Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 62
Ánh mặt trời đã ngả về phía Tây chiếu vào từ cửa sổ, trong phòng tràn ngập ánh dương rực rỡ.
Trong ánh mặt trời, vầng sáng màu vàng ấm áp phủ trên làn da trắng nõn của nàng, đôi mắt ấy giống như mặt hồ lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, lay động, lấp lánh, chăm chú nhìn hắn tựa như đang nhìn báu vật vô giá. Ánh mắt chăm chú, trong veo lại thâm thúy khiến trái tim người ta phải lỡ nhịp.
“Tiêu Dịch, ta thích chàng.” Lời thổ lộ thuần khiết không nhiễm chút toan tính nào.
Trên thế giới này còn có lời thổ lộ nào dễ nghe hơn lời này sao?
Tiêu Dịch nhìn nàng, trong phút chốc tim đập loạn không ngừng, hoảng loạn, kích động, mừng thầm, đó là cảm giác rung động khi gặp lần đầu tiên.
Rõ ràng là muốn nói vài câu dịu dàng săn sóc nhưng mà ngoài miệng hắn lại bảo: “Đồ không có lương tâm, cuối cùng nàng cũng chịu nói câu ta thích nghe. Nếu không phát hiện bức tranh này, có phải nàng sẽ ăn dấm của chính bản thân mình đúng không?”
Tô Mị không nhịn được mà cười khúc khích, nhẹ nhàng đấm hắn một cái: “Vẽ ta xấu như vậy mà còn không biết xấu hổ mà còn nói thế sao? Chàng cũng thật là, giấu ta lâu như vậy!”
“Ta đã nói với nàng lâu rồi, không biết tại sao tự bản thân nàng lại không thông suốt.”
“Hừ, chàng nói người trong lòng múa cực kỳ đẹp nhưng ta lại là không biết múa lắm, cứ cho là nghĩ đến sứt đầu mẻ trán cũng không thể ngờ đó là ta được.” Tô Mị oán trách trừng mắt nhìn hắn: “Hại ta nơm nớp lo sợ cả ngày, hễ thấy sắc mặt của chàng bất ngờ thay đổi một cái là ta đều phải ngẫm lại xem có làm sai chỗ nào không!”
Tiêu Dịch cười nói: “Nói như vậy là ta sai phải không?”
“Chính là chàng sai!” Tô Mị hợp tình hợp lý nói: “Uổng công ta vì muốn tiếp cận chàng mà tốn sức một phen, buồn tới nỗi buổi tối cũng không ngủ ngon giấc! Vừa điều chế hương liệu vừa mua mặt tiền cửa hiệu, còn tốn rất nhiều bạc để kết thân với các quản sự trong Vương phủ, lần đầu đến Vương phủ gặp chàng, ta lo lắng đến nỗi chân còn bị chuột rút.”
Nhớ tới cảnh lúc đó nàng đứng cũng không vững, Tiêu Dịch cười không ngừng, trêu ghẹo nói: “Trực tiếp ngã thẳng vào người ta là do thật sự bị chuột rút sao? Hay là mượn cơ hội để nhào vào lòng ta?”
Tô Mị vừa cười vừa đùa: “Lúc ấy làm ta sợ muốn chết, sợ chàng cảm thấy ta là người lẳng lơ thiếu tôn trọng, từ đó sẽ không để ý đến ta… Hiện tại nghĩ lại, thật là tự dưng lại phải lo lắng hãi hùng một phen! Sớm biết trong lòng chàng có ta…”
Ánh mắt Tiêu Dịch nhìn nàng tràn ngập ý cười: “Thì sao?”
Tô Mị chống nạnh, bày ra tác phong hống hách lộng quyền, hừ lạnh một tiếng nói: “Tất nhiên là trực tiếp chạy đến trước cổng lớn của Tấn Vương phủ, Tấn Vương phi tương lai giá lâm, Tiêu Dịch, còn không mau ra tiếp đón?”
Tiêu Dịch ngửa đầu cười lớn: “May mắn là nàng không biết, nếu ta không ra tiếp đón nàng thì nàng còn không để ý ta cả đời sao?”
Tô Mị cũng cười ngã vào trong lòng ngực hắn: “Cả đời làm sao đủ được, như thế nào cũng phải hai, ba đời!”
“Vậy là nàng đồng ý rồi, kiếp sau nhớ phải đi tìm ta sớm một chút, không cho phép nhìn người khác nhiều quá, càng không cho phép hứa hôn với người khác.” Tiêu Dịch mỉm cười, cúi đầu hôn môi nàng.
Ánh nắng chiều chiếu vào kéo bóng của bọn họ dài ra, quấn quýt bên nhau, không có chút kẽ hở.
Vừa vào tháng mười một, gió từ phía bắc thổi tới ngày càng lạnh thấu xương, bầu trời ở kinh thành trở nên âm u mờ mịt, hàng dương liễu hai bên đường cũng rụng hết lá. Chạc cây ở trạm canh gác hơi đung đưa trong gió, ngay cả ánh sáng của mặt trời cũng lộ ra hơi thở đầu mùa đông.
Khi mặt trời lặn, Tô Mị mới đi dạo từ Ngự Hoa Viên về, nàng đã mang thai, khuôn mặt có hơi tròn một chút, tinh thần vô cùng tốt, không có chút triệu chứng thèm ngủ nào như những nữ nhân mang thai khác.
Ăn xong cơm tối, Yến Nhi vừa xoa bóp chân cho nàng vừa cười nói: “Năm nay Hoàng thượng không tổ chức đại triều hội như thường lệ, theo nô tỳ thấy thì chắc chắn là sợ nương nương mệt.”
“Không phải đâu, là bởi vì quốc khố không còn bạc nữa!” Tô Mị dựa trên giường lớn thở dài: “Đại triều hội do Lễ Bộ lo liệu, người mà sứ thần các nước đến bái kiến là Hoàng thượng, ta cùng lắm cũng chỉ lộ mặt một chút ở trong yến hội thôi, cơ bản là không mệt.”
Yến Nhi lại nói: “Chẳng lẽ nương nương đã quên Công chúa thảo nguyên kia rồi sao? Tên là… A Nhật Thiện, nàng ta toàn tâm toàn ý yêu Hoàng thượng, lúc trước khi Hoàng thượng vẫn còn ẩn nấp ở biệt phủ, nàng ta làm loạn đến long trời lở đất, bây giờ nô tỳ nghĩ lại mà còn phát sợ.”
Tô Mị nghĩ lại, mỉm cười nói: “Vậy mà ta lại quên cái đống phiền toái này, nếu A Nhật Thiện biết ta lừa nàng ta, chắc chắn sẽ không chịu để yên. Mặc dù ta không sợ nàng ta, nhưng cũng không tốt nếu tạo nên hiềm khích cho hai nước, vẫn nên chờ thêm một năm, đến lúc đó triều đình ta đã khôi phục nguyên khí, cho dù không kết liên minh với bộ tộc Hòa Thạc Đặc cũng không cần kiêng kị Thát Đát!”
Bức mành dày vừa đưa lên một cái, giọng nói của Tiêu Dịch đã truyền tới trước: “Không phải trẫm đã dặn phải đốt địa long, thêm chậu than từ trước rồi sao? Tại sao trong phòng vẫn lạnh buốt như vậy?”
Giọng điệu của hắn không được tốt, doạ các cung nhân hầu hạ đến nỗi run cầm cập, Tô Mị vội vàng giải thích nói: “Là ta không bảo bọn họ đốt, ta không cảm thấy lạnh nên muốn để muộn chút nữa rồi đốt sau.”
“Ta còn không biết nàng sao? Không chịu được nóng cũng không chịu được lạnh, những năm vừa qua còn chưa vào mùa đông mà đã đốt than rồi.” Tiêu Dịch ngồi xuống bên cạnh nàng: “Làm Hoàng hậu rồi mà vẫn tiết kiệm! Không cần phải tiết kiệm, chút tiền than này ta còn không có sao?”
Tô Mị lắc đầu cười nói: “Ta không ngược đãi nổi bản thân ta, chàng ăn cơm chưa?”
“Vừa mới ăn cùng mấy vị thần công rồi.” Tiêu Dịch nghiêng người nằm xuống, ánh mắt đảo quanh người Tô Mị, giọng nói cũng khàn đến khó hiểu: “Đã qua ba tháng đầu rồi…”
Cung nhân hầu hạ trong phòng biết điều mà lui xuống.
Sắc mặt Tô Mị ửng đỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng câu lấy đai lưng của hắn, thì thầm nói: “Xem ra chàng không hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài. Vậy thì hôm nay thỏa mãn ý nguyện của chàng. Nhưng mà chàng kiềm chế một chút, đừng cao hứng một cái là xông lên làm bừa.”
Yết hầu của Tiêu Dịch chuyển động lên xuống một chút: “Nàng nằm nghiêng người là được.”
Màn che rơi xuống, sau một hồi công phu, Tiêu Dịch vừa lòng thoả ý ôm lấy Tô Mị từ sau, dịu dàng hôn lên làn da mềm mại, tinh tế như nhung của nàng, không bao lâu vậy mà lại có cảm giác.
“Chàng…” Tô Mị quay đầu lại, bất lực liếc nhìn hắn.
Tiêu Dịch thong thả, kiên quyết thuận theo ý chí của thân thể, hôn nhẹ một cái lên môi nàng, vừa lặng lẽ luật động, vừa nói chuyện cười trêu chọc nàng làm Tô Mị bật cười một trận, thân thể xinh đẹp cũng không nhịn được mà rung động.
Động tác đó truyền tới trên người của Tiêu Dịch, hắn thở dài một tiếng, thân thể hơi run rẩy vài cái.
Hắn không dự đoán được, mùi vị này thật sự quá tuyệt vời, vì thế hắn kề sát phía sau nàng, toàn tâm toàn ý cảm thụ cảm giác này, cho đến khi Tô Mị nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau khi Tô Mị tỉnh lại thì đã gần đến giờ Tỵ, bên cạnh trống không không có người, duỗi tay sờ chăn đệm cũng thấy đã lạnh lẽo, xem ra Tiêu Dịch đã lên triều từ sớm rồi.
Nàng uể oải đứng dậy. Sau khi ăn sáng, thái y đến bắt mạch bình an như thường lệ, nàng vừa muốn đến vườn phơi nắng thì Thiện Thủy mang theo gương mặt hoảng loạn chạy vào bẩm báo: “Nương nương, người của Tô gia tới, nói là tình hình của lão phu nhân không ổn.”
“Người đến là ai?” Trong lòng Tô Mị đột nhiên nhảy dựng, nàng biết, nếu không phải bệnh tình của lão phu nhân nguy kịch thì trong nhà tuyệt đối sẽ không làm kinh động đến chính mình.
“Là Lý ma ma, cầm thẻ của Quốc Công phủ đến cầu kiến, bây giờ đang chờ ở cửa cung.”
“Cho vào mau lên!”
Thiện Thủy nghe vậy vội chạy đi, Phúc ma ma thấy vậy bèn vội vàng dìu Tô Mị ngồi xuống, nhỏ giọng khuyên giải an ủi nói: “Lão nô lập tức báo cho Thái Y Viện, gọi thêm một vài thái y qua đó chẩn trị, nương nương chớ nên sốt ruột, bây giờ cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể của người.”
Sắc mặt Tô Mị ảm đạm: “Ta biết, kỳ thật ta đã có chuẩn bị… Nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt rồi. Ma ma đi xin chỉ thị của Hoàng thượng nói ta phải về Tô gia một chuyến, xe ngựa chỉ cần chuẩn bị đơn giản thôi không cần làm kinh động đến quá nhiều người.”
Phúc ma ma chần chờ một chút, trong lòng biết cho dù khuyên thế nào thì vị chủ tử này cũng không chắc đã nghe theo, bèn nói: “Lão nô đi ngay đây, người đừng trách lão nô lắm miệng, cho dù Hoàng thượng đồng ý thì trước khi mặt trời lặn người cũng nhất định phải hồi cung.”
“Đương nhiên rồi.” Tô Mị nói.
Khoảng nửa giờ sau, Lý ma ma đến Phượng Nghi cung, vừa vào cửa đã đánh phủ đầu quỳ gối xuống, khóc thút thít nói: “Nương nương, lão phu nhân không xong rồi.”
Tô Mị thở ra một hơi thật sâu: “Ma ma đợi chút đã, ta và ma ma cùng nhau về Tô gia.”
Hai mắt Lý ma ma đẫm lệ mơ hồ, chỉ không ngừng dập đầu, nghẹn ngào đến nỗi một câu cũng không nói nên lời.
Không lâu sau Phúc ma ma cũng vội vàng trở về: “Hoàng thượng đã phê chuẩn, bởi vì đang cùng thần công bàn chuyện, nhất thời không thể rời đi nên dặn người đến Tô gia trước, một lát nữa sẽ đến sau. Ngài ấy cũng dặn người không cần sốt ruột quay trở về, lúc này trong lòng Quốc trượng chắc chắn không dễ chịu, người hãy trò chuyện với nhị lão nhiều một chút, chờ hắn đến đón người hồi cung.”
Tô Mị hơi giật mình, trong lòng ngay lập tức cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng mang theo Yến Nhi và Thiện Thủy, để Phúc ma ma ở lại trong cung trông coi, Lâm Hổ dẫn một đội thị vệ đi theo, lặng lẽ đi ra cửa cung.
Lúc tới Tô gia vẫn chưa đến chính ngọ, từ trong phòng chính truyền đến tiếng khóc thút thít đau buồn bi thương, trong tim Tô Mị thắt chặt lại, nhanh chóng cất bước chân vén tấm mành tiến vào Đông Noãn Các.
Trong phòng người dựa người đứng, người của đại phòng và nhị phòng đều ở đây, trên mặt tất cả mọi người đều đẫm nước mắt, không ngừng nức nở.
Mạnh thị không ngờ nữ nhi sẽ trở về, sửng sốt một chút rồi nói: “Mau ngồi xuống, vốn dĩ chỉ muốn thông báo cho con một tiếng, bụng đã vậy rồi còn… Ôi, mau tới thăm tổ mẫu của con đi.”
Lão tổ mẫu nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, mặt như tiền vàng, nếu không phải ngực còn hơi hơi phập phồng, Tô Mị còn tưởng rằng người đi rồi.
“Hôm nay không theo quốc lễ, chỉ theo gia lễ.” Tô Mị lắc đầu không cho mọi người hành lễ, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh giường đất, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu, Niếp Niếp đến rồi.”
Giọng nói lạc hẳn đi, nước mắt rơi lã chã.
Tô lão phu nhân như nghe thấy giọng nói của nàng, mí mắt động đậy một chút.
“Sao lại để đến lúc này mới nói cho con?” Tô Mị lau nước mắt nói: “Lô thái y đã xem qua chưa?”
“Mấy ngày này Lô thái y vẫn luôn bắt mạch.” Đôi mắt Tô Thượng Thanh hơi đỏ, có chút sưng, cúi người ghé vào bên tai lão phu nhân: “Mẫu thân, bọn nhỏ đều đã trở lại rồi, người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành… Con đang nghe đây.”
Tô lão phu nhân cố gắng hết sức để mở mắt, môi ngập ngừng hồi lâu, thở hổn hển mấy hơi, dường như đang dồn hơi thở, cuối cùng cũng phát ra âm thanh khàn khàn: “Niếp Niếp được sủng ái, họ ngoại… Không được chuyên quyền, Tô gia… Lui!”
Tô Mị kinh ngạc đến phát ngốc, trên đường tới nàng cũng nghĩ xem tổ mẫu sẽ nói với nàng cái gì, dìu dắt nhị phòng, tìm cho nhị thúc một công việc tốt, sắp xếp cho Tô Viện một mối hôn sự tốt… Cái gì nàng cũng nghĩ tới rồi, duy nhất việc này là không nghĩ tới!
Nàng tự biết Tiêu Dịch sủng ái nàng nhiều như thế nào, nàng không phải thánh nhân công chí vô tư, đương nhiên cũng sẽ có suy nghĩ chiếm lợi cho Tô gia, càng muốn để Tô gia trở thành đệ nhất thế gia được nghìn người ngưỡng mộ!
Nhưng những lời tổ mẫu nói đã làm nàng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Có nàng ở đây Tô gia tự nhiên sẽ không có việc gì, mặc dù có vài chỗ không hợp quy củ nhưng Tiêu Dịch cũng sẽ không để ý.
Nhưng đời Hoàng đế kế tiếp thì sao? Hoàng đế sau đó thì sao?
Quyền hành trong tay họ ngoại, rất có thể trở thành cái gai trong mắt của Hoàng đế. Mặc dù đều là con cháu của nàng, nàng cũng không dám đảm bảo bọn họ sẽ thân thiết với Tô gia như ngày trước.
Tô Mị nhìn về phía lão tổ mẫu, rưng rưng nước mắt nói: “Tổ mẫu, tôn nữ nhớ kỹ.”
Tô Thượng Thanh cũng là khóc không thành tiếng: “Mẫu thân, con sẽ tuân theo lời dạy bảo của người.”
Trên mặt Tô lão phu nhân hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm, thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thái y ở một bên vội vàng tiến lên thăm dò hơi thở, lại sờ cổ, cúi đầu bẩm báo nói: “Hoàng hậu xin nén bi thương, lão phu nhân đã đi rồi.”
“Mẫu thân.”
“Tổ mẫu!”
Bên trong phòng trong tức khắc vang lên tiếng khóc, trong ngực Tô Mị đau buồn, chỉ cảm thấy không thở ra nổi.
Mạnh thị lo lắng cho nữ nhi, vội đỡ nàng đến phòng phía Tây: “Lần gặp mặt cuối cùng cũng đã gặp rồi, ở đây có ta và phụ thân con lo liệu, con mau hồi cung nghỉ ngơi đi, nhưng nhất định đừng để động thai khí, nếu không lão phu nhân ở trên trời có linh cũng sẽ lo lắng!”
Tô Mị ngừng lại một chút, nói: “Hoàng thượng nói muốn tới thăm Tô gia, thuận tiện đón con cùng nhau hồi cung, không có việc gì, con chỉ có chút hoảng hốt, bình tĩnh lại một chút sẽ tốt rồi.”
Vừa nghe nói Hoàng thượng cũng muốn tới, trong lòng Mạnh thị không khỏi hoảng hốt, dặn dò nữ nhi vài câu rồi mau chóng đi thu xếp.
Mọi thứ đều được chuẩn bị từ sớm, chủ tớ Tô gia đều thay đồ tang, Mạnh thị và Lý ma ma chỉ huy đầy tớ bố trí linh sàng, đốt đèn chong, gỡ đèn lồng đỏ, treo vải trắng màn trắng, bận rộn từ trong ra ngoài.
Sắc trời đã ngả tối, Tô gia dần dần bị che phủ trong màn đêm, chỉ có chiếc đèn lồng trắng đung đưa trong gió, cùng với đó là từng trận tiếng khóc than, đặc biệt thê lương tịch mịch.
Trong mắt Tô Mị tràn ngập bi thương, nhưng mà sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng: “Hoàng thượng vẫn chưa tới sao?”
Trong ánh mặt trời, vầng sáng màu vàng ấm áp phủ trên làn da trắng nõn của nàng, đôi mắt ấy giống như mặt hồ lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, lay động, lấp lánh, chăm chú nhìn hắn tựa như đang nhìn báu vật vô giá. Ánh mắt chăm chú, trong veo lại thâm thúy khiến trái tim người ta phải lỡ nhịp.
“Tiêu Dịch, ta thích chàng.” Lời thổ lộ thuần khiết không nhiễm chút toan tính nào.
Trên thế giới này còn có lời thổ lộ nào dễ nghe hơn lời này sao?
Tiêu Dịch nhìn nàng, trong phút chốc tim đập loạn không ngừng, hoảng loạn, kích động, mừng thầm, đó là cảm giác rung động khi gặp lần đầu tiên.
Rõ ràng là muốn nói vài câu dịu dàng săn sóc nhưng mà ngoài miệng hắn lại bảo: “Đồ không có lương tâm, cuối cùng nàng cũng chịu nói câu ta thích nghe. Nếu không phát hiện bức tranh này, có phải nàng sẽ ăn dấm của chính bản thân mình đúng không?”
Tô Mị không nhịn được mà cười khúc khích, nhẹ nhàng đấm hắn một cái: “Vẽ ta xấu như vậy mà còn không biết xấu hổ mà còn nói thế sao? Chàng cũng thật là, giấu ta lâu như vậy!”
“Ta đã nói với nàng lâu rồi, không biết tại sao tự bản thân nàng lại không thông suốt.”
“Hừ, chàng nói người trong lòng múa cực kỳ đẹp nhưng ta lại là không biết múa lắm, cứ cho là nghĩ đến sứt đầu mẻ trán cũng không thể ngờ đó là ta được.” Tô Mị oán trách trừng mắt nhìn hắn: “Hại ta nơm nớp lo sợ cả ngày, hễ thấy sắc mặt của chàng bất ngờ thay đổi một cái là ta đều phải ngẫm lại xem có làm sai chỗ nào không!”
Tiêu Dịch cười nói: “Nói như vậy là ta sai phải không?”
“Chính là chàng sai!” Tô Mị hợp tình hợp lý nói: “Uổng công ta vì muốn tiếp cận chàng mà tốn sức một phen, buồn tới nỗi buổi tối cũng không ngủ ngon giấc! Vừa điều chế hương liệu vừa mua mặt tiền cửa hiệu, còn tốn rất nhiều bạc để kết thân với các quản sự trong Vương phủ, lần đầu đến Vương phủ gặp chàng, ta lo lắng đến nỗi chân còn bị chuột rút.”
Nhớ tới cảnh lúc đó nàng đứng cũng không vững, Tiêu Dịch cười không ngừng, trêu ghẹo nói: “Trực tiếp ngã thẳng vào người ta là do thật sự bị chuột rút sao? Hay là mượn cơ hội để nhào vào lòng ta?”
Tô Mị vừa cười vừa đùa: “Lúc ấy làm ta sợ muốn chết, sợ chàng cảm thấy ta là người lẳng lơ thiếu tôn trọng, từ đó sẽ không để ý đến ta… Hiện tại nghĩ lại, thật là tự dưng lại phải lo lắng hãi hùng một phen! Sớm biết trong lòng chàng có ta…”
Ánh mắt Tiêu Dịch nhìn nàng tràn ngập ý cười: “Thì sao?”
Tô Mị chống nạnh, bày ra tác phong hống hách lộng quyền, hừ lạnh một tiếng nói: “Tất nhiên là trực tiếp chạy đến trước cổng lớn của Tấn Vương phủ, Tấn Vương phi tương lai giá lâm, Tiêu Dịch, còn không mau ra tiếp đón?”
Tiêu Dịch ngửa đầu cười lớn: “May mắn là nàng không biết, nếu ta không ra tiếp đón nàng thì nàng còn không để ý ta cả đời sao?”
Tô Mị cũng cười ngã vào trong lòng ngực hắn: “Cả đời làm sao đủ được, như thế nào cũng phải hai, ba đời!”
“Vậy là nàng đồng ý rồi, kiếp sau nhớ phải đi tìm ta sớm một chút, không cho phép nhìn người khác nhiều quá, càng không cho phép hứa hôn với người khác.” Tiêu Dịch mỉm cười, cúi đầu hôn môi nàng.
Ánh nắng chiều chiếu vào kéo bóng của bọn họ dài ra, quấn quýt bên nhau, không có chút kẽ hở.
Vừa vào tháng mười một, gió từ phía bắc thổi tới ngày càng lạnh thấu xương, bầu trời ở kinh thành trở nên âm u mờ mịt, hàng dương liễu hai bên đường cũng rụng hết lá. Chạc cây ở trạm canh gác hơi đung đưa trong gió, ngay cả ánh sáng của mặt trời cũng lộ ra hơi thở đầu mùa đông.
Khi mặt trời lặn, Tô Mị mới đi dạo từ Ngự Hoa Viên về, nàng đã mang thai, khuôn mặt có hơi tròn một chút, tinh thần vô cùng tốt, không có chút triệu chứng thèm ngủ nào như những nữ nhân mang thai khác.
Ăn xong cơm tối, Yến Nhi vừa xoa bóp chân cho nàng vừa cười nói: “Năm nay Hoàng thượng không tổ chức đại triều hội như thường lệ, theo nô tỳ thấy thì chắc chắn là sợ nương nương mệt.”
“Không phải đâu, là bởi vì quốc khố không còn bạc nữa!” Tô Mị dựa trên giường lớn thở dài: “Đại triều hội do Lễ Bộ lo liệu, người mà sứ thần các nước đến bái kiến là Hoàng thượng, ta cùng lắm cũng chỉ lộ mặt một chút ở trong yến hội thôi, cơ bản là không mệt.”
Yến Nhi lại nói: “Chẳng lẽ nương nương đã quên Công chúa thảo nguyên kia rồi sao? Tên là… A Nhật Thiện, nàng ta toàn tâm toàn ý yêu Hoàng thượng, lúc trước khi Hoàng thượng vẫn còn ẩn nấp ở biệt phủ, nàng ta làm loạn đến long trời lở đất, bây giờ nô tỳ nghĩ lại mà còn phát sợ.”
Tô Mị nghĩ lại, mỉm cười nói: “Vậy mà ta lại quên cái đống phiền toái này, nếu A Nhật Thiện biết ta lừa nàng ta, chắc chắn sẽ không chịu để yên. Mặc dù ta không sợ nàng ta, nhưng cũng không tốt nếu tạo nên hiềm khích cho hai nước, vẫn nên chờ thêm một năm, đến lúc đó triều đình ta đã khôi phục nguyên khí, cho dù không kết liên minh với bộ tộc Hòa Thạc Đặc cũng không cần kiêng kị Thát Đát!”
Bức mành dày vừa đưa lên một cái, giọng nói của Tiêu Dịch đã truyền tới trước: “Không phải trẫm đã dặn phải đốt địa long, thêm chậu than từ trước rồi sao? Tại sao trong phòng vẫn lạnh buốt như vậy?”
Giọng điệu của hắn không được tốt, doạ các cung nhân hầu hạ đến nỗi run cầm cập, Tô Mị vội vàng giải thích nói: “Là ta không bảo bọn họ đốt, ta không cảm thấy lạnh nên muốn để muộn chút nữa rồi đốt sau.”
“Ta còn không biết nàng sao? Không chịu được nóng cũng không chịu được lạnh, những năm vừa qua còn chưa vào mùa đông mà đã đốt than rồi.” Tiêu Dịch ngồi xuống bên cạnh nàng: “Làm Hoàng hậu rồi mà vẫn tiết kiệm! Không cần phải tiết kiệm, chút tiền than này ta còn không có sao?”
Tô Mị lắc đầu cười nói: “Ta không ngược đãi nổi bản thân ta, chàng ăn cơm chưa?”
“Vừa mới ăn cùng mấy vị thần công rồi.” Tiêu Dịch nghiêng người nằm xuống, ánh mắt đảo quanh người Tô Mị, giọng nói cũng khàn đến khó hiểu: “Đã qua ba tháng đầu rồi…”
Cung nhân hầu hạ trong phòng biết điều mà lui xuống.
Sắc mặt Tô Mị ửng đỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng câu lấy đai lưng của hắn, thì thầm nói: “Xem ra chàng không hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài. Vậy thì hôm nay thỏa mãn ý nguyện của chàng. Nhưng mà chàng kiềm chế một chút, đừng cao hứng một cái là xông lên làm bừa.”
Yết hầu của Tiêu Dịch chuyển động lên xuống một chút: “Nàng nằm nghiêng người là được.”
Màn che rơi xuống, sau một hồi công phu, Tiêu Dịch vừa lòng thoả ý ôm lấy Tô Mị từ sau, dịu dàng hôn lên làn da mềm mại, tinh tế như nhung của nàng, không bao lâu vậy mà lại có cảm giác.
“Chàng…” Tô Mị quay đầu lại, bất lực liếc nhìn hắn.
Tiêu Dịch thong thả, kiên quyết thuận theo ý chí của thân thể, hôn nhẹ một cái lên môi nàng, vừa lặng lẽ luật động, vừa nói chuyện cười trêu chọc nàng làm Tô Mị bật cười một trận, thân thể xinh đẹp cũng không nhịn được mà rung động.
Động tác đó truyền tới trên người của Tiêu Dịch, hắn thở dài một tiếng, thân thể hơi run rẩy vài cái.
Hắn không dự đoán được, mùi vị này thật sự quá tuyệt vời, vì thế hắn kề sát phía sau nàng, toàn tâm toàn ý cảm thụ cảm giác này, cho đến khi Tô Mị nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau khi Tô Mị tỉnh lại thì đã gần đến giờ Tỵ, bên cạnh trống không không có người, duỗi tay sờ chăn đệm cũng thấy đã lạnh lẽo, xem ra Tiêu Dịch đã lên triều từ sớm rồi.
Nàng uể oải đứng dậy. Sau khi ăn sáng, thái y đến bắt mạch bình an như thường lệ, nàng vừa muốn đến vườn phơi nắng thì Thiện Thủy mang theo gương mặt hoảng loạn chạy vào bẩm báo: “Nương nương, người của Tô gia tới, nói là tình hình của lão phu nhân không ổn.”
“Người đến là ai?” Trong lòng Tô Mị đột nhiên nhảy dựng, nàng biết, nếu không phải bệnh tình của lão phu nhân nguy kịch thì trong nhà tuyệt đối sẽ không làm kinh động đến chính mình.
“Là Lý ma ma, cầm thẻ của Quốc Công phủ đến cầu kiến, bây giờ đang chờ ở cửa cung.”
“Cho vào mau lên!”
Thiện Thủy nghe vậy vội chạy đi, Phúc ma ma thấy vậy bèn vội vàng dìu Tô Mị ngồi xuống, nhỏ giọng khuyên giải an ủi nói: “Lão nô lập tức báo cho Thái Y Viện, gọi thêm một vài thái y qua đó chẩn trị, nương nương chớ nên sốt ruột, bây giờ cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể của người.”
Sắc mặt Tô Mị ảm đạm: “Ta biết, kỳ thật ta đã có chuẩn bị… Nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt rồi. Ma ma đi xin chỉ thị của Hoàng thượng nói ta phải về Tô gia một chuyến, xe ngựa chỉ cần chuẩn bị đơn giản thôi không cần làm kinh động đến quá nhiều người.”
Phúc ma ma chần chờ một chút, trong lòng biết cho dù khuyên thế nào thì vị chủ tử này cũng không chắc đã nghe theo, bèn nói: “Lão nô đi ngay đây, người đừng trách lão nô lắm miệng, cho dù Hoàng thượng đồng ý thì trước khi mặt trời lặn người cũng nhất định phải hồi cung.”
“Đương nhiên rồi.” Tô Mị nói.
Khoảng nửa giờ sau, Lý ma ma đến Phượng Nghi cung, vừa vào cửa đã đánh phủ đầu quỳ gối xuống, khóc thút thít nói: “Nương nương, lão phu nhân không xong rồi.”
Tô Mị thở ra một hơi thật sâu: “Ma ma đợi chút đã, ta và ma ma cùng nhau về Tô gia.”
Hai mắt Lý ma ma đẫm lệ mơ hồ, chỉ không ngừng dập đầu, nghẹn ngào đến nỗi một câu cũng không nói nên lời.
Không lâu sau Phúc ma ma cũng vội vàng trở về: “Hoàng thượng đã phê chuẩn, bởi vì đang cùng thần công bàn chuyện, nhất thời không thể rời đi nên dặn người đến Tô gia trước, một lát nữa sẽ đến sau. Ngài ấy cũng dặn người không cần sốt ruột quay trở về, lúc này trong lòng Quốc trượng chắc chắn không dễ chịu, người hãy trò chuyện với nhị lão nhiều một chút, chờ hắn đến đón người hồi cung.”
Tô Mị hơi giật mình, trong lòng ngay lập tức cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng mang theo Yến Nhi và Thiện Thủy, để Phúc ma ma ở lại trong cung trông coi, Lâm Hổ dẫn một đội thị vệ đi theo, lặng lẽ đi ra cửa cung.
Lúc tới Tô gia vẫn chưa đến chính ngọ, từ trong phòng chính truyền đến tiếng khóc thút thít đau buồn bi thương, trong tim Tô Mị thắt chặt lại, nhanh chóng cất bước chân vén tấm mành tiến vào Đông Noãn Các.
Trong phòng người dựa người đứng, người của đại phòng và nhị phòng đều ở đây, trên mặt tất cả mọi người đều đẫm nước mắt, không ngừng nức nở.
Mạnh thị không ngờ nữ nhi sẽ trở về, sửng sốt một chút rồi nói: “Mau ngồi xuống, vốn dĩ chỉ muốn thông báo cho con một tiếng, bụng đã vậy rồi còn… Ôi, mau tới thăm tổ mẫu của con đi.”
Lão tổ mẫu nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, mặt như tiền vàng, nếu không phải ngực còn hơi hơi phập phồng, Tô Mị còn tưởng rằng người đi rồi.
“Hôm nay không theo quốc lễ, chỉ theo gia lễ.” Tô Mị lắc đầu không cho mọi người hành lễ, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh giường đất, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu, Niếp Niếp đến rồi.”
Giọng nói lạc hẳn đi, nước mắt rơi lã chã.
Tô lão phu nhân như nghe thấy giọng nói của nàng, mí mắt động đậy một chút.
“Sao lại để đến lúc này mới nói cho con?” Tô Mị lau nước mắt nói: “Lô thái y đã xem qua chưa?”
“Mấy ngày này Lô thái y vẫn luôn bắt mạch.” Đôi mắt Tô Thượng Thanh hơi đỏ, có chút sưng, cúi người ghé vào bên tai lão phu nhân: “Mẫu thân, bọn nhỏ đều đã trở lại rồi, người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành… Con đang nghe đây.”
Tô lão phu nhân cố gắng hết sức để mở mắt, môi ngập ngừng hồi lâu, thở hổn hển mấy hơi, dường như đang dồn hơi thở, cuối cùng cũng phát ra âm thanh khàn khàn: “Niếp Niếp được sủng ái, họ ngoại… Không được chuyên quyền, Tô gia… Lui!”
Tô Mị kinh ngạc đến phát ngốc, trên đường tới nàng cũng nghĩ xem tổ mẫu sẽ nói với nàng cái gì, dìu dắt nhị phòng, tìm cho nhị thúc một công việc tốt, sắp xếp cho Tô Viện một mối hôn sự tốt… Cái gì nàng cũng nghĩ tới rồi, duy nhất việc này là không nghĩ tới!
Nàng tự biết Tiêu Dịch sủng ái nàng nhiều như thế nào, nàng không phải thánh nhân công chí vô tư, đương nhiên cũng sẽ có suy nghĩ chiếm lợi cho Tô gia, càng muốn để Tô gia trở thành đệ nhất thế gia được nghìn người ngưỡng mộ!
Nhưng những lời tổ mẫu nói đã làm nàng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Có nàng ở đây Tô gia tự nhiên sẽ không có việc gì, mặc dù có vài chỗ không hợp quy củ nhưng Tiêu Dịch cũng sẽ không để ý.
Nhưng đời Hoàng đế kế tiếp thì sao? Hoàng đế sau đó thì sao?
Quyền hành trong tay họ ngoại, rất có thể trở thành cái gai trong mắt của Hoàng đế. Mặc dù đều là con cháu của nàng, nàng cũng không dám đảm bảo bọn họ sẽ thân thiết với Tô gia như ngày trước.
Tô Mị nhìn về phía lão tổ mẫu, rưng rưng nước mắt nói: “Tổ mẫu, tôn nữ nhớ kỹ.”
Tô Thượng Thanh cũng là khóc không thành tiếng: “Mẫu thân, con sẽ tuân theo lời dạy bảo của người.”
Trên mặt Tô lão phu nhân hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm, thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thái y ở một bên vội vàng tiến lên thăm dò hơi thở, lại sờ cổ, cúi đầu bẩm báo nói: “Hoàng hậu xin nén bi thương, lão phu nhân đã đi rồi.”
“Mẫu thân.”
“Tổ mẫu!”
Bên trong phòng trong tức khắc vang lên tiếng khóc, trong ngực Tô Mị đau buồn, chỉ cảm thấy không thở ra nổi.
Mạnh thị lo lắng cho nữ nhi, vội đỡ nàng đến phòng phía Tây: “Lần gặp mặt cuối cùng cũng đã gặp rồi, ở đây có ta và phụ thân con lo liệu, con mau hồi cung nghỉ ngơi đi, nhưng nhất định đừng để động thai khí, nếu không lão phu nhân ở trên trời có linh cũng sẽ lo lắng!”
Tô Mị ngừng lại một chút, nói: “Hoàng thượng nói muốn tới thăm Tô gia, thuận tiện đón con cùng nhau hồi cung, không có việc gì, con chỉ có chút hoảng hốt, bình tĩnh lại một chút sẽ tốt rồi.”
Vừa nghe nói Hoàng thượng cũng muốn tới, trong lòng Mạnh thị không khỏi hoảng hốt, dặn dò nữ nhi vài câu rồi mau chóng đi thu xếp.
Mọi thứ đều được chuẩn bị từ sớm, chủ tớ Tô gia đều thay đồ tang, Mạnh thị và Lý ma ma chỉ huy đầy tớ bố trí linh sàng, đốt đèn chong, gỡ đèn lồng đỏ, treo vải trắng màn trắng, bận rộn từ trong ra ngoài.
Sắc trời đã ngả tối, Tô gia dần dần bị che phủ trong màn đêm, chỉ có chiếc đèn lồng trắng đung đưa trong gió, cùng với đó là từng trận tiếng khóc than, đặc biệt thê lương tịch mịch.
Trong mắt Tô Mị tràn ngập bi thương, nhưng mà sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng: “Hoàng thượng vẫn chưa tới sao?”