Phi Thiên
Chương 3845: Khuyến hàng (2)
Quảng Lệnh Công có phần khó mà tin tưởng, trong mắt chớp qua một tia hi vọng, hỏi:
- Bọn họ đã triển khai chính diện quyết chiến?
Nếu thật như thế, khác gì đại quận Thanh Phật đang cầm chân Ngưu Hữu Đức giùm hắn, hắn hoàn toàn có thể thưa cơ thoát thân hoặc giả rình cơ hội kiếm tiện nghi.
Câu Việt lắc đầu:
- Theo lời bẩm báo của thám tử, thì Ngưu Hữu Đức chỉ xuất động khoảng một tỷ nhân mã chặn đánh!
Một tỷ nhân mã liền dám chặn đánh đại quân tinh nhuệ của Thanh Phật? Quảng Lệnh Công thần tình co quắp nói:
- Thằng điên Ngưu Hữu Đức này, đây là không tiếc đại giá cũng muốn xuống tay với bản vương a!
Mà nơi không xa dưới lưng núi, Ngo lộ nguyên soái Hoang Hạo cùng Vi lộ nguyên soái Cô Ngọc Thanh trong sự “hộ vệ” của thân quân Quảng Lệnh Công cũng phát hiện tình thế không đúng, phát hiện tựa hồ bạn thân đã bị biến tướng khống chế, mà lại không thấy Lạc Mãng ở đây.
Tinh không mênh mông không bờ không bến, nơi hai người đang đứng là một mảnh hoang vu, hai bên nhìn tới nhìn lui rất là vô vị.
Đúng lúc này, hai người trước sau nhận được tinh linh truyền tấn từ Miêu Nghị, đề nghị thì đều như nhau, khuyên hai người nương nhờ hắn, hứa hẹn phong vương, còn cho biết Lạc Mãng đã quy thuận hắn, Quảng Lệnh Công sẽ chạy không thoát, còn nói thêm cơ hội cho hai người suy xét không nhiều, để hai người sớm làm quyết định.
- Ngưu Hữu Đức?
Hoang Hạo là người nhận được truyền tấn trước, nhìn thấy Cô Ngọc Thanh lặng lẽ thả xuống tinh linh bèn lên tiếng hỏi.
Cô Ngọc Thành gật đầu, hai người nhìn nhau, tựa hồ tìm ra nguyên nhân vì sao mình bị khống chế, mà Lạc Mãng thì không, thì ra Lạc Mãng đa ủng binh tự trọng, không nghe vương gia điều khiển.
Hai người tự nhiên sẽ không mặc cho Miêu Nghị nói gì cũng tin, khẳng định phải tìm Lạc Mãng xác nhận.
Hai người cũng không tiện đồng thời liên hệ, sau một hồi ban bạc, quyết định do Hoàng Hạo chủ động liên hệ với Lạc Mãng.
Đến nước này thì cũng không cần phải vòng vo nhiều lợi, Hoàng Hạo trực tiếp hỏi dò: Lạc huynh, ngươi nương nhờ Ngưu Hữu Đức?
Lạc Mãng: Ta cũng không phải cho các huynh đệ một con đường sống, đúng không? Đại quân Thanh Phật đã bị nhân mã của Ngưu Hữu Đức cản lại, trên thực tế bên này của chúng ta đã sớm bị nhân mã Ngưu Hữu Đức bao vây, tùy thời có thể phát động tiến công, bây giờ còn chưa tấn công là bởi Ngưu Hữu Đức còn muốn khuyên hàng vương gia, để thuận lợi quyết chiến một trận sau cùng với Thanh Phật. Kỳ thực chúng ta đều rõ ràng, tùy theo nhân mã tám quận Đông, Nam, Bắc nhất thống, cách cục chế hành thiên hạ đã bị đánh vợ, vương gia muốn tiếp tục ủng binh tự trọng đã không quá khả năng, huống hồ hiện giờ đã bị bao vây, Ngưu Hữu Đức không khả năng tiếp tục để vương gia chạy mất. Vương gia không chịu hàng là có ngạo khí của hắn, hắn có thể làm Hạo Đức Phương, cũng có thể làm Khấu Lăng Hư, nhưng chúng ta thì sao? Ta đã làm ra quyết định, chỉ cho hai vị thôi, bây giờ nương nhờ Ngưu Hữu Đức là có công, đến khi chiến bại mới đầu hàng thì lại là chuyện khác, kết cục cùng đãi ngộ cũng hoàn toàn khác biệt. Có một chuyện ta phải nhắc nhở Hoàng huynh, Cao Quán cùng Thượng Quan Thanh đều phản bội Thanh chủ, ngay cả Ngọc La Sát cũng mang theo nhân mã phản bội Phật chủ, nếu thật phải khai chiến, chỉ sợ bộ thuộc dưới tay Hoàng huynh cũng có không ít người muốn quay lưng trở giáo...
Lúc này Quảng Lệnh Công cũng nhận được truyền tấn của Miêu Nghị.
Miêu Nghị mở miệng liền nói: Vương gia, ta hâm mộ vẻ mỹ mạo của lệnh nữ Quảng Mị Nhi đã lâu, hi vọng vượng gia có thể thành toàn!
Quảng Lệnh Công tự nhiên biết lời này của hắn là có ý gì, đã đến bước này rồi, mỹ mạo tính cái rắm chó, ý là hi vọng làm người mình, làm người mình là có ý gì? Trừ để hắn nương nhờ cùng lúc đối phó Thanh Phật thì còn ý gì nữa?.
Người ta không nói hai chữ “đầu hàng” là vì không muốn kích thích hắn mà thôi, nếu thật rơi vào tay đối phương, đừng nói nữ nhi, đến lúc đó muốn lấy gì mà chẳng được, thứ nào cũng là của người ta hết.
Quảng Lệnh Công cười lạnh, trả lời: Dễ nói, bản vương sớm có lòng gả Mị nhi cho người xứng đáng, vương gia lúc còn ở U Minh phủ tổng đốc cũng đã biết rồi, chỉ cần Ngưu vương gia đựng nhìn chằm chằm bản vương không tha, nương tay tha cho bản vương một con đường sống, sau này bản vương lập tức sai người tống Mị nhi cho vương gia, còn dâng lên một phần của hồi môn phong hậu!
Đến hiện tại, hắn vẫn xưng hô Miêu Nghị là vương gia, chứ không tiếp nhận chuyện Miêu Nghị xưng đế.
Một mình Quảng Mị Nhi liền muốn Miêu Nghị vứt bỏ cơ hội thôn tính Tây quân, lời này đối với Miêu Nghị mà nói thì không khác gì đang đùa hắn, đừng nói một mình Quảng Mị Nhi, cả ngàn cả vạn Quảng Mị Nhi tặng cho Miêu Nghị, thì hắn cũng tuyệt không đáp ứng, có thiên hạ rồi còn sợ tìm không ra nữ nhân có tư sắc sánh bằng Quảng Mị Nhi?
Đến cái bước này, nếu Miêu Nghị thật dám vì một nữ nhân mà vứt bỏ chiến cơ, chính bạn thân hắn đều không cách nào ăn nói với tướng si tắm máu chém giết mặt dưới.
Miêu Nghị bèn đi thẳng vào chính đề: Đại quận Thanh Phật đã bị trẫm ngăn lại, Phá Quân đã chết, Cao Quán phản chạy, Thượng Quan Thanh phản chạy thất bại bị Thanh chủ giết chết, Ảnh vệ phản bội đã nương nhờ trẫm, hai tộc long phượng phân biến đã nương nhờ trẫm, đại lượng nhân mã cận vệ quân phản biến đã nương nhờ trẫm, đại lượng nhân mã Phật giới phản biến đã nương nhờ trẫm, Ngọc La Sát nắm mấy trăm triệu nhân mã nương nhờ trẫm, Quần Anh hội đã nương nhờ trẫm, Hạ Hầu gia tộc cũng nằm trong tầm khống chế của trẫm, Lạc Mãng cũng đã nương nhờ trẫm, đại quân của trẫm đa bao vây nhân mã của vương gia!
Liền một chuỗi nhân vật cùng thế lực báo đi ra, Quảng Lệnh Công nghe mà hãi hùng khiếp vía, cắn răng trả lợi: Vậy thì đã sao, muốn hù dọa bản vương?
Miêu Nghị: Bạch chủ đã thoát ly Trấn yêu tháp, Luyện Ngục đại quân cũng đã thoát khốn, sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm hai người Thanh, Phật tính sổ, hai người kia đã cùng đường hết lối, khí số cùng đã tận, chẳng qua là đang phụ xó ngoan kháng mà thôi! Trẫm vặn ngã Doanh Cửu Quang, bình diệt Hạo Đức Phương, tru diệt Khấu Lăng Hư, bình định Linh sơn, khu trục Thanh chủ khỏi Thiên cung, đuổi vương gia hoảng sợ mà chạy, chưởng khống Hạ Hầu gia tộc, thời điểm thống nhất thiên hạ ở ngay trước mặt, đại thế không thể nghịch chuyển! Cho dù bây giờ trẫm bỏ qua vương gia, bỏ qua hai người Thanh Phật, vương gia cảm thấy không có trẫm chống lưng, các ngươi có thể sống an ổn được ư? Chỉ cần trẫm không cao hứng, thiên hạ nay tất sẽ trường kỳ ở trong động loạn, đại thế hôm nay, chỉ có trẫm mới có thể quét sạch hỗn loạn, khiến cho vòm trời này khôi phục thái bình, trừ trẫm, thiên hạ không người thứ hai có năng lực này! Vương gia còn lo nghĩ gì nữa? Cho vương gia thời gian một nén hương để suy xét, sau một nén hương, thái độ của vương gia sẽ quyết định đại quân của trẫm co tiến công hay không!
- Bọn họ đã triển khai chính diện quyết chiến?
Nếu thật như thế, khác gì đại quận Thanh Phật đang cầm chân Ngưu Hữu Đức giùm hắn, hắn hoàn toàn có thể thưa cơ thoát thân hoặc giả rình cơ hội kiếm tiện nghi.
Câu Việt lắc đầu:
- Theo lời bẩm báo của thám tử, thì Ngưu Hữu Đức chỉ xuất động khoảng một tỷ nhân mã chặn đánh!
Một tỷ nhân mã liền dám chặn đánh đại quân tinh nhuệ của Thanh Phật? Quảng Lệnh Công thần tình co quắp nói:
- Thằng điên Ngưu Hữu Đức này, đây là không tiếc đại giá cũng muốn xuống tay với bản vương a!
Mà nơi không xa dưới lưng núi, Ngo lộ nguyên soái Hoang Hạo cùng Vi lộ nguyên soái Cô Ngọc Thanh trong sự “hộ vệ” của thân quân Quảng Lệnh Công cũng phát hiện tình thế không đúng, phát hiện tựa hồ bạn thân đã bị biến tướng khống chế, mà lại không thấy Lạc Mãng ở đây.
Tinh không mênh mông không bờ không bến, nơi hai người đang đứng là một mảnh hoang vu, hai bên nhìn tới nhìn lui rất là vô vị.
Đúng lúc này, hai người trước sau nhận được tinh linh truyền tấn từ Miêu Nghị, đề nghị thì đều như nhau, khuyên hai người nương nhờ hắn, hứa hẹn phong vương, còn cho biết Lạc Mãng đã quy thuận hắn, Quảng Lệnh Công sẽ chạy không thoát, còn nói thêm cơ hội cho hai người suy xét không nhiều, để hai người sớm làm quyết định.
- Ngưu Hữu Đức?
Hoang Hạo là người nhận được truyền tấn trước, nhìn thấy Cô Ngọc Thanh lặng lẽ thả xuống tinh linh bèn lên tiếng hỏi.
Cô Ngọc Thành gật đầu, hai người nhìn nhau, tựa hồ tìm ra nguyên nhân vì sao mình bị khống chế, mà Lạc Mãng thì không, thì ra Lạc Mãng đa ủng binh tự trọng, không nghe vương gia điều khiển.
Hai người tự nhiên sẽ không mặc cho Miêu Nghị nói gì cũng tin, khẳng định phải tìm Lạc Mãng xác nhận.
Hai người cũng không tiện đồng thời liên hệ, sau một hồi ban bạc, quyết định do Hoàng Hạo chủ động liên hệ với Lạc Mãng.
Đến nước này thì cũng không cần phải vòng vo nhiều lợi, Hoàng Hạo trực tiếp hỏi dò: Lạc huynh, ngươi nương nhờ Ngưu Hữu Đức?
Lạc Mãng: Ta cũng không phải cho các huynh đệ một con đường sống, đúng không? Đại quân Thanh Phật đã bị nhân mã của Ngưu Hữu Đức cản lại, trên thực tế bên này của chúng ta đã sớm bị nhân mã Ngưu Hữu Đức bao vây, tùy thời có thể phát động tiến công, bây giờ còn chưa tấn công là bởi Ngưu Hữu Đức còn muốn khuyên hàng vương gia, để thuận lợi quyết chiến một trận sau cùng với Thanh Phật. Kỳ thực chúng ta đều rõ ràng, tùy theo nhân mã tám quận Đông, Nam, Bắc nhất thống, cách cục chế hành thiên hạ đã bị đánh vợ, vương gia muốn tiếp tục ủng binh tự trọng đã không quá khả năng, huống hồ hiện giờ đã bị bao vây, Ngưu Hữu Đức không khả năng tiếp tục để vương gia chạy mất. Vương gia không chịu hàng là có ngạo khí của hắn, hắn có thể làm Hạo Đức Phương, cũng có thể làm Khấu Lăng Hư, nhưng chúng ta thì sao? Ta đã làm ra quyết định, chỉ cho hai vị thôi, bây giờ nương nhờ Ngưu Hữu Đức là có công, đến khi chiến bại mới đầu hàng thì lại là chuyện khác, kết cục cùng đãi ngộ cũng hoàn toàn khác biệt. Có một chuyện ta phải nhắc nhở Hoàng huynh, Cao Quán cùng Thượng Quan Thanh đều phản bội Thanh chủ, ngay cả Ngọc La Sát cũng mang theo nhân mã phản bội Phật chủ, nếu thật phải khai chiến, chỉ sợ bộ thuộc dưới tay Hoàng huynh cũng có không ít người muốn quay lưng trở giáo...
Lúc này Quảng Lệnh Công cũng nhận được truyền tấn của Miêu Nghị.
Miêu Nghị mở miệng liền nói: Vương gia, ta hâm mộ vẻ mỹ mạo của lệnh nữ Quảng Mị Nhi đã lâu, hi vọng vượng gia có thể thành toàn!
Quảng Lệnh Công tự nhiên biết lời này của hắn là có ý gì, đã đến bước này rồi, mỹ mạo tính cái rắm chó, ý là hi vọng làm người mình, làm người mình là có ý gì? Trừ để hắn nương nhờ cùng lúc đối phó Thanh Phật thì còn ý gì nữa?.
Người ta không nói hai chữ “đầu hàng” là vì không muốn kích thích hắn mà thôi, nếu thật rơi vào tay đối phương, đừng nói nữ nhi, đến lúc đó muốn lấy gì mà chẳng được, thứ nào cũng là của người ta hết.
Quảng Lệnh Công cười lạnh, trả lời: Dễ nói, bản vương sớm có lòng gả Mị nhi cho người xứng đáng, vương gia lúc còn ở U Minh phủ tổng đốc cũng đã biết rồi, chỉ cần Ngưu vương gia đựng nhìn chằm chằm bản vương không tha, nương tay tha cho bản vương một con đường sống, sau này bản vương lập tức sai người tống Mị nhi cho vương gia, còn dâng lên một phần của hồi môn phong hậu!
Đến hiện tại, hắn vẫn xưng hô Miêu Nghị là vương gia, chứ không tiếp nhận chuyện Miêu Nghị xưng đế.
Một mình Quảng Mị Nhi liền muốn Miêu Nghị vứt bỏ cơ hội thôn tính Tây quân, lời này đối với Miêu Nghị mà nói thì không khác gì đang đùa hắn, đừng nói một mình Quảng Mị Nhi, cả ngàn cả vạn Quảng Mị Nhi tặng cho Miêu Nghị, thì hắn cũng tuyệt không đáp ứng, có thiên hạ rồi còn sợ tìm không ra nữ nhân có tư sắc sánh bằng Quảng Mị Nhi?
Đến cái bước này, nếu Miêu Nghị thật dám vì một nữ nhân mà vứt bỏ chiến cơ, chính bạn thân hắn đều không cách nào ăn nói với tướng si tắm máu chém giết mặt dưới.
Miêu Nghị bèn đi thẳng vào chính đề: Đại quận Thanh Phật đã bị trẫm ngăn lại, Phá Quân đã chết, Cao Quán phản chạy, Thượng Quan Thanh phản chạy thất bại bị Thanh chủ giết chết, Ảnh vệ phản bội đã nương nhờ trẫm, hai tộc long phượng phân biến đã nương nhờ trẫm, đại lượng nhân mã cận vệ quân phản biến đã nương nhờ trẫm, đại lượng nhân mã Phật giới phản biến đã nương nhờ trẫm, Ngọc La Sát nắm mấy trăm triệu nhân mã nương nhờ trẫm, Quần Anh hội đã nương nhờ trẫm, Hạ Hầu gia tộc cũng nằm trong tầm khống chế của trẫm, Lạc Mãng cũng đã nương nhờ trẫm, đại quân của trẫm đa bao vây nhân mã của vương gia!
Liền một chuỗi nhân vật cùng thế lực báo đi ra, Quảng Lệnh Công nghe mà hãi hùng khiếp vía, cắn răng trả lợi: Vậy thì đã sao, muốn hù dọa bản vương?
Miêu Nghị: Bạch chủ đã thoát ly Trấn yêu tháp, Luyện Ngục đại quân cũng đã thoát khốn, sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm hai người Thanh, Phật tính sổ, hai người kia đã cùng đường hết lối, khí số cùng đã tận, chẳng qua là đang phụ xó ngoan kháng mà thôi! Trẫm vặn ngã Doanh Cửu Quang, bình diệt Hạo Đức Phương, tru diệt Khấu Lăng Hư, bình định Linh sơn, khu trục Thanh chủ khỏi Thiên cung, đuổi vương gia hoảng sợ mà chạy, chưởng khống Hạ Hầu gia tộc, thời điểm thống nhất thiên hạ ở ngay trước mặt, đại thế không thể nghịch chuyển! Cho dù bây giờ trẫm bỏ qua vương gia, bỏ qua hai người Thanh Phật, vương gia cảm thấy không có trẫm chống lưng, các ngươi có thể sống an ổn được ư? Chỉ cần trẫm không cao hứng, thiên hạ nay tất sẽ trường kỳ ở trong động loạn, đại thế hôm nay, chỉ có trẫm mới có thể quét sạch hỗn loạn, khiến cho vòm trời này khôi phục thái bình, trừ trẫm, thiên hạ không người thứ hai có năng lực này! Vương gia còn lo nghĩ gì nữa? Cho vương gia thời gian một nén hương để suy xét, sau một nén hương, thái độ của vương gia sẽ quyết định đại quân của trẫm co tiến công hay không!