Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 60
Nàng biết hắn đang nói lời đùa cợt nên cũng không để ý, chỉ liếc xéo hắn một cái: “Tùy chàng xử phạt, dù sao cũng phải làm cho người ngoài thấy cái bộ dạng này đúng không? Ta thấy phạt bổng lộc ba năm, dù sao chàng cũng là Hoàng đế, dứt khoát tiết kiệm chút tiền giúp chàng!”
Tiêu Dịch nghĩ nghĩ, chân thành nói: “Vậy thì phạt Thừa Ân Công đi, ngày mai sẽ cho Lễ bộ soạn chỉ, phong tước Tô gia.”
Đây là điều Tô Mị không hề nghĩ đến, vương triều phong tước cho quốc trượng, bình thường là Thừa Ân hầu hoặc là Thừa Ân bá, chưa bao giờ có tiền lệ phong thưởng vị trí quốc công, có thể thấy được tình cảm mà Tiêu Dịch dành cho nàng rất lớn!
Khóe môi Tô Mị nhếch lên, vừa muốn nhào vào trong lòng ngực của hắn để làm nũng, nhưng nghĩ nơi này là chỗ ở cũ của nhà mẹ đẻ hắn, thật sự không nên làm mấy hành động thân mật. Nàng vội vàng miễn cưỡng dừng chân lại, hơi cứng đờ nhìn một vòng xung quanh, hỏi: “Sao Kim Hoa điện lại trống không như vậy, đồ đạc cũng không bày biện ra?”
Ánh mắt Tiêu Dịch ảm đạm một chút, hơi giận dữ nói: “Sau khi mẫu thân của ta mất, nơi đây đã biến thành chỗ ở của phi tần khác, sau đó cũng đã nhiều lần đổi chủ, đã sớm không phải là dáng vẻ lúc trước, đến cảnh còn người mất cũng không gọi được.”
Ngữ khí của hắn có chút thương cảm, Tô Mị nghe xong trong lòng không khỏi thấy đau xót, lập tức an ủi: “Bây giờ chàng đã là vua một nước, là người cao quý nhất, linh hồn của lão nhân gia trên trời sẽ vui gấp bội.”
Tiêu Dịch nhìn xung quanh, chợt chỉ vào buồng lò sưởi thiên điện nói: “Nghe nói là khi còn bé ta ở nơi này, đi xem xem.”
Buồng lò sưởi được bày biện vô cùng đơn giản, gần cửa sổ đại khái được phủ gần hết những tấm đệm mới, trên bàn bày biện hoa cúc và lê sấy, đối diện là bốn cái ghế mũ quan và bàn vuông, dựa vào tường là chiếc bàn dài, chỉ bày biện thêm lư hương, hộp thơm và lọ nhỏ để điểm xuyến mà thôi.
Nơi này đã sớm không còn dấu vết sinh hoạt lúc bé, Tiêu Dịch đứng ở trong phòng một lúc lâu, bùi ngùi thở dài nói: “Chỉ thêm đau xót mà thôi, đi nào.”
Giờ phút này Tô Mị đã hiểu được sao lúc nãy Phúc ma ma ám chỉ nàng đừng nên tới Kim Hoa điện. Nàng bước lên phía trước, cười nói: “Hôm nay ta cho phòng bếp làm lẩu vịt hồng bạch rồi, uống cùng rượu ngon nhất, ta sẽ uống với chàng mấy chén.”
Hai người dắt tay nhau ra khỏi điện, nàng chỉ lo làm Tiêu Dịch yên lòng mà không chú ý dưới chân nên không cẩn thận vấp chân ở ngưỡng cửa, may mắn là Tiêu Dịch tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng mới tránh bị ngã đến mức mặt mũi bầm dập.
Một tay Tô Mị vịn cánh tay Tiêu Dịch, một tay chống khung cửa, cảm thấy chật vật, ão não nói: “Trái một cái phải một cái, hoàng cung này, vào cửa đã có bậc cửa rồi, thế mà lại làm cao như vậy!”
Tiêu Dịch cười nói: “Để cung nhân cưa bỏ là được, nào đáng khiến nàng tức giận?”
Vừa nói dứt lời, thân hình hắn bỗng cứng đờ.
Tô Mị nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy vị trí khung cửa tay vịn của mình, từ trên xuống dưới khắc một hàng hoa văn uốn lượn.
Hàng hoa văn đó rất ngắn, còn chưa dài bằng ngón tay út của nàng, lại còn bị vết sơn đỏ mới che lại, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được.
Tô Mị cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ trong chốc lát, chợt tỉnh ngộ nói: “Cái này rất giống hoa văn kỳ quái trên bùa Thiên Thánh giáo.”
“Tay của Mộc Lý Đường không duỗi tới đây được.” Tiêu Dịch trầm giọng nói một câu, tiếp theo là khoảng lặng yên rất lâu.
Không hiểu sao Tô Mị cảm thấy hoảng hốt, dấu vết này không giống như vừa mới khắc lên, chẳng lẽ là hoàng hậu Hiếu Đoan Ý khắc lúc còn sống?
Tiêu Dịch cũng nghĩ đến chuyện ấy: “Hỏi cung nhân tu sửa nơi này là biết, giao cho lão Thái đi thăm dò.”
Công phu thẩm tra của Thái tổng quản rất tốt, sau hai canh giờ thì đã có tin tức: “Dấu vết ở kia đã có từ lâu, thái giám tu sửa lại Kim Hoa điện cho rằng là do tần phi nào đó tiện tay vẽ bừa, không coi là chuyện to tát gì, chỉ phủ thêm hai lớp sơn để che.”
“Thông dịch ở chùa Hồng Lư nói sao?”
“Chỉ có lão thông dịch miễn cưỡng nhận ra đây là chữ Đại Thực, nói đây là địa danh, đại khái là tên của hồ nước, không nhìn ra hàm nghĩa đặc biệt nào.”
Hồ? Tiêu Dịch ngẩn ra, lập tức liên tưởng đến cái hồ mà Ngải ma ma nói, nơi mà mẫu thân ngày đêm nhớ mong muốn quay về.
“Ngươi… Đã từng nghe mẫu hậu đề cập tới người nhà bao giờ chưa?”
“Lúc hoàng hậu Hiếu Đoan Ý vừa vào cung, người không biết nói tiếng Hán cho lắm, bởi vì sợ bị người khác chế nhạo nên rất ít khi mở miệng nói chuyện.” Thái tổng quản cẩn thận nhớ lại, cân nhắc nói: “Lúc lão nô vừa mới đến bên cạnh Hoàng thượng, có nghe bà ấy đề cập đến chuyện chỉ cần pha trò là ngài sẽ cười ngay, nói ngài một câu liền cười, rất giống với đệ đệ của bà ấy lúc còn bé.”
Tiêu Dịch sửng sốt, qua một lúc lâu sau mới nói: “Còn có việc này sao?”
Thái tổng quản cười nói: “Cũng chỉ nói một lần đó thôi, không biết tên lắm miệng nào đã truyền lời này đến tai tiên đế, bỗng dưng rước lấy phiền toái, về sau cũng không nhắc đến nữa.”
Tiêu Dịch thở dài: “Đúng là lời ong tiếng ve của dị tộc, trước đây trẫm đã nghe quá nhiều rồi.”
Thái tổng quản hơi xúc động nói: “Quãng thời gian đó quá khó khăn, lần nào lão nô nhớ lại đều cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, hiện thì đã tốt rồi, Hoàng thượng cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”
Tiêu Dịch nhìn ông ta chăm chú, nói: “Lão Thái, ngươi là người bên cạnh trẫm, trẫm tin tưởng lòng trung thành của ngươi, thế nhưng ngươi không thể cậy vào việc trẫm tín nhiệm ngươi rồi tự mình làm chủ.”
Sắc mặt của Thái tổng quản thay đổi, cuống cuồng quỳ xuống dập đầu nói: “Lão nô biết sai, không nên ám chỉ Hoàng hậu giải quyết vị Thọ Khang cung, chỉ nghĩ đến khó khăn của Hoàng thượng, lại không lo lắng đến tình cảnh của Hoàng hậu, thật sự là tội đáng chết.”
“Ngươi ở trong cung tẩm nhiều năm, việc người thân cận trở mặt thành thù, sợ là ngươi đã quá quen với chuyện này.” Tiêu Dịch đưa tay gọi cho ông ta đứng dậy: “Ngươi nhớ kỹ, trẫm và Hoàng hậu không biết. Quỳ yên đi, sau này không thể tái phạm.”
Vẻ mặt của Thái tổng quản đầy xấu hổ lui xuống.
Ban đêm, Tô Mị biết được tin tức, cau mày nói: “Đúng là chữ mẫu hậu khắc sao? Vậy lời Ngải ma ma nói cũng không phải đều là giả.”
Tiêu Dịch ngửa mặt nằm ở bên trên giường lớn, hai tay gối ở sau ót, do dự nói: “Hoa văn giống y như đúc hoa văn trên Thiên thánh giáo, đều là Đại Thực, là trùng hợp sao?”
Mặc dù dùng giọng nói hoài nghi, thế nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Tô Mị biết được hắn đã tin tưởng Ngải ma ma.
Tô Mị im lặng nửa buổi, thấp giọng hỏi: “Nếu, ta là nói nếu, khôi phục vương triều vinh quang Đại Thực là nguyện vọng của mẫu hậu, vậy thì ngài sẽ trợ giúp Mộc Lý Đường phục quốc sao?”
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm trần nhà, thật lâu cũng không nói gì.
Theo từng trận mưa thu tí tách tí tách, ý thu dần dần dày đặc ở kinh thành, còn chưa tới tết trùng cửu mà đã có không ít người đổi áo khoác rồi.
Tiêu Dịch chôn cất Thái hậu qua loa, nhưng cũng không làm tang ma theo cách của Thái hậu, đặt linh cữu sau bảy ngày, theo lễ của quý phi được chôn cất tại lăng mộ phi tần cách kinh thành hơn trăm dặm.
Trong triều cũng có vài ngôn quan cổ hủ nói hành động lần này không thích đáng, nhưng Tiêu Dịch mắt điếc tai ngơ, bọn họ ngoại trừ oán giận hai câu cũng không dám nói cái khác.
Còn về phần tin đồn Hoàng hậu chọc Thái hậu tức chết, đương nhiên cũng có triều thần dâng thư Hoàng hậu ngang ngược, không tuân thủ lễ pháp, lẽ ra phải trừng trị nhiều hơn. Đồng thời chỉ ra hậu cung trống rỗng mới dẫn đến Hoàng hậu thất đức thất lễ, đề nghị Hoàng thượng nạp nhiều hậu cung đểcân bằng Hoàng hậu và thế lực họ ngoại.
Tiêu Dịch nhìn lưu trung bất phát, sau đó có thánh chỉ phong Tô Thượng Thanh là Thừa Ân công, cũng dán niêm phong lên các đại học sĩ Văn Uyên.
Kể từ đó, thánh ý như thế nào căn bản không cần phỏng đoán, mấy tên triều thần cũng nghe lời ngậm miệng lại.
Mà Ngải ma ma đã nhiều lần trình lệnh bài cầu kiến, cuối cùng Tiêu Dịch cũng gọi bà ấy và Mộc Lý Đường tiến cung.
Khi thấy Ngải ma ma lần nữa, Tô Mị kinh ngạc phát hiện, hai má của bà ấy lõm sâu vào, khóe mắt đầy những đường vân nhỏ, tóc mai đã bạc, nhìn qua giống như già thêm mười tuổi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Dịch, khóe mắt của Ngải ma ma lập tức đỏ lên, bước chân khẽ động, muốn tiến lên lại không dám tiến lên, chỉ cẩn thận từng li từng tí nheo mắt nhìn sắc mặt Tiêu Dịch.
Chắc hẳn việc Tiêu Dịch tận lực tránh xa đã rất đả kích đến bà ấy.
Tô Mị nghĩ như vậy, ánh mắt lại nhìn sang Mộc Lý Đường, người này không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ nho nhã nước chảy mây trôi.
Hắn ta quỳ xuống đại lễ, ôn hòa cười nói: “Hoàng thượng đặc biệt triệu kiến thảo dân, là định thực hiện hứa hẹn khi đó sao?”
Tiêu Dịch hơi gật đầu, Phúc ma ma bèn bưng một cái khay đỏ, phía trên có một bộ váy áo được sắp xếp gọn gàng, còn có hai chiếc vòng vàng có kiểu dáng hơi cồng kềnh.
Khoảnh khắc Mộc Lý Đường cầm lấy cái vòng vuốt ve, ảm đạm nói: “Nhìn kiểu dáng của phục sức, đều là mua thêm sau khi tiến cung… Không có vật cũ của Đại Thực sao?”
“Lúc mẫu hậu mất Hoàng thượng còn nhỏ, có thể giữ lại những thứ này cũng không dễ dàng.” Tô Mị nói nói: “Huống hồ mẫu hậu vì thân phận người dị tộc mà ở sống ở hậu cung rất gian nan, không nhập gia tùy tục, ngược lại cả ngày ăn mặc quái dị đi khắp thế giới để rêu rao hay sao?”
Ánh mắt Mộc Lý Đường chớp hai cái, cười khổ nói: “Hoàng hậu dạy rất đúng. Đó cũng là quần áo của tỷ tỷ, thảo dân trở về xây cái mộ chôn quần áo và di vật, cũng coi như làm tròn tâm nguyện về nhà của tỷ tỷ.”
Tiêu Dịch trực tiếp dùng ngữ khí lấy mạng nói: “Trước khi ngươi rời kinh, giải tán Thiên Thánh giáo.”
Mộc Lý Đường dừng tay lại, chầm chậm thả cái vòng vào khay: “Qua cầu rút ván, không ngờ Hoàng thượng cũng chơi chiêu này.”
“Mục đích của ngươi đã đạt được rồi, giữ lại Thiên Thánh giáo để làm gì?” Ánh mắt Tiêu Dịch có vài phần hùng hổ dọa người: “Người của giáo chúng tuyên truyền khắp nơi Thiên Thánh giáo là quốc giáo của triều đình ta, chỉ dựa vào việc này, giải tán Thiên Thánh giáo tuyệt đối không oan.”
Mộc Lý Đường hiếm khi lộ ra vẻ không hài lòng: “Hoàng thượng, ngài làm như vậy sẽ làm lạnh lòng đông đảo giáo chúng, sở dĩ bọn họ ra sức tương trợ, không chỉ vì mệnh lệnh của ta, mà còn là vì mưu đồ tương lại. Cứ giải tán như vậy, đến cuối cùng hai tay của bọn họ trống trơn không chiếm được thứ gì, ngài nghĩ bọn họ sẽ yên ổn tiếp nhận sao?”
“Vấn đề này trẫm đã sớm nghĩ tới rồi.” Tiêu Dịch thong dong nói nói: “Ngươi đem danh sách giáo chúng của Thiên Thánh trình lên, đặc biệt là đầu mục, lần này giáo đồ bỏ ra nhiều công sức, trẫm luận công ban thưởng.”
Sắc mặt Mộc Lý Đường càng khó coi hơn, dường như không duy trì được biểu cảm trên mặt.
Trông thấy hai bọn họ sắp xảy ra xích mích, sắc mặt của Ngải ma ma vô cùng lo lắng, nhất thời nóng lòng chen miệng nói: “Chủ tử, ngài không tin tưởng thân phận của hắn ta sao? Lão nô dùng tánh mạng bảo đảm, hắn là cữu phụ của ngài!”
“Cho dù là cữu phụ thì sao?” Tô Mị liếc mắt nhìn Ngải ma ma, không mềm không cứng nói nói: “Thấy Hoàng Thượng cũng phải quy phục, cũng phải ba bái chín lạy, quân mệnh không thể trái, ‘quốc cữu đại nhân’ còn muốn kháng chỉ không?”
“Đương nhiên không dám.” Mộc Lý Đường lúc này đã khôi phục lại bình tĩnh, sảng khoái cười vài tiếng, cúi đầu nói: “Thảo dân sẽ trở về chỉnh lý danh sách, hỏi xem bọn họ muốn làm quan hay là muốn tiền bạc đất đai. Hoàng thượng yên tâm, nhất định sẽ không làm cho ngài khó xử.”
Trong mắt Tiêu Dịch hiện lên một tia sáng, ngữ khí thay đổi, cười mỉm nói: “Việc này xong xuôi, trẫm cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ở lại trong kinh làm tước gia cũng tốt, trở về quê hương làm người phú quý nhàn rỗi cũng tốt, đều tùy ngươi.”
Tiêu Dịch nghĩ nghĩ, chân thành nói: “Vậy thì phạt Thừa Ân Công đi, ngày mai sẽ cho Lễ bộ soạn chỉ, phong tước Tô gia.”
Đây là điều Tô Mị không hề nghĩ đến, vương triều phong tước cho quốc trượng, bình thường là Thừa Ân hầu hoặc là Thừa Ân bá, chưa bao giờ có tiền lệ phong thưởng vị trí quốc công, có thể thấy được tình cảm mà Tiêu Dịch dành cho nàng rất lớn!
Khóe môi Tô Mị nhếch lên, vừa muốn nhào vào trong lòng ngực của hắn để làm nũng, nhưng nghĩ nơi này là chỗ ở cũ của nhà mẹ đẻ hắn, thật sự không nên làm mấy hành động thân mật. Nàng vội vàng miễn cưỡng dừng chân lại, hơi cứng đờ nhìn một vòng xung quanh, hỏi: “Sao Kim Hoa điện lại trống không như vậy, đồ đạc cũng không bày biện ra?”
Ánh mắt Tiêu Dịch ảm đạm một chút, hơi giận dữ nói: “Sau khi mẫu thân của ta mất, nơi đây đã biến thành chỗ ở của phi tần khác, sau đó cũng đã nhiều lần đổi chủ, đã sớm không phải là dáng vẻ lúc trước, đến cảnh còn người mất cũng không gọi được.”
Ngữ khí của hắn có chút thương cảm, Tô Mị nghe xong trong lòng không khỏi thấy đau xót, lập tức an ủi: “Bây giờ chàng đã là vua một nước, là người cao quý nhất, linh hồn của lão nhân gia trên trời sẽ vui gấp bội.”
Tiêu Dịch nhìn xung quanh, chợt chỉ vào buồng lò sưởi thiên điện nói: “Nghe nói là khi còn bé ta ở nơi này, đi xem xem.”
Buồng lò sưởi được bày biện vô cùng đơn giản, gần cửa sổ đại khái được phủ gần hết những tấm đệm mới, trên bàn bày biện hoa cúc và lê sấy, đối diện là bốn cái ghế mũ quan và bàn vuông, dựa vào tường là chiếc bàn dài, chỉ bày biện thêm lư hương, hộp thơm và lọ nhỏ để điểm xuyến mà thôi.
Nơi này đã sớm không còn dấu vết sinh hoạt lúc bé, Tiêu Dịch đứng ở trong phòng một lúc lâu, bùi ngùi thở dài nói: “Chỉ thêm đau xót mà thôi, đi nào.”
Giờ phút này Tô Mị đã hiểu được sao lúc nãy Phúc ma ma ám chỉ nàng đừng nên tới Kim Hoa điện. Nàng bước lên phía trước, cười nói: “Hôm nay ta cho phòng bếp làm lẩu vịt hồng bạch rồi, uống cùng rượu ngon nhất, ta sẽ uống với chàng mấy chén.”
Hai người dắt tay nhau ra khỏi điện, nàng chỉ lo làm Tiêu Dịch yên lòng mà không chú ý dưới chân nên không cẩn thận vấp chân ở ngưỡng cửa, may mắn là Tiêu Dịch tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng mới tránh bị ngã đến mức mặt mũi bầm dập.
Một tay Tô Mị vịn cánh tay Tiêu Dịch, một tay chống khung cửa, cảm thấy chật vật, ão não nói: “Trái một cái phải một cái, hoàng cung này, vào cửa đã có bậc cửa rồi, thế mà lại làm cao như vậy!”
Tiêu Dịch cười nói: “Để cung nhân cưa bỏ là được, nào đáng khiến nàng tức giận?”
Vừa nói dứt lời, thân hình hắn bỗng cứng đờ.
Tô Mị nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy vị trí khung cửa tay vịn của mình, từ trên xuống dưới khắc một hàng hoa văn uốn lượn.
Hàng hoa văn đó rất ngắn, còn chưa dài bằng ngón tay út của nàng, lại còn bị vết sơn đỏ mới che lại, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được.
Tô Mị cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ trong chốc lát, chợt tỉnh ngộ nói: “Cái này rất giống hoa văn kỳ quái trên bùa Thiên Thánh giáo.”
“Tay của Mộc Lý Đường không duỗi tới đây được.” Tiêu Dịch trầm giọng nói một câu, tiếp theo là khoảng lặng yên rất lâu.
Không hiểu sao Tô Mị cảm thấy hoảng hốt, dấu vết này không giống như vừa mới khắc lên, chẳng lẽ là hoàng hậu Hiếu Đoan Ý khắc lúc còn sống?
Tiêu Dịch cũng nghĩ đến chuyện ấy: “Hỏi cung nhân tu sửa nơi này là biết, giao cho lão Thái đi thăm dò.”
Công phu thẩm tra của Thái tổng quản rất tốt, sau hai canh giờ thì đã có tin tức: “Dấu vết ở kia đã có từ lâu, thái giám tu sửa lại Kim Hoa điện cho rằng là do tần phi nào đó tiện tay vẽ bừa, không coi là chuyện to tát gì, chỉ phủ thêm hai lớp sơn để che.”
“Thông dịch ở chùa Hồng Lư nói sao?”
“Chỉ có lão thông dịch miễn cưỡng nhận ra đây là chữ Đại Thực, nói đây là địa danh, đại khái là tên của hồ nước, không nhìn ra hàm nghĩa đặc biệt nào.”
Hồ? Tiêu Dịch ngẩn ra, lập tức liên tưởng đến cái hồ mà Ngải ma ma nói, nơi mà mẫu thân ngày đêm nhớ mong muốn quay về.
“Ngươi… Đã từng nghe mẫu hậu đề cập tới người nhà bao giờ chưa?”
“Lúc hoàng hậu Hiếu Đoan Ý vừa vào cung, người không biết nói tiếng Hán cho lắm, bởi vì sợ bị người khác chế nhạo nên rất ít khi mở miệng nói chuyện.” Thái tổng quản cẩn thận nhớ lại, cân nhắc nói: “Lúc lão nô vừa mới đến bên cạnh Hoàng thượng, có nghe bà ấy đề cập đến chuyện chỉ cần pha trò là ngài sẽ cười ngay, nói ngài một câu liền cười, rất giống với đệ đệ của bà ấy lúc còn bé.”
Tiêu Dịch sửng sốt, qua một lúc lâu sau mới nói: “Còn có việc này sao?”
Thái tổng quản cười nói: “Cũng chỉ nói một lần đó thôi, không biết tên lắm miệng nào đã truyền lời này đến tai tiên đế, bỗng dưng rước lấy phiền toái, về sau cũng không nhắc đến nữa.”
Tiêu Dịch thở dài: “Đúng là lời ong tiếng ve của dị tộc, trước đây trẫm đã nghe quá nhiều rồi.”
Thái tổng quản hơi xúc động nói: “Quãng thời gian đó quá khó khăn, lần nào lão nô nhớ lại đều cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, hiện thì đã tốt rồi, Hoàng thượng cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”
Tiêu Dịch nhìn ông ta chăm chú, nói: “Lão Thái, ngươi là người bên cạnh trẫm, trẫm tin tưởng lòng trung thành của ngươi, thế nhưng ngươi không thể cậy vào việc trẫm tín nhiệm ngươi rồi tự mình làm chủ.”
Sắc mặt của Thái tổng quản thay đổi, cuống cuồng quỳ xuống dập đầu nói: “Lão nô biết sai, không nên ám chỉ Hoàng hậu giải quyết vị Thọ Khang cung, chỉ nghĩ đến khó khăn của Hoàng thượng, lại không lo lắng đến tình cảnh của Hoàng hậu, thật sự là tội đáng chết.”
“Ngươi ở trong cung tẩm nhiều năm, việc người thân cận trở mặt thành thù, sợ là ngươi đã quá quen với chuyện này.” Tiêu Dịch đưa tay gọi cho ông ta đứng dậy: “Ngươi nhớ kỹ, trẫm và Hoàng hậu không biết. Quỳ yên đi, sau này không thể tái phạm.”
Vẻ mặt của Thái tổng quản đầy xấu hổ lui xuống.
Ban đêm, Tô Mị biết được tin tức, cau mày nói: “Đúng là chữ mẫu hậu khắc sao? Vậy lời Ngải ma ma nói cũng không phải đều là giả.”
Tiêu Dịch ngửa mặt nằm ở bên trên giường lớn, hai tay gối ở sau ót, do dự nói: “Hoa văn giống y như đúc hoa văn trên Thiên thánh giáo, đều là Đại Thực, là trùng hợp sao?”
Mặc dù dùng giọng nói hoài nghi, thế nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Tô Mị biết được hắn đã tin tưởng Ngải ma ma.
Tô Mị im lặng nửa buổi, thấp giọng hỏi: “Nếu, ta là nói nếu, khôi phục vương triều vinh quang Đại Thực là nguyện vọng của mẫu hậu, vậy thì ngài sẽ trợ giúp Mộc Lý Đường phục quốc sao?”
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm trần nhà, thật lâu cũng không nói gì.
Theo từng trận mưa thu tí tách tí tách, ý thu dần dần dày đặc ở kinh thành, còn chưa tới tết trùng cửu mà đã có không ít người đổi áo khoác rồi.
Tiêu Dịch chôn cất Thái hậu qua loa, nhưng cũng không làm tang ma theo cách của Thái hậu, đặt linh cữu sau bảy ngày, theo lễ của quý phi được chôn cất tại lăng mộ phi tần cách kinh thành hơn trăm dặm.
Trong triều cũng có vài ngôn quan cổ hủ nói hành động lần này không thích đáng, nhưng Tiêu Dịch mắt điếc tai ngơ, bọn họ ngoại trừ oán giận hai câu cũng không dám nói cái khác.
Còn về phần tin đồn Hoàng hậu chọc Thái hậu tức chết, đương nhiên cũng có triều thần dâng thư Hoàng hậu ngang ngược, không tuân thủ lễ pháp, lẽ ra phải trừng trị nhiều hơn. Đồng thời chỉ ra hậu cung trống rỗng mới dẫn đến Hoàng hậu thất đức thất lễ, đề nghị Hoàng thượng nạp nhiều hậu cung đểcân bằng Hoàng hậu và thế lực họ ngoại.
Tiêu Dịch nhìn lưu trung bất phát, sau đó có thánh chỉ phong Tô Thượng Thanh là Thừa Ân công, cũng dán niêm phong lên các đại học sĩ Văn Uyên.
Kể từ đó, thánh ý như thế nào căn bản không cần phỏng đoán, mấy tên triều thần cũng nghe lời ngậm miệng lại.
Mà Ngải ma ma đã nhiều lần trình lệnh bài cầu kiến, cuối cùng Tiêu Dịch cũng gọi bà ấy và Mộc Lý Đường tiến cung.
Khi thấy Ngải ma ma lần nữa, Tô Mị kinh ngạc phát hiện, hai má của bà ấy lõm sâu vào, khóe mắt đầy những đường vân nhỏ, tóc mai đã bạc, nhìn qua giống như già thêm mười tuổi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Dịch, khóe mắt của Ngải ma ma lập tức đỏ lên, bước chân khẽ động, muốn tiến lên lại không dám tiến lên, chỉ cẩn thận từng li từng tí nheo mắt nhìn sắc mặt Tiêu Dịch.
Chắc hẳn việc Tiêu Dịch tận lực tránh xa đã rất đả kích đến bà ấy.
Tô Mị nghĩ như vậy, ánh mắt lại nhìn sang Mộc Lý Đường, người này không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ nho nhã nước chảy mây trôi.
Hắn ta quỳ xuống đại lễ, ôn hòa cười nói: “Hoàng thượng đặc biệt triệu kiến thảo dân, là định thực hiện hứa hẹn khi đó sao?”
Tiêu Dịch hơi gật đầu, Phúc ma ma bèn bưng một cái khay đỏ, phía trên có một bộ váy áo được sắp xếp gọn gàng, còn có hai chiếc vòng vàng có kiểu dáng hơi cồng kềnh.
Khoảnh khắc Mộc Lý Đường cầm lấy cái vòng vuốt ve, ảm đạm nói: “Nhìn kiểu dáng của phục sức, đều là mua thêm sau khi tiến cung… Không có vật cũ của Đại Thực sao?”
“Lúc mẫu hậu mất Hoàng thượng còn nhỏ, có thể giữ lại những thứ này cũng không dễ dàng.” Tô Mị nói nói: “Huống hồ mẫu hậu vì thân phận người dị tộc mà ở sống ở hậu cung rất gian nan, không nhập gia tùy tục, ngược lại cả ngày ăn mặc quái dị đi khắp thế giới để rêu rao hay sao?”
Ánh mắt Mộc Lý Đường chớp hai cái, cười khổ nói: “Hoàng hậu dạy rất đúng. Đó cũng là quần áo của tỷ tỷ, thảo dân trở về xây cái mộ chôn quần áo và di vật, cũng coi như làm tròn tâm nguyện về nhà của tỷ tỷ.”
Tiêu Dịch trực tiếp dùng ngữ khí lấy mạng nói: “Trước khi ngươi rời kinh, giải tán Thiên Thánh giáo.”
Mộc Lý Đường dừng tay lại, chầm chậm thả cái vòng vào khay: “Qua cầu rút ván, không ngờ Hoàng thượng cũng chơi chiêu này.”
“Mục đích của ngươi đã đạt được rồi, giữ lại Thiên Thánh giáo để làm gì?” Ánh mắt Tiêu Dịch có vài phần hùng hổ dọa người: “Người của giáo chúng tuyên truyền khắp nơi Thiên Thánh giáo là quốc giáo của triều đình ta, chỉ dựa vào việc này, giải tán Thiên Thánh giáo tuyệt đối không oan.”
Mộc Lý Đường hiếm khi lộ ra vẻ không hài lòng: “Hoàng thượng, ngài làm như vậy sẽ làm lạnh lòng đông đảo giáo chúng, sở dĩ bọn họ ra sức tương trợ, không chỉ vì mệnh lệnh của ta, mà còn là vì mưu đồ tương lại. Cứ giải tán như vậy, đến cuối cùng hai tay của bọn họ trống trơn không chiếm được thứ gì, ngài nghĩ bọn họ sẽ yên ổn tiếp nhận sao?”
“Vấn đề này trẫm đã sớm nghĩ tới rồi.” Tiêu Dịch thong dong nói nói: “Ngươi đem danh sách giáo chúng của Thiên Thánh trình lên, đặc biệt là đầu mục, lần này giáo đồ bỏ ra nhiều công sức, trẫm luận công ban thưởng.”
Sắc mặt Mộc Lý Đường càng khó coi hơn, dường như không duy trì được biểu cảm trên mặt.
Trông thấy hai bọn họ sắp xảy ra xích mích, sắc mặt của Ngải ma ma vô cùng lo lắng, nhất thời nóng lòng chen miệng nói: “Chủ tử, ngài không tin tưởng thân phận của hắn ta sao? Lão nô dùng tánh mạng bảo đảm, hắn là cữu phụ của ngài!”
“Cho dù là cữu phụ thì sao?” Tô Mị liếc mắt nhìn Ngải ma ma, không mềm không cứng nói nói: “Thấy Hoàng Thượng cũng phải quy phục, cũng phải ba bái chín lạy, quân mệnh không thể trái, ‘quốc cữu đại nhân’ còn muốn kháng chỉ không?”
“Đương nhiên không dám.” Mộc Lý Đường lúc này đã khôi phục lại bình tĩnh, sảng khoái cười vài tiếng, cúi đầu nói: “Thảo dân sẽ trở về chỉnh lý danh sách, hỏi xem bọn họ muốn làm quan hay là muốn tiền bạc đất đai. Hoàng thượng yên tâm, nhất định sẽ không làm cho ngài khó xử.”
Trong mắt Tiêu Dịch hiện lên một tia sáng, ngữ khí thay đổi, cười mỉm nói: “Việc này xong xuôi, trẫm cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ở lại trong kinh làm tước gia cũng tốt, trở về quê hương làm người phú quý nhàn rỗi cũng tốt, đều tùy ngươi.”