Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm

Chương 7



"Anh sẽ che ô cho em, hay sẽ cùng em dầm mưa?"
- --
Đến năm giờ chiều, suốt cả buổi Thương Mộ chỉ ở lì trong căn phòng u tối.
Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên sàn, lưng dựa vào mép giường, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khoảng tối vô định. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, hơi lạnh từ nền gạch lan ra khắp cơ thể, khiến cậu run rẩy khe khẽ trong bóng tối.
Không biết bao lâu sau, cậu chống tay xuống sàn đứng dậy, loạng choạng bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh sáng ập đến bất ngờ khiến mắt cậu nhói đau, nước mắt theo khóe mi lăn xuống, rồi lại bị đầu ngón tay quệt đi.
Cậu cởi bỏ quần áo dính máu, lấy đồ sạch trong vali ra thay. Rồi đi vào phòng tắm, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa sạch vết máu khô trên tay.
Gai hoa hồng để lại vài vết xước sâu trên lòng bàn tay và đầu ngón tay cậu, nhưng dường như cậu không cảm thấy đau, cứ thản nhiên rửa vết máu khô. Vảy máu bị rửa trôi, máu mới lại ứa ra, cậu vẫn tiếp tục xả nước lạnh cho đến khi vết thương trắng bệch.
Chuông cửa vang lên.
Thương Mộ không để ý, vẫn tỉ mỉ rửa vết thương, da đầu ngón tay đã nhăn nheo.
Khi chuông cửa reo lần thứ hai, cậu bình tĩnh nghĩ, có lẽ là người của tổ công tác. Gã Cliff đang bị cậu nắm thóp, chắc chắn hắn không dám đến gây sự trong thời gian ngắn.
Chuông cửa reo lần thứ ba, cậu mới khóa vòi nước, lau khô tay bằng khăn. Chiếc khăn thô ráp lướt qua vết thương, gây ra cơn đau rát.
Cậu không định mở cửa. Lúc này cậu rất mệt mỏi, uể oải và thờ ơ, không có tâm trạng cũng chẳng có sức lực để giao tiếp với bất kỳ ai.
Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, người bên ngoài hình như rất sốt ruột, lại bắt đầu gõ cửa.
Thương Mộ nằm xuống giường, lấy gối bịt tai, bực bội chờ người bên ngoài rời đi.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Tiếng gõ cửa dồn dập như gõ vào đầu cậu, tiếng chuông cửa inh ỏi cứ quanh quẩn trong phòng, Thương Mộ không chịu nổi nữa, ném gối sang một bên, sải bước đến cửa, giật mạnh cửa ra: "Gõ cái gì mà––"
Cậu nhìn thấy người đứng trước cửa, giọng nói đột ngột im bặt.
Người đứng trước cửa là Chu Vọng Xuyên, bên ngoài chắc là đang mưa nhỏ, tóc anh hơi ẩm ướt. Thấy Thương Mộ bình an đứng đó, vẻ lo lắng trong mắt Chu Vọng Xuyên dịu đi phần nào, anh hít sâu một hơi, giọng trầm ổn hỏi: "Sao em không mở cửa?"
Thương Mộ hoàn hồn khỏi cơn kinh ngạc, theo bản năng hỏi: "Sao anh đến đây?"
Vừa dứt lời, cảm xúc lại trỗi dậy, những lời nói khác cứ thế tuôn ra: "Không phải anh đang phẫu thuật sao? Rảnh rỗi quan tâm sống chết của tôi làm gì?"
Thương Mộ thở hổn hển vài hơi, tiếp tục nói năng hàm hồ: "Bác sĩ Chu đại tài tâm niệm thiên hạ, cứu người giúp đời, sao không tranh thủ lúc ngồi máy bay làm thêm vài ca phẫu thuật? Lãng phí thời gian ngồi máy bay, tiếc thật đấy!"
Chu Vọng Xuyên từ từ nhíu mày, tiến lên một bước, thuận tay đóng cửa lại.
Thương Mộ cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Sao, tôi nói sai à? Dù sao tôi cũng sắp đi rồi, anh đến đây cũng vậy thôi." Nói rồi, cậu định xách vali bên cạnh lên.
Nhưng Chu Vọng Xuyên đưa tay ra, giữ lấy eo cậu.
"...Ưm!" Thương Mộ lập tức như quả bóng xì hơi, xẹp xuống, toàn thân xìu lơ, chỉ còn lại cảm giác tê dại lan ra từ eo đến khắp cơ thể. Cậu vừa kinh ngạc vừa tức giận trừng mắt nhìn Chu Vọng Xuyên.
Eo cậu bị giữ chặt, Thương Mộ hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể bị Chu Vọng Xuyên đẩy lùi về phía sau. Bắp chân chạm vào mép giường, vai lại bị đẩy nhẹ một cái, cả người cậu xoay vòng rồi ngã xuống tấm nệm êm ái.
Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cậu.
Khoảnh khắc môi chạm môi, có thứ gì đó truyền sang, lấp đầy thân thể trống rỗng của Thương Mộ. Cậu sững người trong giây lát, rồi dừng việc kháng cự, nhắm mắt đón nhận nụ hôn mang theo ba phần thương xót, ba phần giận dữ và bốn phần bất lực này.
Nụ hôn kết thúc, Chu Vọng Xuyên cúi xuống nhìn cậu, đầu ngón tay vuốt ve cánh môi cậu: "Nói tiếp đi."
Thương Mộ im lặng một lúc, rồi nói khẽ: "Em chưa ăn cơm, đói."
Trong lúc chờ khách sạn mang cơm đến, Chu Vọng Xuyên quét sạch những mảnh sứ vỡ trên sàn. Những bông hồng héo úa được cắm vào chai nước khoáng, lại hồi sinh.
Thương Mộ dựa vào đầu giường nhìn anh bận rộn, ánh đèn trần tỏa ra thứ ánh sáng vàng ấm áp, cậu cảm thấy tất cả những điều này đều không chân thực.
Buổi chiều, cậu ngồi trong bóng tối, xung quanh tĩnh lặng, cậu nghĩ đến cái chết, bất tử và trừng phạt. Còn bây giờ, cậu nghĩ đến những món ăn, đồ uống và chiếc giường ở nhà.
Cửa phòng tắm mở ra, Chu Vọng Xuyên gội đầu xong, vừa lau tóc vừa bước ra, ánh mắt dừng lại trên chiếc vali đang mở. Chiếc mặt nạ hoa hồng bằng đồng thau dày cộp đang nằm bên trong, bước chân anh khựng lại.
Thương Mộ nhận thấy ánh mắt của anh, thuận miệng nói: "Đó là đạo cụ quay phim."
Nhảm nhí, Chu Vọng Xuyên thầm nghĩ. Kỹ năng nói xạo cũng khá ghê, mặt không đỏ tim không loạn.
Thương Mộ lại nói: "Em tự thiết kế."
"Ừ, đẹp lắm." Chu Vọng Xuyên nói.
Chuông cửa vang lên, nhân viên khách sạn mang cơm đến, kèm theo một lọ cồn y tế nhỏ, một hộp băng cá nhân và vài chiếc tăm bông.
Chu Vọng Xuyên ngồi xuống mép giường, ra hiệu cho Thương Mộ đưa tay ra. Anh dùng tăm bông chấm cồn, cẩn thận sát trùng vết thương, sau đó dán băng cá nhân lên. Vết thương quá nhiều, một bàn tay đã dán bốn năm miếng băng cá nhân.
Chu Vọng Xuyên đã nhìn thấy vết máu trên gai hoa hồng, anh không hỏi Thương Mộ chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi về những mảnh sứ vỡ trên sàn nhà. Thương Mộ lúc này trông có vẻ bình tĩnh, nhưng anh biết, cậu giống như một luồng khí nhìn tưởng ổn định, nhưng chỉ cần một tác động nhỏ cũng sẽ nổ tung.
Anh chỉ nói: "Đồ ăn của khách sạn không ngon lắm, cứ ăn tạm đi, tối về nhà anh nấu cho em."
Khi rời khách sạn, trời vẫn còn mưa phùn, Thương Mộ không kiên nhẫn che ô, đi vài bước ra phía trước, băng qua vạch kẻ đường.
Chu Vọng Xuyên vừa cầm ô, vừa xách vali, đi phía sau, chờ đèn xanh.
Thương Mộ đã qua đường, liếc mắt nhìn lại, vừa giảm tốc độ vừa giả vờ ngắm những chiếc xe đồ chơi trong tủ kính ven đường.
"Muốn à?"
"Không muốn." Thương Mộ càu nhàu, "Anh đi nhanh lên được không, lỡ trễ máy bay thì sao."
Chu Vọng Xuyên cất ô, mặt không cảm xúc giẫm nhẹ lên giày cậu.
Thương Mộ nhìn đối phương với vẻ khó tin: "Anh giẫm lên giày của em?!"
Cậu có bệnh sạch sẽ, dù đi trên con đường ẩm ướt vì mưa, cậu cũng bước đi rất nhẹ nhàng và khéo léo, không để giày dính chút bẩn nào. Vậy mà lúc này, đôi giày thể thao trắng tinh lại có một dấu chân.
Chu Vọng Xuyên lại giẫm lên giày cậu một lần nữa.
Thương Mộ trợn tròn mắt, đang định mở miệng nói thì Chu Vọng Xuyên lại lấy ra một tờ khăn giấy, nửa ngồi xổm xuống lau sạch cho cậu.
"Cái giẫm đầu tiên, vì em cúp máy của anh, còn tắt máy khiến anh không liên lạc được. Cái giẫm thứ hai, vì em không ăn cơm đúng giờ, để bản thân bị đói." Chu Vọng Xuyên ném cục giấy vào thùng rác bên đường, "Được rồi, anh hết giận rồi, đi thôi."
Thương Mộ: "..."
Cậu ngắm nhìn những giọt mưa rơi xuống từ mép ô, hỏi: "Anh sẽ che ô cho em, hay sẽ cùng em dầm mưa?"
Chu Vọng Xuyên nhìn cậu, giữa dòng người qua lại, họ dường như bất động.
Ở bên nhau sáu năm, cả hai đều quá hiểu nhau. Thương Mộ không hỏi về việc dầm mưa hay che ô, cậu đang hỏi ——
_Anh biết sở thích thấp hèn, biến thái, kỳ quặc của em, anh sẽ khuyên em thay đổi, hay sẽ cùng em sa ngã._
Vấn đề này đã cãi nhau vô số lần, nhưng chưa bao giờ có kết quả.
Thế nhưng, Thương Mộ vẫn kiên trì nhìn Chu Vọng Xuyên, tìm kiếm một câu trả lời.
Mưa phùn rơi lất phất trên người, Chu Vọng Xuyên nói: "Tùy vào mưa lớn hay nhỏ. Cơn mưa như thế này, nếu em muốn không cầm ô cũng được."
Thương Mộ thất vọng dời mắt.
Nửa tiếng sau, giữa tiếng gầm rú của động cơ, máy bay đuổi kịp hoàng hôn.
Cuối cùng Thương Mộ cũng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Chu Vọng Xuyên nghiêng đầu nhìn anh: "Sao anh lại không đến? Anh đã hứa với em rồi, anh sẽ làm được. Ngay khi em vừa hỏi, anh đã đồng ý rồi."
"Không phải anh có ca phẫu thuật sao?"
"Lúc em gọi điện là một giờ chiều, máy bay của em là tám giờ tối." Chu Vọng Xuyên kiên nhẫn giải thích, "Ca phẫu thuật mất một tiếng hai mươi phút, cộng thêm thời gian đến sân bay và thời gian đến khách sạn của em, anh bay đến thành phố K mất hai tiếng, tính ra anh vẫn kịp đón em."
Thương Mộ im lặng một lát, rồi hỏi: "Nếu ca phẫu thuật kéo dài hơn một tiếng hai mươi phút thì sao? Nếu là sáu tiếng thì sao? Nếu máy bay đến thành phố K bị hoãn thì sao?"
Chu Vọng Xuyên nói: "Những chuyện đó đều đã không xảy ra."
Thương Mộ lại bực bội: "Trả lời em!" Cậu khăng khăng cứng đầu, bàn tay nắm chặt vạt áo, lo lắng, cố chấp tìm kiếm một câu trả lời.
"Nếu ca phẫu thuật kéo dài sáu tiếng..." Chu Vọng Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói, "Anh sẽ nói thật với em, nếu em chấp nhận được, anh sẽ đổi vé máy bay cho em, sau khi phẫu thuật xong sẽ lập tức đến đó."
"Nếu em không chấp nhận được, anh sẽ an ủi em, động viên em. Anh cũng có thể đổi ca trực với bác sĩ cùng khoa, với điều kiện không ảnh hưởng đến chất lượng phẫu thuật."
Chu Vọng Xuyên dừng lại một chút, nắm lấy tay Thương Mộ, nhẹ nhàng nói: "Mọi việc đều thay đổi đổi, nhưng chúng ta là người yêu, có thể trao đổi, có thể giải quyết vấn đề bằng cách nói chuyện với nhau, có thể ứng phó với vô số tình huống bất ngờ. Lần sau đừng tắt máy của anh nữa, em biết chưa?"
"Ừm." Thương Mộ rút tay về, quay mặt nhìn ra cửa sổ. Trái tim cậu như bị xúc tu của ốc sên chạm nhẹ, vừa chua xót vừa mềm yếu.
Cậu khịt mũi nói: "Ai thèm tin anh chứ, toàn nói dối, kỳ nghỉ đông năm đó mới quen nhau đã lừa em về nhà ra mắt bố mẹ."
Chu Vọng Xuyên: "..."
Anh không biết đây là lần thứ bao nhiêu bất lực giải thích: "Không lừa em mà."
Năm đó vào đêm giao thừa, anh sợ Thương Mộ một mình đón năm mới sẽ cô đơn nên đã mời cậu về nhà cùng đón tết. Đang nói chuyện sẽ cùng nhau chơi game online, anh mở cửa bước vào phòng khách, căn phòng khách tối om đột nhiên sáng bừng, pháo giấy đầy màu sắc rơi xuống người đứng ở cửa.
Còn bố mẹ anh, sáng nay còn nhắn tin nói sẽ không về ăn Tết, thì đang tươi cười hét lên: "Bất ngờ chưa—"
Ánh mắt của Thương Mộ lúc đó, Chu Vọng Xuyên đến giờ vẫn còn nhớ rõ - giống như một đứa trẻ ngây thơ bị lừa vào vùng núi hẻo lánh, nghe tin phải đi gặt lúa cả đời.
Nhắc đến chuyện này, Chu Vọng Xuyên không nhịn được đưa tay day trán thở dài: "Cục cưng, anh không có lừa em mà, hoàn toàn tình cờ thôi."
Thương Mộ đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt như thường lệ: "Lừa ma à."
Hai người lại nói chuyện một lúc thì Chu Vọng Xuyên im bặt, Thương Mộ quay đầu lại nhìn thì thấy anh đã dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, giữa hàng lông mày thoáng chút mệt mỏi.
Thương Mộ ngẩn người, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Phẫu thuật cần phải tập trung cao độ, sau đó lại vội vàng chạy đến đây, sao có thể không mệt mỏi được. Nhưng cậu không nhịn được, không nhịn được từng lần từng lần thử thách anh, khiêu khích anh, hết lần này đến lần khác dùng sự vô lý để đổi lấy nuông chiều vô hạn, để chứng minh tầm quan trọng của bản thân.
Một lần, hai lần, ba lần, mười lần.
Đến lần thứ bao nhiêu, đối phương sẽ hoàn toàn mệt mỏi?
Cậu không biết.
Thương Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tầng bình lưu, những đám mây cuồn cuộn như thủy triều đang tràn đến, được dát một lớp ánh vàng của hoàng hôn. Thủy triều tràn vào mắt cậu, rồi lại từ từ chảy ra.
Em phải làm sao để giữ anh lại.
Em cho anh nỗi cô đơn của em, bóng tối của em, cả sự khao khát trong tim em.
Em cố gắng dùng sự hoang mang, nguy hiểm, thất bại để lay động anh.
Em phải làm sao để giữ anh lại.
- -----
[我用什麽才能留住你。
我給你我的寂寞、我的黑暗、我心的饑渴;
我試圖用困惑、危險、失敗來打動你.
我用什麽才能留住你.]
Đây là lời thơ trong tác phẩm của nhà thơ người Argentina, Jorge Luis Borges. Tập thơ "我用什麼才能留住你" được chuyển ngữ bởi Vương Vĩnh Niên.]
Chương trước Chương tiếp
Loading...