Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ
Chương 58: Vui sướng
Tục ngữ nói không sai, một lần lạ, hai lần quen. Bây giờ gặp người buôn ngựa, ta đã thành thạo việc kiểm tra răng và móng rồi, thậm chí còn có thể đoán đại khái số tuổi của chúng.
Khi ta nói với Tạ Ngọc Hành phán đoán của mình, y lại mỉm cười gật đầu. Không chỉ vậy, bọn ta còn đi mua lương khô, sau đó chính thức lên đường. Dọc đường đi, cứ hễ ta quay đầu lại, mười lần là hết tám lần thấy y đang nhìn ta.
Được người thương quan tâm như vậy, ta vừa sung sướng vừa có chút ngượng ngùng. Đến buổi tối nghỉ ngơi, ta gãi đầu, rút chân khỏi chậu nước, nhỏ giọng hỏi Tạ Ngọc Hành: “Ngày hôm đó, trông ta ngầu lắm đúng không?”
Tạ Ngọc Hành ngạc nhiên. Có vẻ như y không hiểu sao ta đột nhiên nói chuyện này.
Ta cũng sửng sốt theo, hoang mang hỏi y: “Ừm, không phải là vì hôm đó trông ta uy phong lẫm liệt nên ngươi mới thích ta hơn một chút sao?” Vậy nên mới không nhịn được cứ nhìn ta hoài.
Tạ Ngọc Hành nghe xong, từ khó hiểu chuyển thành dở khóc dở cười, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, cực kỳ ngầu, ta thích lắm.”
Đừng hòng qua loa lấy lệ! Ta giơ tay, ra vẻ hung dữ, xông lên thọc lét y. Tạ Ngọc Hành “Á” một tiếng, dễ dàng bị ta áp chế, sau đó bị ta đè ngã ra, vừa cười vừa né tránh.
“Không phải, không phải.” Xen lẫn với tiếng cười, âm giọng của y trở nên đứt quãng, “Không phải là đồng tình với ngươi đó sao? Sao lại tức giận?”
“Không có tức giận.” Ta nói, “Chỉ muốn chọt ngươi thôi. Không được nhúc nhích, để yên cho ta chọt.”
Tạ Ngọc Hành đương nhiên không phối hợp —— đúng hơn là ngoài miệng không phối hợp, nhưng y cũng không hoàn toàn vùng ra —— đáp: “Thế này quá đáng lắm, ta không muốn.”
Ta nói: “Ngươi thích ta, nên nghe lời ta chứ.”
Ánh mắt y thoáng lướt qua: “Ngươi cũng thích ta còn gì? Đã vậy cũng nên nghe theo ta.”
Ta chớp mắt, thầm nghĩ lời này cũng có lý. Vậy là thu hồi tay chân, ngồi thẳng lại, nghĩ một chút còn kéo Tạ Ngọc Hành cùng ngồi dậy, hỏi y: “Được thôi, ta nghe ngươi. Ngươi muốn ta làm gì?”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Ánh mắt y nhìn ta lại thay đổi, từ vui vẻ chuyển thành “Ngươi đúng là khó lường”.
Ta cố ý hỏi dồn: “Mau nói đi, ngươi không cho ta chọt ngươi nữa, vậy giờ làm gì? Dù sao cũng phải có chuyện gì khác muốn làm chứ, bằng không sao lại cản ta?”
Tạ Ngọc Hành bắt đầu nhìn sang hướng khác, giống như muốn nói lại thôi.
Đến lượt ta tủm tỉm cười nhìn y, còn bắt đầu đếm: “Không nói à? Ta đếm đến ba, không nói ta nghe thì phải nghe theo ta.”
Nói xong thật sự bắt đầu “Một”, “Hai”, nhưng không kịp đếm đến “Ba”, Tạ Ngọc Hành đã bất ngờ áp đến.
Y gần như là luống cuống, môi suýt thì va vào răng ta. May mà ta phản ứng kịp thời, đỡ lấy vai y, nhờ vậy mới tránh đả thương lẫn nhau. Ban đầu còn định cười y vì chuyện này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tạ Ngọc Hành, ta cảm thấy mình không còn ý định đó nữa, trong đầu chỉ có độc nhất một suy nghĩ: Chúng ta yêu nhau, thời gian lại chẳng còn nhiều, từng giây từng phút tiếp theo đều nên dành cho chuyện thân mật này.
Một khi đã vậy, thì cứ vậy đi.
Ở đây không có gương, ta không thể thấy được ánh mắt của mình, nhưng ta có thể đoán, lúc này chắc chắn là sáng đến kinh người. Bởi vậy nên Tạ Ngọc Hành mới không nhịn được mà nâng tay, che mắt ta lại.
Ta ngẩn ra, theo bản năng gọi: “Tạ Ngọc Hành?”
Thanh âm vừa dứt, qua khe hở ngón tay, ta thấy y nghiêng đầu, lộ ra một mảng lớn màu đỏ hồng ở vành tai, kéo xuống tận cổ.
Ta biết y rất đẹp, nhưng cảnh tượng trước mắt càng là không lời nào tả xiết. May mà nhờ trải nghiệm ở núi Bắc Linh, lúc mua lương khô, ta đã tiện tay mua một ít kim ngân để giải nhiệt, lúc đến quán trọ đã nhờ tiểu nhị pha uống, không thì lúc này chắc lại chảy máu cam nữa rồi.
“Được được được,” Ta cười nói, “Ta không nhìn ngươi, nhưng ngươi phải nhìn ta.”
Y không phản ứng. Ta vốn cho rằng mình là người rất kiên nhẫn, lúc này mới phát giác mình sai rồi. Tạ Ngọc Hành mới im lặng một giây, ta đã giục: “Có nghe không, Tạ Ngọc Hành? Ngươi nghe thì —— Á!”
Y cắn ta!
Ta lập tức đổi sắc, miệng nhếch lên, thì thầm một câu: “Được lắm, ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu!”
Sau đó cúi xuống cắn lại. Tạ Ngọc Hành có vẻ hối hận, vội vàng xin tha. Ta đắc ý dạt dào, không có ý định buông tha dễ dàng như vậy. Mãi đến khi cảm thấy y thật đáng thương, giọng nói cũng như sắp khóc đến nơi, ta mới tha cho.
Lúc này, mặt trăng đã lên cao. Đang là mùa hè, bọn ta đều mồ hôi nhễ nhại, cực kỳ khó chịu, vậy là quyết định chạy ra sân sau múc nước rửa ráy một phen, lúc này mới chịu ôm nhau mà ngủ.
À không, vẫn còn một đoạn nhạc đệm.
Nhắm mắt lại rồi, chừng mười phút sau, ta lại mở mắt ra.
“Tạ Ngọc Hành.” Ta gọi người đang nằm trong lòng mình, “Sao còn nhìn ta?”
Hô hấp của y rất vững vàng, mắt cũng nhắm lại, dường như không nghe ta nói chuyện.
Ta không dễ bị lừa thế đâu, dứt khoát hỏi thẳng: “Ngươi muốn tự nói, hay muốn ta dựng ngươi dậy rồi mới nói?”
Nghe vậy, gương mặt y khẽ động, rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra.
“Ta đang nghĩ…” Biểu cảm của y có chút phức tạp, “Không phải ngươi nói… ngươi chưa từng sao?”
Sao lại thành thạo như vậy?
Nửa câu sau y không nói ra, nhưng từ ánh mắt y, ta vẫn đọc ra được ý tứ này. Tức là, mười phút vừa rồi, y suy nghĩ chuyện gì cũng trở nên rõ ràng.
Mặt ta lập tức nóng lên, ngay cả lời nói ra cũng lắp bắp, vội vàng giải thích: “Đương nhiên! Ngươi không biết chứ, ở chỗ ta, dưới mười tám tuổi đều phải chăm chỉ học hành, không được yêu đương.” Tuy là cũng có người yêu sớm, nhưng không phải là ta, trường hợp ngoại lệ không cần đưa vào, “Sau khi vào đại học, có nhà vẫn muốn con mình tiếp tục chăm chỉ học tập. Tuy ba mẹ ta không cấm đoán, nhưng ta vẫn chưa gặp được ai phù hợp.”
Tạ Ngọc Hành nghe, chậm rì rì đáp: “Ừm.”
Ta cũng không biết y có tin không, chỉ có thể nói rõ ràng hơn: “Nhưng không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy. Ấy, không phải, tuy ta thường ăn thịt heo, nhưng chưa bao giờ thấy heo chạy.”
Cái gì thế này? Sao càng nói càng như tự đào hố chôn mình vậy.
Nhận ra chuyện này, ta không dùng tục ngữ thành ngữ gì nữa, nói thẳng vào trọng tâm vấn đề: “Tóm lại là, ta từng xem qua vài ‘tài liệu học tập’ rồi, nhưng khi đó không nghĩ mình có thể áp dụng. Vừa rồi ngươi cảm thấy ta làm tốt lắm à? Ha ha, vậy chắc là ta có thiên phú dị bẩm đó.”
Nói đến đây, ta lại có chút sung sướng. Dù sao đi nữa, có thể mang đến niềm vui cho người mình yêu đều là chuyện tốt.
Tạ Ngọc Hành có vẻ tin ta, vươn tay sờ má ta. Không phải là kiểu véo má chọc ghẹo như bình thường, mà là áp lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ta nín thở, để y tùy ý đụng chạm. Qua một lúc, y rướn đến hôn ta.
Ơ, sao mà ngây thơ quá vậy?
Tạ lại ngượng ngùng. Một mặt là vì sự dịu dàng của Tạ Ngọc Hành, mặt khác là vì phát giác ra, mình chỉ cần được chạm nhẹ một cái như vậy, nhịp tim đã tăng lên. Có lẽ là vì ta quá thích y, thích đến mức một cái hôn như chuồn chuồn lướt qua trán thôi cũng đủ khiến cả người ta nóng lên, đầu ngón ta như có lửa.
“Tạ Ngọc Hành.” Ta lại lần nữa nhỏ giọng gọi tên y, “Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành ——”
Sau một lúc lâu, y nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng, nói: “Ta ở đây, Thẩm Phù.”
……
……
Ta lại nhớ đến một việc: “Phải rồi, ta vẫn luôn muốn hỏi, ngươi ở Linh Tê Vệ là ‘Ngọc Hành’, cái này ta hiểu, vậy còn họ Tạ là ở đâu ra?”
Lúc ta hỏi ra câu này đã là ngày hôm sau, hai ta lại cưỡi ngựa lên đường. Đám người Thiên Tuyền vẫn chưa đuổi kịp, tuy ta không hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng cảm thấy không thể dùng toàn bộ thời gian còn lại của hai ta để sầu lo về vấn đề này, vậy nên tìm chuyện để nói.
Đây cũng là một chuyện khiến ta băn khoăn. Vốn dĩ ban đầu gọi đầy đủ tên của y là vì ta cảm thấy thuận miệng, nhưng sau đó được biết “Ngọc Hành” chỉ là một thân phận, trước y sau y không biết đã có bao nhiêu Ngọc Hành rồi, chỉ duy nhất “Tạ Ngọc Hành” là của ta. Nhưng trên đời này nhiều họ như vậy, tại sao y chọn họ Tạ? Không chừng bên trong có ẩn tình nào đó.
Y quả nhiên nâng cằm lên, nói: “Vốn là họ của ta.”
Ta: “… Ớ.”
Tay đang nắm dây cương khựng lại. Không ngờ đáp án đơn giản như vậy, ta không nhịn được cảm thán một tiếng, ngay sau đó hỏi: “Vậy, vậy… như chúng ta từng nói, tìm nơi nào hợp khẩu vị của ngươi nhất, hỏi thăm xem có nhà họ Tạ nào mất con mười mấy năm trước không, không chừng…”
Càng nói, thanh âm của ta càng nhỏ lại, sợ mình nói sai rồi, nhưng nhìn sang Tạ Ngọc Hành, thấy y còn bình thản hơn ta rất nhiều.
“Không cần thiết.” Người thương của ta nói, “Sắp chết rồi, cho dù có thể thật sự nhận thân thì cũng chỉ tăng thêm đau lòng thôi.”
Về lý thì đúng là vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy tiếc cho y. Đồng thời lại nghĩ, nói vậy chẳng phải ngay từ khi mới vừa quen biết nhau, y đã cho ta biết xuất thân thật sự của mình sao?
Thời điểm Tạ Ngọc Hành tin tưởng ta, yêu thích ta có lẽ còn sớm hơn ta nghĩ. Ta biết mình không nên vì vậy mà vui mừng, nhưng thật sự chuyện này làm ta rất hạnh phúc. Có điều không thể biểu hiện trắng trợn ra ngoài, ta đành moi móc cõi lòng, nghĩ xem có chuyện gì có thể giúp mình bình tĩnh lại không.
Đúng là có một chuyện.
“Tạ Ngọc Hành.” Ta gọi y, “Qua vài ngày nữa là ngươi phải dùng thuốc rồi đúng không?”
Lúc nói ra lời này, khóe môi đang cong lên của ta liền chùng xuống, tâm trạng đau buồn lại tràn ra. Vận mệnh thật bất công với Tạ Ngọc Hành. Cùng là trúng độc, nhưng ta là một kẻ chết đi sống lại, sống thêm một ngày là lời thêm một ngày. Tạ Ngọc Hành thì khác, ngoài thời thơ ấu ta chẳng biết gì, sau khi y bị bắt cóc bán cho Linh Tê Vệ, không có lấy một ngày được thật sự tự do. Đến bây giờ, y cũng phải đếm ngược từng ngày giống như ta.
Càng nghĩ ta lại càng đau lòng, nhưng đau thì đau, vẫn không quên nhắc nhở Tạ Ngọc Hành: “Chúng ta rời kinh cũng lâu rồi. Không phải ngươi nói mỗi một tháng đều phải dùng sao? Đừng quên nhé.”
Tạ Ngọc Hành nghe vậy, không gật đầu, mà lại lộ ra vẻ mặt do dự. Ta thu cảnh tượng này vào mắt, trong lòng trĩu xuống, một cảm giác bất an dâng lên.
“Nè,” Ta gọi y, “Làm sao vậy? Đừng làm ta sợ, có chuyện gì thì nói, có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mà.”
Cuối cùng y thở dài, nói: “Thẩm Phù, ta lại gạt ngươi một chuyện.”
Ta khô khốc đáp: “Gạt ta… Gạt thì gạt, ta cũng quen rồi. Ngươi uống thuốc đàng hoàng là được, đến lúc ta chết ngươi còn phải phụ trách chôn đó, ha ha.”
Tạ Ngọc Hành không gật đầu, không lắc đầu, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt bi thương.
Trong lòng ta chợt dâng lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Ta không nhịn được truy vấn, “Ngươi nói ngay cho ta, nhanh lên, Tạ Ngọc Hành!”
Y nói.
“Thuốc, đã rơi mất vào ngày ta vào ám ngục.”
“Thẩm Phù, ta đại khái chỉ còn bốn năm ngày…”
Ta không còn nghe rõ câu kết tiếp là gì.
Chỉ thấy môi y mấp máy, nhưng âm thanh phát ra hoàn toàn không thể truyền vào tai ta.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: HE là HE theo đúng nghĩa truyền thống, chi tiết sẽ được tiết lộ ở chương tiếp theo nên đừng lo lắng~
Khi ta nói với Tạ Ngọc Hành phán đoán của mình, y lại mỉm cười gật đầu. Không chỉ vậy, bọn ta còn đi mua lương khô, sau đó chính thức lên đường. Dọc đường đi, cứ hễ ta quay đầu lại, mười lần là hết tám lần thấy y đang nhìn ta.
Được người thương quan tâm như vậy, ta vừa sung sướng vừa có chút ngượng ngùng. Đến buổi tối nghỉ ngơi, ta gãi đầu, rút chân khỏi chậu nước, nhỏ giọng hỏi Tạ Ngọc Hành: “Ngày hôm đó, trông ta ngầu lắm đúng không?”
Tạ Ngọc Hành ngạc nhiên. Có vẻ như y không hiểu sao ta đột nhiên nói chuyện này.
Ta cũng sửng sốt theo, hoang mang hỏi y: “Ừm, không phải là vì hôm đó trông ta uy phong lẫm liệt nên ngươi mới thích ta hơn một chút sao?” Vậy nên mới không nhịn được cứ nhìn ta hoài.
Tạ Ngọc Hành nghe xong, từ khó hiểu chuyển thành dở khóc dở cười, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, cực kỳ ngầu, ta thích lắm.”
Đừng hòng qua loa lấy lệ! Ta giơ tay, ra vẻ hung dữ, xông lên thọc lét y. Tạ Ngọc Hành “Á” một tiếng, dễ dàng bị ta áp chế, sau đó bị ta đè ngã ra, vừa cười vừa né tránh.
“Không phải, không phải.” Xen lẫn với tiếng cười, âm giọng của y trở nên đứt quãng, “Không phải là đồng tình với ngươi đó sao? Sao lại tức giận?”
“Không có tức giận.” Ta nói, “Chỉ muốn chọt ngươi thôi. Không được nhúc nhích, để yên cho ta chọt.”
Tạ Ngọc Hành đương nhiên không phối hợp —— đúng hơn là ngoài miệng không phối hợp, nhưng y cũng không hoàn toàn vùng ra —— đáp: “Thế này quá đáng lắm, ta không muốn.”
Ta nói: “Ngươi thích ta, nên nghe lời ta chứ.”
Ánh mắt y thoáng lướt qua: “Ngươi cũng thích ta còn gì? Đã vậy cũng nên nghe theo ta.”
Ta chớp mắt, thầm nghĩ lời này cũng có lý. Vậy là thu hồi tay chân, ngồi thẳng lại, nghĩ một chút còn kéo Tạ Ngọc Hành cùng ngồi dậy, hỏi y: “Được thôi, ta nghe ngươi. Ngươi muốn ta làm gì?”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Ánh mắt y nhìn ta lại thay đổi, từ vui vẻ chuyển thành “Ngươi đúng là khó lường”.
Ta cố ý hỏi dồn: “Mau nói đi, ngươi không cho ta chọt ngươi nữa, vậy giờ làm gì? Dù sao cũng phải có chuyện gì khác muốn làm chứ, bằng không sao lại cản ta?”
Tạ Ngọc Hành bắt đầu nhìn sang hướng khác, giống như muốn nói lại thôi.
Đến lượt ta tủm tỉm cười nhìn y, còn bắt đầu đếm: “Không nói à? Ta đếm đến ba, không nói ta nghe thì phải nghe theo ta.”
Nói xong thật sự bắt đầu “Một”, “Hai”, nhưng không kịp đếm đến “Ba”, Tạ Ngọc Hành đã bất ngờ áp đến.
Y gần như là luống cuống, môi suýt thì va vào răng ta. May mà ta phản ứng kịp thời, đỡ lấy vai y, nhờ vậy mới tránh đả thương lẫn nhau. Ban đầu còn định cười y vì chuyện này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tạ Ngọc Hành, ta cảm thấy mình không còn ý định đó nữa, trong đầu chỉ có độc nhất một suy nghĩ: Chúng ta yêu nhau, thời gian lại chẳng còn nhiều, từng giây từng phút tiếp theo đều nên dành cho chuyện thân mật này.
Một khi đã vậy, thì cứ vậy đi.
Ở đây không có gương, ta không thể thấy được ánh mắt của mình, nhưng ta có thể đoán, lúc này chắc chắn là sáng đến kinh người. Bởi vậy nên Tạ Ngọc Hành mới không nhịn được mà nâng tay, che mắt ta lại.
Ta ngẩn ra, theo bản năng gọi: “Tạ Ngọc Hành?”
Thanh âm vừa dứt, qua khe hở ngón tay, ta thấy y nghiêng đầu, lộ ra một mảng lớn màu đỏ hồng ở vành tai, kéo xuống tận cổ.
Ta biết y rất đẹp, nhưng cảnh tượng trước mắt càng là không lời nào tả xiết. May mà nhờ trải nghiệm ở núi Bắc Linh, lúc mua lương khô, ta đã tiện tay mua một ít kim ngân để giải nhiệt, lúc đến quán trọ đã nhờ tiểu nhị pha uống, không thì lúc này chắc lại chảy máu cam nữa rồi.
“Được được được,” Ta cười nói, “Ta không nhìn ngươi, nhưng ngươi phải nhìn ta.”
Y không phản ứng. Ta vốn cho rằng mình là người rất kiên nhẫn, lúc này mới phát giác mình sai rồi. Tạ Ngọc Hành mới im lặng một giây, ta đã giục: “Có nghe không, Tạ Ngọc Hành? Ngươi nghe thì —— Á!”
Y cắn ta!
Ta lập tức đổi sắc, miệng nhếch lên, thì thầm một câu: “Được lắm, ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu!”
Sau đó cúi xuống cắn lại. Tạ Ngọc Hành có vẻ hối hận, vội vàng xin tha. Ta đắc ý dạt dào, không có ý định buông tha dễ dàng như vậy. Mãi đến khi cảm thấy y thật đáng thương, giọng nói cũng như sắp khóc đến nơi, ta mới tha cho.
Lúc này, mặt trăng đã lên cao. Đang là mùa hè, bọn ta đều mồ hôi nhễ nhại, cực kỳ khó chịu, vậy là quyết định chạy ra sân sau múc nước rửa ráy một phen, lúc này mới chịu ôm nhau mà ngủ.
À không, vẫn còn một đoạn nhạc đệm.
Nhắm mắt lại rồi, chừng mười phút sau, ta lại mở mắt ra.
“Tạ Ngọc Hành.” Ta gọi người đang nằm trong lòng mình, “Sao còn nhìn ta?”
Hô hấp của y rất vững vàng, mắt cũng nhắm lại, dường như không nghe ta nói chuyện.
Ta không dễ bị lừa thế đâu, dứt khoát hỏi thẳng: “Ngươi muốn tự nói, hay muốn ta dựng ngươi dậy rồi mới nói?”
Nghe vậy, gương mặt y khẽ động, rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra.
“Ta đang nghĩ…” Biểu cảm của y có chút phức tạp, “Không phải ngươi nói… ngươi chưa từng sao?”
Sao lại thành thạo như vậy?
Nửa câu sau y không nói ra, nhưng từ ánh mắt y, ta vẫn đọc ra được ý tứ này. Tức là, mười phút vừa rồi, y suy nghĩ chuyện gì cũng trở nên rõ ràng.
Mặt ta lập tức nóng lên, ngay cả lời nói ra cũng lắp bắp, vội vàng giải thích: “Đương nhiên! Ngươi không biết chứ, ở chỗ ta, dưới mười tám tuổi đều phải chăm chỉ học hành, không được yêu đương.” Tuy là cũng có người yêu sớm, nhưng không phải là ta, trường hợp ngoại lệ không cần đưa vào, “Sau khi vào đại học, có nhà vẫn muốn con mình tiếp tục chăm chỉ học tập. Tuy ba mẹ ta không cấm đoán, nhưng ta vẫn chưa gặp được ai phù hợp.”
Tạ Ngọc Hành nghe, chậm rì rì đáp: “Ừm.”
Ta cũng không biết y có tin không, chỉ có thể nói rõ ràng hơn: “Nhưng không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy. Ấy, không phải, tuy ta thường ăn thịt heo, nhưng chưa bao giờ thấy heo chạy.”
Cái gì thế này? Sao càng nói càng như tự đào hố chôn mình vậy.
Nhận ra chuyện này, ta không dùng tục ngữ thành ngữ gì nữa, nói thẳng vào trọng tâm vấn đề: “Tóm lại là, ta từng xem qua vài ‘tài liệu học tập’ rồi, nhưng khi đó không nghĩ mình có thể áp dụng. Vừa rồi ngươi cảm thấy ta làm tốt lắm à? Ha ha, vậy chắc là ta có thiên phú dị bẩm đó.”
Nói đến đây, ta lại có chút sung sướng. Dù sao đi nữa, có thể mang đến niềm vui cho người mình yêu đều là chuyện tốt.
Tạ Ngọc Hành có vẻ tin ta, vươn tay sờ má ta. Không phải là kiểu véo má chọc ghẹo như bình thường, mà là áp lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ta nín thở, để y tùy ý đụng chạm. Qua một lúc, y rướn đến hôn ta.
Ơ, sao mà ngây thơ quá vậy?
Tạ lại ngượng ngùng. Một mặt là vì sự dịu dàng của Tạ Ngọc Hành, mặt khác là vì phát giác ra, mình chỉ cần được chạm nhẹ một cái như vậy, nhịp tim đã tăng lên. Có lẽ là vì ta quá thích y, thích đến mức một cái hôn như chuồn chuồn lướt qua trán thôi cũng đủ khiến cả người ta nóng lên, đầu ngón ta như có lửa.
“Tạ Ngọc Hành.” Ta lại lần nữa nhỏ giọng gọi tên y, “Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành ——”
Sau một lúc lâu, y nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng, nói: “Ta ở đây, Thẩm Phù.”
……
……
Ta lại nhớ đến một việc: “Phải rồi, ta vẫn luôn muốn hỏi, ngươi ở Linh Tê Vệ là ‘Ngọc Hành’, cái này ta hiểu, vậy còn họ Tạ là ở đâu ra?”
Lúc ta hỏi ra câu này đã là ngày hôm sau, hai ta lại cưỡi ngựa lên đường. Đám người Thiên Tuyền vẫn chưa đuổi kịp, tuy ta không hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng cảm thấy không thể dùng toàn bộ thời gian còn lại của hai ta để sầu lo về vấn đề này, vậy nên tìm chuyện để nói.
Đây cũng là một chuyện khiến ta băn khoăn. Vốn dĩ ban đầu gọi đầy đủ tên của y là vì ta cảm thấy thuận miệng, nhưng sau đó được biết “Ngọc Hành” chỉ là một thân phận, trước y sau y không biết đã có bao nhiêu Ngọc Hành rồi, chỉ duy nhất “Tạ Ngọc Hành” là của ta. Nhưng trên đời này nhiều họ như vậy, tại sao y chọn họ Tạ? Không chừng bên trong có ẩn tình nào đó.
Y quả nhiên nâng cằm lên, nói: “Vốn là họ của ta.”
Ta: “… Ớ.”
Tay đang nắm dây cương khựng lại. Không ngờ đáp án đơn giản như vậy, ta không nhịn được cảm thán một tiếng, ngay sau đó hỏi: “Vậy, vậy… như chúng ta từng nói, tìm nơi nào hợp khẩu vị của ngươi nhất, hỏi thăm xem có nhà họ Tạ nào mất con mười mấy năm trước không, không chừng…”
Càng nói, thanh âm của ta càng nhỏ lại, sợ mình nói sai rồi, nhưng nhìn sang Tạ Ngọc Hành, thấy y còn bình thản hơn ta rất nhiều.
“Không cần thiết.” Người thương của ta nói, “Sắp chết rồi, cho dù có thể thật sự nhận thân thì cũng chỉ tăng thêm đau lòng thôi.”
Về lý thì đúng là vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy tiếc cho y. Đồng thời lại nghĩ, nói vậy chẳng phải ngay từ khi mới vừa quen biết nhau, y đã cho ta biết xuất thân thật sự của mình sao?
Thời điểm Tạ Ngọc Hành tin tưởng ta, yêu thích ta có lẽ còn sớm hơn ta nghĩ. Ta biết mình không nên vì vậy mà vui mừng, nhưng thật sự chuyện này làm ta rất hạnh phúc. Có điều không thể biểu hiện trắng trợn ra ngoài, ta đành moi móc cõi lòng, nghĩ xem có chuyện gì có thể giúp mình bình tĩnh lại không.
Đúng là có một chuyện.
“Tạ Ngọc Hành.” Ta gọi y, “Qua vài ngày nữa là ngươi phải dùng thuốc rồi đúng không?”
Lúc nói ra lời này, khóe môi đang cong lên của ta liền chùng xuống, tâm trạng đau buồn lại tràn ra. Vận mệnh thật bất công với Tạ Ngọc Hành. Cùng là trúng độc, nhưng ta là một kẻ chết đi sống lại, sống thêm một ngày là lời thêm một ngày. Tạ Ngọc Hành thì khác, ngoài thời thơ ấu ta chẳng biết gì, sau khi y bị bắt cóc bán cho Linh Tê Vệ, không có lấy một ngày được thật sự tự do. Đến bây giờ, y cũng phải đếm ngược từng ngày giống như ta.
Càng nghĩ ta lại càng đau lòng, nhưng đau thì đau, vẫn không quên nhắc nhở Tạ Ngọc Hành: “Chúng ta rời kinh cũng lâu rồi. Không phải ngươi nói mỗi một tháng đều phải dùng sao? Đừng quên nhé.”
Tạ Ngọc Hành nghe vậy, không gật đầu, mà lại lộ ra vẻ mặt do dự. Ta thu cảnh tượng này vào mắt, trong lòng trĩu xuống, một cảm giác bất an dâng lên.
“Nè,” Ta gọi y, “Làm sao vậy? Đừng làm ta sợ, có chuyện gì thì nói, có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mà.”
Cuối cùng y thở dài, nói: “Thẩm Phù, ta lại gạt ngươi một chuyện.”
Ta khô khốc đáp: “Gạt ta… Gạt thì gạt, ta cũng quen rồi. Ngươi uống thuốc đàng hoàng là được, đến lúc ta chết ngươi còn phải phụ trách chôn đó, ha ha.”
Tạ Ngọc Hành không gật đầu, không lắc đầu, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt bi thương.
Trong lòng ta chợt dâng lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Ta không nhịn được truy vấn, “Ngươi nói ngay cho ta, nhanh lên, Tạ Ngọc Hành!”
Y nói.
“Thuốc, đã rơi mất vào ngày ta vào ám ngục.”
“Thẩm Phù, ta đại khái chỉ còn bốn năm ngày…”
Ta không còn nghe rõ câu kết tiếp là gì.
Chỉ thấy môi y mấp máy, nhưng âm thanh phát ra hoàn toàn không thể truyền vào tai ta.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: HE là HE theo đúng nghĩa truyền thống, chi tiết sẽ được tiết lộ ở chương tiếp theo nên đừng lo lắng~