Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm
Chương 5
Trên đường về ký túc xá, cậu mua một chiếc bình hoa, cắm bông hồng đỏ rực rỡ vào, để trên bàn học.
- --
Khoa Y nằm ở khu học xá riêng biệt, đối diện với Khoa Thiết kế, một Đông một Tây, nếu không cố tình tìm nhau thì sinh viên bên căn bản chẳng bao giờ chạm mặt.
Từ hôm đó, Chu Vọng Xuyên thỉnh thoảng vẫn nhớ đến cậu đàn em đánh nhau rất ngầu nhưng lại rất ngoan kia, cũng biết chắc là sẽ không gặp lại nữa. Nhưng không hiểu vì sao, dù cậu đàn em đã "vượt ngục" sau khi bị tiêm, trong lòng anh vẫn có ấn tượng rằng cậu bé rất ngoan.
Có lẽ là lúc tiêm vào mông, cậu nhóc không hề kêu la om sòm.
Nhưng anh lại không ngờ tới là, một tháng sau, trong tiết trời mùa hè nồng nàn hương hoa nhài và thoang thoảng mùi bia, họ lại gặp nhau.
Chương trình học năm tư khá thoải mái, khi không trực ở phòng khám trong trường, Chu Vọng Xuyên thích la cà ở các phòng khám nhỏ ven đường, nghe lỏm bệnh nhân trò chuyện, thu thập đủ loại bệnh lạ.
Tối hôm đó, trong một phòng khám nhỏ, các cụ ông cụ bà vừa phe phẩy quạt mo vừa buôn chuyện, Chu Vọng Xuyên đang đứng trong quầy nhỏ của phòng thuốc để xem bác sĩ bốc thuốc thì bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng lại.
Anh đặt cuốn sổ xuống, lần theo tiếng kêu đến một con hẻm tối tăm. Dưới ánh đèn đường le lói, anh chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng –
Một thanh niên đang quỳ gối, tay cầm nửa viên gạch, dùng hết sức bình sinh, nện xuống người đàn ông trung niên nằm dưới đất.
Mặt người đàn ông bê bết máu, trên đất vương vãi vài chiếc răng bị đánh rơi. Tiếng kêu gào đau đớn và những lời lẽ tục tĩu không ngừng tuôn ra từ miệng ông ta. Ông ta vùng vẫy kịch liệt, nhưng bị chàng trai ghì chặt xuống đất, không thể động đậy.
Chu Vọng Xuyên trầm giọng nói: "Dừng tay."
Chàng trai quay lưng về phía anh, người đàn ông dưới đất nhìn thấy anh trước, như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, khó nhọc bò về phía anh, yếu ớt nói: "Cứu... cứu tôi... Tôi là cha nó, nó muốn giết tôi..."
Lúc này, Chu Vọng Xuyên mới nhìn rõ, ngực người đàn ông đã bị máu nhuộm đỏ, ngay cả tường cũng dính máu, cảnh tượng quá đáng sợ.
Ngay lúc ấy, chàng trai dưới đất quay đầu lại. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ.
"Là cậu?!"
"... Là anh?"
Trong mắt cậu trai vẫn còn sót lại sát khí và tia máu đỏ. Chu Vọng Xuyên lại nhìn thoáng qua vết máu trên tường, anh buộc phải chấp nhận một sự thật – cậu đàn em ngoan ngoãn trong lòng anh, lúc này đây thực sự đã nổi sát tâm, đang muốn đánh chết người khác.
Người đàn ông dưới đất yếu ớt bò về phía Chu Vọng Xuyên: "Cậu gì ơi, cứu tôi... tôi sắp chết rồi... gọi 115..."
Thương Mộ vịn tường đứng dậy, tay vẫn nắm chặt nửa viên gạch đỏ, máu theo kẽ tay nhỏ giọt xuống.
Cậu nói: "Đừng cứu ông ta. Để ông ta chết đi."
Chu Vọng Xuyên nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thương Mộ lạnh lùng nói: "Ông ta sẽ không chết, nên đừng cứu gã. Tiếc thật đấy, tôi thà để ông ta chết đi."
"Cứu tôi... cứu tôi với..." Người đàn ông dưới đất vẫn không ngừng van xin, cổ họng phát ra những tiếng khò khè như ống bễ hỏng. Chu Vọng Xuyên đoán chắc ông ta bị thương ở phổi và cổ họng. Lồng ngực ông ta máu thịt be bét, nếu như không được cấp cứu kịp thời thì rất dễ bị sốc do mất máu.
Chu Vọng Xuyên vừa nhấc chân, cổ tay đã bị người ta nắm lấy. Trong đêm hè oi bức, bàn tay ấy lạnh như băng.
"Đừng cứu ông ấy." Thương Mộ đứng trước mặt anh, khẽ nói, "Đàn anh."
"Anh biết vì sao gã chỉ có một tay không? Vì hắn thua bạc, không trả nổi tiền, bị người ta ở sòng bạc chặt mất một tay."
"Còn nhớ đám côn đồ ở hẻm công Tây hôm đó không? Là ông ta thuê đến chặn tôi, ông ta muốn ép tôi đưa tiền để đi đánh bạc."
"Một kẻ như vậy, anh muốn cứu sao?"
Thương Mộ nhạt nhẽo nói, giọng trong trẻo lạnh lùng, như đang trình bày một bài báo cáo chuyên ngành.
Giọng cậu bình tĩnh, nhưng Chu Vọng Xuyên lại nghe được sự điên cuồng sau giọng nói ấy. Anh cảm thấy người trước mặt đang ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, căng thẳng như dây đàn, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ vụn.
Anh lại nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất. Gã ta đã hôn mê vì mất máu, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng. Thương Mộ thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống, mặt vô cảm như đang nhìn một con chó chết.
Thương Mộ chợt nhận ra, người đàn ông dưới đất trông thật thảm hại. Mặt mũi bê bết máu, răng rụng, hơi thở thoi thóp, tàn tạ đáng thương, mạng sống hèn mọn bẩn thỉu. Nhưng cậu biết, người không chịu được cảnh máu me nhất chính là bác sĩ.
Huống chi là vị đàn anh trước mặt này.
Thương Mộ lại nhớ tới những đánh giá ẩn danh trên ứng dụng của phòng khám trường.
"Anh Chu quá trời kiên nhẫn và dịu dàng! Lúc tui tới anh ấy đã tan làm rồi, vậy mà vẫn khám cho tui, cho đơn thuốc, còn dặn dò chú ý các kiểu nữa cơ."
"Phải cho năm sao, ảnh khám quá là xịn luôn, uống thuốc có lần thôi mà đã thấy okela rồi."
"Ban đầu tui còn lo lắng tiền sinh hoạt không đủ, ảnh còn ứng trước tiền thuốc cho tui, cứu con đỗ nghèo khỉ này có thể sống sót, để dành tiền ăn nữa TT.TT, anh ấy tốt bụng xỉu."
"Anh ấy đáng lẽ sáu giờ là tan làm, nhưng lúc chuyển mùa nên nhiều sinh viên bị cảm, anh ấy bận đến mười giờ mới xong, mà không hề tỏ ra khó chịu, đặc biệt dịu dàng luôn."
...
Thương Mộ bình tĩnh lặp lại lần nữa: "Đừng cứu ông ấy."
Chu Vọng Xuyên nhìn cậu, lông mày hơi nhíu lại.
Thương Mộ quen thuộc với vẻ mặt này, đây là vẻ mặt đang cân nhắc, là biểu cảm của một người đang suy nghĩ thấu đáo.
Đối phương đang do dự, đang cân nhắc, đang lựa chọn.
Thương Mộ cụp mắt xuống, chậm rãi buông lỏng tay đang nắm chặt cổ tay đối phương. Cậu biết, cậu chưa bao giờ là người được lựa chọn. Lần này, chắc cũng không ngoại lệ.
Họ chỉ là bác sĩ và bệnh nhân gặp nhau một lần.
Lần đầu tiên là hồi cấp hai. Mẹ tự sát, cậu lấy hết can đảm nói với giáo viên chủ nhiệm xin ở nội trú, giáo viên hỏi cậu có phải mâu thuẫn với gia đình không, chiều hôm đó liền gọi cha cậu đến. Sau khi bị lôi về nhà, cậu đã phải hứng chịu trận đòn roi tàn nhẫn nhất, vỡ trán do bị chai rượu đập vào, một chân bị gãy xương, khắp người đầy vết bầm tím.
Lần thứ hai là hồi cấp ba. Cậu tự mình kiếm được chút tiền, vừa đủ tiền học phí và sinh hoạt. Nhưng đêm trước ngày khai giảng, ngăn kéo bị cạy mở, tiền học phí không cánh mà bay, cậu báo cảnh sát, đợi ở sòng bạc tìm được người cha say mèm, nhưng lại được thông báo rằng tiền học phí đã bị thua sạch. Cảnh sát làm cho có lệ, vừa ghi chép lại vừa thuận miệng nói: "Mỗi nhà mỗi cảnh, chúng tôi là người ngoài muốn can thiệp cũng khó."
Lần thứ ba, cậu đã trưởng thành, có thể quật ngã người cha ngày càng già yếu của mình. Cuộc ẩu đả dữ dội do con bạc nghiện rượu gây sự, đã thu hút sự chú ý của ban quản lý tòa nhà và ủy ban khu phố.
"Làm gì có chuyện con trai đánh cha?" Họ nói, "Hơn nữa, cha con nào mà thù oán qua đêm."
Lần thứ tư, lần thứ năm...
Đây là lần thứ mấy rồi? Không nhớ rõ nữa, Thương Mộ thản nhiên nghĩ.
Cậu lại liếc nhìn người dưới đất, già nua, yếu ớt, đáng thương, đáng buồn. Thực ra cậu không quan tâm sống chết của gã ta, cũng không quan tâm có ai cứu sống gã ta hay không.
Cậu chỉ muốn xem thái độ thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn là giấc mộng hão huyền.
Cậu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nhấc chân lên, mệt mỏi, thờ ơ, vừa định rời đi, nhưng cổ tay lại bị nắm lấy——
"Buông ra đi." Chu Vọng Xuyên nói.
Thương Mộ cúi đầu xuống, tay phải vẫn nắm chặt viên gạch đỏ, động tác duy trì quá lâu, các ngón tay cứng đờ, không thể cử động.
Chu Vọng Xuyên cúi đầu, dùng ngón tay ấm áp xoa bóp các khớp xương cứng đờ trắng bệch của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn khớp, một lúc sau Thương Mộ buông tay ra, viên gạch rơi xuống đất, phát ra tiếng "cạch" vang dội.
"Còn chỗ nào bị thương nữa không? Đi theo tôi, tôi kiểm tra cho cậu." Chu Vọng Xuyên nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đi về phía phòng khám.
Dưới ánh đèn đường sáng rực, Thương Mộ ngơ ngác đi theo anh ra khỏi con hẻm. Bước vào phòng khám, các bác lớn tuổi đang hăng say trò chuyện rôm rả. Cậu như từ địa ngục u ám đầy máu tanh bước vào thế giới trần tục ồn ào.
Lướt qua một bác sĩ mặc áo blouse trắng, Chu Vọng Xuyên khựng lại, đưa tay vỗ nhẹ lên vai đối phương: "Chú Từ, cháu mượn phòng trong một lát." Nói xong, từ góc độ Thương Mộ không nhìn thấy, anh khẽ ra hiệu cho bác sĩ về phía con hẻm.
Sau đó, anh kéo Thương Mộ vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Thương Mộ vẫn còn đang choáng váng, bị anh ấn vai ngồi xuống ghế.
"Để tôi xử lý vết thương cho cậu trước."
Chu Vọng Xuyên trước tiên lau sơ qua vết máu trên tay Thương Mộ, sau đó dùng miếng bông tẩm cồn y tế, cẩn thận sát trùng vết thương. Viên gạch đỏ sắc nhọn đã cứa vào cả lòng bàn tay và đầu ngón tay, thấy được cả phần thịt nát bên trong.
"Đau thì cứ nói." Chu Vọng Xuyên nói, "Phòng cách âm rất tốt, ở đây chỉ có hai chúng ta, cậu không cần phải nhịn."
Thương Mộ ngây người nhìn anh, vô thức nói: "Không đau."
Chu Vọng Xuyên mỉm cười: "Bạn học này này, cậu có quyền tỏ ra yếu đuối và kêu đau trước mặt bác sĩ đấy."
Anh vừa nói, tay vừa nhẹ nhàng hơn, trong phòng chỉ còn lại tiếng kẹp gắp nhấc lên đặt xuống, cùng tiếng tí tách của đèn cồn.
Cả hai đều ngầm hiểu mà không nhắc đến chuyện vừa xảy ra.
Im lặng một lúc, Thương Mộ hỏi: "Đàn anh, tại sao anh muốn làm bác sĩ?"
"Ừm, chuyện dài lắm."
Chu Vọng Xuyên vừa băng bó vết thương cho cậu, vừa cảm nhận được ngón tay cậu run lên vì đau, liền an ủi nắm lấy cổ tay cậu.
"Vào vài năm trước, mẹ tôi bị bệnh rất nặng, các bệnh viện lớn trong và ngoài nước đều nói bó tay. Bố tôi không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm bác sĩ nổi tiếng khắp nơi." Chu Vọng Xuyên chậm rãi kể, "Cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, có một bác sĩ đã nghỉ hưu nói với bố tôi rằng, ông ấy nắm chắc bốn mươi phần trăm là có thể phẫu thuật chữa khỏi cho mẹ tôi."
Thương Mộ hỏi: "Thành công rồi sao?"
"Thành công rồi." Chu Vọng Xuyên ngẩng đầu cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, vừa rạng rỡ vừa đẹp trai, "Năm đó tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, đã đăng ký vào ngành y. Bởi vì tôi đã tự mình trải nghiệm, y học có thể mang lại hy vọng lớn lao cho một gia đình như thế nào, nó có thể là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, là ngọn nến le lói trong đêm tối."
"Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thường xuyên đến thăm bác sĩ đó. Nhà ông ấy nhiều đời theo ngành y, phòng khám này là do con trai của ông ấy mở, thỉnh thoảng tôi sẽ đến đây giúp đỡ."
Chu Vọng Xuyên băng bó xong, cầm kéo cắt bỏ phần gạc thừa, rồi ra ngoài lấy một ống tiêm: "Để tôi tiêm cho cậu một mũi uốn ván."
Nói xong anh mỉm cười: "Đừng lo, hôm nay không tiêm vào mông đâu, tiêm vào bắp tay là được."
Ngay khi anh dùng miếng bông tẩm cồn lau da cậu, Thương Mộ đột nhiên lên tiếng.
"Mẹ tôi, bị gã đàn ông vừa rồi ép đến chết."
Tay Chu Vọng Xuyên khựng lại, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ sắp tiêm, giúp cậu thả lỏng.
"Lúc tôi còn nhỏ, ông ta đã nghiện rượu và cờ bạc, mỗi lần say xỉn về nhà là đánh đập vợ con. Gã ta nhốt tôi trong phòng, ép mẹ tôi đưa tiền, cả tòa nhà đều nghe thấy tiếng gã chửi bới. Mẹ tôi không chịu nổi, đã nhảy từ tầng chín xuống vào một buổi chiều."
Chu Vọng Xuyên bình tĩnh đẩy tiêm vào bắp tay cậu, từ góc nhìn của anh, có thể nhìn thấy khuôn mặt không chút gợn sóng của Thương Mộ, giọng nói bình tĩnh như đang kể chuyện của người khác. Nhưng tư thế ngồi lại rõ ràng là yếu đuối, lưng cứng đờ.
"Bạn học à." Chu Vọng Xuyên xoa đầu cậu, "Cậu còn trẻ, con đường phía trước còn dài, đừng đánh cược cả cuộc đời mình vì loại người như vậy."
Anh đang ám chỉ chuyện ở con hẻm tối, Thương Mộ kỳ lạ thay là không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ là khi bị xoa đầu, theo bản năng lùi lại.
"Bác sĩ, cảm ơn anh tối nay đã giúp đỡ, tôi phải trả bao nhiêu tiền?"
Sau khoảnh khắc yếu đuối thoáng qua, chú nhím nhỏ lại dựng hết gai nhọn lên, cách xưng hô cũng từ "đàn anh" thành "bác sĩ".
Chu Vọng Xuyên không để tâm, ném ống tiêm vào thùng rác y tế, mỉm cười: "Không cần, chẳng đáng bao nhiêu."
Thương Mộ nhấn mạnh: "Tôi có tiền, anh không cần nghĩ tôi không trả nổi. Nếu tôi nghèo, hắn ta cũng sẽ không phái người đến chặn tôi đòi tiền, đúng không?"
Chu Vọng Xuyên đành nói: "Vậy được, năm mươi tệ đi."
Thương Mộ không nói gì, quét mã rồi nhập một dãy số, điện thoại Chu Vọng Xuyên ting một tiếng, nhìn số tiền vài trăm tệ được chuyển vào, anh ngạc nhiên: "Nhiều vậy?"
"Tính cả tiền truyền dịch ở phòng khám trường."
Chỉ qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, Chu Vọng Xuyên đã nhìn ra sự cứng đầu của cậu sinh viên này, đành nói: "Được rồi."
Anh lại nói: "À, mấy ngày nay cậu không được để tay dính nước, sau khi tiêm xong phải giữ ấm, đừng để bị lạnh, đừng vận động mạnh. Cứ cách một ngày lại đến phòng khám trường tìm tôi, tôi giúp cậu đổi băng."
Hai người cùng rời khỏi phòng khám, chia tay nhau ở ngã tư cách trường hai con phố.
Trước khi chia tay, dưới ánh đèn đường sáng trưng, Chu Vọng Xuyên gọi Thương Mộ lại: "Chờ chút."
Anh đến cửa hàng hoa bên cạnh mua một bông hồng đỏ tươi, đưa cho Thương Mộ, mỉm cười: "Có nghiên cứu y học rằng, hương hoa khiến tâm trạng con người vui vẻ. Tối nay cậu quên đi những chuyện không vui và ngủ ngon nhé. À, quan trọng nhất này, nhớ đến thay băng đúng giờ."
Có lẽ sợ đối phương không đến, Chu Vọng Xuyên lại dọa: "Nếu bỏ lỡ giờ thay băng thì sẽ để lại sẹo, sẹo xấu xí đấy."
Thương Mộ nhận lấy bông hồng, vẻ mặt hơi kỳ lạ, môi mấp máy nhưng không nói gì.
Trên đường về ký túc xá, cậu mua một chiếc bình hoa, cắm bông hồng đỏ rực rỡ vào, để trên bàn học.
- --
Khoa Y nằm ở khu học xá riêng biệt, đối diện với Khoa Thiết kế, một Đông một Tây, nếu không cố tình tìm nhau thì sinh viên bên căn bản chẳng bao giờ chạm mặt.
Từ hôm đó, Chu Vọng Xuyên thỉnh thoảng vẫn nhớ đến cậu đàn em đánh nhau rất ngầu nhưng lại rất ngoan kia, cũng biết chắc là sẽ không gặp lại nữa. Nhưng không hiểu vì sao, dù cậu đàn em đã "vượt ngục" sau khi bị tiêm, trong lòng anh vẫn có ấn tượng rằng cậu bé rất ngoan.
Có lẽ là lúc tiêm vào mông, cậu nhóc không hề kêu la om sòm.
Nhưng anh lại không ngờ tới là, một tháng sau, trong tiết trời mùa hè nồng nàn hương hoa nhài và thoang thoảng mùi bia, họ lại gặp nhau.
Chương trình học năm tư khá thoải mái, khi không trực ở phòng khám trong trường, Chu Vọng Xuyên thích la cà ở các phòng khám nhỏ ven đường, nghe lỏm bệnh nhân trò chuyện, thu thập đủ loại bệnh lạ.
Tối hôm đó, trong một phòng khám nhỏ, các cụ ông cụ bà vừa phe phẩy quạt mo vừa buôn chuyện, Chu Vọng Xuyên đang đứng trong quầy nhỏ của phòng thuốc để xem bác sĩ bốc thuốc thì bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng lại.
Anh đặt cuốn sổ xuống, lần theo tiếng kêu đến một con hẻm tối tăm. Dưới ánh đèn đường le lói, anh chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng –
Một thanh niên đang quỳ gối, tay cầm nửa viên gạch, dùng hết sức bình sinh, nện xuống người đàn ông trung niên nằm dưới đất.
Mặt người đàn ông bê bết máu, trên đất vương vãi vài chiếc răng bị đánh rơi. Tiếng kêu gào đau đớn và những lời lẽ tục tĩu không ngừng tuôn ra từ miệng ông ta. Ông ta vùng vẫy kịch liệt, nhưng bị chàng trai ghì chặt xuống đất, không thể động đậy.
Chu Vọng Xuyên trầm giọng nói: "Dừng tay."
Chàng trai quay lưng về phía anh, người đàn ông dưới đất nhìn thấy anh trước, như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, khó nhọc bò về phía anh, yếu ớt nói: "Cứu... cứu tôi... Tôi là cha nó, nó muốn giết tôi..."
Lúc này, Chu Vọng Xuyên mới nhìn rõ, ngực người đàn ông đã bị máu nhuộm đỏ, ngay cả tường cũng dính máu, cảnh tượng quá đáng sợ.
Ngay lúc ấy, chàng trai dưới đất quay đầu lại. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ.
"Là cậu?!"
"... Là anh?"
Trong mắt cậu trai vẫn còn sót lại sát khí và tia máu đỏ. Chu Vọng Xuyên lại nhìn thoáng qua vết máu trên tường, anh buộc phải chấp nhận một sự thật – cậu đàn em ngoan ngoãn trong lòng anh, lúc này đây thực sự đã nổi sát tâm, đang muốn đánh chết người khác.
Người đàn ông dưới đất yếu ớt bò về phía Chu Vọng Xuyên: "Cậu gì ơi, cứu tôi... tôi sắp chết rồi... gọi 115..."
Thương Mộ vịn tường đứng dậy, tay vẫn nắm chặt nửa viên gạch đỏ, máu theo kẽ tay nhỏ giọt xuống.
Cậu nói: "Đừng cứu ông ta. Để ông ta chết đi."
Chu Vọng Xuyên nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thương Mộ lạnh lùng nói: "Ông ta sẽ không chết, nên đừng cứu gã. Tiếc thật đấy, tôi thà để ông ta chết đi."
"Cứu tôi... cứu tôi với..." Người đàn ông dưới đất vẫn không ngừng van xin, cổ họng phát ra những tiếng khò khè như ống bễ hỏng. Chu Vọng Xuyên đoán chắc ông ta bị thương ở phổi và cổ họng. Lồng ngực ông ta máu thịt be bét, nếu như không được cấp cứu kịp thời thì rất dễ bị sốc do mất máu.
Chu Vọng Xuyên vừa nhấc chân, cổ tay đã bị người ta nắm lấy. Trong đêm hè oi bức, bàn tay ấy lạnh như băng.
"Đừng cứu ông ấy." Thương Mộ đứng trước mặt anh, khẽ nói, "Đàn anh."
"Anh biết vì sao gã chỉ có một tay không? Vì hắn thua bạc, không trả nổi tiền, bị người ta ở sòng bạc chặt mất một tay."
"Còn nhớ đám côn đồ ở hẻm công Tây hôm đó không? Là ông ta thuê đến chặn tôi, ông ta muốn ép tôi đưa tiền để đi đánh bạc."
"Một kẻ như vậy, anh muốn cứu sao?"
Thương Mộ nhạt nhẽo nói, giọng trong trẻo lạnh lùng, như đang trình bày một bài báo cáo chuyên ngành.
Giọng cậu bình tĩnh, nhưng Chu Vọng Xuyên lại nghe được sự điên cuồng sau giọng nói ấy. Anh cảm thấy người trước mặt đang ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, căng thẳng như dây đàn, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ vụn.
Anh lại nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất. Gã ta đã hôn mê vì mất máu, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng. Thương Mộ thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống, mặt vô cảm như đang nhìn một con chó chết.
Thương Mộ chợt nhận ra, người đàn ông dưới đất trông thật thảm hại. Mặt mũi bê bết máu, răng rụng, hơi thở thoi thóp, tàn tạ đáng thương, mạng sống hèn mọn bẩn thỉu. Nhưng cậu biết, người không chịu được cảnh máu me nhất chính là bác sĩ.
Huống chi là vị đàn anh trước mặt này.
Thương Mộ lại nhớ tới những đánh giá ẩn danh trên ứng dụng của phòng khám trường.
"Anh Chu quá trời kiên nhẫn và dịu dàng! Lúc tui tới anh ấy đã tan làm rồi, vậy mà vẫn khám cho tui, cho đơn thuốc, còn dặn dò chú ý các kiểu nữa cơ."
"Phải cho năm sao, ảnh khám quá là xịn luôn, uống thuốc có lần thôi mà đã thấy okela rồi."
"Ban đầu tui còn lo lắng tiền sinh hoạt không đủ, ảnh còn ứng trước tiền thuốc cho tui, cứu con đỗ nghèo khỉ này có thể sống sót, để dành tiền ăn nữa TT.TT, anh ấy tốt bụng xỉu."
"Anh ấy đáng lẽ sáu giờ là tan làm, nhưng lúc chuyển mùa nên nhiều sinh viên bị cảm, anh ấy bận đến mười giờ mới xong, mà không hề tỏ ra khó chịu, đặc biệt dịu dàng luôn."
...
Thương Mộ bình tĩnh lặp lại lần nữa: "Đừng cứu ông ấy."
Chu Vọng Xuyên nhìn cậu, lông mày hơi nhíu lại.
Thương Mộ quen thuộc với vẻ mặt này, đây là vẻ mặt đang cân nhắc, là biểu cảm của một người đang suy nghĩ thấu đáo.
Đối phương đang do dự, đang cân nhắc, đang lựa chọn.
Thương Mộ cụp mắt xuống, chậm rãi buông lỏng tay đang nắm chặt cổ tay đối phương. Cậu biết, cậu chưa bao giờ là người được lựa chọn. Lần này, chắc cũng không ngoại lệ.
Họ chỉ là bác sĩ và bệnh nhân gặp nhau một lần.
Lần đầu tiên là hồi cấp hai. Mẹ tự sát, cậu lấy hết can đảm nói với giáo viên chủ nhiệm xin ở nội trú, giáo viên hỏi cậu có phải mâu thuẫn với gia đình không, chiều hôm đó liền gọi cha cậu đến. Sau khi bị lôi về nhà, cậu đã phải hứng chịu trận đòn roi tàn nhẫn nhất, vỡ trán do bị chai rượu đập vào, một chân bị gãy xương, khắp người đầy vết bầm tím.
Lần thứ hai là hồi cấp ba. Cậu tự mình kiếm được chút tiền, vừa đủ tiền học phí và sinh hoạt. Nhưng đêm trước ngày khai giảng, ngăn kéo bị cạy mở, tiền học phí không cánh mà bay, cậu báo cảnh sát, đợi ở sòng bạc tìm được người cha say mèm, nhưng lại được thông báo rằng tiền học phí đã bị thua sạch. Cảnh sát làm cho có lệ, vừa ghi chép lại vừa thuận miệng nói: "Mỗi nhà mỗi cảnh, chúng tôi là người ngoài muốn can thiệp cũng khó."
Lần thứ ba, cậu đã trưởng thành, có thể quật ngã người cha ngày càng già yếu của mình. Cuộc ẩu đả dữ dội do con bạc nghiện rượu gây sự, đã thu hút sự chú ý của ban quản lý tòa nhà và ủy ban khu phố.
"Làm gì có chuyện con trai đánh cha?" Họ nói, "Hơn nữa, cha con nào mà thù oán qua đêm."
Lần thứ tư, lần thứ năm...
Đây là lần thứ mấy rồi? Không nhớ rõ nữa, Thương Mộ thản nhiên nghĩ.
Cậu lại liếc nhìn người dưới đất, già nua, yếu ớt, đáng thương, đáng buồn. Thực ra cậu không quan tâm sống chết của gã ta, cũng không quan tâm có ai cứu sống gã ta hay không.
Cậu chỉ muốn xem thái độ thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn là giấc mộng hão huyền.
Cậu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nhấc chân lên, mệt mỏi, thờ ơ, vừa định rời đi, nhưng cổ tay lại bị nắm lấy——
"Buông ra đi." Chu Vọng Xuyên nói.
Thương Mộ cúi đầu xuống, tay phải vẫn nắm chặt viên gạch đỏ, động tác duy trì quá lâu, các ngón tay cứng đờ, không thể cử động.
Chu Vọng Xuyên cúi đầu, dùng ngón tay ấm áp xoa bóp các khớp xương cứng đờ trắng bệch của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn khớp, một lúc sau Thương Mộ buông tay ra, viên gạch rơi xuống đất, phát ra tiếng "cạch" vang dội.
"Còn chỗ nào bị thương nữa không? Đi theo tôi, tôi kiểm tra cho cậu." Chu Vọng Xuyên nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đi về phía phòng khám.
Dưới ánh đèn đường sáng rực, Thương Mộ ngơ ngác đi theo anh ra khỏi con hẻm. Bước vào phòng khám, các bác lớn tuổi đang hăng say trò chuyện rôm rả. Cậu như từ địa ngục u ám đầy máu tanh bước vào thế giới trần tục ồn ào.
Lướt qua một bác sĩ mặc áo blouse trắng, Chu Vọng Xuyên khựng lại, đưa tay vỗ nhẹ lên vai đối phương: "Chú Từ, cháu mượn phòng trong một lát." Nói xong, từ góc độ Thương Mộ không nhìn thấy, anh khẽ ra hiệu cho bác sĩ về phía con hẻm.
Sau đó, anh kéo Thương Mộ vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Thương Mộ vẫn còn đang choáng váng, bị anh ấn vai ngồi xuống ghế.
"Để tôi xử lý vết thương cho cậu trước."
Chu Vọng Xuyên trước tiên lau sơ qua vết máu trên tay Thương Mộ, sau đó dùng miếng bông tẩm cồn y tế, cẩn thận sát trùng vết thương. Viên gạch đỏ sắc nhọn đã cứa vào cả lòng bàn tay và đầu ngón tay, thấy được cả phần thịt nát bên trong.
"Đau thì cứ nói." Chu Vọng Xuyên nói, "Phòng cách âm rất tốt, ở đây chỉ có hai chúng ta, cậu không cần phải nhịn."
Thương Mộ ngây người nhìn anh, vô thức nói: "Không đau."
Chu Vọng Xuyên mỉm cười: "Bạn học này này, cậu có quyền tỏ ra yếu đuối và kêu đau trước mặt bác sĩ đấy."
Anh vừa nói, tay vừa nhẹ nhàng hơn, trong phòng chỉ còn lại tiếng kẹp gắp nhấc lên đặt xuống, cùng tiếng tí tách của đèn cồn.
Cả hai đều ngầm hiểu mà không nhắc đến chuyện vừa xảy ra.
Im lặng một lúc, Thương Mộ hỏi: "Đàn anh, tại sao anh muốn làm bác sĩ?"
"Ừm, chuyện dài lắm."
Chu Vọng Xuyên vừa băng bó vết thương cho cậu, vừa cảm nhận được ngón tay cậu run lên vì đau, liền an ủi nắm lấy cổ tay cậu.
"Vào vài năm trước, mẹ tôi bị bệnh rất nặng, các bệnh viện lớn trong và ngoài nước đều nói bó tay. Bố tôi không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm bác sĩ nổi tiếng khắp nơi." Chu Vọng Xuyên chậm rãi kể, "Cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, có một bác sĩ đã nghỉ hưu nói với bố tôi rằng, ông ấy nắm chắc bốn mươi phần trăm là có thể phẫu thuật chữa khỏi cho mẹ tôi."
Thương Mộ hỏi: "Thành công rồi sao?"
"Thành công rồi." Chu Vọng Xuyên ngẩng đầu cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, vừa rạng rỡ vừa đẹp trai, "Năm đó tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, đã đăng ký vào ngành y. Bởi vì tôi đã tự mình trải nghiệm, y học có thể mang lại hy vọng lớn lao cho một gia đình như thế nào, nó có thể là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, là ngọn nến le lói trong đêm tối."
"Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thường xuyên đến thăm bác sĩ đó. Nhà ông ấy nhiều đời theo ngành y, phòng khám này là do con trai của ông ấy mở, thỉnh thoảng tôi sẽ đến đây giúp đỡ."
Chu Vọng Xuyên băng bó xong, cầm kéo cắt bỏ phần gạc thừa, rồi ra ngoài lấy một ống tiêm: "Để tôi tiêm cho cậu một mũi uốn ván."
Nói xong anh mỉm cười: "Đừng lo, hôm nay không tiêm vào mông đâu, tiêm vào bắp tay là được."
Ngay khi anh dùng miếng bông tẩm cồn lau da cậu, Thương Mộ đột nhiên lên tiếng.
"Mẹ tôi, bị gã đàn ông vừa rồi ép đến chết."
Tay Chu Vọng Xuyên khựng lại, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ sắp tiêm, giúp cậu thả lỏng.
"Lúc tôi còn nhỏ, ông ta đã nghiện rượu và cờ bạc, mỗi lần say xỉn về nhà là đánh đập vợ con. Gã ta nhốt tôi trong phòng, ép mẹ tôi đưa tiền, cả tòa nhà đều nghe thấy tiếng gã chửi bới. Mẹ tôi không chịu nổi, đã nhảy từ tầng chín xuống vào một buổi chiều."
Chu Vọng Xuyên bình tĩnh đẩy tiêm vào bắp tay cậu, từ góc nhìn của anh, có thể nhìn thấy khuôn mặt không chút gợn sóng của Thương Mộ, giọng nói bình tĩnh như đang kể chuyện của người khác. Nhưng tư thế ngồi lại rõ ràng là yếu đuối, lưng cứng đờ.
"Bạn học à." Chu Vọng Xuyên xoa đầu cậu, "Cậu còn trẻ, con đường phía trước còn dài, đừng đánh cược cả cuộc đời mình vì loại người như vậy."
Anh đang ám chỉ chuyện ở con hẻm tối, Thương Mộ kỳ lạ thay là không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ là khi bị xoa đầu, theo bản năng lùi lại.
"Bác sĩ, cảm ơn anh tối nay đã giúp đỡ, tôi phải trả bao nhiêu tiền?"
Sau khoảnh khắc yếu đuối thoáng qua, chú nhím nhỏ lại dựng hết gai nhọn lên, cách xưng hô cũng từ "đàn anh" thành "bác sĩ".
Chu Vọng Xuyên không để tâm, ném ống tiêm vào thùng rác y tế, mỉm cười: "Không cần, chẳng đáng bao nhiêu."
Thương Mộ nhấn mạnh: "Tôi có tiền, anh không cần nghĩ tôi không trả nổi. Nếu tôi nghèo, hắn ta cũng sẽ không phái người đến chặn tôi đòi tiền, đúng không?"
Chu Vọng Xuyên đành nói: "Vậy được, năm mươi tệ đi."
Thương Mộ không nói gì, quét mã rồi nhập một dãy số, điện thoại Chu Vọng Xuyên ting một tiếng, nhìn số tiền vài trăm tệ được chuyển vào, anh ngạc nhiên: "Nhiều vậy?"
"Tính cả tiền truyền dịch ở phòng khám trường."
Chỉ qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, Chu Vọng Xuyên đã nhìn ra sự cứng đầu của cậu sinh viên này, đành nói: "Được rồi."
Anh lại nói: "À, mấy ngày nay cậu không được để tay dính nước, sau khi tiêm xong phải giữ ấm, đừng để bị lạnh, đừng vận động mạnh. Cứ cách một ngày lại đến phòng khám trường tìm tôi, tôi giúp cậu đổi băng."
Hai người cùng rời khỏi phòng khám, chia tay nhau ở ngã tư cách trường hai con phố.
Trước khi chia tay, dưới ánh đèn đường sáng trưng, Chu Vọng Xuyên gọi Thương Mộ lại: "Chờ chút."
Anh đến cửa hàng hoa bên cạnh mua một bông hồng đỏ tươi, đưa cho Thương Mộ, mỉm cười: "Có nghiên cứu y học rằng, hương hoa khiến tâm trạng con người vui vẻ. Tối nay cậu quên đi những chuyện không vui và ngủ ngon nhé. À, quan trọng nhất này, nhớ đến thay băng đúng giờ."
Có lẽ sợ đối phương không đến, Chu Vọng Xuyên lại dọa: "Nếu bỏ lỡ giờ thay băng thì sẽ để lại sẹo, sẹo xấu xí đấy."
Thương Mộ nhận lấy bông hồng, vẻ mặt hơi kỳ lạ, môi mấp máy nhưng không nói gì.
Trên đường về ký túc xá, cậu mua một chiếc bình hoa, cắm bông hồng đỏ rực rỡ vào, để trên bàn học.