Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 130



"Một trăm lẻ tám món ăn, nửa canh giờ, chỉ cần không lãng phí thì ăn uống thoải mái, chỉ có hai lượng bạc đúng là rất rẻ."
"Trên lầu đắt lắm."
"Phúc Lộc Hiên dù sao cũng phải kiếm tiền, nhưng lầu một cho chúng ta giá rẻ như thế, Dung thế tử vẫn là người tốt, cho nên ăn được là lời rồi."
"Sắp đến giờ Ty rồi, mau đến Phúc Lộc Hiên cướp bàn thôi."...
Hai lượng bạc đối với rất nhiều dân chúng mà nói là rất đắt, nhưng hơn một trăm món ăn, rất nhiều món ngon mỹ vị bọn họ chưa từng thấy qua, so với lầu hai và lầu ba, hai lượng bạc thật sự là rất rẻ.
"Các ngươi có ai hôm nay đặt được Phúc Lộc Hiên không?"
"Không có."
"Không có người nào hết sao?"
"Ai, ngày mai xếp hàng sớm vậy."...
"Ha ha ha, cuối cùng ta cũng đặt được Phúc Lộc Hiên rồi, ta đặt ba chỗ, nương tử, nàng mang theo hài tử và phụ thân đi đi."
"Tướng công, hay là chàng mang bọn họ đi đi."
"Cha mẹ đi với tổ phụ đi, hài nhi biết cha mẹ là vì tổ phụ mới đi Phúc Lộc Hiên, ngày thường cha mẹ đều rất tiết kiệm, không nỡ tiêu xài ngân lượng, hài nhỉ tuổi còn nhỏ, tương lai còn có rất nhiều thời gian có thể đi Phúc Lộc Hiên."...
"Ta nhất định phải tích góp đủ hai lượng bạc mang mẫu thân đi Phúc Lộc Hiên!"
"Ta năm nay kiếm được chút tiền, vốn định mua thêm vài thứ, nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn nên tiết kiệm một thời gian, đợi đến năm mới mang theo một nhà già trẻ cùng đi Phúc Lộc Hiên ăn một bữa."...
"Ngươi biết Phúc Lộc Hiên không?"
"Không biết."
"Cái gì?! Phúc Lộc Hiên cũng không biết, ngươi không theo kịp trào lưu rồi!"...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-130.html.]
A Sinh là nô bộc của Quách gia, Quách gia ở kinh thành không nổi danh, nhưng ở Giang Nam lại là danh thế gia, nhà bọn họ không chỉ có người làm quan trong triều mà còn rất am hiểu buôn bán, ở Giang Nam có gia nghiệp cực kỳ lớn. Bọn họ chủ yếu kinh doanh tơ lụa, có thể nói tơ lụa tốt nhất trong cả triều Đại Nhạn đều xuất phát từ nhà bọn họ.
Hôm nay chính là ngày Quách gia lên kinh đưa cống phẩm lên hoàng gia, người thừa kế Quách gia Quách Xuyên tự mình dẫn đội.
Bọn họ vừa mới tiến vào kinh thành, còn chưa đi tới phủ nhà mình đã nghe được người trên đường nhắc tới ba chữ "Phúc Lộc Hiên", người Quách gia hàng năm đều vào kinh, tửu lâu này cũng là lần đầu tiên nghe được.
Dường như mọi người trong kinh đều biết?
"Hỏi thăm một chút." Bên trong xe ngựa vang lên một giọng nói.
A Sinh lập tức giữ chặt một người bán hàng rong đi ngang qua, người bán hàng rong không kiên nhẫn, A Sinh trực tiếp mua tất cả hàng hóa trong gánh của hắn, lúc này mới hỏi: "Phúc Lộc Hiên là nơi nào?"
"Các ngươi ngay cả Phúc Lộc Hiên cũng không biết?" Người bán hàng rong kinh ngạc.
"Chúng ta hôm nay vừa mới vào kinh..."
"Thanh danh Phúc Lộc Hiên đều đã truyền đến ngoài kinh thành, xem ra các ngươi dọc đường đi cũng không nghe ngóng tin tức."
Người bán hàng rong lắc đầu, giải thích cho bọn họ,"Phúc Lộc Hiên là nơi tốt, có câu Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên, Thần Tiên Thịnh Yến..."
"Chỉ hai lượng bạc là có thể thưởng thức một trăm lẻ tám món ăn, bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, mặn ngọt cay chua, sống chín... Cái gì cần có đều có, hơn nữa đều là món ngon thượng hạng."
"Nghe nói những món nổi danh của Phúc Lộc Trang như thịt Đông Pha, thịt viên cua, thịt kho tàu vân vân, Phúc Lộc Hiên đều có, còn có đồ ngọt, các loại mì, thức ăn kèm, đồ ăn vặt nổi danh đêm qua làm cho người ta nhớ mãi không quên..."
"Một trăm lẻ tám món ăn mãi không hết, chỉ cần ngươi có thể ăn được, Phúc Lộc Hiên sẽ thoải mái bưng lên cho ngươi, mùi vị kia..."
"Ùng ục..." Bụng ai đó vang lên.
Người bán hàng rong theo bản năng nhìn về phía A Sinh, mặc dù A Sinh đang nuốt nước miếng nhưng lại ôm bụng phản bác: "Không phải ta!"
"Ùng ục..." Lại có một tiếng vang lên.
Hai người theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy trên xe ngựa đi xuống một vị công tử trẻ tuổi, tiếng kêu chính là từ trong bụng đối phương phát ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...