Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 85: Biến cùng cực
Giả như giữa con cháu thế gia cũng chia thành đẳng cấp thì chắc chắn Thẩm Minh là kiểu người khiến người ta ngưỡng mộ nhất, ngay đến hội Cao Tuý cũng chỉ biết nhìn lên chứ chẳng thể so bì.
Chàng xuất thân từ danh gia vọng tộc, bẩm sinh thông minh, như cành lan cây ngọc giữa vườn, luôn được các bậc trưởng bối tán thưởng, đồng trang lứa kính phục, là nhân vật phong hoa nổi bật ở Trường An. Mấy năm trước, vợ của Thẩm Minh qua đời vì bạo bệnh, đến nay chàng vẫn chưa tục huyền, bà mai gần như đã giẫm nát cửa phủ Tể tướng, thế nên khi có lời đồn rằng chàng để ý đến tiểu thư nhà họ Hàn, cả thành không khỏi xôn xao bàn tán.
Thẩm Minh vẫn giữ mình đoan chính, chỉ có một hồng nhan tri kỷ ở Nam Khúc, mỗi dịp mười ngày lại đến thưởng hương nghe cầm, trải qua một đêm phong lưu.
Sở Phiên Phiên đã ở bên chàng sáu tháng, hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của vị công tử cao môn này nên không dám tùy tiện dò hỏi, nhưng lần này chẳng nén được tò mò, “Công tử thích Xích Hoàng tướng quân thật sao?”
Thẩm Minh đang nghiên cứu loại hương mới do giai nhân điều chế, không đáp mà hỏi ngược, “Tế tân, long não, đàn hương, thù du, cam tùng, bạch tiễn hương, còn thiếu gì?”
Sở Phiên Phiên sở trường về múa lẫn chế hương, cũng nhờ đó mới được sủng ái, đáp, “Dùng táo ép lấy mật, sấy khô trộn lẫn, cất trong hầm băng mới đạt đủ.”
Thẩm Minh không nghĩ ra điều này, khen một câu, “Quả là khéo léo, mùi hương thanh đạm tươi mát, ngọt ngào thoát tục, không tệ chút nào.”
Sở Phiên Phiên ôm chàng ta từ phía sau, nũng nịu, “Lần trước thiếp có gặp Xích Hoàng tướng quân trong yến tiệc, đẹp thì có đẹp nhưng ít nói, không giống người biết thưởng thức tình thú, lẽ nào ba mũi tên đó đã bắn trúng tim công tử rồi ư?”
Đúng là vậy thật, Thẩm Minh đã nghe vô số lời đồn, ban đầu không để nữ tướng quân nọ vào mắt, cho rằng đó chỉ là cái danh do nhà họ Hàn cố ý tạo ra, đến khi tận mắt thấy nàng cầm cung ở Lạc Du Nguyên, tựa thần nữ lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ nhưng cũng bận lòng vấn vương, vì thế chàng mới nhận lời mời của Hàn Chiêu Văn.
Nhưng dĩ nhiên chàng sẽ không nói ra những điều ấy, chỉ bảo, “Phiên Phiên ghen à?”
Sở Phiên Phiên khẽ cười, ánh mắt ẩn chứa chút kiêu hãnh, “Thiếp chỉ tò mò công tử nói chuyện gì với nàng ấy? Thơ từ ca phú? Cầm khúc hay trà nghệ? Nàng ấy thích loại mực nào? Dùng hương gì?”
Thẩm Minh bật cười, búng nhẹ vào trán nàng ta, giọng bình bình, “Nếu nói về những thứ đó thì ai có thể hơn được các nương tử ở Nam Khúc. Nàng ấy là tướng quân, trong tim chỉ có đại quân binh sĩ, đâu phải là người bận tâm tới phong hoa tuyết nguyệt.”
Sở Phiên Phiên cũng đã gặp vài vị tướng quân, chỉ thấy họ thô lỗ hung hãn, thực không hiểu nổi vì sao có thể khiến một công tử tao nhã như Thẩm Minh rung động.
Thực ra chính Thẩm Minh cũng bất ngờ. Chàng chưa từng nói chuyện với phụ nữ về binh thư chiến lược, kế sách vùng biên hay những bộ lạc lẫn phong tục phức tạp, cảm giác này mới mẻ đến lạ kỳ, lại vô cùng hấp dẫn.
Sở Phiên Phiên hiểu lòng dạ đàn ông, thấy chàng thất thần liền biết không ổn, đang định tìm cách kéo về thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ. Mỗi khi chàng công tử nhà Tể tướng tới nàng ta tuyệt đối không để ai làm phiền, ngay lập tức nổi giận.
Thẩm Minh liếc mắt, “Biết ta ở đây mà còn gõ cửa, chắc chắn có việc cần nhờ, ra xem là ai.”
Cửa vừa mở, quả nhiên một cô gái rưng rưng nước mắt cầu xin, “Xin Thẩm công tử và Sở cô nương cứu lấy nương tử nhà tôi.”
Sở Phiên Phiên nhận ra người này, không khỏi sửng sốt, “Thương nương tử đã gặp chuyện gì sao?”
Người đến chính là thị nữ của Thương nương tử, nàng ta quỳ xuống khóc, “Nương tử bị Vinh Lạc Công chúa triệu kiến, tới nay vẫn chưa trở về, sống chết không rõ.”
Sở Phiên Phiên giật mình, ai ai cũng biết Vinh Lạc Công chúa hách dịch thế nào, đến tướng quân tứ phẩm cũng suýt bị bắn chết thì nói gì đến một nương tử thấp hèn chốn thanh lâu, nàng không khỏi lo lắng, “Sớm đã khuyên Thanh Thanh đừng qua lại với Lục Cửu lang rồi, chỉ được cái mã ngoài chứ xuất thân hàn môn thì có tiền đồ gì? Giờ xem, ngay cả bản thân cũng bị vạ lây.”
Bình thường tuy các cô nương Nam Khúc hay tranh giành với nhau, nhưng hễ gặp chuyện vẫn sẵn sàng hỗ trợ, Sở Phiên Phiên lập tức cầu xin Thẩm Minh.
Thẩm Minh cũng kinh ngạc, Vinh Lạc Công chúa mới bị quở trách nặng nề, không ngờ vẫn chưa kiềm chế, tiếp tục hành động bừa bãi. Nhưng chàng không tiện nhúng tay vào chuyện này, chẳng lẽ lại đem thiệp của phụ thân đến đòi một kỹ nữ, nếu truyền ra ngoài thì thật khó coi.
Cô gái kia đã cầu xin tất cả những khách quý quyền thế của Thương nương tử, song không một ai chịu ra mặt, giờ thấy con trai Tể tướng cũng như vậy, chỉ biết rơi nước mắt, Sở Phiên Phiên nhìn mà xót xa.
Thẩm Minh chẳng còn hứng thú, chỉnh lại y phục rồi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua Trung Khúc, bất chợt thoáng thấy Tưởng Hiên, chàng lấy làm ngạc nhiên. Nghe nói vì con gà lông tím kia mà vị Thiếu giám này đã đặt cược cả gia tài, còn vay nợ với lãi suất cao, cuối cùng thua đến mức tán gia bại sản, không ngờ lúc này vẫn còn vàng bạc để ăn chơi?
***
Quả thật Tưởng Hiên đã rơi vào cảnh cùng đường, vô số chủ nợ hung hăng kéo đến đòi nợ khiến vợ con khóc lóc thảm thiết, không khắc nào yên ổn.
Gã thử vay tiền từ cấp trên, nhưng đổi lại là những tràng cười nhạo tàn nhẫn, bị coi là ruồi muỗi đuổi đi, bạn bè thân thích cũng tránh hắn như tránh tà, cuối cùng lâm vào ngõ cụt, tưởng chừng phải treo cổ tự vẫn thì có người âm thầm báo cho gã một tin tức.
Sắp tới Tuần tra sứ sẽ kiểm tra kho quân sự của U Châu, sẽ mang theo một nhóm người kiểm kê. Quân đội U Châu đang cần điều động một lô vũ khí khẩn cấp để lấp vào chỗ thiếu hụt, người trung gian đã đem theo cơ hội phát tài này tìm đến Tưởng Hiên.
Việc thiếu hụt vũ khí ở kho quân sự các nơi là chuyện thường tình, chỉ cần che đậy miễn qua mắt được là xong, triều đình chẳng bao giờ điều tra sâu. Quân giới giám đang có một lô tồn kho có thể chuyển đi, đợi kiểm tra qua rồi chuyển về, quỷ không hay thần chẳng biết, nợ nần chồng chất của gã sẽ được xóa sạch trong chớp mắt.
Bình thường Tưởng Hiên sẽ cân nhắc cẩn thận, nhưng nay đã bị dồn vào đường cùng, chỉ thiếu nước treo cổ, gã lập tức cắn răng đồng ý. Đêm hôm ấy gã làm giả công văn, sai tâm phúc chất hàng lên xe, chuyển tới địa điểm đã hẹn, đổi lại một hòm nặng trĩu. Khi mở ra, trước mắt là vàng óng ánh.
Nợ nần của Tưởng Hiên đã được xóa sạch, gã lấy lại phong độ, chỉ chờ vũ khí được trả về. Dù trong lòng vẫn bất an nhưng đã cầm trên tay một số tiền lớn, gã lại chìm đắm vào cõi lạc thú. Song ở nơi hỗn tạp như Trung Khúc rất khó tránh được việc gặp người quen, chẳng hạn như Cao Tuý, cháu trai của Lương Quốc công.
Nhà họ Cao có chút quan hệ với nhà ngoại của Tưởng Hiên, hai người cũng coi như quen biết nhưng không thân thiết. Đợt trước đám công tử ăn chơi này đến tụ tập tại Kim Bích Phường, Lục Cửu lang đặt cược vào gà xanh, bất ngờ ăn đậm, liên tục mời các huynh đệ nhậu nhẹt. Cao Tuý từng không ít lần cười nhạo Tưởng Hiên, lần này gặp được chính chủ thì rất hả hê, kéo hắn vào buổi nhậu uống rượu.
Tưởng Hiên không biết chuyện gì đang diễn ra, mù mờ đi theo đám công tử cùng đoán chén đấu rượu. Một lúc sau, Tôn Khuê cũng đến.
Tưởng Hiên nhìn lướt qua, tim đập thình thịch. Người đi cùng Tôn Khuê là một thương gia giàu có, chính là trung gian trong vụ làm ăn vũ khí nọ, nhưng lúc này đối phương tỏ ra không quen biết, Tưởng Hiên cũng giả vờ lần đầu gặp mặt.
Gần đây Tôn Khuê đang rất có thế lực, dịp này còn là Lục Cửu lang mời khách nên càng muốn ra oai hơn, giọng nói cũng cao vài phần.
Lục Cửu lang không hề khó chịu, chỉ mỉm cười, “Tôn huynh có chỗ dựa quả nhiên khác hẳn, ngay cả thần sắc cũng rạng ngời hơn.”
Tôn Khuê nghe mà tự đắc, khịt mũi đáp lại, “Cũng phiền toái lắm, ngày nào cũng có kẻ nịnh bợ, mong ta nói tốt vài câu trước mặt cha nuôi, hại ta lười tham gia tiệc tùng.”
Phải nói vận may của hắn không tệ, cùng là thị vệ cung đình nhưng bám đuôi được Mã An Nam, được thăng chức Trung lang tướng, Lưu Biền ghen tị không thôi, song vẫn bớt mỉa mai mà thay vào đó là tâng bốc đôi câu.
Tôn Khuê thoả mãn, ra vẻ ta đây, “Cha nuôi tốt với ta lắm, đặc biệt ưu ái.”
Ai mà chẳng biết Mã An Nam có tới bảy, tám người con nuôi, muốn hiếu kính cũng phải xếp hàng, nhưng suy cho cùng đấy vẫn là một bước lên mây, đám người xung quanh vừa nói vừa tâng bốc. Tôn Khuê sung sướng đến mức xương cốt nhẹ bẫng, nói chuyện khoác lác, thổi phồng cha nuôi của mình như có quyền lực khắp chốn.
Lục Cửu lang tủm tỉm cười, “Sau này đi theo Tôn huynh đi, Mã đại nhân có quyền thế ngút trời, chắc chắn sẽ không thiếu những tin tức phát tài, khi ấy huynh nhớ nể tình các huynh đệ ở đây mà chia chác một hai nhé.”
Tôn Khuê ngạo mạn đáp, “Có gì khó, chỉ cần cha nuôi nhấc một ngón tay, cơ hội nhiều như nhặt vàng.”
Người khác nghe vậy cũng chẳng có phản ứng, nhưng Tưởng Hiên lập tức hiểu ra, mừng thầm trong bụng.
Chắc chắn Tôn Khuê đã nghe được tin về quân đội U Châu từ chỗ cha nuôi, muốn vận chuyển vũ khí để kiếm lời, nhưng ngại ra mặt nên mới nhờ trung gian. Nếu đã như vậy thì thương vụ lần này có thần tiên dẫn dắt, cần gì phải lo nữa.
Gã ta lập tức yên tâm, hăng hái nịnh nọt, cùng cười đùa làm loạn với cả bọn thâu đêm.
Cho đến khi tiệc tàn, Vệ Tư mới nhớ ra, “Lục Cửu, cô nhân tình cũ của ngươi bị công chúa nhốt lại rồi đấy, không cầu Ngũ Hoàng tử ra tay à?”
Lục Cửu lang tỏ vẻ thờ ơ, biểu cảm lạnh lùng, “Chỉ vì chuyện đó mà phải cầu xin, để Điện hạ phỉ nhổ đầy mặt ta à?”
Cao Tuý vẫn còn vấn vương vẻ quyến rũ của Thương nương tử, than tiếc, “Thương thay một mỹ nhân kiều diễm, Công chúa thật quá đáng.”
Ai lại quan tâm đến sống chết của một kỹ nữ, Lưu Biền cười mỉa, “Lục Cửu vừa thoát chết, tất nhiên phải biết điều co duỗi một thời gian, chỉ mong có người giúp Công chúa hạ hoả.”
Vệ Tư lại xúi bẩy, “Ngươi đã được Xích Hoàng tướng quân cứu, lại có quan hệ cũ, sao không nhân cơ hội này thân thiết với nàng ta, có khi việc lại thành, không để Thẩm công tử được dịp chen vào.”
Cao Tuý cũng hứng thú, “Chưa chắc đâu, nếu đó giờ không có tiến triển với Lục Cửu, khéo nàng ta lại thích dạng thư sinh yếu đuối như Thẩm công tử.”
Tôn Khuê cười mờ ám, “Thẩm công tử chỉ được cái mã chứ cơ thể yếu nhớt, ở trên giường, ai biết ai mạnh hơn? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu được Xích Hoàng tướng quân đè lên, chắc hẳn hắn ta cũng thích lắm.”
Đám công tử phá lên cười ha hả, những chuyện phong lưu luôn kích thích bọn họ, nhất là khi đề cập tới một nữ tướng quân, càng nói càng trở nên thô tục.
Nụ cười của Lục Cửu lang vẫn dán chặt trên mặt, nhưng đôi mắt cụp xuống chứa đầy oán hận, không nói lời nào.
Chàng xuất thân từ danh gia vọng tộc, bẩm sinh thông minh, như cành lan cây ngọc giữa vườn, luôn được các bậc trưởng bối tán thưởng, đồng trang lứa kính phục, là nhân vật phong hoa nổi bật ở Trường An. Mấy năm trước, vợ của Thẩm Minh qua đời vì bạo bệnh, đến nay chàng vẫn chưa tục huyền, bà mai gần như đã giẫm nát cửa phủ Tể tướng, thế nên khi có lời đồn rằng chàng để ý đến tiểu thư nhà họ Hàn, cả thành không khỏi xôn xao bàn tán.
Thẩm Minh vẫn giữ mình đoan chính, chỉ có một hồng nhan tri kỷ ở Nam Khúc, mỗi dịp mười ngày lại đến thưởng hương nghe cầm, trải qua một đêm phong lưu.
Sở Phiên Phiên đã ở bên chàng sáu tháng, hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của vị công tử cao môn này nên không dám tùy tiện dò hỏi, nhưng lần này chẳng nén được tò mò, “Công tử thích Xích Hoàng tướng quân thật sao?”
Thẩm Minh đang nghiên cứu loại hương mới do giai nhân điều chế, không đáp mà hỏi ngược, “Tế tân, long não, đàn hương, thù du, cam tùng, bạch tiễn hương, còn thiếu gì?”
Sở Phiên Phiên sở trường về múa lẫn chế hương, cũng nhờ đó mới được sủng ái, đáp, “Dùng táo ép lấy mật, sấy khô trộn lẫn, cất trong hầm băng mới đạt đủ.”
Thẩm Minh không nghĩ ra điều này, khen một câu, “Quả là khéo léo, mùi hương thanh đạm tươi mát, ngọt ngào thoát tục, không tệ chút nào.”
Sở Phiên Phiên ôm chàng ta từ phía sau, nũng nịu, “Lần trước thiếp có gặp Xích Hoàng tướng quân trong yến tiệc, đẹp thì có đẹp nhưng ít nói, không giống người biết thưởng thức tình thú, lẽ nào ba mũi tên đó đã bắn trúng tim công tử rồi ư?”
Đúng là vậy thật, Thẩm Minh đã nghe vô số lời đồn, ban đầu không để nữ tướng quân nọ vào mắt, cho rằng đó chỉ là cái danh do nhà họ Hàn cố ý tạo ra, đến khi tận mắt thấy nàng cầm cung ở Lạc Du Nguyên, tựa thần nữ lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ nhưng cũng bận lòng vấn vương, vì thế chàng mới nhận lời mời của Hàn Chiêu Văn.
Nhưng dĩ nhiên chàng sẽ không nói ra những điều ấy, chỉ bảo, “Phiên Phiên ghen à?”
Sở Phiên Phiên khẽ cười, ánh mắt ẩn chứa chút kiêu hãnh, “Thiếp chỉ tò mò công tử nói chuyện gì với nàng ấy? Thơ từ ca phú? Cầm khúc hay trà nghệ? Nàng ấy thích loại mực nào? Dùng hương gì?”
Thẩm Minh bật cười, búng nhẹ vào trán nàng ta, giọng bình bình, “Nếu nói về những thứ đó thì ai có thể hơn được các nương tử ở Nam Khúc. Nàng ấy là tướng quân, trong tim chỉ có đại quân binh sĩ, đâu phải là người bận tâm tới phong hoa tuyết nguyệt.”
Sở Phiên Phiên cũng đã gặp vài vị tướng quân, chỉ thấy họ thô lỗ hung hãn, thực không hiểu nổi vì sao có thể khiến một công tử tao nhã như Thẩm Minh rung động.
Thực ra chính Thẩm Minh cũng bất ngờ. Chàng chưa từng nói chuyện với phụ nữ về binh thư chiến lược, kế sách vùng biên hay những bộ lạc lẫn phong tục phức tạp, cảm giác này mới mẻ đến lạ kỳ, lại vô cùng hấp dẫn.
Sở Phiên Phiên hiểu lòng dạ đàn ông, thấy chàng thất thần liền biết không ổn, đang định tìm cách kéo về thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ. Mỗi khi chàng công tử nhà Tể tướng tới nàng ta tuyệt đối không để ai làm phiền, ngay lập tức nổi giận.
Thẩm Minh liếc mắt, “Biết ta ở đây mà còn gõ cửa, chắc chắn có việc cần nhờ, ra xem là ai.”
Cửa vừa mở, quả nhiên một cô gái rưng rưng nước mắt cầu xin, “Xin Thẩm công tử và Sở cô nương cứu lấy nương tử nhà tôi.”
Sở Phiên Phiên nhận ra người này, không khỏi sửng sốt, “Thương nương tử đã gặp chuyện gì sao?”
Người đến chính là thị nữ của Thương nương tử, nàng ta quỳ xuống khóc, “Nương tử bị Vinh Lạc Công chúa triệu kiến, tới nay vẫn chưa trở về, sống chết không rõ.”
Sở Phiên Phiên giật mình, ai ai cũng biết Vinh Lạc Công chúa hách dịch thế nào, đến tướng quân tứ phẩm cũng suýt bị bắn chết thì nói gì đến một nương tử thấp hèn chốn thanh lâu, nàng không khỏi lo lắng, “Sớm đã khuyên Thanh Thanh đừng qua lại với Lục Cửu lang rồi, chỉ được cái mã ngoài chứ xuất thân hàn môn thì có tiền đồ gì? Giờ xem, ngay cả bản thân cũng bị vạ lây.”
Bình thường tuy các cô nương Nam Khúc hay tranh giành với nhau, nhưng hễ gặp chuyện vẫn sẵn sàng hỗ trợ, Sở Phiên Phiên lập tức cầu xin Thẩm Minh.
Thẩm Minh cũng kinh ngạc, Vinh Lạc Công chúa mới bị quở trách nặng nề, không ngờ vẫn chưa kiềm chế, tiếp tục hành động bừa bãi. Nhưng chàng không tiện nhúng tay vào chuyện này, chẳng lẽ lại đem thiệp của phụ thân đến đòi một kỹ nữ, nếu truyền ra ngoài thì thật khó coi.
Cô gái kia đã cầu xin tất cả những khách quý quyền thế của Thương nương tử, song không một ai chịu ra mặt, giờ thấy con trai Tể tướng cũng như vậy, chỉ biết rơi nước mắt, Sở Phiên Phiên nhìn mà xót xa.
Thẩm Minh chẳng còn hứng thú, chỉnh lại y phục rồi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua Trung Khúc, bất chợt thoáng thấy Tưởng Hiên, chàng lấy làm ngạc nhiên. Nghe nói vì con gà lông tím kia mà vị Thiếu giám này đã đặt cược cả gia tài, còn vay nợ với lãi suất cao, cuối cùng thua đến mức tán gia bại sản, không ngờ lúc này vẫn còn vàng bạc để ăn chơi?
***
Quả thật Tưởng Hiên đã rơi vào cảnh cùng đường, vô số chủ nợ hung hăng kéo đến đòi nợ khiến vợ con khóc lóc thảm thiết, không khắc nào yên ổn.
Gã thử vay tiền từ cấp trên, nhưng đổi lại là những tràng cười nhạo tàn nhẫn, bị coi là ruồi muỗi đuổi đi, bạn bè thân thích cũng tránh hắn như tránh tà, cuối cùng lâm vào ngõ cụt, tưởng chừng phải treo cổ tự vẫn thì có người âm thầm báo cho gã một tin tức.
Sắp tới Tuần tra sứ sẽ kiểm tra kho quân sự của U Châu, sẽ mang theo một nhóm người kiểm kê. Quân đội U Châu đang cần điều động một lô vũ khí khẩn cấp để lấp vào chỗ thiếu hụt, người trung gian đã đem theo cơ hội phát tài này tìm đến Tưởng Hiên.
Việc thiếu hụt vũ khí ở kho quân sự các nơi là chuyện thường tình, chỉ cần che đậy miễn qua mắt được là xong, triều đình chẳng bao giờ điều tra sâu. Quân giới giám đang có một lô tồn kho có thể chuyển đi, đợi kiểm tra qua rồi chuyển về, quỷ không hay thần chẳng biết, nợ nần chồng chất của gã sẽ được xóa sạch trong chớp mắt.
Bình thường Tưởng Hiên sẽ cân nhắc cẩn thận, nhưng nay đã bị dồn vào đường cùng, chỉ thiếu nước treo cổ, gã lập tức cắn răng đồng ý. Đêm hôm ấy gã làm giả công văn, sai tâm phúc chất hàng lên xe, chuyển tới địa điểm đã hẹn, đổi lại một hòm nặng trĩu. Khi mở ra, trước mắt là vàng óng ánh.
Nợ nần của Tưởng Hiên đã được xóa sạch, gã lấy lại phong độ, chỉ chờ vũ khí được trả về. Dù trong lòng vẫn bất an nhưng đã cầm trên tay một số tiền lớn, gã lại chìm đắm vào cõi lạc thú. Song ở nơi hỗn tạp như Trung Khúc rất khó tránh được việc gặp người quen, chẳng hạn như Cao Tuý, cháu trai của Lương Quốc công.
Nhà họ Cao có chút quan hệ với nhà ngoại của Tưởng Hiên, hai người cũng coi như quen biết nhưng không thân thiết. Đợt trước đám công tử ăn chơi này đến tụ tập tại Kim Bích Phường, Lục Cửu lang đặt cược vào gà xanh, bất ngờ ăn đậm, liên tục mời các huynh đệ nhậu nhẹt. Cao Tuý từng không ít lần cười nhạo Tưởng Hiên, lần này gặp được chính chủ thì rất hả hê, kéo hắn vào buổi nhậu uống rượu.
Tưởng Hiên không biết chuyện gì đang diễn ra, mù mờ đi theo đám công tử cùng đoán chén đấu rượu. Một lúc sau, Tôn Khuê cũng đến.
Tưởng Hiên nhìn lướt qua, tim đập thình thịch. Người đi cùng Tôn Khuê là một thương gia giàu có, chính là trung gian trong vụ làm ăn vũ khí nọ, nhưng lúc này đối phương tỏ ra không quen biết, Tưởng Hiên cũng giả vờ lần đầu gặp mặt.
Gần đây Tôn Khuê đang rất có thế lực, dịp này còn là Lục Cửu lang mời khách nên càng muốn ra oai hơn, giọng nói cũng cao vài phần.
Lục Cửu lang không hề khó chịu, chỉ mỉm cười, “Tôn huynh có chỗ dựa quả nhiên khác hẳn, ngay cả thần sắc cũng rạng ngời hơn.”
Tôn Khuê nghe mà tự đắc, khịt mũi đáp lại, “Cũng phiền toái lắm, ngày nào cũng có kẻ nịnh bợ, mong ta nói tốt vài câu trước mặt cha nuôi, hại ta lười tham gia tiệc tùng.”
Phải nói vận may của hắn không tệ, cùng là thị vệ cung đình nhưng bám đuôi được Mã An Nam, được thăng chức Trung lang tướng, Lưu Biền ghen tị không thôi, song vẫn bớt mỉa mai mà thay vào đó là tâng bốc đôi câu.
Tôn Khuê thoả mãn, ra vẻ ta đây, “Cha nuôi tốt với ta lắm, đặc biệt ưu ái.”
Ai mà chẳng biết Mã An Nam có tới bảy, tám người con nuôi, muốn hiếu kính cũng phải xếp hàng, nhưng suy cho cùng đấy vẫn là một bước lên mây, đám người xung quanh vừa nói vừa tâng bốc. Tôn Khuê sung sướng đến mức xương cốt nhẹ bẫng, nói chuyện khoác lác, thổi phồng cha nuôi của mình như có quyền lực khắp chốn.
Lục Cửu lang tủm tỉm cười, “Sau này đi theo Tôn huynh đi, Mã đại nhân có quyền thế ngút trời, chắc chắn sẽ không thiếu những tin tức phát tài, khi ấy huynh nhớ nể tình các huynh đệ ở đây mà chia chác một hai nhé.”
Tôn Khuê ngạo mạn đáp, “Có gì khó, chỉ cần cha nuôi nhấc một ngón tay, cơ hội nhiều như nhặt vàng.”
Người khác nghe vậy cũng chẳng có phản ứng, nhưng Tưởng Hiên lập tức hiểu ra, mừng thầm trong bụng.
Chắc chắn Tôn Khuê đã nghe được tin về quân đội U Châu từ chỗ cha nuôi, muốn vận chuyển vũ khí để kiếm lời, nhưng ngại ra mặt nên mới nhờ trung gian. Nếu đã như vậy thì thương vụ lần này có thần tiên dẫn dắt, cần gì phải lo nữa.
Gã ta lập tức yên tâm, hăng hái nịnh nọt, cùng cười đùa làm loạn với cả bọn thâu đêm.
Cho đến khi tiệc tàn, Vệ Tư mới nhớ ra, “Lục Cửu, cô nhân tình cũ của ngươi bị công chúa nhốt lại rồi đấy, không cầu Ngũ Hoàng tử ra tay à?”
Lục Cửu lang tỏ vẻ thờ ơ, biểu cảm lạnh lùng, “Chỉ vì chuyện đó mà phải cầu xin, để Điện hạ phỉ nhổ đầy mặt ta à?”
Cao Tuý vẫn còn vấn vương vẻ quyến rũ của Thương nương tử, than tiếc, “Thương thay một mỹ nhân kiều diễm, Công chúa thật quá đáng.”
Ai lại quan tâm đến sống chết của một kỹ nữ, Lưu Biền cười mỉa, “Lục Cửu vừa thoát chết, tất nhiên phải biết điều co duỗi một thời gian, chỉ mong có người giúp Công chúa hạ hoả.”
Vệ Tư lại xúi bẩy, “Ngươi đã được Xích Hoàng tướng quân cứu, lại có quan hệ cũ, sao không nhân cơ hội này thân thiết với nàng ta, có khi việc lại thành, không để Thẩm công tử được dịp chen vào.”
Cao Tuý cũng hứng thú, “Chưa chắc đâu, nếu đó giờ không có tiến triển với Lục Cửu, khéo nàng ta lại thích dạng thư sinh yếu đuối như Thẩm công tử.”
Tôn Khuê cười mờ ám, “Thẩm công tử chỉ được cái mã chứ cơ thể yếu nhớt, ở trên giường, ai biết ai mạnh hơn? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu được Xích Hoàng tướng quân đè lên, chắc hẳn hắn ta cũng thích lắm.”
Đám công tử phá lên cười ha hả, những chuyện phong lưu luôn kích thích bọn họ, nhất là khi đề cập tới một nữ tướng quân, càng nói càng trở nên thô tục.
Nụ cười của Lục Cửu lang vẫn dán chặt trên mặt, nhưng đôi mắt cụp xuống chứa đầy oán hận, không nói lời nào.