Ngủ Ngon - Tuế Kiến
Chương 22
Edit: An Tĩnh
Sau Tết Nguyên đán là kỳ thi cuối kỳ, Giang Bảo Di bận bịu ôn bài và thi cử nên chỉ trò chuyện câu được câu chăng với Tưởng Dịch trên Wechat.
Không khác biệt gì trước kia.
Trưa thứ sáu, buổi thi môn chuyên ngành cuối cùng của Giang Bảo Di kết thúc, cô mới vừa đi ra khỏi phòng thi thì tin nhắn của Tưởng Dịch được gửi đến.
Tưởng Dịch: Chiều nay cậu về nhà phải không?
Giang Bảo Di: Đúng vậy
Hôm nay là sinh nhật của bà ngoại Giang Bảo Di, cả nhà đã cố ý dời giờ đi ăn đến buổi tối để chờ cô về. Hai ngày trước khi họ tán gẫu với nhau, Giang Bảo Di đã nhắc đến chuyện này.
Tưởng Dịch: Khi nào cậu đến nhà ga?
Giang Bảo Di: Lát nữa tôi về ký túc xá lấy đồ rồi qua đó luôn.
Tưởng Dịch: Không ăn cơm luôn à?
Giang Bảo Di: Đúng thế, dù sao đi tàu cao tốc cũng chỉ mất hơn một tiếng, tôi về nhà ăn cũng được.
Tưởng Dịch: Được
Tưởng Dịch: Vậy lát nữa tôi đưa cậu đến nhà ga.
Giang Bảo Di: Không cần đâu không cần đâu, tôi không mang gì nhiều hết, bắt xe qua đó là được rồi.
Tưởng Dịch gửi một nhãn dán thở dài.
Tưởng Dịch: Cậu…
Giang Bảo Di: Hả?
Tưởng Dịch: Dù gì cũng phải cho người theo đuổi là tôi một chút cơ hội lấy lòng chứ.
Giang Bảo Di hơi sửng sốt, không nhịn được muốn cười.
Sau cuộc trò chuyện với nhau ngoài bãi đậu xe đêm ấy, Tưởng Dịch không hề nhắc lại chuyện có theo đuổi hay không đó nên cô còn tưởng anh chỉ nói đùa.
Tưởng Dịch: Được không?
Giang Bảo Di: Được được được, thế 12 giờ rưỡi, chúng ta gặp nhau ở cổng phía Bắc nhé?
Tưởng Dịch: Ok
Giang Bảo Di không kể cho các bạn cùng phòng biết quá nhiều về chuyện của mình với Tưởng Dịch vì sợ họ lại ầm ĩ cả lên, cũng sợ họ phóng đại lên ảnh hưởng đến phán đoán của cô.
Khi cô về ký túc xá lấy đồ, Tiểu Đoàn hỏi cô đến nhà ga bằng cách nào, cô còn như thể có tật giật mình, hắng giọng bảo: “Bắt xe đi.”
“Nhiều đồ không? Có cần bọn tớ mang xuống giúp cậu không?” Tiểu Đoàn hỏi.
“Không nhiều, chỉ có một cái vali thôi.” Giang Bảo Di tìm một cái túi, bỏ đồ đạc linh tinh vào: “Tớ đi đây, sau Tết gặp nha.”
“Bye bye.” Tiểu Đoàn khua khua tay.
Giang Bảo Di kéo hành lý đi đến cổng phía Bắc, không quá tốn sức đã tìm được chiếc xe đang đậu bên đường của Tưởng Dịch, anh cũng đang ngồi trong xe.
Cửa sổ bên ghế lái đã hạ xuống.
Anh đang cúi đầu xem điện thoại, người đẹp trai mà ngay cả góc nghiêng cũng rất thu hút. Giang Bảo Di đến gần hơn hai bước, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không lạnh hả?”
Tưởng Dịch nghe tiếng bèn ngẩng đầu nhìn qua, cười khẽ đáp: “Vẫn ổn, trong xe có lò sưởi mà.”
Anh mở cửa xuống xe, giúp Giang Bảo Di cất hành lý vào cốp xe, sau đó lại mở cửa sau ra. Giang Bảo Di chỉ nghe âm thanh vang lên, chưa thấy rõ anh lấy cái gì.
Tưởng Dịch ngồi vào xe, đưa đồ trên tay cho cô: “Ăn sandwich không? Tôi lấy ở chỗ Tiêu Nhiên đấy.”
Giang Bảo Di lẩm bẩm: “Cậu không nhắc đến Tiêu Nhiên thì tôi vẫn ăn mà.”
“Ầy.” Tưởng Dịch cười: “Tôi không có ý đó, chỉ là thuận miệng nói thế thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi đâu có ngốc đến mức độ đó.”
Giang Bảo Di cắn một miếng sandwich, mùi vị khá ổn, mới ăn hai miếng thì cô đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Có phải cậu cũng chưa ăn cơm không?”
“Đúng vậy.” Tưởng Dịch nói.
“Hay là thuận đường ghé mua chút đồ ăn đi?”
“Không sao, tôi không đói.”
“Được rồi, hôm nay hơi gấp, đợi khai giảng tôi mời cậu đi ăn.”
“Được.” Tưởng Dịch đồng ý vô cùng dứt khoát.
Giang Bảo Di hoàn hồn lại: “Có phải cậu đang chờ tôi nói câu này không đấy?”
Tưởng Dịch cười một tiếng: “Trời ạ, biết bản thân không có ưu thế gì nên tôi phải tạo nhiều cơ hội cho mình chứ.”
Giang Bảo Di nghẹn lời: “Cậu…”
“Phía sau có nước đó, cậu tự lấy nhé.” Tưởng Dịch dành chút thời gian nhìn qua cô: “Đi gấp quá nên quên mang theo một bình sữa bò cho cậu.”
“Không sao, tôi có nước mà.” Giang Bảo Di nhanh chóng giải quyết hết bánh sandwich, uống thêm vài ngụm nước, đợi tiêu hóa một lúc mới nói: “Thẳng thắn mà nói thì cậu vẫn có ưu thế đấy.”
Tưởng Dịch tập trung nhìn đường phía trước, cười nhạt hỏi: “An ủi tôi à?”
“Dĩ nhiên là không phải.” Giang Bảo Di cuộn túi đựng sandwich lại: “Dù sao hiện tại bên cạnh tôi cũng chỉ có một mình cậu… Đó đó.”
“Không thể nào.” Tưởng Dịch bảo: “Các bạn nam trường mình không có mắt đến thế sao?”
Giang Bảo Di nhìn anh, nghiêm túc nói: “Tôi nhất thời cũng chẳng phân biệt được rốt cuộc cậu đang khen tôi, hay là đang tự khen bản thân cậu.”
“Không thể khen cả hai à?” Đèn xanh phía trước còn vài giây nhưng Tưởng Dịch không cố vượt qua, dừng lại trước vạch rồi nói: “Cậu rất tốt, tôi cũng rất tinh mắt.”
“Tôi cảm ơn nhá.”
“Đừng khách sáo.”
Giang Bảo Di cảm thấy hơi buồn cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Đến ga tàu cao tốc, Tưởng Dịch lại lấy một món đồ giống như ống đựng poster ở ghế sau đưa cho Giang Bảo Di: “Tôi không biết là cậu đón sinh nhật âm lịch hay dương lịch nên chuẩn bị trước.”
“Cảm ơn nha, tôi thường đón dương lịch.” Giang Bảo Di hơi bất ngờ, đưa tay nhận lấy: “Trong này là tranh vẽ hả?”
“Tương tự thế, cậu về nhà rồi mở ra xem đi.” Tưởng Dịch lại hỏi: “Cậu đón sinh nhật với gia đình à?”
“Đúng vậy, năm nào cũng thế.” Giang Bảo Di nói: “Nhà tôi cũng giống các cậu, nhiều họ hàng thân thích, cũng cực kỳ nhiều con nít, cứ đến ngày lễ gì cũng thích tập trung lại cho náo nhiệt.”
“Tốt đấy chứ, càng nhiều người càng rộn ràng.” Tưởng Dịch nói: “Vậy cậu đi đường chú ý an toàn nhé, hẹn năm sau gặp.”
“Sang năm mời cậu ăn cơm nha.” Giang Bảo Di quơ quơ ống đựng poster trong tay: “Cảm ơn cậu nhé, tôi rất thích món quà này.”
“Cậu còn chưa xem thử nó thế nào mà.” Tưởng Dịch nói.
Giang Bảo Di nhướng mày: “Chắc không phải là cậu vẽ ảnh xấu xí gì của tôi đấy chứ?”
“Cậu mà có ảnh gì xấu xí để tuồn ra ngoài thì cũng không dễ dàng nhỉ.”
“Cậu không cần tâng bốc tôi thế đâu.” Giang Bảo Di cười nói: “Tôi đi chờ thang máy đây, tạm biệt nha, trên đường về cậu cũng đi chậm thôi.”
“Tạm biệt.”
Về đến nhà, Giang Bảo Di chào hỏi người lớn, rồi lại đến ôm bà ngoại làm nũng một lúc mới quay về phòng ngủ, lấy ống đựng poster trong túi xách ra.
Cô nghĩ ngợi giây lát rồi nhắn tin Wechat cho Tưởng Dịch.
Giang Bảo Di: Bây giờ tôi mở ra luôn thì có phải quá sớm không.
Tưởng Dịch: Cậu cũng có thể đợi đến ngày sinh nhật rồi mở.
Giang Bảo Di: Tôi không nhịn được…
Tưởng Dịch: Vậy cậu mở ra đi!!!!! Mở ra bây giờ luôn!!!!
Giang Bảo Di bị chuỗi dấu chấm than của anh kích thích: Mở liền mở liền mở liền.
Cô dùng dao đa dụng cắt bỏ lớp băng dính quấn quanh miệng ống đựng poster, sau đó lại nhắn tin tường thuật trực tiếp hiện trường cho Tưởng Dịch: Bây giờ tôi lấy tranh ra đây.
Tưởng Dịch:.
Giang Bảo Di lấy tranh vẽ ra, cởi dây thừng nhỏ buộc quanh tranh vẽ. Sau khi thấy rõ nội dung bức tranh, cô không nhịn được cười: “Má ơi.”
Tưởng Dịch đã vẽ một bức truyện tranh gồm nhiều ô.
Các nhân vật trong bức tranh đều được vẽ ở phiên bản chibi màu đen trắng, hình ảnh rất đáng yêu. Điểm mấu chốt là cả bức truyện tranh có cốt truyện của riêng nó.
Được biến tấu lại từ lần trời mưa phải đi ghép xe đó, “Giang Bảo Di” phiên bản chibi vô tình gặp phải kẻ xấu muốn cướp xe.
Khi tất cả mọi người đều đang sợ hãi và lo lắng thì “Giang Bảo Di” đứng dậy, cô đeo găng tay boxing vào, chỉ một cú đã đánh kẻ xấu ngã sõng soài, cứu toàn bộ người trên xe.
Tưởng Dịch vẽ cực kỳ sinh động, rất thú vị, kết hợp với nội dung viết trên đó thì chỉ cần xem qua đã hiểu ngay nội dung của cốt truyện.
Giang Bảo Di: Tôi
Giang Bảo Di: Không có học boxing thật mà
Tưởng Dịch gửi một nhãn dán cười haha
Giang Bảo Di: Nhưng cậu vẽ đáng yêu quá!! Tôi rất thích!!!
Tưởng Dịch: Thích thì tốt rồi.
Giang Bảo Di: Cảm ơn cậu nhiều.
Tưởng Dịch: Không cần khách sáo thật mà.
Giang Bảo Di không trò chuyện với Tưởng Dịch nhiều, sau khi các anh chị họ về, cô lập tức bị kéo đến bàn mạt chược.
Buổi tối tổ chức sinh nhật cho bà ngoại, rồi lại đến nhà này nhà kia ăn vài bữa cơm, Giang Bảo Di bắt đầu hành trình thi vòng thực hành hai của mình.
Cô đăng ký học lái xe hồi nghỉ hè, có một nhóm học viên nữa học cùng cô nhưng hiện tại ai cũng đã có bằng lái rồi, chỉ còn mỗi cô gặp khó khăn trong phần thi thực hành hai.
Khi nhận được tin nhắn của Tưởng Dịch, Giang Bảo Di mới bị huấn luyện viên mắng cho một trận xong. Cô đứng bên cạnh bồn hoa mở Wechat ra xem, anh gửi một tấm ảnh chụp phong cảnh bên bờ biển.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ của học viện mỹ thuật kết thúc, ngày nào Tưởng Dịch cũng rảnh rỗi vô cùng, hai ngày trước, anh đã ra đảo du lịch với ba mẹ.
Giang Bảo Di và anh cũng liên lạc với nhau thường xuyên hơn, và cô cũng biết Tưởng Dịch đã vượt qua toàn bộ phần thi thực hành từ một đến bốn mà thậm chí còn không dùng đến cơ hội lần thứ hai.
Giang Bảo Di: Rốt cuộc cậu học phần thực hành hai thế nào vậy TT
Giang Bảo Di: Nói thật, mấy ngày nay cứ khi nào đến trường dạy lái xe là tôi lại cảm thấy mình là một ZZ.
Tưởng Dịch: ZZ là sao?
Giang Bảo Di: …
Giang Bảo Di: Thiểu năng trí tuệ.
Tưởng Dịch: …
Tưởng Dịch: Cố gắng lên
Giang Bảo Di: [rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ]
Giang Bảo Di tập luyện khổ sở một tuần, cuối cùng kịp thi đậu phần thực hành hai vào đầu năm. Vào đêm 30 khi ăn cơm giao thừa, ba Giang – người cưng chiều con gái đã treo một băng rôn cho Giang Bảo Di trong phòng tiệc nơi cả nhà ăn cơm giao thừa.
– Nhiệt liệt chúc mừng bạn Giang Bảo Di đã thi đậu thực hành hai thành công!
Giang Bảo Di: “…”
Cô thuận tay chụp một tấm ảnh gửi cho Tưởng Dịch.
Tưởng Dịch: Hahahahahahahahahahahahahahahaha
Giang Bảo Di: [Tạm biệt]
Tưởng Dịch không trả lời, Giang Bảo Di cũng cất điện thoại.
Theo như cô được biết, hai nhà họ đều đón năm mới náo nhiệt y hệt nhau, từ sáng sớm đến tối mịt đều không hề nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi đều được lên kế hoạch chuẩn bị đầy đủ.
Ăn cơm giao thừa xong, theo lẽ thường thì lại đến bàn mạt chược, Giang Bảo Di chơi đến nỗi đầu óc căng thẳng choáng váng. Lúc sắp 0 giờ, dì đi đến nói sắp phải bưng sủi cảo ra rồi, bảo họ mau dọn dẹp lại, bấy giờ cô mới có thời gian rảnh để đến phòng vệ sinh.
Lúc này Tưởng Dịch cũng gọi điện thoại đến.
Giang Bảo Di bắt máy: “Đón năm mới vui nha, nếu cậu gọi muộn chút nữa thì tôi không thể nghe cuộc điện thoại này rồi.”
“Đón năm mới vui vẻ.” Không gian xung quanh bên phía Tưởng Dịch cũng náo nhiệt như thế: “Xem ra tôi canh thời gian rất chuẩn xác.”
“Đúng đó.” Giang Bảo Di dựa vào bồn rửa tay.
“Chưa chúc mừng cậu nữa.” Tưởng Dịch đột nhiên nói.
“Gì cơ?”
“Chúc mừng cậu thi đậu thực hành hai.”
Giang Bảo Di cười: “Rốt cuộc là cậu đang chúc mừng hay đang giễu cợt tôi thế hả!”
“Chúc mừng chúc mừng mà, đương nhiên là chúc mừng.” Tưởng Dịch hỏi: “Vậy sau Tết cậu chuẩn bị học thực hành ba à?”
“Chưa chắc chắn, phải xem huấn luyện viên bên kia sắp xếp thế nào.” Giang Bảo Di nói: “Không có thời gian thì đành chờ đến lúc nghỉ hè.”
Tưởng Dịch “à” một tiếng, lại hỏi: “Thành quả đánh mạt chược thế nào rồi, thắng tiền không?”
“Dĩ nhiên rồi, tôi là thần bài nhỏ của nhà họ Giang chúng tôi mà.” Giang Bảo Di đắc ý nói.
“Giỏi thế à, đợi khai giảng phải tìm cơ hội mở mang kiến thức mới được.”
“Được thôi, có thể tiếp bất cứ lúc nào.” Giang Bảo Di vừa nói vừa đi ra ngoài, nghe thấy bên kia điện thoại có người đang gọi Tưởng Dịch, cô định lên tiếng.
Nhưng Tưởng Dịch đã cất giọng trước cô: “Năm mới vui vẻ nhé thần bài nhỏ của nhà họ Giang.”
Cô hơi sửng sốt, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã 0 giờ rồi: “Năm mới vui vẻ nha, thần đua xe.”
“Khen nhầm rồi.” Tưởng Dịch cười một tiếng, sau đó lại bảo: “Sinh nhật vui vẻ nhé Giang Bảo Di, hy vọng trong tuổi mới này của cậu có thể cho tôi một vị trí.”
__
Lời tác giả:
Bé Di: Tôi sẽ bày cho cậu một bàn đầy đủ chỗ ngồi ^_^
Sau Tết Nguyên đán là kỳ thi cuối kỳ, Giang Bảo Di bận bịu ôn bài và thi cử nên chỉ trò chuyện câu được câu chăng với Tưởng Dịch trên Wechat.
Không khác biệt gì trước kia.
Trưa thứ sáu, buổi thi môn chuyên ngành cuối cùng của Giang Bảo Di kết thúc, cô mới vừa đi ra khỏi phòng thi thì tin nhắn của Tưởng Dịch được gửi đến.
Tưởng Dịch: Chiều nay cậu về nhà phải không?
Giang Bảo Di: Đúng vậy
Hôm nay là sinh nhật của bà ngoại Giang Bảo Di, cả nhà đã cố ý dời giờ đi ăn đến buổi tối để chờ cô về. Hai ngày trước khi họ tán gẫu với nhau, Giang Bảo Di đã nhắc đến chuyện này.
Tưởng Dịch: Khi nào cậu đến nhà ga?
Giang Bảo Di: Lát nữa tôi về ký túc xá lấy đồ rồi qua đó luôn.
Tưởng Dịch: Không ăn cơm luôn à?
Giang Bảo Di: Đúng thế, dù sao đi tàu cao tốc cũng chỉ mất hơn một tiếng, tôi về nhà ăn cũng được.
Tưởng Dịch: Được
Tưởng Dịch: Vậy lát nữa tôi đưa cậu đến nhà ga.
Giang Bảo Di: Không cần đâu không cần đâu, tôi không mang gì nhiều hết, bắt xe qua đó là được rồi.
Tưởng Dịch gửi một nhãn dán thở dài.
Tưởng Dịch: Cậu…
Giang Bảo Di: Hả?
Tưởng Dịch: Dù gì cũng phải cho người theo đuổi là tôi một chút cơ hội lấy lòng chứ.
Giang Bảo Di hơi sửng sốt, không nhịn được muốn cười.
Sau cuộc trò chuyện với nhau ngoài bãi đậu xe đêm ấy, Tưởng Dịch không hề nhắc lại chuyện có theo đuổi hay không đó nên cô còn tưởng anh chỉ nói đùa.
Tưởng Dịch: Được không?
Giang Bảo Di: Được được được, thế 12 giờ rưỡi, chúng ta gặp nhau ở cổng phía Bắc nhé?
Tưởng Dịch: Ok
Giang Bảo Di không kể cho các bạn cùng phòng biết quá nhiều về chuyện của mình với Tưởng Dịch vì sợ họ lại ầm ĩ cả lên, cũng sợ họ phóng đại lên ảnh hưởng đến phán đoán của cô.
Khi cô về ký túc xá lấy đồ, Tiểu Đoàn hỏi cô đến nhà ga bằng cách nào, cô còn như thể có tật giật mình, hắng giọng bảo: “Bắt xe đi.”
“Nhiều đồ không? Có cần bọn tớ mang xuống giúp cậu không?” Tiểu Đoàn hỏi.
“Không nhiều, chỉ có một cái vali thôi.” Giang Bảo Di tìm một cái túi, bỏ đồ đạc linh tinh vào: “Tớ đi đây, sau Tết gặp nha.”
“Bye bye.” Tiểu Đoàn khua khua tay.
Giang Bảo Di kéo hành lý đi đến cổng phía Bắc, không quá tốn sức đã tìm được chiếc xe đang đậu bên đường của Tưởng Dịch, anh cũng đang ngồi trong xe.
Cửa sổ bên ghế lái đã hạ xuống.
Anh đang cúi đầu xem điện thoại, người đẹp trai mà ngay cả góc nghiêng cũng rất thu hút. Giang Bảo Di đến gần hơn hai bước, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không lạnh hả?”
Tưởng Dịch nghe tiếng bèn ngẩng đầu nhìn qua, cười khẽ đáp: “Vẫn ổn, trong xe có lò sưởi mà.”
Anh mở cửa xuống xe, giúp Giang Bảo Di cất hành lý vào cốp xe, sau đó lại mở cửa sau ra. Giang Bảo Di chỉ nghe âm thanh vang lên, chưa thấy rõ anh lấy cái gì.
Tưởng Dịch ngồi vào xe, đưa đồ trên tay cho cô: “Ăn sandwich không? Tôi lấy ở chỗ Tiêu Nhiên đấy.”
Giang Bảo Di lẩm bẩm: “Cậu không nhắc đến Tiêu Nhiên thì tôi vẫn ăn mà.”
“Ầy.” Tưởng Dịch cười: “Tôi không có ý đó, chỉ là thuận miệng nói thế thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi đâu có ngốc đến mức độ đó.”
Giang Bảo Di cắn một miếng sandwich, mùi vị khá ổn, mới ăn hai miếng thì cô đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Có phải cậu cũng chưa ăn cơm không?”
“Đúng vậy.” Tưởng Dịch nói.
“Hay là thuận đường ghé mua chút đồ ăn đi?”
“Không sao, tôi không đói.”
“Được rồi, hôm nay hơi gấp, đợi khai giảng tôi mời cậu đi ăn.”
“Được.” Tưởng Dịch đồng ý vô cùng dứt khoát.
Giang Bảo Di hoàn hồn lại: “Có phải cậu đang chờ tôi nói câu này không đấy?”
Tưởng Dịch cười một tiếng: “Trời ạ, biết bản thân không có ưu thế gì nên tôi phải tạo nhiều cơ hội cho mình chứ.”
Giang Bảo Di nghẹn lời: “Cậu…”
“Phía sau có nước đó, cậu tự lấy nhé.” Tưởng Dịch dành chút thời gian nhìn qua cô: “Đi gấp quá nên quên mang theo một bình sữa bò cho cậu.”
“Không sao, tôi có nước mà.” Giang Bảo Di nhanh chóng giải quyết hết bánh sandwich, uống thêm vài ngụm nước, đợi tiêu hóa một lúc mới nói: “Thẳng thắn mà nói thì cậu vẫn có ưu thế đấy.”
Tưởng Dịch tập trung nhìn đường phía trước, cười nhạt hỏi: “An ủi tôi à?”
“Dĩ nhiên là không phải.” Giang Bảo Di cuộn túi đựng sandwich lại: “Dù sao hiện tại bên cạnh tôi cũng chỉ có một mình cậu… Đó đó.”
“Không thể nào.” Tưởng Dịch bảo: “Các bạn nam trường mình không có mắt đến thế sao?”
Giang Bảo Di nhìn anh, nghiêm túc nói: “Tôi nhất thời cũng chẳng phân biệt được rốt cuộc cậu đang khen tôi, hay là đang tự khen bản thân cậu.”
“Không thể khen cả hai à?” Đèn xanh phía trước còn vài giây nhưng Tưởng Dịch không cố vượt qua, dừng lại trước vạch rồi nói: “Cậu rất tốt, tôi cũng rất tinh mắt.”
“Tôi cảm ơn nhá.”
“Đừng khách sáo.”
Giang Bảo Di cảm thấy hơi buồn cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Đến ga tàu cao tốc, Tưởng Dịch lại lấy một món đồ giống như ống đựng poster ở ghế sau đưa cho Giang Bảo Di: “Tôi không biết là cậu đón sinh nhật âm lịch hay dương lịch nên chuẩn bị trước.”
“Cảm ơn nha, tôi thường đón dương lịch.” Giang Bảo Di hơi bất ngờ, đưa tay nhận lấy: “Trong này là tranh vẽ hả?”
“Tương tự thế, cậu về nhà rồi mở ra xem đi.” Tưởng Dịch lại hỏi: “Cậu đón sinh nhật với gia đình à?”
“Đúng vậy, năm nào cũng thế.” Giang Bảo Di nói: “Nhà tôi cũng giống các cậu, nhiều họ hàng thân thích, cũng cực kỳ nhiều con nít, cứ đến ngày lễ gì cũng thích tập trung lại cho náo nhiệt.”
“Tốt đấy chứ, càng nhiều người càng rộn ràng.” Tưởng Dịch nói: “Vậy cậu đi đường chú ý an toàn nhé, hẹn năm sau gặp.”
“Sang năm mời cậu ăn cơm nha.” Giang Bảo Di quơ quơ ống đựng poster trong tay: “Cảm ơn cậu nhé, tôi rất thích món quà này.”
“Cậu còn chưa xem thử nó thế nào mà.” Tưởng Dịch nói.
Giang Bảo Di nhướng mày: “Chắc không phải là cậu vẽ ảnh xấu xí gì của tôi đấy chứ?”
“Cậu mà có ảnh gì xấu xí để tuồn ra ngoài thì cũng không dễ dàng nhỉ.”
“Cậu không cần tâng bốc tôi thế đâu.” Giang Bảo Di cười nói: “Tôi đi chờ thang máy đây, tạm biệt nha, trên đường về cậu cũng đi chậm thôi.”
“Tạm biệt.”
Về đến nhà, Giang Bảo Di chào hỏi người lớn, rồi lại đến ôm bà ngoại làm nũng một lúc mới quay về phòng ngủ, lấy ống đựng poster trong túi xách ra.
Cô nghĩ ngợi giây lát rồi nhắn tin Wechat cho Tưởng Dịch.
Giang Bảo Di: Bây giờ tôi mở ra luôn thì có phải quá sớm không.
Tưởng Dịch: Cậu cũng có thể đợi đến ngày sinh nhật rồi mở.
Giang Bảo Di: Tôi không nhịn được…
Tưởng Dịch: Vậy cậu mở ra đi!!!!! Mở ra bây giờ luôn!!!!
Giang Bảo Di bị chuỗi dấu chấm than của anh kích thích: Mở liền mở liền mở liền.
Cô dùng dao đa dụng cắt bỏ lớp băng dính quấn quanh miệng ống đựng poster, sau đó lại nhắn tin tường thuật trực tiếp hiện trường cho Tưởng Dịch: Bây giờ tôi lấy tranh ra đây.
Tưởng Dịch:.
Giang Bảo Di lấy tranh vẽ ra, cởi dây thừng nhỏ buộc quanh tranh vẽ. Sau khi thấy rõ nội dung bức tranh, cô không nhịn được cười: “Má ơi.”
Tưởng Dịch đã vẽ một bức truyện tranh gồm nhiều ô.
Các nhân vật trong bức tranh đều được vẽ ở phiên bản chibi màu đen trắng, hình ảnh rất đáng yêu. Điểm mấu chốt là cả bức truyện tranh có cốt truyện của riêng nó.
Được biến tấu lại từ lần trời mưa phải đi ghép xe đó, “Giang Bảo Di” phiên bản chibi vô tình gặp phải kẻ xấu muốn cướp xe.
Khi tất cả mọi người đều đang sợ hãi và lo lắng thì “Giang Bảo Di” đứng dậy, cô đeo găng tay boxing vào, chỉ một cú đã đánh kẻ xấu ngã sõng soài, cứu toàn bộ người trên xe.
Tưởng Dịch vẽ cực kỳ sinh động, rất thú vị, kết hợp với nội dung viết trên đó thì chỉ cần xem qua đã hiểu ngay nội dung của cốt truyện.
Giang Bảo Di: Tôi
Giang Bảo Di: Không có học boxing thật mà
Tưởng Dịch gửi một nhãn dán cười haha
Giang Bảo Di: Nhưng cậu vẽ đáng yêu quá!! Tôi rất thích!!!
Tưởng Dịch: Thích thì tốt rồi.
Giang Bảo Di: Cảm ơn cậu nhiều.
Tưởng Dịch: Không cần khách sáo thật mà.
Giang Bảo Di không trò chuyện với Tưởng Dịch nhiều, sau khi các anh chị họ về, cô lập tức bị kéo đến bàn mạt chược.
Buổi tối tổ chức sinh nhật cho bà ngoại, rồi lại đến nhà này nhà kia ăn vài bữa cơm, Giang Bảo Di bắt đầu hành trình thi vòng thực hành hai của mình.
Cô đăng ký học lái xe hồi nghỉ hè, có một nhóm học viên nữa học cùng cô nhưng hiện tại ai cũng đã có bằng lái rồi, chỉ còn mỗi cô gặp khó khăn trong phần thi thực hành hai.
Khi nhận được tin nhắn của Tưởng Dịch, Giang Bảo Di mới bị huấn luyện viên mắng cho một trận xong. Cô đứng bên cạnh bồn hoa mở Wechat ra xem, anh gửi một tấm ảnh chụp phong cảnh bên bờ biển.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ của học viện mỹ thuật kết thúc, ngày nào Tưởng Dịch cũng rảnh rỗi vô cùng, hai ngày trước, anh đã ra đảo du lịch với ba mẹ.
Giang Bảo Di và anh cũng liên lạc với nhau thường xuyên hơn, và cô cũng biết Tưởng Dịch đã vượt qua toàn bộ phần thi thực hành từ một đến bốn mà thậm chí còn không dùng đến cơ hội lần thứ hai.
Giang Bảo Di: Rốt cuộc cậu học phần thực hành hai thế nào vậy TT
Giang Bảo Di: Nói thật, mấy ngày nay cứ khi nào đến trường dạy lái xe là tôi lại cảm thấy mình là một ZZ.
Tưởng Dịch: ZZ là sao?
Giang Bảo Di: …
Giang Bảo Di: Thiểu năng trí tuệ.
Tưởng Dịch: …
Tưởng Dịch: Cố gắng lên
Giang Bảo Di: [rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ]
Giang Bảo Di tập luyện khổ sở một tuần, cuối cùng kịp thi đậu phần thực hành hai vào đầu năm. Vào đêm 30 khi ăn cơm giao thừa, ba Giang – người cưng chiều con gái đã treo một băng rôn cho Giang Bảo Di trong phòng tiệc nơi cả nhà ăn cơm giao thừa.
– Nhiệt liệt chúc mừng bạn Giang Bảo Di đã thi đậu thực hành hai thành công!
Giang Bảo Di: “…”
Cô thuận tay chụp một tấm ảnh gửi cho Tưởng Dịch.
Tưởng Dịch: Hahahahahahahahahahahahahahahaha
Giang Bảo Di: [Tạm biệt]
Tưởng Dịch không trả lời, Giang Bảo Di cũng cất điện thoại.
Theo như cô được biết, hai nhà họ đều đón năm mới náo nhiệt y hệt nhau, từ sáng sớm đến tối mịt đều không hề nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi đều được lên kế hoạch chuẩn bị đầy đủ.
Ăn cơm giao thừa xong, theo lẽ thường thì lại đến bàn mạt chược, Giang Bảo Di chơi đến nỗi đầu óc căng thẳng choáng váng. Lúc sắp 0 giờ, dì đi đến nói sắp phải bưng sủi cảo ra rồi, bảo họ mau dọn dẹp lại, bấy giờ cô mới có thời gian rảnh để đến phòng vệ sinh.
Lúc này Tưởng Dịch cũng gọi điện thoại đến.
Giang Bảo Di bắt máy: “Đón năm mới vui nha, nếu cậu gọi muộn chút nữa thì tôi không thể nghe cuộc điện thoại này rồi.”
“Đón năm mới vui vẻ.” Không gian xung quanh bên phía Tưởng Dịch cũng náo nhiệt như thế: “Xem ra tôi canh thời gian rất chuẩn xác.”
“Đúng đó.” Giang Bảo Di dựa vào bồn rửa tay.
“Chưa chúc mừng cậu nữa.” Tưởng Dịch đột nhiên nói.
“Gì cơ?”
“Chúc mừng cậu thi đậu thực hành hai.”
Giang Bảo Di cười: “Rốt cuộc là cậu đang chúc mừng hay đang giễu cợt tôi thế hả!”
“Chúc mừng chúc mừng mà, đương nhiên là chúc mừng.” Tưởng Dịch hỏi: “Vậy sau Tết cậu chuẩn bị học thực hành ba à?”
“Chưa chắc chắn, phải xem huấn luyện viên bên kia sắp xếp thế nào.” Giang Bảo Di nói: “Không có thời gian thì đành chờ đến lúc nghỉ hè.”
Tưởng Dịch “à” một tiếng, lại hỏi: “Thành quả đánh mạt chược thế nào rồi, thắng tiền không?”
“Dĩ nhiên rồi, tôi là thần bài nhỏ của nhà họ Giang chúng tôi mà.” Giang Bảo Di đắc ý nói.
“Giỏi thế à, đợi khai giảng phải tìm cơ hội mở mang kiến thức mới được.”
“Được thôi, có thể tiếp bất cứ lúc nào.” Giang Bảo Di vừa nói vừa đi ra ngoài, nghe thấy bên kia điện thoại có người đang gọi Tưởng Dịch, cô định lên tiếng.
Nhưng Tưởng Dịch đã cất giọng trước cô: “Năm mới vui vẻ nhé thần bài nhỏ của nhà họ Giang.”
Cô hơi sửng sốt, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã 0 giờ rồi: “Năm mới vui vẻ nha, thần đua xe.”
“Khen nhầm rồi.” Tưởng Dịch cười một tiếng, sau đó lại bảo: “Sinh nhật vui vẻ nhé Giang Bảo Di, hy vọng trong tuổi mới này của cậu có thể cho tôi một vị trí.”
__
Lời tác giả:
Bé Di: Tôi sẽ bày cho cậu một bàn đầy đủ chỗ ngồi ^_^