Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm
Chương 6
"Em về nhà với tôi đi."
- --
Trong nửa tháng sau, có lẽ vì bị dọa bởi vết sẹo, Thương Mộ quả nhiên ngoan ngoãn đến bệnh viện trường để thay băng. Chu Vọng Xuyên có khi ở đó, có khi không. Lúc anh không trực, anh sẽ nhờ bác sĩ trực hôm đó thay.
Cứ như vậy, hai người dần quen nhau, nhưng cũng không đến mức quá thân thiết. Gặp nhau trên đường sẽ dừng lại trò chuyện vài câu. Không gặp thì cũng không chủ động liên lạc.
Nhưng có lẽ vào đêm hôm đó, chuyện gia đình cậu đã khiến Chu Vọng Xuyên động lòng trắc ẩn, sự quan tâm của anh dành cho Thương Mộ âm thầm vượt quá những bệnh nhân khác.
Ví dụ, anh biết được bạn học nhỏ này có thành tích rất xuất sắc, học kỳ đầu tiên nhập học đã giành được học bổng quốc gia; tuần trước vừa đạt giải nhất cuộc thi sáng tạo của Khoa Thiết kế; cậu còn làm người mẫu bán thời gian cho một vài thương hiệu thời trang, chụp ảnh bìa cho nhiều tạp chí. Không hiểu sao, đây không phải là lĩnh vực Chu Vọng Xuyên am hiểu, vậy mà anh lại từng thấy những ảnh bìa tạp chí đó – chỉ là không nhớ đã thấy ở đâu.
Ngoài ra, bạn học nhỏ còn là khách quen trên "bức tường tỏ tình" của trường, một tuần có thể nhận được hơn ba lời tỏ tình ẩn danh. Chu Vọng Xuyên thậm chí còn tình cờ thấy trực tiếp một lần –
Hôm đó, anh đang cho mèo hoang ăn ở góc rừng liễu ven hồ trong trường, xuyên qua bụi cây xanh mướt, một giọng nói trong trẻo quen thuộc vọng đến: "Xin lỗi, tôi không thích hoa, cũng không muốn yêu đương, chỉ muốn học tập cho tốt."
Ngay sau đó, một nữ sinh ôm mặt chạy ra khỏi rừng cây, vừa chạy vừa nức nở ném bó hoa hồng vào thùng rác bên hồ.
Chu Vọng Xuyên đổ thức ăn cho mèo, đặt hộp thức ăn đóng hộp xuống, lại đặt một chiếc hộp giấy nhỏ phía sau bụi cây, đang định rời đi thì thấy Thương Mộ đút hai tay vào túi, thong thả bước ra khỏi rừng.
Nhìn thấy Chu Vọng Xuyên, cậu có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: "Đàn anh, trùng hợp thế."
Cậu bước đến, nhìn thức ăn cho mèo và thức ăn đóng hộp dưới đất, hỏi: "Ở đây có mèo sao?"
Chu Vọng Xuyên nói: "Có. Nhưng nó khá nghịch ngợm, muốn gặp nó thì cần phải có duyên."
Vừa nói xong, từ bụi cây truyền đến tiếng xào xạc, hai bàn chân trắng đen đi ra cành cây thấp, lộ ra một đôi mắt đen láy, một chú mèo con đáng yêu với bộ lông đốm bò sữa vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào họ.
Chu Vọng Xuyên ngồi xổm xuống, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Hắc, lại đây."
Chú mèo con từ từ tiến lại gần, liếm ngón tay Chu Vọng Xuyên, nằm xuống đất để lộ bụng, phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.
Thương Mộ ngồi xổm xuống bên cạnh anh, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Anh gọi nó là Tiểu Hắc? Nó không phải mèo cái sao?"
"Tên gọi ngẫu nhiên thôi, lông đen trên người nó nhiều mà." Chu Vọng Xuyên đẩy hộp thức ăn lại gần, mèo con ăn ngon lành, anh quay đầu cười nói, "Cậu thấy không hay thì có thể đặt lại tên khác."
Thương Mộ thật sự suy nghĩ, một lúc sau mới nói: ""Tứ Hỉ" thì sao? Hoa văn trên mặt nó giống hai viên sủi cảo Tứ Hỉ."
(Tứ Hỉ là một loại sủi cảo có hình dáng đặc biệt, thường được ăn trong các dịp lễ tết ở Trung Quốc)
Chu Vọng Xuyên cười: "Hay đấy."
Tứ Hỉ ăn xong thức ăn đóng hộp, nằm dài ra đất duỗi thẳng tứ chi, lười biếng ngáp một cái.
Chu Vọng Xuyên nhìn thấy nét do dự trên mặt Thương Mộ, liền nói: "Cậu muốn sờ thì cứ sờ, nó không bẩn đâu, tuần trước tôi đã tắm rửa, tẩy giun và tiêm phòng cho nó rồi."
Thương Mộ ngập ngừng đưa ngón tay ra, chạm vào cằm mèo con, mèo con cọ cọ một cách thân thiết, phát ra tiếng gừ gừ. Trên mặt cậu thoáng qua vẻ ngạc nhiên và dịu dàng.
Chu Vọng Xuyên mỉm cười, thành thạo xoa bụng mèo.
Buổi chiều đầu đông, ven hồ và rừng cây là nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp đôi, hai người đàn ông ngồi xổm ở đây cùng nhau vuốt ve một chú mèo, trông thế nào cũng thấy kỳ lạ. Tay của cả hai đồng thời khựng lại, rồi lại đồng thời rút về.
Tứ Hỉ kêu lên hai tiếng bất mãn.
Sau hôm đó, khi Chu Vọng Xuyên đến thêm thức ăn cho mèo, anh phát hiện bát thức ăn đã đầy. Anh nghĩ ngợi một chút, chụp ảnh bát thức ăn gửi cho Thương Mộ, hỏi: Cậu thêm thức ăn cho mèo à?
Đây là tin nhắn đầu tiên hai người gửi cho nhau sau khi kết bạn trên WeChat.
Thương Mộ nhanh chóng trả lời: Hôm nay tình cờ đi ngang qua đó, nên tiện thể thêm vào.
Tứ Hỉ ăn no đang phơi nắng, Chu Vọng Xuyên chụp vài bức ảnh tư thế ngủ quyến rũ của nó gửi qua, lại nói: Ăn rất ngon lành.
Trong thời gian tiếp theo, Chu Vọng Xuyên vẫn đến thêm thức ăn cho mèo mỗi tuần một lần. Bát thức ăn khi thì đầy, khi thì gần hết, anh liền biết Thương Mộ dạo này bận hay rảnh.
Hai người cũng trò chuyện thường xuyên hơn, ảnh mèo xinh xắn tràn ngập khung chat.
Đây đúng là cảm giác kỳ lạ, hai người trong khuôn viên trường rộng lớn cùng nhau nuôi một chú mèo tên Tứ Hỉ, người này bận thì người kia sẽ đến thường xuyên hơn. Không gặp mặt, nhưng lại có một sự ăn ý kỳ lạ.
Chú mèo con có rất nhiều tên gọi khác nhau, các bạn học gọi nó là "Tiểu Hắc", "Tiểu Bạch", "Bò Sữa", "Bé Ngoan", "Bé Bò", mỗi người gọi một kiểu. Nhưng chỉ ở chỗ Chu Vọng Xuyên và Thương Mộ, nó mới được gọi là "Tứ Hỉ".
Sau kỳ nghỉ đông, trường học ngày càng vắng vẻ, gần Tết lại càng hiu quạnh.
Sáng ngày 30 Tết, Chu Vọng Xuyên nhận được lì xì từ cả ba và mẹ, cùng tin nhắn vui vẻ: Con trai, năm nay ba mẹ không về ăn Tết, con tự lo ăn mặc nhé ^_^ Mẹ yêu con ~
Bố mẹ anh đã nghỉ hưu từ sớm, đi du lịch khắp nơi trên thế giới, bây giờ chắc đang tắm nắng ở Sri Lanka. Chu Vọng Xuyên trả lời tin nhắn, cầm hai cuốn sách y khoa đến bệnh viện trường trực.
Sau khi trời tối, Chu Vọng Xuyên tiễn một bạn học bị cảm ho về, đang định tan làm thì cửa bị gõ nhẹ, Thương Mộ mặc áo khoác dạ đen mỏng bước vào.
"Bác sĩ, có băng cá nhân không ạ?" Cậu giơ tay phải lên, để lộ ngón áp út được quấn vội bằng giấy vệ sinh. "Lật sách nhanh quá, bị giấy cứa vào tay, ký túc xá lại hết băng cá nhân rồi."
Vết thương không lớn, chỉ là một vết cứa nông. Chu Vọng Xuyên lấy băng cá nhân từ trong ngăn kéo ra giúp cậu dán vào. Ngón tay chạm nhau, tay hai người một nóng một lạnh, chênh lệch rõ rệt.
Chu Vọng Xuyên nhìn thoáng qua bộ quần áo có phần mỏng manh của cậu, hỏi: "Sinh viên Khoa Thiết kế các cậu đều như vậy sao? Thà run cầm cập cũng không chịu mặc áo phao cho ấm."
Thương Mộ đáp: "Trong ký túc xá không lạnh."
Từ khi có một chú mèo chung, quan hệ của hai người đã gần gũi hơn rất nhiều, đề tài tán gẫu cũng nhiều hơn trước.
Chu Vọng Xuyên lấy ra một hộp băng cá nhân đưa cho cậu: "Mùa đông thời tiết khô hanh, da người sẽ mỏng đi nên rất dễ bị cứa vào, ngày thường chú ý một chút."
"Cảm ơn bác sĩ." Thương Mộ quét mã thanh toán, đứng dậy rời đi.
Chu Vọng Xuyên nhìn thoáng qua tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, lại nhìn bóng lưng có phần gầy gò của Thương Mộ, một sự thôi thúc khó hiểu khiến anh lên tiếng: "Chờ đã."
Thương Mộ quay người lại, nghi hoặc nhìn anh: "Hửm?"
"Nếu tối nay em không có việc gì..." Chu Vọng Xuyên cân nhắc từ ngữ, dừng một chút, anh cảm thấy những lời tiếp theo sẽ rất đường đột. Nhưng vừa nhớ tới vết máu đỏ tươi trong con hẻm tối, cùng lời tâm sự trong phòng khám nhỏ, anh nói-
"Em về nhà với tôi đi."
"Tết nhất đến nơi rồi, đừng một mình buồn bã trong ký túc xá. Nhà tôi không có ai, không có gì phải lo." Chu Vọng Xuyên lại bổ sung, "Tất nhiên, nếu em bận việc thì thôi vậy."
Biểu cảm của Thương Mộ từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc, rồi lại trở nên trầm ngâm. Sau đó, cậu chớp chớp mắt, khẽ gọi: "Đàn anh."
"Giữa nam nữ, tặng hoa hồng, mời người ta về nhà mình ăn Tết, đều là những hành động đáng để suy nghĩ. Nhưng em và đàn anh đều là nam, chắc là không sao, đúng không?"
Nụ cười ấy dường như có ma lực đảo ngược thời gian, Chu Vọng Xuyên thoáng chốc ngẩn người, nhớ tới buổi chiều tà đầu hè năm ấy, ánh tà dương chiếu lên những cánh hoa hồng đỏ tươi. Lại nhớ tới buổi trưa đầu đông hôm đó, tay hai người cùng vuốt ve một chú mèo tên Tứ Hỉ.
Thương Mộ nở một nụ cười rất ngọt ngào: "Đúng không, đàn anh?"
Chu Vọng Xuyên chưa kịp tháo ống nghe, đầu nghe vừa vặn đặt ở vị trí ngực anh. Anh nghi ngờ ống nghe bị hỏng, nếu không thì trái tim luôn khỏe mạnh ổn định của anh, sao lại phát ra những tiếng đập ồn ào như vậy.
***
Ánh bình minh bên bờ biển xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, nhẹ nhàng nhảy nhót trên hàng mi cong của người đang say ngủ.
Thương Mộ tỉnh dậy, uể oải duỗi người, rồi lại lật người, ôm gối cọ cọ vào mặt.
Tỉnh ngủ một lúc, cậu ngồi dậy, một tay cầm bông hồng trên đầu giường, đưa lên mũi ngửi kỹ, tay kia lướt xem lịch sử trò chuyện trong điện thoại.
Tám tiếng trước: "Bạn học nhỏ, ngủ ngon."
Hai mươi phút trước: "Chào buổi sáng, cục cưng."
Cậu nhìn hai tin nhắn này, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ. Khi rửa mặt, cậu tiện tay cắt tỉa cành hoa hồng, thay nước, thậm chí còn ngân nga vài câu hát.
Nhưng tâm trạng tốt đẹp này đã bị phá hỏng trong buổi chụp hình.
"Từ góc nhìn của một nhiệp ảnh chuyên nghiệp, tôi không đồng ý với quan điểm của anh." Cliff lắc đầu, lần thứ năm nói như vậy.
Bầu không khí tại hiện trường có chút ngưng trệ.
Thương Mộ hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt Cliff. Cậu phân biệt được đâu là bắt bẻ, đâu là trao đổi.
"Ngài nhiếp ảnh gia, mời anh đi theo tôi một chút."
Thương Mộ bỏ lại câu nói này, đi ra khỏi trường quay. Cliff đi theo anh.
Đến một góc khuất không ai nhìn thấy, Thương Mộ trầm giọng nói: "Ngài nhiếp ảnh gia, anh không nên mang quá nhiều cảm xúc cá nhân vào công việc."
Cliff nở một nụ cười: "Thầy Thương, cơ thể em rất đẹp, giọng nói cũng rất hay."
Thương Mộ đang định lên tiếng, lại bị câu nói tiếp theo của anh ta chặn lại.
"— Buổi livestream tối qua, rất đặc sắc."
Cliff tiếp tục nói với giọng điệu có phần tiếc nuối: "Mặt nạ thì che được gì chứ? Xương quai xanh của em, đường nét hàm dưới của em đẹp như vậy, lại bị em để lộ ra ngoài, chỉ che đi nửa khuôn mặt trên... thì che được gì chứ?"
"Chỉ là..." Cliff nhếch mép, hạ giọng nói: "Nếu đồng nghiệp, lãnh đạo trong công ty biết em có sở thích như vậy, sẽ nghĩ... em là một kẻ biến thái sao?"
Thương Mộ lười biếng tựa lưng vào vách đá, nhướng mày: "Anh muốn nói gì?"
"Chỉ cần em thực hành với tôi một lần thôi." Cliff mỉm cười nói, "Em nên biết giá trị của cuộn phim trong tay tôi, tôi muốn lăng xê một người dễ như lật bàn tay."
"Ồ?" Thương Mộ nhìn hắn ta, "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Cliff nói với giọng tiếc nuối: "Vậy thì tiếc lắm, tôi không thể làm xong hợp tác lần này, cũng không chắc sẽ giữ kín chuyện này đâu."
Thương Mộ cúi đầu xoa xoa khớp ngón tay, thản nhiên hỏi: "Anh uy hiếp tôi?"
Cliff cười mà không nói.
Giây tiếp theo, hắn ta hét lên thảm thiết, ngã nhào xuống đất.
"Mày... mày dám đánh tao?"
Thương Mộ trực tiếp dùng hành động trả lời hắn ta, lại một quyền nữa giáng mạnh vào ngực hắn ta.
Cliff sau khi sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, vươn tay đánh trả. Nhưng hắn ta hiển nhiên không phải đối thủ của Thương Mộ, sau vài cú, hắn ta bị Thương Mộ đạp dưới chân, không thể động đậy.
"Mày chờ đó! Mày cứ chờ thân bại danh liệt đi!" Cliff vừa giận vừa sợ, gầm gừ.
Thương Mộ thong thả cười, từ trong túi áo móc ra một vật nhỏ, nhẹ nhàng ấn một cái.
"Em nên biết giá trị của cuộn phim trong tay tôi, tôi muốn lăng xê một người dễ như lật bàn tay..."
Cậu ấn nút tạm dừng, âm thanh biến mất.
"Ngài nhiếp ảnh gia, vậy chúng ta cùng xem nhé, rốt cuộc là ai thân bại danh liệt trước."
Thương Mộ dùng mũi giày đá đá cằm Cliff, rời khỏi địa điểm chụp hình.
Cứ tưởng hôm nay sẽ không tồi tệ hơn nữa, nhưng khi về đến khách sạn, một cuộc điện thoại khiến trái tim cậu hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
"Xin chào, xin hỏi có phải anh Thương Mộ không? Tôi gọi từ nhà tù Thạch Sơn." Đầu dây bên kia nói, "Cha của anh Thương Hồng Thắng được chẩn đoán sơ bộ mắc bệnh ung thư gan, muốn xin bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh, khi nào anh rảnh đến đây một chuyến ạ?"
Thương Mộ từ khi nghe thấy cái tên đó, ngón tay đã bắt đầu co giật, tất cả những ký ức đau khổ bị chôn vùi như thủy triều ùa về, cậu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không làm thủ tục cho ông ta, ông ta chết trong tù càng tốt."
Cúp điện thoại, Thương Mộ thở hổn hển vài hơi, cậu nắm lấy cổ bình hoa mỏng manh, dùng sức đập xuống mặt bàn, tiếng vỡ vụn vang lên, mảnh sứ rơi đầy đất.
Đóa hồng nằm lặng lẽ giữa nước và mảnh vỡ sứ.
Thương Mộ nhặt đóa hoa lên, nắm chặt, gai nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay và đầu ngón tay, máu tươi theo cành hoa chảy xuống. Toàn thân cậu căng cứng, thờ ơ nhìn dòng máu chảy.
Vài phút sau, cậu bình tĩnh lại, gọi một cuộc điện thoại.
*
Bệnh viện Nhân dân thành phố Bình Tây, phòng khám của chủ nhiệm khoa Tiêu hóa.
"Được rồi, chú cầm giấy này đi đóng phí chụp CT. Sau khi có kết quả thì trực tiếp đến tìm tôi, không cần đăng ký lại."
Chu Vọng Xuyên đưa tờ giấy đã in ra, bệnh nhân nhận lấy có chút do dự.
Anh ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Bệnh nhân là một công nhân nhập cư, mặc chiếc áo khoác đã sờn đến mức không nhìn ra màu sắc, đôi bàn tay đầy vết thương thô ráp và chai sạn. Nghe vậy, ông ấy có chút bồn chồn xoa xoa tay, hỏi: "Bác sĩ, tôi... không chụp CT được không? Tôi không có bảo hiểm y tế, thuốc cũng không cần kê loại tốt quá..."
Chu Vọng Xuyên hiểu ý ông, ra hiệu cho ông đưa cổ tay ra. Sau khi bệnh nhân đưa tay, Chu Vọng Xuyên bắt mạch cho cả hai tay ông ta, lại hỏi kỹ thêm vài câu, bệnh nhân lo lắng trả lời.
"Được, tôi có thể hiểu được phần nào." Chu Vọng Xuyên gạch bỏ đơn thuốc đã kê trước đó, viết lại đơn thuốc khác, "Mấy loại thuốc này sẽ rẻ hơn rất nhiều, nhưng hiệu quả không bằng mấy loại trước, chú phải uống sẽ lâu hơn một chút, nhưng kiên trì cũng khỏi thôi."
"Kinh nghiệm phán đoán của con người dù sao cũng không bằng máy móc, khi nào rảnh thì chú vẫn nên bổ sung chụp CT."
Chu Vọng Xuyên vừa nói vừa đưa tờ đơn khám bệnh mới cho ông ấy: "Đóng tiền xong thì chú nhớ đến hiệu thuốc lấy thuốc nhé."
Bệnh nhân cảm kích nhận lấy tờ đơn: "Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!"
Lúc này điện thoại di động reo lên, Chu Vọng Xuyên nhìn thoáng qua màn hình hiển thị cuộc gọi đến, sau khi nghe máy liền dịu dàng nói: "Cục cưng, sao vậy?"
"Đến đón em."
"Được." Chu Vọng Xuyên lập tức đáp, "Là địa chỉ tối qua anh đặt đồ ăn cho em đúng không? Khách sạn Thâm Lam thành phố K?"
Đầu dây bên kia, Thương Mộ nghe thấy câu trả lời của anh, trái tim đang treo lơ lửng nhẹ nhàng hạ xuống một nửa: "Ừm, máy bay, tám giờ."
"Được." Chu Vọng Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay, "Anh đặt..."
Câu nói còn chưa dứt, giọng nói của y tá đã vang lên từ cửa: "Bác sĩ Chu, công tác chuẩn bị trước phẫu thuật cho giường số 13 đã hoàn tất, ca mổ sẽ bắt đầu trong hai mươi phút nữa."
Chu Vọng Xuyên làm dấu OK với y tá, rồi nói vào điện thoại: "Anh đặt vé máy bay, đợi anh nhé."
Thương Mộ im lặng một lúc, đột nhiên cười lạnh một tiếng, bực bội nói: "Thôi, bác sĩ cứu khổ cứu nạn, đừng quan tâm sống chết của tôi nữa."
"Đừng đến nữa." Cậu lạnh lùng nói, "Tôi tìm người khác."
Điện thoại bị cúp máy một cách phũ phàng.
Chu Vọng Xuyên kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, lập tức gọi lại, nhưng chỉ nghe thấy giọng nữ lạnh lùng máy móc: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
___
[Lily]
Công có bệnh, tâm trạng bất an lo sợ, đỏng đảnh hay giận dỗi, mà thụ cũng luôn giữ suy nghĩ trong lòng, cả hai lại đã quen với việc cãi nhau sau nhiều năm bên nhau, nói được vài câu liền có chuyện. Về sau cả hai sẽ hiểu nhau hơn rồi sẽ khác, thụ vẫn một lòng sủng công.
- --
Trong nửa tháng sau, có lẽ vì bị dọa bởi vết sẹo, Thương Mộ quả nhiên ngoan ngoãn đến bệnh viện trường để thay băng. Chu Vọng Xuyên có khi ở đó, có khi không. Lúc anh không trực, anh sẽ nhờ bác sĩ trực hôm đó thay.
Cứ như vậy, hai người dần quen nhau, nhưng cũng không đến mức quá thân thiết. Gặp nhau trên đường sẽ dừng lại trò chuyện vài câu. Không gặp thì cũng không chủ động liên lạc.
Nhưng có lẽ vào đêm hôm đó, chuyện gia đình cậu đã khiến Chu Vọng Xuyên động lòng trắc ẩn, sự quan tâm của anh dành cho Thương Mộ âm thầm vượt quá những bệnh nhân khác.
Ví dụ, anh biết được bạn học nhỏ này có thành tích rất xuất sắc, học kỳ đầu tiên nhập học đã giành được học bổng quốc gia; tuần trước vừa đạt giải nhất cuộc thi sáng tạo của Khoa Thiết kế; cậu còn làm người mẫu bán thời gian cho một vài thương hiệu thời trang, chụp ảnh bìa cho nhiều tạp chí. Không hiểu sao, đây không phải là lĩnh vực Chu Vọng Xuyên am hiểu, vậy mà anh lại từng thấy những ảnh bìa tạp chí đó – chỉ là không nhớ đã thấy ở đâu.
Ngoài ra, bạn học nhỏ còn là khách quen trên "bức tường tỏ tình" của trường, một tuần có thể nhận được hơn ba lời tỏ tình ẩn danh. Chu Vọng Xuyên thậm chí còn tình cờ thấy trực tiếp một lần –
Hôm đó, anh đang cho mèo hoang ăn ở góc rừng liễu ven hồ trong trường, xuyên qua bụi cây xanh mướt, một giọng nói trong trẻo quen thuộc vọng đến: "Xin lỗi, tôi không thích hoa, cũng không muốn yêu đương, chỉ muốn học tập cho tốt."
Ngay sau đó, một nữ sinh ôm mặt chạy ra khỏi rừng cây, vừa chạy vừa nức nở ném bó hoa hồng vào thùng rác bên hồ.
Chu Vọng Xuyên đổ thức ăn cho mèo, đặt hộp thức ăn đóng hộp xuống, lại đặt một chiếc hộp giấy nhỏ phía sau bụi cây, đang định rời đi thì thấy Thương Mộ đút hai tay vào túi, thong thả bước ra khỏi rừng.
Nhìn thấy Chu Vọng Xuyên, cậu có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: "Đàn anh, trùng hợp thế."
Cậu bước đến, nhìn thức ăn cho mèo và thức ăn đóng hộp dưới đất, hỏi: "Ở đây có mèo sao?"
Chu Vọng Xuyên nói: "Có. Nhưng nó khá nghịch ngợm, muốn gặp nó thì cần phải có duyên."
Vừa nói xong, từ bụi cây truyền đến tiếng xào xạc, hai bàn chân trắng đen đi ra cành cây thấp, lộ ra một đôi mắt đen láy, một chú mèo con đáng yêu với bộ lông đốm bò sữa vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào họ.
Chu Vọng Xuyên ngồi xổm xuống, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Hắc, lại đây."
Chú mèo con từ từ tiến lại gần, liếm ngón tay Chu Vọng Xuyên, nằm xuống đất để lộ bụng, phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.
Thương Mộ ngồi xổm xuống bên cạnh anh, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Anh gọi nó là Tiểu Hắc? Nó không phải mèo cái sao?"
"Tên gọi ngẫu nhiên thôi, lông đen trên người nó nhiều mà." Chu Vọng Xuyên đẩy hộp thức ăn lại gần, mèo con ăn ngon lành, anh quay đầu cười nói, "Cậu thấy không hay thì có thể đặt lại tên khác."
Thương Mộ thật sự suy nghĩ, một lúc sau mới nói: ""Tứ Hỉ" thì sao? Hoa văn trên mặt nó giống hai viên sủi cảo Tứ Hỉ."
(Tứ Hỉ là một loại sủi cảo có hình dáng đặc biệt, thường được ăn trong các dịp lễ tết ở Trung Quốc)
Chu Vọng Xuyên cười: "Hay đấy."
Tứ Hỉ ăn xong thức ăn đóng hộp, nằm dài ra đất duỗi thẳng tứ chi, lười biếng ngáp một cái.
Chu Vọng Xuyên nhìn thấy nét do dự trên mặt Thương Mộ, liền nói: "Cậu muốn sờ thì cứ sờ, nó không bẩn đâu, tuần trước tôi đã tắm rửa, tẩy giun và tiêm phòng cho nó rồi."
Thương Mộ ngập ngừng đưa ngón tay ra, chạm vào cằm mèo con, mèo con cọ cọ một cách thân thiết, phát ra tiếng gừ gừ. Trên mặt cậu thoáng qua vẻ ngạc nhiên và dịu dàng.
Chu Vọng Xuyên mỉm cười, thành thạo xoa bụng mèo.
Buổi chiều đầu đông, ven hồ và rừng cây là nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp đôi, hai người đàn ông ngồi xổm ở đây cùng nhau vuốt ve một chú mèo, trông thế nào cũng thấy kỳ lạ. Tay của cả hai đồng thời khựng lại, rồi lại đồng thời rút về.
Tứ Hỉ kêu lên hai tiếng bất mãn.
Sau hôm đó, khi Chu Vọng Xuyên đến thêm thức ăn cho mèo, anh phát hiện bát thức ăn đã đầy. Anh nghĩ ngợi một chút, chụp ảnh bát thức ăn gửi cho Thương Mộ, hỏi: Cậu thêm thức ăn cho mèo à?
Đây là tin nhắn đầu tiên hai người gửi cho nhau sau khi kết bạn trên WeChat.
Thương Mộ nhanh chóng trả lời: Hôm nay tình cờ đi ngang qua đó, nên tiện thể thêm vào.
Tứ Hỉ ăn no đang phơi nắng, Chu Vọng Xuyên chụp vài bức ảnh tư thế ngủ quyến rũ của nó gửi qua, lại nói: Ăn rất ngon lành.
Trong thời gian tiếp theo, Chu Vọng Xuyên vẫn đến thêm thức ăn cho mèo mỗi tuần một lần. Bát thức ăn khi thì đầy, khi thì gần hết, anh liền biết Thương Mộ dạo này bận hay rảnh.
Hai người cũng trò chuyện thường xuyên hơn, ảnh mèo xinh xắn tràn ngập khung chat.
Đây đúng là cảm giác kỳ lạ, hai người trong khuôn viên trường rộng lớn cùng nhau nuôi một chú mèo tên Tứ Hỉ, người này bận thì người kia sẽ đến thường xuyên hơn. Không gặp mặt, nhưng lại có một sự ăn ý kỳ lạ.
Chú mèo con có rất nhiều tên gọi khác nhau, các bạn học gọi nó là "Tiểu Hắc", "Tiểu Bạch", "Bò Sữa", "Bé Ngoan", "Bé Bò", mỗi người gọi một kiểu. Nhưng chỉ ở chỗ Chu Vọng Xuyên và Thương Mộ, nó mới được gọi là "Tứ Hỉ".
Sau kỳ nghỉ đông, trường học ngày càng vắng vẻ, gần Tết lại càng hiu quạnh.
Sáng ngày 30 Tết, Chu Vọng Xuyên nhận được lì xì từ cả ba và mẹ, cùng tin nhắn vui vẻ: Con trai, năm nay ba mẹ không về ăn Tết, con tự lo ăn mặc nhé ^_^ Mẹ yêu con ~
Bố mẹ anh đã nghỉ hưu từ sớm, đi du lịch khắp nơi trên thế giới, bây giờ chắc đang tắm nắng ở Sri Lanka. Chu Vọng Xuyên trả lời tin nhắn, cầm hai cuốn sách y khoa đến bệnh viện trường trực.
Sau khi trời tối, Chu Vọng Xuyên tiễn một bạn học bị cảm ho về, đang định tan làm thì cửa bị gõ nhẹ, Thương Mộ mặc áo khoác dạ đen mỏng bước vào.
"Bác sĩ, có băng cá nhân không ạ?" Cậu giơ tay phải lên, để lộ ngón áp út được quấn vội bằng giấy vệ sinh. "Lật sách nhanh quá, bị giấy cứa vào tay, ký túc xá lại hết băng cá nhân rồi."
Vết thương không lớn, chỉ là một vết cứa nông. Chu Vọng Xuyên lấy băng cá nhân từ trong ngăn kéo ra giúp cậu dán vào. Ngón tay chạm nhau, tay hai người một nóng một lạnh, chênh lệch rõ rệt.
Chu Vọng Xuyên nhìn thoáng qua bộ quần áo có phần mỏng manh của cậu, hỏi: "Sinh viên Khoa Thiết kế các cậu đều như vậy sao? Thà run cầm cập cũng không chịu mặc áo phao cho ấm."
Thương Mộ đáp: "Trong ký túc xá không lạnh."
Từ khi có một chú mèo chung, quan hệ của hai người đã gần gũi hơn rất nhiều, đề tài tán gẫu cũng nhiều hơn trước.
Chu Vọng Xuyên lấy ra một hộp băng cá nhân đưa cho cậu: "Mùa đông thời tiết khô hanh, da người sẽ mỏng đi nên rất dễ bị cứa vào, ngày thường chú ý một chút."
"Cảm ơn bác sĩ." Thương Mộ quét mã thanh toán, đứng dậy rời đi.
Chu Vọng Xuyên nhìn thoáng qua tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, lại nhìn bóng lưng có phần gầy gò của Thương Mộ, một sự thôi thúc khó hiểu khiến anh lên tiếng: "Chờ đã."
Thương Mộ quay người lại, nghi hoặc nhìn anh: "Hửm?"
"Nếu tối nay em không có việc gì..." Chu Vọng Xuyên cân nhắc từ ngữ, dừng một chút, anh cảm thấy những lời tiếp theo sẽ rất đường đột. Nhưng vừa nhớ tới vết máu đỏ tươi trong con hẻm tối, cùng lời tâm sự trong phòng khám nhỏ, anh nói-
"Em về nhà với tôi đi."
"Tết nhất đến nơi rồi, đừng một mình buồn bã trong ký túc xá. Nhà tôi không có ai, không có gì phải lo." Chu Vọng Xuyên lại bổ sung, "Tất nhiên, nếu em bận việc thì thôi vậy."
Biểu cảm của Thương Mộ từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc, rồi lại trở nên trầm ngâm. Sau đó, cậu chớp chớp mắt, khẽ gọi: "Đàn anh."
"Giữa nam nữ, tặng hoa hồng, mời người ta về nhà mình ăn Tết, đều là những hành động đáng để suy nghĩ. Nhưng em và đàn anh đều là nam, chắc là không sao, đúng không?"
Nụ cười ấy dường như có ma lực đảo ngược thời gian, Chu Vọng Xuyên thoáng chốc ngẩn người, nhớ tới buổi chiều tà đầu hè năm ấy, ánh tà dương chiếu lên những cánh hoa hồng đỏ tươi. Lại nhớ tới buổi trưa đầu đông hôm đó, tay hai người cùng vuốt ve một chú mèo tên Tứ Hỉ.
Thương Mộ nở một nụ cười rất ngọt ngào: "Đúng không, đàn anh?"
Chu Vọng Xuyên chưa kịp tháo ống nghe, đầu nghe vừa vặn đặt ở vị trí ngực anh. Anh nghi ngờ ống nghe bị hỏng, nếu không thì trái tim luôn khỏe mạnh ổn định của anh, sao lại phát ra những tiếng đập ồn ào như vậy.
***
Ánh bình minh bên bờ biển xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, nhẹ nhàng nhảy nhót trên hàng mi cong của người đang say ngủ.
Thương Mộ tỉnh dậy, uể oải duỗi người, rồi lại lật người, ôm gối cọ cọ vào mặt.
Tỉnh ngủ một lúc, cậu ngồi dậy, một tay cầm bông hồng trên đầu giường, đưa lên mũi ngửi kỹ, tay kia lướt xem lịch sử trò chuyện trong điện thoại.
Tám tiếng trước: "Bạn học nhỏ, ngủ ngon."
Hai mươi phút trước: "Chào buổi sáng, cục cưng."
Cậu nhìn hai tin nhắn này, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ. Khi rửa mặt, cậu tiện tay cắt tỉa cành hoa hồng, thay nước, thậm chí còn ngân nga vài câu hát.
Nhưng tâm trạng tốt đẹp này đã bị phá hỏng trong buổi chụp hình.
"Từ góc nhìn của một nhiệp ảnh chuyên nghiệp, tôi không đồng ý với quan điểm của anh." Cliff lắc đầu, lần thứ năm nói như vậy.
Bầu không khí tại hiện trường có chút ngưng trệ.
Thương Mộ hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt Cliff. Cậu phân biệt được đâu là bắt bẻ, đâu là trao đổi.
"Ngài nhiếp ảnh gia, mời anh đi theo tôi một chút."
Thương Mộ bỏ lại câu nói này, đi ra khỏi trường quay. Cliff đi theo anh.
Đến một góc khuất không ai nhìn thấy, Thương Mộ trầm giọng nói: "Ngài nhiếp ảnh gia, anh không nên mang quá nhiều cảm xúc cá nhân vào công việc."
Cliff nở một nụ cười: "Thầy Thương, cơ thể em rất đẹp, giọng nói cũng rất hay."
Thương Mộ đang định lên tiếng, lại bị câu nói tiếp theo của anh ta chặn lại.
"— Buổi livestream tối qua, rất đặc sắc."
Cliff tiếp tục nói với giọng điệu có phần tiếc nuối: "Mặt nạ thì che được gì chứ? Xương quai xanh của em, đường nét hàm dưới của em đẹp như vậy, lại bị em để lộ ra ngoài, chỉ che đi nửa khuôn mặt trên... thì che được gì chứ?"
"Chỉ là..." Cliff nhếch mép, hạ giọng nói: "Nếu đồng nghiệp, lãnh đạo trong công ty biết em có sở thích như vậy, sẽ nghĩ... em là một kẻ biến thái sao?"
Thương Mộ lười biếng tựa lưng vào vách đá, nhướng mày: "Anh muốn nói gì?"
"Chỉ cần em thực hành với tôi một lần thôi." Cliff mỉm cười nói, "Em nên biết giá trị của cuộn phim trong tay tôi, tôi muốn lăng xê một người dễ như lật bàn tay."
"Ồ?" Thương Mộ nhìn hắn ta, "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Cliff nói với giọng tiếc nuối: "Vậy thì tiếc lắm, tôi không thể làm xong hợp tác lần này, cũng không chắc sẽ giữ kín chuyện này đâu."
Thương Mộ cúi đầu xoa xoa khớp ngón tay, thản nhiên hỏi: "Anh uy hiếp tôi?"
Cliff cười mà không nói.
Giây tiếp theo, hắn ta hét lên thảm thiết, ngã nhào xuống đất.
"Mày... mày dám đánh tao?"
Thương Mộ trực tiếp dùng hành động trả lời hắn ta, lại một quyền nữa giáng mạnh vào ngực hắn ta.
Cliff sau khi sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, vươn tay đánh trả. Nhưng hắn ta hiển nhiên không phải đối thủ của Thương Mộ, sau vài cú, hắn ta bị Thương Mộ đạp dưới chân, không thể động đậy.
"Mày chờ đó! Mày cứ chờ thân bại danh liệt đi!" Cliff vừa giận vừa sợ, gầm gừ.
Thương Mộ thong thả cười, từ trong túi áo móc ra một vật nhỏ, nhẹ nhàng ấn một cái.
"Em nên biết giá trị của cuộn phim trong tay tôi, tôi muốn lăng xê một người dễ như lật bàn tay..."
Cậu ấn nút tạm dừng, âm thanh biến mất.
"Ngài nhiếp ảnh gia, vậy chúng ta cùng xem nhé, rốt cuộc là ai thân bại danh liệt trước."
Thương Mộ dùng mũi giày đá đá cằm Cliff, rời khỏi địa điểm chụp hình.
Cứ tưởng hôm nay sẽ không tồi tệ hơn nữa, nhưng khi về đến khách sạn, một cuộc điện thoại khiến trái tim cậu hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
"Xin chào, xin hỏi có phải anh Thương Mộ không? Tôi gọi từ nhà tù Thạch Sơn." Đầu dây bên kia nói, "Cha của anh Thương Hồng Thắng được chẩn đoán sơ bộ mắc bệnh ung thư gan, muốn xin bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh, khi nào anh rảnh đến đây một chuyến ạ?"
Thương Mộ từ khi nghe thấy cái tên đó, ngón tay đã bắt đầu co giật, tất cả những ký ức đau khổ bị chôn vùi như thủy triều ùa về, cậu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không làm thủ tục cho ông ta, ông ta chết trong tù càng tốt."
Cúp điện thoại, Thương Mộ thở hổn hển vài hơi, cậu nắm lấy cổ bình hoa mỏng manh, dùng sức đập xuống mặt bàn, tiếng vỡ vụn vang lên, mảnh sứ rơi đầy đất.
Đóa hồng nằm lặng lẽ giữa nước và mảnh vỡ sứ.
Thương Mộ nhặt đóa hoa lên, nắm chặt, gai nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay và đầu ngón tay, máu tươi theo cành hoa chảy xuống. Toàn thân cậu căng cứng, thờ ơ nhìn dòng máu chảy.
Vài phút sau, cậu bình tĩnh lại, gọi một cuộc điện thoại.
*
Bệnh viện Nhân dân thành phố Bình Tây, phòng khám của chủ nhiệm khoa Tiêu hóa.
"Được rồi, chú cầm giấy này đi đóng phí chụp CT. Sau khi có kết quả thì trực tiếp đến tìm tôi, không cần đăng ký lại."
Chu Vọng Xuyên đưa tờ giấy đã in ra, bệnh nhân nhận lấy có chút do dự.
Anh ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Bệnh nhân là một công nhân nhập cư, mặc chiếc áo khoác đã sờn đến mức không nhìn ra màu sắc, đôi bàn tay đầy vết thương thô ráp và chai sạn. Nghe vậy, ông ấy có chút bồn chồn xoa xoa tay, hỏi: "Bác sĩ, tôi... không chụp CT được không? Tôi không có bảo hiểm y tế, thuốc cũng không cần kê loại tốt quá..."
Chu Vọng Xuyên hiểu ý ông, ra hiệu cho ông đưa cổ tay ra. Sau khi bệnh nhân đưa tay, Chu Vọng Xuyên bắt mạch cho cả hai tay ông ta, lại hỏi kỹ thêm vài câu, bệnh nhân lo lắng trả lời.
"Được, tôi có thể hiểu được phần nào." Chu Vọng Xuyên gạch bỏ đơn thuốc đã kê trước đó, viết lại đơn thuốc khác, "Mấy loại thuốc này sẽ rẻ hơn rất nhiều, nhưng hiệu quả không bằng mấy loại trước, chú phải uống sẽ lâu hơn một chút, nhưng kiên trì cũng khỏi thôi."
"Kinh nghiệm phán đoán của con người dù sao cũng không bằng máy móc, khi nào rảnh thì chú vẫn nên bổ sung chụp CT."
Chu Vọng Xuyên vừa nói vừa đưa tờ đơn khám bệnh mới cho ông ấy: "Đóng tiền xong thì chú nhớ đến hiệu thuốc lấy thuốc nhé."
Bệnh nhân cảm kích nhận lấy tờ đơn: "Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!"
Lúc này điện thoại di động reo lên, Chu Vọng Xuyên nhìn thoáng qua màn hình hiển thị cuộc gọi đến, sau khi nghe máy liền dịu dàng nói: "Cục cưng, sao vậy?"
"Đến đón em."
"Được." Chu Vọng Xuyên lập tức đáp, "Là địa chỉ tối qua anh đặt đồ ăn cho em đúng không? Khách sạn Thâm Lam thành phố K?"
Đầu dây bên kia, Thương Mộ nghe thấy câu trả lời của anh, trái tim đang treo lơ lửng nhẹ nhàng hạ xuống một nửa: "Ừm, máy bay, tám giờ."
"Được." Chu Vọng Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay, "Anh đặt..."
Câu nói còn chưa dứt, giọng nói của y tá đã vang lên từ cửa: "Bác sĩ Chu, công tác chuẩn bị trước phẫu thuật cho giường số 13 đã hoàn tất, ca mổ sẽ bắt đầu trong hai mươi phút nữa."
Chu Vọng Xuyên làm dấu OK với y tá, rồi nói vào điện thoại: "Anh đặt vé máy bay, đợi anh nhé."
Thương Mộ im lặng một lúc, đột nhiên cười lạnh một tiếng, bực bội nói: "Thôi, bác sĩ cứu khổ cứu nạn, đừng quan tâm sống chết của tôi nữa."
"Đừng đến nữa." Cậu lạnh lùng nói, "Tôi tìm người khác."
Điện thoại bị cúp máy một cách phũ phàng.
Chu Vọng Xuyên kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, lập tức gọi lại, nhưng chỉ nghe thấy giọng nữ lạnh lùng máy móc: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
___
[Lily]
Công có bệnh, tâm trạng bất an lo sợ, đỏng đảnh hay giận dỗi, mà thụ cũng luôn giữ suy nghĩ trong lòng, cả hai lại đã quen với việc cãi nhau sau nhiều năm bên nhau, nói được vài câu liền có chuyện. Về sau cả hai sẽ hiểu nhau hơn rồi sẽ khác, thụ vẫn một lòng sủng công.