng, suốt ngày chỉ biết ham mê hưởng lạc, vị bạn kia của điện hạ chắc không thuộc trường hợp này đâu nhỉ?"
"Đương nhiên rồi."
Tùy Hành bình tĩnh lại, đáp: "Hắn rất có trách nhiệm, mỗi ngày chỉ cần xử lý xong công việc là về phủ ngay, tuyệt đối không chơi bời bên ngoài. Còn về vấn đề tiền riêng, tài sản của cả hai đều rất nhiều, rất giàu có, nên bình thường cũng không can thiệp vào tiền bạc của nhau."
Ngự y hỏi một cách khiêm tốn: "Thần cả gan hỏi một câu, "giàu có" mà điện hạ nói, là giàu cỡ nào?"
"Ngang ngửa một nước."
"Cái này... điện hạ đừng trách thần nói thẳng, vấn đề tiền bạc không liên quan đến tài sản của hai bên, mà liên quan đến thái độ và niềm tin. Người càng giàu thì càng phải chú ý đến việc này. Theo kinh nghiệm của thần, nhiều gia đình giàu có từng vì tiền riêng mà trở thành thù địch, thậm chí dẫn đến ly hôn cũng không ít."
Tùy Hành nhíu mày: "Nhưng theo cô biết, y không hề để tâm đến mấy thứ vàng bạc đó."
Ngự y ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tùy Hành: "À, ý cô là vợ của bạn cô."
Ngự y lập tức đáp: "Điện hạ nói sai rồi, những chuyện như thế này, dù có thích, ai lại nói ra miệng cơ chứ?"
"Ý ngươi là y thích?"
"Chuyện này... thần không dám suy đoán bừa, nhưng thần nghĩ, trên đời này chắc không có người vợ nào thích chồng mình giấu tiền riêng sau lưng cả. Vì suy cho cùng, ai mà biết đối phương sẽ dùng số tiền đó làm gì."
"Đúng vậy." Lời này khiến không ít ngự y đồng tình.
"Vợ thần cũng vậy, chỉ vì phát hiện một thỏi vàng trong thư phòng của thần mà làm loạn nhiều ngày, cứ nói thần giấu tiền nuôi tình nhân bên ngoài. Thần đã lớn tuổi, cháu chắt đầy đủ, làm gì còn sức mà làm chuyện đó! Thần giải thích mãi mà bà ấy không tin, khóc lóc om sòm, còn cấm thần vào phòng, thậm chí bắt con trai và con rể thay phiên đến điều tra xem tình nhân đó ở đâu. Nghĩ lại thần vẫn thấy mất mặt."
"Vâng, vâng! Vợ thần cũng thế, không cho phép thần giấu tiền riêng dù chỉ một đồng, mỗi tháng nhận bổng lộc, nếu không lập tức giao ra sẽ bị nghi ngờ là tiêu tiền uống rượu, vui chơi với kỹ nữ."
Đám cung nhân thấy Thái tử điện hạ trò chuyện hăng say với các ngự y, bèn cẩn thận dâng lên một chén trà nóng.
Tùy Hành vốn không định uống, nhưng nghe đến đây, liền tiện tay lấy chén trà, dùng nắp gạt đi những vụn trà nổi trên mặt.
Hắn nói: "Vợ các ngươi đều là sư tử Hà Đông à? Sao tính tình lại tệ đến vậy?"
"Trước khi thành hôn, các ngươi không tìm hiểu tính tình của đối phương sao?"
Lần đầu tiên Thái tử điện hạ ngồi xuống trò chuyện việc gia đình với họ, một nhóm ngự y dù lo lắng nhưng vẫn phải đáp lời.
"Thời đó đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, làm gì được phép phản kháng. Hơn nữa đã sống với nhau bao năm rồi, thành ra cũng quen."
"Trước khi thành thân, thần cũng từng gặp mặt vài lần, nhưng tính tình một người, chỉ có chung sống lâu dài mới thấu hiểu được. Lần đầu gặp, ai lại bộc lộ bản chất thật của mình bao giờ."
Tùy Hành thong thả uống một ngụm trà.
"Xem ra, vận may của cô tốt hơn các ngươi nhiều. Cả đời này, e rằng cô không có cơ hội trải nghiệm những khổ cực của các ngươi."
"..."
Các ngự y nghệt mặt hồi lâu, lúc này mới nhận ra Thái tử điện hạ nào có ý khuyên nhủ bọn họ, mà là đang phát cơm chó thì đúng hơn. Ai nấy đều hiểu ý gật đầu, bày tỏ sự ngưỡng mộ.
"Thái tử Giang quốc phẩm đức vang thiên hạ, phong nhã xuất chúng, sao có thể so sánh với sư tử trong nhà bọn thần được."
"Chúng thần, vô cùng ngưỡng mộ điện hạ."
Tâm trạng Tùy Hành phơi phới, hắn từ tốn thưởng thức ngụm trà thứ hai, nói: "Nhưng các ngươi cũng đừng nản lòng. Vì suy cho cùng, Thái tử Giang Nam, toàn thiên hạ chỉ có một, từ góc độ môn đăng hộ đối mà nói, ngoại trừ cô ra, quả thật không ai có tư cách đến cầu hôn y."
Các ngự y lần nữa gật đầu đồng ý.
Một ngự y trẻ tuổi to gan hỏi: "Tính tình của Thái tử Giang quốc như vậy, ngày thường ngài ấy có quản lý tiền riêng của điện hạ không?"
Tùy Hành đang định trả lời, một ngự y lớn tuổi khác lại nhìn đối phương như nhìn tên ngốc: "Hai vị Thái tử đâu phải dân thường, sao có thể can thiệp vào tiền riêng của nhau."
"Nhưng Trương ngự y vừa nói, vấn đề tiền riêng không liên quan đến mức độ giàu có, càng giàu thì càng dễ xảy ra chuyện mà."
"Đó là những gia đình giàu có bình thường, há có thể so sánh với điện hạ. Điện hạ thân phận cao quý, là chiến thần của Đại Tùy, dũng mãnh uy nghiêm cỡ nào, sao có thể không có tiền riêng của mình. Hai vị Thái tử bình đẳng ngang hàng với nhau, Thái tử Giang quốc dù có độc đoán đến đâu, cũng không thể can thiệp quá mức vậy chứ."
Tùy Hành đành ho một tiếng: "Dĩ nhiên là không."
"Tốt xấu gì cô cũng là Thái tử một nước, nếu ngay cả một ít tiền riêng cũng không có, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao? Hơn nữa, tính tình y rất tốt, luôn hiểu lý lẽ, sẽ không so đo với cô về việc này."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Các ngự y đồng loạt tán thành, bày tỏ sự đồng tình.
Tùy Hành hài lòng đặt chén trà xuống, "Thôi được rồi, cô còn có việc, không nói với các ngươi nữa, lần sau cô lại đến trò chuyện tiếp."
...
"Điện hạ làm gì vậy?"
Trong phủ Thái tử, Giang Uẩn mặc bộ y phục tay áo rộng, ngồi sau án thư, nhìn đống vàng lấp lánh xếp thành hình ngọn núi nhỏ trên bàn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tùy Hành ngồi đối diện, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu thoải mái: "Đêm qua không phải em hỏi cô về mấy thỏi vàng sao? Đây, sau khi hạ triều, cô lập tức về tìm ngay, còn bổ sung thêm một hộp vàng cho em."
"Thật ra cũng là tình cờ thôi, hôm qua cô không cẩn thận để quên trong phòng tắm."
Giang Uẩn tiện tay nhặt một thỏi vàng nhỏ, chơi đùa một lúc, vẫn rất khó hiểu: "Chỉ vì chuyện này mà điện hạ mang về nhiều vàng như vậy?"
"Đâu chỉ có thế."
Tùy Hành tiếp tục lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong ngực, trịnh trọng đặt bên cạnh đống vàng.
Giang Uẩn liếc nhìn: "Đây lại là cái gì?"
"Chìa khóa kho bạc riêng của cô."
"Kho bạc riêng?"
"Đúng vậy. Theo lý mà nói, cô phải giao nó cho em quản lý từ sớm, nhưng vì bận việc khai hoang nên quên mất. May nhờ có mấy thỏi vàng đó mà cô mới nhớ ra."
Giang Uẩn hoài nghi mình nghe nhầm: "Điện hạ định giao chìa khóa kho bạc của mình cho ta?"
"Phải. Những năm qua cô chinh chiến khắp nơi, thu được không ít báu vật quý hiếm, tuy không dám xưng giàu ngang ngửa một nước, nhưng giá trị cũng đủ bằng vài thành trì, tất cả đều được cất trong kho riêng. Ngày nào đó cô sẽ dẫn em đến xem, coi có thứ gì hợp ý em không."
"Em yên tâm, cô tuyệt đối không hề cướp bóc dân thường. Những thứ này đều là từ cung điện và phủ đệ của các quan lại quyền quý."
Giang Uẩn nhìn Tùy Hành như nhìn tên ngốc.
Tùy Hành: "Ánh mắt của em là sao? Trên mặt cô có gì hả?"
Giang Uẩn lắc đầu.
Đột nhiên nói: "Điện hạ... đang giấu giếm chuyện gì phải không?"
Lòng Tùy Hành giật thót.
Hắn hỏi: "Sao em nói vậy?"
Giang Uẩn: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*."
*无事献殷勤,非奸即盗: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là trộm.
"..."
Tùy Hành cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Xem em nói kìa! Không phải cô khoe khoang, nhưng quan lại quý tộc khắp Tùy đô này, mấy ai được như Tùy Tễ Sơ cô, sẵn sàng giao hết tiền riêng cho vợ mình. Cô làm thế cũng là để em yên tâm."
"Yên tâm chuyện gì?"
"Khụ, không có gì. Tóm lại cô đã nghĩ kỹ, sau này phủ Thái tử hoàn toàn giao cho em quản lý. Tất cả thu chi trong phủ cũng do em quyết định."
"Phải rồi, còn một thứ nữa, cũng giao cho em luôn."
Tùy Hành đứng dậy lấy một chiếc hộp từ trên giá xuống, mở ra, bên trong là một xấp giấy tờ dày cộm.
Giang Uẩn: "Đây lại là gì nữa?"
"Tất cả giấy tờ sở hữu đất đai, nhà cửa và cửa hàng dưới danh nghĩa của cô. Đúng rồi, còn cái này nữa."
Tùy Hành lấy ra tờ giấy cuối cùng trong hộp.
"Đây là giấy tờ sở hữu của Mai uyển, cũng giao cho em luôn."
Ánh mắt Giang Uẩn cong lên: "Sao đây? Điện hạ định bán cả bản thân cho ta à?"
Tùy Hành nói: "Chỉ cần em vui, mấy thứ này có đáng là gì."
Giang Uẩn đẩy chiếc hộp và chìa khóa lại cho hắn: "Không cần đâu, ta không muốn quản những thứ này."
Tùy Hành đột nhiên căng thẳng: "Sao vậy, em thấy ít?"
"Không phải, ta không thiếu tiền, cần những thứ này làm gì."
"Sao lại nói chuyện xa lạ như vậy, hai ta đã thành thân, đồ của cô đương nhiên cũng là của em."
Giang Uẩn suy nghĩ một lúc, rồi nhặt lấy một tờ giấy trong hộp.
"Nếu thế thì ta chỉ giữ lại cái này."
Tùy Hành nhìn qua, đó là giấy tờ sở hữu Mai uyển. Lòng hắn chợt hiểu vì sao Giang Uẩn muốn giữ vật này, Tùy Hành cảm động, nói: "Ngày mai cô sẽ đến quan phủ, trực tiếp chuyển tên căn biệt viện này sang cho em."
Giang Uẩn lắc đầu, nói không cần.
"Vì sao? Chẳng phải em thích nó ư?"
Giang Uẩn nhìn hắn như nhìn tên ngốc, bảo hắn ngồi lại gần, rồi nhẹ nhàng vòng tay qua cổ đối phương, thì thầm vào tai người nọ: "Thứ ta thích, là Tùy đô, là Mai uyển của con cún con ngang ngược, chứ không phải Mai uyển của riêng ta."
Tùy Hành ngẩn người.
"Dung Dữ, em..."
Tùy Hành không ngờ Giang Uẩn sẽ nói ra những lời khiến hắn xúc động như vậy.
"Ta làm sao?"
Giang Uẩn hỏi.
Tùy Hành cong khóe môi, mỉm cười nói: "Em đúng là biết cách khiến cô khó kiềm chế mà. Nghe Kê An nói, hoa mơ ở biệt viện đã nở rồi, khi nào rảnh chúng ta đến biệt viện ở một thời gian, ngắm tuyết thưởng mơ, rồi gọi các tướng lĩnh mưu sĩ của em đến, cùng nướng thịt trong sân, được không?"
Tùy Hành thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn biết ngay, mấy lão thái y đó chỉ giỏi hù dọa người khác, nói nhăng nói cuội, gì mà tính tình thay đổi, đánh chồng đến mức đầu rơi máu chảy, càng dịu dàng thì càng dễ bộc lộ mặt hung hãn. Nhưng người vợ nhỏ của hắn không những không có dấu hiệu hung dữ, ngược lại tính tình mềm mại hơn trước, thậm chí còn dính lấy hắn không buông.
Hắn biết mà, mình chính là Thái tử hạnh phúc nhất thế gian.
Nghĩ đến đây, cái đuôi của Thái tử điện hạ lại vểnh lên tận trời.
"Cô nói cho em nghe, tài nướng thịt của cô em cũng biết rồi, nướng gà rừng không phải sở trường, cô giỏi nhất là nướng cừu nguyên con. Một con cừu non được nướng đến khi lớp da bên ngoài cháy vàng, mỡ chảy ra thơm lừng, rồi rắc thêm gia vị bí truyền của cô, hương vị khỏi phải bàn. Chỉ ngửi mùi thơm cũng đủ ngây ngất. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ khiến các mưu sĩ tướng lĩnh của em, đặc biệt là Phạm tiên sinh không ngớt lời khen ngợi tay nghề của cô."
Giang Uẩn bỗng chống tay lên vai hắn, nhíu mày ngồi thẳng dậy.
Tùy Hành lập tức im bặt, hỏi: "Sao vậy?"
Giang Uẩn không nói gì, lại nắm lấy vai Tùy Hành, rồi nôn hết nước chua lên người hắn.
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành không thể tin được: "Cô... khiến em buồn nôn tới vậy ư?"