Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 158: Ngoại truyện 19: Sao ngươi không gọi cô dậy!
"Nhưng ta thấy hình như bọn họ rất thích điện hạ."
Bầu không khí đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Giang Uẩn quay sang nhìn Tùy Hành, da đầu Tùy Hành tê rần, không khỏi đưa mắt về phía chủ quán.
Chủ quán không hiểu chuyện gì, nghĩ rằng rượu hoa lê trắng không hợp ý khách, vội nói: "Quán tiểu nhân còn có rượu thông và rượu hoa mơ cũng rất ngon, thiếu tướng quân có muốn thử không?"
Chủ quán không biết thân phận thật của Tùy Hành, nhưng mấy năm trước, thời điểm doanh trại Thanh Lang mới thành lập, Tùy Hành thường tụ tập ở quán rượu với các tướng quân.
Thái Bạch cư chính là một trong những nơi họ hay lui tới.
Các vị tướng quân ai nấy đều uy phong lẫm liệt, anh dũng kiêu hùng, nhìn có vẻ khó gần nhưng lại cực kỳ tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ ỷ vào chiến công hay chức vị để gây sự, cũng chẳng tiếc tiền uống rượu. Điều này khiến chủ quán có ấn tượng sâu sắc, thế là ông cho rằng Tùy Hành cũng là một trong những vị tướng quân có cấp bậc cao ở doanh trại Thanh Lang.
Do đó, mỗi lần gặp hắn, ông đều cung kính gọi một tiếng "thiếu tướng quân".
Nói xong, chủ quán lại nhìn về phía Giang Uẩn đang ngồi đối diện.
"Tiểu lang quân muốn uống gì?"
Giang Uẩn đáp: "Vậy thì cho ta một bình hoa lê trắng."
Sắc mặt Tùy Hành lập tức thay đổi.
"Không được, bây giờ em không thể uống rượu."
Giang Uẩn liếc nhìn hắn: "Huynh có thể uống, tại sao ta không thể?"
*Do đang ở ngoài nên chỗ này sốp đổi thành huynh nhe.
"Hiện tại em..."
Giang Uẩn lấy ra ba thỏi vàng từ trong tay áo, đặt lên bàn, nói với chủ quán: "Lấy hai bình."
Tùy Hành: "..."
Chủ quán cười hớn hở đáp vâng, vội vàng đi chuẩn bị. Ông nghĩ bụng, không ngờ vị công tử này nhìn có vẻ nho nhã nhưng tính cách lại hào phóng đến thế.
Bóng dáng chủ quán vừa khuất, Tùy Hành lập tức nói: "Dung Dữ, em nghe cô nói đã..."
Giang Uẩn giơ một ngón tay, đặt lên môi hắn, thay hắn trả lời.
"Ta biết, hôm qua điện hạ đến dự yến tiệc trong cung, vì bận xã giao với các vị quốc chủ nên uống quá chén, thế là dính mùi rượu trên người."
"Trong lúc tắm, điện hạ không cẩn thận làm rơi hai thỏi vàng, ta nói có đúng không?"
"..."
Lúc này, Tùy Hành cười không nổi nữa.
"Em đừng cười nhạo cô nữa."
"Đúng là hôm qua cô có uống rượu với Từ Kiều, nhưng chỉ uống có một lát thôi. Em cũng biết con người ông ấy mà, lắm lời y hệt gà mẹ, chuyện bé tí mà nói cả buổi trời. Sau khi uống xong cô định về phủ, nhưng giữa đường lại bị phụ hoàng gọi vào cung. Cô tuyệt đối không có ý giấu em."
"Nếu đã vậy, sao điện hạ không nói thật?"
"Cô sợ em trách cô tiêu tiền bừa bãi, khiến em không vui."
"Ta có bao giờ quản tiền của điện hạ chưa?"
"Không, không, cô không có ý đó."
"Vậy ý điện hạ là gì?"
Tùy Hành cảm thấy càng nói càng rối, đầu hắn như muốn nổ tung, vội giải thích: "Ý cô là, hai ta đã thành thân rồi, cô không thể giống như trước kia, suốt ngày tiêu xài hoang phí, ăn chơi lêu lổng bên ngoài. Cô thề, từ khi chúng ta thành thân, ngoại trừ những buổi yến tiệc không thể từ chối, cô rất ít khi tụ tập riêng với bọn họ."
Đôi mắt đen sáng ngời của Giang Uẩn quan sát hắn: "Xem ra, trước kia thiếu tướng quân rất quen thuộc với nơi này?"
Tùy Hành đang định mở miệng thì chủ quán đã đích thân dẫn người hầu mang rượu đến.
Hai bình rượu hoa lê trắng vừa mới lấy ra từ hầm băng, dù bây giờ đang là mùa đông giá rét, nhưng có người lại thích cảm giác mát lạnh và cay nồng của rượu khi uống vào.
Lúc chủ quán đến, vừa hay nghe thấy câu này của Giang Uẩn, hai vị công tử ngồi uống rượu cùng nhau, chủ quán cũng không nghĩ nhiều, bèn nhiệt tình tiếp lời: "Tiểu lang quân nói không sai, thiếu tướng quân quả thật là khách quen của chúng ta, ngài ấy rất hay tới đây ủng hộ việc làm ăn của tiểu nhân, mỗi lần tới còn ban thưởng rất nhiều vàng. Những tướng quân đi cùng cũng hào phóng không kém. Quán nhỏ này của tiểu nhân nhờ có họ mà thêm phần nhộn nhịp."
Tùy Hành hận không thể bứt luôn cái lưỡi của ông chủ quán nhiệt tình quá mức này.
Sao trước đây hắn không nhận ra người này lắm lời như vậy nhỉ?
Giang Uẩn hứng thú nghe xong, nói: "Doanh trại Thanh Lang tiếng tăm lừng lẫy, chắc là ai ai cũng có tửu lượng lớn."
"Đúng vậy ạ."
Lúc này, phần lớn các vị khách trong quán đều đang thư thả trò chuyện, không vội lên đường, nên chủ quán cũng thảnh thơi hơn một chút. Thấy khí chất Giang Uẩn nho nhã, dung mạo thanh tú, lại thân thiện dễ gần, cho rằng y là một học sĩ Giang Nam đến Giang Bắc học tập, ông càng thêm nhiệt tình nói: "Chỉ cần các vị tướng quân đó đến, rượu hoa lê trắng của quán tiểu nhân chắc chắn không thể tới tay người khác."
"Tiểu lang quân đến từ Giang Nam, chắc hẳn chưa từng uống qua rượu mạnh của Giang Bắc đúng không? Ngài đừng xem thường rượu hoa lê, tuy tên gọi có phần phong nhã, nhưng độ mạnh thì không thua gì rượu Cao Lương ở núi tuyết, mùa đông mà uống vài chén thì không còn gì ấm bằng. Các vị tướng quân đến đây đều gọi rượu này, còn những văn nhân danh sĩ thì ưa chuộng rượu thông hơn."
"Tiểu lang quân muốn uống rượu lạnh hay nóng?"
Giang Uẩn nói y muốn một bình lạnh và một bình nóng.
Tùy Hành thấy y định uống thật, lập tức đưa tay ra cản, nhưng lại bị Giang Uẩn nhanh tay cướp lấy.
Trong nháy mắt, hai người đã âm thầm so chiêu trên bàn.
Chủ quán không nhận ra điều gì khác thường, chỉ dặn dò người hầu thắp lửa lò than nhỏ bên cạnh, để tiện cho khách hâm nóng rượu bất cứ lúc nào.
Giang Uẩn từ tốn mở nắp bình, ngửi mùi rượu, mỉm cười hỏi chủ quán: "Rượu mạnh như vậy, ngài không sợ các vị tướng quân dũng mãnh đó uống quá chén sẽ gây chuyện sao?"
Chủ quán liền đáp: "Công tử nói đùa rồi, các vị tướng quân ai nấy đều kỷ luật nghiêm minh, hoàn toàn khác với đám lưu manh đầu trộm đuôi cướp. Đặc biệt là thiếu tướng quân, ngài ấy từng ra tay trừng trị vài kẻ côn đồ, giúp tiểu nhân giữ gìn trật tự cho quán."
"Đủ rồi, ngươi nói nhiều thế, ở đây không cần phục vụ nữa, lui xuống đi."
Tùy Hành lên tiếng.
Chủ quán đáp vâng, nhưng không lập tức rời đi, ánh mắt ông khẽ động, hỏi: "Thanh Quan và Vân Quan đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, có cần tiểu nhân mời họ ra biểu diễn vài khúc cho thiếu tướng quân và tiểu lang quân nghe không ạ?"
Tùy Hành cau mày: "Thanh Quan, Vân Quan nào?"
"Chính là hai vị tiểu quan thường hầu hạ thiếu tướng quân và các vị tướng quân khác uống rượu đấy ạ. Trước đây, chẳng phải thiếu tướng quân từng chê bọn họ học nghệ không thông, cử chỉ thô tục hay sao? Suốt hai năm nay, họ vẫn cố gắng luyện tập, hôm qua vừa mới luyện xong khúc mới, chỉ đợi gảy đàn cho thiếu tướng quân nghe thôi."
"Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau qua đây ra mắt thiếu tướng quân và tiểu lang quân đi."
Chủ quán vẫy tay, lập tức có hai thiếu niên môi hồng răng trắng, trang điểm tinh xảo, ôm nhạc cụ bước tới, cúi đầu hành lễ với Tùy Hành và Giang Uẩn.
Sắc mặt Tùy Hành sa sầm, sắp nổi cơn tam bành.
Vì hắn hoàn toàn không nhớ mình đã từng gọi hai người này.
Đa phần là do bọn Dương Sóc làm bậy, hoặc tên nào đó gọi trong lúc tụ tập.
Giang Uẩn lại nhàn nhã hỏi: "Các ngươi biết đàn bài gì?"
Hai vị tiểu quan này rất nổi tiếng ở Thái Bạch cư, khắp Tùy đô, hễ là các tửu lâu có tiếng đều nuôi một nhóm tiểu quan xinh đẹp để thu hút khách nhân.
Hai người bước về phía Tùy Hành, bởi vì trong ký ức của họ, vị khách quý này có phong thái hiên ngang, khí chất khác biệt, không giống hạng thất phu tầm thường, đa phần là con cháu dòng dõi quý tộc. Nếu biết nắm bắt cơ hội, dù chỉ làm một ngoại thất không danh không phận, nửa đời sau cũng có thể hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Từ lúc vào gian phòng, bọn họ vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt Tùy Hành, bởi vì hơi thở uy nghiêm tỏa ra từ đối phương khiến họ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, nhưng trong nỗi sợ hãi ấy lại xen lẫn sự ngưỡng mộ không thể kìm nén.
Lúc nghe thấy một giọng nói trong trẻo, cả hai đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy ở bên kia bàn rượu, gần bức bình phong, có một tiểu lang quân mặc y phục vải xanh đang nhàn nhã ngồi đó.
Trên bình phong vẽ một cây mơ trắng, tiểu lang quân ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm một bình rượu hoa lê, dây cột tóc màu ngọc rủ xuống vai, dáng vẻ thong dong ưu nhã, nhưng lại thanh tú mỹ lệ hơn cả cành mơ trắng.
Đến mức bình rượu sứ trên tay y cũng trở nên trang nhã hơn vài phần.
Hai tiểu quan vẫn luôn tự tin về nhan sắc của mình, thường ngày cũng rất lấy làm kiêu ngạo, lúc này đều không khỏi ngẩn người, trong phút chốc quên cả đáp lời.
"Chi bằng cứ gảy một khúc tiểu lệnh đi."
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói.
Tiểu lệnh là tên gọi chung cho các khúc ngắn dân gian trong thời đại này.
Hai tiểu quan chợt bừng tỉnh, khẽ đáp vâng, đang định ngồi xuống đất bắt đầu gảy đàn thì Tùy Hành đã lên tiếng: "Ra ngoài."
Tùy Hành trực tiếp bảo chủ quán mang người đi.
Lúc này Tùy Hành mới hiểu được thế nào là "nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch", hắn vội nói: "Em đừng nghe người khác nói nhảm, cô không hề quen biết bọn họ."
"Thật sao? Nhưng ta thấy hình như bọn họ rất thích điện hạ."
"..."
Lúc này đầu óc Tùy Hành đều hoảng cả lên.
"Cô nào quản nổi bọn họ, nhưng cô đảm bảo, mình và họ tuyệt đối trong sạch. Phẩm hạnh của cô em biết mà, sao cô có thể để mắt đến kẻ khác..."
Giang Uẩn chống cằm nhìn hắn.
"Làm sao ta biết được, đến cả việc điện hạ thích uống rượu hoa lê ở đây, ta còn không biết."
"Vậy làm sao em mới tin, hay là, cô thề với trời."
Giang Uẩn thấy hắn gấp đến nỗi mặt mày trắng bệch, không nhịn được đưa tay ngăn người nào đó lại, cười nói: "Thôi được rồi, ta đùa với điện hạ thôi."
"Thật không?"
"Đương nhiên."
"Vậy vừa rồi em..."
"Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
Lưng Tùy Hành ướt đẫm mồ hôi.
Chuyện khác còn đỡ, nhưng chuyện này, hắn thật sự sợ Giang Uẩn hiểu lầm.
Dù hắn có mở miệng giải thích cũng không thể đưa ra chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa, ở Tùy đô rất phổ biến việc con cháu quý tộc tụ tập chơi bời với tiểu quan, biểu diễn nhạc khúc cũng là thú vui không thể thiếu. Thường ngày hắn tham dự yến tiệc khắp nơi, nhiều nhất chỉ có thể giữ mình trong sạch, khó mà quản được người khác.
Dù đã giải thích, nhưng suốt ngày hôm đó Tùy Hành vẫn bất an, đến đêm khi đi ngủ, lần đầu tiên trong đời hắn gặp ác mộng. Trong mơ, không biết hắn đã làm chuyện gì tồi tệ, đầu bị đập thủng một lỗ, máu me chảy ròng ròng.
Cảm giác đau đớn quá chân thật, Tùy Hành bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn phát hiện xung quanh vô cùng yên tĩnh, quay đầu lại thì thấy bên cạnh trống trơn, không thấy bóng dáng Giang Uẩn đâu. Tùy Hành vội vàng bật dậy, mặc y phục chỉnh tề rồi xuống giường. Hôm qua vì không cho Giang Uẩn chạm vào rượu, hắn đành liều mạng uống hết hai bình hoa lê trắng, mới đầu còn không sao, ai ngờ rượu này lại có hậu vị mạnh đến vậy.
Kê An đang ra lệnh cho cung nhân quét dọn sân vườn.
Thấy Tùy Hành bước ra, ông vội đi tới hành lễ.
Tùy Hành trực tiếp lao thẳng đến thủy tạ.
Kê An liền hiểu Tùy Hành đang tìm ai, vội bẩm báo: "Điện hạ không cần tìm nữa, sáng sớm Dung Dữ điện hạ đã dẫn theo tiểu hoàng tôn..."
Bước chân Tùy Hành chợt khựng lại, hắn quay đầu, sắc mặt vô cùng khủng bố.
"Bọn họ quay về Mộ Vân Quan rồi?! Sao ngươi không gọi cô dậy!"
Bầu không khí đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Giang Uẩn quay sang nhìn Tùy Hành, da đầu Tùy Hành tê rần, không khỏi đưa mắt về phía chủ quán.
Chủ quán không hiểu chuyện gì, nghĩ rằng rượu hoa lê trắng không hợp ý khách, vội nói: "Quán tiểu nhân còn có rượu thông và rượu hoa mơ cũng rất ngon, thiếu tướng quân có muốn thử không?"
Chủ quán không biết thân phận thật của Tùy Hành, nhưng mấy năm trước, thời điểm doanh trại Thanh Lang mới thành lập, Tùy Hành thường tụ tập ở quán rượu với các tướng quân.
Thái Bạch cư chính là một trong những nơi họ hay lui tới.
Các vị tướng quân ai nấy đều uy phong lẫm liệt, anh dũng kiêu hùng, nhìn có vẻ khó gần nhưng lại cực kỳ tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ ỷ vào chiến công hay chức vị để gây sự, cũng chẳng tiếc tiền uống rượu. Điều này khiến chủ quán có ấn tượng sâu sắc, thế là ông cho rằng Tùy Hành cũng là một trong những vị tướng quân có cấp bậc cao ở doanh trại Thanh Lang.
Do đó, mỗi lần gặp hắn, ông đều cung kính gọi một tiếng "thiếu tướng quân".
Nói xong, chủ quán lại nhìn về phía Giang Uẩn đang ngồi đối diện.
"Tiểu lang quân muốn uống gì?"
Giang Uẩn đáp: "Vậy thì cho ta một bình hoa lê trắng."
Sắc mặt Tùy Hành lập tức thay đổi.
"Không được, bây giờ em không thể uống rượu."
Giang Uẩn liếc nhìn hắn: "Huynh có thể uống, tại sao ta không thể?"
*Do đang ở ngoài nên chỗ này sốp đổi thành huynh nhe.
"Hiện tại em..."
Giang Uẩn lấy ra ba thỏi vàng từ trong tay áo, đặt lên bàn, nói với chủ quán: "Lấy hai bình."
Tùy Hành: "..."
Chủ quán cười hớn hở đáp vâng, vội vàng đi chuẩn bị. Ông nghĩ bụng, không ngờ vị công tử này nhìn có vẻ nho nhã nhưng tính cách lại hào phóng đến thế.
Bóng dáng chủ quán vừa khuất, Tùy Hành lập tức nói: "Dung Dữ, em nghe cô nói đã..."
Giang Uẩn giơ một ngón tay, đặt lên môi hắn, thay hắn trả lời.
"Ta biết, hôm qua điện hạ đến dự yến tiệc trong cung, vì bận xã giao với các vị quốc chủ nên uống quá chén, thế là dính mùi rượu trên người."
"Trong lúc tắm, điện hạ không cẩn thận làm rơi hai thỏi vàng, ta nói có đúng không?"
"..."
Lúc này, Tùy Hành cười không nổi nữa.
"Em đừng cười nhạo cô nữa."
"Đúng là hôm qua cô có uống rượu với Từ Kiều, nhưng chỉ uống có một lát thôi. Em cũng biết con người ông ấy mà, lắm lời y hệt gà mẹ, chuyện bé tí mà nói cả buổi trời. Sau khi uống xong cô định về phủ, nhưng giữa đường lại bị phụ hoàng gọi vào cung. Cô tuyệt đối không có ý giấu em."
"Nếu đã vậy, sao điện hạ không nói thật?"
"Cô sợ em trách cô tiêu tiền bừa bãi, khiến em không vui."
"Ta có bao giờ quản tiền của điện hạ chưa?"
"Không, không, cô không có ý đó."
"Vậy ý điện hạ là gì?"
Tùy Hành cảm thấy càng nói càng rối, đầu hắn như muốn nổ tung, vội giải thích: "Ý cô là, hai ta đã thành thân rồi, cô không thể giống như trước kia, suốt ngày tiêu xài hoang phí, ăn chơi lêu lổng bên ngoài. Cô thề, từ khi chúng ta thành thân, ngoại trừ những buổi yến tiệc không thể từ chối, cô rất ít khi tụ tập riêng với bọn họ."
Đôi mắt đen sáng ngời của Giang Uẩn quan sát hắn: "Xem ra, trước kia thiếu tướng quân rất quen thuộc với nơi này?"
Tùy Hành đang định mở miệng thì chủ quán đã đích thân dẫn người hầu mang rượu đến.
Hai bình rượu hoa lê trắng vừa mới lấy ra từ hầm băng, dù bây giờ đang là mùa đông giá rét, nhưng có người lại thích cảm giác mát lạnh và cay nồng của rượu khi uống vào.
Lúc chủ quán đến, vừa hay nghe thấy câu này của Giang Uẩn, hai vị công tử ngồi uống rượu cùng nhau, chủ quán cũng không nghĩ nhiều, bèn nhiệt tình tiếp lời: "Tiểu lang quân nói không sai, thiếu tướng quân quả thật là khách quen của chúng ta, ngài ấy rất hay tới đây ủng hộ việc làm ăn của tiểu nhân, mỗi lần tới còn ban thưởng rất nhiều vàng. Những tướng quân đi cùng cũng hào phóng không kém. Quán nhỏ này của tiểu nhân nhờ có họ mà thêm phần nhộn nhịp."
Tùy Hành hận không thể bứt luôn cái lưỡi của ông chủ quán nhiệt tình quá mức này.
Sao trước đây hắn không nhận ra người này lắm lời như vậy nhỉ?
Giang Uẩn hứng thú nghe xong, nói: "Doanh trại Thanh Lang tiếng tăm lừng lẫy, chắc là ai ai cũng có tửu lượng lớn."
"Đúng vậy ạ."
Lúc này, phần lớn các vị khách trong quán đều đang thư thả trò chuyện, không vội lên đường, nên chủ quán cũng thảnh thơi hơn một chút. Thấy khí chất Giang Uẩn nho nhã, dung mạo thanh tú, lại thân thiện dễ gần, cho rằng y là một học sĩ Giang Nam đến Giang Bắc học tập, ông càng thêm nhiệt tình nói: "Chỉ cần các vị tướng quân đó đến, rượu hoa lê trắng của quán tiểu nhân chắc chắn không thể tới tay người khác."
"Tiểu lang quân đến từ Giang Nam, chắc hẳn chưa từng uống qua rượu mạnh của Giang Bắc đúng không? Ngài đừng xem thường rượu hoa lê, tuy tên gọi có phần phong nhã, nhưng độ mạnh thì không thua gì rượu Cao Lương ở núi tuyết, mùa đông mà uống vài chén thì không còn gì ấm bằng. Các vị tướng quân đến đây đều gọi rượu này, còn những văn nhân danh sĩ thì ưa chuộng rượu thông hơn."
"Tiểu lang quân muốn uống rượu lạnh hay nóng?"
Giang Uẩn nói y muốn một bình lạnh và một bình nóng.
Tùy Hành thấy y định uống thật, lập tức đưa tay ra cản, nhưng lại bị Giang Uẩn nhanh tay cướp lấy.
Trong nháy mắt, hai người đã âm thầm so chiêu trên bàn.
Chủ quán không nhận ra điều gì khác thường, chỉ dặn dò người hầu thắp lửa lò than nhỏ bên cạnh, để tiện cho khách hâm nóng rượu bất cứ lúc nào.
Giang Uẩn từ tốn mở nắp bình, ngửi mùi rượu, mỉm cười hỏi chủ quán: "Rượu mạnh như vậy, ngài không sợ các vị tướng quân dũng mãnh đó uống quá chén sẽ gây chuyện sao?"
Chủ quán liền đáp: "Công tử nói đùa rồi, các vị tướng quân ai nấy đều kỷ luật nghiêm minh, hoàn toàn khác với đám lưu manh đầu trộm đuôi cướp. Đặc biệt là thiếu tướng quân, ngài ấy từng ra tay trừng trị vài kẻ côn đồ, giúp tiểu nhân giữ gìn trật tự cho quán."
"Đủ rồi, ngươi nói nhiều thế, ở đây không cần phục vụ nữa, lui xuống đi."
Tùy Hành lên tiếng.
Chủ quán đáp vâng, nhưng không lập tức rời đi, ánh mắt ông khẽ động, hỏi: "Thanh Quan và Vân Quan đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, có cần tiểu nhân mời họ ra biểu diễn vài khúc cho thiếu tướng quân và tiểu lang quân nghe không ạ?"
Tùy Hành cau mày: "Thanh Quan, Vân Quan nào?"
"Chính là hai vị tiểu quan thường hầu hạ thiếu tướng quân và các vị tướng quân khác uống rượu đấy ạ. Trước đây, chẳng phải thiếu tướng quân từng chê bọn họ học nghệ không thông, cử chỉ thô tục hay sao? Suốt hai năm nay, họ vẫn cố gắng luyện tập, hôm qua vừa mới luyện xong khúc mới, chỉ đợi gảy đàn cho thiếu tướng quân nghe thôi."
"Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau qua đây ra mắt thiếu tướng quân và tiểu lang quân đi."
Chủ quán vẫy tay, lập tức có hai thiếu niên môi hồng răng trắng, trang điểm tinh xảo, ôm nhạc cụ bước tới, cúi đầu hành lễ với Tùy Hành và Giang Uẩn.
Sắc mặt Tùy Hành sa sầm, sắp nổi cơn tam bành.
Vì hắn hoàn toàn không nhớ mình đã từng gọi hai người này.
Đa phần là do bọn Dương Sóc làm bậy, hoặc tên nào đó gọi trong lúc tụ tập.
Giang Uẩn lại nhàn nhã hỏi: "Các ngươi biết đàn bài gì?"
Hai vị tiểu quan này rất nổi tiếng ở Thái Bạch cư, khắp Tùy đô, hễ là các tửu lâu có tiếng đều nuôi một nhóm tiểu quan xinh đẹp để thu hút khách nhân.
Hai người bước về phía Tùy Hành, bởi vì trong ký ức của họ, vị khách quý này có phong thái hiên ngang, khí chất khác biệt, không giống hạng thất phu tầm thường, đa phần là con cháu dòng dõi quý tộc. Nếu biết nắm bắt cơ hội, dù chỉ làm một ngoại thất không danh không phận, nửa đời sau cũng có thể hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Từ lúc vào gian phòng, bọn họ vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt Tùy Hành, bởi vì hơi thở uy nghiêm tỏa ra từ đối phương khiến họ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, nhưng trong nỗi sợ hãi ấy lại xen lẫn sự ngưỡng mộ không thể kìm nén.
Lúc nghe thấy một giọng nói trong trẻo, cả hai đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy ở bên kia bàn rượu, gần bức bình phong, có một tiểu lang quân mặc y phục vải xanh đang nhàn nhã ngồi đó.
Trên bình phong vẽ một cây mơ trắng, tiểu lang quân ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm một bình rượu hoa lê, dây cột tóc màu ngọc rủ xuống vai, dáng vẻ thong dong ưu nhã, nhưng lại thanh tú mỹ lệ hơn cả cành mơ trắng.
Đến mức bình rượu sứ trên tay y cũng trở nên trang nhã hơn vài phần.
Hai tiểu quan vẫn luôn tự tin về nhan sắc của mình, thường ngày cũng rất lấy làm kiêu ngạo, lúc này đều không khỏi ngẩn người, trong phút chốc quên cả đáp lời.
"Chi bằng cứ gảy một khúc tiểu lệnh đi."
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói.
Tiểu lệnh là tên gọi chung cho các khúc ngắn dân gian trong thời đại này.
Hai tiểu quan chợt bừng tỉnh, khẽ đáp vâng, đang định ngồi xuống đất bắt đầu gảy đàn thì Tùy Hành đã lên tiếng: "Ra ngoài."
Tùy Hành trực tiếp bảo chủ quán mang người đi.
Lúc này Tùy Hành mới hiểu được thế nào là "nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch", hắn vội nói: "Em đừng nghe người khác nói nhảm, cô không hề quen biết bọn họ."
"Thật sao? Nhưng ta thấy hình như bọn họ rất thích điện hạ."
"..."
Lúc này đầu óc Tùy Hành đều hoảng cả lên.
"Cô nào quản nổi bọn họ, nhưng cô đảm bảo, mình và họ tuyệt đối trong sạch. Phẩm hạnh của cô em biết mà, sao cô có thể để mắt đến kẻ khác..."
Giang Uẩn chống cằm nhìn hắn.
"Làm sao ta biết được, đến cả việc điện hạ thích uống rượu hoa lê ở đây, ta còn không biết."
"Vậy làm sao em mới tin, hay là, cô thề với trời."
Giang Uẩn thấy hắn gấp đến nỗi mặt mày trắng bệch, không nhịn được đưa tay ngăn người nào đó lại, cười nói: "Thôi được rồi, ta đùa với điện hạ thôi."
"Thật không?"
"Đương nhiên."
"Vậy vừa rồi em..."
"Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
Lưng Tùy Hành ướt đẫm mồ hôi.
Chuyện khác còn đỡ, nhưng chuyện này, hắn thật sự sợ Giang Uẩn hiểu lầm.
Dù hắn có mở miệng giải thích cũng không thể đưa ra chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa, ở Tùy đô rất phổ biến việc con cháu quý tộc tụ tập chơi bời với tiểu quan, biểu diễn nhạc khúc cũng là thú vui không thể thiếu. Thường ngày hắn tham dự yến tiệc khắp nơi, nhiều nhất chỉ có thể giữ mình trong sạch, khó mà quản được người khác.
Dù đã giải thích, nhưng suốt ngày hôm đó Tùy Hành vẫn bất an, đến đêm khi đi ngủ, lần đầu tiên trong đời hắn gặp ác mộng. Trong mơ, không biết hắn đã làm chuyện gì tồi tệ, đầu bị đập thủng một lỗ, máu me chảy ròng ròng.
Cảm giác đau đớn quá chân thật, Tùy Hành bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn phát hiện xung quanh vô cùng yên tĩnh, quay đầu lại thì thấy bên cạnh trống trơn, không thấy bóng dáng Giang Uẩn đâu. Tùy Hành vội vàng bật dậy, mặc y phục chỉnh tề rồi xuống giường. Hôm qua vì không cho Giang Uẩn chạm vào rượu, hắn đành liều mạng uống hết hai bình hoa lê trắng, mới đầu còn không sao, ai ngờ rượu này lại có hậu vị mạnh đến vậy.
Kê An đang ra lệnh cho cung nhân quét dọn sân vườn.
Thấy Tùy Hành bước ra, ông vội đi tới hành lễ.
Tùy Hành trực tiếp lao thẳng đến thủy tạ.
Kê An liền hiểu Tùy Hành đang tìm ai, vội bẩm báo: "Điện hạ không cần tìm nữa, sáng sớm Dung Dữ điện hạ đã dẫn theo tiểu hoàng tôn..."
Bước chân Tùy Hành chợt khựng lại, hắn quay đầu, sắc mặt vô cùng khủng bố.
"Bọn họ quay về Mộ Vân Quan rồi?! Sao ngươi không gọi cô dậy!"