Ngủ Ngon - Tuế Kiến
Chương 23
Edit: An Tĩnh
Đón sinh nhật và năm mới xong, Giang Bảo Di lại bị huấn luyện viên gọi về trường dạy lái xe, bắt đầu vừa bị mắng vừa đau khổ học phần thực hành ba.
Cô học sứt đầu mẻ trán mấy ngày, đến lúc khai giảng mới có thể miễn cưỡng chạy hết đoạn đường. Thế nhưng huấn luyện viên lại rất hài lòng, hỏi cô có muốn xin nghỉ hai ngày để tập lái thêm vài lần, thi đậu phần thực hành ba rồi hẵng quay về trường không.
Giang Bảo Di từ chối, bây giờ chưa ra đâu vào đâu cả.
Hai ngày mới quay về trường cực kỳ bận rộn, đến lúc có thời gian rảnh Giang Bảo Di mới hẹn Tưởng Dịch cuối tuần này đi ra ngoài ăn: “Cậu có gì muốn ăn không?”
“Tôi ăn gì cũng được, không kén chọn, cậu quyết định xong nói với tôi là được.” Tưởng Dịch đáp.
“Thế ăn lẩu đi, lâu rồi chưa ăn.” Giang Bảo Di cúp máy, gửi định vị của quán lẩu qua Wechat cho anh, sau đó quay đầu hỏi: “Ngày mai tớ mời Tưởng Dịch đi ăn, các cậu có ai muốn đi cùng không?”
Lần này khác với trước kia, ba người trong phòng đều ăn ý bảo không đi.
Tiểu Đoàn ngẩng đầu lên trước bàn, xoay bút hỏi: “Sao hai người cứ mời nhau đi ăn thế, mời tới mời lui, không chán à?”
“Đi ăn thôi thì có gì mà chán.” Giang Bảo Di lảng tránh: “Hơn nữa tớ mời đi ăn là để cảm ơn món quà sinh nhật cậu ấy tặng tớ mà.”
Giai Ngọc hỏi: “Là bức tranh cậu đăng trên vòng bạn bè hả?”
Giang Bảo Di gật đầu, lúc đăng lên cô không nói là ai tặng nhưng những cô bạn còn lại trong phòng 103 đã tán gẫu riêng với nhau xong xuôi từ lâu rồi.
Lúc này cả ba người họ đều nở nụ cười mang ẩn ý sâu xa, Tiểu Đoàn còn “à” một tiếng kéo dài như đang đùa giỡn.
Giang Bảo Di lựa chọn phớt lờ, lấy sách ra bắt đầu chỉnh sửa lại ghi chép.
Cuộc hẹn đi ăn với Tưởng Dịch là vào buổi tối, Giang Bảo Di và bạn cùng phòng đi dạo phố cả buổi chiều, khi sắp tách nhau, cô lại hỏi: “Các cậu không đi ăn thật hả?”
Ba cô bạn ăn ý gật đầu.
“Được rồi.” Giang Bảo Di không cưỡng cầu nữa, sau khi tách nhóm bạn, cô bắt xe đi đến quán lẩu.
Tưởng Dịch đã vào trong quán trước, Giang Bảo Di hỏi số bàn rồi đi vào. Thấy anh đang cúi đầu xem điện thoại, cô bước nhanh đến hỏi: “Hi, anh đẹp trai, có thể ghép bàn không?”
“Không —” Tưởng Dịch còn chưa ngẩng đầu lên đã định từ chối, nhưng khi ngước mắt thấy Giang Bảo Di, anh lập tức cười: “Được thôi, dù gì cũng không phải tôi trả tiền.”
“Ôi chao.” Giang Bảo Di ngồi xuống đối diện anh: “Mỗi lần ra ngoài ăn có phải thường xuyên có người hỏi cậu như thế không? Từ chối nhanh thế chứ.”
“Đi ăn thì chưa nhưng đi uống rượu thì thường xuyên gặp.”
Giang Bảo Di chặc lưỡi một cái: “Hâm mộ quá đi.”
“Hâm mộ cái gì.” Tưởng Dịch cười nói: “Cậu cũng đâu thiếu người tìm đến ghép bàn cùng.”
Giang Bảo Di vui vẻ, cầm thực đơn lên hỏi: “Hai chúng ta đều ăn cay được nên tôi không gọi lẩu uyên ương nhé, lẩu 9 ngăn được không?”
“Được.”
Lẩu là một món ăn có thể kéo gần quan hệ của hai người, vừa thổi vừa trò chuyện. Giang Bảo Di nhìn Tưởng Dịch qua làn sương sôi ùng ục phả ra từ nồi lẩu, chợt nhận ra hình như tóc anh không ngắn như trước nữa.
Cô nghĩ đến gì đó, khiến bản thân ngạc nhiên bật cười.
“Cười gì thế?” Tưởng Dịch hỏi.
Giang Bảo Di đang định nói thì điện thoại để bên cạnh đột nhiên đổ chuông. Cô cầm lên xem thử, tâm trạng tốt đẹp nhất thời down đến đáy cốc: “Cuộc gọi từ trường dạy lái xe của tôi, chắc là huấn luyện viên gọi, tôi đi nghe máy một chút.”
Tưởng Dịch gật đầu, không nói năng gì.
Bắt máy lên, Giang Bảo Di mới cất tiếng chào hỏi thì huấn luyện viên ở bên kia đã hỏi thẳng cô có muốn đăng ký thi phần thực ba cùng với nhóm học viên sau Tết luôn không.
“Không không không, em không thi được đâu, cái này thật sự gấp quá, em còn chưa thành thạo phần thực hành ba nữa.” Giang Bảo Di liên tục từ chối: “Hơn nữa gần đây em cũng không có thời gian để về thi.”
Huấn luyện viên tận tình khuyên nhủ: “Vậy còn những gì em vất vả học vài ngày liền trong kỳ nghỉ đông thì sao, em không thi, cũng không tập lái, chẳng phải là uổng công à?”
Giang Bảo Di nói khẽ: “Nhưng em học chậm thì cũng có cách nào khác đâu.”
Huấn luyện viên khịt mũi một cái rồi cúp máy.
Giang Bảo Di: “…”
Tưởng Dịch nhìn dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của cô, khẽ giọng hỏi: “Huấn luyện viên lại mắng cậu à?”
“Không mắng nhưng chắc là bị chọc tức rồi, lát nữa tôi gọi lại cho thầy ấy vậy.” Huấn luyện viên ở trường dạy lái xe là bạn tài xế cũ của ba Giang Bảo Di. Lúc mới đến, ông ấy đối xử với cô rất dịu dàng nhưng bắt đầu từ phần thực hành hai, càng ngày ông ấy càng dữ dằn hơn.
“Ông ấy giục cậu thi à?” Tưởng Dịch hỏi.
“Đúng vậy, bảo tôi đăng ký phần thực hành ba, nhưng tôi chỉ mới biết xoay vô lăng, chắc chắn thi không được.” Giang Bảo Di nói: “Nhưng nếu sắp tới tôi không thi thì đúng là uổng phí những gì tôi đã học trong kỳ nghỉ đông.”
Cô thở dài, nhức đầu vô cùng.
“Thế hay là…” Tưởng Dịch nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Học kỳ này khi nào cậu không có tiết, tôi đưa cậu đi lái thử vài vòng nhé?”
Giang Bảo Di hơi sửng sốt đáp: “Tôi không dám lái xe của cậu đâu, đắt như thế, đụng phải một cái là tiền sinh hoạt học kỳ này của tôi mất sạch.”
Tưởng Dịch cười: “Cậu như vậy thì tôi cũng không dám lấy xe của tôi đưa cậu đâu.”
“Tôi thật sự —” Giang Bảo Di mím môi, khuất phục nói: “Không còn cách nào để phản bác.”
Nói xong, cô lại nghĩ đến gì đó: “Nhưng cậu không phải huấn luyện viên thì có tập lái xe với tôi được không?”
“Dĩ nhiên tôi thì không được nhưng bạn tôi lại được, tôi bảo cậu ấy đi theo xe, tôi ngồi phía sau.” Tưởng Dịch nói: “Được không?”
Giang Bảo Di nhìn anh: “Chắc là… Được.”
Tưởng Dịch khịt mũi: “Đồng ý miễn cưỡng vậy à.”
“Thì sợ phiền cậu mà.” Giang Bảo Di nói: “Phiền cậu cũng được đi, đây còn phiền thêm bạn cậu.”
“Tại sao phiền tôi cũng được thế?” Tưởng Dịch cười hỏi.
“…” Giang Bảo Di ho nhẹ một cái: “Nói thế nào đây, chúng ta cũng xem như là bạn, làm phiền bạn bè chút không được hả?”
“Được, sao lại không được.” Tưởng Dịch hỏi: “Vậy bắt đầu từ mai luôn nhé?”
Giang Bảo Di chần chừ nói: “Phải… Nhanh như vậy sao?”
“Cậu chỉ cần nói là cậu có muốn lấy bằng lái sớm chút không thôi.” Tưởng Dịch nói.
“Nói thật thì không muốn lắm.” Giang Bảo Di nói: “Nếu không phải vừa thi đại học xong, mấy anh chị trong nhà góp tiền mua tặng tôi một chiếc xe thì đến cả bằng lái tôi cũng chẳng muốn đi học đâu.”
Tưởng Dịch cười: “Vậy làm sao đây, là tôi xin cậu học ha?”
“Đương nhiên là không phải.” Giang Bảo Di nâng ly lên: “Là tôi xin cậu dạy, huấn luyện viên Tưởng, vất vả rồi.”
Tưởng Dịch bưng ly lên cụng ly với cô một cái: “Không vất vả.”
Sáng sớm hôm sau, Giang Bảo Di đến thư viện trước và ở đến trưa. Buổi trưa, cô quẹt thẻ sinh viên của Tưởng Dịch, chạy đến nhà ăn của học viện mỹ thuật ăn trưa.
“Haiz, đây mới là cơm cho người ăn chứ.” Giang Bảo Di bưng ly nước ép trái cây tươi được tặng kèm trong phần ăn lên: “Hơn một năm qua tôi ăn cái gì đâu không.”
Tưởng Dịch cười: “Thẻ sinh viên của các cậu có phải là không quẹt ở nhà ăn này được đâu.”
“Cậu cũng phải xem thử nhà ăn này xa bọn tôi đến mức nào chứ.” Giang Bảo Di thở dài thườn thượt: “Nói không chừng mới vừa ăn thì chuông vào học buổi chiều đã reo rồi.”
“Xa đến thế à?”
“Nói lố chút thôi.” Giang Bảo Di uống hết nước ép trái cây, bưng khay đồ ăn đi theo sau Tưởng Dịch đến khu vực để khay sau khi ăn xong.
Lúc đi ra khỏi nhà ăn, họ gặp bốn chàng trai, ai cũng ăn mặc rất mỏng manh, chỉ có một chiếc áo lông vũ của trường, bên trong đoán chừng cũng chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, bên dưới là quần thể thao ngang đầu gối.
Mùa đông ở thành phố Hòa không dài nhưng hiện tại rõ ràng chưa đến thời điểm để ăn mặc phong phanh như thế, Giang Bảo Di không kìm được rùng mình một cái.
Giây tiếp theo, cô lại thấy bốn chàng trai ấy cất tiếng chào hỏi Tưởng Dịch: “Đi đâu đấy?”
“Ra ngoài làm vài việc.” Tưởng Dịch thoáng nhìn thấy Giang Bảo Di nhích sang bên cạnh hai bước cực kỳ nhanh, anh nhịn cười hỏi: “Các cậu mới tập luyện xong à?”
“Đúng vậy, sắp phải thi đấu rồi mà.” Người cao nhất trong số đó hỏi: “Cậu không đến thật à? Năm ngoái cậu bận cũng được đi, năm nay tớ thấy cậu có kế hoạch gì đâu, còn rảnh rỗi đến nhà ăn ăn cơm đây này.”
“Dù bận rộn đến mấy thì tớ cũng đâu thể không ăn cơm.” Tưởng Dịch cười nói: “Các cậu đi tập đi, đến đó tớ đi cổ vũ các cậu.”
“Xời, đi nhá.”
Tưởng Dịch vẫy vẫy tay rồi bước nhanh xuống bậc thang. Giang Bảo Di thấy anh đến gần mới hỏi: “Là bạn cùng lớp của cậu à?”
“Lớp bên cạnh.” Tưởng Dịch nhìn cô: “Chạy cũng nhanh phết nhỉ.”
Giang Bảo Di úp úp mở mở, nửa ngày vẫn chưa nói ra được lý do, cuối cùng cô dứt khoát giả chết, gượng gạo chuyển chủ đề: “Tôi nghe họ mới nói thi đấu gì đó, có phải là cuộc thi bóng mùa xuân mà sau Tết năm nào học viện mỹ thuật của cậu cũng tổ chức không?”
Tưởng Dịch gật đầu: “Cậu thấy hứng thú à?”
“Trường này có ai không thấy hứng thú sao?” Giang Bảo Di nói: “Năm ngoái bọn tôi không giành được vé của một trận đấu nào, cuối cùng vẫn phải xem phát sóng trực tiếp của hội sinh viên các cậu.”
Ban đầu cuộc thi bóng mùa xuân của học viện mỹ thuật chỉ là một hoạt động sinh viên được tổ chức trong nội bộ hội sinh viên, thời điểm đó nó chỉ mang tính chất giải trí.
Vào 4 năm trước, học viện mỹ thuật có một đội bóng rổ thi đấu từ câu lạc bộ bóng rổ của trường cho đến đại hội thể thao do trường tổ chức, sau đó họ lại đại diện trường tham gia giải đấu dành cho sinh viên và lọt vào top 12, từ đó nội bộ học viện mỹ thuật đã chỉ định cuộc thi bóng mùa xuân sẽ là cuộc thi chính thức.
Mỗi năm, những người đạt hạng nhất ở các hạng mục thi đấu bóng không chỉ nhận được tiền thưởng mà còn được cộng thêm học phần.
“Hot thế à? Nếu năm nay các cậu muốn vào thì tôi có thể đưa các cậu vào.” Tưởng Dịch nói: “Có gì tôi hỏi giúp các cậu cho.”
“Được được được.” Giang Bảo Di nói: “Không có chỗ ngồi thì bọn tôi đứng xem cũng được.”
Tưởng Dịch không quá hiểu biết về những thứ này, hơi kinh ngạc hỏi: “Xem thi đấu hay đến vậy sao?”
“Dĩ nhiên bọn tôi không phải đến xem thi đấu.” Giang Bảo Di vừa dứt lời thì lập tức mím môi: “Á… Trận đấu chắc chắn, chắc chắn là đặc sắc nhất rồi.”
Tưởng Dịch nhìn cô, nhướng nhẹ mày, cười sâu xa.
Đậu xanh, Giang Bảo Di mắng thầm một tiếng trong lòng, cảm giác mặt nóng hổi lên vì bị anh cười, cô quay đầu hỏi: “Có đi tập lái xe nữa không?”
“Có chứ.”
Ra khỏi trường học, Giang Bảo Di nhìn Tưởng Dịch đi đến một chiếc xe đậu bên đường, kinh ngạc hỏi: “Cậu không lấy xe cậu cho tôi tập lái thật đấy chứ?”
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tưởng Dịch mở cửa xe, bảo: “Ra ngoại ô tìm bạn tôi trước, ở chỗ cậu ấy có xe huấn luyện viên cho cậu lái.”
“Thế cậu ấy không cần dạy học viên hả?” Giang Bảo Di ngồi vào trong xe: “Cứ thế cho chúng ta mượn tập lái miễn phí luôn sao?”
“Tất nhiên không phải là mượn không.” Tưởng Dịch nói: “Thuê, 20 tệ một tiếng, cộng thêm tiền dầu, do cậu trả.”
Giang Bảo Di làm động tác “Ok”, việc chi tiền ra sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn là sử dụng miễn phí.
Tưởng Dịch vừa khởi động xe vừa nói: “Lát nữa đến nơi, cậu trực tiếp lái thử một lần theo chương trình thi để tôi xem cậu còn nhớ bao nhiêu trước nhé.”
Giang Bảo Di tặc lưỡi nhẹ một cái: “Tự nhiên tôi thấy hơi căng thẳng.”
“Bạn tôi không mắng người khác đâu.” Tưởng Dịch cười nói: “Nhưng nếu cậu quá cái đó thì cũng có khả năng đấy, dù sao lúc tôi đi học cũng chưa từng thấy cậu ấy mắng học viên.”
“Ồ.”
Tưởng Dịch lái xe rất vững, không tạt đầu xe cũng không đánh võng lạng lách. Khi đến nơi, Giang Bảo Di gần như sắp chìm vào giấc ngủ. Lúc gặp bạn của Tưởng Dịch, cô còn hơi choáng váng.
“Lý Thông, gọi anh ấy là anh Thông được rồi.” Tưởng Dịch nói.
“Chào anh Thông ạ.” Giang Bảo Di nói: “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Lý Thông nói: “Dù sao gần đây anh cũng không có học viên, cho em thuê xe anh còn kiếm thêm chút thu nhập.”
“… Vâng.”
Lý Thông nói: “Lên xe trước đi.”
Giang Bảo Di ngồi vào trong xe, nhìn thấy cách bố trí quen thuộc, lại thêm Lý Thông ngồi bên cạnh với khuôn mặt vô cảm khiến cô tức khắc có cảm giác căng thẳng như thể ngay giây tiếp theo sẽ bị mắng vậy.
“Đừng căng thẳng, cậu cứ xem như đang thi đi.” Tưởng Dịch ngồi ở ghế sau nói: “Bây giờ anh Thông là nhân viên đảm bảo an toàn.”
“Chính lúc thi tôi mới căng thẳng đó chứ.” Giang Bảo Di vẫn nhớ bước đầu tiên, trước khi lên xe phải quẹt thẻ căn cước nhưng xe hôm nay không phải là xe để thi nên không có chỗ để quẹt thẻ, cô tự phát ra tiếng “tích”.
Tưởng Dịch ngồi phía sau không nhịn được cười.
Giang Bảo Di nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Anh hắng giọng một cái: “Xác nhận thông tin học viên, bắt đầu thi.”
Giang Bảo Di cầm vô lăng, thở ra một hơi dài, sau đó cô giơ tay mở cửa xe ra, Lý Thông ngồi bên cạnh nói: “Làm lại.”
“Hả?” Giang Bảo Di ngơ ngác.
Lý Thông im lặng nhìn cô, Tưởng Dịch ngồi phía sau nhắc nhở: “Trước khi xuống xe phải chú ý quan sát tình hình xe cộ phía sau.”
“… Được.” Giang Bảo Di thở dài làm lại tiếng “tích”, sau khi quan sát theo như tiêu chuẩn xong, cô mở cửa xuống xe, kiểm tra xong lại lên xe, Lý Thông nói tiếp: “Làm lại.”
Giang Bảo Di lập tức nghĩ có phải Lý Thông đang đùa mình không, bèn len lén liếc mắt nhìn Tưởng Dịch.
Tưởng Dịch nhìn cô, nói nhỏ: “Phải đi quanh xe một vòng theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, cậu đi thuận chiều rồi.”
“Má…” Giang Bảo Di rất muốn đấm mình một phát: “Lại nào.”
Tưởng Dịch ngồi phía sau nói: “Đừng căng thẳng.”
Tích.
Quan sát xe đến từ phía sau trước khi xuống xe.
Đi quanh xe một vòng ngược chiều kim đồng hồ, kiểm tra ngoài thân xe và tình hình xung quanh.
Lên xe.
Điều chỉnh ghế ngồi.
Hướng đèn.
Điều chỉnh kính chiếu hậu.
Sau khi làm xong những việc này, Giang Bảo Di lại thở một hơi dài. Khi đang chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, Lý Thông lại nói: “Làm lại.”
“Em…” Giang Bảo Di nghẹn lời, hỏi: “Hình như em không sai mà nhỉ?”
Lý Thông không nói gì, chỉ giơ tay kéo dây an toàn thắt trước ngực mình lên.
“… Ôi trời ơi.” Giang Bảo Di sắp bị sự ngu ngốc của bản thân giết chết rồi.
Tưởng Dịch ngồi phía sau cũng sắp cười lăn ra rồi.
Có lẽ Lý Thông chưa từng dạy học viên nào như vậy, anh thở dài nói: “Anh xuống xe hút điếu thuốc, em nhớ lại nội dung phần thực hành ba một lần rồi bắt đầu lại.”
Sau khi anh ấy xuống xe, Tưởng Dịch đổi lên vị trí bên cạnh ghế lái, trong giọng nói không giấu được ý cười: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu luôn bị huấn luyện viên mắng rồi, thế này ai mà không giận cho được.”
Giang Bảo Di khóc không ra nước mắt, gục đầu xuống vô lăng phía trước, nhìn Tưởng Dịch nói: “Tôi đọc lại nội dung phần thực hành ba một lần cho cậu nghe, nếu có chỗ nào sai thì cậu nhắc tôi nhé.”
“Được.” Tưởng Dịch cứ thế tựa lưng ra ghế, thoải mái nhìn cô, không hề cử động.
Giang Bảo Di vẫn giữ nguyên tư thế nằm nhoài trên vô lăng, khi nói chuyện, ánh mắt cô thường đối diện với anh một hai giây.
Ban đầu, trong đầu cô vẫn còn nhớ lại nội dung nhưng không biết có phải do máy sưởi trong xe ấm quá không, hay là vì nguyên nhân nào khác.
Vào một khoảnh khắc không xác định nào đó, sau khi mắt đối mắt với Tưởng Dịch, Giang Bảo Di lập tức bất động, tiếng nói cũng đột ngột dừng lại.
Trong khoang xe ấm áp, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy và tập trung của Tưởng Dịch. Khi anh chớp mắt, nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn.
Dần dần, mắt anh vẫn chớp theo tốc độ kia nhưng trái tim cô lại đập càng lúc càng nhanh.
__
Lời tác giả:
Tiểu Giang: Xong luôn, rung động rồi.
PS: Nội dung liên quan đến phần thi thực hành ba tôi tìm trên mạng, có sai thì mọi người sửa nhé.
Đón sinh nhật và năm mới xong, Giang Bảo Di lại bị huấn luyện viên gọi về trường dạy lái xe, bắt đầu vừa bị mắng vừa đau khổ học phần thực hành ba.
Cô học sứt đầu mẻ trán mấy ngày, đến lúc khai giảng mới có thể miễn cưỡng chạy hết đoạn đường. Thế nhưng huấn luyện viên lại rất hài lòng, hỏi cô có muốn xin nghỉ hai ngày để tập lái thêm vài lần, thi đậu phần thực hành ba rồi hẵng quay về trường không.
Giang Bảo Di từ chối, bây giờ chưa ra đâu vào đâu cả.
Hai ngày mới quay về trường cực kỳ bận rộn, đến lúc có thời gian rảnh Giang Bảo Di mới hẹn Tưởng Dịch cuối tuần này đi ra ngoài ăn: “Cậu có gì muốn ăn không?”
“Tôi ăn gì cũng được, không kén chọn, cậu quyết định xong nói với tôi là được.” Tưởng Dịch đáp.
“Thế ăn lẩu đi, lâu rồi chưa ăn.” Giang Bảo Di cúp máy, gửi định vị của quán lẩu qua Wechat cho anh, sau đó quay đầu hỏi: “Ngày mai tớ mời Tưởng Dịch đi ăn, các cậu có ai muốn đi cùng không?”
Lần này khác với trước kia, ba người trong phòng đều ăn ý bảo không đi.
Tiểu Đoàn ngẩng đầu lên trước bàn, xoay bút hỏi: “Sao hai người cứ mời nhau đi ăn thế, mời tới mời lui, không chán à?”
“Đi ăn thôi thì có gì mà chán.” Giang Bảo Di lảng tránh: “Hơn nữa tớ mời đi ăn là để cảm ơn món quà sinh nhật cậu ấy tặng tớ mà.”
Giai Ngọc hỏi: “Là bức tranh cậu đăng trên vòng bạn bè hả?”
Giang Bảo Di gật đầu, lúc đăng lên cô không nói là ai tặng nhưng những cô bạn còn lại trong phòng 103 đã tán gẫu riêng với nhau xong xuôi từ lâu rồi.
Lúc này cả ba người họ đều nở nụ cười mang ẩn ý sâu xa, Tiểu Đoàn còn “à” một tiếng kéo dài như đang đùa giỡn.
Giang Bảo Di lựa chọn phớt lờ, lấy sách ra bắt đầu chỉnh sửa lại ghi chép.
Cuộc hẹn đi ăn với Tưởng Dịch là vào buổi tối, Giang Bảo Di và bạn cùng phòng đi dạo phố cả buổi chiều, khi sắp tách nhau, cô lại hỏi: “Các cậu không đi ăn thật hả?”
Ba cô bạn ăn ý gật đầu.
“Được rồi.” Giang Bảo Di không cưỡng cầu nữa, sau khi tách nhóm bạn, cô bắt xe đi đến quán lẩu.
Tưởng Dịch đã vào trong quán trước, Giang Bảo Di hỏi số bàn rồi đi vào. Thấy anh đang cúi đầu xem điện thoại, cô bước nhanh đến hỏi: “Hi, anh đẹp trai, có thể ghép bàn không?”
“Không —” Tưởng Dịch còn chưa ngẩng đầu lên đã định từ chối, nhưng khi ngước mắt thấy Giang Bảo Di, anh lập tức cười: “Được thôi, dù gì cũng không phải tôi trả tiền.”
“Ôi chao.” Giang Bảo Di ngồi xuống đối diện anh: “Mỗi lần ra ngoài ăn có phải thường xuyên có người hỏi cậu như thế không? Từ chối nhanh thế chứ.”
“Đi ăn thì chưa nhưng đi uống rượu thì thường xuyên gặp.”
Giang Bảo Di chặc lưỡi một cái: “Hâm mộ quá đi.”
“Hâm mộ cái gì.” Tưởng Dịch cười nói: “Cậu cũng đâu thiếu người tìm đến ghép bàn cùng.”
Giang Bảo Di vui vẻ, cầm thực đơn lên hỏi: “Hai chúng ta đều ăn cay được nên tôi không gọi lẩu uyên ương nhé, lẩu 9 ngăn được không?”
“Được.”
Lẩu là một món ăn có thể kéo gần quan hệ của hai người, vừa thổi vừa trò chuyện. Giang Bảo Di nhìn Tưởng Dịch qua làn sương sôi ùng ục phả ra từ nồi lẩu, chợt nhận ra hình như tóc anh không ngắn như trước nữa.
Cô nghĩ đến gì đó, khiến bản thân ngạc nhiên bật cười.
“Cười gì thế?” Tưởng Dịch hỏi.
Giang Bảo Di đang định nói thì điện thoại để bên cạnh đột nhiên đổ chuông. Cô cầm lên xem thử, tâm trạng tốt đẹp nhất thời down đến đáy cốc: “Cuộc gọi từ trường dạy lái xe của tôi, chắc là huấn luyện viên gọi, tôi đi nghe máy một chút.”
Tưởng Dịch gật đầu, không nói năng gì.
Bắt máy lên, Giang Bảo Di mới cất tiếng chào hỏi thì huấn luyện viên ở bên kia đã hỏi thẳng cô có muốn đăng ký thi phần thực ba cùng với nhóm học viên sau Tết luôn không.
“Không không không, em không thi được đâu, cái này thật sự gấp quá, em còn chưa thành thạo phần thực hành ba nữa.” Giang Bảo Di liên tục từ chối: “Hơn nữa gần đây em cũng không có thời gian để về thi.”
Huấn luyện viên tận tình khuyên nhủ: “Vậy còn những gì em vất vả học vài ngày liền trong kỳ nghỉ đông thì sao, em không thi, cũng không tập lái, chẳng phải là uổng công à?”
Giang Bảo Di nói khẽ: “Nhưng em học chậm thì cũng có cách nào khác đâu.”
Huấn luyện viên khịt mũi một cái rồi cúp máy.
Giang Bảo Di: “…”
Tưởng Dịch nhìn dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của cô, khẽ giọng hỏi: “Huấn luyện viên lại mắng cậu à?”
“Không mắng nhưng chắc là bị chọc tức rồi, lát nữa tôi gọi lại cho thầy ấy vậy.” Huấn luyện viên ở trường dạy lái xe là bạn tài xế cũ của ba Giang Bảo Di. Lúc mới đến, ông ấy đối xử với cô rất dịu dàng nhưng bắt đầu từ phần thực hành hai, càng ngày ông ấy càng dữ dằn hơn.
“Ông ấy giục cậu thi à?” Tưởng Dịch hỏi.
“Đúng vậy, bảo tôi đăng ký phần thực hành ba, nhưng tôi chỉ mới biết xoay vô lăng, chắc chắn thi không được.” Giang Bảo Di nói: “Nhưng nếu sắp tới tôi không thi thì đúng là uổng phí những gì tôi đã học trong kỳ nghỉ đông.”
Cô thở dài, nhức đầu vô cùng.
“Thế hay là…” Tưởng Dịch nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Học kỳ này khi nào cậu không có tiết, tôi đưa cậu đi lái thử vài vòng nhé?”
Giang Bảo Di hơi sửng sốt đáp: “Tôi không dám lái xe của cậu đâu, đắt như thế, đụng phải một cái là tiền sinh hoạt học kỳ này của tôi mất sạch.”
Tưởng Dịch cười: “Cậu như vậy thì tôi cũng không dám lấy xe của tôi đưa cậu đâu.”
“Tôi thật sự —” Giang Bảo Di mím môi, khuất phục nói: “Không còn cách nào để phản bác.”
Nói xong, cô lại nghĩ đến gì đó: “Nhưng cậu không phải huấn luyện viên thì có tập lái xe với tôi được không?”
“Dĩ nhiên tôi thì không được nhưng bạn tôi lại được, tôi bảo cậu ấy đi theo xe, tôi ngồi phía sau.” Tưởng Dịch nói: “Được không?”
Giang Bảo Di nhìn anh: “Chắc là… Được.”
Tưởng Dịch khịt mũi: “Đồng ý miễn cưỡng vậy à.”
“Thì sợ phiền cậu mà.” Giang Bảo Di nói: “Phiền cậu cũng được đi, đây còn phiền thêm bạn cậu.”
“Tại sao phiền tôi cũng được thế?” Tưởng Dịch cười hỏi.
“…” Giang Bảo Di ho nhẹ một cái: “Nói thế nào đây, chúng ta cũng xem như là bạn, làm phiền bạn bè chút không được hả?”
“Được, sao lại không được.” Tưởng Dịch hỏi: “Vậy bắt đầu từ mai luôn nhé?”
Giang Bảo Di chần chừ nói: “Phải… Nhanh như vậy sao?”
“Cậu chỉ cần nói là cậu có muốn lấy bằng lái sớm chút không thôi.” Tưởng Dịch nói.
“Nói thật thì không muốn lắm.” Giang Bảo Di nói: “Nếu không phải vừa thi đại học xong, mấy anh chị trong nhà góp tiền mua tặng tôi một chiếc xe thì đến cả bằng lái tôi cũng chẳng muốn đi học đâu.”
Tưởng Dịch cười: “Vậy làm sao đây, là tôi xin cậu học ha?”
“Đương nhiên là không phải.” Giang Bảo Di nâng ly lên: “Là tôi xin cậu dạy, huấn luyện viên Tưởng, vất vả rồi.”
Tưởng Dịch bưng ly lên cụng ly với cô một cái: “Không vất vả.”
Sáng sớm hôm sau, Giang Bảo Di đến thư viện trước và ở đến trưa. Buổi trưa, cô quẹt thẻ sinh viên của Tưởng Dịch, chạy đến nhà ăn của học viện mỹ thuật ăn trưa.
“Haiz, đây mới là cơm cho người ăn chứ.” Giang Bảo Di bưng ly nước ép trái cây tươi được tặng kèm trong phần ăn lên: “Hơn một năm qua tôi ăn cái gì đâu không.”
Tưởng Dịch cười: “Thẻ sinh viên của các cậu có phải là không quẹt ở nhà ăn này được đâu.”
“Cậu cũng phải xem thử nhà ăn này xa bọn tôi đến mức nào chứ.” Giang Bảo Di thở dài thườn thượt: “Nói không chừng mới vừa ăn thì chuông vào học buổi chiều đã reo rồi.”
“Xa đến thế à?”
“Nói lố chút thôi.” Giang Bảo Di uống hết nước ép trái cây, bưng khay đồ ăn đi theo sau Tưởng Dịch đến khu vực để khay sau khi ăn xong.
Lúc đi ra khỏi nhà ăn, họ gặp bốn chàng trai, ai cũng ăn mặc rất mỏng manh, chỉ có một chiếc áo lông vũ của trường, bên trong đoán chừng cũng chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, bên dưới là quần thể thao ngang đầu gối.
Mùa đông ở thành phố Hòa không dài nhưng hiện tại rõ ràng chưa đến thời điểm để ăn mặc phong phanh như thế, Giang Bảo Di không kìm được rùng mình một cái.
Giây tiếp theo, cô lại thấy bốn chàng trai ấy cất tiếng chào hỏi Tưởng Dịch: “Đi đâu đấy?”
“Ra ngoài làm vài việc.” Tưởng Dịch thoáng nhìn thấy Giang Bảo Di nhích sang bên cạnh hai bước cực kỳ nhanh, anh nhịn cười hỏi: “Các cậu mới tập luyện xong à?”
“Đúng vậy, sắp phải thi đấu rồi mà.” Người cao nhất trong số đó hỏi: “Cậu không đến thật à? Năm ngoái cậu bận cũng được đi, năm nay tớ thấy cậu có kế hoạch gì đâu, còn rảnh rỗi đến nhà ăn ăn cơm đây này.”
“Dù bận rộn đến mấy thì tớ cũng đâu thể không ăn cơm.” Tưởng Dịch cười nói: “Các cậu đi tập đi, đến đó tớ đi cổ vũ các cậu.”
“Xời, đi nhá.”
Tưởng Dịch vẫy vẫy tay rồi bước nhanh xuống bậc thang. Giang Bảo Di thấy anh đến gần mới hỏi: “Là bạn cùng lớp của cậu à?”
“Lớp bên cạnh.” Tưởng Dịch nhìn cô: “Chạy cũng nhanh phết nhỉ.”
Giang Bảo Di úp úp mở mở, nửa ngày vẫn chưa nói ra được lý do, cuối cùng cô dứt khoát giả chết, gượng gạo chuyển chủ đề: “Tôi nghe họ mới nói thi đấu gì đó, có phải là cuộc thi bóng mùa xuân mà sau Tết năm nào học viện mỹ thuật của cậu cũng tổ chức không?”
Tưởng Dịch gật đầu: “Cậu thấy hứng thú à?”
“Trường này có ai không thấy hứng thú sao?” Giang Bảo Di nói: “Năm ngoái bọn tôi không giành được vé của một trận đấu nào, cuối cùng vẫn phải xem phát sóng trực tiếp của hội sinh viên các cậu.”
Ban đầu cuộc thi bóng mùa xuân của học viện mỹ thuật chỉ là một hoạt động sinh viên được tổ chức trong nội bộ hội sinh viên, thời điểm đó nó chỉ mang tính chất giải trí.
Vào 4 năm trước, học viện mỹ thuật có một đội bóng rổ thi đấu từ câu lạc bộ bóng rổ của trường cho đến đại hội thể thao do trường tổ chức, sau đó họ lại đại diện trường tham gia giải đấu dành cho sinh viên và lọt vào top 12, từ đó nội bộ học viện mỹ thuật đã chỉ định cuộc thi bóng mùa xuân sẽ là cuộc thi chính thức.
Mỗi năm, những người đạt hạng nhất ở các hạng mục thi đấu bóng không chỉ nhận được tiền thưởng mà còn được cộng thêm học phần.
“Hot thế à? Nếu năm nay các cậu muốn vào thì tôi có thể đưa các cậu vào.” Tưởng Dịch nói: “Có gì tôi hỏi giúp các cậu cho.”
“Được được được.” Giang Bảo Di nói: “Không có chỗ ngồi thì bọn tôi đứng xem cũng được.”
Tưởng Dịch không quá hiểu biết về những thứ này, hơi kinh ngạc hỏi: “Xem thi đấu hay đến vậy sao?”
“Dĩ nhiên bọn tôi không phải đến xem thi đấu.” Giang Bảo Di vừa dứt lời thì lập tức mím môi: “Á… Trận đấu chắc chắn, chắc chắn là đặc sắc nhất rồi.”
Tưởng Dịch nhìn cô, nhướng nhẹ mày, cười sâu xa.
Đậu xanh, Giang Bảo Di mắng thầm một tiếng trong lòng, cảm giác mặt nóng hổi lên vì bị anh cười, cô quay đầu hỏi: “Có đi tập lái xe nữa không?”
“Có chứ.”
Ra khỏi trường học, Giang Bảo Di nhìn Tưởng Dịch đi đến một chiếc xe đậu bên đường, kinh ngạc hỏi: “Cậu không lấy xe cậu cho tôi tập lái thật đấy chứ?”
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tưởng Dịch mở cửa xe, bảo: “Ra ngoại ô tìm bạn tôi trước, ở chỗ cậu ấy có xe huấn luyện viên cho cậu lái.”
“Thế cậu ấy không cần dạy học viên hả?” Giang Bảo Di ngồi vào trong xe: “Cứ thế cho chúng ta mượn tập lái miễn phí luôn sao?”
“Tất nhiên không phải là mượn không.” Tưởng Dịch nói: “Thuê, 20 tệ một tiếng, cộng thêm tiền dầu, do cậu trả.”
Giang Bảo Di làm động tác “Ok”, việc chi tiền ra sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn là sử dụng miễn phí.
Tưởng Dịch vừa khởi động xe vừa nói: “Lát nữa đến nơi, cậu trực tiếp lái thử một lần theo chương trình thi để tôi xem cậu còn nhớ bao nhiêu trước nhé.”
Giang Bảo Di tặc lưỡi nhẹ một cái: “Tự nhiên tôi thấy hơi căng thẳng.”
“Bạn tôi không mắng người khác đâu.” Tưởng Dịch cười nói: “Nhưng nếu cậu quá cái đó thì cũng có khả năng đấy, dù sao lúc tôi đi học cũng chưa từng thấy cậu ấy mắng học viên.”
“Ồ.”
Tưởng Dịch lái xe rất vững, không tạt đầu xe cũng không đánh võng lạng lách. Khi đến nơi, Giang Bảo Di gần như sắp chìm vào giấc ngủ. Lúc gặp bạn của Tưởng Dịch, cô còn hơi choáng váng.
“Lý Thông, gọi anh ấy là anh Thông được rồi.” Tưởng Dịch nói.
“Chào anh Thông ạ.” Giang Bảo Di nói: “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Lý Thông nói: “Dù sao gần đây anh cũng không có học viên, cho em thuê xe anh còn kiếm thêm chút thu nhập.”
“… Vâng.”
Lý Thông nói: “Lên xe trước đi.”
Giang Bảo Di ngồi vào trong xe, nhìn thấy cách bố trí quen thuộc, lại thêm Lý Thông ngồi bên cạnh với khuôn mặt vô cảm khiến cô tức khắc có cảm giác căng thẳng như thể ngay giây tiếp theo sẽ bị mắng vậy.
“Đừng căng thẳng, cậu cứ xem như đang thi đi.” Tưởng Dịch ngồi ở ghế sau nói: “Bây giờ anh Thông là nhân viên đảm bảo an toàn.”
“Chính lúc thi tôi mới căng thẳng đó chứ.” Giang Bảo Di vẫn nhớ bước đầu tiên, trước khi lên xe phải quẹt thẻ căn cước nhưng xe hôm nay không phải là xe để thi nên không có chỗ để quẹt thẻ, cô tự phát ra tiếng “tích”.
Tưởng Dịch ngồi phía sau không nhịn được cười.
Giang Bảo Di nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Anh hắng giọng một cái: “Xác nhận thông tin học viên, bắt đầu thi.”
Giang Bảo Di cầm vô lăng, thở ra một hơi dài, sau đó cô giơ tay mở cửa xe ra, Lý Thông ngồi bên cạnh nói: “Làm lại.”
“Hả?” Giang Bảo Di ngơ ngác.
Lý Thông im lặng nhìn cô, Tưởng Dịch ngồi phía sau nhắc nhở: “Trước khi xuống xe phải chú ý quan sát tình hình xe cộ phía sau.”
“… Được.” Giang Bảo Di thở dài làm lại tiếng “tích”, sau khi quan sát theo như tiêu chuẩn xong, cô mở cửa xuống xe, kiểm tra xong lại lên xe, Lý Thông nói tiếp: “Làm lại.”
Giang Bảo Di lập tức nghĩ có phải Lý Thông đang đùa mình không, bèn len lén liếc mắt nhìn Tưởng Dịch.
Tưởng Dịch nhìn cô, nói nhỏ: “Phải đi quanh xe một vòng theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, cậu đi thuận chiều rồi.”
“Má…” Giang Bảo Di rất muốn đấm mình một phát: “Lại nào.”
Tưởng Dịch ngồi phía sau nói: “Đừng căng thẳng.”
Tích.
Quan sát xe đến từ phía sau trước khi xuống xe.
Đi quanh xe một vòng ngược chiều kim đồng hồ, kiểm tra ngoài thân xe và tình hình xung quanh.
Lên xe.
Điều chỉnh ghế ngồi.
Hướng đèn.
Điều chỉnh kính chiếu hậu.
Sau khi làm xong những việc này, Giang Bảo Di lại thở một hơi dài. Khi đang chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, Lý Thông lại nói: “Làm lại.”
“Em…” Giang Bảo Di nghẹn lời, hỏi: “Hình như em không sai mà nhỉ?”
Lý Thông không nói gì, chỉ giơ tay kéo dây an toàn thắt trước ngực mình lên.
“… Ôi trời ơi.” Giang Bảo Di sắp bị sự ngu ngốc của bản thân giết chết rồi.
Tưởng Dịch ngồi phía sau cũng sắp cười lăn ra rồi.
Có lẽ Lý Thông chưa từng dạy học viên nào như vậy, anh thở dài nói: “Anh xuống xe hút điếu thuốc, em nhớ lại nội dung phần thực hành ba một lần rồi bắt đầu lại.”
Sau khi anh ấy xuống xe, Tưởng Dịch đổi lên vị trí bên cạnh ghế lái, trong giọng nói không giấu được ý cười: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu luôn bị huấn luyện viên mắng rồi, thế này ai mà không giận cho được.”
Giang Bảo Di khóc không ra nước mắt, gục đầu xuống vô lăng phía trước, nhìn Tưởng Dịch nói: “Tôi đọc lại nội dung phần thực hành ba một lần cho cậu nghe, nếu có chỗ nào sai thì cậu nhắc tôi nhé.”
“Được.” Tưởng Dịch cứ thế tựa lưng ra ghế, thoải mái nhìn cô, không hề cử động.
Giang Bảo Di vẫn giữ nguyên tư thế nằm nhoài trên vô lăng, khi nói chuyện, ánh mắt cô thường đối diện với anh một hai giây.
Ban đầu, trong đầu cô vẫn còn nhớ lại nội dung nhưng không biết có phải do máy sưởi trong xe ấm quá không, hay là vì nguyên nhân nào khác.
Vào một khoảnh khắc không xác định nào đó, sau khi mắt đối mắt với Tưởng Dịch, Giang Bảo Di lập tức bất động, tiếng nói cũng đột ngột dừng lại.
Trong khoang xe ấm áp, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy và tập trung của Tưởng Dịch. Khi anh chớp mắt, nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn.
Dần dần, mắt anh vẫn chớp theo tốc độ kia nhưng trái tim cô lại đập càng lúc càng nhanh.
__
Lời tác giả:
Tiểu Giang: Xong luôn, rung động rồi.
PS: Nội dung liên quan đến phần thi thực hành ba tôi tìm trên mạng, có sai thì mọi người sửa nhé.