Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ
Chương 57: Thư tín
Chuyện sau đó cũng không khác mấy với những gì ta đã nói. Nhóm khách giang hồ có nghĩa khí của bọn họ, còn ta và Tạ Ngọc Hành chỉ muốn sống những ngày yên bình với nhau, vậy nên chỉ gửi lại một lá thư tại núi Bắc Linh, nói bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, muốn quy ẩn giang hồ, làm một đôi thần tiên quyến lữ…
Khi Tạ Ngọc Hành đặt bút xuống, nâng tờ giấy lên cho gió hong khô, ta ngồi ở một bên chống cằm nhìn y mỉm cười. Tạ Ngọc Hành ban đầu còn chú tâm đến chuyện hong khô mực, nhưng trước ánh nhìn rạng rỡ của ta, y rốt cuộc chuyển dời tâm tư: “Có gì vui lắm à?”
Vui sao? – Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy thật ra cũng không hẳn, nhưng lời này không thể nói thẳng với Tạ Ngọc Hành. Dù sao cũng chẳng còn bao lâu, nếu cứ chìm trong tâm trạng gió thảm mưa sầu thì thật lãng phí.
Vậy nên ta nửa đùa nửa thật: “Mới rồi ta nghĩ, ngươi làm gì cũng đẹp hết. Nếu là ở chỗ ta, không chừng ngươi đã là một minh tinh rồi.”
Tạ Ngọc Hành khó hiểu: “Minh tinh? Giống như Linh Tê Vệ à?”
Ta sửng sốt, sau đó bật cười: À đúng rồi, bất luận là “Ngọc Hành” y đây, hay Thiên Tuyền, Thiên Xu, đều là lấy Bắc Đẩu thất tinh làm tên gọi, chẳng trách Tạ Ngọc Hành hiểu nhầm.
Nhưng ý nghĩa của chữ này thì chẳng liên quan gì với danh hiệu kia. Vui vẻ xong, ta lắc đầu, giải thích với y: “Không, ở chỗ ta còn chẳng có hoàng đế, lấy đâu ra tổ chức tay sai? Ta nói đến một nghề nghiệp kiểu như diễn xuất, ca hát, rất được yêu thích. Nếu đi trên đường có người nhận ra, người ta sẽ chạy đến xin chữ ký của ngươi nữa.”
Tạ Ngọc Hành nghe vậy, ban đầu hơi nhíu mày, rồi từ từ đặt tờ giấy trong tay xuống, rõ ràng chẳng vui vẻ gì. Ta chớp mắt, chợt nhận ra: “A… Ở đây hình như gọi là ‘xướng ca’?” Không phải là một nghề nghiệp vẻ vang gì, “Nhưng ở chỗ ta thì khác, bọn họ rất được lòng công chúng, địa vị xã hội cũng không tệ đâu.”
Tạ Ngọc Hành nhìn ta, chậm rãi lắc đầu: “Ta quan tâm đến địa vị làm gì?”
Tuy y không nói hết ý, nhưng ta vẫn hiểu được. Từ nhỏ đã bị bán vào cung, toàn phải làm những công việc trong bóng tối, trong mắt Tạ Ngọc Hành, người làm nghề xướng ca có lẽ còn tự do hơn y.
Vậy nên ta càng thêm đau lòng, vắt hết lòng dạ ra tìm lời an ủi, nhưng Tạ Ngọc Hành đã nói trước: “Từ sáng sớm hôm nay ta đã thấy kỳ lạ, Thẩm Phù, có phải ngươi ——”
Y dừng lời, nhìn ta chằm chằm.
Dưới ánh mắt trong trẻo đó, ta không giấu được cái gì hết, chủ động đáp: “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi.”
Tạ Ngọc Hành nhắm mắt lại, lúc mở ra, bên trong đã tràn ngập sự đau lòng dành cho ta
“Sao không nói với ta?” Y hỏi, “Những gì mà Thẩm Phù trước kia làm không hề liên quan gì đến ngươi, có biết không?”
Ta cười. Nếu không lúc này bọn ta đang ngồi ở một sạp viết thư thuê ở thị trấn dưới chân núi Bắc Linh, xung quanh là dòng người qua lại tấp nập, chủ sạp còn thường xuyên chú ý đến bọn ta, có lẽ ta đã kéo Tạ Ngọc Hành vào lòng rồi.
“Biết chứ.” Ta khẳng định trước một câu như vậy, sau đó mới bổ sung, “Kỳ thật đến giờ vẫn chưa nhớ ra toàn bộ, nhưng mà, ừm, sau khi đến ám ngục tìm ngươi trở về, ta đã hôn mê một lúc đúng không? Khi đó đã nhớ lại một vài chuyện ở quê nhà, nhưng không nhiều lắm. Hơn nữa sắp có việc quan trọng phải làm, ta cũng không muốn ngươi phân tâm vì chuyện này, vậy nên không nói.”
“Sau đó, đêm ngủ ta lại nằm mơ, có thể nhớ thêm một ít chuyện. Hóa ra đúng là nhà ta mở tửu lầu.” Đúng hơn là mở một chuỗi nhà hàng, “Tiếc là rất nhiều nguyên liệu ở đây không có, bằng không ta có thể trổ tài làm thêm nhiều món cho ngươi thử.”
Khi nói những lời này, ngữ điệu của ta vẫn nhẹ nhàng, còn Tạ Ngọc Hành vẫn luôn nhìn ta không chớp mắt. Ta biết, y nhất định là còn lo lắng. Không trách y được, lúc ta vừa đến đây, nghe y kể về những chuyện tên “thiếu chủ ma giáo” Thẩm Phù từng làm, ngày nào cũng nôn thốc nôn tháo mấy bận.
“Không sao thật mà.” Ta lại nắm chặt tay y, cường điệu một chút, “Thay vì lo về chuyện đó, ngươi nên lo ta sẽ gặp ác mộng sau khi chứng kiến cảnh hành quyết đám người Thái Bình Môn đi thì hơn. Nói cho ngươi biết, ở chỗ ta, khi thi hành án tử sẽ không kéo phạm nhân ra thị chúng. Phương pháp cũng khác, chỉ cần một mũi tiêm là xong, âu cũng là vì sức khỏe tinh thần của người thừa hành, ừm, chính là đao phủ ở đây á.”
“Sức khỏe tinh thần?” Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu, dường như rất lạ lẫm với từ này.
Ta cũng nhận ra, có chút buồn rầu: “May mà chúng ta không định ở lại với các tiền bối. Bằng không, nghe ta nói mấy lời này, phỏng chừng không quá hai ngày, bọn họ đều sẽ nghĩ ta bị cô hồn dã quỷ gì đó nhập vào, lại tìm cách đánh đuổi đi quá.”
Tạ Ngọc Hành chớp mắt, tựa hồ đang tưởng tượng ra cảnh mà ta vừa diễn tả. Ta lại cảm thấy y có đôi mắt thật đẹp, vậy nên cố tình ra vẻ đáng thương, hòng khiến y nhìn ta nhiều thêm chút nữa. Chiêu này hiển nhiên hiệu quả, Tạ Ngọc Hành không chỉ nhìn ta, còn vươn ta xoa đầu ta. Ta để mặc cho y nghịch, còn lén lút lên kế hoạch: Nếu chỉ có một mình ta phải đi, ta nhất định sẽ không nói mấy chuyện vày với Tạ Ngọc Hành, ta tuyệt đối không muốn y nhớ ta quá nhiều. Nhưng mà, nếu cả hai ta đều phải đi…
Vậy nhất thiết phải giảm thiểu tiếc nuối mới được.
Ta âm thầm suy xét, một lúc sau mới phát giác Tạ Ngọc Hành đã dừng tay rồi. Cũng không phải là rút tay về, mà trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cằm ta.
Trong lòng ta gào thét ầm ĩ: Tạ Ngọc Hành, ngươi đỉnh thật đó, giữa thanh thiên bạch nhật mà còn biết giở trò chọc ghẹo trai nhà lành à? Thôi không sao, ta ở ngay đây, ngươi muốn làm gì cũng được hết…
Lúc này, chợt nghe y hít vào một hơi, nói: “Thẩm Phù, ngươi chảy máu rồi.”
Ta “Ơ” một tiếng, cuối cùng đã biết tại sao trên môi và cằm mình lại ngưa ngứa. Hóa ra ta chảy máu mũi.
Ta: “…”
Thẩm Tiểu Phù!
Vừa luống cuống tay chân nhận lấy cục giấy viết thư mà Tạ Ngọc Hành đã vo tròn cho, nhét nó vào mũi mình, ta vừa tự thầm mắng nhiếc bản thân.
Kém cỏi quá mà! Trước mặt Tạ Ngọc Hành, có thể mạnh mẽ uy phong hơn một chút không vậy?
“Trời nóng quá phải không?” Tạ Ngọc Hành mua nước từ quán trà bên cạnh, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau cằm cho ta, sau đó còn áp bàn tay lên trán ta, tay áo mang theo hương thơm thoang thoảng.
Ta lại lần nữa thần hồn điên đảo, một lúc sau mới sực tỉnh, nói: “Loại thuốc ngươi dùng gần đây dường như có hiệu quả hơn trước. Tính ra đã nửa tháng rồi, mùi hoa kia vẫn chưa quay lại.”
Hương thơm lần này rất khác, thanh nhã hơn nhiều, nếu không phải ta dán sát vào tay áo thì đã không thể nhận ra. Ta không biết nên gọi khí tức này là gì, chỉ cảm thấy ngửi rất dễ chịu, giống như trèo lên đỉnh núi, ở giữa đồng cỏ bát ngát dưới ánh mặt trời, cả người đều cảm thấy an toàn thư thái, cảm giác giống như mỗi lần nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của Tạ Ngọc Hành vậy.
Đây có lẽ là khí vị của riêng y rồi, ta thầm nghĩ. Vừa nghĩ xong, bên má đã bị Tạ Ngọc Hành véo một cái.
Ta cố ý “Ui da” một tiếng, muốn ăn vạ y. Nhưng lúc này y lại không buồn nuông chiều ta, gần như là buông khăn buông chén nước xuống, nói: “Xem ra ngươi khỏe mạnh lại rồi. Không nên chậm trễ hơn nữa, chúng ta lên núi gửi tin.”
Câu sau đã đánh vỡ hoàn toàn ý định làm nũng của ta. Ta đành: “Ừa.”
Việc gửi lại phong thư cho đệ tử canh cửa của Bắc Linh Kiếm Phái hoàn toàn suôn sẻ. Tính tới tính lui, bọn ta chỉ mất nửa ngày là làm xong việc cần làm, đến khi xuống núi, nhóm nhân sĩ giang hồ còn chưa từ kinh thành ra đây.
Ta hoàn toàn thoải mái, hỏi Tạ Ngọc Hành tiếp theo có chỗ nào muốn đi không. Tạ Ngọc Hành không biết suy nghĩ cái gì, thất thần một lúc mới đáp lại: “Đâu cũng được.”
Ta: “Nè, có biết câu trả lời này vô trách nhiệm lắm không?”
“…?” Tạ Ngọc Hành ngơ ngác nhìn ta.
Thấy y như vậy, ta không nhịn được muốn chọc ghẹo thêm, bèn nói: “Ở chỗ ta, lúc này ngươi nên đáp ‘Ta không phải là Nè, ta là Tạ Ngọc Hành’.”
Khóe miệng Tạ Ngọc Hành khẽ giật. Ta tưởng y lại muốn gõ đầu ta, còn chuẩn bị sẵn sàng tránh né. Nhưng rốt cuộc, y chỉ đến gần, nói: “Thế giới của ngươi nhất định là rất nhẹ nhàng.” Dừng một chút mới nói tiếp, “Kể thêm cho ta nghe đi.”
Ta hơi ngạc nhiên: “Được, ngươi muốn nghe chuyện gì?”
Tạ Ngọc Hành: “Không biết nữa. Cứ theo ý ngươi.”
Lại là một câu trả lời mơ hồ, chẳng khác gì cái câu “Đâu cũng được” kia, khiến người ta không biết đường mà lần. Nhưng may mà ta thi đại học cách đây không lâu, tuy học khối tự nhiên, nhưng đã qua một kỳ sát hạch văn hóa, vậy nên vẫn có thể thuận miệng kể về năm ngàn năm lịch sử của quê hương mình.
Ta thầm tính toán: “Được rồi, vậy kể từ triều đại đầu tiên đi.” Thật ra ta có thể chỉ kể về thế giới hiện đại, nhưng cảm thấy như vậy thì không có trật tự lắm, “Nhưng mà trước đó, chúng ta rút thăm cái đã.”
Tạ Ngọc Hành: “Rút thăm? Là sao?”
Tất nhiên không phải y không biết rút thăm là gì, chỉ là không biết sao ta lại đột nhiên đề cập đến việc này. Nhìn vẻ mặt hoang mang của y, ta nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cũng bắt chước hành động Tạ Ngọc Hành thường làm với ta, véo má y một cái.
Trong những chuyện nhỏ nhặt thế này, Tạ Ngọc Hành luôn rất chiều ta. Khi ta đổi tay, y thậm chí sẽ hơi nghiêng sang, tùy ý ta đùa nghịch. Ta càng xoa càng thích, thậm chí còn muốn kéo cả người y vào lòng mà xoa. May mà lý trí vẫn còn đó, nhớ trước mặt vẫn còn chuyện nên làm, ta nói: “Đương nhiên là để quyết định xem tiếp theo chúng ta đi đâu.”
Trong một tuần trà, ta đã chuẩn bị xong bốn mẩu giấy nhỏ, đặt trong lòng bàn tay mình cho Tạ Ngọc Hành chọn. Y phối hợp nhặt lấy một cái. Ta nhìn qua, cười: “Được rồi, chúng ta đi về phía nam.”
Mùa này đi lên phương bắc cũng được, nhưng qua thêm ít lâu, tiết trời càng lúc càng lạnh. Đi về phía nam thì không phải lo lắng chuyện này, nếu may mắn còn có thể thưởng thức phong cảnh Giang Nam.
Ta vô cùng hào hứng nói ra suy nghĩ này với Tạ Ngọc Hành. Y im lặng nghe, nghe xong mỉm được: “Nghe hay đấy. Được rồi, chúng ta đi mua ngựa.”
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Giang Giang [là tác giả ó] bấm ngón tay tính toán, chương tiếp theo rất hợp cho hai bạn nhỏ gia tăng tình cảm XD
Khi Tạ Ngọc Hành đặt bút xuống, nâng tờ giấy lên cho gió hong khô, ta ngồi ở một bên chống cằm nhìn y mỉm cười. Tạ Ngọc Hành ban đầu còn chú tâm đến chuyện hong khô mực, nhưng trước ánh nhìn rạng rỡ của ta, y rốt cuộc chuyển dời tâm tư: “Có gì vui lắm à?”
Vui sao? – Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy thật ra cũng không hẳn, nhưng lời này không thể nói thẳng với Tạ Ngọc Hành. Dù sao cũng chẳng còn bao lâu, nếu cứ chìm trong tâm trạng gió thảm mưa sầu thì thật lãng phí.
Vậy nên ta nửa đùa nửa thật: “Mới rồi ta nghĩ, ngươi làm gì cũng đẹp hết. Nếu là ở chỗ ta, không chừng ngươi đã là một minh tinh rồi.”
Tạ Ngọc Hành khó hiểu: “Minh tinh? Giống như Linh Tê Vệ à?”
Ta sửng sốt, sau đó bật cười: À đúng rồi, bất luận là “Ngọc Hành” y đây, hay Thiên Tuyền, Thiên Xu, đều là lấy Bắc Đẩu thất tinh làm tên gọi, chẳng trách Tạ Ngọc Hành hiểu nhầm.
Nhưng ý nghĩa của chữ này thì chẳng liên quan gì với danh hiệu kia. Vui vẻ xong, ta lắc đầu, giải thích với y: “Không, ở chỗ ta còn chẳng có hoàng đế, lấy đâu ra tổ chức tay sai? Ta nói đến một nghề nghiệp kiểu như diễn xuất, ca hát, rất được yêu thích. Nếu đi trên đường có người nhận ra, người ta sẽ chạy đến xin chữ ký của ngươi nữa.”
Tạ Ngọc Hành nghe vậy, ban đầu hơi nhíu mày, rồi từ từ đặt tờ giấy trong tay xuống, rõ ràng chẳng vui vẻ gì. Ta chớp mắt, chợt nhận ra: “A… Ở đây hình như gọi là ‘xướng ca’?” Không phải là một nghề nghiệp vẻ vang gì, “Nhưng ở chỗ ta thì khác, bọn họ rất được lòng công chúng, địa vị xã hội cũng không tệ đâu.”
Tạ Ngọc Hành nhìn ta, chậm rãi lắc đầu: “Ta quan tâm đến địa vị làm gì?”
Tuy y không nói hết ý, nhưng ta vẫn hiểu được. Từ nhỏ đã bị bán vào cung, toàn phải làm những công việc trong bóng tối, trong mắt Tạ Ngọc Hành, người làm nghề xướng ca có lẽ còn tự do hơn y.
Vậy nên ta càng thêm đau lòng, vắt hết lòng dạ ra tìm lời an ủi, nhưng Tạ Ngọc Hành đã nói trước: “Từ sáng sớm hôm nay ta đã thấy kỳ lạ, Thẩm Phù, có phải ngươi ——”
Y dừng lời, nhìn ta chằm chằm.
Dưới ánh mắt trong trẻo đó, ta không giấu được cái gì hết, chủ động đáp: “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi.”
Tạ Ngọc Hành nhắm mắt lại, lúc mở ra, bên trong đã tràn ngập sự đau lòng dành cho ta
“Sao không nói với ta?” Y hỏi, “Những gì mà Thẩm Phù trước kia làm không hề liên quan gì đến ngươi, có biết không?”
Ta cười. Nếu không lúc này bọn ta đang ngồi ở một sạp viết thư thuê ở thị trấn dưới chân núi Bắc Linh, xung quanh là dòng người qua lại tấp nập, chủ sạp còn thường xuyên chú ý đến bọn ta, có lẽ ta đã kéo Tạ Ngọc Hành vào lòng rồi.
“Biết chứ.” Ta khẳng định trước một câu như vậy, sau đó mới bổ sung, “Kỳ thật đến giờ vẫn chưa nhớ ra toàn bộ, nhưng mà, ừm, sau khi đến ám ngục tìm ngươi trở về, ta đã hôn mê một lúc đúng không? Khi đó đã nhớ lại một vài chuyện ở quê nhà, nhưng không nhiều lắm. Hơn nữa sắp có việc quan trọng phải làm, ta cũng không muốn ngươi phân tâm vì chuyện này, vậy nên không nói.”
“Sau đó, đêm ngủ ta lại nằm mơ, có thể nhớ thêm một ít chuyện. Hóa ra đúng là nhà ta mở tửu lầu.” Đúng hơn là mở một chuỗi nhà hàng, “Tiếc là rất nhiều nguyên liệu ở đây không có, bằng không ta có thể trổ tài làm thêm nhiều món cho ngươi thử.”
Khi nói những lời này, ngữ điệu của ta vẫn nhẹ nhàng, còn Tạ Ngọc Hành vẫn luôn nhìn ta không chớp mắt. Ta biết, y nhất định là còn lo lắng. Không trách y được, lúc ta vừa đến đây, nghe y kể về những chuyện tên “thiếu chủ ma giáo” Thẩm Phù từng làm, ngày nào cũng nôn thốc nôn tháo mấy bận.
“Không sao thật mà.” Ta lại nắm chặt tay y, cường điệu một chút, “Thay vì lo về chuyện đó, ngươi nên lo ta sẽ gặp ác mộng sau khi chứng kiến cảnh hành quyết đám người Thái Bình Môn đi thì hơn. Nói cho ngươi biết, ở chỗ ta, khi thi hành án tử sẽ không kéo phạm nhân ra thị chúng. Phương pháp cũng khác, chỉ cần một mũi tiêm là xong, âu cũng là vì sức khỏe tinh thần của người thừa hành, ừm, chính là đao phủ ở đây á.”
“Sức khỏe tinh thần?” Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu, dường như rất lạ lẫm với từ này.
Ta cũng nhận ra, có chút buồn rầu: “May mà chúng ta không định ở lại với các tiền bối. Bằng không, nghe ta nói mấy lời này, phỏng chừng không quá hai ngày, bọn họ đều sẽ nghĩ ta bị cô hồn dã quỷ gì đó nhập vào, lại tìm cách đánh đuổi đi quá.”
Tạ Ngọc Hành chớp mắt, tựa hồ đang tưởng tượng ra cảnh mà ta vừa diễn tả. Ta lại cảm thấy y có đôi mắt thật đẹp, vậy nên cố tình ra vẻ đáng thương, hòng khiến y nhìn ta nhiều thêm chút nữa. Chiêu này hiển nhiên hiệu quả, Tạ Ngọc Hành không chỉ nhìn ta, còn vươn ta xoa đầu ta. Ta để mặc cho y nghịch, còn lén lút lên kế hoạch: Nếu chỉ có một mình ta phải đi, ta nhất định sẽ không nói mấy chuyện vày với Tạ Ngọc Hành, ta tuyệt đối không muốn y nhớ ta quá nhiều. Nhưng mà, nếu cả hai ta đều phải đi…
Vậy nhất thiết phải giảm thiểu tiếc nuối mới được.
Ta âm thầm suy xét, một lúc sau mới phát giác Tạ Ngọc Hành đã dừng tay rồi. Cũng không phải là rút tay về, mà trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cằm ta.
Trong lòng ta gào thét ầm ĩ: Tạ Ngọc Hành, ngươi đỉnh thật đó, giữa thanh thiên bạch nhật mà còn biết giở trò chọc ghẹo trai nhà lành à? Thôi không sao, ta ở ngay đây, ngươi muốn làm gì cũng được hết…
Lúc này, chợt nghe y hít vào một hơi, nói: “Thẩm Phù, ngươi chảy máu rồi.”
Ta “Ơ” một tiếng, cuối cùng đã biết tại sao trên môi và cằm mình lại ngưa ngứa. Hóa ra ta chảy máu mũi.
Ta: “…”
Thẩm Tiểu Phù!
Vừa luống cuống tay chân nhận lấy cục giấy viết thư mà Tạ Ngọc Hành đã vo tròn cho, nhét nó vào mũi mình, ta vừa tự thầm mắng nhiếc bản thân.
Kém cỏi quá mà! Trước mặt Tạ Ngọc Hành, có thể mạnh mẽ uy phong hơn một chút không vậy?
“Trời nóng quá phải không?” Tạ Ngọc Hành mua nước từ quán trà bên cạnh, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau cằm cho ta, sau đó còn áp bàn tay lên trán ta, tay áo mang theo hương thơm thoang thoảng.
Ta lại lần nữa thần hồn điên đảo, một lúc sau mới sực tỉnh, nói: “Loại thuốc ngươi dùng gần đây dường như có hiệu quả hơn trước. Tính ra đã nửa tháng rồi, mùi hoa kia vẫn chưa quay lại.”
Hương thơm lần này rất khác, thanh nhã hơn nhiều, nếu không phải ta dán sát vào tay áo thì đã không thể nhận ra. Ta không biết nên gọi khí tức này là gì, chỉ cảm thấy ngửi rất dễ chịu, giống như trèo lên đỉnh núi, ở giữa đồng cỏ bát ngát dưới ánh mặt trời, cả người đều cảm thấy an toàn thư thái, cảm giác giống như mỗi lần nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của Tạ Ngọc Hành vậy.
Đây có lẽ là khí vị của riêng y rồi, ta thầm nghĩ. Vừa nghĩ xong, bên má đã bị Tạ Ngọc Hành véo một cái.
Ta cố ý “Ui da” một tiếng, muốn ăn vạ y. Nhưng lúc này y lại không buồn nuông chiều ta, gần như là buông khăn buông chén nước xuống, nói: “Xem ra ngươi khỏe mạnh lại rồi. Không nên chậm trễ hơn nữa, chúng ta lên núi gửi tin.”
Câu sau đã đánh vỡ hoàn toàn ý định làm nũng của ta. Ta đành: “Ừa.”
Việc gửi lại phong thư cho đệ tử canh cửa của Bắc Linh Kiếm Phái hoàn toàn suôn sẻ. Tính tới tính lui, bọn ta chỉ mất nửa ngày là làm xong việc cần làm, đến khi xuống núi, nhóm nhân sĩ giang hồ còn chưa từ kinh thành ra đây.
Ta hoàn toàn thoải mái, hỏi Tạ Ngọc Hành tiếp theo có chỗ nào muốn đi không. Tạ Ngọc Hành không biết suy nghĩ cái gì, thất thần một lúc mới đáp lại: “Đâu cũng được.”
Ta: “Nè, có biết câu trả lời này vô trách nhiệm lắm không?”
“…?” Tạ Ngọc Hành ngơ ngác nhìn ta.
Thấy y như vậy, ta không nhịn được muốn chọc ghẹo thêm, bèn nói: “Ở chỗ ta, lúc này ngươi nên đáp ‘Ta không phải là Nè, ta là Tạ Ngọc Hành’.”
Khóe miệng Tạ Ngọc Hành khẽ giật. Ta tưởng y lại muốn gõ đầu ta, còn chuẩn bị sẵn sàng tránh né. Nhưng rốt cuộc, y chỉ đến gần, nói: “Thế giới của ngươi nhất định là rất nhẹ nhàng.” Dừng một chút mới nói tiếp, “Kể thêm cho ta nghe đi.”
Ta hơi ngạc nhiên: “Được, ngươi muốn nghe chuyện gì?”
Tạ Ngọc Hành: “Không biết nữa. Cứ theo ý ngươi.”
Lại là một câu trả lời mơ hồ, chẳng khác gì cái câu “Đâu cũng được” kia, khiến người ta không biết đường mà lần. Nhưng may mà ta thi đại học cách đây không lâu, tuy học khối tự nhiên, nhưng đã qua một kỳ sát hạch văn hóa, vậy nên vẫn có thể thuận miệng kể về năm ngàn năm lịch sử của quê hương mình.
Ta thầm tính toán: “Được rồi, vậy kể từ triều đại đầu tiên đi.” Thật ra ta có thể chỉ kể về thế giới hiện đại, nhưng cảm thấy như vậy thì không có trật tự lắm, “Nhưng mà trước đó, chúng ta rút thăm cái đã.”
Tạ Ngọc Hành: “Rút thăm? Là sao?”
Tất nhiên không phải y không biết rút thăm là gì, chỉ là không biết sao ta lại đột nhiên đề cập đến việc này. Nhìn vẻ mặt hoang mang của y, ta nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cũng bắt chước hành động Tạ Ngọc Hành thường làm với ta, véo má y một cái.
Trong những chuyện nhỏ nhặt thế này, Tạ Ngọc Hành luôn rất chiều ta. Khi ta đổi tay, y thậm chí sẽ hơi nghiêng sang, tùy ý ta đùa nghịch. Ta càng xoa càng thích, thậm chí còn muốn kéo cả người y vào lòng mà xoa. May mà lý trí vẫn còn đó, nhớ trước mặt vẫn còn chuyện nên làm, ta nói: “Đương nhiên là để quyết định xem tiếp theo chúng ta đi đâu.”
Trong một tuần trà, ta đã chuẩn bị xong bốn mẩu giấy nhỏ, đặt trong lòng bàn tay mình cho Tạ Ngọc Hành chọn. Y phối hợp nhặt lấy một cái. Ta nhìn qua, cười: “Được rồi, chúng ta đi về phía nam.”
Mùa này đi lên phương bắc cũng được, nhưng qua thêm ít lâu, tiết trời càng lúc càng lạnh. Đi về phía nam thì không phải lo lắng chuyện này, nếu may mắn còn có thể thưởng thức phong cảnh Giang Nam.
Ta vô cùng hào hứng nói ra suy nghĩ này với Tạ Ngọc Hành. Y im lặng nghe, nghe xong mỉm được: “Nghe hay đấy. Được rồi, chúng ta đi mua ngựa.”
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Giang Giang [là tác giả ó] bấm ngón tay tính toán, chương tiếp theo rất hợp cho hai bạn nhỏ gia tăng tình cảm XD