Phi Thiên
Chương 3844: Khuyến hàng (1)
Đám người Miêu Nghị khoái tốc đi tắt rong ruổi trong tinh không, cho dù trên đường gặp phải chém giết cũng không dừng lại chút nào, đến thẳng nơi Quảng Lệnh Công đang trú quân.
Trên đường, Miêu Nghị liên tục thúc giục Thanh Nguyệt mau mau hành động, cho dù đã tạo cho Nghiêm Tiếu không ít ưu thế, nhưng muốn ngăn trở hai tỷ đại quân Thanh Phật sự là không được quá lâu, Nghiêm Tiếu có thể chống được đến lúc nào trong lòng hắn cũng không biết.
Nhưng dù sao cũng là một tỷ nhân mã, lại thêm nhân mã do Ngọc La Sát đái lĩnh phản chay, nhiều người như vậy cho dù có bại thì chắc vẫn có thể ngăn cản một đoạn thời gian?
Nhân mã phản hồi do Diêm Tu dẫn đầu cũng nhận được truyền tấn của Miêu Nghị, thúc giục bọn họ toàn tốc chạy tới, hi vọng có thể tới kịp để chi viện cho Nghiêm Tiếu.
Trận chiến ngoài Bát phương tự vừa kết thúc, Hoành Vô Đạo đăng báo tình hình chiến sự, là thắng thảm, tuy tiêu diệt được quân địch, nhưng phe mình cũng tổn thất gần một nửa, ba trăm triệu đại quân chỉ thưa lại hơn một trăm năm mươi triệu. Miêu Nghị cung thúc giục hắn tận nhanh soái lĩnh nhân mã phản hồi, chi viện Nghiêm Tiếu!
Một đường chìm trong lo âu, cuối cùng đợi đến bẩm báo của Thanh Nguyệt cùng Dương Triệu Thanh, noi đã đặt chân tới địa điểm dự định, tùy thời có thể phát động tấn công với nhân mã của Quảng Lệnh Công.
Mà đúng lúc này, lại nhận được tin báo tư Hắc Thán, được biết Thượng Quan Thanh đã bị Thanh chủ giết chết, tinh thần Miêu Nghị khẽ rung, đối với tiến bước tiếp theo của kế hoạch lại nhiều thêm mấy phần tin tưởng, lập tức liên hệ Lạc Măng: Lạc soái, đại quân Thanh Phật đã bị nhân mã của ta cầm chân, tạm thời không cách nào chi viện Quảng Lệnh Công, sáu tỷ đại quân của ta đã vào vị trí, sẵn sàng hình thanh thế hợp vây với Quảng Lệnh Công!
Nghe nói nhân mã Thanh Phật bị cầm chân, tinh thần Lạc Mãng khẽ rung: Chuyện không nên trễ, nhưng mà động thủ trong ứng ngoài hợp thế này, trong khi Quảng Lệnh Công lại đang nghi ngờ ta!
Miêu Nghị: Lấy vũ lực hiếp bách tịnh không phải thượng sách, đánh lên e là sẽ dây dưa thời gian quá dài, phía Thanh Phật bên kia có thể ngăn chặn được bao lâu ta cũng không chắc. Ngõ lộ nguyên soái Hoàng Hạo, Vi lộ nguyên soái Cô Ngọc Thành, bản vương muốn cho bọn họ một lần cơ hội, ngươi có nắm bắt hay không?
Lạc Mãng: Ngươi muốn xúi giục bọn họ?
Miêu Nghị: Không phải muốn, mà là phải tận lực!
Lạc Mãng trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: Sợ là không có cơ hội, Quảng Lệnh Công nghi ngờ ta, đã gọi Hoàng Hạo cùng Cô Ngọc Thành đến bên người, bọn họ đã bị Quảng Lệnh Công khống chế rồi.
Miêu Nghị: Bị khống chế cũng chưa hẳn là không được, bọn họ ở bên người Quảng Lệnh Công cũng vẫn có thể tạo áp lực, đến cái bước này rồi, cho dù Quảng Lệnh Công có quyết tâm liều chết, chắc bọn họ cũng không nguyện bồi táng theo Quảng Lệnh Công đâu, phải xem áp lực từ bên ngoài có đủ lớn hay không, ta cần ngươi phối hợp, nếu vẫn không được, thì động võ cũng không muộn!
Lạc Mãng trầm mặc hồi lâu, nói: Được rồi!
Hai người bắt đầu thương lượng chi tiết của việc bức hàng.
Dương Khánh đứng một bên, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Miêu Nghị bận rộn ngược xuôi, lại không nói lời nào, một mực ở bên lặng lẽ quan sát.
Không phải hắn không nguyện nói chuyện, mà là chiến cuộc đã đến bước này, đại quân song phương đều được kéo ra toàn bộ, quyết thắng cuối cùng là ở trên chiến trường, mà năng lực điều động chỉ huy cung ứng biến tình thế trên chiến trường thì Miêu Nghị càng mạnh hơn hắn, cũng có quyết tâm và phách lực để đưa ra quyết định.
Không nói cái khác, ví như chuyện dùng một tỷ nhân mã đi ngăn trở đại quận Thanh Phật, đổi lại là hắn thì tuyệt đối làm không được, căn bản không có thắng tính, nhưng Miếu Nghị vẫn quyết đoán làm vậy, vốn hắn còn muốn mở miệng ngăn trở, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Nguyên nhân vứt bỏ ngăn trở cũng rất đơn giản, nếu không phải người đi chặn đánh đại quân Thanh Phật, Thanh Phật tất sẽ hợp lưu cùng Quảng Lệnh Công, sau đó sẽ tạo thành thế cục cầm cự giằng co kéo dài, hắn cũng không có cách nào giải quyết cho thật tốt, không có biện pháp giải quyết mà chỉ biết ngăn trở thì có tác dụng gì? Miệng nói đạo lý thì ai mà chẳng biết?
Hiển nhiên Miêu Nghị cũng nhìn đến một điểm này, mới đưa ra quyết định, không tiếc hy sinh một tỷ nhân mã!
Hắn cũng muốn bàng quan đứng nhìn thứ xem, chiến cuộc đến cái bước giằng co này, bên nào lạc hậu một bước đều có khả năng thua cả ván cờ, hắn muốn nhìn xem Miêu Nghị từng bước thôi tiến xoay chuyển thế cục như thế nào...
Quảng Lệnh Công đứng ở trên đỉnh núi, trong thần tình ngưng trọng mang theo khí sắc âm trầm, hắn đã phát hiện mình rơi vào hố của Lạc Mãng, Lạc Mãng nói muốn tới làm con tin, lại chậm chạp không đến, đoán rằng bên kia đã hoàn thành bố trí với nhân mã dưới tay.
Đợi đến lúc hắn kịp thời phản ứng thì mới phát hiện đã muộn, tấn công Lạc Mãng? Lạc Mãng nắm lấy gần một phần ba binh lực Tây quân, hậu qủa khi tấn công là vô cùng thảm trọng. Bỏ lại Lạc Mãng, tự mình đào tẩu? Chỉ sợ bây giơ Lạc Mãng sẽ không bỏ mặc cho mình thuận lợi rơi đi, chỉ cần hắn vừa động, khả năng Lạc Mãng se xuất binh cầm chân lại.
Sở dĩ hắn bố trận ở đây, chờ đợi liên hợp với đại quân Thanh Phật, là bởi hắn biết mình đã bị Ngưu Hữu Đức nắm rõ hành tung, có chạy cũng chạy không thoát, mới kéo đại quân Thanh Phật cùng đến đây tham dự quyết chiến với Ngưu Hữu Đức, khi đó hắn mới có thể tìm được cơ hội thoát ly khai chiến cục, để đại quận Thanh Phật quấn chặt Ngưu Hữu Đức giúp mình.
Nhưng hiện tại Lạc Mãng làm ra chuyện như vậy, khiến hi vọng của hắn triệt để phá diệt.
Câu Việt đi tới một bên, bẩm báo nói:
- Vương gia, thám tử báo, đại quận Thanh Phật trên đường đến đây đang bị chính diện chặn đánh bởi nhân mã của Ngưu Hữu Đức!
- Chính diện chặn đánh?
Trên đường, Miêu Nghị liên tục thúc giục Thanh Nguyệt mau mau hành động, cho dù đã tạo cho Nghiêm Tiếu không ít ưu thế, nhưng muốn ngăn trở hai tỷ đại quân Thanh Phật sự là không được quá lâu, Nghiêm Tiếu có thể chống được đến lúc nào trong lòng hắn cũng không biết.
Nhưng dù sao cũng là một tỷ nhân mã, lại thêm nhân mã do Ngọc La Sát đái lĩnh phản chay, nhiều người như vậy cho dù có bại thì chắc vẫn có thể ngăn cản một đoạn thời gian?
Nhân mã phản hồi do Diêm Tu dẫn đầu cũng nhận được truyền tấn của Miêu Nghị, thúc giục bọn họ toàn tốc chạy tới, hi vọng có thể tới kịp để chi viện cho Nghiêm Tiếu.
Trận chiến ngoài Bát phương tự vừa kết thúc, Hoành Vô Đạo đăng báo tình hình chiến sự, là thắng thảm, tuy tiêu diệt được quân địch, nhưng phe mình cũng tổn thất gần một nửa, ba trăm triệu đại quân chỉ thưa lại hơn một trăm năm mươi triệu. Miêu Nghị cung thúc giục hắn tận nhanh soái lĩnh nhân mã phản hồi, chi viện Nghiêm Tiếu!
Một đường chìm trong lo âu, cuối cùng đợi đến bẩm báo của Thanh Nguyệt cùng Dương Triệu Thanh, noi đã đặt chân tới địa điểm dự định, tùy thời có thể phát động tấn công với nhân mã của Quảng Lệnh Công.
Mà đúng lúc này, lại nhận được tin báo tư Hắc Thán, được biết Thượng Quan Thanh đã bị Thanh chủ giết chết, tinh thần Miêu Nghị khẽ rung, đối với tiến bước tiếp theo của kế hoạch lại nhiều thêm mấy phần tin tưởng, lập tức liên hệ Lạc Măng: Lạc soái, đại quân Thanh Phật đã bị nhân mã của ta cầm chân, tạm thời không cách nào chi viện Quảng Lệnh Công, sáu tỷ đại quân của ta đã vào vị trí, sẵn sàng hình thanh thế hợp vây với Quảng Lệnh Công!
Nghe nói nhân mã Thanh Phật bị cầm chân, tinh thần Lạc Mãng khẽ rung: Chuyện không nên trễ, nhưng mà động thủ trong ứng ngoài hợp thế này, trong khi Quảng Lệnh Công lại đang nghi ngờ ta!
Miêu Nghị: Lấy vũ lực hiếp bách tịnh không phải thượng sách, đánh lên e là sẽ dây dưa thời gian quá dài, phía Thanh Phật bên kia có thể ngăn chặn được bao lâu ta cũng không chắc. Ngõ lộ nguyên soái Hoàng Hạo, Vi lộ nguyên soái Cô Ngọc Thành, bản vương muốn cho bọn họ một lần cơ hội, ngươi có nắm bắt hay không?
Lạc Mãng: Ngươi muốn xúi giục bọn họ?
Miêu Nghị: Không phải muốn, mà là phải tận lực!
Lạc Mãng trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: Sợ là không có cơ hội, Quảng Lệnh Công nghi ngờ ta, đã gọi Hoàng Hạo cùng Cô Ngọc Thành đến bên người, bọn họ đã bị Quảng Lệnh Công khống chế rồi.
Miêu Nghị: Bị khống chế cũng chưa hẳn là không được, bọn họ ở bên người Quảng Lệnh Công cũng vẫn có thể tạo áp lực, đến cái bước này rồi, cho dù Quảng Lệnh Công có quyết tâm liều chết, chắc bọn họ cũng không nguyện bồi táng theo Quảng Lệnh Công đâu, phải xem áp lực từ bên ngoài có đủ lớn hay không, ta cần ngươi phối hợp, nếu vẫn không được, thì động võ cũng không muộn!
Lạc Mãng trầm mặc hồi lâu, nói: Được rồi!
Hai người bắt đầu thương lượng chi tiết của việc bức hàng.
Dương Khánh đứng một bên, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Miêu Nghị bận rộn ngược xuôi, lại không nói lời nào, một mực ở bên lặng lẽ quan sát.
Không phải hắn không nguyện nói chuyện, mà là chiến cuộc đã đến bước này, đại quân song phương đều được kéo ra toàn bộ, quyết thắng cuối cùng là ở trên chiến trường, mà năng lực điều động chỉ huy cung ứng biến tình thế trên chiến trường thì Miêu Nghị càng mạnh hơn hắn, cũng có quyết tâm và phách lực để đưa ra quyết định.
Không nói cái khác, ví như chuyện dùng một tỷ nhân mã đi ngăn trở đại quận Thanh Phật, đổi lại là hắn thì tuyệt đối làm không được, căn bản không có thắng tính, nhưng Miếu Nghị vẫn quyết đoán làm vậy, vốn hắn còn muốn mở miệng ngăn trở, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Nguyên nhân vứt bỏ ngăn trở cũng rất đơn giản, nếu không phải người đi chặn đánh đại quân Thanh Phật, Thanh Phật tất sẽ hợp lưu cùng Quảng Lệnh Công, sau đó sẽ tạo thành thế cục cầm cự giằng co kéo dài, hắn cũng không có cách nào giải quyết cho thật tốt, không có biện pháp giải quyết mà chỉ biết ngăn trở thì có tác dụng gì? Miệng nói đạo lý thì ai mà chẳng biết?
Hiển nhiên Miêu Nghị cũng nhìn đến một điểm này, mới đưa ra quyết định, không tiếc hy sinh một tỷ nhân mã!
Hắn cũng muốn bàng quan đứng nhìn thứ xem, chiến cuộc đến cái bước giằng co này, bên nào lạc hậu một bước đều có khả năng thua cả ván cờ, hắn muốn nhìn xem Miêu Nghị từng bước thôi tiến xoay chuyển thế cục như thế nào...
Quảng Lệnh Công đứng ở trên đỉnh núi, trong thần tình ngưng trọng mang theo khí sắc âm trầm, hắn đã phát hiện mình rơi vào hố của Lạc Mãng, Lạc Mãng nói muốn tới làm con tin, lại chậm chạp không đến, đoán rằng bên kia đã hoàn thành bố trí với nhân mã dưới tay.
Đợi đến lúc hắn kịp thời phản ứng thì mới phát hiện đã muộn, tấn công Lạc Mãng? Lạc Mãng nắm lấy gần một phần ba binh lực Tây quân, hậu qủa khi tấn công là vô cùng thảm trọng. Bỏ lại Lạc Mãng, tự mình đào tẩu? Chỉ sợ bây giơ Lạc Mãng sẽ không bỏ mặc cho mình thuận lợi rơi đi, chỉ cần hắn vừa động, khả năng Lạc Mãng se xuất binh cầm chân lại.
Sở dĩ hắn bố trận ở đây, chờ đợi liên hợp với đại quân Thanh Phật, là bởi hắn biết mình đã bị Ngưu Hữu Đức nắm rõ hành tung, có chạy cũng chạy không thoát, mới kéo đại quân Thanh Phật cùng đến đây tham dự quyết chiến với Ngưu Hữu Đức, khi đó hắn mới có thể tìm được cơ hội thoát ly khai chiến cục, để đại quận Thanh Phật quấn chặt Ngưu Hữu Đức giúp mình.
Nhưng hiện tại Lạc Mãng làm ra chuyện như vậy, khiến hi vọng của hắn triệt để phá diệt.
Câu Việt đi tới một bên, bẩm báo nói:
- Vương gia, thám tử báo, đại quận Thanh Phật trên đường đến đây đang bị chính diện chặn đánh bởi nhân mã của Ngưu Hữu Đức!
- Chính diện chặn đánh?