Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 61
Thái độ của Mộc Lý Đường đột ngột thay đổi khiến Tô Mị không thể nào tin nổi, một người mang trong mình chấp niệm và lòng tin suốt hai mươi năm trời, nói buông là buông được sao?
Tiêu Dịch cũng hoài nghi thành ý của Mộc Lý Đường, hắn âm thầm sai người theo dõi nhất cử nhất động của hắn ta. Vả lại còn tăng cường khống chế sức mạnh của người đứng đầu Thiên Thánh giáo.
Tiêu Dịch ban thưởng ruộng đất và lương thực cho bọn họ, còn đặc biệt tặng hai vạn lượng bạc để bù đắp chuyện nghỉ việc nhằm trấn an giáo chúng.
Nhưng hắn không giao khoản tiền này cho Mộc Lý Đường mà đặt ở Thừa Thiên Phủ, hễ nhận bạc thì phải đăng ký danh sách, nhập giáo khi nào, người tiến cử là ai, mối quan hệ của giáo đồ… Tất cả đều phải rõ ràng mới ấn vân tay lấy bạc!
Bạc không quá nhiều, chỉ có hai lượng. Nhưng đối với tiểu dân ở tầng lớp thấp nhất của xã hội mà nói, nhiêu đó cũng đủ chi tiêu cho một hai tháng, vậy nên người đến lĩnh bạc nối đuôi nhau không dứt.
Đương nhiên cũng có những người rảnh rỗi đầu đường tham tiền muốn liều lĩnh một phen, kết quả bị quan lại quản sự nhìn thấu, bèn kéo đến trước cửa nha môn đánh hai mươi roi để giết gà dọa khỉ, từ đó về sau người thừa nước đục thả câu cũng ít hẳn.
Vào cuối thu tháng mười ở kinh thành, Thiên Thánh giáo giống như những chiếc lá vàng không ngừng rơi xuống trên con phố, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mấy tháng này, Tiêu Dịch không loại trừ hoàn toàn phe đối lập, hắn liên tiếp ban hành những chính sách như giảm thuế ruộng, khuyến khích nông dân khai hoang, giảm thương thuế trên diện rộng, đặt sự phát triển thịnh vượng của đất nước và dân chúng lên hàng đầu, chính sách thống trị hoàn toàn khác biệt với phe đối lập.
Triều đình và dân chúng ngày càng tràn đầy hy vọng vào vị Tân đế này, thế cục ngày càng yên ổn, mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Lúc này, tin tức tốt của Tô Mị cũng được truyền đến… Nàng mang long thai rồi!
Tuy có vô số cung nhân hầu hạ cẩn thận ở bên cạnh, còn có thái y đến bắt mạch mỗi ngày nhưng Tiêu Dịch vẫn thấy không yên lòng, hắn bèn mời nhạc mẫu đại nhân vào bầu bạn với nàng.
Mạnh thị cũng rất lo lắng cho nữ nhi, vừa hay tin là tiến cung ngay.
Tô Mị nở nụ cười, nói đùa rằng Tiêu Dịch đã làm ầm ĩ lên quá rồi: “Toàn bộ hậu cung chỉ có một mình chủ tử là con, rất yên ổn so với nhiều nhà khác, một chút chuyện phiền lòng cũng chẳng có. Thái y cũng nói rất tốt, cả ngày con toàn vui chơi nghỉ ngơi, rất sung sướng!”
Mạnh thị đưa cháo tổ yến trong tay đến, cười sẵng giọng: “Còn khoe mình vui vẻ cỡ nào nữa, nếu Hoàng thượng không lo lắng cho con thì mẫu thân nhìn con mà sốt hết cả ruột mất.”
Tô Mị nhận lấy bát sứ trắng cùng chiếc muỗng nhỏ, từ từ ăn rồi khuyên nhủ: “Trong nhà còn nhiều chuyện, thân thể của tổ mẫu cũng không tiện, mẫu thân ở mấy ngày nữa rồi về là được.”
“Nữ nhi nhà người ta đều có nhà mẹ đẻ ở cùng, con thì hay rồi, lại đuổi mẫu thân ruột ra ngoài.” Mạnh thị cười nói: “Cũng tốt, nhìn con suôn sẻ thuận lợi như vậy, mẫu thân cũng thấy yên tâm hơn.”
Sau đó bà lại thở dài: “Nhà cũng có rất nhiều chuyện bận rộn, phụ thân con được trọng dụng nên vô cùng hưng phấn, cả ngày không thấy ở nhà. Thân thể lão phu nhân ngày càng không tốt, có thể gắng gượng qua mùa đông này là không tệ rồi… Còn phải mau chóng kiếm mối hôn sự cho Thù Nhi nữa, nếu lão phu nhân có chuyện gì, ba năm không thể cưới gả thì sẽ làm trễ nải con bé mất.”
Tô Mị nghe thấy lão tổ mẫu, đôi mắt cũng tối sầm lại: “Mấy hôm trước Liêu Đông dâng một rương sâm già lên, con suýt quên rồi, mẫu thân cầm lấy đưa cho người đi ạ.”
Nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Con nhớ mẫu thân đã cho Thù Nhi xem thử công tử nhà họ Lô rồi mà, có phải Thù Nhi không đồng ý không?”
Mạnh thị nói: “Thù Nhi bảo để phụ mẫu làm chủ tất cả nhưng con bé không chút vui vẻ gì. Mẫu thân với phụ thân con hơi do dự, ai biết bây giờ…”
Bà liên tục lắc đầu, tiếc nuối than thở: “Lô gia và Từ gia đang bàn bạc hôn sự rồi, nghe nói chuyện sẽ nhanh chóng thành thôi!”
“Từ gia? Từ Bật?” Tô Mị không thể tin nổi, nàng mở to hai mắt, một hồi lâu sau mới nở nụ cười: “Từ Đồng Hòa rất sợ Hoàng thượng sẽ tính sổ, tự mời trí sĩ thì không nói, còn trói Từ gia và Lô gia vào một chỗ nữa… Lô Hữu Đạt chính là đệ nhất công thần của Hoàng thượng!”
“Vậy con thấy làm mai ai thì được.” Mạnh thị tập trung suy nghĩ một hồi, nói: “Con cảm thấy Hạng Lương thế nào?”
Tô Mị trợn mắt há hốc miệng, nhíu mày hỏi ngược lại: “Sao ạ? Chẳng lẽ mẫu thân coi trọng hắn sao?”
Mạnh thị ngẩn ra, giải thích nói: “Hắn đã tới nhà mình mấy lần, lời nói hành động đều rất ổn thỏa, không phải vũ phu thô lỗ. Ta và phụ thân con có ấn tượng rất tốt với hắn, dường như Thù Nhi cũng vậy, mẫu thân chỉ muốn tìm một người khiến nó vui vẻ. Con cảm thấy không thích hợp sao?”
Tô Mị thở dài một tiếng, trong lòng thầm biết không thể lừa gạt người nhà được nữa, bèn giải thích rõ ràng: “Điều kiện của hắn không tệ, thế nhưng có một điều không thể bớt lo được.”
Nàng vẫy tay cho người lui đi rồi cẩn thận kể lại chuyện của Mộc Lý Đường và Ngải ma ma cho bà nghe, khéo léo thể hiện thái độ không tán đồng của chính mình.
“Ngải ma ma luôn miệng bảo đó là nguyện vọng của công chúa, còn muốn mượn binh lực của triều đình để giúp bọn họ phục quốc. Đừng thấy hiện tại Thiên Thánh giáo với Mộc Lý Đường im hơi lặng tiếng, nhưng hắn ta mãi vẫn không rời kinh, con cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.”
Mạnh thị nghe vậy, cả người như ngẩn ra: “Ôi trời! Còn dính dáng đến việc phân tranh ngoại tộc, cũng may mẫu thân hỏi con một câu, chúng ta không nên dính đến mớ rắc rối này làm gì. Nhưng con cũng không cần nói cho Hoàng thượng, dù sao cũng là mẫu tộc của ngài ấy.”
Tô Mị cười nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, Hoàng thượng cũng có suy nghĩ giống con, việc này trong lòng mẫu thân và phụ thân biết là tốt rồi, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài.”
Mạnh thị nghiêm túc gật đầu.
Tô Mị dặn dò: “Năm nay Thù Nhi mới vừa cập kê, chậm mấy năm cũng không có gì đáng ngại. Đợi sau khi đợt sóng gió này qua đi, nếu như Hạng Lương vẫn là người tốt thì tất cả sẽ ổn, nếu hắn hai lòng… Muội tử của Hoàng hậu mà còn sợ không tìm được lang quân như ý sao?”
“Ta đau lòng cho Thù Nhi, con bé rất hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn không bao giờ làm phiền người khác.” Mạnh thị liên tục thở dài: “Có lẽ chuyện này cũng chưa chắc thuận buồm xuôi gió được.”
Tô Mị cười híp mắt, chỉ ngón tay vào mình: “Vận may luôn ở sau cùng mà, không phải đây là thí dụ sẵn có sao?”
Một câu nói của nàng đã khiến Mạnh thị nở nụ cười nhưng nỗi phiền muộn vẫn còn trong lòng. Vì thấy nữ nhi sống rất tốt nên chưa đến hai ngày, bà bèn rời cung về nhà.
Mỗi đêm, Tiêu Dịch đều nghỉ ngơi ở Phượng Nghi cung, hắn cũng đã chuyển hết vật dụng sang đó. Mỗi khi rảnh rỗi, Tô Mị sẽ tìm đồ cũ của hắn để nghịch.
Tỷ như sách cũ trước đây hắn từng xem, bảng chữ mẫu hắn từng luyện tập, cây kiếm gỗ từng dùng để luyện đao, còn có chút đồ lặt vặt linh tinh.
Nàng tò mò sờ thử một cái, chợt nổi lên lòng hứng thú. Tô Mị phát hiện trong chiếc rương lớn màu đen có một cái túi màu đỏ, nàng mở ra xem, đó là một chiếc mặt nạ màu xanh lá với những chiếc răng nanh!
Tô Mị “A” một tiếng rồi bỏ trở lại chỗ cũ, cười mắng: “Thứ quỷ gì vậy, làm ta sợ muốn chết!”
Phúc ma ma nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy mặt nạ nhìn một chút rồi nói: “Đây là đồ của ba năm trước rồi, Tiên đế từng làm lễ đuổi tà, đây là mặt nạ mà Hoàng thượng đeo lúc đó, không ngờ ngài vẫn còn giữ.”
Tô Mị nói: “Lúc đó ta cũng có đi, nhưng đáng tiếc ta không giỏi múa, lúc đang cầm cành cây trừ tà rồi tùy tiện múa hai điệu dưới đài, ta còn bị một tiểu tử liều lĩnh bẻ ngón tay, đau chết mất!”
Đằng sau vách ngăn, Tiêu Dịch nhấc chân định tiến đến, nghe vậy thì bèn lùi bước chân lại. Hắn xua tay chặn đám cung nhân đang muốn thỉnh an lại, sau đó nghe Tô Mị oán trách: “Đầu óc của tiểu tử kia bị ngốc, cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không nhận lỗi, cũng không nói một lời nào, không biết chút cấp bậc lễ nghĩa gì cả.”
“Lúc đó ta không biết rõ lai lịch của hắn nên không tiện tỏ thái độ, chỉ có thể gắng gượng nuốt cơn giận này xuống.” Tô Mị có chút tủi thân, nói: “Cuối cùng ta đã dỗ dành hắn ta hai câu, nếu như ta vô tình gặp lại hắn ta thì… Hừ!”
Lỗ tai Tiêu Dịch hơi ửng đỏ, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Phúc ma ma gói kỹ mặt nạ lại rồi bỏ vào ngăn tủ: “Người có thể vào cung không giàu thì cũng quyền quý, nương nương nhịn cơn tức giận là đúng đắn.”
“Đó là cái gì vậy?” Tô Mị tò mò chỉ vào một cái hộp gỗ tử đàn dài một thước: “Mang tới đây ta xem một chút.”
Phúc ma ma dùng hai tay đưa đến cho nàng, do dự một chút rồi nhắc nhở: “Đây là lần đầu tiên lão nô thấy cái hộp này, Hoàng thượng giữ bí mật như vậy, nhất định ngài ấy không muốn người khác phát hiện ra.”
Tô Mị nở nụ cười, không để ý mấy. Nàng mở ra xem rồi kinh ngạc nói: “Bức họa?”
Vẻ mặt của Tiêu Dịch bên ngoài cửa hơi biến sắc, hắn đã cản nàng không kịp.
Bức họa cuộn tròn từ từ mở ra, bên trên là một thiếu nữ cầm cỏ dại trong tay, trên người khoác một bộ xiêm y đỏ thẫm.
Tô Mị đã ở bên cạnh phụ thân, mua dầm thấm lâu vài chục năm nên ít nhiều vẫn có năng lực giám thưởng thi họa. Những đường nét của bức họa này khá cứng nhắc, có thể nhìn ra người vẽ không có tài mấy.
Nhưng người này lại rất dụng tâm đối với bức họa, chí ít, Tô Mị cảm nhận được tình yêu thương mà người vẽ bức tranh này dành cho nhân vật trong đó.
“Đây là do Hoàng thượng vẽ sao? Người này là ai?” Tô Mị đè xuống nỗi ghen tuông chua chát trong lòng, miễn cưỡng cười nói.
Bỗng nhiên nàng cười không nổi nữa, trầm tư nhìn người trong tranh.
“Trẫm vẽ, không được cười.” Tiêu Dịch ho nhẹ một tiếng rồi bước đến, không nhanh không chậm tiến tới chỗ nàng.
Chẳng biết trong phòng đã không còn người ngoài từ khi nào, Tô Mị ngẩng đầu nhìn Tiêu Dịch, sống mũi hơi cay cay, đôi mắt cũng chua xót.
“Dám lớn gan chế giễu trẫm là tiểu tử liều lĩnh ở sau lưng trẫm, phải chịu tội gì đây?” Tiêu Dịch cố gắng ra vẻ tức giận nhưng khóe miệng lại không ngừng cong lên.
Ánh mắt của Tô Mị dần trở nên mơ hồ, trước mắt phủ đầy một tầng sương mù trắng xóa dày đặc. Trái tim tựa như nứt ra rất đau đớn, dòng máu nóng như sục sôi cả lên, làm rối tung lục phủ ngũ tạng khiến nàng vô cùng khó chịu.
Thảo nào hắn biết nàng có mục đích xấu nhưng vẫn cho đồng ý cho nàng trở thành chính thê. Thảo nào hắn đáp ứng tất cả những yêu cầu của nàng, không chịu được cảnh nàng tủi thân…
Thì ra hắn vẫn luôn thích nàng!
Nàng có nên đắc chí không? Có nên vui vẻ không? Có nên nhảy cẫng lên hoan hô rồi nhào vào trong ngực hắn để nũng nịu không?
Không được, nàng thầm nghĩ rồi muốn khóc thật lớn một hồi!
Nàng căn bản không dám tưởng tượng rằng kiếp trước, khi biết tin nàng đã chết, hắn đã phản ứng như thế nào, sao hắn có thể chịu đựng nổi được.
Từng giọt lệ không ngừng rơi xuống, Tô Mị dùng sức lau đi nhưng vẫn không thấy rõ gương mặt của hắn như khi nãy.
Lồng ngực nàng như bị đè nén bởi tảng đá ngàn cân, nàng thở không nổi, há miệng để cố gọi tên hắn nhưng không thể cất thành lời.
Tô Mị sà vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Dịch, nhìn hắn không chớp mắt, ngón tay sờ vào hắn từng chút từng chút một rồi sụt sịt cười: “Tiêu Dịch, ta thích chàng.”
Tiêu Dịch cũng hoài nghi thành ý của Mộc Lý Đường, hắn âm thầm sai người theo dõi nhất cử nhất động của hắn ta. Vả lại còn tăng cường khống chế sức mạnh của người đứng đầu Thiên Thánh giáo.
Tiêu Dịch ban thưởng ruộng đất và lương thực cho bọn họ, còn đặc biệt tặng hai vạn lượng bạc để bù đắp chuyện nghỉ việc nhằm trấn an giáo chúng.
Nhưng hắn không giao khoản tiền này cho Mộc Lý Đường mà đặt ở Thừa Thiên Phủ, hễ nhận bạc thì phải đăng ký danh sách, nhập giáo khi nào, người tiến cử là ai, mối quan hệ của giáo đồ… Tất cả đều phải rõ ràng mới ấn vân tay lấy bạc!
Bạc không quá nhiều, chỉ có hai lượng. Nhưng đối với tiểu dân ở tầng lớp thấp nhất của xã hội mà nói, nhiêu đó cũng đủ chi tiêu cho một hai tháng, vậy nên người đến lĩnh bạc nối đuôi nhau không dứt.
Đương nhiên cũng có những người rảnh rỗi đầu đường tham tiền muốn liều lĩnh một phen, kết quả bị quan lại quản sự nhìn thấu, bèn kéo đến trước cửa nha môn đánh hai mươi roi để giết gà dọa khỉ, từ đó về sau người thừa nước đục thả câu cũng ít hẳn.
Vào cuối thu tháng mười ở kinh thành, Thiên Thánh giáo giống như những chiếc lá vàng không ngừng rơi xuống trên con phố, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mấy tháng này, Tiêu Dịch không loại trừ hoàn toàn phe đối lập, hắn liên tiếp ban hành những chính sách như giảm thuế ruộng, khuyến khích nông dân khai hoang, giảm thương thuế trên diện rộng, đặt sự phát triển thịnh vượng của đất nước và dân chúng lên hàng đầu, chính sách thống trị hoàn toàn khác biệt với phe đối lập.
Triều đình và dân chúng ngày càng tràn đầy hy vọng vào vị Tân đế này, thế cục ngày càng yên ổn, mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Lúc này, tin tức tốt của Tô Mị cũng được truyền đến… Nàng mang long thai rồi!
Tuy có vô số cung nhân hầu hạ cẩn thận ở bên cạnh, còn có thái y đến bắt mạch mỗi ngày nhưng Tiêu Dịch vẫn thấy không yên lòng, hắn bèn mời nhạc mẫu đại nhân vào bầu bạn với nàng.
Mạnh thị cũng rất lo lắng cho nữ nhi, vừa hay tin là tiến cung ngay.
Tô Mị nở nụ cười, nói đùa rằng Tiêu Dịch đã làm ầm ĩ lên quá rồi: “Toàn bộ hậu cung chỉ có một mình chủ tử là con, rất yên ổn so với nhiều nhà khác, một chút chuyện phiền lòng cũng chẳng có. Thái y cũng nói rất tốt, cả ngày con toàn vui chơi nghỉ ngơi, rất sung sướng!”
Mạnh thị đưa cháo tổ yến trong tay đến, cười sẵng giọng: “Còn khoe mình vui vẻ cỡ nào nữa, nếu Hoàng thượng không lo lắng cho con thì mẫu thân nhìn con mà sốt hết cả ruột mất.”
Tô Mị nhận lấy bát sứ trắng cùng chiếc muỗng nhỏ, từ từ ăn rồi khuyên nhủ: “Trong nhà còn nhiều chuyện, thân thể của tổ mẫu cũng không tiện, mẫu thân ở mấy ngày nữa rồi về là được.”
“Nữ nhi nhà người ta đều có nhà mẹ đẻ ở cùng, con thì hay rồi, lại đuổi mẫu thân ruột ra ngoài.” Mạnh thị cười nói: “Cũng tốt, nhìn con suôn sẻ thuận lợi như vậy, mẫu thân cũng thấy yên tâm hơn.”
Sau đó bà lại thở dài: “Nhà cũng có rất nhiều chuyện bận rộn, phụ thân con được trọng dụng nên vô cùng hưng phấn, cả ngày không thấy ở nhà. Thân thể lão phu nhân ngày càng không tốt, có thể gắng gượng qua mùa đông này là không tệ rồi… Còn phải mau chóng kiếm mối hôn sự cho Thù Nhi nữa, nếu lão phu nhân có chuyện gì, ba năm không thể cưới gả thì sẽ làm trễ nải con bé mất.”
Tô Mị nghe thấy lão tổ mẫu, đôi mắt cũng tối sầm lại: “Mấy hôm trước Liêu Đông dâng một rương sâm già lên, con suýt quên rồi, mẫu thân cầm lấy đưa cho người đi ạ.”
Nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Con nhớ mẫu thân đã cho Thù Nhi xem thử công tử nhà họ Lô rồi mà, có phải Thù Nhi không đồng ý không?”
Mạnh thị nói: “Thù Nhi bảo để phụ mẫu làm chủ tất cả nhưng con bé không chút vui vẻ gì. Mẫu thân với phụ thân con hơi do dự, ai biết bây giờ…”
Bà liên tục lắc đầu, tiếc nuối than thở: “Lô gia và Từ gia đang bàn bạc hôn sự rồi, nghe nói chuyện sẽ nhanh chóng thành thôi!”
“Từ gia? Từ Bật?” Tô Mị không thể tin nổi, nàng mở to hai mắt, một hồi lâu sau mới nở nụ cười: “Từ Đồng Hòa rất sợ Hoàng thượng sẽ tính sổ, tự mời trí sĩ thì không nói, còn trói Từ gia và Lô gia vào một chỗ nữa… Lô Hữu Đạt chính là đệ nhất công thần của Hoàng thượng!”
“Vậy con thấy làm mai ai thì được.” Mạnh thị tập trung suy nghĩ một hồi, nói: “Con cảm thấy Hạng Lương thế nào?”
Tô Mị trợn mắt há hốc miệng, nhíu mày hỏi ngược lại: “Sao ạ? Chẳng lẽ mẫu thân coi trọng hắn sao?”
Mạnh thị ngẩn ra, giải thích nói: “Hắn đã tới nhà mình mấy lần, lời nói hành động đều rất ổn thỏa, không phải vũ phu thô lỗ. Ta và phụ thân con có ấn tượng rất tốt với hắn, dường như Thù Nhi cũng vậy, mẫu thân chỉ muốn tìm một người khiến nó vui vẻ. Con cảm thấy không thích hợp sao?”
Tô Mị thở dài một tiếng, trong lòng thầm biết không thể lừa gạt người nhà được nữa, bèn giải thích rõ ràng: “Điều kiện của hắn không tệ, thế nhưng có một điều không thể bớt lo được.”
Nàng vẫy tay cho người lui đi rồi cẩn thận kể lại chuyện của Mộc Lý Đường và Ngải ma ma cho bà nghe, khéo léo thể hiện thái độ không tán đồng của chính mình.
“Ngải ma ma luôn miệng bảo đó là nguyện vọng của công chúa, còn muốn mượn binh lực của triều đình để giúp bọn họ phục quốc. Đừng thấy hiện tại Thiên Thánh giáo với Mộc Lý Đường im hơi lặng tiếng, nhưng hắn ta mãi vẫn không rời kinh, con cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.”
Mạnh thị nghe vậy, cả người như ngẩn ra: “Ôi trời! Còn dính dáng đến việc phân tranh ngoại tộc, cũng may mẫu thân hỏi con một câu, chúng ta không nên dính đến mớ rắc rối này làm gì. Nhưng con cũng không cần nói cho Hoàng thượng, dù sao cũng là mẫu tộc của ngài ấy.”
Tô Mị cười nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, Hoàng thượng cũng có suy nghĩ giống con, việc này trong lòng mẫu thân và phụ thân biết là tốt rồi, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài.”
Mạnh thị nghiêm túc gật đầu.
Tô Mị dặn dò: “Năm nay Thù Nhi mới vừa cập kê, chậm mấy năm cũng không có gì đáng ngại. Đợi sau khi đợt sóng gió này qua đi, nếu như Hạng Lương vẫn là người tốt thì tất cả sẽ ổn, nếu hắn hai lòng… Muội tử của Hoàng hậu mà còn sợ không tìm được lang quân như ý sao?”
“Ta đau lòng cho Thù Nhi, con bé rất hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn không bao giờ làm phiền người khác.” Mạnh thị liên tục thở dài: “Có lẽ chuyện này cũng chưa chắc thuận buồm xuôi gió được.”
Tô Mị cười híp mắt, chỉ ngón tay vào mình: “Vận may luôn ở sau cùng mà, không phải đây là thí dụ sẵn có sao?”
Một câu nói của nàng đã khiến Mạnh thị nở nụ cười nhưng nỗi phiền muộn vẫn còn trong lòng. Vì thấy nữ nhi sống rất tốt nên chưa đến hai ngày, bà bèn rời cung về nhà.
Mỗi đêm, Tiêu Dịch đều nghỉ ngơi ở Phượng Nghi cung, hắn cũng đã chuyển hết vật dụng sang đó. Mỗi khi rảnh rỗi, Tô Mị sẽ tìm đồ cũ của hắn để nghịch.
Tỷ như sách cũ trước đây hắn từng xem, bảng chữ mẫu hắn từng luyện tập, cây kiếm gỗ từng dùng để luyện đao, còn có chút đồ lặt vặt linh tinh.
Nàng tò mò sờ thử một cái, chợt nổi lên lòng hứng thú. Tô Mị phát hiện trong chiếc rương lớn màu đen có một cái túi màu đỏ, nàng mở ra xem, đó là một chiếc mặt nạ màu xanh lá với những chiếc răng nanh!
Tô Mị “A” một tiếng rồi bỏ trở lại chỗ cũ, cười mắng: “Thứ quỷ gì vậy, làm ta sợ muốn chết!”
Phúc ma ma nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy mặt nạ nhìn một chút rồi nói: “Đây là đồ của ba năm trước rồi, Tiên đế từng làm lễ đuổi tà, đây là mặt nạ mà Hoàng thượng đeo lúc đó, không ngờ ngài vẫn còn giữ.”
Tô Mị nói: “Lúc đó ta cũng có đi, nhưng đáng tiếc ta không giỏi múa, lúc đang cầm cành cây trừ tà rồi tùy tiện múa hai điệu dưới đài, ta còn bị một tiểu tử liều lĩnh bẻ ngón tay, đau chết mất!”
Đằng sau vách ngăn, Tiêu Dịch nhấc chân định tiến đến, nghe vậy thì bèn lùi bước chân lại. Hắn xua tay chặn đám cung nhân đang muốn thỉnh an lại, sau đó nghe Tô Mị oán trách: “Đầu óc của tiểu tử kia bị ngốc, cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không nhận lỗi, cũng không nói một lời nào, không biết chút cấp bậc lễ nghĩa gì cả.”
“Lúc đó ta không biết rõ lai lịch của hắn nên không tiện tỏ thái độ, chỉ có thể gắng gượng nuốt cơn giận này xuống.” Tô Mị có chút tủi thân, nói: “Cuối cùng ta đã dỗ dành hắn ta hai câu, nếu như ta vô tình gặp lại hắn ta thì… Hừ!”
Lỗ tai Tiêu Dịch hơi ửng đỏ, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Phúc ma ma gói kỹ mặt nạ lại rồi bỏ vào ngăn tủ: “Người có thể vào cung không giàu thì cũng quyền quý, nương nương nhịn cơn tức giận là đúng đắn.”
“Đó là cái gì vậy?” Tô Mị tò mò chỉ vào một cái hộp gỗ tử đàn dài một thước: “Mang tới đây ta xem một chút.”
Phúc ma ma dùng hai tay đưa đến cho nàng, do dự một chút rồi nhắc nhở: “Đây là lần đầu tiên lão nô thấy cái hộp này, Hoàng thượng giữ bí mật như vậy, nhất định ngài ấy không muốn người khác phát hiện ra.”
Tô Mị nở nụ cười, không để ý mấy. Nàng mở ra xem rồi kinh ngạc nói: “Bức họa?”
Vẻ mặt của Tiêu Dịch bên ngoài cửa hơi biến sắc, hắn đã cản nàng không kịp.
Bức họa cuộn tròn từ từ mở ra, bên trên là một thiếu nữ cầm cỏ dại trong tay, trên người khoác một bộ xiêm y đỏ thẫm.
Tô Mị đã ở bên cạnh phụ thân, mua dầm thấm lâu vài chục năm nên ít nhiều vẫn có năng lực giám thưởng thi họa. Những đường nét của bức họa này khá cứng nhắc, có thể nhìn ra người vẽ không có tài mấy.
Nhưng người này lại rất dụng tâm đối với bức họa, chí ít, Tô Mị cảm nhận được tình yêu thương mà người vẽ bức tranh này dành cho nhân vật trong đó.
“Đây là do Hoàng thượng vẽ sao? Người này là ai?” Tô Mị đè xuống nỗi ghen tuông chua chát trong lòng, miễn cưỡng cười nói.
Bỗng nhiên nàng cười không nổi nữa, trầm tư nhìn người trong tranh.
“Trẫm vẽ, không được cười.” Tiêu Dịch ho nhẹ một tiếng rồi bước đến, không nhanh không chậm tiến tới chỗ nàng.
Chẳng biết trong phòng đã không còn người ngoài từ khi nào, Tô Mị ngẩng đầu nhìn Tiêu Dịch, sống mũi hơi cay cay, đôi mắt cũng chua xót.
“Dám lớn gan chế giễu trẫm là tiểu tử liều lĩnh ở sau lưng trẫm, phải chịu tội gì đây?” Tiêu Dịch cố gắng ra vẻ tức giận nhưng khóe miệng lại không ngừng cong lên.
Ánh mắt của Tô Mị dần trở nên mơ hồ, trước mắt phủ đầy một tầng sương mù trắng xóa dày đặc. Trái tim tựa như nứt ra rất đau đớn, dòng máu nóng như sục sôi cả lên, làm rối tung lục phủ ngũ tạng khiến nàng vô cùng khó chịu.
Thảo nào hắn biết nàng có mục đích xấu nhưng vẫn cho đồng ý cho nàng trở thành chính thê. Thảo nào hắn đáp ứng tất cả những yêu cầu của nàng, không chịu được cảnh nàng tủi thân…
Thì ra hắn vẫn luôn thích nàng!
Nàng có nên đắc chí không? Có nên vui vẻ không? Có nên nhảy cẫng lên hoan hô rồi nhào vào trong ngực hắn để nũng nịu không?
Không được, nàng thầm nghĩ rồi muốn khóc thật lớn một hồi!
Nàng căn bản không dám tưởng tượng rằng kiếp trước, khi biết tin nàng đã chết, hắn đã phản ứng như thế nào, sao hắn có thể chịu đựng nổi được.
Từng giọt lệ không ngừng rơi xuống, Tô Mị dùng sức lau đi nhưng vẫn không thấy rõ gương mặt của hắn như khi nãy.
Lồng ngực nàng như bị đè nén bởi tảng đá ngàn cân, nàng thở không nổi, há miệng để cố gọi tên hắn nhưng không thể cất thành lời.
Tô Mị sà vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Dịch, nhìn hắn không chớp mắt, ngón tay sờ vào hắn từng chút từng chút một rồi sụt sịt cười: “Tiêu Dịch, ta thích chàng.”