Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard
Chương 96: [3] PNCV3: Nỗi phiền não của Trì Diễm
“Tam Hỏa Nhi, sao lại ngủ gật rồi?” Vạn Duệ Dương đánh thức Trì Diễm đang nằm ngủ trên bàn làm việc.
Trì Diễm chớp chớp mắt, đè xuống bên tóc nhếch lên trong lúc ngủ, vẻ mặt ngượng ngùng: “Em…… em vừa mới xử lý hồ sơ xong, nên chỉ nằm nghỉ một chút thôi ạ.”
Vạn Duệ Dương ân cần nói: “Mới chuyển sang chỗ mới mà, cũng vất vả cho em rồi. Gần đây nhìn em có vẻ rất mệt mỏi, còn có thể ngủ gục ở bất cứ chỗ nào, em có muốn đến bệnh viện khám không? Dù cơ thể thay đổi một nơi nhỏ thôi cũng đừng chủ quan đó.”
Trì Diễm ngây ngô gật đầu đồng ý, Vạn Duệ Dương liền để cậu tan làm sớm.
Cậu gọi cà phê và cơm phần ở quán dưới văn phòng để cho các đồng nghiệp còn đang tăng ca, sẵn tiện chờ Thích Thủ Lân đến đón.
Mùi hương chocolate nóng hòa cùng hương vani ngọt ngào khiến cho cậu cảm thấy thèm thuồng đến lạ, trước đây cậu chưa bao giờ thích những thứ ngọt ngào và béo ngậy như thế này, bây giờ không hiểu vì sao lại muốn uống. Thậm chí còn có ảo tưởng rằng cả khoang miệng ngập tràn chất lỏng đặc sánh và thơm ngọt này.
“Một ly chocolate vani nóng.”
“Món mới của mấy cậu là gì thế?”
Khi đến khu vực gọi món, có ai đó đã nói cùng lúc với cậu. Người phục vụ mỉm cười và yêu cầu bọn họ xếp hàng, theo thứ tự từng người một. Trì Diễm không vội, bèn nói người kia lên trước đi.
Đối phương đeo kính râm che đi gần nửa gương mặt, logo hai bên kính biểu hiện rõ mức độ sang trọng nằm ở hai bên thái dương.
“Mẹ nó!” Khoác lên mình bộ quần áo sang trọng, vừa mở miệng liền tung ra lời vàng ngọc.
“Cậu……” Người đàn ông nọ nhảy dựng lên trước mặt Trì Diễm, tháo kính râm xuống, trợn to hai mắt.
“Cậu là Tiểu Thạch đấy à?!”
Nhiều năm như vậy, ngoài trừ Thích Thủ Lân còn dùng biệt danh “Hòn Đá nhỏ” gọi cậu, thì không còn ai biết cái tên giả mà Trì Diễm dùng hồi còn ở Ô Kim.
Tất nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ.
“Anh, anh Văn Yển?” Trì Diễm cũng ngây người. Không ngờ người đột ngột biến mất, không để lại chút tin tức ngày đó, giờ đây lại tương ngộ trong buổi chiều tối rất đỗi bình thường này.
Văn Yển mua hai cốc chocolate nóng và đi đến chỗ ngồi, đưa một cốc cho Trì Diễm. Vừa rồi khi gọi “Tiểu Thạch”, thật sự gã đã có phần do dự. Dù sao thì “Tiểu Thạch” của hiện tại so với trước kia đã thay đổi rất nhiều —— không còn đen, không còn gầy, mái tóc của cậu cũng không còn ngắn cũn cỡn như lớp râu mới nhú nữa.
Nếu không phải phần lông mày ở giữa bên trái bị đứt đoạn một phần, thật sự là gã khó phần nhận ra.
“Sao em lại ở đây?” Văn Yển hỏi.
“À, công ty của bọn em ở gần đây ạ.” Trì Diễm thành thật trả lời.
“Với lại, anh Văn Yển à, thật ra thì em…… không phải họ “Thạch” đâu. Đó là tên em sử dụng khi làm ở Ô Kim thôi.”
Văn Yển sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Hiểu mà, hiểu mà.”
“Em tên là Trì Diễm, Trì trong hồ nước, Diễm trong ba ngọn lửa.”
“Vậy thì coi như chúng ta làm quen lại một lần nữa.” Văn Yển vươn tay ra. “Sau khi rời khỏi Ô Kim, anh cũng hề thay đổi họ tên, Văn yển chính là tên thật của anh.”
Trì Diễm bắt tay với gã: “Tốt quá rồi anh Văn Yển à, em đã rất lo cho anh đó.”
Văn Yển nhìn người beta rất đỗi bình thường này, nụ cười của cậu vẫn như nhiều năm về trước, đơn thuần và thành thật, nói trắng ra thì chính là có phần ngu ngốc. Không hề có chút đề phòng nào, rất dễ bị lừa.
“Hiện tại em đang làm gì?”
“À, em hiện tại đang làm một công việc liên quan đến Internet, vì thế em có thể được coi là một lập trình viên.”
“Anh biết rồi, chính là kiểu người đầu hói có rất nhiều tiền, có đúng không?” Văn Yển trêu chọc nói. “Nhưng em không giống chút nào hết, tóc em vẫn còn rất dày đây này.”
Trì Diễm cười vài tiếng, xoa xoa đầu mình: “Công ty của bọn em không lớn lắm, thu nhập cũng không cao như người ta hay nói.”
“Nói về em nhiều rồi, thế còn anh Văn Yển thì sao ạ? Sau khi rời khỏi Ô Kim, những ngày tháng kia chắc là rất tự do, đúng không ạ?”
Văn Yển cười khúc khích: “Làm sao em biết?”
“Em nhìn ra được mà, phong cách ăn mặc của anh không hề thay đổi chút nào hết, anh vẫn đẹp trai như trước kia vậy.” Trì Diễm chân thành nói.
“Chậc.” Văn Yển nghiêng đầu, giống như phát hiện ra một chân trời mới. “Từ khi nào mà em ăn nói giỏi như thế hả?”
Rõ ràng trước đây cậu là một hòn đá rất nhàm chán, ngay cả rắm cũng không dám thả, nhưng bây giờ khả năng giao tiếp của cậu lại rất giỏi.
“Nhưng mà em nói rất đúng, cuộc sống của anh hiện tại không thể dễ chịu hơn được nữa. Không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, tài chính nằm trong tay của chính mình, nếu lên giường với ai đó mà cảm thấy khó chịu, còn có thể trừng mắt nhìn người ta đó.”
Trì Diễm đã quen với cách nói chuyện thẳng thắn của đối phương.
“Thế ạ, thế thì tốt quá rồi.” Trì Diễm uống một ngụm lớn chocolate nóng, đôi mắt trở nên cong cong vì vui vẻ và thỏa mãn.
Văn Yển nhìn gương mặt tươi cười của cậu, khóe môi giật giật, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em.”
“Hả?”
“Xin lỗi em…… Trì Diễm.” Omega lặp lại lần nữa. “Anh xin lỗi.”
“Lúc trước anh đột nhiên bỏ đi, để lại cho em một mớ hỗn độn như vậy.” Gã nghịch chiếc kính râm, không dám nhìn thẳng Trì Diễm.
“Thật ra anh đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, cũng không muốn làm trai bao nữa. Thế nhưng Ô Kim sao mà dễ dàng buông tha như vậy được, cho nên anh đành phải đi đến bước này.”
“Cánh cửa tự do mở ra trước mắt anh….Em có hiểu cái cảm giác ấy không?”
“Nhưng sau khi trốn đông trốn tây, anh đã nghĩ đi nghĩ lại, sao anh có thể bỏ em, một người vô tội, ở một nơi như thế kia chứ……”
Văn Yển càng nói càng khẩn trương, về sau gần như nghẹn ngào.
“Không sao đâu, anh Văn Yển.” Trì Diễm trông rất bình tĩnh.
“Em biết anh Văn Yển là người rất tốt, anh cũng không phải là muốn bỏ mặc em như vậy. Không phải anh đã để lại tiền cho em hay sao? Nếu không phải có số tiền kia để nộp phạt, không biết em còn phải ở lại làm ở Ô Kim bao lâu nữa.”
Cậu tiếp tục nói: “Em có thể cảm nhận được, rằng anh Văn Yển vẫn luôn không muốn sống dựa vào cái nghề xã giao kia. Em chỉ không ngờ ngày ấy lại đến đột ngột như vậy…… à, đương nhiên, em cũng có ý trách anh.”
“Em có thể nhìn thấy rằng hiện tại anh Văn Yển sống rất thoải mái và tự do. Đây là kết quả mà em hy vọng nhất.”
“Mọi chuyện đều đã qua cả rồi, anh đừng nghĩ nhiều về nó làm gì nữa.”
Trên thế giới này còn có nhiều điều thật tuyệt vời. Mất đi mới biết quý cũng không phải là điều vui vẻ gì.
Nếu không phải làm ở Ô Kim, nếu không phải làm trợ lý của Văn Yển. Có thể cả đời này cậu đều không có khả năng gặp được Thích Thủ Lân.
Gặp được tình yêu của đời mình, gặp được người bạn đời duy nhất của cậu. Có được một chuyện tình mà cậu không bao giờ dám tưởng tượng ra.
Văn Yển chống cằm, nhìn Trì Diễm thêm một lần nữa: “Em thay đổi rồi.”
“Không hề tự ti như trước kia nữa.”
“Cũng rất giỏi trong việc bày tỏ suy nghĩ của bản thân.”
“Quan trọng hơn là…… cách ăn mặc cũng tiến bộ hơn.” Đôi mắt của gã lướt qua một vòng trên người của Trì Diễm, quần áo thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại không hè tầm thường, khiến cho khí chất của Trì Diễm được nâng lên một đoạn. Hơn nữa giá cả cũng không hề rẻ chút nào.
“À, vậy sao ạ?” Trì Diễm vui vẻ nhìn quần áo của mình, vuốt thẳng cổ áo. “Lúc làm việc cũng không tránh khỏi đi xã giao, cho nên nhất định phải ăn mặc chỉnh tề. Là anh ấy đã chọn giúp em đấy ạ!”
“Ồ?” Văn Yển nhạy bén bắt được thứ gì đó, dây thần kinh buôn chuyện bắt đầu hoạt động. “Anh ấy? Là ai thế?”
“Chính là…… bạn, bạn đời của em.” Ba chữ “Thích Thủ Lân” bị Trì Diễm nuốt vào trong miệng.
Cậu không dám để Văn Yển chuyện gì đã xảy ra sau đó. Theo lý mà nói trước kia cậu với Văn Yển chính là cùng hội cùng thuyền, nếu Thích Thủ Lân thật sự truy cứu thì chắc chắn hai người họ không một ai trốn thoát hết.
Kết quả thì sao chứ?
Sau khi trai ngành chạy trốn, kim chủ và trợ lý nhỏ của gã đã đến với nhau.
Đây là một tiêu đề cực kỳ đáng để giật tít, cũng cực kỳ hợp với nền văn học vỉa hè.
“Em kết hôn rồi à?” Văn Yển có chút kinh ngạc.
“Ha ha, đúng vậy ạ.” Bởi vì đang có chuyện suy nghĩ, nên phản ứng của Trì Diễm có phần khựng nhẹ.
“Người nào thế, anh ta làm nghề gì, kết hôn lúc nào?” Hai mắt của omega sáng rực, hướng đến Trì Diễm bắn ra hoàng loạt câu hỏi
“Cái này…… Cái này thì……” Đang lúc cậu do dự không biết nên trả lời thế nào. Văn Yển đột nhiên đeo kính râm lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy tay che một bên mặt, nhỏ giọng nói với Trì Diễm: “** má! Ở hướng sáu giờ có một mối nguy hiểm…… Giả bộ nhìn ra ngoài đi, đừng quay đầu lại!”
Trì Diễm nhìn gã phản ứng mạnh như thế, cậu ngay lập tức liền căng thẳng. Mặc dù cậu không biết cái gọi là “mối nguy hiểm” mà gã nhắc đến là gì, nhưng cậu cũng giả vờ như đang nhìn ngoài cửa sổ.
“Mối nguy hiểm” mà Văn Yển nhìn thấy chính là Thích Thủ Lân. Vốn dĩ hôm nay có thể tình cờ gặp được Trì Diễm là gã vui lắm rồi, thế nhưng vị kim chủ trước kia cũng đột nhiên xuất hiện. Đây chính là thứ gọi là “niềm hạnh phúc kia biết đâu là một mầm tai họa” đấy hả?
Thích Thủ Lân trong nháy mắt liền tìm đến Trì Diễm, phần gáy xù xù kia không biết hắn đã nhìn qua bao nhiêu lần rồi nữa. Hắn sải bước nhanh đến ngồi bên cạnh cậu, ngồi đối diện cậu là một người đàn ông mang theo kính râm bản to, hơn nữa tay còn che kín bên mặt. Trì Diễm và gã đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trì Diễm,” Thích Thủ Lân mở miệng nói. “Bên ngoài có gì đẹp à em.”
Trì Diễm nhận ra giọng của hắn, lúc quay đầu lại, trong mắt rõ ràng là niềm vui ngập tràn, nhưng rất nhanh liền trở thành cố ý trốn tránh đầy cứng ngắc: “Ha ha, không có gì, không có gì hết.”
Đôi mắt sâu thắm của alpha nhìn qua khuôn mặt của Trì Diễm, rồi quay sang người đàn ông đeo kính râm ngồi đối diện. Hành động trốn tránh của người đàn ông kia quá rõ ràng, ngón tay của gã ta còn có chút run rẩy.
“Bạn của em à? Không giới thiệu với anh một chút sao?” Thích Thủ Lân khoanh chân, dù bận nhưng vẫn ung dung mà ngắm nhìn phản ứng của Trì Diễm.
“Cái này…… Cái này thì……” Trì Diễm căng thẳng đến mức vặn vẹo các ngón tay của mình.
Nên giới thiệu như thế nào đây?
Rằng người này anh cũng biết đấy.
Hơn nữa người đó còn từng cùng anh…… làm chuyện kia nữa.
Lúc hai người này nọ, em còn giúp hai người mua áo mưa đấy.
…… Những ký ức của năm đó giờ đây lấp đầy tâm trí Trì Diễm, đến một từ cậu cũng nghẹn lời nói không ra nổi.
Văn Yển nghe cách bọn họ nói chuyện, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Sao hai người này có vẻ như quen biết nhau thế. Từ khóe mắt, gã có thể nhìn thấy Trì Diễm lại quay về với dáng vẻ ngoan ngoãn khi đối diện với Thích Thủ Lân, chẳng còn chút khả năng nói chuyện lưu loát như vừa nãy, như thể bị đánh về nguyên hình vậy.
Chẳng lẽ…… Thích Thủ Lân nhân lúc gã chạy trốn mà nắm lấy nhược điểm của Trì Diễm, vẫn luôn ức hiếp em ấy?!
Cơn tức giận của Văn Yển ngay lập tức bùng lên, dù sao thì bây giờ gã cũng không hề dính dáng gì đến Ô Kim nữa, Thích Thủ Lân cũng không thể làm gì gã được. Tuyệt đối không thể ngồi nhìn hắn bắt nạt đàn em của gã như thế được.
Gã quay đầu lại, tháo kính râm xuống. Trên gương mặt thanh tú mang theo ngàn vạn khí thế: “Xin chào anh nha, Thích tổng.”
Vẻ mặt của alpha sửng sốt trong chốc lát, nhưng hắn đã quen với sóng to gió lớn nhiều năm, cho nên vẫn khống chế biểu cảm thật tốt.
“Thì ra là người quen à.” Thích Thủ Lân không nhìn Văn Yển, mà nhìn người kề bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói. “Vậy thì đây là dịp tốt để giới thiệu mối quan hệ của chúng ta, đúng không em?”
Nỗi bất an trong lòng của Văn Yển càng ngày càng mạnh mẽ, khi Thích Thủ Lân tự nhiên mà cầm lấy cốc chocolate nóng trước mặt của Trì Diễm và đặt môi lên nơi khi nãy cậu đã uống qua, sự bất an này đã đi đến đỉnh điểm. Gã không khỏi uống một ngụm chocolate nóng nhằm che đi cảm xúc của bản thân.
“Anh Văn Yển, ừm…… thật ra thì, Thích tổng…… chính là bạn đời của em.” Giọng của Trì Diễm nhỏ như tiếng muỗi vo ve, nhưng khi Văn Yển nghe thấy như hồi chuông cảnh báo ngày tận thế.
“Phụt…… Khụ khụ khụ khụ!” Hai mắt gã trợn to, ho khan một cách kịch liệt, chất lỏng nâu đặc vừa mới uống vào nay đã phun ra.
Thích Thủ Lân nhíu mày đầy chán ghét, vươn tay ra rút ra một tờ khăn giấy giúp Trì Diễm lau đi phần quần áo bị phun dính.
Văn Yển thiếu điều ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cái vẻ mặt “ngại ngùng” của Trì Diễm là vẻ mặt gì vậy hả?! Em có biết bây giờ mặt của em đang đỏ lắm hay không vậy?!
Lúc trước nhìn thấy hắn, không phải em ấy thở mạnh còn không dám hay sao?!
Còn Thích Thủ Lân, tên này từ khi nào lại nói nhiều như vậy? Hơn nữa còn dịu dàng săn sóc người ta như thế, hắn không phải luôn nhìn người ta bằng lỗ mũi à?!
Omega cảm thấy thế giới quan của mình bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
“Ngại quá.” Gã xin lỗi Trì Diễm. “Ý của em là, hai người…… đã kết hôn à?”
“Đúng rồi, cũng nhiều năm rồi ạ.” Trì Diễm cười nói.
Văn Yển còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị Thích Thủ Lân ngắt ngang.
Thích tổng giơ tay nhìn đồng hồ: “Hôm nay dừng ở đây thôi. Thời gian không còn sớm nữa, bọn nhỏ còn đang đợi chúng ta về nhà ăn cơm đấy em.”
Trì Diễm thấy đúng là như thế thật, bèn cầm túi lên chào tạm biệt với Văn Yển.
Văn Yển nhìn Thích Thủ Lân nắm chặt lấy bàn tay phải của Trì Diễm, Trì Diễm quay người lại và làm ra động tác “gọi lại sau” với gã, sau đó nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Thích Thủ Lân, nửa người tựa trên cánh tay của hắn, ngẩng đầu trò chuyện cùng hắn.
Gã thế mà từ người beta thật thà này nhìn thấy dáng vẻ cậu làm nũng.
Văn Yển ngồi xụi lơ trên ghế sô pha, cảm thấy bản thân dần thả lỏng.
“Sao em lại gặp anh ta thế?” Vừa lên xe, Thích Thủ Lân liền chất vấn Trì Diễm.
“Chỉ là tình cờ mà thôi, anh nói xem thế giới này đúng là tròn thật đó, đúng không anh……” Trì Diễm cẩn thận ngắm nhìn sườn mặt của Thích Thủ Lân khi hắn lái xe, cảm nhận được tâm trạng của hắn có phần không tốt lắm, “vội cười gượng vài cái, nhắm xoa dịu bầu không khí.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Thích Thủ Lân dừng xe, quay mặt của Trì Diễm lại, không nhẹ không nặng mà cắn lên một bên má của cậu. Trì Diễm uất ức mà xoa xoa nơi bị hắn cắn.
“Em gặp lại anh ta, nhưng chút cảm giác ghen tị em đều không có sao?” Thích Thủ Lân nhẹ nhàng hỏi.
“Quan hệ của bọn anh trước kia cũng không hề trong sạch gì.”
Nhưng thực tế thì trong lòng hắn lại mong rằng Trì Diễm sẽ mất trí nhớ, quên đi hết thảy đoạn lịch sử phong lưu trước kia.
Nhưng hắn lại muốn nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Trì Diễm, chuyện hắn đấu trí đấu dũng vì Trì Diễm còn thiếu hay sao? Nói thế nào thì cũng phải có qua có lại chứ.
“Mấy chuyện đó không phải đã qua cả rồi sao.” Trì Diễm thành thật mà nói. “Hơn nữa khi đó chúng ta không là gì của nhau hết, em ghen tị cái gì chứ?”
Cậu nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thích Thủ Lân, trong lòng lại có phần căng thẳng.
“Anh cũng đừng có giận mà, anh Văn Yển bỏ trốn là do có nỗi khổ riêng…… với cả, với cả…… nếu như không phải nhờ anh ấy, chúng ta có lẽ ngay cả cơ hội làm quen cũng không có ấy chứ.”
Lời này cũng không phải là giả, Thích Thủ Lân thầm nghĩ.
Ngày mà Văn Yển bỏ trốn khỏi Bạc Phỉ Lệ, hắn mới có cơ hội nắm lấy Trì Diễm trong tay. Thật ra thì lúc đó việc hắn có bạn cặp hay không cũng không sao cả. SM gì đó cũng không phải sở thích của hắn, về sau chắc chắn hắn cũng sẽ không đến đó lần nào nữa. Nhưng Trần tổng đã nói dẫn người theo, cho nên cũng không thể bỏ qua ý kiến của ông ta được, dù sao cũng phải cho ông ta chút mặt mũi.
Chẳng qua là không ngờ rằng hắn lại thuận theo lòng hiếu kỳ của chính mình mà bắt lấy Trì Diễm cho đủ quân số, thế nhưng biểu hiện của cậu lại cực kỳ thú vị. Rõ ràng thân thể bị chơi đùa rất tàn nhẫn, nhưng cậu vẫn kiên quyết kiềm chế nỗi sợ hãi và tuân theo mệnh lệnh “không được di chuyển” của hắn.
Thích Thủ Lân chỉ ngồi nơi đó, ngắm nhìn phản ứng Trì Diễm, cũng đã cương cứng.
Hắn không cho phép kẻ khác tiến xa hơn, cho nên liền từ chối tất cả những ai đang để mắt đến cậu nhóc kia. Rồi đích thân hái xuống bông hoa trong đá được ngậm trong miệng của Trì Diễm.
Và đó chính là nụ hôn đầu của Trì Diễm.
“Anh không có giận, thật đó.”
Lúc này Trì Diễm mới yên lòng: “Vậy thì tốt rồi, em còn sợ anh nhớ đến chuyện anh ấy làm anh mất mắt, cho nên muốn anh ấy……”
Cậu từng chứng kiến thủ đoạn chỉnh người khác của Thích Thủ Lân.
Tông An từng là một ngôi sao nổi tiếng, giờ đây lại không còn chút tin tức nào.
Chỉ có chuyện Thích Thủ Lân không muốn làm, không có chuyện mà hắn không làm được.
“Muốn làm gì?” Thích Thủ Lân nhướng mày.
Trì Diễm “a ưm” mà lắc đầu nguầy nguậy, không dám hó hé câu nào.
“Hòn Đá ngốc.”
Sau khi liên lạc với Văn Yển, cuộc sống của Trì Diễm càng thêm “đầy đủ sắc màu”.
Văn Yển không có công việc chính thức, gã dựa vào số tiền làm trai xã giao trước kia mà tích góp được một khoản tiết kiệm để đem đi đầu tư cổ phiếu. Gã không thể làm việc gì khác, nhưng gã có khứu giác nhạy bén đối với thị trường chứng khoán, cho nên cuộc sống mỗi ngày đều không phải suy nghĩ gì.
Cái gọi là cơm no áo ấm và dục vọng đong đầy là thế, gã còn trò chuyện với Trì Diễm luôn vô thức bắt đầu nói đến mấy chuyện làm tình.
“Anh nói cho em nghe, tối hôm qua anh ngủ với hai em trai độ tuổi hai mươi, chậc chậc chậc…… Cái miệng linh hoạt kia, tuyệt vời hết sức.”
“Phía trước, dài y như nhau. Hơn nữa hắn còn đeo chuỗi hạt, em biết chuỗi hạt là gì không?”
……
Trì Diễm chỉ cảm thấy bản thân cậu mỗi ngày đều bị Văn Yển cột vào kính chắn gió rồi lấy tốc độ 300 km/h để lái xe thẳng tiến đến thành phố bên cạnh.
(Lái xe ý chỉ việc làm tình ấy ạ.)
Tựa như hiện tại, gã lướt lướt mười mấy danh mục trên wechat: “Những người này anh đều thử qua cả rồi, cảm giác không tồi.”
Nhưng lúc sau lại thu lại tất cả mọi tin nhắn: “Không được, anh không thể dụ dỗ vợ người ta được, cái này là tội lớn.”
Trì Diễm bất đắc dĩ mỉm cười, gõ chữ: “Cuộc sống của anh Văn Yển vẫn luôn muôn màu như thế.”
“Đương nhiên rồi, anh sướng. Đương nhiên cũng muốn cho anh em sướng cùng rồi. Chẳng qua là…… haizz……”
Thấy gã không nói tiếp, Trì Diễm nhắn qua một dấu chấm hỏi.
Trên màn hình hiển thị “đối phương đang nhập……”
“Chậc, sao em lại kết hôn với hắn ta chứ?”
“Hôn nhân không chỉ là cuộc sống hạnh phúc đơn thuần, mà còn là “tình dục thăng hoa” đó!!!!”
Trì Diễm lần này thật sự có muôn vàn dấu chấm hỏi.
Văn Yển đang hút thuốc lá ở nhà, nhớ lại chuyện cũ. Mặc dù thật xấu hổ khi nói vậy, nhưng khoảng thời gian bị Thích Thủ Lân bao nuôi gã đúng là chẳng thỏa mãn chút nào cả.
Cả một tháng Thích Thủ Lân chỉ gọi gã đến có hai hay ba lần, mỗi lần liền chỉ làm có hai nháy. Mặc dù đúng là hàng to thì tốt đó, nhưng mà không có đã.
Lúc làm tình, Thích Thủ Lân y như lúc làm việc, không nói lời thô tục, không tán tỉnh, đến cả màn dạo đầu cũng bỏ qua, và chỉ đè gã xuống làm tư thế mà hắn thích. Y chang như con người của hắn vậy, vừa lạnh lùng vừa chuyên quyền độc đoán.
Khiến cho Văn Yển không thể phát huy hết khả năng của bản thân, cảm thấy bản thân gã thật thất bại mà.
Điểm tốt là hắn vừa đẹp trai vừa có tiền, hơn nữa còn không thích mấy trò SM tra tấn người khác. Ở trong lòng của Văn Yển, kỹ năng lên giường của hắn cơ bản là tầm trung trở xuống
“Đàn ông không phải chỉ nhìn mặt thôi đâu em.” Gã gõ mấy chữ trên điện thoại, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Người xưa có câu, “Tốt mã giẻ cùi” (1).”
(1)Tốt mã giẻ cùi (银样镴枪头): ý nói chỉ được mỗi cái mã ngoài, thực chất là vô dụng.
“Mặc dù…… Vị kia của nhà em không phải là giẻ cùi, nhưng nam nhân mà làm không nhiều, thật sự rất đáng thương.”
Trì Diễm cẩn thận nhìn lời gã nói, thở dài một tiếng, gượng gạo nói.
“Cảm ơn anh Văn Yển đã quan tâm.”
“Anh ấy không phải là không được, anh ấy…… thật sự là quá “sung sức”.”
Cậu và Thích Thủ Lân kết hôn cũng đã lâu rồi. Trì Diễm cho rằng ngày tháng dồn dập nóng bỏng rồi cũng dần trở nên bình lặng êm đềm mà thôi.
Nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, ngọn lửa của Thích Thủ Lân một khi bốc cháy thì không bao giờ dập tắt nổi.
Đôi khi chỉ vì một câu nói, một cử chỉ, ngay cả chính cậu cũng không hiểu. Anh mắt của alpha liền thay đổi, nhanh chóng đè chặt lấy cậu, khiến cậu ngay cả nâng mí mắt cũng không nâng nổi thì hắn mới buông tha.
Lòng Trì Diễm cảm thấy khổ sở, nhưng lại không thể nói ra với người khác. Vất vả lắm mới nói chuyện về vấn đề này, thế nên cậu cũng nhân lúc nói ra.
Lại có một khoảng lặng trong cuộc trò chuyện. Trì Diễm không biết omega ở đầu dây bên kia lại nhận được cú sốc tinh thần gì.
Có chuyện gì vật, tính tình lạnh lùng và cuồng tình dục, chúng ta thật sự có cùng suy nghĩ không vậy?
“Có lẽ nào hắn…… mắc chứng nghiện tình dục à.” Hơn nửa ngày sau thì Văn Yển mới trả lời. “Trước kia anh cũng từng gặp qua một người, hoàn toàn không trụ nổi. Đây chính là bệnh, phải trị.”
Thích Thủ Lân đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Trì Diễm đang nằm sấp, hai chân hất lên hất xuống. Tiếng gõ chữ trên màn hình vang lên “lạch cạch”.
“Nói chuyện với ai thế, còn vui vẻ như vậy.” Hắn lthuận miệng hỏi.
Trì Diễm vội vàng cất điện thoại đi, chui vào trong chăn: “Không có gì hết.”
Alpha vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo choàng lụa gấp nếp khéo léo, vài giọt nước trượt xuống khe cổ, dọc theo rãnh nông giữa cơ ngục, lướt qua cơ bụng rõ ràng, chìm sâu vào nơi bí ẩn.
Thích Thủ Lân cố ý làm thế, Trì Diễm thích nhìn cái gì hắn rõ như lòng bàn tay. Chỉ cần hắn bày ra dáng vẻ quyến rũ một chút, người yêu của hắn liền không có cách nào từ chối cả.
“Mệt quá đi.” Trì Diễm khẽ ngáp một cái, nửa đầu vùi vào trong chăn bông, lộ ra đôi mắt khẽ chớp chớp, không chút động lòng mà nhìn cảnh đẹp trước mặt. “Ngày mai em còn phải đi gặp bác sĩ, gần đây em hay buồn ngủ quá.”
“Ngủ ngon.”
Alpha chuẩn bị kỹ lưỡng nay lại bị bỏ rơi, lộ ra vẻ mặt rối rắm.
Đây con mẹ nó chẳng lẽ là “Thất niên chi dương (2)”?!
(2)Thất niên chi dương (七年之痒): nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Không hề lái xe (làm tình), nhưng số từ lại bùng nổ ghê.
Bởi vì chương này rất thú vị đó, tui đã phải bật cười khi viết ra nó đó ha ha ha ha ha!!!!
【 Editor có lời muốn nói: 】
Xin lỗi mọi người vì hai tuần trước tui không đang chương mới được. Máy của tui bị hư nên tui không kịp up chương mới lên cho mọi người và cũng không kịp thông báo nữa. Thế nên là đã để mọi người đợi lâu như thế rồi, tui xin lỗi mọi người nhiều nhé.
Nhưng mà tình hình là sắp đến tui có kha khá đồ án lớn nên thời gian ra chương tui cũng không chắc lắm, nhưng chắc chắn là tui không có drop đâu nên mọi người đừng lo quá nhé. Mãi yêu nè. (´▽`ʃ♡ƪ)
Trì Diễm chớp chớp mắt, đè xuống bên tóc nhếch lên trong lúc ngủ, vẻ mặt ngượng ngùng: “Em…… em vừa mới xử lý hồ sơ xong, nên chỉ nằm nghỉ một chút thôi ạ.”
Vạn Duệ Dương ân cần nói: “Mới chuyển sang chỗ mới mà, cũng vất vả cho em rồi. Gần đây nhìn em có vẻ rất mệt mỏi, còn có thể ngủ gục ở bất cứ chỗ nào, em có muốn đến bệnh viện khám không? Dù cơ thể thay đổi một nơi nhỏ thôi cũng đừng chủ quan đó.”
Trì Diễm ngây ngô gật đầu đồng ý, Vạn Duệ Dương liền để cậu tan làm sớm.
Cậu gọi cà phê và cơm phần ở quán dưới văn phòng để cho các đồng nghiệp còn đang tăng ca, sẵn tiện chờ Thích Thủ Lân đến đón.
Mùi hương chocolate nóng hòa cùng hương vani ngọt ngào khiến cho cậu cảm thấy thèm thuồng đến lạ, trước đây cậu chưa bao giờ thích những thứ ngọt ngào và béo ngậy như thế này, bây giờ không hiểu vì sao lại muốn uống. Thậm chí còn có ảo tưởng rằng cả khoang miệng ngập tràn chất lỏng đặc sánh và thơm ngọt này.
“Một ly chocolate vani nóng.”
“Món mới của mấy cậu là gì thế?”
Khi đến khu vực gọi món, có ai đó đã nói cùng lúc với cậu. Người phục vụ mỉm cười và yêu cầu bọn họ xếp hàng, theo thứ tự từng người một. Trì Diễm không vội, bèn nói người kia lên trước đi.
Đối phương đeo kính râm che đi gần nửa gương mặt, logo hai bên kính biểu hiện rõ mức độ sang trọng nằm ở hai bên thái dương.
“Mẹ nó!” Khoác lên mình bộ quần áo sang trọng, vừa mở miệng liền tung ra lời vàng ngọc.
“Cậu……” Người đàn ông nọ nhảy dựng lên trước mặt Trì Diễm, tháo kính râm xuống, trợn to hai mắt.
“Cậu là Tiểu Thạch đấy à?!”
Nhiều năm như vậy, ngoài trừ Thích Thủ Lân còn dùng biệt danh “Hòn Đá nhỏ” gọi cậu, thì không còn ai biết cái tên giả mà Trì Diễm dùng hồi còn ở Ô Kim.
Tất nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ.
“Anh, anh Văn Yển?” Trì Diễm cũng ngây người. Không ngờ người đột ngột biến mất, không để lại chút tin tức ngày đó, giờ đây lại tương ngộ trong buổi chiều tối rất đỗi bình thường này.
Văn Yển mua hai cốc chocolate nóng và đi đến chỗ ngồi, đưa một cốc cho Trì Diễm. Vừa rồi khi gọi “Tiểu Thạch”, thật sự gã đã có phần do dự. Dù sao thì “Tiểu Thạch” của hiện tại so với trước kia đã thay đổi rất nhiều —— không còn đen, không còn gầy, mái tóc của cậu cũng không còn ngắn cũn cỡn như lớp râu mới nhú nữa.
Nếu không phải phần lông mày ở giữa bên trái bị đứt đoạn một phần, thật sự là gã khó phần nhận ra.
“Sao em lại ở đây?” Văn Yển hỏi.
“À, công ty của bọn em ở gần đây ạ.” Trì Diễm thành thật trả lời.
“Với lại, anh Văn Yển à, thật ra thì em…… không phải họ “Thạch” đâu. Đó là tên em sử dụng khi làm ở Ô Kim thôi.”
Văn Yển sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Hiểu mà, hiểu mà.”
“Em tên là Trì Diễm, Trì trong hồ nước, Diễm trong ba ngọn lửa.”
“Vậy thì coi như chúng ta làm quen lại một lần nữa.” Văn Yển vươn tay ra. “Sau khi rời khỏi Ô Kim, anh cũng hề thay đổi họ tên, Văn yển chính là tên thật của anh.”
Trì Diễm bắt tay với gã: “Tốt quá rồi anh Văn Yển à, em đã rất lo cho anh đó.”
Văn Yển nhìn người beta rất đỗi bình thường này, nụ cười của cậu vẫn như nhiều năm về trước, đơn thuần và thành thật, nói trắng ra thì chính là có phần ngu ngốc. Không hề có chút đề phòng nào, rất dễ bị lừa.
“Hiện tại em đang làm gì?”
“À, em hiện tại đang làm một công việc liên quan đến Internet, vì thế em có thể được coi là một lập trình viên.”
“Anh biết rồi, chính là kiểu người đầu hói có rất nhiều tiền, có đúng không?” Văn Yển trêu chọc nói. “Nhưng em không giống chút nào hết, tóc em vẫn còn rất dày đây này.”
Trì Diễm cười vài tiếng, xoa xoa đầu mình: “Công ty của bọn em không lớn lắm, thu nhập cũng không cao như người ta hay nói.”
“Nói về em nhiều rồi, thế còn anh Văn Yển thì sao ạ? Sau khi rời khỏi Ô Kim, những ngày tháng kia chắc là rất tự do, đúng không ạ?”
Văn Yển cười khúc khích: “Làm sao em biết?”
“Em nhìn ra được mà, phong cách ăn mặc của anh không hề thay đổi chút nào hết, anh vẫn đẹp trai như trước kia vậy.” Trì Diễm chân thành nói.
“Chậc.” Văn Yển nghiêng đầu, giống như phát hiện ra một chân trời mới. “Từ khi nào mà em ăn nói giỏi như thế hả?”
Rõ ràng trước đây cậu là một hòn đá rất nhàm chán, ngay cả rắm cũng không dám thả, nhưng bây giờ khả năng giao tiếp của cậu lại rất giỏi.
“Nhưng mà em nói rất đúng, cuộc sống của anh hiện tại không thể dễ chịu hơn được nữa. Không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, tài chính nằm trong tay của chính mình, nếu lên giường với ai đó mà cảm thấy khó chịu, còn có thể trừng mắt nhìn người ta đó.”
Trì Diễm đã quen với cách nói chuyện thẳng thắn của đối phương.
“Thế ạ, thế thì tốt quá rồi.” Trì Diễm uống một ngụm lớn chocolate nóng, đôi mắt trở nên cong cong vì vui vẻ và thỏa mãn.
Văn Yển nhìn gương mặt tươi cười của cậu, khóe môi giật giật, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em.”
“Hả?”
“Xin lỗi em…… Trì Diễm.” Omega lặp lại lần nữa. “Anh xin lỗi.”
“Lúc trước anh đột nhiên bỏ đi, để lại cho em một mớ hỗn độn như vậy.” Gã nghịch chiếc kính râm, không dám nhìn thẳng Trì Diễm.
“Thật ra anh đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, cũng không muốn làm trai bao nữa. Thế nhưng Ô Kim sao mà dễ dàng buông tha như vậy được, cho nên anh đành phải đi đến bước này.”
“Cánh cửa tự do mở ra trước mắt anh….Em có hiểu cái cảm giác ấy không?”
“Nhưng sau khi trốn đông trốn tây, anh đã nghĩ đi nghĩ lại, sao anh có thể bỏ em, một người vô tội, ở một nơi như thế kia chứ……”
Văn Yển càng nói càng khẩn trương, về sau gần như nghẹn ngào.
“Không sao đâu, anh Văn Yển.” Trì Diễm trông rất bình tĩnh.
“Em biết anh Văn Yển là người rất tốt, anh cũng không phải là muốn bỏ mặc em như vậy. Không phải anh đã để lại tiền cho em hay sao? Nếu không phải có số tiền kia để nộp phạt, không biết em còn phải ở lại làm ở Ô Kim bao lâu nữa.”
Cậu tiếp tục nói: “Em có thể cảm nhận được, rằng anh Văn Yển vẫn luôn không muốn sống dựa vào cái nghề xã giao kia. Em chỉ không ngờ ngày ấy lại đến đột ngột như vậy…… à, đương nhiên, em cũng có ý trách anh.”
“Em có thể nhìn thấy rằng hiện tại anh Văn Yển sống rất thoải mái và tự do. Đây là kết quả mà em hy vọng nhất.”
“Mọi chuyện đều đã qua cả rồi, anh đừng nghĩ nhiều về nó làm gì nữa.”
Trên thế giới này còn có nhiều điều thật tuyệt vời. Mất đi mới biết quý cũng không phải là điều vui vẻ gì.
Nếu không phải làm ở Ô Kim, nếu không phải làm trợ lý của Văn Yển. Có thể cả đời này cậu đều không có khả năng gặp được Thích Thủ Lân.
Gặp được tình yêu của đời mình, gặp được người bạn đời duy nhất của cậu. Có được một chuyện tình mà cậu không bao giờ dám tưởng tượng ra.
Văn Yển chống cằm, nhìn Trì Diễm thêm một lần nữa: “Em thay đổi rồi.”
“Không hề tự ti như trước kia nữa.”
“Cũng rất giỏi trong việc bày tỏ suy nghĩ của bản thân.”
“Quan trọng hơn là…… cách ăn mặc cũng tiến bộ hơn.” Đôi mắt của gã lướt qua một vòng trên người của Trì Diễm, quần áo thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại không hè tầm thường, khiến cho khí chất của Trì Diễm được nâng lên một đoạn. Hơn nữa giá cả cũng không hề rẻ chút nào.
“À, vậy sao ạ?” Trì Diễm vui vẻ nhìn quần áo của mình, vuốt thẳng cổ áo. “Lúc làm việc cũng không tránh khỏi đi xã giao, cho nên nhất định phải ăn mặc chỉnh tề. Là anh ấy đã chọn giúp em đấy ạ!”
“Ồ?” Văn Yển nhạy bén bắt được thứ gì đó, dây thần kinh buôn chuyện bắt đầu hoạt động. “Anh ấy? Là ai thế?”
“Chính là…… bạn, bạn đời của em.” Ba chữ “Thích Thủ Lân” bị Trì Diễm nuốt vào trong miệng.
Cậu không dám để Văn Yển chuyện gì đã xảy ra sau đó. Theo lý mà nói trước kia cậu với Văn Yển chính là cùng hội cùng thuyền, nếu Thích Thủ Lân thật sự truy cứu thì chắc chắn hai người họ không một ai trốn thoát hết.
Kết quả thì sao chứ?
Sau khi trai ngành chạy trốn, kim chủ và trợ lý nhỏ của gã đã đến với nhau.
Đây là một tiêu đề cực kỳ đáng để giật tít, cũng cực kỳ hợp với nền văn học vỉa hè.
“Em kết hôn rồi à?” Văn Yển có chút kinh ngạc.
“Ha ha, đúng vậy ạ.” Bởi vì đang có chuyện suy nghĩ, nên phản ứng của Trì Diễm có phần khựng nhẹ.
“Người nào thế, anh ta làm nghề gì, kết hôn lúc nào?” Hai mắt của omega sáng rực, hướng đến Trì Diễm bắn ra hoàng loạt câu hỏi
“Cái này…… Cái này thì……” Đang lúc cậu do dự không biết nên trả lời thế nào. Văn Yển đột nhiên đeo kính râm lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy tay che một bên mặt, nhỏ giọng nói với Trì Diễm: “** má! Ở hướng sáu giờ có một mối nguy hiểm…… Giả bộ nhìn ra ngoài đi, đừng quay đầu lại!”
Trì Diễm nhìn gã phản ứng mạnh như thế, cậu ngay lập tức liền căng thẳng. Mặc dù cậu không biết cái gọi là “mối nguy hiểm” mà gã nhắc đến là gì, nhưng cậu cũng giả vờ như đang nhìn ngoài cửa sổ.
“Mối nguy hiểm” mà Văn Yển nhìn thấy chính là Thích Thủ Lân. Vốn dĩ hôm nay có thể tình cờ gặp được Trì Diễm là gã vui lắm rồi, thế nhưng vị kim chủ trước kia cũng đột nhiên xuất hiện. Đây chính là thứ gọi là “niềm hạnh phúc kia biết đâu là một mầm tai họa” đấy hả?
Thích Thủ Lân trong nháy mắt liền tìm đến Trì Diễm, phần gáy xù xù kia không biết hắn đã nhìn qua bao nhiêu lần rồi nữa. Hắn sải bước nhanh đến ngồi bên cạnh cậu, ngồi đối diện cậu là một người đàn ông mang theo kính râm bản to, hơn nữa tay còn che kín bên mặt. Trì Diễm và gã đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trì Diễm,” Thích Thủ Lân mở miệng nói. “Bên ngoài có gì đẹp à em.”
Trì Diễm nhận ra giọng của hắn, lúc quay đầu lại, trong mắt rõ ràng là niềm vui ngập tràn, nhưng rất nhanh liền trở thành cố ý trốn tránh đầy cứng ngắc: “Ha ha, không có gì, không có gì hết.”
Đôi mắt sâu thắm của alpha nhìn qua khuôn mặt của Trì Diễm, rồi quay sang người đàn ông đeo kính râm ngồi đối diện. Hành động trốn tránh của người đàn ông kia quá rõ ràng, ngón tay của gã ta còn có chút run rẩy.
“Bạn của em à? Không giới thiệu với anh một chút sao?” Thích Thủ Lân khoanh chân, dù bận nhưng vẫn ung dung mà ngắm nhìn phản ứng của Trì Diễm.
“Cái này…… Cái này thì……” Trì Diễm căng thẳng đến mức vặn vẹo các ngón tay của mình.
Nên giới thiệu như thế nào đây?
Rằng người này anh cũng biết đấy.
Hơn nữa người đó còn từng cùng anh…… làm chuyện kia nữa.
Lúc hai người này nọ, em còn giúp hai người mua áo mưa đấy.
…… Những ký ức của năm đó giờ đây lấp đầy tâm trí Trì Diễm, đến một từ cậu cũng nghẹn lời nói không ra nổi.
Văn Yển nghe cách bọn họ nói chuyện, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Sao hai người này có vẻ như quen biết nhau thế. Từ khóe mắt, gã có thể nhìn thấy Trì Diễm lại quay về với dáng vẻ ngoan ngoãn khi đối diện với Thích Thủ Lân, chẳng còn chút khả năng nói chuyện lưu loát như vừa nãy, như thể bị đánh về nguyên hình vậy.
Chẳng lẽ…… Thích Thủ Lân nhân lúc gã chạy trốn mà nắm lấy nhược điểm của Trì Diễm, vẫn luôn ức hiếp em ấy?!
Cơn tức giận của Văn Yển ngay lập tức bùng lên, dù sao thì bây giờ gã cũng không hề dính dáng gì đến Ô Kim nữa, Thích Thủ Lân cũng không thể làm gì gã được. Tuyệt đối không thể ngồi nhìn hắn bắt nạt đàn em của gã như thế được.
Gã quay đầu lại, tháo kính râm xuống. Trên gương mặt thanh tú mang theo ngàn vạn khí thế: “Xin chào anh nha, Thích tổng.”
Vẻ mặt của alpha sửng sốt trong chốc lát, nhưng hắn đã quen với sóng to gió lớn nhiều năm, cho nên vẫn khống chế biểu cảm thật tốt.
“Thì ra là người quen à.” Thích Thủ Lân không nhìn Văn Yển, mà nhìn người kề bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói. “Vậy thì đây là dịp tốt để giới thiệu mối quan hệ của chúng ta, đúng không em?”
Nỗi bất an trong lòng của Văn Yển càng ngày càng mạnh mẽ, khi Thích Thủ Lân tự nhiên mà cầm lấy cốc chocolate nóng trước mặt của Trì Diễm và đặt môi lên nơi khi nãy cậu đã uống qua, sự bất an này đã đi đến đỉnh điểm. Gã không khỏi uống một ngụm chocolate nóng nhằm che đi cảm xúc của bản thân.
“Anh Văn Yển, ừm…… thật ra thì, Thích tổng…… chính là bạn đời của em.” Giọng của Trì Diễm nhỏ như tiếng muỗi vo ve, nhưng khi Văn Yển nghe thấy như hồi chuông cảnh báo ngày tận thế.
“Phụt…… Khụ khụ khụ khụ!” Hai mắt gã trợn to, ho khan một cách kịch liệt, chất lỏng nâu đặc vừa mới uống vào nay đã phun ra.
Thích Thủ Lân nhíu mày đầy chán ghét, vươn tay ra rút ra một tờ khăn giấy giúp Trì Diễm lau đi phần quần áo bị phun dính.
Văn Yển thiếu điều ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cái vẻ mặt “ngại ngùng” của Trì Diễm là vẻ mặt gì vậy hả?! Em có biết bây giờ mặt của em đang đỏ lắm hay không vậy?!
Lúc trước nhìn thấy hắn, không phải em ấy thở mạnh còn không dám hay sao?!
Còn Thích Thủ Lân, tên này từ khi nào lại nói nhiều như vậy? Hơn nữa còn dịu dàng săn sóc người ta như thế, hắn không phải luôn nhìn người ta bằng lỗ mũi à?!
Omega cảm thấy thế giới quan của mình bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
“Ngại quá.” Gã xin lỗi Trì Diễm. “Ý của em là, hai người…… đã kết hôn à?”
“Đúng rồi, cũng nhiều năm rồi ạ.” Trì Diễm cười nói.
Văn Yển còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị Thích Thủ Lân ngắt ngang.
Thích tổng giơ tay nhìn đồng hồ: “Hôm nay dừng ở đây thôi. Thời gian không còn sớm nữa, bọn nhỏ còn đang đợi chúng ta về nhà ăn cơm đấy em.”
Trì Diễm thấy đúng là như thế thật, bèn cầm túi lên chào tạm biệt với Văn Yển.
Văn Yển nhìn Thích Thủ Lân nắm chặt lấy bàn tay phải của Trì Diễm, Trì Diễm quay người lại và làm ra động tác “gọi lại sau” với gã, sau đó nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Thích Thủ Lân, nửa người tựa trên cánh tay của hắn, ngẩng đầu trò chuyện cùng hắn.
Gã thế mà từ người beta thật thà này nhìn thấy dáng vẻ cậu làm nũng.
Văn Yển ngồi xụi lơ trên ghế sô pha, cảm thấy bản thân dần thả lỏng.
“Sao em lại gặp anh ta thế?” Vừa lên xe, Thích Thủ Lân liền chất vấn Trì Diễm.
“Chỉ là tình cờ mà thôi, anh nói xem thế giới này đúng là tròn thật đó, đúng không anh……” Trì Diễm cẩn thận ngắm nhìn sườn mặt của Thích Thủ Lân khi hắn lái xe, cảm nhận được tâm trạng của hắn có phần không tốt lắm, “vội cười gượng vài cái, nhắm xoa dịu bầu không khí.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Thích Thủ Lân dừng xe, quay mặt của Trì Diễm lại, không nhẹ không nặng mà cắn lên một bên má của cậu. Trì Diễm uất ức mà xoa xoa nơi bị hắn cắn.
“Em gặp lại anh ta, nhưng chút cảm giác ghen tị em đều không có sao?” Thích Thủ Lân nhẹ nhàng hỏi.
“Quan hệ của bọn anh trước kia cũng không hề trong sạch gì.”
Nhưng thực tế thì trong lòng hắn lại mong rằng Trì Diễm sẽ mất trí nhớ, quên đi hết thảy đoạn lịch sử phong lưu trước kia.
Nhưng hắn lại muốn nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Trì Diễm, chuyện hắn đấu trí đấu dũng vì Trì Diễm còn thiếu hay sao? Nói thế nào thì cũng phải có qua có lại chứ.
“Mấy chuyện đó không phải đã qua cả rồi sao.” Trì Diễm thành thật mà nói. “Hơn nữa khi đó chúng ta không là gì của nhau hết, em ghen tị cái gì chứ?”
Cậu nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thích Thủ Lân, trong lòng lại có phần căng thẳng.
“Anh cũng đừng có giận mà, anh Văn Yển bỏ trốn là do có nỗi khổ riêng…… với cả, với cả…… nếu như không phải nhờ anh ấy, chúng ta có lẽ ngay cả cơ hội làm quen cũng không có ấy chứ.”
Lời này cũng không phải là giả, Thích Thủ Lân thầm nghĩ.
Ngày mà Văn Yển bỏ trốn khỏi Bạc Phỉ Lệ, hắn mới có cơ hội nắm lấy Trì Diễm trong tay. Thật ra thì lúc đó việc hắn có bạn cặp hay không cũng không sao cả. SM gì đó cũng không phải sở thích của hắn, về sau chắc chắn hắn cũng sẽ không đến đó lần nào nữa. Nhưng Trần tổng đã nói dẫn người theo, cho nên cũng không thể bỏ qua ý kiến của ông ta được, dù sao cũng phải cho ông ta chút mặt mũi.
Chẳng qua là không ngờ rằng hắn lại thuận theo lòng hiếu kỳ của chính mình mà bắt lấy Trì Diễm cho đủ quân số, thế nhưng biểu hiện của cậu lại cực kỳ thú vị. Rõ ràng thân thể bị chơi đùa rất tàn nhẫn, nhưng cậu vẫn kiên quyết kiềm chế nỗi sợ hãi và tuân theo mệnh lệnh “không được di chuyển” của hắn.
Thích Thủ Lân chỉ ngồi nơi đó, ngắm nhìn phản ứng Trì Diễm, cũng đã cương cứng.
Hắn không cho phép kẻ khác tiến xa hơn, cho nên liền từ chối tất cả những ai đang để mắt đến cậu nhóc kia. Rồi đích thân hái xuống bông hoa trong đá được ngậm trong miệng của Trì Diễm.
Và đó chính là nụ hôn đầu của Trì Diễm.
“Anh không có giận, thật đó.”
Lúc này Trì Diễm mới yên lòng: “Vậy thì tốt rồi, em còn sợ anh nhớ đến chuyện anh ấy làm anh mất mắt, cho nên muốn anh ấy……”
Cậu từng chứng kiến thủ đoạn chỉnh người khác của Thích Thủ Lân.
Tông An từng là một ngôi sao nổi tiếng, giờ đây lại không còn chút tin tức nào.
Chỉ có chuyện Thích Thủ Lân không muốn làm, không có chuyện mà hắn không làm được.
“Muốn làm gì?” Thích Thủ Lân nhướng mày.
Trì Diễm “a ưm” mà lắc đầu nguầy nguậy, không dám hó hé câu nào.
“Hòn Đá ngốc.”
Sau khi liên lạc với Văn Yển, cuộc sống của Trì Diễm càng thêm “đầy đủ sắc màu”.
Văn Yển không có công việc chính thức, gã dựa vào số tiền làm trai xã giao trước kia mà tích góp được một khoản tiết kiệm để đem đi đầu tư cổ phiếu. Gã không thể làm việc gì khác, nhưng gã có khứu giác nhạy bén đối với thị trường chứng khoán, cho nên cuộc sống mỗi ngày đều không phải suy nghĩ gì.
Cái gọi là cơm no áo ấm và dục vọng đong đầy là thế, gã còn trò chuyện với Trì Diễm luôn vô thức bắt đầu nói đến mấy chuyện làm tình.
“Anh nói cho em nghe, tối hôm qua anh ngủ với hai em trai độ tuổi hai mươi, chậc chậc chậc…… Cái miệng linh hoạt kia, tuyệt vời hết sức.”
“Phía trước, dài y như nhau. Hơn nữa hắn còn đeo chuỗi hạt, em biết chuỗi hạt là gì không?”
……
Trì Diễm chỉ cảm thấy bản thân cậu mỗi ngày đều bị Văn Yển cột vào kính chắn gió rồi lấy tốc độ 300 km/h để lái xe thẳng tiến đến thành phố bên cạnh.
(Lái xe ý chỉ việc làm tình ấy ạ.)
Tựa như hiện tại, gã lướt lướt mười mấy danh mục trên wechat: “Những người này anh đều thử qua cả rồi, cảm giác không tồi.”
Nhưng lúc sau lại thu lại tất cả mọi tin nhắn: “Không được, anh không thể dụ dỗ vợ người ta được, cái này là tội lớn.”
Trì Diễm bất đắc dĩ mỉm cười, gõ chữ: “Cuộc sống của anh Văn Yển vẫn luôn muôn màu như thế.”
“Đương nhiên rồi, anh sướng. Đương nhiên cũng muốn cho anh em sướng cùng rồi. Chẳng qua là…… haizz……”
Thấy gã không nói tiếp, Trì Diễm nhắn qua một dấu chấm hỏi.
Trên màn hình hiển thị “đối phương đang nhập……”
“Chậc, sao em lại kết hôn với hắn ta chứ?”
“Hôn nhân không chỉ là cuộc sống hạnh phúc đơn thuần, mà còn là “tình dục thăng hoa” đó!!!!”
Trì Diễm lần này thật sự có muôn vàn dấu chấm hỏi.
Văn Yển đang hút thuốc lá ở nhà, nhớ lại chuyện cũ. Mặc dù thật xấu hổ khi nói vậy, nhưng khoảng thời gian bị Thích Thủ Lân bao nuôi gã đúng là chẳng thỏa mãn chút nào cả.
Cả một tháng Thích Thủ Lân chỉ gọi gã đến có hai hay ba lần, mỗi lần liền chỉ làm có hai nháy. Mặc dù đúng là hàng to thì tốt đó, nhưng mà không có đã.
Lúc làm tình, Thích Thủ Lân y như lúc làm việc, không nói lời thô tục, không tán tỉnh, đến cả màn dạo đầu cũng bỏ qua, và chỉ đè gã xuống làm tư thế mà hắn thích. Y chang như con người của hắn vậy, vừa lạnh lùng vừa chuyên quyền độc đoán.
Khiến cho Văn Yển không thể phát huy hết khả năng của bản thân, cảm thấy bản thân gã thật thất bại mà.
Điểm tốt là hắn vừa đẹp trai vừa có tiền, hơn nữa còn không thích mấy trò SM tra tấn người khác. Ở trong lòng của Văn Yển, kỹ năng lên giường của hắn cơ bản là tầm trung trở xuống
“Đàn ông không phải chỉ nhìn mặt thôi đâu em.” Gã gõ mấy chữ trên điện thoại, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Người xưa có câu, “Tốt mã giẻ cùi” (1).”
(1)Tốt mã giẻ cùi (银样镴枪头): ý nói chỉ được mỗi cái mã ngoài, thực chất là vô dụng.
“Mặc dù…… Vị kia của nhà em không phải là giẻ cùi, nhưng nam nhân mà làm không nhiều, thật sự rất đáng thương.”
Trì Diễm cẩn thận nhìn lời gã nói, thở dài một tiếng, gượng gạo nói.
“Cảm ơn anh Văn Yển đã quan tâm.”
“Anh ấy không phải là không được, anh ấy…… thật sự là quá “sung sức”.”
Cậu và Thích Thủ Lân kết hôn cũng đã lâu rồi. Trì Diễm cho rằng ngày tháng dồn dập nóng bỏng rồi cũng dần trở nên bình lặng êm đềm mà thôi.
Nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, ngọn lửa của Thích Thủ Lân một khi bốc cháy thì không bao giờ dập tắt nổi.
Đôi khi chỉ vì một câu nói, một cử chỉ, ngay cả chính cậu cũng không hiểu. Anh mắt của alpha liền thay đổi, nhanh chóng đè chặt lấy cậu, khiến cậu ngay cả nâng mí mắt cũng không nâng nổi thì hắn mới buông tha.
Lòng Trì Diễm cảm thấy khổ sở, nhưng lại không thể nói ra với người khác. Vất vả lắm mới nói chuyện về vấn đề này, thế nên cậu cũng nhân lúc nói ra.
Lại có một khoảng lặng trong cuộc trò chuyện. Trì Diễm không biết omega ở đầu dây bên kia lại nhận được cú sốc tinh thần gì.
Có chuyện gì vật, tính tình lạnh lùng và cuồng tình dục, chúng ta thật sự có cùng suy nghĩ không vậy?
“Có lẽ nào hắn…… mắc chứng nghiện tình dục à.” Hơn nửa ngày sau thì Văn Yển mới trả lời. “Trước kia anh cũng từng gặp qua một người, hoàn toàn không trụ nổi. Đây chính là bệnh, phải trị.”
Thích Thủ Lân đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Trì Diễm đang nằm sấp, hai chân hất lên hất xuống. Tiếng gõ chữ trên màn hình vang lên “lạch cạch”.
“Nói chuyện với ai thế, còn vui vẻ như vậy.” Hắn lthuận miệng hỏi.
Trì Diễm vội vàng cất điện thoại đi, chui vào trong chăn: “Không có gì hết.”
Alpha vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo choàng lụa gấp nếp khéo léo, vài giọt nước trượt xuống khe cổ, dọc theo rãnh nông giữa cơ ngục, lướt qua cơ bụng rõ ràng, chìm sâu vào nơi bí ẩn.
Thích Thủ Lân cố ý làm thế, Trì Diễm thích nhìn cái gì hắn rõ như lòng bàn tay. Chỉ cần hắn bày ra dáng vẻ quyến rũ một chút, người yêu của hắn liền không có cách nào từ chối cả.
“Mệt quá đi.” Trì Diễm khẽ ngáp một cái, nửa đầu vùi vào trong chăn bông, lộ ra đôi mắt khẽ chớp chớp, không chút động lòng mà nhìn cảnh đẹp trước mặt. “Ngày mai em còn phải đi gặp bác sĩ, gần đây em hay buồn ngủ quá.”
“Ngủ ngon.”
Alpha chuẩn bị kỹ lưỡng nay lại bị bỏ rơi, lộ ra vẻ mặt rối rắm.
Đây con mẹ nó chẳng lẽ là “Thất niên chi dương (2)”?!
(2)Thất niên chi dương (七年之痒): nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Không hề lái xe (làm tình), nhưng số từ lại bùng nổ ghê.
Bởi vì chương này rất thú vị đó, tui đã phải bật cười khi viết ra nó đó ha ha ha ha ha!!!!
【 Editor có lời muốn nói: 】
Xin lỗi mọi người vì hai tuần trước tui không đang chương mới được. Máy của tui bị hư nên tui không kịp up chương mới lên cho mọi người và cũng không kịp thông báo nữa. Thế nên là đã để mọi người đợi lâu như thế rồi, tui xin lỗi mọi người nhiều nhé.
Nhưng mà tình hình là sắp đến tui có kha khá đồ án lớn nên thời gian ra chương tui cũng không chắc lắm, nhưng chắc chắn là tui không có drop đâu nên mọi người đừng lo quá nhé. Mãi yêu nè. (´▽`ʃ♡ƪ)