Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 86: Chấn động triều đình
Xác thực Lục Cửu lang quá nổi bật chói mắt, một kẻ xuất thân hàn môn lại thăng quan tiến chức nhanh chóng, được ban phủ đệ, thậm chí đắc tội với Công chúa mà vẫn toàn thân trở ra, khiến toàn triều kinh ngạc xôn xao. Có kẻ ghen tị vì hắn phất lên quá nhanh, có người cười nhạo hắn dựa dẫm vào Hoàng tử, cũng có kẻ chê bai vì những mối tình phong lưu gây hoạ, đa phần đều không phải lời tốt đẹp. Hắn cứ thế trở thành cái gai trong mắt không ít người, ai cũng muốn tìm cách nhổ bỏ.
Một sáng ngày hè tưởng chừng bình thường, trời còn tờ mờ tối, phố xá vắng tanh, Lục Cửu lang cưỡi ngựa tới cửa cung để lên triều. Đi cùng hắn là Thạch Đầu và mấy tùy tùng khác, nhưng chưa ra khỏi Lễ Tuyền Phường thì cả hội bất ngờ bị phục kích.
Một nhóm thích khách khoẻ mạnh lao ra từ nơi ẩn nấp, lưỡi đao sáng loáng vung lên, một cái đầu tùy tùng lập tức rơi xuống đất.
Nếu là văn thần hẳn đã bị dọa cho hồn vía lên mây, nhưng Lục Cửu lang đã quen chinh chiến, hắn tức khắc ném đèn lồng đi, rút loan đao bình tĩnh đối phó, Thạch Đầu và tùy tùng vội vã chắn trước bảo vệ chủ nhân.
Thích khách ra tay tàn độc, từng nhát đao đều nhằm lấy mạng, không giống với hạng thích khách bình thường. Lục Cửu lang vốn quen dùng vũ khí cán dài, lúc này cầm loan đao không thuận tay, hơn nữa phe hắn lại ít người, buộc phải vừa chiến đấu vừa lùi vào ngõ hòng tận dụng địa hình hẹp, từ đó giảm bớt thế tấn công dồn dập của địch. Dù giết được mấy tên hung đồ nhưng tùy tùng cũng gần tử trận.
Thạch Đầu đang liều mình chiến đấu thì bất ngờ bị một kẻ đánh lén từ sau lưng, dù hắn nhanh chóng chém ngã tên địch, vẫn không tránh được nhát đâm ở phía trước, bụng hắn bị thương nặng, máu trào ra như suối, mất sức ngã xuống lưng ngựa.
Lục Cửu lang phát điên, nhưng bị đám thích khách bao vây chặt chẽ, nhiều lần xông lên lại chẳng thể nào tới gần cứu viện.
Có thể thấy rõ mục tiêu của lũ thích khách này là Lục Cửu lang, sau khi đánh gục Thạch Đầu liền chuyển sang tấn công mục tiêu chính. Con ngựa không người cầm cương từ từ đi về phía trước, lại may mắn chở Thạch Đầu đang nửa sống nửa chết về đến Lục phủ, dừng lại trước cổng lớn đóng kín. Trong phủ chẳng ai hay biết sự tình, ngược lại, bên nhà hàng xóm có tiếng động.
Hôm nay Hàn Minh Tranh phải vào cung dạy các phi tần bắn cung, Tư Trạm dậy sớm hộ tống, vừa ra khỏi phủ thì bỗng thấy trước cửa hàng xóm có gì đó khác thường, cả người lẫn ngựa bê bết máu me. Cậu kinh hãi, không kịp nghĩ ngợi mà vội vàng đỡ người bị thương xuống ngựa rồi gõ cửa Lục phủ.
Vừa nhìn thấy tình trạng của Thạch Đầu, quản gia của Lục phủ biết ngay có chuyện chẳng lành, lập tức dẫn hộ vệ chạy đi cứu viện.
Tư Trạm còn đang dìu người bị thương, ngỡ ngàng khi thấy một toán người lao ra nhưng chẳng ai thèm đỡ lấy Thạch Đầu, khiến cậu đứng ngây tại chỗ.
Thạch Đầu nửa tỉnh nửa mê, đau đớn tưởng chết đến nơi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên, “Thạch Đầu?”
Hắn cố gắng mở mắt, ngay lập tức trông thấy Hàn Minh Tranh, chẳng hiểu vì sao nước mắt bỗng ứa ra, “… Tướng… Tướng quân…”
Hàn Minh Tranh nghe thấy Tư Trạm hô hoán bèn bước ra, đúng lúc thấy cảnh hộ vệ của Lục phủ chạy đi, lập tức bảo Tư Trạm vào nhà lấy thuốc.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ đầu ngõ chạy tới. Thẩm Minh đến để cùng Hàn Minh Tranh vào cung, thấy thế cũng vô cùng kinh ngạc.
Lục Cửu lang từng dặn Thạch Đầu không được nói chuyện với người nhà họ Hàn, nhưng lúc này hắn cho rằng mình sắp chết, quên hết mọi lời dặn, yếu ớt hỏi, “Tướng quân, Ngũ Thôi… vẫn khoẻ chứ?”
Hàn Minh Tranh giữ chặt vết thương đang chảy máu, dịu dàng đáp, “Hắn rất khoẻ, đã lên làm Chính doanh rồi, còn có một con trai, tên là Ngũ Dũng.”
Thạch Đầu càng khóc nức nở, “Hắn còn nhớ Sử doanh… vậy Vương Trụ thì sao?”
Hàn Minh Tranh lại đáp, “Vương Trụ đã xuất ngũ, mở một hiệu buôn, còn rủ Hứa Thắng làm chưởng quầy, cả hai đều sống rất tốt.”
Thạch Đầu đau đớn, nhưng vừa khóc vừa cười, “Tôi nhớ bọn họ lắm, nhớ doanh trại biết bao…”
Tư Trạm cầm kim sang dược và băng gạc tới, cẩn thận băng bó cho hắn. May sao vết thương ở bụng nhìn thì đáng sợ nhưng thực tế lưỡi đao đâm lệch, không làm tổn thương nội tạng, chỉ cần dưỡng thương một thời gian sẽ hồi phục.
Tư Trạm vừa băng bó vừa an ủi, Thạch Đầu dần dần thả lỏng, thều thào cảm ơn.
Hàn Minh Tranh nói vài câu rồi lùi lại, đứng yên một bên. Thẩm Minh lấy ra chiếc khăn sạch đưa cho nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy rồi lau máu trên tay.
Lục Cửu lang cố gắng cầm cự đến khi viện binh tới, thích khách cũng tản ra chạy trốn. Hắn không quan tâm đến việc truy đuổi, như kẻ điên thúc ngựa lao về tìm Thạch Đầu, nào ngờ vừa về tới nơi thì thấy cảnh tượng ấy, hắn sầm mặt, không buồn nói một lời cảm tạ mà chỉ dìu Thạch Đầu đi thẳng vào phủ Lục.
***
Bầu trời sáng tỏ, trên phố xá náo nhiệt không thôi, hiện trường vụ tập kích đã thu hút đám đông dân chúng hiếu kỳ vây quanh. Vết máu trên mặt đất chưa khô, thi thể nằm la liệt, lúc này tuần vệ mới chậm rãi chạy tới.
Xe ngựa băng qua, Thẩm Minh nhìn ra ngoài qua cửa sổ, biết ngay sự việc không nhỏ, bèn hỏi Hàn Minh Tranh, “Vị Lục tướng quân này từng là thuộc hạ cũ của Hàn gia à?”
Hàn Minh Tranh vẫn luôn im lặng, đến lúc này mới đáp, “Mấy năm trước hắn đã đầu quân cho chủ mới. Theo Thẩm đại nhân thấy, người này liệu có tương lai thế nào trong triều?”
Với cách nhìn của một thế gia, Thẩm Minh khách quan trả lời, “Hắn không có gia tộc hậu thuẫn cũng chẳng có mưu kế sâu xa, thủ đoạn lại quá tàn nhẫn gian trá, mới thăng quan đã gây ra bao nhiêu chuyện, có lẽ khó mà đứng vững lâu dài.”
Hàn Minh Tranh không đáp, suy nghĩ của Thẩm Minh không khác gì Hàn Chiêu Văn.
Lục Cửu lang hành xử vượt quá chuẩn mực, bị không ít người trong triều chỉ trích. Thẩm Minh đã nghe nhiều lời đàm tiếu, trước mặt giai nhân bất giác nói thêm, “Hắn dựa vào Ngũ Hoàng tử để đi lên, quả thật không thiếu mưu mô. Nếu chịu nhẫn nại mười năm từ từ thăng tiến, thận trọng từng bước, có lẽ sẽ đạt được thành tựu, thế nhưng hắn quá tự phụ vào năng lực bản thân, vốn xuất thân hàn môn mà lại phô trương quá mức, không biết đã trở thành cái gai trong mắt bao nhiêu người. Một khi gục ngã, chắc chắn không bao giờ có thể vực dậy.”
Hàn Minh Tranh điềm tĩnh nói, “Chưa bao giờ có người hàn môn bước lên mây xanh, cũng như người sĩ tộc không bao giờ xuống hàng hạ lưu, thế tình vốn là vậy.”
Thẩm Minh mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, ướm lời hỏi, “Hàn gia nhìn nhận hắn thế nào?”
Hàn Minh Tranh trả lời rất bình thản, “Hàn gia còn chưa biết bản thân có được Bệ hạ tín nhiệm hay không, đâu rỗi hơi để ý đến những người không liên quan?”
Thiên tử sau khi trách mắng Vinh Lạc Công chúa đã nhắc tới nhà họ Hàn, rõ ràng là đã có ý định. Thẩm Minh đoán được một phần suy nghĩ của đế vương, trầm ngâm một lúc rồi nói, “Tôi có ba câu hỏi, mong Hàn tiểu thư nghe kỹ.”
Hàn Minh Tranh biết đây là vấn đề quan trọng, lập tức thu tâm lắng nghe.
Thẩm Minh từ tốn nói, “Hà Tây cách kinh thành vạn dặm, Hàn gia sẽ làm gì để chứng minh được lòng trung thành? Hiện tại việc nghị hòa với Thổ Phồn không suôn sẻ, Bệ hạ mong muốn một Hà Tây như thế nào? Nếu Hàn gia kế nhiệm chức Tiết độ sứ, có thể mang lại điều gì cho triều đình?”
Hàn Minh Tranh im lặng, cảm giác như được khai sáng, “Đa tạ Thẩm đại nhân chỉ điểm, Hàn gia vô cùng biết ơn!”
Mỹ nhân vốn thông minh nhanh nhạy, trong khoảnh khắc ấy ánh mắt nàng sáng rực, vẻ đẹp lạnh lùng sắc sảo khiến lòng người rung động, nhưng chính nàng lại chẳng hề hay biết.
Thẩm Minh chợt động lòng, song ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi một câu bâng quơ, “Hàn tiểu thư thấy Trường An thế nào?”
Hàn Minh Tranh vẫn đang mải suy nghĩ, đáp ngay không chút suy tư, “Trường An lộng lẫy, muôn vàn cảnh phồn hoa, là nơi ai cũng khao khát.”
Thẩm Minh tiếp tục hỏi, “Vậy còn con người Trường An?”
Hàn Minh Tranh đáp, “Khiêm nhường mà tinh tuý, nhân tài lớp lớp, vượt xa những vùng đã thấy trên đường đi.”
Thẩm Minh mỉm cười hài lòng, toan nói thêm thì xe ngựa đã dừng trước cửa cung.
***
Vụ ám sát quan viên triều đình gây chấn động khắp nơi. Thiên tử tức giận ra lệnh cho tuần vệ mở rộng quy mô lùng bắt thích khách, ai báo cáo sẽ được thưởng một vạn quan tiền, kẻ bao che ắt bị tru di. Nhưng không cách nào truy ra nguồn gốc từ những kẻ thích khách đã chết, như thể dấu vết đã bị xoá sạch khỏi thế gian.
Từ triều thần đến dân chúng đều bàn tán sôi nổi. Có người đoán đấy là do cô nhân tình Thương nương tử trả thù, có người đoán là tranh chấp tiền bạc ở các sòng bạc, có người cho rằng Vinh Lạc Công chúa không cam lòng, lại có người đoán là Lục Cửu lang đã đắc tội với quyền quý nào đó trong triều.
Những suy đoán ấy ngày một đáng sợ, Kinh Triệu Doãn làm sao dám điều tra sâu, tóc tai xém trụi lủi vì lo lắng, cuối cùng bọn họ quy kết vụ việc lần này là do đạo tặc quấy phá, bắt một nhóm sơn tặc ngoài thành để kết án.
Ở trong cung, Lý Duệ nghe xong bèn cười lạnh, “Kinh Triệu Doãn khổ thật đấy, chẳng dám đắc tội ai, đành đổ hết cho bọn sơn tặc.”
Những kẻ thích khách vô danh vô phận không để lộ bất cứ manh mối nào, thử hỏi trong thành Trường An này có mấy ai đủ khả năng thao túng?
Trịnh Tùng Đường không ngạc nhiên trước kết cục ấy, “Có thể thấy đối phương đã bắt đầu sốt ruột, lúc này càng cần phải giữ bình tĩnh, không thể rối loạn.”
Lục Cửu lang không nén nổi cơn giận, “Chi bằng cứ làm lớn chuyện, kéo kẻ đứng sau ra ánh sáng, để hắn phải chịu hết mọi nghi ngờ, không thể để hắn trốn mãi trong bóng tối bày ra bộ mặt người tốt được, Điện hạ còn định chờ đến khi nào?”
Trịnh Tùng Đường không đồng tình, “Hiện tại chưa phải là thời cơ chín muồi, chỉ có thể từ từ tính toán, chớ có nôn nóng.”
Lý Duệ cũng đích thân khuyên nhủ, “Ta biết ngươi chịu uất ức, nhưng đại sự không thể hấp tấp. Ta đã tăng cường thêm người bảo vệ ngươi, chắc chắn sẽ giữ ngươi an toàn.”
Lục Cửu lang thở dốc nặng nề, không nói gì thêm, bàn bạc một lúc rồi cáo từ.
Trịnh tiên sinh vuốt râu, hơi nghi ngờ, “Lục Cửu có vẻ mất bình tĩnh rồi. Bản tính hắn là người nhẫn nhịn, không lý nào lại bị một vụ ám sát làm cho hoảng loạn.”
Hạ Húc vừa cười vừa nói đầy ẩn ý, “Một kẻ mạt rệp cậy nhờ vào Điện hạ, nay lại muốn chủ nhân dỗ dành.”
Lý Duệ khó chịu, sinh ra bực dọc.
Trịnh Tùng Đường nhận thấy sự thay đổi ấy nhưng không nói thẳng ra, chỉ ôn tồn bảo, “Kẻ có tài năng hơn người thường hay kiêu ngạo, Điện hạ có con mắt dùng người, cũng nên rộng lượng dung nạp, tương lai hắn thăng hay trầm, chẳng phải đều nằm trong một ý niệm của quý nhân sao?”
Lý Duệ nghe vậy, cơn bực tức cũng tan biến, khẽ mỉm cười, “Đúng thế, Trịnh tiên sinh hãy đến kho riêng của ta chọn vài món tốt, gửi cho Lục Cửu xem như quà an ủi.”
Một sáng ngày hè tưởng chừng bình thường, trời còn tờ mờ tối, phố xá vắng tanh, Lục Cửu lang cưỡi ngựa tới cửa cung để lên triều. Đi cùng hắn là Thạch Đầu và mấy tùy tùng khác, nhưng chưa ra khỏi Lễ Tuyền Phường thì cả hội bất ngờ bị phục kích.
Một nhóm thích khách khoẻ mạnh lao ra từ nơi ẩn nấp, lưỡi đao sáng loáng vung lên, một cái đầu tùy tùng lập tức rơi xuống đất.
Nếu là văn thần hẳn đã bị dọa cho hồn vía lên mây, nhưng Lục Cửu lang đã quen chinh chiến, hắn tức khắc ném đèn lồng đi, rút loan đao bình tĩnh đối phó, Thạch Đầu và tùy tùng vội vã chắn trước bảo vệ chủ nhân.
Thích khách ra tay tàn độc, từng nhát đao đều nhằm lấy mạng, không giống với hạng thích khách bình thường. Lục Cửu lang vốn quen dùng vũ khí cán dài, lúc này cầm loan đao không thuận tay, hơn nữa phe hắn lại ít người, buộc phải vừa chiến đấu vừa lùi vào ngõ hòng tận dụng địa hình hẹp, từ đó giảm bớt thế tấn công dồn dập của địch. Dù giết được mấy tên hung đồ nhưng tùy tùng cũng gần tử trận.
Thạch Đầu đang liều mình chiến đấu thì bất ngờ bị một kẻ đánh lén từ sau lưng, dù hắn nhanh chóng chém ngã tên địch, vẫn không tránh được nhát đâm ở phía trước, bụng hắn bị thương nặng, máu trào ra như suối, mất sức ngã xuống lưng ngựa.
Lục Cửu lang phát điên, nhưng bị đám thích khách bao vây chặt chẽ, nhiều lần xông lên lại chẳng thể nào tới gần cứu viện.
Có thể thấy rõ mục tiêu của lũ thích khách này là Lục Cửu lang, sau khi đánh gục Thạch Đầu liền chuyển sang tấn công mục tiêu chính. Con ngựa không người cầm cương từ từ đi về phía trước, lại may mắn chở Thạch Đầu đang nửa sống nửa chết về đến Lục phủ, dừng lại trước cổng lớn đóng kín. Trong phủ chẳng ai hay biết sự tình, ngược lại, bên nhà hàng xóm có tiếng động.
Hôm nay Hàn Minh Tranh phải vào cung dạy các phi tần bắn cung, Tư Trạm dậy sớm hộ tống, vừa ra khỏi phủ thì bỗng thấy trước cửa hàng xóm có gì đó khác thường, cả người lẫn ngựa bê bết máu me. Cậu kinh hãi, không kịp nghĩ ngợi mà vội vàng đỡ người bị thương xuống ngựa rồi gõ cửa Lục phủ.
Vừa nhìn thấy tình trạng của Thạch Đầu, quản gia của Lục phủ biết ngay có chuyện chẳng lành, lập tức dẫn hộ vệ chạy đi cứu viện.
Tư Trạm còn đang dìu người bị thương, ngỡ ngàng khi thấy một toán người lao ra nhưng chẳng ai thèm đỡ lấy Thạch Đầu, khiến cậu đứng ngây tại chỗ.
Thạch Đầu nửa tỉnh nửa mê, đau đớn tưởng chết đến nơi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên, “Thạch Đầu?”
Hắn cố gắng mở mắt, ngay lập tức trông thấy Hàn Minh Tranh, chẳng hiểu vì sao nước mắt bỗng ứa ra, “… Tướng… Tướng quân…”
Hàn Minh Tranh nghe thấy Tư Trạm hô hoán bèn bước ra, đúng lúc thấy cảnh hộ vệ của Lục phủ chạy đi, lập tức bảo Tư Trạm vào nhà lấy thuốc.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ đầu ngõ chạy tới. Thẩm Minh đến để cùng Hàn Minh Tranh vào cung, thấy thế cũng vô cùng kinh ngạc.
Lục Cửu lang từng dặn Thạch Đầu không được nói chuyện với người nhà họ Hàn, nhưng lúc này hắn cho rằng mình sắp chết, quên hết mọi lời dặn, yếu ớt hỏi, “Tướng quân, Ngũ Thôi… vẫn khoẻ chứ?”
Hàn Minh Tranh giữ chặt vết thương đang chảy máu, dịu dàng đáp, “Hắn rất khoẻ, đã lên làm Chính doanh rồi, còn có một con trai, tên là Ngũ Dũng.”
Thạch Đầu càng khóc nức nở, “Hắn còn nhớ Sử doanh… vậy Vương Trụ thì sao?”
Hàn Minh Tranh lại đáp, “Vương Trụ đã xuất ngũ, mở một hiệu buôn, còn rủ Hứa Thắng làm chưởng quầy, cả hai đều sống rất tốt.”
Thạch Đầu đau đớn, nhưng vừa khóc vừa cười, “Tôi nhớ bọn họ lắm, nhớ doanh trại biết bao…”
Tư Trạm cầm kim sang dược và băng gạc tới, cẩn thận băng bó cho hắn. May sao vết thương ở bụng nhìn thì đáng sợ nhưng thực tế lưỡi đao đâm lệch, không làm tổn thương nội tạng, chỉ cần dưỡng thương một thời gian sẽ hồi phục.
Tư Trạm vừa băng bó vừa an ủi, Thạch Đầu dần dần thả lỏng, thều thào cảm ơn.
Hàn Minh Tranh nói vài câu rồi lùi lại, đứng yên một bên. Thẩm Minh lấy ra chiếc khăn sạch đưa cho nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy rồi lau máu trên tay.
Lục Cửu lang cố gắng cầm cự đến khi viện binh tới, thích khách cũng tản ra chạy trốn. Hắn không quan tâm đến việc truy đuổi, như kẻ điên thúc ngựa lao về tìm Thạch Đầu, nào ngờ vừa về tới nơi thì thấy cảnh tượng ấy, hắn sầm mặt, không buồn nói một lời cảm tạ mà chỉ dìu Thạch Đầu đi thẳng vào phủ Lục.
***
Bầu trời sáng tỏ, trên phố xá náo nhiệt không thôi, hiện trường vụ tập kích đã thu hút đám đông dân chúng hiếu kỳ vây quanh. Vết máu trên mặt đất chưa khô, thi thể nằm la liệt, lúc này tuần vệ mới chậm rãi chạy tới.
Xe ngựa băng qua, Thẩm Minh nhìn ra ngoài qua cửa sổ, biết ngay sự việc không nhỏ, bèn hỏi Hàn Minh Tranh, “Vị Lục tướng quân này từng là thuộc hạ cũ của Hàn gia à?”
Hàn Minh Tranh vẫn luôn im lặng, đến lúc này mới đáp, “Mấy năm trước hắn đã đầu quân cho chủ mới. Theo Thẩm đại nhân thấy, người này liệu có tương lai thế nào trong triều?”
Với cách nhìn của một thế gia, Thẩm Minh khách quan trả lời, “Hắn không có gia tộc hậu thuẫn cũng chẳng có mưu kế sâu xa, thủ đoạn lại quá tàn nhẫn gian trá, mới thăng quan đã gây ra bao nhiêu chuyện, có lẽ khó mà đứng vững lâu dài.”
Hàn Minh Tranh không đáp, suy nghĩ của Thẩm Minh không khác gì Hàn Chiêu Văn.
Lục Cửu lang hành xử vượt quá chuẩn mực, bị không ít người trong triều chỉ trích. Thẩm Minh đã nghe nhiều lời đàm tiếu, trước mặt giai nhân bất giác nói thêm, “Hắn dựa vào Ngũ Hoàng tử để đi lên, quả thật không thiếu mưu mô. Nếu chịu nhẫn nại mười năm từ từ thăng tiến, thận trọng từng bước, có lẽ sẽ đạt được thành tựu, thế nhưng hắn quá tự phụ vào năng lực bản thân, vốn xuất thân hàn môn mà lại phô trương quá mức, không biết đã trở thành cái gai trong mắt bao nhiêu người. Một khi gục ngã, chắc chắn không bao giờ có thể vực dậy.”
Hàn Minh Tranh điềm tĩnh nói, “Chưa bao giờ có người hàn môn bước lên mây xanh, cũng như người sĩ tộc không bao giờ xuống hàng hạ lưu, thế tình vốn là vậy.”
Thẩm Minh mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, ướm lời hỏi, “Hàn gia nhìn nhận hắn thế nào?”
Hàn Minh Tranh trả lời rất bình thản, “Hàn gia còn chưa biết bản thân có được Bệ hạ tín nhiệm hay không, đâu rỗi hơi để ý đến những người không liên quan?”
Thiên tử sau khi trách mắng Vinh Lạc Công chúa đã nhắc tới nhà họ Hàn, rõ ràng là đã có ý định. Thẩm Minh đoán được một phần suy nghĩ của đế vương, trầm ngâm một lúc rồi nói, “Tôi có ba câu hỏi, mong Hàn tiểu thư nghe kỹ.”
Hàn Minh Tranh biết đây là vấn đề quan trọng, lập tức thu tâm lắng nghe.
Thẩm Minh từ tốn nói, “Hà Tây cách kinh thành vạn dặm, Hàn gia sẽ làm gì để chứng minh được lòng trung thành? Hiện tại việc nghị hòa với Thổ Phồn không suôn sẻ, Bệ hạ mong muốn một Hà Tây như thế nào? Nếu Hàn gia kế nhiệm chức Tiết độ sứ, có thể mang lại điều gì cho triều đình?”
Hàn Minh Tranh im lặng, cảm giác như được khai sáng, “Đa tạ Thẩm đại nhân chỉ điểm, Hàn gia vô cùng biết ơn!”
Mỹ nhân vốn thông minh nhanh nhạy, trong khoảnh khắc ấy ánh mắt nàng sáng rực, vẻ đẹp lạnh lùng sắc sảo khiến lòng người rung động, nhưng chính nàng lại chẳng hề hay biết.
Thẩm Minh chợt động lòng, song ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi một câu bâng quơ, “Hàn tiểu thư thấy Trường An thế nào?”
Hàn Minh Tranh vẫn đang mải suy nghĩ, đáp ngay không chút suy tư, “Trường An lộng lẫy, muôn vàn cảnh phồn hoa, là nơi ai cũng khao khát.”
Thẩm Minh tiếp tục hỏi, “Vậy còn con người Trường An?”
Hàn Minh Tranh đáp, “Khiêm nhường mà tinh tuý, nhân tài lớp lớp, vượt xa những vùng đã thấy trên đường đi.”
Thẩm Minh mỉm cười hài lòng, toan nói thêm thì xe ngựa đã dừng trước cửa cung.
***
Vụ ám sát quan viên triều đình gây chấn động khắp nơi. Thiên tử tức giận ra lệnh cho tuần vệ mở rộng quy mô lùng bắt thích khách, ai báo cáo sẽ được thưởng một vạn quan tiền, kẻ bao che ắt bị tru di. Nhưng không cách nào truy ra nguồn gốc từ những kẻ thích khách đã chết, như thể dấu vết đã bị xoá sạch khỏi thế gian.
Từ triều thần đến dân chúng đều bàn tán sôi nổi. Có người đoán đấy là do cô nhân tình Thương nương tử trả thù, có người đoán là tranh chấp tiền bạc ở các sòng bạc, có người cho rằng Vinh Lạc Công chúa không cam lòng, lại có người đoán là Lục Cửu lang đã đắc tội với quyền quý nào đó trong triều.
Những suy đoán ấy ngày một đáng sợ, Kinh Triệu Doãn làm sao dám điều tra sâu, tóc tai xém trụi lủi vì lo lắng, cuối cùng bọn họ quy kết vụ việc lần này là do đạo tặc quấy phá, bắt một nhóm sơn tặc ngoài thành để kết án.
Ở trong cung, Lý Duệ nghe xong bèn cười lạnh, “Kinh Triệu Doãn khổ thật đấy, chẳng dám đắc tội ai, đành đổ hết cho bọn sơn tặc.”
Những kẻ thích khách vô danh vô phận không để lộ bất cứ manh mối nào, thử hỏi trong thành Trường An này có mấy ai đủ khả năng thao túng?
Trịnh Tùng Đường không ngạc nhiên trước kết cục ấy, “Có thể thấy đối phương đã bắt đầu sốt ruột, lúc này càng cần phải giữ bình tĩnh, không thể rối loạn.”
Lục Cửu lang không nén nổi cơn giận, “Chi bằng cứ làm lớn chuyện, kéo kẻ đứng sau ra ánh sáng, để hắn phải chịu hết mọi nghi ngờ, không thể để hắn trốn mãi trong bóng tối bày ra bộ mặt người tốt được, Điện hạ còn định chờ đến khi nào?”
Trịnh Tùng Đường không đồng tình, “Hiện tại chưa phải là thời cơ chín muồi, chỉ có thể từ từ tính toán, chớ có nôn nóng.”
Lý Duệ cũng đích thân khuyên nhủ, “Ta biết ngươi chịu uất ức, nhưng đại sự không thể hấp tấp. Ta đã tăng cường thêm người bảo vệ ngươi, chắc chắn sẽ giữ ngươi an toàn.”
Lục Cửu lang thở dốc nặng nề, không nói gì thêm, bàn bạc một lúc rồi cáo từ.
Trịnh tiên sinh vuốt râu, hơi nghi ngờ, “Lục Cửu có vẻ mất bình tĩnh rồi. Bản tính hắn là người nhẫn nhịn, không lý nào lại bị một vụ ám sát làm cho hoảng loạn.”
Hạ Húc vừa cười vừa nói đầy ẩn ý, “Một kẻ mạt rệp cậy nhờ vào Điện hạ, nay lại muốn chủ nhân dỗ dành.”
Lý Duệ khó chịu, sinh ra bực dọc.
Trịnh Tùng Đường nhận thấy sự thay đổi ấy nhưng không nói thẳng ra, chỉ ôn tồn bảo, “Kẻ có tài năng hơn người thường hay kiêu ngạo, Điện hạ có con mắt dùng người, cũng nên rộng lượng dung nạp, tương lai hắn thăng hay trầm, chẳng phải đều nằm trong một ý niệm của quý nhân sao?”
Lý Duệ nghe vậy, cơn bực tức cũng tan biến, khẽ mỉm cười, “Đúng thế, Trịnh tiên sinh hãy đến kho riêng của ta chọn vài món tốt, gửi cho Lục Cửu xem như quà an ủi.”