Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 128



Bùi Quan Sơn: "..."
Trong vô số xe ngựa, vô số công tử thế gia trẻ tuổi đều trầm mặc trong tiếng khen ngợi "Dung Chiêu".
Dung thế tử quả nhiên là kẻ thù chung của công tử trẻ tuổi kinh thành...
Ngoài cửa Phúc Lộc Hiên.
Đại đa số khách nhân đều đã rời đi, Dung Chiêu tự mình tiễn khách đến cửa.
Lộc thân vương ở lại cuối cùng, hắn cũng cao hứng như ba vị thân vương khác, trên mặt đều mang theo vui mừng.
Uống không ít rượu, hắn nắm chặt ống tay áo Dung Chiêu hạ giọng nói: "Dung thế tử, Phúc Lộc Hiên cũng có một phần của ta, thẻ vàng gì đó có thể cho ta một cái không?"
Lộc thân vương là thân vương nghèo nhất, trước kia kiên trì lấy ra bốn vạn lượng, trong khoảng thời gian này quý phủ vẫn luôn giật gấu vá vai, hắn không chỉ không có rượu ngon uống mà ngay cả đồ ăn ngon cũng không có.
Cũng bởi vậy, hắn đánh chủ ý lên Phúc Lộc Hiên.
Hắn không cảm thấy Dung Chiêu sẽ cự tuyệt, dù sao Phúc Lộc Hiên cũng có một phần của hắn.
Thế nhưng Dung Chiêu bất đắc dĩ buông tay: "Chỉ sợ không được."
Lộc thân vương biến sắc, trong nháy mắt liền có chút không vui, nhưng nể tình Phúc Lộc Hiên, hắn cau mày hỏi: "Vì sao? Ngươi không phải là không muốn cho ta đó chứ?"
Dung Chiêu lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Lộc Vương thúc, không phải Dung Chiêu không muốn đưa cho Vương thúc, nếu đưa Lộc Vương thúc một thẻ, ba vị Vương thúc khác cũng phải mỗi người một thẻ, vậy ba vị hoàng tử thì sao? Hoàng tử phi thì sao? Trương thừa tướng thì sao?"
Sắc mặt Lộc thân vương nghiêm túc.
Quả thật, nếu hắn cầm thẻ vàng của Phúc Lộc Hiên, ba vị thân vương khác đều sẽ lấy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-128.html.]
Ba vị hoàng tử càng không tiện từ chối.
Dung Chiêu: "Ta biết Lộc vương thúc rất có chừng mực, nhưng nếu không cẩn thận ăn phải " Trưng thừa tướng, người nhà hắn cũng không ít, mỗi ngày cầm thẻ vàng mang theo mười người đến Phúc Lộc Hiên ăn cơm, vậy trực tiếp tổn thất sáu trăm lượng..."
Lộc thân vương: "II!"
Trương thừa tướng chỉ là một hộ, hai ca ca và đệ đệ của hắn người nhà còn nhiều hơn, nếu mỗi ngày đều đến, sợ là ngày nào cũng phải tổn thất mấy ngàn lượng!
Dung Chiêu: "Một tấm thẻ vàng chính là năm ngàn lượng, hơn nữa bọn họ còn chiếm chỗ ngày hôm đó, như thế Phúc Lộc Hiên sẽ kiếm ít đi mấy ngàn lượng, một tháng sẽ kiếm ít đi mấy vạn lượng, trong đó có mấy ngàn lượng của Lộc vương thúc, hôm nay vì tiết kiệm năm ngàn lượng lại phải trả giá mấy vạn lượng, chúng ta đừng vì cái lợi nhỏ mà chịu tổn thất lớn."
Cô kề sát Lộc thân vương nói: "Cho nên Lộc Vương thúc nói xem thẻ này có nên cho không?"
Lộc thân vương lập tức lắc đầu: "Không thể cho, tuyệt đối không thể cho!"
Hắn thậm chí vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Dung Chiêu: "Hiền chất, ai cũng không được tặng thẻ vàng miễn phí, thậm chí phải quản lý nghiêm ngặt thẻ vàng, không phải ai cũng có thể làm, nếu có người tạo áp lực cho ngươi thì để người nọ tới tìm bản vương, bản vương chống đỡ cho ngươi."
"Được." Dung Chiêu cười gật đầu: "Cho nên vương thúc nếu thật sự muốn thẻ vàng thì bỏ tiền mua đi, chẳng qua chỉ năm ngàn lượng mà thôi, tiền này là tồn tại trong sổ sách của vương thúc, về sau tùy thời có thể đến Phúc Lộc Hiên ăn cơm. Năm ngàn lượng cho đi sẽ lại có một ngàn lượng trở về hà bao của Vương thúc."
Thanh âm của cô đè thấp, tràn ngập hấp dẫn: "Cái khác không nói, hôm nay vương thúc thu nhiều tiền như vậy, sao lại phải tiếc năm ngàn lượng chứ?"
Khóe miệng Lộc thân vương điên cuồng giương lên.
Dung Chiêu: "Người trong nhà đương nhiên phải ủng hộ việc làm ăn của người trong nhà, vương thúc làm một thẻ vàng Phúc Lộc Hiên không?"
Lộc thân vương không chút do dự: "Làm!"
Hắn vội vàng nhấc chân: "Ngươi bây giờ chừa cho ta một ngọc bài, ta về nhà chuẩn bị tiền."
"Được." Dung Chiêu cười phất tay,"Ta chờ Vương thúc."
Chờ xe ngựa Lộc thân vương vội vàng rời đi, Dung Vĩ bên cạnh ánh mắt cổ quái: “Việc làm ăn của ta đều làm trên người kiểu đó sao"
Chương trước Chương tiếp
Loading...