Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 129



Dung Chiêu phe phẩy quạt: "Cổ đông cũng có thể là khách hàng, tiền của cổ đông đương nhiên cũng có thể kiếm."
Dung Vĩ: "..." Gian thương, thật sự là gian thương.
Chẳng qua ông lại nói: "Hôm nay ta cuối cùng cũng biết vì sao con phải chia nhiều lợi nhuận như vậy cho tứ đại thân vương, Phúc Lộc Hiên quả thật cần bọn họ."
Phúc Lộc Hiên cần tứ đại thân vương bảo hộ, nếu chỉ có một mình Dung Chiêu, chỉ sợ Phúc Lộc Hiên rất khó làm tiếp.
Cái khác không nói, tất cả những người muốn chen ngang, gây chuyện, lãng phí thức ăn, không tuân thủ quy củ... đều phải cân nhắc xem mình rốt cuộc có dám đắc tội với tứ đại thân vương hay không.
Đây là xã hội phong kiến, là thế giới không có nhân quyền, còn có thể lấy mạng người.
Những người "nạp năm ngàn lượng" này, bọn họ tín nhiệm không phải Phúc Lộc Hiên mà là tín nhiệm Dung Chiêu và tứ đại thân vương.
Dù sao bắt đầu từ khi tứ đại thân vương đầu tư mười sáu vạn lượng, ba chữ "Phúc Lộc Hiên" đã hoàn toàn gắn liền với "Tứ đại thân vương".
Trong đại sảnh Phúc Lộc Hiên viết lịch sử hình thành, không đơn thuần là tuyên dương tứ đại thân vương mà còn tuyên dương mối quan hệ giữa tứ đại thân vương cùng Phúc Lộc Hiên và Dung Chiêu.
Vấn đề lớn nhất của mô hình "tiệc buffet" chính là thời gian hạn chế và không thể lãng phí, vấn đề lớn nhất của mô hình "hội viên" chính là lòng tin.
Mà có tứ đại thân vương trấn giữ, hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng.
Dung Chiêu cười cười, không nói lời nào.
Lấy đi bốn vạn lượng làm cho người ta đau lòng, lại gieo xuống một hy vọng, tứ đại thân vương sẽ kiên định bảo vệ Phúc Lộc Hiên.
Những người "nạp" năm ngàn lượng cũng sẽ không muốn tiền của bọn họ trôi theo dòng nước, hy vọng Phúc Lộc Hiên không biến mất trước khi bọn họ được trừ hết tiền.
Mà bây giờ chỉ là Phúc Lộc Hiên, chỉ là năm ngàn lượng.
Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu, ông vốn không coi trọng mọi việc mà đứa con gái bất hiếu này làm, hôm nay lại đột nhiên cảm thấy lời nói lúc trước của cô... tựa hồ thật sự có chút đạo lý. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy...
Nha đầu này sẽ làm được tới đâu?
Dung Chiêu tiêu sái lắc quạt: "Cha, đừng dùng ánh mắt tự hào thưởng thức như vậy nhìn con, con biết cha rất sùng bái con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-129.html.]
Tự hào? Thưởng thức? Sùng bái?
Dung Vĩ: "... Cút."
Ông hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Con hẳn là đã quên sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương con còn có phiền toái ở trên người, con phải đối mặt với ba vị hoàng tử như thế nào?"
Dung Chiêu càng thể hiện sự lợi hại của mình, ba vị hoàng tử lại càng lôi kéo cô.
Lôi kéo không được, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Dù sao Dung Chiêu không phải một mình, cô còn có tứ đại thân vương, một cỗ thế lực như vậy sao có thể để cô ở bên ngoài?
Mà An Khánh Vương phủ lại không đối phó với Trương thừa tướng, bởi vì phái trung lập không thu Dung Chiêu.
Phúc Lộc Hiên tuy rằng làm tốt, nhưng Dung Vĩ vẫn thấy tràn ngập nguy cơ, càng đừng nói là... một nữ tử như cô mỗi ngày đều rong ruổi bên ngoài, lúc nào cũng có thể bị bại lộ.
Nhưng Dung Chiêu chỉ phất quạt, tiêu sái xoay người: "Phụ thân đừng lo lắng cho hài nhỉ."
Dung Vĩ: "..."
Bất hiếu nữ này rốt cuộc có biết tình cảnh hiện tại của mình hay không?!
Cũng không thể lôi kéo ba vị hoàng tử kinh doanh chứ?
Hoàng tử không thiếu tiền!
Dung Vĩ suy nghĩ nửa ngày, thật sự là nghĩ mãi không ra Dung Chiêu rốt cuộc còn có thể làm cái gì, trong mắt ông mơ hồ mang theo lo lắng....
Phúc Lộc Hiên thật sự đã nổi tiếng.
"Ngươi có biết Phúc Lộc Hiên không?"
"Đương nhiên là biết, đêm qua ta cũng đến hiện trường, đáng tiếc không rút trúng phiếu giảm giá."
"Ha ha ha, ta rút trúng giảm 70%, sáu trăm đồng, suy nghĩ một chút bèn cắn răng đi vào." không?"
"Đáng giá, cực kỳ đáng giá. Làm gì có thổi phồng, rõ ràng là tốt hơn! Thần tiên thịnh yến tuyệt đối không hề khoa trương, Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên không đi một lần, cả đời này đều sống uổng phí."
Chương trước Chương tiếp
Loading...