Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ
Chương 59: Thời khắc cuối cùng
Đến khi ta lấy lại tinh thần, Tạ Ngọc Hành đã chuyển sang ngựa của ta, ôm ta từ sau lưng. Y cứ thì thầm mãi chuyện gì đó, vào tai ta đều biến thành tiếng ong ong. Không biết qua bao lâu, ta mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Tạ Ngọc Hành,” Ta nghiêng đầu nhìn y, miệng gọi tên y, “Chuyện này không buồn cười, ngươi… đừng đùa như vậy.”
Khi nói ra những lời này, giọng ta khô khốc, trước mắt cũng nhòe đi. Có một thoáng, ta thậm chí đã nghĩ: Tạ Ngọc Hành, đồ xấu xa. Y suốt ngày chỉ biết bắt nạt ta, ta không thèm quan tâm đến y nữa.
Nhưng ta biết mình không làm được. Chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi, ta đã cảm thấy không thở nổi, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi lã chã.
Từ khi đến thế giới này, hình như cứ vài ba hôm là ta lại phải khóc một lần, lần nào cũng là vì Tạ Ngọc Hành.
Nhưng mà —— ngay khi y hôn ta, ta lại nghĩ —— chuyện này chẳng lẽ có thể trách y sao? Đâu phải y muốn làm rơi mất thuốc, đâu phải y tình nguyện trúng độc, đâu phải lúc nhỏ y ước ao được Linh Tê Vệ biến thành hung khí của triều đình, cũng đâu phải y…
Ta cũng ôm y, cũng hôn đáp lại.
Cái tư thế này thật sự rất bất tiện, ta mặc kệ, nhưng Tạ Ngọc Hành lại để tâm. Y một tay nhẹ nhàng giữ eo ta, một tay vỗ lưng ta, nụ hôn đứt quãng, những khoảng trống giữa nụ hôn đều được y dùng để gọi tên ta.
“Thẩm Phù,” Y nói, “Được rồi, đừng đau lòng… Ta có rất nhiều chuyện muốn dặn dò ngươi, trước đây không biết mở lời thế nào, bây giờ có thể nói rồi.”
Ta chớp chớp, muốn kiềm lại nước mắt. Việc này chẳng dễ dàng gì, nhưng ta vẫn làm được, vì ta nghĩ: Tạ Ngọc Hành thật sự quá khổ, rõ ràng y mới là người khổ sở nhất, vậy mà y vẫn đang an ủi ta.
Thẩm Phù, ngươi đúng là một tên bạn trai tệ hại. Nếu Tạ Ngọc Hành chỉ còn lại bốn năm ngày, lẽ ra ngươi phải khiến cho y vui vẻ thoải mái trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
“Ngươi… Ngươi nói đi.” Ta vừa dụi mắt vừa nói
Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn ta, lẩm bẩm: “Cứ như chó con vậy.” Rồi lại hôn lên nước mắt của ta.
Ta bị y làm cho mềm lòng, đau âm ỉ, lại muốn khóc. Hết cách, ta chỉ có thể cố gắng hồi tưởng những lần mình gục ngã trong tiết toán cao cấp để đè nén lại nỗi buồn, nói: “Ta thật sự không sao, ngươi cứ nói đi.”
Tạ Ngọc Hành lui lại một chút, nhìn ta thật kỹ lưỡng. Sau một hồi lâu, y mới cười nói: “Sau khi ta đi rồi, ngươi lập cho ta một tấm bia, chỉ cần viết ‘Con trai nhà họ Tạ’. Ta không muốn đến địa phủ rồi vẫn ôm cái danh hiệu này.”
Ta đáp: “Được.” Tuy bản năng mách bảo rằng trên đời này không có địa phủ, nhưng Tạ Ngọc Hành nói cái gì cũng đúng. Hơn nữa, ta xuyên không được, biết đâu ở đây có địa phủ thật không chừng.
Tạ Ngọc Hành lại nói: “Ngươi còn mấy tháng nữa, có lẽ cũng không có tâm trạng đi ngắm cảnh, chi bằng giúp ta thực hiện một tâm nguyện chưa hoàn thành.”
Ta vội vàng gật đầu: “Được, ngươi cứ nói.”
Tạ Ngọc Hành: “Trước nay ta từng đi rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ có tâm tư ngắm nhìn trăm núi ngàn sông. Ngươi cắt một đoạn tóc của ta mang theo, thấy danh lam thắng cảnh gì thì chôn một ít, rải một ít, xem như ta đã đi qua.”
Ta hiểu ý, nói: “Ngươi lo ta sẽ lập tức chạy theo ngươi đúng không?”
Thấy y cứng họng, ta nói tiếp: “Ta đồng ý với ngươi, tuyệt đối sẽ không lãng phí những ngày còn lại. Khó khăn lắm mới có cơ duyên này, ta phải sống thật tốt. Nếu gặp người cô đơn yếu thế, ta sẽ ra tay giúp đỡ, gặp chuyện bất bình sẽ hành hiệp trượng nghĩa. Sau này Diêm Vương tính công đức, không biết có gộp chung ta với tên thiếu chủ kia không. Lỡ đâu gộp chung thật, ít ra ta có thể bù trừ lại một chút.”
Tạ Ngọc Hành cười: “Ngươi suy xét chu đáo như vậy, ta an tâm rồi.”
Ta buồn bã nghĩ: Ngươi an tâm cái gì… Sao ngươi còn cười được!
Nhưng – ta lại nghĩ – chỉ còn một chút thời gian ngắn ngủi, Tạ Ngọc Hành không cười, chẳng lẽ phải khóc lóc… Như thế thì càng khổ sở hơn.
Ta lên tiếng: “Ngươi không còn gì muốn dặn dò nữa đúng không?” Thấy y gật đầu, ta nói, “Được rồi, vậy giờ đến phiên ta nói.”
Sắc mặt Tạ Ngọc Hành có chút kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo ý ta.
“Nếu chỉ còn vài ngày, vậy chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian vào việc chạy trốn nữa.” Ta trầm ngâm, “Quanh đây tuy chẳng có núi cao sông dài gì, nhưng cũng có hồ nước, có núi nhỏ. Lúc trước hỏi thăm, không phải gần đây cũng có thành trấn đó sao? Chúng ta dừng chân thư giãn, thưởng thức phong cảnh.”
Tạ Ngọc Hành muốn nói lại thôi.
Ta nói: “Nếu từ đầu ngươi nói cho ta biết đã rơi mất thuốc, có lẽ ta đã chẳng chạy lâu thế này. Không chừng bọn Thiên Tuyền cũng biết ngươi chẳng sống được bao lâu nữa, không buồn đuổi theo đâu.”
“…” Tạ Ngọc Hành thoạt nhìn không đồng ý lắm, nhưng vẫn nhượng bộ ta.
Ta hài lòng cười cười. Kỳ thật ta biết, có thể mọi chuyện giống như giả định của ta, cũng có thể bọn ta vừa tạm dừng chân đã bị bắt lại. Không sao hết, dù gì Tạ Ngọc Hành cũng chỉ còn vài ngày, bị bắt cũng chả sợ. Còn ta, người thương đã không còn, cùng lắm thì ta đi chung với y thôi.
Tạ Ngọc Hành lừa ta nhiều lần lắm rồi, tất nhiên ta có thể lừa lại y. Nhưng thật ra cũng không thể xem là lừa, nếu Linh Tê Vệ không tìm đến, ta sẽ làm đúng với những gì mình đã hứa với y. Cũng may ở đây không có mấy thứ như hệ thống camera giám sát công nghệ cao, chỉ cần thoát khỏi sự truy đuổi của Linh Tê Vệ là xem như thoát hẳn.
“Vậy chúng ta tính toán một chút.” Ta nghiêm túc nói, “Đầu tiên, ngươi xác định lại đi, rốt cuộc là còn bốn ngày hay năm ngày?”
Tạ Ngọc Hành hơi chần chừ: “Chắc là năm ngày.”
Ta hoài nghi y chẳng suy nghĩ gì đâu, chỉ là nói bừa cho ta vui thôi. Nhưng ta không so đo với y, ngược lại còn gật đầu: “Được rồi, một ngày đi dạo quanh hồ, một ngày leo núi, một ngày dạo quanh thị trấn. Còn hai ngày, chúng ta đến thị trấn hỏi thăm thử, nếu có sự kiện lễ hội gì đó thì xem như chúng ta hời.”
Sắc mặt Tạ Ngọc Hành càng thêm bất đắc dĩ, nhưng y không phản đối, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ta cười, dùng một âm giọng phấn khởi nói: “Được, vậy đi thôi.”
Đến cùng, ta vẫn không hỏi y vì sao lúc ở kinh thành không nói ra chuyện đã làm mất thuốc. Không có lý do nào khác, Tạ Ngọc Hành biết nếu nói ra, ta nhất định sẽ bất chấp tất cả quay lại ám ngục tìm. Đó gần như vào chui vào chỗ chết, nhưng ta sẵn lòng vì người thương vượt núi đao biển lửa.
Tạ Ngọc Hành cũng giống như ta. Dù biết rõ thời gian của mình bị rút ngắn, y vẫn cam nguyện chịu chết, đổi cho ta mấy ngày đi ngắm nhìn cảnh sắc thế gian.
……
……
Bọn ta quả thật may mắn, đến Phong Thành hỏi thăm một chút, biết hai ngày này đang có một lễ hội. Lúc nghe tên hội, người phụ nữ đang nói chuyện với hai ta chợt cười nói: “Hôm nay là ngày 6/7.”
Ta không khỏi “A” một tiếng: “Vậy mai là 7/7 rồi!”
Người phụ nữ nhìn như muốn khen “trẻ nhỏ dễ dạy”, ta vui vẻ cảm ơn, quay đầu, hai mắt sáng lên nhìn Tạ Ngọc Hành.
“Ta nói rồi mà, chúng ta sinh ra là dành cho nhau.” Ta nói, “Ở đây có rất khác với chỗ của ta, nhưng cũng có rất nhiều thứ giống nhau. 7/7 là ngày dành cho các đôi tình nhân, đúng không?”
Tạ Ngọc Hành gật đầu, ta lại hỏi y ngày này thường làm gì? Trong đầu ta nhanh chóng hiện lên một loạt đáp án. Các cô gái xin Chức Nữ cho đôi tay khéo léo thêu thùa, những chàng trai thì cầu mong Văn Khúc Tinh chiếu cố. Còn đang suy nghĩ, chợt nghe Tạ Ngọc Hành nói: “Sẽ thả đèn.”
Ta khiêm tốn học hỏi: “Thả đèn? Thả lên trời hay thả xuống sông?”
Tạ Ngọc Hành đáp: “Xuống sông. Thả lên trời dễ gây hỏa hoạn.”
Ta gật đầu, thầm nghĩ câu trả lời này cũng không ngoài dự đoán. Nơi này cũng có thứ giống “đèn Khổng Minh”, nhưng ở thế giới hiện đại, thứ đó cũng thường gây ra tai nạn, huống hồ ở đây đâu đâu cũng là vật liệu dễ cháy. Thả xuống sông thì an toàn hơn nhiều.
“Vậy có yêu cầu gì đặc biệt không?” Ta lại hỏi, “Đèn làm như thế nào, có cần viết chữ lên không?”
Tạ Ngọc Hành lần lượt trả lời ta, ta nghe xong liên tưởng đến câu “thả đèn cầu duyên”, lập tức quyết định: “Vậy chúng ta cũng làm cái này. Ngươi biết làm không? Ta nghĩ mua bên ngoài thì không đủ thành tâm.”
Thành thật mà nói, ta vẫn cảm thấy mình là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng ta cũng muốn kiếp sau được lớn lên bên cạnh Tạ Ngọc Hành, tin tưởng vào Nguyệt Lão cũng không sao.
Lần này Tạ Ngọc Hành lắc đầu. Ta thất vọng lẩm bẩm: “Còn tưởng ngươi cái gì cũng biết.”
Vừa dứt lời, lại bị ngón tay y chọc vào má.
Chọc thì chọc đi – ta thầm nghĩ – niềm vui của ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, chẳng lẽ ta không thỏa mãn được?
Đang nghĩ lung tung, ngón tay y rời khỏi mặt ta, đổi lại là lòng bàn tay nhẹ nhàng áp tới. Y dịu giọng nói: “Tuy chưa từng làm, nhưng nhìn kiểu dáng thì có vẻ không quá khó, chúng ta cùng học một chút là được.”
“Được!” Ta vui vẻ đồng ý, “Chúng ta đi mua vật liệu, sau đó tìm một quán trọ rồi làm.”
Tạ Ngọc Hành mỉm cười gật đầu.
Đến lúc này, ta vẫn cho rằng việc tiếp theo sẽ rất thuận lợi. Dù sao thì cả ta lẫn Tạ Ngọc Hành đều không phải người vụng về. Nhưng chẳng ngờ, vấn đề phát sinh ngay tại đây.
Khi đã yên vị ở trong phòng, chỉ có ta với Tạ Ngọc Hành, ta chỉ có thể tập trung vào giấy màu và thanh tre trong vài giây ngắn ngủi, sau đó, toàn bộ sự chú ý đều hướng về phía những ngón tay khéo léo của Tạ Ngọc Hành.
Giống như cánh bướm vậy. Ta chống cằm nhìn y, việc trong tay đã bị vứt lên chín tầng mây, trong mắt ta chỉ còn thấy được những ngón tay thon dài đẹp đẽ của Tạ Ngọc Hành. Ban đầu ta chỉ đơn thuần nghĩ y không chỉ có gương mặt đẹp, mà ngón tay cũng đẹp, dần dà, trời ngả về đêm, ngón tay của y không đặt trên giấy nữa, mà rơi trên người ta.
Ta thầm nuốt khan, suy nghĩ rối hết lên, còn thầm ai oán tiết trời quá oi bức. Lúc này, cẳng chân chợt ngứa ngáy.
Ta giật mình, ngẩng lên nhìn Tạ Ngọc Hành. Y đã đặt mảnh giấy trên tay xuống, ngồi bên kia bàn, mỉm cười nhìn ta. Vẫn chưa hết, giày của y rõ ràng đã bị cởi bỏ, bàn chân y đang từ tốn trêu đùa trên đùi ta…
Đến nước này rồi mà còn nhịn được, có phải là đàn ông không thì ta không biết, nhưng chắc chắn không phải Thẩm Phù ta. Ta quyết đoán xông qua, ôm Tạ Ngọc Hành về giường.
Đến khi y rời giường thì đã là chiều hôm sau.
Ta hơi chột dạ, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ đường hoàng. Tạ Ngọc Hành tự cho rằng mình thể lực tốt, không phải ta bắt y chủ động, thành bộ dạng thế này là do y tự mình chuốc lấy.
Ngay sau đó, ta cảm thấy y dáng vẻ chậm chạp ngồi dậy, khẽ hít sâu một hơi thế này còn đẹp hơn cả hôm qua, vậy là tự mình thần hồn điên đảo, cho đến khi thấy y vẫn tay với ta.
“Giỏi thật đó, Thẩm Tiểu Phù.” Y nghiến răng véo má ta, “Đúng là có bản lĩnh.”
“Không có không có.” Ta lập tức khiêm tốn, “Chủ yếu là anh giỏi… Ui da!”
Y lại gõ lên trán ta. Ta không đau chút nào, nhưng vẫn trưng ra vẻ đáng thương. Y quả nhiên không đành lòng, liền ghé sang thơm ta một cái.
Ta thuận thế ôm y, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại: Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành… Người quan trọng nhất đối với ta, người ta yêu nhất trên thế gian này, người mà ta sắp mất đi… Không được, Thẩm Phù, lúc này là lúc để khóc lóc sao?
Ở nơi Tạ Ngọc Hành không nhìn thấy được, ta cưỡng ép mình nuốt ngược nước mắt vào trong. Một lúc sau, ta cùng y đi dạo bên bờ sông ngoài thành, cùng những người dân xung quanh thả đèn, thắp sáng cả dòng sông trong đêm tối.
Rốt cuộc vẫn chẳng kịp làm cái đèn nào, đành bỏ tiền ra mua, nhưng ta cảm thấy viết tên hai ta lên cùng một chiếc đèn đã đủ khiến nó trở nên đặc biệt rồi. Nó mang theo kỳ vọng của ta và Tạ Ngọc Hành, đưa đến phương trời xa.
Ta hòa cùng những người xung quanh, cầu nguyện: “Thần tình duyên, ngài nhất định phải nhìn thấy, xin hãy thực hiện nguyện vọng của ta!”
Chỉ còn ba ngày nữa, Tạ Ngọc Hành sẽ rời xa ta.
……
……
Đã có lần đầu tiên dẫn dắt, hai ngày tiếp theo, bọn ta cơ hồ chỉ ở trong quán trọ.
Càng tiếp xúc càng không thấy đủ, chỉ khiến ta cảm thấy trước kia đã bỏ lỡ quá nhiều. Ta nghe được nhịp tim y, y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ta. Dần dần, dường như cả máu thịt đều hòa làm một.
Đến chạng vạng ngày thứ tư, Tạ Ngọc Hành tự tay mở cửa sổ. Y khoác áo mỏng, trên vai phủ ánh tà dương, quay đầu nhìn ta: “Thẩm Phù, chúng ta lên núi đi.”
Ta nhắm mắt lại, đồng ý với y.
Đối với người bình thường, đây chẳng phải chuyện nên làm. Ngoài thành có thú dữ, có trộm cướp, dù không gặp những thứ này, trong đêm tối vấp ngã cũng đủ đau rồi. Nhưng Tạ Ngọc Hành chỉ có một chút nguyện vọng này thôi, làm sao ta từ chối y được?
Hai ta cùng lên ngọn núi ngoài thành. Mấy ngày nay nó vẫn luôn xuất hiện trong tầm mắt. Con sông mà mọi người thả đèn cũng là từ ngọn núi này chảy xuống, ở quán trọ, hễ mở cửa sổ là có thể nhìn thấy nó.
Ta vẫn luôn lưu tâm đến tình trạng thân thể Tạ Ngọc Hành, may mà dường như vẫn ổn. Y không những không suy yếu mà thần sắc còn tràn đầy sinh khí. Chuyện này không hề khiến ta vui mừng, chỉ làm ta càng thêm lo lắng, trong đầu chỉ nghĩ đến bốn chữ “hồi quang phản chiếu”.
Ta đè nén nỗi lo này, muốn cùng Tạ Ngọc Hành lên đến đỉnh núi trước buổi bình minh.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi mặt trời mọc, ánh trăng và màn sao bao phủ hai ta. Y thoải mái tìm một chỗ trống trải ngồi xuống, nói: “Tiếc là không có mang rượu.”
Ta hỏi: “Anh muốn uống rượu à? Em vào thành mua.”
Tạ Ngọc Hành cười nói: “Em không muốn cùng tôi đi nốt đoạn đường cuối cùng này sao?”
Ta im lặng.
Tạ Ngọc Hành nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Thẩm Phù, hay là… em nên rời đi đi. Tôi từng thấy Bách Hoa Đan phát độc, không bao lâu sẽ thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Nghĩ đến chuyện em phải thấy cảnh này, tôi…”
Y đang run rẩy.
Tạ Ngọc Hành xưa nay ở trước mặt ta luôn là người đáng tin cậy, không bao giờ sợ hãi, dường như không có bất kỳ thứ gì có thể quật ngã y, thế nhưng lúc này lại đang run lên vì viễn cảnh mà chính mình phác họa ra. Ý thức được chuyện này, rốt cuộc ta không thể kiềm chế được nữa, dứt khoát tiến đến ôm lấy y.
“Không đi.” Ta nói, “Em không đi! Tạ Ngọc Hành, anh đừng hòng đuổi em đi!”
Y ngẩn ra một lúc, khẽ cười: “Ừm.”
Ta nghe là biết, mới rồi bảo ta đi là hoàn toàn dối lòng. Y vẫn muốn ta ở bên cạnh.
“Lúc trước em kể chuyện ở quê nhà mình, đã đến đâu rồi? Kể tôi nghe thêm một chút đi.”
Ta sụt sịt mũi, tỉ tê nói: “Cũng nên kể hết cho anh nghe, đã đến đoạn không có hoàng đế rồi.”
Cứ như vậy, trong lời kể thao thao bất tuyệt của ta, hai chúng ta cùng ngắm ánh ban mai rực rỡ, rồi lại cùng chứng kiến hoàng hôn như huyết lệ.
Tạ Ngọc Hành từ đầu đến cuối đều nhìn ta, cũng nghe đến chăm chú. Ta cũng không dám rời mắt khỏi y, sợ mình sẽ bỏ lỡ thời khắc cuối cùng của người trong lòng.
Cứ như thế nói, cứ như thế nhìn…
“Ọt ọt”.
Tạ Ngọc Hành không làm sao cả.
Miễn cưỡng tìm một vấn đề, thì chính là bao tử của hai ta cùng kêu lên.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là kết thúc, sẽ giải thích một cách đại khái (qua suy luận của thám tử lừng danh Tiểu Thẩm) lý do vì sao Tiểu Tạ vẫn ổn. Hehe, kỳ thật tôi đã đề cập trước đó rồi, câu trả lời đơn giản thôi hà.
“Tạ Ngọc Hành,” Ta nghiêng đầu nhìn y, miệng gọi tên y, “Chuyện này không buồn cười, ngươi… đừng đùa như vậy.”
Khi nói ra những lời này, giọng ta khô khốc, trước mắt cũng nhòe đi. Có một thoáng, ta thậm chí đã nghĩ: Tạ Ngọc Hành, đồ xấu xa. Y suốt ngày chỉ biết bắt nạt ta, ta không thèm quan tâm đến y nữa.
Nhưng ta biết mình không làm được. Chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi, ta đã cảm thấy không thở nổi, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi lã chã.
Từ khi đến thế giới này, hình như cứ vài ba hôm là ta lại phải khóc một lần, lần nào cũng là vì Tạ Ngọc Hành.
Nhưng mà —— ngay khi y hôn ta, ta lại nghĩ —— chuyện này chẳng lẽ có thể trách y sao? Đâu phải y muốn làm rơi mất thuốc, đâu phải y tình nguyện trúng độc, đâu phải lúc nhỏ y ước ao được Linh Tê Vệ biến thành hung khí của triều đình, cũng đâu phải y…
Ta cũng ôm y, cũng hôn đáp lại.
Cái tư thế này thật sự rất bất tiện, ta mặc kệ, nhưng Tạ Ngọc Hành lại để tâm. Y một tay nhẹ nhàng giữ eo ta, một tay vỗ lưng ta, nụ hôn đứt quãng, những khoảng trống giữa nụ hôn đều được y dùng để gọi tên ta.
“Thẩm Phù,” Y nói, “Được rồi, đừng đau lòng… Ta có rất nhiều chuyện muốn dặn dò ngươi, trước đây không biết mở lời thế nào, bây giờ có thể nói rồi.”
Ta chớp chớp, muốn kiềm lại nước mắt. Việc này chẳng dễ dàng gì, nhưng ta vẫn làm được, vì ta nghĩ: Tạ Ngọc Hành thật sự quá khổ, rõ ràng y mới là người khổ sở nhất, vậy mà y vẫn đang an ủi ta.
Thẩm Phù, ngươi đúng là một tên bạn trai tệ hại. Nếu Tạ Ngọc Hành chỉ còn lại bốn năm ngày, lẽ ra ngươi phải khiến cho y vui vẻ thoải mái trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
“Ngươi… Ngươi nói đi.” Ta vừa dụi mắt vừa nói
Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn ta, lẩm bẩm: “Cứ như chó con vậy.” Rồi lại hôn lên nước mắt của ta.
Ta bị y làm cho mềm lòng, đau âm ỉ, lại muốn khóc. Hết cách, ta chỉ có thể cố gắng hồi tưởng những lần mình gục ngã trong tiết toán cao cấp để đè nén lại nỗi buồn, nói: “Ta thật sự không sao, ngươi cứ nói đi.”
Tạ Ngọc Hành lui lại một chút, nhìn ta thật kỹ lưỡng. Sau một hồi lâu, y mới cười nói: “Sau khi ta đi rồi, ngươi lập cho ta một tấm bia, chỉ cần viết ‘Con trai nhà họ Tạ’. Ta không muốn đến địa phủ rồi vẫn ôm cái danh hiệu này.”
Ta đáp: “Được.” Tuy bản năng mách bảo rằng trên đời này không có địa phủ, nhưng Tạ Ngọc Hành nói cái gì cũng đúng. Hơn nữa, ta xuyên không được, biết đâu ở đây có địa phủ thật không chừng.
Tạ Ngọc Hành lại nói: “Ngươi còn mấy tháng nữa, có lẽ cũng không có tâm trạng đi ngắm cảnh, chi bằng giúp ta thực hiện một tâm nguyện chưa hoàn thành.”
Ta vội vàng gật đầu: “Được, ngươi cứ nói.”
Tạ Ngọc Hành: “Trước nay ta từng đi rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ có tâm tư ngắm nhìn trăm núi ngàn sông. Ngươi cắt một đoạn tóc của ta mang theo, thấy danh lam thắng cảnh gì thì chôn một ít, rải một ít, xem như ta đã đi qua.”
Ta hiểu ý, nói: “Ngươi lo ta sẽ lập tức chạy theo ngươi đúng không?”
Thấy y cứng họng, ta nói tiếp: “Ta đồng ý với ngươi, tuyệt đối sẽ không lãng phí những ngày còn lại. Khó khăn lắm mới có cơ duyên này, ta phải sống thật tốt. Nếu gặp người cô đơn yếu thế, ta sẽ ra tay giúp đỡ, gặp chuyện bất bình sẽ hành hiệp trượng nghĩa. Sau này Diêm Vương tính công đức, không biết có gộp chung ta với tên thiếu chủ kia không. Lỡ đâu gộp chung thật, ít ra ta có thể bù trừ lại một chút.”
Tạ Ngọc Hành cười: “Ngươi suy xét chu đáo như vậy, ta an tâm rồi.”
Ta buồn bã nghĩ: Ngươi an tâm cái gì… Sao ngươi còn cười được!
Nhưng – ta lại nghĩ – chỉ còn một chút thời gian ngắn ngủi, Tạ Ngọc Hành không cười, chẳng lẽ phải khóc lóc… Như thế thì càng khổ sở hơn.
Ta lên tiếng: “Ngươi không còn gì muốn dặn dò nữa đúng không?” Thấy y gật đầu, ta nói, “Được rồi, vậy giờ đến phiên ta nói.”
Sắc mặt Tạ Ngọc Hành có chút kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo ý ta.
“Nếu chỉ còn vài ngày, vậy chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian vào việc chạy trốn nữa.” Ta trầm ngâm, “Quanh đây tuy chẳng có núi cao sông dài gì, nhưng cũng có hồ nước, có núi nhỏ. Lúc trước hỏi thăm, không phải gần đây cũng có thành trấn đó sao? Chúng ta dừng chân thư giãn, thưởng thức phong cảnh.”
Tạ Ngọc Hành muốn nói lại thôi.
Ta nói: “Nếu từ đầu ngươi nói cho ta biết đã rơi mất thuốc, có lẽ ta đã chẳng chạy lâu thế này. Không chừng bọn Thiên Tuyền cũng biết ngươi chẳng sống được bao lâu nữa, không buồn đuổi theo đâu.”
“…” Tạ Ngọc Hành thoạt nhìn không đồng ý lắm, nhưng vẫn nhượng bộ ta.
Ta hài lòng cười cười. Kỳ thật ta biết, có thể mọi chuyện giống như giả định của ta, cũng có thể bọn ta vừa tạm dừng chân đã bị bắt lại. Không sao hết, dù gì Tạ Ngọc Hành cũng chỉ còn vài ngày, bị bắt cũng chả sợ. Còn ta, người thương đã không còn, cùng lắm thì ta đi chung với y thôi.
Tạ Ngọc Hành lừa ta nhiều lần lắm rồi, tất nhiên ta có thể lừa lại y. Nhưng thật ra cũng không thể xem là lừa, nếu Linh Tê Vệ không tìm đến, ta sẽ làm đúng với những gì mình đã hứa với y. Cũng may ở đây không có mấy thứ như hệ thống camera giám sát công nghệ cao, chỉ cần thoát khỏi sự truy đuổi của Linh Tê Vệ là xem như thoát hẳn.
“Vậy chúng ta tính toán một chút.” Ta nghiêm túc nói, “Đầu tiên, ngươi xác định lại đi, rốt cuộc là còn bốn ngày hay năm ngày?”
Tạ Ngọc Hành hơi chần chừ: “Chắc là năm ngày.”
Ta hoài nghi y chẳng suy nghĩ gì đâu, chỉ là nói bừa cho ta vui thôi. Nhưng ta không so đo với y, ngược lại còn gật đầu: “Được rồi, một ngày đi dạo quanh hồ, một ngày leo núi, một ngày dạo quanh thị trấn. Còn hai ngày, chúng ta đến thị trấn hỏi thăm thử, nếu có sự kiện lễ hội gì đó thì xem như chúng ta hời.”
Sắc mặt Tạ Ngọc Hành càng thêm bất đắc dĩ, nhưng y không phản đối, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ta cười, dùng một âm giọng phấn khởi nói: “Được, vậy đi thôi.”
Đến cùng, ta vẫn không hỏi y vì sao lúc ở kinh thành không nói ra chuyện đã làm mất thuốc. Không có lý do nào khác, Tạ Ngọc Hành biết nếu nói ra, ta nhất định sẽ bất chấp tất cả quay lại ám ngục tìm. Đó gần như vào chui vào chỗ chết, nhưng ta sẵn lòng vì người thương vượt núi đao biển lửa.
Tạ Ngọc Hành cũng giống như ta. Dù biết rõ thời gian của mình bị rút ngắn, y vẫn cam nguyện chịu chết, đổi cho ta mấy ngày đi ngắm nhìn cảnh sắc thế gian.
……
……
Bọn ta quả thật may mắn, đến Phong Thành hỏi thăm một chút, biết hai ngày này đang có một lễ hội. Lúc nghe tên hội, người phụ nữ đang nói chuyện với hai ta chợt cười nói: “Hôm nay là ngày 6/7.”
Ta không khỏi “A” một tiếng: “Vậy mai là 7/7 rồi!”
Người phụ nữ nhìn như muốn khen “trẻ nhỏ dễ dạy”, ta vui vẻ cảm ơn, quay đầu, hai mắt sáng lên nhìn Tạ Ngọc Hành.
“Ta nói rồi mà, chúng ta sinh ra là dành cho nhau.” Ta nói, “Ở đây có rất khác với chỗ của ta, nhưng cũng có rất nhiều thứ giống nhau. 7/7 là ngày dành cho các đôi tình nhân, đúng không?”
Tạ Ngọc Hành gật đầu, ta lại hỏi y ngày này thường làm gì? Trong đầu ta nhanh chóng hiện lên một loạt đáp án. Các cô gái xin Chức Nữ cho đôi tay khéo léo thêu thùa, những chàng trai thì cầu mong Văn Khúc Tinh chiếu cố. Còn đang suy nghĩ, chợt nghe Tạ Ngọc Hành nói: “Sẽ thả đèn.”
Ta khiêm tốn học hỏi: “Thả đèn? Thả lên trời hay thả xuống sông?”
Tạ Ngọc Hành đáp: “Xuống sông. Thả lên trời dễ gây hỏa hoạn.”
Ta gật đầu, thầm nghĩ câu trả lời này cũng không ngoài dự đoán. Nơi này cũng có thứ giống “đèn Khổng Minh”, nhưng ở thế giới hiện đại, thứ đó cũng thường gây ra tai nạn, huống hồ ở đây đâu đâu cũng là vật liệu dễ cháy. Thả xuống sông thì an toàn hơn nhiều.
“Vậy có yêu cầu gì đặc biệt không?” Ta lại hỏi, “Đèn làm như thế nào, có cần viết chữ lên không?”
Tạ Ngọc Hành lần lượt trả lời ta, ta nghe xong liên tưởng đến câu “thả đèn cầu duyên”, lập tức quyết định: “Vậy chúng ta cũng làm cái này. Ngươi biết làm không? Ta nghĩ mua bên ngoài thì không đủ thành tâm.”
Thành thật mà nói, ta vẫn cảm thấy mình là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng ta cũng muốn kiếp sau được lớn lên bên cạnh Tạ Ngọc Hành, tin tưởng vào Nguyệt Lão cũng không sao.
Lần này Tạ Ngọc Hành lắc đầu. Ta thất vọng lẩm bẩm: “Còn tưởng ngươi cái gì cũng biết.”
Vừa dứt lời, lại bị ngón tay y chọc vào má.
Chọc thì chọc đi – ta thầm nghĩ – niềm vui của ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, chẳng lẽ ta không thỏa mãn được?
Đang nghĩ lung tung, ngón tay y rời khỏi mặt ta, đổi lại là lòng bàn tay nhẹ nhàng áp tới. Y dịu giọng nói: “Tuy chưa từng làm, nhưng nhìn kiểu dáng thì có vẻ không quá khó, chúng ta cùng học một chút là được.”
“Được!” Ta vui vẻ đồng ý, “Chúng ta đi mua vật liệu, sau đó tìm một quán trọ rồi làm.”
Tạ Ngọc Hành mỉm cười gật đầu.
Đến lúc này, ta vẫn cho rằng việc tiếp theo sẽ rất thuận lợi. Dù sao thì cả ta lẫn Tạ Ngọc Hành đều không phải người vụng về. Nhưng chẳng ngờ, vấn đề phát sinh ngay tại đây.
Khi đã yên vị ở trong phòng, chỉ có ta với Tạ Ngọc Hành, ta chỉ có thể tập trung vào giấy màu và thanh tre trong vài giây ngắn ngủi, sau đó, toàn bộ sự chú ý đều hướng về phía những ngón tay khéo léo của Tạ Ngọc Hành.
Giống như cánh bướm vậy. Ta chống cằm nhìn y, việc trong tay đã bị vứt lên chín tầng mây, trong mắt ta chỉ còn thấy được những ngón tay thon dài đẹp đẽ của Tạ Ngọc Hành. Ban đầu ta chỉ đơn thuần nghĩ y không chỉ có gương mặt đẹp, mà ngón tay cũng đẹp, dần dà, trời ngả về đêm, ngón tay của y không đặt trên giấy nữa, mà rơi trên người ta.
Ta thầm nuốt khan, suy nghĩ rối hết lên, còn thầm ai oán tiết trời quá oi bức. Lúc này, cẳng chân chợt ngứa ngáy.
Ta giật mình, ngẩng lên nhìn Tạ Ngọc Hành. Y đã đặt mảnh giấy trên tay xuống, ngồi bên kia bàn, mỉm cười nhìn ta. Vẫn chưa hết, giày của y rõ ràng đã bị cởi bỏ, bàn chân y đang từ tốn trêu đùa trên đùi ta…
Đến nước này rồi mà còn nhịn được, có phải là đàn ông không thì ta không biết, nhưng chắc chắn không phải Thẩm Phù ta. Ta quyết đoán xông qua, ôm Tạ Ngọc Hành về giường.
Đến khi y rời giường thì đã là chiều hôm sau.
Ta hơi chột dạ, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ đường hoàng. Tạ Ngọc Hành tự cho rằng mình thể lực tốt, không phải ta bắt y chủ động, thành bộ dạng thế này là do y tự mình chuốc lấy.
Ngay sau đó, ta cảm thấy y dáng vẻ chậm chạp ngồi dậy, khẽ hít sâu một hơi thế này còn đẹp hơn cả hôm qua, vậy là tự mình thần hồn điên đảo, cho đến khi thấy y vẫn tay với ta.
“Giỏi thật đó, Thẩm Tiểu Phù.” Y nghiến răng véo má ta, “Đúng là có bản lĩnh.”
“Không có không có.” Ta lập tức khiêm tốn, “Chủ yếu là anh giỏi… Ui da!”
Y lại gõ lên trán ta. Ta không đau chút nào, nhưng vẫn trưng ra vẻ đáng thương. Y quả nhiên không đành lòng, liền ghé sang thơm ta một cái.
Ta thuận thế ôm y, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại: Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành… Người quan trọng nhất đối với ta, người ta yêu nhất trên thế gian này, người mà ta sắp mất đi… Không được, Thẩm Phù, lúc này là lúc để khóc lóc sao?
Ở nơi Tạ Ngọc Hành không nhìn thấy được, ta cưỡng ép mình nuốt ngược nước mắt vào trong. Một lúc sau, ta cùng y đi dạo bên bờ sông ngoài thành, cùng những người dân xung quanh thả đèn, thắp sáng cả dòng sông trong đêm tối.
Rốt cuộc vẫn chẳng kịp làm cái đèn nào, đành bỏ tiền ra mua, nhưng ta cảm thấy viết tên hai ta lên cùng một chiếc đèn đã đủ khiến nó trở nên đặc biệt rồi. Nó mang theo kỳ vọng của ta và Tạ Ngọc Hành, đưa đến phương trời xa.
Ta hòa cùng những người xung quanh, cầu nguyện: “Thần tình duyên, ngài nhất định phải nhìn thấy, xin hãy thực hiện nguyện vọng của ta!”
Chỉ còn ba ngày nữa, Tạ Ngọc Hành sẽ rời xa ta.
……
……
Đã có lần đầu tiên dẫn dắt, hai ngày tiếp theo, bọn ta cơ hồ chỉ ở trong quán trọ.
Càng tiếp xúc càng không thấy đủ, chỉ khiến ta cảm thấy trước kia đã bỏ lỡ quá nhiều. Ta nghe được nhịp tim y, y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ta. Dần dần, dường như cả máu thịt đều hòa làm một.
Đến chạng vạng ngày thứ tư, Tạ Ngọc Hành tự tay mở cửa sổ. Y khoác áo mỏng, trên vai phủ ánh tà dương, quay đầu nhìn ta: “Thẩm Phù, chúng ta lên núi đi.”
Ta nhắm mắt lại, đồng ý với y.
Đối với người bình thường, đây chẳng phải chuyện nên làm. Ngoài thành có thú dữ, có trộm cướp, dù không gặp những thứ này, trong đêm tối vấp ngã cũng đủ đau rồi. Nhưng Tạ Ngọc Hành chỉ có một chút nguyện vọng này thôi, làm sao ta từ chối y được?
Hai ta cùng lên ngọn núi ngoài thành. Mấy ngày nay nó vẫn luôn xuất hiện trong tầm mắt. Con sông mà mọi người thả đèn cũng là từ ngọn núi này chảy xuống, ở quán trọ, hễ mở cửa sổ là có thể nhìn thấy nó.
Ta vẫn luôn lưu tâm đến tình trạng thân thể Tạ Ngọc Hành, may mà dường như vẫn ổn. Y không những không suy yếu mà thần sắc còn tràn đầy sinh khí. Chuyện này không hề khiến ta vui mừng, chỉ làm ta càng thêm lo lắng, trong đầu chỉ nghĩ đến bốn chữ “hồi quang phản chiếu”.
Ta đè nén nỗi lo này, muốn cùng Tạ Ngọc Hành lên đến đỉnh núi trước buổi bình minh.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi mặt trời mọc, ánh trăng và màn sao bao phủ hai ta. Y thoải mái tìm một chỗ trống trải ngồi xuống, nói: “Tiếc là không có mang rượu.”
Ta hỏi: “Anh muốn uống rượu à? Em vào thành mua.”
Tạ Ngọc Hành cười nói: “Em không muốn cùng tôi đi nốt đoạn đường cuối cùng này sao?”
Ta im lặng.
Tạ Ngọc Hành nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Thẩm Phù, hay là… em nên rời đi đi. Tôi từng thấy Bách Hoa Đan phát độc, không bao lâu sẽ thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Nghĩ đến chuyện em phải thấy cảnh này, tôi…”
Y đang run rẩy.
Tạ Ngọc Hành xưa nay ở trước mặt ta luôn là người đáng tin cậy, không bao giờ sợ hãi, dường như không có bất kỳ thứ gì có thể quật ngã y, thế nhưng lúc này lại đang run lên vì viễn cảnh mà chính mình phác họa ra. Ý thức được chuyện này, rốt cuộc ta không thể kiềm chế được nữa, dứt khoát tiến đến ôm lấy y.
“Không đi.” Ta nói, “Em không đi! Tạ Ngọc Hành, anh đừng hòng đuổi em đi!”
Y ngẩn ra một lúc, khẽ cười: “Ừm.”
Ta nghe là biết, mới rồi bảo ta đi là hoàn toàn dối lòng. Y vẫn muốn ta ở bên cạnh.
“Lúc trước em kể chuyện ở quê nhà mình, đã đến đâu rồi? Kể tôi nghe thêm một chút đi.”
Ta sụt sịt mũi, tỉ tê nói: “Cũng nên kể hết cho anh nghe, đã đến đoạn không có hoàng đế rồi.”
Cứ như vậy, trong lời kể thao thao bất tuyệt của ta, hai chúng ta cùng ngắm ánh ban mai rực rỡ, rồi lại cùng chứng kiến hoàng hôn như huyết lệ.
Tạ Ngọc Hành từ đầu đến cuối đều nhìn ta, cũng nghe đến chăm chú. Ta cũng không dám rời mắt khỏi y, sợ mình sẽ bỏ lỡ thời khắc cuối cùng của người trong lòng.
Cứ như thế nói, cứ như thế nhìn…
“Ọt ọt”.
Tạ Ngọc Hành không làm sao cả.
Miễn cưỡng tìm một vấn đề, thì chính là bao tử của hai ta cùng kêu lên.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là kết thúc, sẽ giải thích một cách đại khái (qua suy luận của thám tử lừng danh Tiểu Thẩm) lý do vì sao Tiểu Tạ vẫn ổn. Hehe, kỳ thật tôi đã đề cập trước đó rồi, câu trả lời đơn giản thôi hà.