Ngủ Ngon - Tuế Kiến
Chương 21
Edit: An Tĩnh
Cần hay không cần.
Đã lâu rồi Giang Bảo Di không gặp phải câu hỏi lựa chọn khó như vậy, cô và Tưởng Dịch đứng trong gió lạnh cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu.
Chưa nghĩ được phải trả lời thế nào thì cô cúi đầu hắt hơi một cái.
Tưởng Dịch lấy lại phản ứng trước, quay người bảo: “Lên xe đi, thời tiết hôm nay lạnh lắm, còn đứng dưới trời gió nữa khéo ngày mai lại phải vào bệnh viện.”
“Cậu đừng nguyền rủa tôi.” Giang Bảo Di vừa nói vừa đi vòng sang ghế bên cạnh ghế lái. Sau khi lên xe, cô lại hắt hơi hai cái, xoa xoa mũi nói: “Tôi thật sự có cảm giác muốn vào bệnh viện.”
“Ầy, tôi sai rồi.” Tưởng Dịch hạ cửa sổ xe xuống, quay mặt ra bên ngoài hắt hơi ba cái: “Được rồi, những lời xui xẻo đều không thành hiện thực.”
Giang Bảo Di đút tay vào túi, chạm vào chiếc bùa hộ mệnh, cười một tiếng: “Không ngờ cậu lại là người tin những điều này.”
“Tin vào những điều đã có, không nên tin những chỗ không đâu.” Tưởng Dịch khởi động xe: “Mẹ tôi thường nói câu này, cầu một cái, vái một cái cũng chẳng mất đi một miếng thịt, nhỡ đâu thì sao.”
“Có lý nha, vậy đợi thi xong về nhà tôi cũng đi tìm một ngôi chùa cầu nguyện thử.” Giang Bảo Di nói.
“Nhà cậu không ở Hòa Thành à?”
“Đúng vậy, nhà tôi ở Khê Thành, thật ra khoảng cách cũng không xa lắm.” Giang Bảo Di nói: “Nhưng đây là nơi xa nhất trong phạm vi chấp nhận của người nhà tôi rồi.”
Tưởng Dịch đánh vô lăng, sau khi rẽ mới hỏi: “Thế sao ban đầu cậu không ở lại Khê Thành?”
“Thi không tốt.” Giang Bảo Di thở dài: “Vốn dĩ nếu dựa theo điểm thi thử bình thường của tôi ở trường thì ở lại Khê Thành đúng là không có vấn đề gì nhưng hai ngày thi đại học tôi bị cảm nhẹ, phát huy không tốt lắm, cuối cùng đành phải đến đại học Hòa.”
Tưởng Dịch vui vẻ nói: “Nếu để những bạn học khác ở đại học Hòa nghe lời này của cậu chắc họ sẽ tức chết mất.”
“Haiz, hết cách rồi, sự thật mà.” Giang Bảo Di nhìn anh: “Đừng bảo cậu cũng thuộc trong số những người tức chết đó nhé?”
“Đúng vậy, sắp tức nổ tung rồi đây.” Tưởng Dịch nói: “Trường đại học mà tôi liều sống liều chết mới thi đậu vào.”
Giang Bảo Di cười ha ha hai tiếng, lại bảo: “Đừng giận, tối nay tôi mời cậu ăn.”
“Bún Vân Nam à?” Tưởng Dịch hỏi.
“Này này, cậu có thể xóa lựa chọn bún Vân Nam ra khỏi đầu cậu đi được không.” Giang Bảo Di nói: “Ăn mỗi một lần mà nhớ kỹ cứ như ăn tám trăm lần rồi vậy.”
“Nếu là món khác thì có ăn tám trăm lần tôi cũng chưa chắc có thể nhớ kỹ như thế đâu.” Tưởng Dịch chậm rãi, lơ đãng nói: “Phải xem là ăn với ai nữa.”
Con bà nó.
Phản ứng đầu tiên của Giang Bảo Di đó là cô muốn xuống xe, tay đã chạm vào chốt cửa theo bản năng nhưng lại nghe Tưởng Dịch nói: “Nhưng quan trọng nhất là bún Vân Nam ở quán đó quả thật ăn rất ngon.”
Cô vội vàng nối tiếp chủ đề này: “Đương nhiên là ngon rồi, đây là quán tôi chốt sau khi tổng hợp và so sánh mười mấy quán tôi đã từng ăn đấy.”
“Cậu còn bảo tôi rảnh rỗi dạy chó học toán.” Tưởng Dịch nhân lúc chờ đèn đỏ quay qua nhìn cô, nói: “Cậu cũng không bận rộn hơn tôi là mấy nhỉ.”
“Dân lấy cái ăn làm trọng, nội dung giải trí lúc rảnh rỗi của hai chúng ta đâu thể so sánh với nhau.” Giang Bảo Di không dám quay mặt qua, vẫn nhìn vào điện thoại: “Vẫn là quán ăn lần trước tôi mời cậu, biết đường đi không? Có cần mở ứng dụng chỉ đường không.”
“Không cần, tôi biết ở đâu.”
“Vậy được.” Giang Bảo Di lại bảo: “Bạn cùng phòng của tôi… Tối nay họ cũng ở đây, tôi muốn rủ thêm người đi ăn để náo nhiệt hơn, cậu OK không?”
“Chuyện này có gì đâu, cậu rủ thêm cả bàn người tôi cũng không có ý kiến gì.”
Giang Bảo Di cười nói: “Tôi lấy đâu ra nhiều bạn cùng phòng thế được.”
Tưởng Dịch cũng cười.
Nếu hai người muốn tán gẫu với nhau thì họ có thể lôi ra tám trăm chủ đề, kéo đông một câu, kéo tây một câu, cũng khéo léo tránh được những nội dung khá mập mờ.
Buổi tối lúc đi ăn, họ vẫn ngồi ở phòng riêng lần trước, lần này sau khi gọi món xong, Giang Bảo Di đã tìm một cái cớ để đi ra ngoài thanh toán bữa ăn trước.
Lúc bữa ăn kết thúc, cô và mọi người cùng đi ra ngoài, Tiểu Đoàn hỏi: “Cậu thanh toán rồi hả?”
“Thanh toán rồi.” Giang Bảo Di đẩy cô bạn đi.
“Cậu thanh toán lúc nào thế?”
“Cậu quan tâm tớ thanh toán lúc nào làm gì, có cần cậu thanh toán đâu.” Giang Bảo Di đụng đụng cánh tay cô ấy: “Đi mau.”
Xuống tầng một, chẳng biết từ lúc nào Tưởng Dịch đi đến bên cạnh Giang Bảo Di: “Có phải mới gọi thức ăn xong là cậu đã đi thanh toán rồi không?”
Giang Bảo Di “a” một tiếng, nói: “Thì tôi sợ cậu lại làm việc tốt không để lại tên mà.”
Tưởng Dịch khẽ cười, cũng không có ý kiến gì: “Cần tôi đưa các cậu về không?”
“Không cần không cần, cậu về trước đi.” Giang Bảo Di bảo: “Bọn tôi muốn đi dạo siêu thị một lúc nữa.”
“Được, thế tôi rút lui trước nhé.” Nói rồi Tưởng Dịch đi về phía trước chào hỏi những cô bạn cùng phòng của Giang Bảo Di, sau đó quay đầu nhìn về phía cô.
Cô vội vàng giơ tay lên quơ quơ.
Tưởng Dịch cong môi cười, cũng vẫy tay hai cái mới quay người rời đi.
Giang Bảo Di thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Trên đường về ký túc xá, quản lý phòng – Bạch Huệ ung dung đi cùng với Giang Bảo Di, đồng thời từ từ kéo ra khoảng cách chừng một hai bước chân với Tiểu Đoàn và Giai Ngọc.
“Hai cậu… sao thế?” Bạch Huệ hỏi.
“Gì cơ?” Giang Bảo Di không hiểu mô tê gì.
“Cảm giác tối nay cứ là lạ.” Bạch Huệ nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy chưa tỏ tình với cậu à?”
“Sao có thể chứ!” Giang Bảo Di nói lớn nhưng sợ Tiểu Đoàn và Giai Ngọc nghe thấy nên cô lại nhỏ giọng lại: “Không có, cậu đừng nói lung tung.”
Bạch Huệ nhìn thẳng vào mặt cô, không nói năng gì.
Một lát sau, Giang Bảo Di thở dài, tiếp tục nói nhỏ: “Tớ cũng không biết, chiều nay lúc nói chuyện này kia với nhau, bọn tớ có nhắc đến vấn đề này một chút, cũng không tính là nói về chuyện đó, chỉ là…”
Cô kể đơn giản lại chuyện lúc chiều một lần, sau đó nói: “Đôi khi tớ có cảm giác như vậy nhưng đôi khi tớ lại cảm thấy cảm giác đó là sai, tớ cũng đâu thể đi hỏi người ta được, nhỡ đâu không phải thì thành ra tự mình đa tình rồi.”
“Vậy nếu phải thì sao?” Bạch Huệ hỏi.
“Hả… Cái gì?”
“Nếu cậu ấy có tình cảm với cậu thật.” Bạch Huệ nói.
“Không… Không thể đâu.” Trong tiềm thức Giang Bảo Di vẫn còn chút kháng cự, suy nghĩ một lúc cô mới nói: “Làm bạn bè thì đúng là rất vui nhưng làm bạn trai…”
Khác biệt với hình mẫu lý tưởng của cô quá nhiều…
“Tớ nghĩ là nếu cậu có thể cảm nhận được thì chắc chắn phải có một chút dấu hiệu, ít nhất theo tớ thấy thì cậu ấy có thích cậu.” Bạch Huệ đột nhiên nói: “Tốt nhất cậu nên chuẩn bị trước.”
“Chuẩn bị cái gì?” Giang Bảo Di không hiểu lắm.
“Nếu Tưởng Dịch là người bình thường, có tình cảm với cậu thì chắc hẳn cậu ấy sẽ làm gì đó chứ?” Bạch Huệ vừa nói vừa suy nghĩ: “Mua đồ ăn cho cậu, lúc rảnh rỗi lại tìm cậu nói chuyện, tặng đồ gì đó? Nói không chừng ngày nào đó sẽ tỏ tình với cậu đấy.”
“Hả?” Giang Bảo Di lấy chiếc bùa hộ mệnh trong túi ra: “Hôm nay cậu ấy đưa tớ cái này.”
“Bùa hộ mệnh?” Bạch Huệ nhìn Giang Bảo Di, sợ cô nghĩ nhiều nên cô ấy lại nói: “Ây dà, tớ chỉ nói thế thôi chứ tớ cũng đã theo đuổi ai bao giờ đâu.”
“Chậc.” Giang Bảo Di hỏi: “Nếu, tớ nói là nếu nhé, ngày nào đó cậu ấy thật sự tỏ tình với tớ thì làm sao?”
“Từ chối thẳng thôi, còn làm gì được nữa, bé Bảo của tớ à, cậu cũng có thích cậu ấy đâu.” Bạch Huệ cười an ủi: “Cậu đừng nghĩ nhiều quá, vẫn chưa đến lúc đó mà, nói không chừng người ta lại chẳng có ý gì với cậu.”
Giang Bảo Di lại chậc lưỡi một cái: “Có hay không đều do cậu nói thôi.”
Bạch Huệ nhướng mày, hỏi: “Thế cậu muốn có hay không?”
Giang Bảo Di cau mày, suy tư một lúc mới nói: “Tớ không biết.”
“Vậy thôi đừng nghĩ nhiều nữa, nếu đến lúc đó thật thì để tính sau.” Bạch Huệ hỏi: “Cuối tuần này là Tết Nguyên Đán, cậu chắc chắn là sẽ không về nhà chứ?”
“Không về đâu, tớ nói với ba mẹ tớ rồi.”
Tết Nguyên Đán năm nay cận kề kỳ thi cuối kỳ, Giang Bảo Di không định về nhà vì mất công đi đi lại lại, sau khi cùng cả phòng 103 nghiên cứu hồi lâu, họ quyết định sẽ đi ra ngoại ô xem bắn pháo hoa lúc không giờ.
Nói chính xác hơn là bắn pháo hoa ở Lâm Thành bên kia bờ sông.
Giang Bảo Di không thể hiểu nổi, hai thành phố chỉ cách nhau một con sông mà sao Lâm Thành lại không có lệnh cấm đốt pháo. Dịp năm mới mỗi năm, bên kia bờ sông đều bắn vài đợt pháo hoa.
Mà vào thời điểm này mỗi năm, Hòa Thành như làm ảo thuật vậy, tất cả các gian hàng lớn nhỏ, cửa hàng di động đều mọc ra dọc theo bờ sông.
“Đông người quá.” Giang Bảo Di vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm đã thấy một đám đông đang tụ tập, thế là cô lập tức có cảm giác kích động muốn quay về trường.
“Đậu xanh, bảo sao năm ngoái bọn mình đến trung tâm thành phố đón năm mới lại không thấy ai, hóa ra họ chạy đến bên này hết rồi.” Tiểu Đoàn cảm thán: “May mà bọn mình ăn cơm xong xuôi mới đến, chứ không hôm nay khéo còn chẳng được ăn.”
Mặc dù khu vực buôn bán này chỉ giới hạn mở vào cuối năm nhưng không hề qua loa chút nào, ăn uống hay vui chơi gì cũng có đủ.
Giang Bảo Di vừa đi vừa chụp ảnh, nhanh chóng chụp đủ ảnh ghép vào chín ô để chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè. Sau khi đăng ảnh xong, cô kéo xuống thì nhìn thấy Tiêu Nhiên cũng đăng một khoảnh khắc vào nửa tiếng trước.
- Cái chó gì thế này.
Còn đăng kèm một tấm ảnh: Tưởng Dịch đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại ở tiệm xăm và cúi đầu lướt điện thoại, còn Tiểu Hắc…
Tiểu Hắc trông rất buồn cười.
Nó chống hai chân sau dưới đất, hai chân trước bám lên mép bàn, đang uống ly nước để trên bàn.
Bên dưới còn có bình luận Tiêu Nhiên tự đăng.
- Hahahahahahahahahahahahahahahahahahaha Tưởng Dịch uống nước con trai cậu ta đã uống hahahahahahahahahaha
- Cậu ta đi súc miệng rồi
- Bây giờ cậu ta đang đánh con trai mình
Giang Bảo Di như đang xem video hài hước gì vậy, vừa đi vừa cười nhưng chưa kịp cười xong thì có một tin nhắn Wechat nhảy ra.
Tưởng Dịch: Cậu nói xem
Giang Bảo Di:?
Tưởng Dịch: Uống nước chó đã uống có cần phải đi tiêm phòng dại không
Giang Bảo Di: Hahahahahahahahahaha tôi không biết đâu hahahahahahahahaha
Tưởng Dịch: …
Giang Bảo Di: Cậu đánh Tiểu Hắc xong rồi à
Tưởng Dịch: Hả? Sao cậu biết
Giang Bảo Di: Mới thấy bài trên vòng bạn bè của ông chủ Tiêu hahahahahahahahaha cậu thật là hahahaha
Tưởng Dịch: [tạm biệt]
Giang Bảo Di cũng trả lời lại bằng một nhãn dán tạm biệt rồi cất điện thoại đi không xem Wechat nữa. Đi được nửa đường thì đột nhiên cô nghe thấy có người bảo bị trộm mất điện thoại.
Cô lại lấy điện thoại ra, theo thói quen mở Wechat lên xem thử, không có tin nhắn mới của ai cả, chỉ có thông báo của vòng bạn bè đang tăng lên không ngừng.
Trong một đống like và bình luận, Giang Bảo Di nhìn thấy bình luận Tiêu Nhiên đăng mười phút trước: Đó là ở đâu vậy? Trông đẹp đấy.
Giang Bảo Di suy tư giây lát, không trả lời.
Mãi đến lúc 11 giờ rưỡi, bốn người mới bắt đầu đi đến ven bờ sông nhưng vị trí tốt vốn cũng đã bị chiếm mất rồi.
“Hay là chúng ta cứ đứng đây xem thôi.” Tiểu Đoàn nói: “Dù sao cũng bắn lên trời mà, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy rồi.”
Bốn người tìm một sườn núi, cứ như đang canh gác vậy, lúc đứng lúc lại ngồi xổm, lạnh muốn chết.
“Năm sau ~~ tớ tình nguyện ~~ nằm ở ký túc xá, không ~ muốn góp vui thế này nữa đâu.” Giang Bảo Di run rẩy nói.
“Tớ cũng thế.” Giai Ngọc đồng tình nói: “Ở đây lạnh hơn ở trung tâm thành phố nhiều ~~~”
Trong gió rét, thời gian đang dần trôi qua.
Tháp chuông cũ bên bờ sông mở đèn ở phút thứ 50, khi tiếng đếm ngược kết thúc, tiếng chuông vang lên từ tòa tháp.
“Năm mới vui vẻ!”
Những tiếng hoan hô liên tiếp vang lên bên bờ sông, điện thoại Giang Bảo Di để trong túi cũng rung lên từng đợt từng đợt.
Mãi đến lúc xếp hàng bắt xe bên đường, cô mới lấy điện thoại ra, không phải là không muốn xem mà vì thời tiết quá lạnh.
Có rất nhiều tin nhắn, ba mẹ, bạn bè, còn có anh chị em trong nhà. Giang Bảo Di lướt xuống dưới, nhìn thấy tin nhắn Tưởng Dịch gửi đến lúc 59 phút.
Tưởng Dịch: Năm mới vui vẻ.
Giang Bảo Di: Năm mới vui vẻ, cậu bắt khoảnh khắc thất bại à?
Tưởng Dịch: Không
Tưởng Dịch: Không kịp làm người đầu tiên chúc cậu nên tôi muốn làm người cuối cùng chúc cậu trong năm qua.
Giang Bảo Di gõ tách tách, cuối cùng chỉ trả lời ba chữ: Học được rồi
Tưởng Dịch không trả lời, Giang Bảo Di thoát ra xem giao diện bắt xe, mắt trợn tròn lên: “Trời ạ, 560 người đang chờ?”
“Đúng thế, còn nhiều người hơn ở trung tâm thành phố năm ngoái.” Giai Ngọc nói: “Nếu thật sự không bắt được xe thì chúng ta đi bộ về thôi, năm ngoái bọn mình cũng về trường học như thế mà.”
“Cậu có cần xem lại năm nay bọn mình ở đâu không?” Tiểu Đoàn thở dài: “Ngoại ô đấy, đi bộ về thì bọn mình còn sống nổi không?”
Giang Bảo Di vui vẻ bảo: “Xem thử mục ghép xe đi.”
“Bé Bảo à, cậu nhìn lại sỉ số của bọn mình đi, thế này chúng ta phải phải ghép xe van thì mới đủ chỗ ngồi mất.” Bạch Huệ nhắc nhở.
“A.” Giang Bảo Di tỉnh táo lại, nhắc đến xe van, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Ôi trời, chẳng phải trước đó Tưởng Dịch có cho chúng ta số điện thoại của một chú tài xế à, để tớ hỏi thử.”
Có thể liên lạc được với chú Trần nhưng ông ấy cũng đang bận việc, hơn nữa ở ngoại ô xa như vậy, ông ấy không nhận chuyến xe nào ở bên này.
Cuối cùng ông ấy chỉ có thể nói sẽ hỏi những tài xế quen biết khác của mình giúp các cô.
“Vậy được, cảm ơn chú Trần.” Giang Bảo Di cúp máy, chẳng bao lâu sau, cô lại nhận được cuộc gọi từ Tưởng Dịch.
Vừa bắt máy, Tưởng Dịch đã hỏi: “Các cậu đang ở ngoại ô thành phố à?”
“Đúng vậy, mới đó mà chú Trần đã nói với cậu rồi à?” Giang Bảo Di hỏi.
“Chú Trần? Các cậu tìm chú ấy à? Chú ấy không nói với tôi.” Tưởng Dịch nói: “Tiêu Nhiên thấy bài đăng trên vòng bạn bè của bạn cùng phòng cậu.”
“Tiểu Đoàn ấy hả?” Giang Bảo Di quay đầu nhìn sang, Tiểu Đoàn há miệng, dùng khẩu hình nói: Gì?
Cô lắc đầu một cái rồi quay đầu về, lại nghe Tưởng Dịch ở bên kia điện thoại hỏi: “Ừ, có phải các cậu vẫn chưa bắt được xe không?”
Tưởng Dịch hỏi như thế chắc chắn là muốn giúp đỡ họ nhưng Giang Bảo Di hơi do dự, suy nghĩ một hồi cô bèn nói giảm nói tránh: “Vẫn đang chờ lượt, chắc lát nữa là bắt được xe thôi.”
“A, mấy trăm người mà lát nữa là có thể bắt được xe rồi cơ à?” Tưởng Dịch cười hỏi.
Lần này Giang Bảo Di đã đoán được sơ sơ nội dung bài đăng ở vòng bạn bè của Tiểu Đoàn rồi, cô tặc lưỡi nói: “Có lẽ là… Phải lâu hơn một lát.”
“Thế cậu gửi vị trí chính xác cho tôi đi, tôi tìm ai đó đến đón các cậu.”
Giang Bảo Di nghe thấy nội dung khác với dự đoán của mình, đầu óc như chập mạch trong một tích tắc, theo bản năng hỏi lại: “Cậu không đến hả?”
Mới nói xong cô đã muốn đánh chết mình, đầu lưỡi như bị thắt lại: “Tôi không… Không có ý đó.”
Tưởng Dịch cười một tiếng, hỏi: “Ý đó là ý gì?”
Giang Bảo Di giả chết: “Không có gì.”
May mà Tưởng Dịch không hỏi gì nữa, anh bảo cô gửi vị trí chính xác cho mình rồi cúp máy, Giang Bảo Di xấu hổ đến mức không thể khách sáo thêm nữa.
“Đừng chờ nữa, Tưởng Dịch bảo tìm người đến đón bọn mình.” Giang Bảo Di gửi vị trí chính xác xong lại mở vòng bạn bè ra xem.
Mười phút trước, Tiểu Đoàn đã đăng một khoảnh khắc.
- Trời ơi! Tối nay có bạn nào ra ngoại ô thành phố xem pháo hoa không, đã bắt được xe chưa, nếu còn trống chỗ có thể chở thêm nhiều người không?
Đăng kèm ảnh chụp màn hình giao diện bắt xe của cô bạn.
Tiểu Đoàn đột nhiên lên tiếng: “Tớ có đôi lời, không biết có nên nói không.”
“Đừng nói.” Giang Bảo Di nói.
“Cậu bạn Tưởng Dịch này —” Tiểu Đoàn nhìn Giang Bảo Di: “Có phải hơi tốt quá rồi không?”
Giang Bảo Di nhìn cô bạn, không nói gì.
Cả bốn người trầm mặc một cách ăn ý.
Hồi lâu sau, Tiểu Đoàn lại hỏi: “Cậu ấy đang mưu tính gì nhỉ?”
Bạch Huệ cười: “Dù sao cũng không mưu tính cậu.”
Tiểu Đoàn: “…”
Giang Bảo Di: “…”
Bốn người tiếp tục im lìm.
Lại một lúc nữa trôi qua, Giai Ngọc nói: “Có phải cậu ấy…. Hửm?”
Tiểu Đoàn hoàn hồn lại: “A.”
Bạch Huệ cũng “A” một tiếng để tham gia cuộc vui cùng họ.
“Phục các cậu luôn đó.” Giang Bảo Di không biết tại sao, cảm thấy có chút căng thẳng lại có chút hoảng loạn: “Hay là bọn mình đi bộ về đi.”
Tiểu Đoàn: “Cậu cút đi.”
“…”
Trong lúc chờ xe đến đón, Giang Bảo Di không hủy lượt chờ xe nhưng mãi đến khi Tưởng Dịch gọi điện thoại cho cô bảo anh đã đến rồi thì vẫn còn gần 200 người đang chờ bắt xe.
Cô nhìn Tưởng Dịch ngồi ở ghế tài xế, cũng không biết trước đó anh bảo tìm người khác đến có phải chỉ là mượn cớ thôi không, mà cô cũng không tiện hỏi.
Ba người nhóm Tiểu Đoàn chưa từng ngồi xe của Tưởng Dịch, sau khi chào hỏi xong, họ theo thói quen ngồi vào hàng ghế sau. Giai Ngọc là người lên xe cuối cùng, cô bạn quay đầu hỏi nhỏ: “Cậu muốn ngồi hàng sau không?”
“Không sao, các cậu ngồi đi.” Giang Bảo Di kéo cửa ở ghế bên cạnh ghế lái ra rồi ngồi vào, sau đó nhìn qua Tưởng Dịch bên cạnh: “Cậu…”
“Cái gì?” Tưởng Dịch cũng nhìn cô.
Ba người ngồi hàng sau giả vờ nhìn lung tung trên dưới trái phải, dù sao cũng không nhìn về phía trước.
“Cậu, vất vả rồi.” Giang Bảo Di cài dây an toàn, nhìn sang chỗ khác nói: “Khi nào cậu có thời gian rảnh rỗi, bọn tôi mời cậu đi ăn.”
“Không có gì, vốn dĩ tối nay cũng không có ý định ngủ.” Tưởng Dịch khởi động xe: “Các cậu về thẳng trường à, có muốn tiện đường ghé ăn khuya không?”
“Cũng… Được.” Giang Bảo Di quay người nhìn ra phía sau, phát hiện ba người họ sắp lác cả mắt thì không nhịn được bật cười một tiếng: “Các cậu đói không?”
Tiểu Đoàn hỏi: “Bọn tớ có nên đói không?”
Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này Giang Bảo Di đã gần như giết chết Tiểu Đoàn rồi.
Bạch Huệ vội vàng tiếp câu: “Nếu cậu không vội về thì chúng ta đi ăn chung đi? Bọn tôi vốn cũng định lúc về sẽ tìm gì đó để ăn.”
“Được, tôi không vội.” Tưởng Dịch nói: “Tôi đưa một người bạn theo được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Giang Bảo Di hỏi: “Là Tiêu Nhiên à?”
“Ừ, bọn tôi đang định đi ăn khuya.” Tưởng Dịch nói: “Lần sau nếu các cậu muốn đặt xe chú Trần thì báo trước với chú ấy một tiếng, ngày nghỉ lễ thời gian khá eo hẹp, chú ấy khó mà sắp xếp lịch được.”
“Tôi biết rồi, chủ yếu là không ngờ hôm nay đông người như vậy.” Giang Bảo Di nói.
“Nếu chú Trần không rảnh thì cậu cũng có thể tìm tôi, nếu không bận việc tôi có thể đến đón.” Nói xong, Tưởng Dịch im lặng mấy giây lại bổ sung thêm một câu: “Tìm Tiêu Nhiên cũng được.”
Giang Bảo Di bình thản đáp: “Được.”
Điện thoại chợt rung lên hai cái.
Cô cúi đầu xem thử, là nhóm chat phòng ký túc xá.
Tiểu Đoàn: Uầy.
Giai Ngọc: Uầy.
Giang Bảo Di: Check it out [bom] [bom] [bom] [bom] [bom] [bom]
Giai Ngọc: Tiêu Nhiên mà anh Tưởng đẹp trai bảo là ai?
Tiểu Đoàn: Ông chủ tiệm xăm, cực kỳ đẹp trai.
Tiểu Đoàn: Còn là hình mẫu lý tưởng của bé Bảo nữa.
Giai Ngọc:??????????
Bạch Huệ – người trước đó không tham gia cuộc vui cũng nhảy ra:????????
Giang Bảo Di dứt khoát thoát khỏi nhóm chat.
Đường về nhanh hơn đường đi rất nhiều, đến nơi, Tưởng Dịch phải đi tìm chỗ đậu xe nên để ba người ngồi ở hàng sau xuống xe ở lề đường trước cửa tiệm.
Giang Bảo Di ngồi bất động: “Tôi đi cùng cậu.”
Tưởng Dịch không có ý kiến gì: “Được.”
Giang Bảo Di không ngờ đã giờ này rồi mà vẫn còn khó tìm chỗ đậu xe như vậy. Cô và Tưởng Dịch ngồi trong xe đi vòng quanh đường tận hai vòng mới tìm được một vị trí trống cách tiệm một cây số.
“Tối nay ngoài đường đông người thật đấy.” Giang Bảo Di thốt lên câu cảm thán từ nội tâm.
“Bình thường cũng khá đông người.” Tưởng Dịch xuống xe, hai người cùng đi ra khỏi bãi đậu. Lúc này, anh mới lên tiếng lần nữa: “Có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi không?”
“A.” Giang Bảo Di nhìn anh.
Anh nhướng mày, không nói gì.
“Thì là…” Giang Bảo Di cũng không biết phải mở lời thế nào: “Có phải cậu, cái đó, ý là, nếu tôi ảo tưởng thì cậu đừng cười tôi —”
“Không phải ảo tưởng.” Tưởng Dịch nói.
“Hả?” Giang Bảo Di cảm giác tim mình ngừng đập trong một tích tắc: “Tôi…”
“Không phải ảo tưởng đâu.” Tưởng Dịch cười một tiếng: “Tôi theo đuổi người khác thất bại thế hả?”
“A.” Đầu óc Giang Bảo Di như bị rối tung: “Hình như có chút, chủ yếu là tôi cũng khá chậm tiêu trong phương diện này.”
“Theo đuổi rõ ràng quá cũng không tốt mà.” Tưởng Dịch nói: “Cậu cũng không quá chậm tiêu đâu, chẳng phải cậu đã phát hiện ra rồi đây à?”
“Tôi…” Giang Bảo Di hít một hơi, không nói được.
“Muốn từ chối sao?” Tưởng Dịch hỏi.
“Tôi không có ý đó, thật đấy.” Giang Bảo Di cảm giác cả đời này mình chưa từng nói những lời ngượng ngùng như thế: “Chỉ là so với hình mẫu tôi thích trước nay… Thì cậu hơi khác biệt.”
Trái ngược với cô, Tưởng Dịch vẫn luôn rất bình tĩnh, lúc này anh còn có tâm tư hỏi: “Cậu thích hình mẫu thế nào?”
“Thì vừa cao vừa gầy, da trắng một chút, nói chuyện dịu dàng, cười lên cũng dịu dàng, tóc cũng đừng quá ngắn.” Giang Bảo Di dừng lại hai giây mới nói tiếp: “Đại khái là kiểu này.”
“À, biết rồi.” Tưởng Dịch đột nhiên nói: “Giống Tiêu Nhiên à?”
Giang Bảo Di tức khắc trợn tròn mắt, úp úp mở mở lâu thật lâu mới nói: “Gần… Gần như thế, nhưng tôi không thích anh ấy.”
“Không phải cậu thích hình mẫu như thế hả?” Tưởng Dịch hỏi.
“Đúng là thích hình mẫu này nhưng tôi đâu thể cứ gặp ai là lại thích người đó được.” Giang Bảo Di nói: “Chỉ là hình mẫu này sẽ khiến tôi chú ý đến trước, thích hay không là chuyện sau đó.”
Tưởng Dịch gật đầu, khen ngợi: “Ánh mắt tốt đấy.”
Giang Bảo Di cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu: “Cậu cũng không tệ mà.”
“Nhưng chẳng phải cậu không thích à?” Tưởng Dịch thở dài thườn thượt.
Nụ cười trên mặt Giang Bảo Di không kéo dài nổi một giây, cô lại bắt đầu nói ấp úng: “Tôi… Cũng không phải, chỉ là tôi cảm thấy làm bạn với cậu rất tốt, về những vấn đề khác thì tôi, tôi tạm thời chưa nghĩ xa đến mức đó.”
“Thế cậu —” Tưởng Dịch dừng lại.
Nhịp tim của Giang Bảo Di dường như cũng dừng lại theo anh.
Không biết qua bao lâu, Tưởng Dịch mới cất tiếng lần nữa: “Bây giờ cậu có thích ai không?”
“Không có.”
“Thế tôi theo đuổi tiếp vậy.”
“Hả?” Giang Bảo Di ngơ ngác.
“Không cho theo đuổi à?” Tưởng Dịch cười hỏi.
“Tôi…” Giang Bảo Di không biết nói thế nào, sau một hồi lâu xoắn xuýt, cô nói một câu: “Vậy tôi chạy về phía trước hai bước trước nhé?”
__
Lời tác giả:
Tiểu Tưởng: Tiêu Nhiên, tôi giết cậu.
Cần hay không cần.
Đã lâu rồi Giang Bảo Di không gặp phải câu hỏi lựa chọn khó như vậy, cô và Tưởng Dịch đứng trong gió lạnh cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu.
Chưa nghĩ được phải trả lời thế nào thì cô cúi đầu hắt hơi một cái.
Tưởng Dịch lấy lại phản ứng trước, quay người bảo: “Lên xe đi, thời tiết hôm nay lạnh lắm, còn đứng dưới trời gió nữa khéo ngày mai lại phải vào bệnh viện.”
“Cậu đừng nguyền rủa tôi.” Giang Bảo Di vừa nói vừa đi vòng sang ghế bên cạnh ghế lái. Sau khi lên xe, cô lại hắt hơi hai cái, xoa xoa mũi nói: “Tôi thật sự có cảm giác muốn vào bệnh viện.”
“Ầy, tôi sai rồi.” Tưởng Dịch hạ cửa sổ xe xuống, quay mặt ra bên ngoài hắt hơi ba cái: “Được rồi, những lời xui xẻo đều không thành hiện thực.”
Giang Bảo Di đút tay vào túi, chạm vào chiếc bùa hộ mệnh, cười một tiếng: “Không ngờ cậu lại là người tin những điều này.”
“Tin vào những điều đã có, không nên tin những chỗ không đâu.” Tưởng Dịch khởi động xe: “Mẹ tôi thường nói câu này, cầu một cái, vái một cái cũng chẳng mất đi một miếng thịt, nhỡ đâu thì sao.”
“Có lý nha, vậy đợi thi xong về nhà tôi cũng đi tìm một ngôi chùa cầu nguyện thử.” Giang Bảo Di nói.
“Nhà cậu không ở Hòa Thành à?”
“Đúng vậy, nhà tôi ở Khê Thành, thật ra khoảng cách cũng không xa lắm.” Giang Bảo Di nói: “Nhưng đây là nơi xa nhất trong phạm vi chấp nhận của người nhà tôi rồi.”
Tưởng Dịch đánh vô lăng, sau khi rẽ mới hỏi: “Thế sao ban đầu cậu không ở lại Khê Thành?”
“Thi không tốt.” Giang Bảo Di thở dài: “Vốn dĩ nếu dựa theo điểm thi thử bình thường của tôi ở trường thì ở lại Khê Thành đúng là không có vấn đề gì nhưng hai ngày thi đại học tôi bị cảm nhẹ, phát huy không tốt lắm, cuối cùng đành phải đến đại học Hòa.”
Tưởng Dịch vui vẻ nói: “Nếu để những bạn học khác ở đại học Hòa nghe lời này của cậu chắc họ sẽ tức chết mất.”
“Haiz, hết cách rồi, sự thật mà.” Giang Bảo Di nhìn anh: “Đừng bảo cậu cũng thuộc trong số những người tức chết đó nhé?”
“Đúng vậy, sắp tức nổ tung rồi đây.” Tưởng Dịch nói: “Trường đại học mà tôi liều sống liều chết mới thi đậu vào.”
Giang Bảo Di cười ha ha hai tiếng, lại bảo: “Đừng giận, tối nay tôi mời cậu ăn.”
“Bún Vân Nam à?” Tưởng Dịch hỏi.
“Này này, cậu có thể xóa lựa chọn bún Vân Nam ra khỏi đầu cậu đi được không.” Giang Bảo Di nói: “Ăn mỗi một lần mà nhớ kỹ cứ như ăn tám trăm lần rồi vậy.”
“Nếu là món khác thì có ăn tám trăm lần tôi cũng chưa chắc có thể nhớ kỹ như thế đâu.” Tưởng Dịch chậm rãi, lơ đãng nói: “Phải xem là ăn với ai nữa.”
Con bà nó.
Phản ứng đầu tiên của Giang Bảo Di đó là cô muốn xuống xe, tay đã chạm vào chốt cửa theo bản năng nhưng lại nghe Tưởng Dịch nói: “Nhưng quan trọng nhất là bún Vân Nam ở quán đó quả thật ăn rất ngon.”
Cô vội vàng nối tiếp chủ đề này: “Đương nhiên là ngon rồi, đây là quán tôi chốt sau khi tổng hợp và so sánh mười mấy quán tôi đã từng ăn đấy.”
“Cậu còn bảo tôi rảnh rỗi dạy chó học toán.” Tưởng Dịch nhân lúc chờ đèn đỏ quay qua nhìn cô, nói: “Cậu cũng không bận rộn hơn tôi là mấy nhỉ.”
“Dân lấy cái ăn làm trọng, nội dung giải trí lúc rảnh rỗi của hai chúng ta đâu thể so sánh với nhau.” Giang Bảo Di không dám quay mặt qua, vẫn nhìn vào điện thoại: “Vẫn là quán ăn lần trước tôi mời cậu, biết đường đi không? Có cần mở ứng dụng chỉ đường không.”
“Không cần, tôi biết ở đâu.”
“Vậy được.” Giang Bảo Di lại bảo: “Bạn cùng phòng của tôi… Tối nay họ cũng ở đây, tôi muốn rủ thêm người đi ăn để náo nhiệt hơn, cậu OK không?”
“Chuyện này có gì đâu, cậu rủ thêm cả bàn người tôi cũng không có ý kiến gì.”
Giang Bảo Di cười nói: “Tôi lấy đâu ra nhiều bạn cùng phòng thế được.”
Tưởng Dịch cũng cười.
Nếu hai người muốn tán gẫu với nhau thì họ có thể lôi ra tám trăm chủ đề, kéo đông một câu, kéo tây một câu, cũng khéo léo tránh được những nội dung khá mập mờ.
Buổi tối lúc đi ăn, họ vẫn ngồi ở phòng riêng lần trước, lần này sau khi gọi món xong, Giang Bảo Di đã tìm một cái cớ để đi ra ngoài thanh toán bữa ăn trước.
Lúc bữa ăn kết thúc, cô và mọi người cùng đi ra ngoài, Tiểu Đoàn hỏi: “Cậu thanh toán rồi hả?”
“Thanh toán rồi.” Giang Bảo Di đẩy cô bạn đi.
“Cậu thanh toán lúc nào thế?”
“Cậu quan tâm tớ thanh toán lúc nào làm gì, có cần cậu thanh toán đâu.” Giang Bảo Di đụng đụng cánh tay cô ấy: “Đi mau.”
Xuống tầng một, chẳng biết từ lúc nào Tưởng Dịch đi đến bên cạnh Giang Bảo Di: “Có phải mới gọi thức ăn xong là cậu đã đi thanh toán rồi không?”
Giang Bảo Di “a” một tiếng, nói: “Thì tôi sợ cậu lại làm việc tốt không để lại tên mà.”
Tưởng Dịch khẽ cười, cũng không có ý kiến gì: “Cần tôi đưa các cậu về không?”
“Không cần không cần, cậu về trước đi.” Giang Bảo Di bảo: “Bọn tôi muốn đi dạo siêu thị một lúc nữa.”
“Được, thế tôi rút lui trước nhé.” Nói rồi Tưởng Dịch đi về phía trước chào hỏi những cô bạn cùng phòng của Giang Bảo Di, sau đó quay đầu nhìn về phía cô.
Cô vội vàng giơ tay lên quơ quơ.
Tưởng Dịch cong môi cười, cũng vẫy tay hai cái mới quay người rời đi.
Giang Bảo Di thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Trên đường về ký túc xá, quản lý phòng – Bạch Huệ ung dung đi cùng với Giang Bảo Di, đồng thời từ từ kéo ra khoảng cách chừng một hai bước chân với Tiểu Đoàn và Giai Ngọc.
“Hai cậu… sao thế?” Bạch Huệ hỏi.
“Gì cơ?” Giang Bảo Di không hiểu mô tê gì.
“Cảm giác tối nay cứ là lạ.” Bạch Huệ nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy chưa tỏ tình với cậu à?”
“Sao có thể chứ!” Giang Bảo Di nói lớn nhưng sợ Tiểu Đoàn và Giai Ngọc nghe thấy nên cô lại nhỏ giọng lại: “Không có, cậu đừng nói lung tung.”
Bạch Huệ nhìn thẳng vào mặt cô, không nói năng gì.
Một lát sau, Giang Bảo Di thở dài, tiếp tục nói nhỏ: “Tớ cũng không biết, chiều nay lúc nói chuyện này kia với nhau, bọn tớ có nhắc đến vấn đề này một chút, cũng không tính là nói về chuyện đó, chỉ là…”
Cô kể đơn giản lại chuyện lúc chiều một lần, sau đó nói: “Đôi khi tớ có cảm giác như vậy nhưng đôi khi tớ lại cảm thấy cảm giác đó là sai, tớ cũng đâu thể đi hỏi người ta được, nhỡ đâu không phải thì thành ra tự mình đa tình rồi.”
“Vậy nếu phải thì sao?” Bạch Huệ hỏi.
“Hả… Cái gì?”
“Nếu cậu ấy có tình cảm với cậu thật.” Bạch Huệ nói.
“Không… Không thể đâu.” Trong tiềm thức Giang Bảo Di vẫn còn chút kháng cự, suy nghĩ một lúc cô mới nói: “Làm bạn bè thì đúng là rất vui nhưng làm bạn trai…”
Khác biệt với hình mẫu lý tưởng của cô quá nhiều…
“Tớ nghĩ là nếu cậu có thể cảm nhận được thì chắc chắn phải có một chút dấu hiệu, ít nhất theo tớ thấy thì cậu ấy có thích cậu.” Bạch Huệ đột nhiên nói: “Tốt nhất cậu nên chuẩn bị trước.”
“Chuẩn bị cái gì?” Giang Bảo Di không hiểu lắm.
“Nếu Tưởng Dịch là người bình thường, có tình cảm với cậu thì chắc hẳn cậu ấy sẽ làm gì đó chứ?” Bạch Huệ vừa nói vừa suy nghĩ: “Mua đồ ăn cho cậu, lúc rảnh rỗi lại tìm cậu nói chuyện, tặng đồ gì đó? Nói không chừng ngày nào đó sẽ tỏ tình với cậu đấy.”
“Hả?” Giang Bảo Di lấy chiếc bùa hộ mệnh trong túi ra: “Hôm nay cậu ấy đưa tớ cái này.”
“Bùa hộ mệnh?” Bạch Huệ nhìn Giang Bảo Di, sợ cô nghĩ nhiều nên cô ấy lại nói: “Ây dà, tớ chỉ nói thế thôi chứ tớ cũng đã theo đuổi ai bao giờ đâu.”
“Chậc.” Giang Bảo Di hỏi: “Nếu, tớ nói là nếu nhé, ngày nào đó cậu ấy thật sự tỏ tình với tớ thì làm sao?”
“Từ chối thẳng thôi, còn làm gì được nữa, bé Bảo của tớ à, cậu cũng có thích cậu ấy đâu.” Bạch Huệ cười an ủi: “Cậu đừng nghĩ nhiều quá, vẫn chưa đến lúc đó mà, nói không chừng người ta lại chẳng có ý gì với cậu.”
Giang Bảo Di lại chậc lưỡi một cái: “Có hay không đều do cậu nói thôi.”
Bạch Huệ nhướng mày, hỏi: “Thế cậu muốn có hay không?”
Giang Bảo Di cau mày, suy tư một lúc mới nói: “Tớ không biết.”
“Vậy thôi đừng nghĩ nhiều nữa, nếu đến lúc đó thật thì để tính sau.” Bạch Huệ hỏi: “Cuối tuần này là Tết Nguyên Đán, cậu chắc chắn là sẽ không về nhà chứ?”
“Không về đâu, tớ nói với ba mẹ tớ rồi.”
Tết Nguyên Đán năm nay cận kề kỳ thi cuối kỳ, Giang Bảo Di không định về nhà vì mất công đi đi lại lại, sau khi cùng cả phòng 103 nghiên cứu hồi lâu, họ quyết định sẽ đi ra ngoại ô xem bắn pháo hoa lúc không giờ.
Nói chính xác hơn là bắn pháo hoa ở Lâm Thành bên kia bờ sông.
Giang Bảo Di không thể hiểu nổi, hai thành phố chỉ cách nhau một con sông mà sao Lâm Thành lại không có lệnh cấm đốt pháo. Dịp năm mới mỗi năm, bên kia bờ sông đều bắn vài đợt pháo hoa.
Mà vào thời điểm này mỗi năm, Hòa Thành như làm ảo thuật vậy, tất cả các gian hàng lớn nhỏ, cửa hàng di động đều mọc ra dọc theo bờ sông.
“Đông người quá.” Giang Bảo Di vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm đã thấy một đám đông đang tụ tập, thế là cô lập tức có cảm giác kích động muốn quay về trường.
“Đậu xanh, bảo sao năm ngoái bọn mình đến trung tâm thành phố đón năm mới lại không thấy ai, hóa ra họ chạy đến bên này hết rồi.” Tiểu Đoàn cảm thán: “May mà bọn mình ăn cơm xong xuôi mới đến, chứ không hôm nay khéo còn chẳng được ăn.”
Mặc dù khu vực buôn bán này chỉ giới hạn mở vào cuối năm nhưng không hề qua loa chút nào, ăn uống hay vui chơi gì cũng có đủ.
Giang Bảo Di vừa đi vừa chụp ảnh, nhanh chóng chụp đủ ảnh ghép vào chín ô để chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè. Sau khi đăng ảnh xong, cô kéo xuống thì nhìn thấy Tiêu Nhiên cũng đăng một khoảnh khắc vào nửa tiếng trước.
- Cái chó gì thế này.
Còn đăng kèm một tấm ảnh: Tưởng Dịch đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại ở tiệm xăm và cúi đầu lướt điện thoại, còn Tiểu Hắc…
Tiểu Hắc trông rất buồn cười.
Nó chống hai chân sau dưới đất, hai chân trước bám lên mép bàn, đang uống ly nước để trên bàn.
Bên dưới còn có bình luận Tiêu Nhiên tự đăng.
- Hahahahahahahahahahahahahahahahahahaha Tưởng Dịch uống nước con trai cậu ta đã uống hahahahahahahahahaha
- Cậu ta đi súc miệng rồi
- Bây giờ cậu ta đang đánh con trai mình
Giang Bảo Di như đang xem video hài hước gì vậy, vừa đi vừa cười nhưng chưa kịp cười xong thì có một tin nhắn Wechat nhảy ra.
Tưởng Dịch: Cậu nói xem
Giang Bảo Di:?
Tưởng Dịch: Uống nước chó đã uống có cần phải đi tiêm phòng dại không
Giang Bảo Di: Hahahahahahahahahaha tôi không biết đâu hahahahahahahahaha
Tưởng Dịch: …
Giang Bảo Di: Cậu đánh Tiểu Hắc xong rồi à
Tưởng Dịch: Hả? Sao cậu biết
Giang Bảo Di: Mới thấy bài trên vòng bạn bè của ông chủ Tiêu hahahahahahahahaha cậu thật là hahahaha
Tưởng Dịch: [tạm biệt]
Giang Bảo Di cũng trả lời lại bằng một nhãn dán tạm biệt rồi cất điện thoại đi không xem Wechat nữa. Đi được nửa đường thì đột nhiên cô nghe thấy có người bảo bị trộm mất điện thoại.
Cô lại lấy điện thoại ra, theo thói quen mở Wechat lên xem thử, không có tin nhắn mới của ai cả, chỉ có thông báo của vòng bạn bè đang tăng lên không ngừng.
Trong một đống like và bình luận, Giang Bảo Di nhìn thấy bình luận Tiêu Nhiên đăng mười phút trước: Đó là ở đâu vậy? Trông đẹp đấy.
Giang Bảo Di suy tư giây lát, không trả lời.
Mãi đến lúc 11 giờ rưỡi, bốn người mới bắt đầu đi đến ven bờ sông nhưng vị trí tốt vốn cũng đã bị chiếm mất rồi.
“Hay là chúng ta cứ đứng đây xem thôi.” Tiểu Đoàn nói: “Dù sao cũng bắn lên trời mà, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy rồi.”
Bốn người tìm một sườn núi, cứ như đang canh gác vậy, lúc đứng lúc lại ngồi xổm, lạnh muốn chết.
“Năm sau ~~ tớ tình nguyện ~~ nằm ở ký túc xá, không ~ muốn góp vui thế này nữa đâu.” Giang Bảo Di run rẩy nói.
“Tớ cũng thế.” Giai Ngọc đồng tình nói: “Ở đây lạnh hơn ở trung tâm thành phố nhiều ~~~”
Trong gió rét, thời gian đang dần trôi qua.
Tháp chuông cũ bên bờ sông mở đèn ở phút thứ 50, khi tiếng đếm ngược kết thúc, tiếng chuông vang lên từ tòa tháp.
“Năm mới vui vẻ!”
Những tiếng hoan hô liên tiếp vang lên bên bờ sông, điện thoại Giang Bảo Di để trong túi cũng rung lên từng đợt từng đợt.
Mãi đến lúc xếp hàng bắt xe bên đường, cô mới lấy điện thoại ra, không phải là không muốn xem mà vì thời tiết quá lạnh.
Có rất nhiều tin nhắn, ba mẹ, bạn bè, còn có anh chị em trong nhà. Giang Bảo Di lướt xuống dưới, nhìn thấy tin nhắn Tưởng Dịch gửi đến lúc 59 phút.
Tưởng Dịch: Năm mới vui vẻ.
Giang Bảo Di: Năm mới vui vẻ, cậu bắt khoảnh khắc thất bại à?
Tưởng Dịch: Không
Tưởng Dịch: Không kịp làm người đầu tiên chúc cậu nên tôi muốn làm người cuối cùng chúc cậu trong năm qua.
Giang Bảo Di gõ tách tách, cuối cùng chỉ trả lời ba chữ: Học được rồi
Tưởng Dịch không trả lời, Giang Bảo Di thoát ra xem giao diện bắt xe, mắt trợn tròn lên: “Trời ạ, 560 người đang chờ?”
“Đúng thế, còn nhiều người hơn ở trung tâm thành phố năm ngoái.” Giai Ngọc nói: “Nếu thật sự không bắt được xe thì chúng ta đi bộ về thôi, năm ngoái bọn mình cũng về trường học như thế mà.”
“Cậu có cần xem lại năm nay bọn mình ở đâu không?” Tiểu Đoàn thở dài: “Ngoại ô đấy, đi bộ về thì bọn mình còn sống nổi không?”
Giang Bảo Di vui vẻ bảo: “Xem thử mục ghép xe đi.”
“Bé Bảo à, cậu nhìn lại sỉ số của bọn mình đi, thế này chúng ta phải phải ghép xe van thì mới đủ chỗ ngồi mất.” Bạch Huệ nhắc nhở.
“A.” Giang Bảo Di tỉnh táo lại, nhắc đến xe van, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Ôi trời, chẳng phải trước đó Tưởng Dịch có cho chúng ta số điện thoại của một chú tài xế à, để tớ hỏi thử.”
Có thể liên lạc được với chú Trần nhưng ông ấy cũng đang bận việc, hơn nữa ở ngoại ô xa như vậy, ông ấy không nhận chuyến xe nào ở bên này.
Cuối cùng ông ấy chỉ có thể nói sẽ hỏi những tài xế quen biết khác của mình giúp các cô.
“Vậy được, cảm ơn chú Trần.” Giang Bảo Di cúp máy, chẳng bao lâu sau, cô lại nhận được cuộc gọi từ Tưởng Dịch.
Vừa bắt máy, Tưởng Dịch đã hỏi: “Các cậu đang ở ngoại ô thành phố à?”
“Đúng vậy, mới đó mà chú Trần đã nói với cậu rồi à?” Giang Bảo Di hỏi.
“Chú Trần? Các cậu tìm chú ấy à? Chú ấy không nói với tôi.” Tưởng Dịch nói: “Tiêu Nhiên thấy bài đăng trên vòng bạn bè của bạn cùng phòng cậu.”
“Tiểu Đoàn ấy hả?” Giang Bảo Di quay đầu nhìn sang, Tiểu Đoàn há miệng, dùng khẩu hình nói: Gì?
Cô lắc đầu một cái rồi quay đầu về, lại nghe Tưởng Dịch ở bên kia điện thoại hỏi: “Ừ, có phải các cậu vẫn chưa bắt được xe không?”
Tưởng Dịch hỏi như thế chắc chắn là muốn giúp đỡ họ nhưng Giang Bảo Di hơi do dự, suy nghĩ một hồi cô bèn nói giảm nói tránh: “Vẫn đang chờ lượt, chắc lát nữa là bắt được xe thôi.”
“A, mấy trăm người mà lát nữa là có thể bắt được xe rồi cơ à?” Tưởng Dịch cười hỏi.
Lần này Giang Bảo Di đã đoán được sơ sơ nội dung bài đăng ở vòng bạn bè của Tiểu Đoàn rồi, cô tặc lưỡi nói: “Có lẽ là… Phải lâu hơn một lát.”
“Thế cậu gửi vị trí chính xác cho tôi đi, tôi tìm ai đó đến đón các cậu.”
Giang Bảo Di nghe thấy nội dung khác với dự đoán của mình, đầu óc như chập mạch trong một tích tắc, theo bản năng hỏi lại: “Cậu không đến hả?”
Mới nói xong cô đã muốn đánh chết mình, đầu lưỡi như bị thắt lại: “Tôi không… Không có ý đó.”
Tưởng Dịch cười một tiếng, hỏi: “Ý đó là ý gì?”
Giang Bảo Di giả chết: “Không có gì.”
May mà Tưởng Dịch không hỏi gì nữa, anh bảo cô gửi vị trí chính xác cho mình rồi cúp máy, Giang Bảo Di xấu hổ đến mức không thể khách sáo thêm nữa.
“Đừng chờ nữa, Tưởng Dịch bảo tìm người đến đón bọn mình.” Giang Bảo Di gửi vị trí chính xác xong lại mở vòng bạn bè ra xem.
Mười phút trước, Tiểu Đoàn đã đăng một khoảnh khắc.
- Trời ơi! Tối nay có bạn nào ra ngoại ô thành phố xem pháo hoa không, đã bắt được xe chưa, nếu còn trống chỗ có thể chở thêm nhiều người không?
Đăng kèm ảnh chụp màn hình giao diện bắt xe của cô bạn.
Tiểu Đoàn đột nhiên lên tiếng: “Tớ có đôi lời, không biết có nên nói không.”
“Đừng nói.” Giang Bảo Di nói.
“Cậu bạn Tưởng Dịch này —” Tiểu Đoàn nhìn Giang Bảo Di: “Có phải hơi tốt quá rồi không?”
Giang Bảo Di nhìn cô bạn, không nói gì.
Cả bốn người trầm mặc một cách ăn ý.
Hồi lâu sau, Tiểu Đoàn lại hỏi: “Cậu ấy đang mưu tính gì nhỉ?”
Bạch Huệ cười: “Dù sao cũng không mưu tính cậu.”
Tiểu Đoàn: “…”
Giang Bảo Di: “…”
Bốn người tiếp tục im lìm.
Lại một lúc nữa trôi qua, Giai Ngọc nói: “Có phải cậu ấy…. Hửm?”
Tiểu Đoàn hoàn hồn lại: “A.”
Bạch Huệ cũng “A” một tiếng để tham gia cuộc vui cùng họ.
“Phục các cậu luôn đó.” Giang Bảo Di không biết tại sao, cảm thấy có chút căng thẳng lại có chút hoảng loạn: “Hay là bọn mình đi bộ về đi.”
Tiểu Đoàn: “Cậu cút đi.”
“…”
Trong lúc chờ xe đến đón, Giang Bảo Di không hủy lượt chờ xe nhưng mãi đến khi Tưởng Dịch gọi điện thoại cho cô bảo anh đã đến rồi thì vẫn còn gần 200 người đang chờ bắt xe.
Cô nhìn Tưởng Dịch ngồi ở ghế tài xế, cũng không biết trước đó anh bảo tìm người khác đến có phải chỉ là mượn cớ thôi không, mà cô cũng không tiện hỏi.
Ba người nhóm Tiểu Đoàn chưa từng ngồi xe của Tưởng Dịch, sau khi chào hỏi xong, họ theo thói quen ngồi vào hàng ghế sau. Giai Ngọc là người lên xe cuối cùng, cô bạn quay đầu hỏi nhỏ: “Cậu muốn ngồi hàng sau không?”
“Không sao, các cậu ngồi đi.” Giang Bảo Di kéo cửa ở ghế bên cạnh ghế lái ra rồi ngồi vào, sau đó nhìn qua Tưởng Dịch bên cạnh: “Cậu…”
“Cái gì?” Tưởng Dịch cũng nhìn cô.
Ba người ngồi hàng sau giả vờ nhìn lung tung trên dưới trái phải, dù sao cũng không nhìn về phía trước.
“Cậu, vất vả rồi.” Giang Bảo Di cài dây an toàn, nhìn sang chỗ khác nói: “Khi nào cậu có thời gian rảnh rỗi, bọn tôi mời cậu đi ăn.”
“Không có gì, vốn dĩ tối nay cũng không có ý định ngủ.” Tưởng Dịch khởi động xe: “Các cậu về thẳng trường à, có muốn tiện đường ghé ăn khuya không?”
“Cũng… Được.” Giang Bảo Di quay người nhìn ra phía sau, phát hiện ba người họ sắp lác cả mắt thì không nhịn được bật cười một tiếng: “Các cậu đói không?”
Tiểu Đoàn hỏi: “Bọn tớ có nên đói không?”
Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này Giang Bảo Di đã gần như giết chết Tiểu Đoàn rồi.
Bạch Huệ vội vàng tiếp câu: “Nếu cậu không vội về thì chúng ta đi ăn chung đi? Bọn tôi vốn cũng định lúc về sẽ tìm gì đó để ăn.”
“Được, tôi không vội.” Tưởng Dịch nói: “Tôi đưa một người bạn theo được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Giang Bảo Di hỏi: “Là Tiêu Nhiên à?”
“Ừ, bọn tôi đang định đi ăn khuya.” Tưởng Dịch nói: “Lần sau nếu các cậu muốn đặt xe chú Trần thì báo trước với chú ấy một tiếng, ngày nghỉ lễ thời gian khá eo hẹp, chú ấy khó mà sắp xếp lịch được.”
“Tôi biết rồi, chủ yếu là không ngờ hôm nay đông người như vậy.” Giang Bảo Di nói.
“Nếu chú Trần không rảnh thì cậu cũng có thể tìm tôi, nếu không bận việc tôi có thể đến đón.” Nói xong, Tưởng Dịch im lặng mấy giây lại bổ sung thêm một câu: “Tìm Tiêu Nhiên cũng được.”
Giang Bảo Di bình thản đáp: “Được.”
Điện thoại chợt rung lên hai cái.
Cô cúi đầu xem thử, là nhóm chat phòng ký túc xá.
Tiểu Đoàn: Uầy.
Giai Ngọc: Uầy.
Giang Bảo Di: Check it out [bom] [bom] [bom] [bom] [bom] [bom]
Giai Ngọc: Tiêu Nhiên mà anh Tưởng đẹp trai bảo là ai?
Tiểu Đoàn: Ông chủ tiệm xăm, cực kỳ đẹp trai.
Tiểu Đoàn: Còn là hình mẫu lý tưởng của bé Bảo nữa.
Giai Ngọc:??????????
Bạch Huệ – người trước đó không tham gia cuộc vui cũng nhảy ra:????????
Giang Bảo Di dứt khoát thoát khỏi nhóm chat.
Đường về nhanh hơn đường đi rất nhiều, đến nơi, Tưởng Dịch phải đi tìm chỗ đậu xe nên để ba người ngồi ở hàng sau xuống xe ở lề đường trước cửa tiệm.
Giang Bảo Di ngồi bất động: “Tôi đi cùng cậu.”
Tưởng Dịch không có ý kiến gì: “Được.”
Giang Bảo Di không ngờ đã giờ này rồi mà vẫn còn khó tìm chỗ đậu xe như vậy. Cô và Tưởng Dịch ngồi trong xe đi vòng quanh đường tận hai vòng mới tìm được một vị trí trống cách tiệm một cây số.
“Tối nay ngoài đường đông người thật đấy.” Giang Bảo Di thốt lên câu cảm thán từ nội tâm.
“Bình thường cũng khá đông người.” Tưởng Dịch xuống xe, hai người cùng đi ra khỏi bãi đậu. Lúc này, anh mới lên tiếng lần nữa: “Có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi không?”
“A.” Giang Bảo Di nhìn anh.
Anh nhướng mày, không nói gì.
“Thì là…” Giang Bảo Di cũng không biết phải mở lời thế nào: “Có phải cậu, cái đó, ý là, nếu tôi ảo tưởng thì cậu đừng cười tôi —”
“Không phải ảo tưởng.” Tưởng Dịch nói.
“Hả?” Giang Bảo Di cảm giác tim mình ngừng đập trong một tích tắc: “Tôi…”
“Không phải ảo tưởng đâu.” Tưởng Dịch cười một tiếng: “Tôi theo đuổi người khác thất bại thế hả?”
“A.” Đầu óc Giang Bảo Di như bị rối tung: “Hình như có chút, chủ yếu là tôi cũng khá chậm tiêu trong phương diện này.”
“Theo đuổi rõ ràng quá cũng không tốt mà.” Tưởng Dịch nói: “Cậu cũng không quá chậm tiêu đâu, chẳng phải cậu đã phát hiện ra rồi đây à?”
“Tôi…” Giang Bảo Di hít một hơi, không nói được.
“Muốn từ chối sao?” Tưởng Dịch hỏi.
“Tôi không có ý đó, thật đấy.” Giang Bảo Di cảm giác cả đời này mình chưa từng nói những lời ngượng ngùng như thế: “Chỉ là so với hình mẫu tôi thích trước nay… Thì cậu hơi khác biệt.”
Trái ngược với cô, Tưởng Dịch vẫn luôn rất bình tĩnh, lúc này anh còn có tâm tư hỏi: “Cậu thích hình mẫu thế nào?”
“Thì vừa cao vừa gầy, da trắng một chút, nói chuyện dịu dàng, cười lên cũng dịu dàng, tóc cũng đừng quá ngắn.” Giang Bảo Di dừng lại hai giây mới nói tiếp: “Đại khái là kiểu này.”
“À, biết rồi.” Tưởng Dịch đột nhiên nói: “Giống Tiêu Nhiên à?”
Giang Bảo Di tức khắc trợn tròn mắt, úp úp mở mở lâu thật lâu mới nói: “Gần… Gần như thế, nhưng tôi không thích anh ấy.”
“Không phải cậu thích hình mẫu như thế hả?” Tưởng Dịch hỏi.
“Đúng là thích hình mẫu này nhưng tôi đâu thể cứ gặp ai là lại thích người đó được.” Giang Bảo Di nói: “Chỉ là hình mẫu này sẽ khiến tôi chú ý đến trước, thích hay không là chuyện sau đó.”
Tưởng Dịch gật đầu, khen ngợi: “Ánh mắt tốt đấy.”
Giang Bảo Di cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu: “Cậu cũng không tệ mà.”
“Nhưng chẳng phải cậu không thích à?” Tưởng Dịch thở dài thườn thượt.
Nụ cười trên mặt Giang Bảo Di không kéo dài nổi một giây, cô lại bắt đầu nói ấp úng: “Tôi… Cũng không phải, chỉ là tôi cảm thấy làm bạn với cậu rất tốt, về những vấn đề khác thì tôi, tôi tạm thời chưa nghĩ xa đến mức đó.”
“Thế cậu —” Tưởng Dịch dừng lại.
Nhịp tim của Giang Bảo Di dường như cũng dừng lại theo anh.
Không biết qua bao lâu, Tưởng Dịch mới cất tiếng lần nữa: “Bây giờ cậu có thích ai không?”
“Không có.”
“Thế tôi theo đuổi tiếp vậy.”
“Hả?” Giang Bảo Di ngơ ngác.
“Không cho theo đuổi à?” Tưởng Dịch cười hỏi.
“Tôi…” Giang Bảo Di không biết nói thế nào, sau một hồi lâu xoắn xuýt, cô nói một câu: “Vậy tôi chạy về phía trước hai bước trước nhé?”
__
Lời tác giả:
Tiểu Tưởng: Tiêu Nhiên, tôi giết cậu.