Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard
Chương 97: [4] PNCV4: Nỗi phiền não của Trì Diễm
“Thân thể của cậu không có vấn đề gì cả. Thích ngủ đơn giản là do cậu đang mang thai.”
“……” Đôi mắt của Trì Diễm trợn to mà nhìn bác sĩ.
Bác sĩ cảm thấy chàng trai trẻ này rất buồn cười, mang thai mà một chút cũng chẳng nhận ra, cứ mơ mơ màng màng: “Sau khi mang thai thì pheromone sẽ có phần thay đổi, chẳng lẽ cậu không nhận ra chút nào à?”
“Nhưng mà cháu mắc chứng vô cảm pheromone ạ!”
Lần này đến phiên bác sĩ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu: “Chứng vô cảm của cậu không phải là giả đúng không? Đi làm kiểm tra thử xem.”
Thế nên Trì Diễm liền ngoan ngoãn đi làm kiểm tra pheromone. Năm cậu mười hai tuổi, cậu cũng đã từng kiểm tra qua. Mặc dù cậu đã phân hóa thành một beta không mấy đặc biệt, nhưng vì cậu không thể phản ứng với pheromone nên Trì Hành Đào đã dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra.
Bây giờ, cách kiểm tra cũng hệt như năm đó vậy, chẳng mấy khác biệt. Giữa ngón tay kẹp một cái đo nhịp tim, ngồi trong một căn phòng nhỏ, có thể đọc những cuốn sách trên bàn để bình ổn nhịp tim một lúc. Sau đó, bác sĩ sẽ tiết ra một số pheromone tổng hợp, sẽ kích thích hơn một chút. Nếu là một người bình thường, sau khi tiếp nhận những pheromone này, nhịp tim sẽ tăng nhanh, độ nhạy cảm đối với pheromone có thể thông qua theo dõi nhịp tim để phán đoán.
Thành thật mà nói, Trì Diễm vẫn có chút khẩn trương, không biết vì sao khi đo huyết áp và nhịp tim, tim của cậu luôn đập nhanh hơn vì một lý do nào đó. Hiện tại, cậu chỉ có thể cảm nhận được pheromone thông qua quá trình trao đổi chất dịch trong cơ thể với duy nhất một mình Thích Thủ Lân. Rõ ràng, chứng vô cảm pheromone đã bị đánh giá là một căn bệnh khó thụ thai, nhưng sự thật rằng cậu đã mang thai đến lần thứ ba đã rành rành trước mắt cậu.
Sau khoảng năm phút chờ đợi, bài kiểm tra kết thúc. Trong lúc xếp hàng chờ lấy kết quả, cậu tình cờ nghe được hai omega phía trước trò chuyện.
“Chúng tôi chỉ một lần làm không mang bao, thế mà lại dính.”
“Đây là đứa thứ mấy rồi?”
“Thứ năm rồi. Haizz…… Thật là, đứa con lớn của tôi tháng sáu phải thi đại học rồi……”
“Cậu mang thai dễ như vậy, thật là hâm mộ quá đi mất. Tôi phải điều dưỡng nửa năm liền mới có được, đây là đứa thứ ba……”
Nghe bọn họ trò chuyện, Trì Diễm không khỏi nhớ đến bản thân mình. Thích Ngai Thì và Thích Ngai Nham đều được mang thai khi Thích Thủ Lân đến kỳ phát tình, lần phát tình trước đó của Thích Thủ Lân đã qua hơn bốn tháng, không khớp với lúc cậu mang thai.
Vốn cho rằng chỉ khi người yêu đến kỳ phát tình mới cần phải cẩn thận, nhưng không ngờ lần này lại không phải do kỳ phát tình gây ra……
Bác sĩ xem xét kết quả kiểm tra, sau đó ngẩng đầu nhìn Trì Diễm: “Thật sự đúng là vô cảm pheromone…… Thế thì kỳ quái thật đó, cậu không hề cần điều trị hỗ trợ sinh sản mà vẫn có thể mang thai. Nhìn khoảng thời gian cũng không lâu lắm, kết hôn bảy năm liền mang thai đến đứa thứ ba à?”
Ánh mắt soi mói này khiến cho Trì Diễm cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ, như thể thẳng thừng nói cho người khác biết rằng cậu thường xuyên bị Thích Thủ Lân chịch, còn bị chịch đến mang thai lần này đến lần khác tựa như một omega. Thậm chí đến đứa bé trong bụng bây giờ cậu cũng không rõ khi nào có nữa, là lần nghỉ phép đi suối nước nóng ngày đó à? Hay là buổi câu cá vào ngày cuối tuần? Hay là…… Nhân lúc bảo mẫu đưa bọn nhỏ ra ngoài chơi, cậu bị đè lên cửa sổ hướng ra mặt hồ khi đó?
Nhưng số lần bọn họ làm tình nhiều hơn những gì mà Trì Diễm có thể nhớ đến.
“Mặc dù cậu đúng thật là mắc chứng vô cảm, nhưng tôi tin là, nếu cậu vẫn…… ừm…… vẫn duy trì nếp sống hiện tại.” Bác sĩ nói một cách uyển chuyển. “Vậy thì chắc chắn cậu sẽ lại mang thai tiếp.”
Tại sao vậy chứ…… chẳng lẽ từ nay về sau cậu sẽ trở nên giống như nhóm omega kia, chạm vào liền có thai? Thế thì không phải Thích Thủ Lân và con của hắn sẽ chạy khắp nơi à.
Gương mặt của người thanh niên beta đỏ bừng lên bằng tốc độ mắt có thể nhìn thấy được, cậu ấp úng nói ra những lời “trách móc” từ Văn Yển.
“Thật ra thì, tôi nghi ngờ bạn đời của tôi mắc chứng…… nghiện tình dục.”
Phòng tư vấn tâm lý tiếp đón một vị alpha cực kỳ chói mắt. Ăn mặc bảnh bao, ngoại hình nổi bật và phong thái lạnh lùng.
Mọi người đều đưa mắt nhìn hắn, có chút tiếc nuối: người như vậy mà lại có bệnh à.
Thích Thủ Lân bị Trì Diễm năn nỉ ỉ ôi để kéo đến đây, nhưng cậu không nói rằng cậu nghi ngờ hắn bị mắc chứng nghiện tình dục, mà chỉ nói rằng gần đấy thấy hắn không vui, có phải do áp lực công việc quá lớn hay không, nên bảo hắn cần được tư vấn tâm lý một chút.
Vị bác sĩ trước mắt hắn là người có đôi mắt dài xếch lên. Vốn dĩ Thích Thủ Lân sẽ không đánh giá một người dựa trên vẻ ngoài của họ, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy vị bác sĩ này toát ra vẻ gì đó gian xảo.
“Tôi họ Lưu, cậu họ gì?”
“Tôi đây họ Thích.”
“Cậu Trì đã hẹn trước với tôi, cậu ấy không đến à?” Bác sĩ Lưu mỉm cười hỏi.
“Sẽ đến sớm thôi.”
“Vậy chúng ta bắt đầu trước đi. Đừng lo lắng, cũng không cần cố tình che giấu bất cứ cái gì. Cứ nói chuyện thoải mái, giống như trò chuyện với bạn bè ấy.”
Thích Thủ Lân trong lòng cười nhạo, làm quen nhanh như vậy à? Nhưng bên ngoài, hắn vẫn tích cực hợp tác và trả lời một số câu hỏi về tuổi tác và nghề nghiệp. Sau đó, bác sĩ Lưu lấy ra một phiếu trắc nghiệm và bảo anh hoàn thành nó trong phòng đơn bên cạnh. Không có quá nhiều câu hỏi, Thích Thủ Lân cảm thấy bản thân có thể hoàn thành nó trong 20 phút, nhưng khi hắn xem xét kỹ lưỡng, mấy câu này thật khó để hắn lựa chọn, ví dụ như:
1/ Bạn nhìn nhận người yêu của mình như thế nào?
A. Là người có thể cùng tôi đi hết cuộc đời và giúp đỡ lẫn nhau.
B. Là đối tượng hợp lý và hợp pháp để trút bỏ dục vọng.
C. Tôi có nhiều suy nghĩ không đứng đắn với người kia.
D. Không có tình cảm.
Cây bút nước xoay tròn giữa những ngón tay của alpha. Đầu tiên là chắc chắn loại D, câu trả lời tiêu chuẩn và hoàn mỹ nhất là A, nhưng không thể không thừa nhận rằng đáp án C cũng đã miêu tả chân thật suy nghĩ của hắn.
2/ Khi người yêu muốn, bạn sẽ làm gì?
A. Làm theo ý muốn của người yêu, tiến hành hành động sinh hoạt tình dục dịu dàng.
B. Ngoài việc lắng nghe ý kiến của người yêu, bản thân cũng sẽ làm gì đó để gia tăng tình thú.
C. Làm theo ý muốn của bản thân, bản thân đạt được khoái cảm mới là mục tiêu cuối cùng.
D. Chúng tôi không có quan hệ tình dục.
Vì sao mấy vấn đề này chỉ có thể chọn một thôi vậy? Alpha tỏ ra hơi thiếu kiên nhẫn, lựa chọn đáp án B.
3/ Thời gian quan hệ tình dục thường là bao lâu?
A. Không quá một giờ
B, Hai giờ
C. Ba giờ
D. ( Điền vào chỗ trống)
Thích Thủ Lân viết nguệch ngoạc lên giấy: Tùy vào tâm trạng. Hắn và Trì Diễm không hề suy xét đến thời gian làm tình, thường thì khi Trì Diễm không thể chịu nổi nữa thì sẽ dừng lại. Lúc trước từng làm hai ngày một lần, còn bây giờ á? Một tuần trôi qua, ngay cả đầu v* lõm đáng yêu mà hắn ngày nhớ đêm mong cũng chưa chạm vào được.
4/ Nếu không có người yêu ở bên cạnh, bạn có chọn quan hệ tình dục với người khác hay không?
6/……
Tại sao bảng câu hỏi này hoàn toàn là những câu hỏi liên quan đến tình dục thế, hơn nữa nó còn thuận tiện mà điều tra về quan niệm đạo đức cá nhân về hôn nhân và tình yêu? Thích Thủ Lân cầm bảng câu hỏi đi ra, thì nhìn thấy Trì Diễm đã đến rồi, còn đang nhiệt tình trò chuyện với vị bác sĩ Lưu kia.
“Anh cảm thấy thế nào?” Trì Diễm hỏi.
“Tàm tạm.” Thích Thủ Lân cảm thấy bản thân tựa như đã vượt qua một bài kiểm tra vậy, vẫn còn do dự ở rất nhiều lựa chọn.
Bác sĩ Lưu trước tiên nói chuyện riêng với Thích Thủ Lân. Anh nhìn bảng trả lời câu hỏi một cách cẩn thận và nói: “Chắc hẳn cậu đang thắc mắc vì sao bảng câu hỏi này lại đề cập đến những chuyện riêng tự như thế này. Đó là do người yêu của cậu đang lo lắng về việc liệu cậu có mắc chứng nghiện tình dục hay không?.”
“Ha?” Alpha tức giận cười một tiếng. “Nghiện tình dục? Nghiện tình dục cái quái gì chứ.”
Trì Diễm thế mà lại nghi ngờ hắn. Cậu ở trên giường cầu xin hắn bắn vào trong còn ít lắm sao?
“Em ấy là người bạn đời hợp pháp của tôi, tôi yêu hắn đến chết đi được, đây mà cũng coi là bệnh à?”
Thích Thủ Lân cuối cùng cũng tìm ra được lý do tại sao gần đây Trì Diễm không cho hắn chạm vào người cậu, đó là vì hắn quá sung sức nên cậu nghi ngờ hắn bị bệnh?!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn: “Chúng tôi đã không làm tình một tuần rồi.”
“Tôi, bây, giờ, rất, không, hạnh, phúc.”
Bác sĩ Lưu là một beta, nhưng anh vẫn cảm nhận được sức ép của pheromone dày đặc do người alpha ở trước mặt này tiết ra trong vô thức. Anh nuốt nước bọt: “Trước hết cậu bình tĩnh lại đi, đừng gấp gáp. Kết luận từ những câu trả lời của cậu là cậu không hề mắc chứng nghiện tình dục.”
“Cậu Trì nói với tôi, rằng cậu đã từng gặp qua định mệnh của bản thân. Tôi đoán là vì như thế nên hiện tại pheromone của cậu có chút hỗn loạn.”
“Cậu…… Một người alpha cấp bậc cao như cậu lại lựa chọn ở bên cạnh một người beta sau khi đã gặp gỡ định mệnh của chính mình. Quả là chuyện hiếm có nghìn năm có một.”
“Trong lĩnh vực y học của chúng tôi, kết quả nghiên cứu về lĩnh vực này quá ít, theo tôi được biết, cậu chính là trường hợp đầu tiên, nên là nếu có thể, tôi hi vọng cậu có thể hợp tác cùng chúng tôi nghiên cứu y học về điều này.”
“Điều này có thể giúp đỡ cho những người trong tình cảnh của hai người về sau.”
Sự cuồng tín của học giả mà Thích Thủ Lân từng nhìn thấy hiện lên trong mắt hắn —— khi mà hắn nằm trên giường bệnh, mặc bộ đồ ngăn cắn, ngày đêm chống chọi lại bản năng của chính mình. Đôi mắt của những bác sĩ xung quanh dường như cũng lập lòe ý nghĩ này.
“Ta từ chối.” Alpha lạnh lùng nói. Mắt hắn chuyển qua khe cửa kéo, xuyên qua những kẽ hở để nhìn thấy dáng người đang ngồi ngoài kia.
“Anh không thể thay đổi bản năng hấp dẫn tự nhiên giữa alpha và omega mà đấng tạo hóa đã khắc sâu vào mỗi người, và bản thân tôi cũng thế.” Thích Thủ Lân nhớ đến sự cố Mạc Tây Lâm mà chính hắn đã từng bày mưu tính kế, nếu không phải là vì Trì Diễm, hắn sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến nó cả.
“Không phải ai cũng có thể bỏ qua độ xứng đôi của giới tính. Nói cách khác, cơ sở tình cảm của bọn họ là do sự hấp dẫn của gen.”
“Anh có nghĩ đây là tình yêu hay không?”
Bác sĩ Lưu không nói nên lời khi được hỏi.
“Chống lại bản năng không phải là chuyện đơn giản, giống như ép con người phải thở trong nước như loài cá vậy. Anh có thể đảm bảo rằng mọi alpha và omega đều có thể chịu đựng được nỗi đau này hay không.” Thích Thủ Lân kiềm chế lại bản thân, nhẹ nhàng nói.
“Nếu như những người đó không thể chịu đựng được, nếu thế dù cho tôi có mổ xẻ cả người ra cho bọn họ nhìn, bọn họ vẫn sẽ không hiểu mà thôi.”
“Tôi không phải là chúa cứu thế, tôi chỉ muốn bảo vệ một mình em ấy mà thôi.”
Cánh cửa phòng tư vấn mở ra, Thích Thủ Lân bước ra ngoài và bảo Trì Diễm đi vào, bác sĩ có chuyện muốn nói với cậu. Còn bản thân hắn ra ngoài hít thở không khí một mình.
Bác sĩ Lưu lau mồ hôi, thở dài: “Về mọi nghĩa, người bạn đời của cậu thực sự không phải là một người bình thường.”
Rồi anh đưa bảng trả lời kia cho Trì Diễm nhìn.
“Tôi có một tin tốt dành cho cậu, đó là người bạn đời của cậu không phải là người nghiện tình dục. Bởi vì ham muốn tình dục không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống thường ngày của anh ta, dẫn đến chuyện không khống chế nỗi.”
“Nhưng câu trả lời của cậu Thích cũng đầy mâu thuẫn.”
Bác sĩ Lưu chỉ cho Trì Diễm nhìn.
“Ví dụ như câu đầu tiên, mặc dù hắn chọn A, nhưng hiển nhiên là hắn đã do dự ở câu C rất lâu. Bởi vì ở bên cạnh câu C có rất nhiều vết bút, hẳn là trong lúc suy nghĩ hắn đã vô thức để lại. Có lẽ đây là lựa chọn ưu tiên của anh ta. Nhưng xét về góc độ lý trí, anh ta vẫn chọn A.”
“Và cái này nữa.” Bác sĩ Lưu quay màn hình máy tính về phía Trì Diễm.
“Trong phòng có máy kiểm tra pheromone. Khi chúng tôi nói về định mệnh, nồng độ pheromone của cậu Thích ngay lập tức tăng lên, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ công kích rất mãnh liệt. Nhưng khi chúng tôi nhắc đến cậu…… sự công kích trong pheromone của anh ta giảm mạnh.”
“Cho dù từ hướng điều tra tâm lý hay từ sinh lý mà xem xét, tôi có thể đưa ra kết luận rằng cậu Thích không hề mắc chứng nghiện tình dục.”
“Anh ta……” Bác sĩ Lưu cười trêu chọc. “Chỉ nghiện cậu mà thôi.”
“Mối dây dưa không thể tách rời giữa cảm xúc và ham muốn dành cho cậu khiến hắn không thể đưa ra câu trả lời “hoàn hảo”. Khát vọng tình yêu quá mức mãnh liệt này quả thực có phần méo mó. Cậu có cảm thấy nó ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày hay không?”
“Không có.” Trì Diễm lắc đầu. “Tôi cảm thấy chúng tôi sống cùng nhau rất tốt.”
Bác sĩ Lưu chỉ có thể xem hai người họ là Chu Du và Hoàng Cái (1), một người đánh một người chịu đựng: “Còn nữa…… cậu có thể cân nhắc việc thuyết phục người yêu của mình tham gia nghiên cứu y học của chúng tôi không? Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu có cả cậu nữa. Chúng tôi rất hy vọng có thể nghiên cứu liên quan đến vấn đề định mệnh này.” Cậu Trì này trông có vẻ dễ nói chuyện, ra tay ở chỗ cậu không chừng tỉ lệ thành công sẽ lớn hơn.
(1) Chu Du đánh Hoàng Cái là một lịch sử điển cố, ở 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa: Vào thời Tam Quốc, Hoàng Cái, đại tướng của Đông Ngô, được lệnh đầu hàng vào doanh trại của Tào Tháo, vì để chiếm được niềm tin của Tào Tháo, Chu Du mượn vớ giả vờ đánh đau Hoàng Cái một lúc rồi dừng lại, để Hoàng Cái tực giận mà hàng phe địch.
“Xin lỗi, khiến cho anh phải thất vọng rồi.” Trì Diễm không chút đắn đo mà trả lời.
“Xin hãy cho phép tôi được ích kỷ trong chuyện này, vị alpha nhà tôi không thích bị nghiên cứu như thế này đâu.”
“Đời người không dài, thời gian bên nhau của chúng tôi không dài lắm, những ngày tháng còn lại tôi không muốn bị nghiên cứu quấy rầy.” Trì Diễm kiên định mà nói.
Cậu sợ thứ gọi là nghiên cứu kia. Sợ hãi Thích Thủ Lân sẽ lại phải đối mặt với sự tra tấn đau đớn do bản năng hành hạ.
Thích Thủ Lân sẽ thỏa hiệp trong nhiều chuyện, nhưng hắn sẽ không nhân nhượng bất kỳ điều gì trong vấn đề này.
Cho nên Trì Diễm phải là lá khiên cho hắn, kiên cường bảo vệ hắn khỏi mũi giáo sắt nhọn.
Ra khỏi phòng tư vấn, Trì Diễm đi một vòng và tìm thấy Thích Thủ Lân. Alpha đang cầm điếu thuốc và chuẩn bị châm lửa. Trì Diễm từ bên cạnh lao ra, “vù” một cái thổi tất bật lửa.
“Này, anh đẹp trai!” Trì Diễm cố ý trêu chọc hắn. “Một mình hút thuốc ở đây thì có gì vui đâu nhỉ? Muốn đi chơi với em chút không?” Nói dứt lời còn vươn tay lấy đi điếu thuốc chưa kịp châm bên khóe miệng của hắn.
Thích Thủ Lân cũng giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Trì Diễm, nhưng hắn vẫn không hề nguôi giận chuyện cậu nghi ngờ hắn mắc chứng nghiện tình dục. Hắn nhíu mày nói: “Trả cho anh.”
Trì Diễm cũng mặc kệ, trực tiếp ném điếu thuốc vào thùng rác, tiếp tục bày trò: “Ái chà chà anh đẹp trai à, anh đúng gu của tôi quá đi thôi!”
Cậu ôm lấy khuôn mặt của alpha. “Nhìn đôi chân mày, đôi mắt và cái mũi này xem…… Tôi đi trên đường làm sao có thể gặp được người đẹp trai như thế này cơ chứ, phải nhanh chóng mang về nhà giấu đi kẻo lại bị người khác cướp đi mất.”
Thích Thủ Lân cười khẩy một tiếng: “Thế thì xin lỗi nhé, nhưng mà cậu tầm thường quá, không phải gu của tôi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại tôi đi Hàn Quốc phẫu thuật còn kịp không? Cắt mắt hai mí này…… Hay là thêm một chút cơ bắp nữa nhỉ?” Trì Diễm làm mặt quỷ, khiến cho Thích Thủ Lân thật sự muốn ôm cậu vào lòng và xoa nắn một phen.
Nhưng hắn vẫn kiềm lại, cố ý lạnh lùng nói: “Bây giờ đặt vé máy bay đi liền đi, không chừng vẫn kịp đấy.” Nói xong, hắn lại ngậm một điếu thuốc vào miệng, nhưng lại bị Trì Diễm rút ra lần nữa.
“Không cho anh hút thuốc,” Thích Thủ Lân hung ác thù thầm bên tai cậu. “Anh sẽ chịch em.”
Người thanh niên beta quay đầu xoa xoa lỗ tai ngứa ngáy: “Không phải…… không cho anh chịch mà.”
Đứa con kiêu hãnh của trời cao như thế này, thế mà lại vì tình cảm và dục vọng quá đỗi mãnh liệt của mình mà bị người khác cho là “méo mó”. Trì Diễm không biết nên vui hay buồn nữa.
Nhưng điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là tình yêu của cậu dành cho hắn cũng không hề kém cạnh tình cảm của hắn dành cho mình.
Chỉ là tình yêu của hắn gần như quá mức “nuông chiều”.
“Nuông chiều” đến độ “méo mó”, cũng nguyện dâng hiến hết thảy bản thân mình, vui vẻ chịu đựng.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Lão Thích mắc bệnh nghiêm trọng gọi là “thiếu thốn pheromone của Hòn Đá” hahaha!!!!
“……” Đôi mắt của Trì Diễm trợn to mà nhìn bác sĩ.
Bác sĩ cảm thấy chàng trai trẻ này rất buồn cười, mang thai mà một chút cũng chẳng nhận ra, cứ mơ mơ màng màng: “Sau khi mang thai thì pheromone sẽ có phần thay đổi, chẳng lẽ cậu không nhận ra chút nào à?”
“Nhưng mà cháu mắc chứng vô cảm pheromone ạ!”
Lần này đến phiên bác sĩ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu: “Chứng vô cảm của cậu không phải là giả đúng không? Đi làm kiểm tra thử xem.”
Thế nên Trì Diễm liền ngoan ngoãn đi làm kiểm tra pheromone. Năm cậu mười hai tuổi, cậu cũng đã từng kiểm tra qua. Mặc dù cậu đã phân hóa thành một beta không mấy đặc biệt, nhưng vì cậu không thể phản ứng với pheromone nên Trì Hành Đào đã dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra.
Bây giờ, cách kiểm tra cũng hệt như năm đó vậy, chẳng mấy khác biệt. Giữa ngón tay kẹp một cái đo nhịp tim, ngồi trong một căn phòng nhỏ, có thể đọc những cuốn sách trên bàn để bình ổn nhịp tim một lúc. Sau đó, bác sĩ sẽ tiết ra một số pheromone tổng hợp, sẽ kích thích hơn một chút. Nếu là một người bình thường, sau khi tiếp nhận những pheromone này, nhịp tim sẽ tăng nhanh, độ nhạy cảm đối với pheromone có thể thông qua theo dõi nhịp tim để phán đoán.
Thành thật mà nói, Trì Diễm vẫn có chút khẩn trương, không biết vì sao khi đo huyết áp và nhịp tim, tim của cậu luôn đập nhanh hơn vì một lý do nào đó. Hiện tại, cậu chỉ có thể cảm nhận được pheromone thông qua quá trình trao đổi chất dịch trong cơ thể với duy nhất một mình Thích Thủ Lân. Rõ ràng, chứng vô cảm pheromone đã bị đánh giá là một căn bệnh khó thụ thai, nhưng sự thật rằng cậu đã mang thai đến lần thứ ba đã rành rành trước mắt cậu.
Sau khoảng năm phút chờ đợi, bài kiểm tra kết thúc. Trong lúc xếp hàng chờ lấy kết quả, cậu tình cờ nghe được hai omega phía trước trò chuyện.
“Chúng tôi chỉ một lần làm không mang bao, thế mà lại dính.”
“Đây là đứa thứ mấy rồi?”
“Thứ năm rồi. Haizz…… Thật là, đứa con lớn của tôi tháng sáu phải thi đại học rồi……”
“Cậu mang thai dễ như vậy, thật là hâm mộ quá đi mất. Tôi phải điều dưỡng nửa năm liền mới có được, đây là đứa thứ ba……”
Nghe bọn họ trò chuyện, Trì Diễm không khỏi nhớ đến bản thân mình. Thích Ngai Thì và Thích Ngai Nham đều được mang thai khi Thích Thủ Lân đến kỳ phát tình, lần phát tình trước đó của Thích Thủ Lân đã qua hơn bốn tháng, không khớp với lúc cậu mang thai.
Vốn cho rằng chỉ khi người yêu đến kỳ phát tình mới cần phải cẩn thận, nhưng không ngờ lần này lại không phải do kỳ phát tình gây ra……
Bác sĩ xem xét kết quả kiểm tra, sau đó ngẩng đầu nhìn Trì Diễm: “Thật sự đúng là vô cảm pheromone…… Thế thì kỳ quái thật đó, cậu không hề cần điều trị hỗ trợ sinh sản mà vẫn có thể mang thai. Nhìn khoảng thời gian cũng không lâu lắm, kết hôn bảy năm liền mang thai đến đứa thứ ba à?”
Ánh mắt soi mói này khiến cho Trì Diễm cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ, như thể thẳng thừng nói cho người khác biết rằng cậu thường xuyên bị Thích Thủ Lân chịch, còn bị chịch đến mang thai lần này đến lần khác tựa như một omega. Thậm chí đến đứa bé trong bụng bây giờ cậu cũng không rõ khi nào có nữa, là lần nghỉ phép đi suối nước nóng ngày đó à? Hay là buổi câu cá vào ngày cuối tuần? Hay là…… Nhân lúc bảo mẫu đưa bọn nhỏ ra ngoài chơi, cậu bị đè lên cửa sổ hướng ra mặt hồ khi đó?
Nhưng số lần bọn họ làm tình nhiều hơn những gì mà Trì Diễm có thể nhớ đến.
“Mặc dù cậu đúng thật là mắc chứng vô cảm, nhưng tôi tin là, nếu cậu vẫn…… ừm…… vẫn duy trì nếp sống hiện tại.” Bác sĩ nói một cách uyển chuyển. “Vậy thì chắc chắn cậu sẽ lại mang thai tiếp.”
Tại sao vậy chứ…… chẳng lẽ từ nay về sau cậu sẽ trở nên giống như nhóm omega kia, chạm vào liền có thai? Thế thì không phải Thích Thủ Lân và con của hắn sẽ chạy khắp nơi à.
Gương mặt của người thanh niên beta đỏ bừng lên bằng tốc độ mắt có thể nhìn thấy được, cậu ấp úng nói ra những lời “trách móc” từ Văn Yển.
“Thật ra thì, tôi nghi ngờ bạn đời của tôi mắc chứng…… nghiện tình dục.”
Phòng tư vấn tâm lý tiếp đón một vị alpha cực kỳ chói mắt. Ăn mặc bảnh bao, ngoại hình nổi bật và phong thái lạnh lùng.
Mọi người đều đưa mắt nhìn hắn, có chút tiếc nuối: người như vậy mà lại có bệnh à.
Thích Thủ Lân bị Trì Diễm năn nỉ ỉ ôi để kéo đến đây, nhưng cậu không nói rằng cậu nghi ngờ hắn bị mắc chứng nghiện tình dục, mà chỉ nói rằng gần đấy thấy hắn không vui, có phải do áp lực công việc quá lớn hay không, nên bảo hắn cần được tư vấn tâm lý một chút.
Vị bác sĩ trước mắt hắn là người có đôi mắt dài xếch lên. Vốn dĩ Thích Thủ Lân sẽ không đánh giá một người dựa trên vẻ ngoài của họ, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy vị bác sĩ này toát ra vẻ gì đó gian xảo.
“Tôi họ Lưu, cậu họ gì?”
“Tôi đây họ Thích.”
“Cậu Trì đã hẹn trước với tôi, cậu ấy không đến à?” Bác sĩ Lưu mỉm cười hỏi.
“Sẽ đến sớm thôi.”
“Vậy chúng ta bắt đầu trước đi. Đừng lo lắng, cũng không cần cố tình che giấu bất cứ cái gì. Cứ nói chuyện thoải mái, giống như trò chuyện với bạn bè ấy.”
Thích Thủ Lân trong lòng cười nhạo, làm quen nhanh như vậy à? Nhưng bên ngoài, hắn vẫn tích cực hợp tác và trả lời một số câu hỏi về tuổi tác và nghề nghiệp. Sau đó, bác sĩ Lưu lấy ra một phiếu trắc nghiệm và bảo anh hoàn thành nó trong phòng đơn bên cạnh. Không có quá nhiều câu hỏi, Thích Thủ Lân cảm thấy bản thân có thể hoàn thành nó trong 20 phút, nhưng khi hắn xem xét kỹ lưỡng, mấy câu này thật khó để hắn lựa chọn, ví dụ như:
1/ Bạn nhìn nhận người yêu của mình như thế nào?
A. Là người có thể cùng tôi đi hết cuộc đời và giúp đỡ lẫn nhau.
B. Là đối tượng hợp lý và hợp pháp để trút bỏ dục vọng.
C. Tôi có nhiều suy nghĩ không đứng đắn với người kia.
D. Không có tình cảm.
Cây bút nước xoay tròn giữa những ngón tay của alpha. Đầu tiên là chắc chắn loại D, câu trả lời tiêu chuẩn và hoàn mỹ nhất là A, nhưng không thể không thừa nhận rằng đáp án C cũng đã miêu tả chân thật suy nghĩ của hắn.
2/ Khi người yêu muốn, bạn sẽ làm gì?
A. Làm theo ý muốn của người yêu, tiến hành hành động sinh hoạt tình dục dịu dàng.
B. Ngoài việc lắng nghe ý kiến của người yêu, bản thân cũng sẽ làm gì đó để gia tăng tình thú.
C. Làm theo ý muốn của bản thân, bản thân đạt được khoái cảm mới là mục tiêu cuối cùng.
D. Chúng tôi không có quan hệ tình dục.
Vì sao mấy vấn đề này chỉ có thể chọn một thôi vậy? Alpha tỏ ra hơi thiếu kiên nhẫn, lựa chọn đáp án B.
3/ Thời gian quan hệ tình dục thường là bao lâu?
A. Không quá một giờ
B, Hai giờ
C. Ba giờ
D. ( Điền vào chỗ trống)
Thích Thủ Lân viết nguệch ngoạc lên giấy: Tùy vào tâm trạng. Hắn và Trì Diễm không hề suy xét đến thời gian làm tình, thường thì khi Trì Diễm không thể chịu nổi nữa thì sẽ dừng lại. Lúc trước từng làm hai ngày một lần, còn bây giờ á? Một tuần trôi qua, ngay cả đầu v* lõm đáng yêu mà hắn ngày nhớ đêm mong cũng chưa chạm vào được.
4/ Nếu không có người yêu ở bên cạnh, bạn có chọn quan hệ tình dục với người khác hay không?
6/……
Tại sao bảng câu hỏi này hoàn toàn là những câu hỏi liên quan đến tình dục thế, hơn nữa nó còn thuận tiện mà điều tra về quan niệm đạo đức cá nhân về hôn nhân và tình yêu? Thích Thủ Lân cầm bảng câu hỏi đi ra, thì nhìn thấy Trì Diễm đã đến rồi, còn đang nhiệt tình trò chuyện với vị bác sĩ Lưu kia.
“Anh cảm thấy thế nào?” Trì Diễm hỏi.
“Tàm tạm.” Thích Thủ Lân cảm thấy bản thân tựa như đã vượt qua một bài kiểm tra vậy, vẫn còn do dự ở rất nhiều lựa chọn.
Bác sĩ Lưu trước tiên nói chuyện riêng với Thích Thủ Lân. Anh nhìn bảng trả lời câu hỏi một cách cẩn thận và nói: “Chắc hẳn cậu đang thắc mắc vì sao bảng câu hỏi này lại đề cập đến những chuyện riêng tự như thế này. Đó là do người yêu của cậu đang lo lắng về việc liệu cậu có mắc chứng nghiện tình dục hay không?.”
“Ha?” Alpha tức giận cười một tiếng. “Nghiện tình dục? Nghiện tình dục cái quái gì chứ.”
Trì Diễm thế mà lại nghi ngờ hắn. Cậu ở trên giường cầu xin hắn bắn vào trong còn ít lắm sao?
“Em ấy là người bạn đời hợp pháp của tôi, tôi yêu hắn đến chết đi được, đây mà cũng coi là bệnh à?”
Thích Thủ Lân cuối cùng cũng tìm ra được lý do tại sao gần đây Trì Diễm không cho hắn chạm vào người cậu, đó là vì hắn quá sung sức nên cậu nghi ngờ hắn bị bệnh?!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn: “Chúng tôi đã không làm tình một tuần rồi.”
“Tôi, bây, giờ, rất, không, hạnh, phúc.”
Bác sĩ Lưu là một beta, nhưng anh vẫn cảm nhận được sức ép của pheromone dày đặc do người alpha ở trước mặt này tiết ra trong vô thức. Anh nuốt nước bọt: “Trước hết cậu bình tĩnh lại đi, đừng gấp gáp. Kết luận từ những câu trả lời của cậu là cậu không hề mắc chứng nghiện tình dục.”
“Cậu Trì nói với tôi, rằng cậu đã từng gặp qua định mệnh của bản thân. Tôi đoán là vì như thế nên hiện tại pheromone của cậu có chút hỗn loạn.”
“Cậu…… Một người alpha cấp bậc cao như cậu lại lựa chọn ở bên cạnh một người beta sau khi đã gặp gỡ định mệnh của chính mình. Quả là chuyện hiếm có nghìn năm có một.”
“Trong lĩnh vực y học của chúng tôi, kết quả nghiên cứu về lĩnh vực này quá ít, theo tôi được biết, cậu chính là trường hợp đầu tiên, nên là nếu có thể, tôi hi vọng cậu có thể hợp tác cùng chúng tôi nghiên cứu y học về điều này.”
“Điều này có thể giúp đỡ cho những người trong tình cảnh của hai người về sau.”
Sự cuồng tín của học giả mà Thích Thủ Lân từng nhìn thấy hiện lên trong mắt hắn —— khi mà hắn nằm trên giường bệnh, mặc bộ đồ ngăn cắn, ngày đêm chống chọi lại bản năng của chính mình. Đôi mắt của những bác sĩ xung quanh dường như cũng lập lòe ý nghĩ này.
“Ta từ chối.” Alpha lạnh lùng nói. Mắt hắn chuyển qua khe cửa kéo, xuyên qua những kẽ hở để nhìn thấy dáng người đang ngồi ngoài kia.
“Anh không thể thay đổi bản năng hấp dẫn tự nhiên giữa alpha và omega mà đấng tạo hóa đã khắc sâu vào mỗi người, và bản thân tôi cũng thế.” Thích Thủ Lân nhớ đến sự cố Mạc Tây Lâm mà chính hắn đã từng bày mưu tính kế, nếu không phải là vì Trì Diễm, hắn sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến nó cả.
“Không phải ai cũng có thể bỏ qua độ xứng đôi của giới tính. Nói cách khác, cơ sở tình cảm của bọn họ là do sự hấp dẫn của gen.”
“Anh có nghĩ đây là tình yêu hay không?”
Bác sĩ Lưu không nói nên lời khi được hỏi.
“Chống lại bản năng không phải là chuyện đơn giản, giống như ép con người phải thở trong nước như loài cá vậy. Anh có thể đảm bảo rằng mọi alpha và omega đều có thể chịu đựng được nỗi đau này hay không.” Thích Thủ Lân kiềm chế lại bản thân, nhẹ nhàng nói.
“Nếu như những người đó không thể chịu đựng được, nếu thế dù cho tôi có mổ xẻ cả người ra cho bọn họ nhìn, bọn họ vẫn sẽ không hiểu mà thôi.”
“Tôi không phải là chúa cứu thế, tôi chỉ muốn bảo vệ một mình em ấy mà thôi.”
Cánh cửa phòng tư vấn mở ra, Thích Thủ Lân bước ra ngoài và bảo Trì Diễm đi vào, bác sĩ có chuyện muốn nói với cậu. Còn bản thân hắn ra ngoài hít thở không khí một mình.
Bác sĩ Lưu lau mồ hôi, thở dài: “Về mọi nghĩa, người bạn đời của cậu thực sự không phải là một người bình thường.”
Rồi anh đưa bảng trả lời kia cho Trì Diễm nhìn.
“Tôi có một tin tốt dành cho cậu, đó là người bạn đời của cậu không phải là người nghiện tình dục. Bởi vì ham muốn tình dục không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống thường ngày của anh ta, dẫn đến chuyện không khống chế nỗi.”
“Nhưng câu trả lời của cậu Thích cũng đầy mâu thuẫn.”
Bác sĩ Lưu chỉ cho Trì Diễm nhìn.
“Ví dụ như câu đầu tiên, mặc dù hắn chọn A, nhưng hiển nhiên là hắn đã do dự ở câu C rất lâu. Bởi vì ở bên cạnh câu C có rất nhiều vết bút, hẳn là trong lúc suy nghĩ hắn đã vô thức để lại. Có lẽ đây là lựa chọn ưu tiên của anh ta. Nhưng xét về góc độ lý trí, anh ta vẫn chọn A.”
“Và cái này nữa.” Bác sĩ Lưu quay màn hình máy tính về phía Trì Diễm.
“Trong phòng có máy kiểm tra pheromone. Khi chúng tôi nói về định mệnh, nồng độ pheromone của cậu Thích ngay lập tức tăng lên, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ công kích rất mãnh liệt. Nhưng khi chúng tôi nhắc đến cậu…… sự công kích trong pheromone của anh ta giảm mạnh.”
“Cho dù từ hướng điều tra tâm lý hay từ sinh lý mà xem xét, tôi có thể đưa ra kết luận rằng cậu Thích không hề mắc chứng nghiện tình dục.”
“Anh ta……” Bác sĩ Lưu cười trêu chọc. “Chỉ nghiện cậu mà thôi.”
“Mối dây dưa không thể tách rời giữa cảm xúc và ham muốn dành cho cậu khiến hắn không thể đưa ra câu trả lời “hoàn hảo”. Khát vọng tình yêu quá mức mãnh liệt này quả thực có phần méo mó. Cậu có cảm thấy nó ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày hay không?”
“Không có.” Trì Diễm lắc đầu. “Tôi cảm thấy chúng tôi sống cùng nhau rất tốt.”
Bác sĩ Lưu chỉ có thể xem hai người họ là Chu Du và Hoàng Cái (1), một người đánh một người chịu đựng: “Còn nữa…… cậu có thể cân nhắc việc thuyết phục người yêu của mình tham gia nghiên cứu y học của chúng tôi không? Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu có cả cậu nữa. Chúng tôi rất hy vọng có thể nghiên cứu liên quan đến vấn đề định mệnh này.” Cậu Trì này trông có vẻ dễ nói chuyện, ra tay ở chỗ cậu không chừng tỉ lệ thành công sẽ lớn hơn.
(1) Chu Du đánh Hoàng Cái là một lịch sử điển cố, ở 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa: Vào thời Tam Quốc, Hoàng Cái, đại tướng của Đông Ngô, được lệnh đầu hàng vào doanh trại của Tào Tháo, vì để chiếm được niềm tin của Tào Tháo, Chu Du mượn vớ giả vờ đánh đau Hoàng Cái một lúc rồi dừng lại, để Hoàng Cái tực giận mà hàng phe địch.
“Xin lỗi, khiến cho anh phải thất vọng rồi.” Trì Diễm không chút đắn đo mà trả lời.
“Xin hãy cho phép tôi được ích kỷ trong chuyện này, vị alpha nhà tôi không thích bị nghiên cứu như thế này đâu.”
“Đời người không dài, thời gian bên nhau của chúng tôi không dài lắm, những ngày tháng còn lại tôi không muốn bị nghiên cứu quấy rầy.” Trì Diễm kiên định mà nói.
Cậu sợ thứ gọi là nghiên cứu kia. Sợ hãi Thích Thủ Lân sẽ lại phải đối mặt với sự tra tấn đau đớn do bản năng hành hạ.
Thích Thủ Lân sẽ thỏa hiệp trong nhiều chuyện, nhưng hắn sẽ không nhân nhượng bất kỳ điều gì trong vấn đề này.
Cho nên Trì Diễm phải là lá khiên cho hắn, kiên cường bảo vệ hắn khỏi mũi giáo sắt nhọn.
Ra khỏi phòng tư vấn, Trì Diễm đi một vòng và tìm thấy Thích Thủ Lân. Alpha đang cầm điếu thuốc và chuẩn bị châm lửa. Trì Diễm từ bên cạnh lao ra, “vù” một cái thổi tất bật lửa.
“Này, anh đẹp trai!” Trì Diễm cố ý trêu chọc hắn. “Một mình hút thuốc ở đây thì có gì vui đâu nhỉ? Muốn đi chơi với em chút không?” Nói dứt lời còn vươn tay lấy đi điếu thuốc chưa kịp châm bên khóe miệng của hắn.
Thích Thủ Lân cũng giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Trì Diễm, nhưng hắn vẫn không hề nguôi giận chuyện cậu nghi ngờ hắn mắc chứng nghiện tình dục. Hắn nhíu mày nói: “Trả cho anh.”
Trì Diễm cũng mặc kệ, trực tiếp ném điếu thuốc vào thùng rác, tiếp tục bày trò: “Ái chà chà anh đẹp trai à, anh đúng gu của tôi quá đi thôi!”
Cậu ôm lấy khuôn mặt của alpha. “Nhìn đôi chân mày, đôi mắt và cái mũi này xem…… Tôi đi trên đường làm sao có thể gặp được người đẹp trai như thế này cơ chứ, phải nhanh chóng mang về nhà giấu đi kẻo lại bị người khác cướp đi mất.”
Thích Thủ Lân cười khẩy một tiếng: “Thế thì xin lỗi nhé, nhưng mà cậu tầm thường quá, không phải gu của tôi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại tôi đi Hàn Quốc phẫu thuật còn kịp không? Cắt mắt hai mí này…… Hay là thêm một chút cơ bắp nữa nhỉ?” Trì Diễm làm mặt quỷ, khiến cho Thích Thủ Lân thật sự muốn ôm cậu vào lòng và xoa nắn một phen.
Nhưng hắn vẫn kiềm lại, cố ý lạnh lùng nói: “Bây giờ đặt vé máy bay đi liền đi, không chừng vẫn kịp đấy.” Nói xong, hắn lại ngậm một điếu thuốc vào miệng, nhưng lại bị Trì Diễm rút ra lần nữa.
“Không cho anh hút thuốc,” Thích Thủ Lân hung ác thù thầm bên tai cậu. “Anh sẽ chịch em.”
Người thanh niên beta quay đầu xoa xoa lỗ tai ngứa ngáy: “Không phải…… không cho anh chịch mà.”
Đứa con kiêu hãnh của trời cao như thế này, thế mà lại vì tình cảm và dục vọng quá đỗi mãnh liệt của mình mà bị người khác cho là “méo mó”. Trì Diễm không biết nên vui hay buồn nữa.
Nhưng điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là tình yêu của cậu dành cho hắn cũng không hề kém cạnh tình cảm của hắn dành cho mình.
Chỉ là tình yêu của hắn gần như quá mức “nuông chiều”.
“Nuông chiều” đến độ “méo mó”, cũng nguyện dâng hiến hết thảy bản thân mình, vui vẻ chịu đựng.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Lão Thích mắc bệnh nghiêm trọng gọi là “thiếu thốn pheromone của Hòn Đá” hahaha!!!!