Phi Thiên
Chương 3846: Một trong nhưng Long thần? (1)
Quảng Lệnh Công nắm chặt tinh linh, mặt không biểu tình.
Nơi này vừa kết thúc liên hệ, Câu Việt khẩn cấp chạy tới báo:
- Vương gia, bốn phía xuất hiện đại lượng nhân mã!
Quảng Lệnh Công ngẩng đầu nhìn tinh không, chỉ thấy nơi xa một đám nhân mã vọt tới, bỗng dưng giữa hư không, chính là đại quân của Ngưu Hữu Đức, phảng phất là muốn ấn chứng lời vừa nãy của Ngưu Hữu Đức, không tiến cũng không lùi, cư đang ở độ chờ đợi.
Có đôi lúc tấn công sẽ chỉ bức cho đối phương liều chết phản kháng, kéo binh đến dưới thành ngược lại có thể tạo ra áp lực càng lớn.
Thần tình Quảng Lệnh Công hơi vặn vẹo, ngoài thì xuất hiện đại quân tùy thời có thể hợp vây, trong thì có Lạc Mang tùy thời có thể kiềm chế, hắn biết đại thế đã mất, một khi động thu khó mà thoát khỏi tai kiếp, nhưng hắn thực sự nuốt không trôi cục tức này, nhưng lại uy lực vừa nãy của Ngưu Hữu Đức vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn đường đường là Thiên vương chưởng lệnh Tây quân uy chiến thiên hạ nhiều năm, đối phương lại muốn hắn khuất nhục đầu hàng?
Sự xuất hiện của đại quân hợp vây cùng kinh động Hoàng Hạo cùng Cô Ngọc Thành, hai người nối áo mà đến, đi tới trước mặt Quảng Lệnh Công, hai người nhìn nhau, Hoàng Hạo nhắc nhở nói:
- Vương gia, Lạc Mãng đã nương nhờ Ngưu Hữu Đức.
Cô Ngọc Thành nói:
- Nghe Lạc Mãng nói, trong thủ hạ chúng ta có không ít người của Hạ Hầu gia, một khi động thủ, không biết có bao nhiêu người sẽ quay lưng trở giáo.
Thấy hai người vừa mở miệng không ngờ không nhắc chút nào về đại quân hợp vây bên ngoài, ánh mắt Quảng Lệnh Công rơi tại trên mặt hai người, đánh giá một phen, từ từ nói:
- Ngưu Hữu Đức cho các ngươi chỗ tốt thế nào?
Hai người lại đưa mắt nhìn nhau, dư quang lưu tâm quan sát nhân mã thân quân Quảng Lệnh Công ở bốn phía, đều yên lặng không lên tiếng.
Quảng Lệnh Công lành lạnh coi chừng hai người, đã minh bạch thái độ bọn họ, dám làm thế trước mặt hắn, tất nhiên là đã liên hệ mặt dưới làm bố trí sẵn rồi.
Lát sau, Hoàng Hạo chắp tay nói:
- Hai người chúng ta nguyện vương gia xông pha khói lửa, chỉ là không biết lúc nào thì đại quân Thanh, Phật mới có thể chạy tới?
Cô Ngọc Thành lại nói:
- Vương gia, nếu đại quân Thanh, Phật mà còn không đến, sợ là không kịp nữa rồi.
- Chạy trở về đi!
Quảng Lệnh Công nhàn nhạt một tiếng.
Hai người Hoàng, Cô ngạc nhiên, còn tưởng là mình nghe lầm.
- Cút!
Quảng Lệnh Công lại quát một tiếng.
Hoàng, Cô đã nghe rõ, lại đều không biết nói gì, cả hai nghe ra lửa giận ẩn tàng trong phế phủ Quảng Lệnh Công, không dám chọc giận hắn, nếu không sợ là khó mà giữ được mạng nhỏ.
Hai người đành vâng vâng dạ dạ lui xuống, cẩn thận giới bị bốn phía, bay vút mà đi, quay về với nhân mã của chính minh.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Câu Việt chầm chậm nhìn Quảng Lệnh Công, nhắc nhở nói:
- Vương gia, tha bọn họ đi về như thế, sợ là sẽ sinh biến!
- Nhân tâm tán rồi, có giữ lại cũng chẳng nghĩa lý gì nữa. Muốn trách thì trách bản vương vô năng, không cho được thứ ma bọn họ tưởng muốn!
Quảng Lệnh Công chầm chậm nhìn quanh bốn phía một lượt, ánh mắt quét qua trên người nhận mã thân quân của mình, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, nói:
- Hướng Thanh, Phật cầu viện, cứ nói là ta đã bị đại quân Ngưu Hữu Đức vây khốn!
Trên chiến trường, tùy theo hai trăm triệu nhân mã do Thanh, Phật mang theo được lũ lượt phóng ra, phòng tuyển của đại quân Nghiêm Tiếu bắt đầu dần dần tan rã.
Vũ dũng của hai người Thanh Phật càng khiến sĩ khí sở bộ nhân mã đại chấn, tiếng kêu giết của đại quân Thanh Phật vang lên xung thiên, như từng cơn gió xông hướng bên này.
Khuôn mặt Nghiêm Tiếu trầm xuống, không ngờ phong tuyến lại bị đối phương công phá nhanh như vậy, đối mặt với sức chiến đấu cường hãn của đại quận Thanh Phật, còn có ưu thế nhân mã, hắn biết bên này tất chiến bại, điều duy nhất có thể làm chính là tận lượng cầm chân đối phương.
Nhưng Thanh, Phật vừa thả ra hai trăm triệu nhân mã, khẽ nhìn nhau gật đầu một cái, tức thì song song khua múa đao kiếm trực tiếp đánh về hướng trung quân, nơi Nghiêm Tiếu đang tọa trấn chỉ huy.
Hai người tu vi cao thâm, vũ lực cường hãn, độ sắc bén của đao kiếm trên tay càng là dọa người, nhân mã ngăn trở vừa giơ lên vũ trí trong tay, lập tức bị chặt như đao chặt đậu hủ. Ở trong loạn quân hai người như chém gió chặt sóng đánh động đánh tây, giết tại nơi đâu, nơi đó người người đổ rập như rạ, không ai có thể ngăn nổi.
Thần tình trên mặt Nghiêm Tiếu càng banh chặt, mắt đăm đăm nhìn hai người Thanh Phật một đường đánh tới thế không thể ngăn, trong lòng biết bọn họ đang nhắm vào mình.
Đàm phán tường như Ngọc La Sát không khỏi thót chặt trái tim.
Hắc Thán cũng rất căng thẳng, đạo kiếm trên tay hai người Thanh, Phật thực sự quá sắc bén, trường cảnh đồ long trước đó vẫn còn rành rành trong mắt hắn.
Hắc Thán vung tay lên, tám mươi ba con Minh Đương Lang thể hình cự đại mà Miêu Nghị cho hắn được toàn bộ phóng ra, làm tốt chuẩn bị ứng chiến, nếu thật không được, cũng hi vọng Minh Đường Lang có thể khẽ ngăn giùm hắn một đoạn thời gian, để hắn có cơ hội bỏ chạy.
Hắn trước nay rất là thức thời, trong tình thế đánh không thắng, hắn khẳng định sẽ chạy, tuyệt không cố sống cổ chết đánh đến cùng.
Bởi thế có thể thấy vì trận chặn đánh này Miêu Nghị đã bỏ vốn ra lớn đến mức nào, ngay cả Minh Đường Lang đều giao hết cho Hắc Thán.
Đương nhiên, Hắc Thán cũng không quên nhắc nhở hai vị huyền nữ một tiếng:
- Hai vị tỷ tỷ, các ngươi phải cố cầm cự a! Nếu mà các ngươi chịu không được, Long tộc cùng Phượng tộc sẽ bị diệt tộc mất!
Hai vị thủ hộ huyền nữ đồng thời xem thường hắn một cái, lại đồng thời quay đầu chăm chằm theo dõi Thanh, Phật.
Mắt thấy hai người giết đến gần đây, hai nữ đồng thời lách mình mà ra, đều vung lên hai tay, một đôi lông cánh khổng lồ lấp lánh hà quang như ảo ảnh vung đi ra.
Đao kiếm trong tay Thanh, Phật song song bổ ra, chém lên đối cánh hà quang ảo ảnh, lại vô thanh vô tức, giống như chém vào chăn bông, không cách nào phá đi trợ lực mềm dẻo của nó, đảo ngược là hà quang trên lông cánh bao trướng ra, như từng múi gai đâm khiến hai người nhắc nhối, bức cho hai người phải tấn tốc lách mình lui ra.
Thanh Phật tránh đi, trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi, phát hiện hộ thể đại pháp mà mình vẫn thường lấy đó làm tự ngạo không ngờ không có tác dụng gì với hà quang kia.
- Các ngươi là người nào?
Thanh chủ quát hỏi.
Một huyền nữ lộ vẻ hiền hòa uy nghi nói:
- Khổ Minh cùng Thanh Thiên ở trước mặt chúng ta cũng chưa từng dám hỗn xược như thế, các ngươi lại dám nô dịch hại tộc long phượng, làm ra chuyện trái với lẽ trời, khiến phúc địa biến thành tử địa, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt?
Thấy hai nữ có thể dễ dàng ngăn trở Thanh, Phật, Hắc Thán lập tức tỉnh táo tinh thần, hô lớn:
- Đừng dong dài với chúng, giết chết bọn họ!
Nơi này vừa kết thúc liên hệ, Câu Việt khẩn cấp chạy tới báo:
- Vương gia, bốn phía xuất hiện đại lượng nhân mã!
Quảng Lệnh Công ngẩng đầu nhìn tinh không, chỉ thấy nơi xa một đám nhân mã vọt tới, bỗng dưng giữa hư không, chính là đại quân của Ngưu Hữu Đức, phảng phất là muốn ấn chứng lời vừa nãy của Ngưu Hữu Đức, không tiến cũng không lùi, cư đang ở độ chờ đợi.
Có đôi lúc tấn công sẽ chỉ bức cho đối phương liều chết phản kháng, kéo binh đến dưới thành ngược lại có thể tạo ra áp lực càng lớn.
Thần tình Quảng Lệnh Công hơi vặn vẹo, ngoài thì xuất hiện đại quân tùy thời có thể hợp vây, trong thì có Lạc Mang tùy thời có thể kiềm chế, hắn biết đại thế đã mất, một khi động thu khó mà thoát khỏi tai kiếp, nhưng hắn thực sự nuốt không trôi cục tức này, nhưng lại uy lực vừa nãy của Ngưu Hữu Đức vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn đường đường là Thiên vương chưởng lệnh Tây quân uy chiến thiên hạ nhiều năm, đối phương lại muốn hắn khuất nhục đầu hàng?
Sự xuất hiện của đại quân hợp vây cùng kinh động Hoàng Hạo cùng Cô Ngọc Thành, hai người nối áo mà đến, đi tới trước mặt Quảng Lệnh Công, hai người nhìn nhau, Hoàng Hạo nhắc nhở nói:
- Vương gia, Lạc Mãng đã nương nhờ Ngưu Hữu Đức.
Cô Ngọc Thành nói:
- Nghe Lạc Mãng nói, trong thủ hạ chúng ta có không ít người của Hạ Hầu gia, một khi động thủ, không biết có bao nhiêu người sẽ quay lưng trở giáo.
Thấy hai người vừa mở miệng không ngờ không nhắc chút nào về đại quân hợp vây bên ngoài, ánh mắt Quảng Lệnh Công rơi tại trên mặt hai người, đánh giá một phen, từ từ nói:
- Ngưu Hữu Đức cho các ngươi chỗ tốt thế nào?
Hai người lại đưa mắt nhìn nhau, dư quang lưu tâm quan sát nhân mã thân quân Quảng Lệnh Công ở bốn phía, đều yên lặng không lên tiếng.
Quảng Lệnh Công lành lạnh coi chừng hai người, đã minh bạch thái độ bọn họ, dám làm thế trước mặt hắn, tất nhiên là đã liên hệ mặt dưới làm bố trí sẵn rồi.
Lát sau, Hoàng Hạo chắp tay nói:
- Hai người chúng ta nguyện vương gia xông pha khói lửa, chỉ là không biết lúc nào thì đại quân Thanh, Phật mới có thể chạy tới?
Cô Ngọc Thành lại nói:
- Vương gia, nếu đại quân Thanh, Phật mà còn không đến, sợ là không kịp nữa rồi.
- Chạy trở về đi!
Quảng Lệnh Công nhàn nhạt một tiếng.
Hai người Hoàng, Cô ngạc nhiên, còn tưởng là mình nghe lầm.
- Cút!
Quảng Lệnh Công lại quát một tiếng.
Hoàng, Cô đã nghe rõ, lại đều không biết nói gì, cả hai nghe ra lửa giận ẩn tàng trong phế phủ Quảng Lệnh Công, không dám chọc giận hắn, nếu không sợ là khó mà giữ được mạng nhỏ.
Hai người đành vâng vâng dạ dạ lui xuống, cẩn thận giới bị bốn phía, bay vút mà đi, quay về với nhân mã của chính minh.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Câu Việt chầm chậm nhìn Quảng Lệnh Công, nhắc nhở nói:
- Vương gia, tha bọn họ đi về như thế, sợ là sẽ sinh biến!
- Nhân tâm tán rồi, có giữ lại cũng chẳng nghĩa lý gì nữa. Muốn trách thì trách bản vương vô năng, không cho được thứ ma bọn họ tưởng muốn!
Quảng Lệnh Công chầm chậm nhìn quanh bốn phía một lượt, ánh mắt quét qua trên người nhận mã thân quân của mình, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, nói:
- Hướng Thanh, Phật cầu viện, cứ nói là ta đã bị đại quân Ngưu Hữu Đức vây khốn!
Trên chiến trường, tùy theo hai trăm triệu nhân mã do Thanh, Phật mang theo được lũ lượt phóng ra, phòng tuyển của đại quân Nghiêm Tiếu bắt đầu dần dần tan rã.
Vũ dũng của hai người Thanh Phật càng khiến sĩ khí sở bộ nhân mã đại chấn, tiếng kêu giết của đại quân Thanh Phật vang lên xung thiên, như từng cơn gió xông hướng bên này.
Khuôn mặt Nghiêm Tiếu trầm xuống, không ngờ phong tuyến lại bị đối phương công phá nhanh như vậy, đối mặt với sức chiến đấu cường hãn của đại quận Thanh Phật, còn có ưu thế nhân mã, hắn biết bên này tất chiến bại, điều duy nhất có thể làm chính là tận lượng cầm chân đối phương.
Nhưng Thanh, Phật vừa thả ra hai trăm triệu nhân mã, khẽ nhìn nhau gật đầu một cái, tức thì song song khua múa đao kiếm trực tiếp đánh về hướng trung quân, nơi Nghiêm Tiếu đang tọa trấn chỉ huy.
Hai người tu vi cao thâm, vũ lực cường hãn, độ sắc bén của đao kiếm trên tay càng là dọa người, nhân mã ngăn trở vừa giơ lên vũ trí trong tay, lập tức bị chặt như đao chặt đậu hủ. Ở trong loạn quân hai người như chém gió chặt sóng đánh động đánh tây, giết tại nơi đâu, nơi đó người người đổ rập như rạ, không ai có thể ngăn nổi.
Thần tình trên mặt Nghiêm Tiếu càng banh chặt, mắt đăm đăm nhìn hai người Thanh Phật một đường đánh tới thế không thể ngăn, trong lòng biết bọn họ đang nhắm vào mình.
Đàm phán tường như Ngọc La Sát không khỏi thót chặt trái tim.
Hắc Thán cũng rất căng thẳng, đạo kiếm trên tay hai người Thanh, Phật thực sự quá sắc bén, trường cảnh đồ long trước đó vẫn còn rành rành trong mắt hắn.
Hắc Thán vung tay lên, tám mươi ba con Minh Đương Lang thể hình cự đại mà Miêu Nghị cho hắn được toàn bộ phóng ra, làm tốt chuẩn bị ứng chiến, nếu thật không được, cũng hi vọng Minh Đường Lang có thể khẽ ngăn giùm hắn một đoạn thời gian, để hắn có cơ hội bỏ chạy.
Hắn trước nay rất là thức thời, trong tình thế đánh không thắng, hắn khẳng định sẽ chạy, tuyệt không cố sống cổ chết đánh đến cùng.
Bởi thế có thể thấy vì trận chặn đánh này Miêu Nghị đã bỏ vốn ra lớn đến mức nào, ngay cả Minh Đường Lang đều giao hết cho Hắc Thán.
Đương nhiên, Hắc Thán cũng không quên nhắc nhở hai vị huyền nữ một tiếng:
- Hai vị tỷ tỷ, các ngươi phải cố cầm cự a! Nếu mà các ngươi chịu không được, Long tộc cùng Phượng tộc sẽ bị diệt tộc mất!
Hai vị thủ hộ huyền nữ đồng thời xem thường hắn một cái, lại đồng thời quay đầu chăm chằm theo dõi Thanh, Phật.
Mắt thấy hai người giết đến gần đây, hai nữ đồng thời lách mình mà ra, đều vung lên hai tay, một đôi lông cánh khổng lồ lấp lánh hà quang như ảo ảnh vung đi ra.
Đao kiếm trong tay Thanh, Phật song song bổ ra, chém lên đối cánh hà quang ảo ảnh, lại vô thanh vô tức, giống như chém vào chăn bông, không cách nào phá đi trợ lực mềm dẻo của nó, đảo ngược là hà quang trên lông cánh bao trướng ra, như từng múi gai đâm khiến hai người nhắc nhối, bức cho hai người phải tấn tốc lách mình lui ra.
Thanh Phật tránh đi, trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi, phát hiện hộ thể đại pháp mà mình vẫn thường lấy đó làm tự ngạo không ngờ không có tác dụng gì với hà quang kia.
- Các ngươi là người nào?
Thanh chủ quát hỏi.
Một huyền nữ lộ vẻ hiền hòa uy nghi nói:
- Khổ Minh cùng Thanh Thiên ở trước mặt chúng ta cũng chưa từng dám hỗn xược như thế, các ngươi lại dám nô dịch hại tộc long phượng, làm ra chuyện trái với lẽ trời, khiến phúc địa biến thành tử địa, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt?
Thấy hai nữ có thể dễ dàng ngăn trở Thanh, Phật, Hắc Thán lập tức tỉnh táo tinh thần, hô lớn:
- Đừng dong dài với chúng, giết chết bọn họ!