Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard
Chương 95: 🦀[2] PNCV3: Nỗi phiền não của Trì Diễm
Sau lần giáo dục cực kỳ nghiêm túc của Trì Diễm dành cho Thích Ngai Thì, cô bé xem như an phận được mộ thời gian. Thích Ngai Nham cũng coi như thoát khỏi móng vuốt của chị gái mình. Cậu bé càng thêm dính Thích Thủ Lân hơn một chút, bởi vì khi bố ở bên cạnh, chị gái mới thành yên bình mà chơi cùng với cậu bé, mà không xem cậu như búp bê hay thứ gì đó.
Bố tựa như “khắc tinh” của chị gái cậu vậy.
Lúc Thích Thủ Lân về nhà, cậu bé cũng là người đầu tiên mừng hắn về nhà, đôi chân ngắn cũn của cậu bé xoành xoạch nhanh chóng chạy đến. Thích Thủ Lân nhanh tay lẹ mắt, bế lên cậu con trai suýt chút nữa không phanh lại kịp. Cậu bé đang trong giai đoạn tập nói nhưng tính cách lại thiên phần yên tĩnh và không thích nói nhiều. Có một số chuyện cậu bé hiểu rõ thì không nói, mà không hiểu cũng không hề nói ra. Tựa như là bị Thích Ngai Thì “ức hiếp”, cậu bé chỉ khóc thôi. Cho nên giờ đây người lớn đều khuyến khích cậu nói nhiều hơn.
“Tối nay, Ngai Nham đã ăn gì rồi?” Thích Thủ Lân đặt túi xách cuống, một tay ôm lấy cậu, một tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé.
“Ăn…… ăn mì, thịt thịt và đậu đậu ạ.” Giọng nói trẻ con của Thích Ngai Nham vang lên.
“Chị con đang làm gì?”
“Đang học tập ạ.”
“Con biết “học tập” nghĩa là gì không?” Thích Thủ Lân cười nói, lại hỏi. “Vậy ba đâu rồi? Ba về nhà chưa?”
“Ba ăn cơm cơm.” Thích Ngai Nham chắp hai tay ở bên mặt, nghiêng đầu nhắm mắt lại. “Ngủ ngủ.”
“Sớm thế mà ba đã ngủ ngủ rồi à?” Thích Thủ Lân ôm con trai đi lên lầu, không hề bật đèn mà nhẹ nhàng đẩy của phòng ngủ chính ra, sờ soạng bật đèn ngủ bên cạnh giường.
Trì Diễm đúng thật đã ngủ rồi, không hề hay biết rằng hai cha con đã “lén lút lẻn vào”.
Thích Thủ Lân đặt con trai lên giường, nhìn cậu dùng tay và chân bò đến bên cạnh Trì Diễm, đôi mắt nhỏ long lanh cũng nhắm lại, như thể cậu bé cũng đang ngủ như ba của mình vậy.
Thích Thủ Lân nhìn cảnh này, trong lòng mềm nhũn đến rối bời.
Con gái giống bố, Thích Ngai Thì hoàn toàn giống hắn, khuôn mặt không có nửa điểm giống Trì Diễm. Nhưng dáng vẻ yên lặng của Thích Ngai Nham lại mang một chút bóng hình của Trì Diễm.
Alpha nhìn nhìn, lần đầu tiên trong lòng tự vấn chính bản thân mình, vì sao cấp bậc lại cao như vậy làm gì, vì sao lại gien di truyền lại mạnh như thế làm gì. Làm cho đám nhóc một đứa hai đứa đều lớn lên giống hắn. Nếu lúc trước Thích Ngai Thì có thể giống Trì Diễm nhiều hơn một chút, liệu em ấy có còn xem bản thân là một người ngoài cuộc chẳng hề quan trọng nữa hay không?
Trì Diễm cảm nhận được một vật nhỏ ấm áp bên cạnh mình, bèn đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa. Thích Ngai Nham tưởng rằng ba đã tỉnh, còn muốn nói chuyện với cậu thì lại bị Thích Thủ Lân ôm đi.
“Đừng đánh thức ba con.” Bố giở ngón trỏ lên và làm động tác “suỵt” với cậu bé.
Bé Thích Ngai Nham hai tuổi cực kỳ hiểu chuyện mà gật gật đầu.
Nhưng lại không hề hay biết rằng ham muốn độc chiếm đối với ba lại bắt đầu nhen nhóm trong người bố của cậu bé.
Thích Thủ Lân chỉ nghĩ rằng Trì Diễm ngủ một chút thôi. Vì thế, trước tiên hắn liền chơi cùng Thích Ngai Nham một lúc, rồi đi nhìn xem Thích Ngai Thì có nghiêm túc làm bài tập hay không. Thời gian dần trôi đến giờ đi ngủ, hắn tắm rửa xong thì về phòng.
Trì Diễm đã ngủ mấy tiếng rồi, lúc này hẳn là đã tỉnh.
Alpha tựa như bước vào trạng thái săn mồi, từ từ bước đến “con mồi” của mình.
“Con mồi” của hắn từ trước đến nay đều rất dễ ngượng ngùng, nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn, đối diện với sự tấn công của hắn chưa từng khước từ bao giờ. Alpha đặt biệt thích ngắm nhìn dáng vẻ bối rối, nhưng rồi cũng đắm chìm trong dục vọng khác xa hoàn toàn so với dáng vẻ nghiêm chỉnh thường ngày của cậu.
Giờ phút này, “con mồi” không hề nhận ra hiểm họa sắp ập đến, dù đã qua 30 tuổi, vẻ mặt say ngủ của cậu vẫn vươn chút trẻ con, hơn nữa còn rất nhỏ nhắn.
Alpha không hề vội vã, hắn cực kỳ hiểu rõ tinh túy của việc tán tỉnh. Tựa như một con thú thật sự, hắn đến gần cổ trần trụi của beta mà nhẹ nhàng ngửi, như thể đang xác định mùi vị của “con mồi”. Bao trùm cả khoang hô hấp là mùi hương pheromone mà hắn mê mẩn. Gương mặt của “con mồi” thật mềm mại, những nụ hôn như chuồn chuồn lướt khẽ khàng rơi xuống, đến cả những sợi lông tơ ngắn cũn hai bên má trông đáng yêu đến lạ.
Đang lúc alpha muốn nhấm nháp “con mồi” sâu hơn nữa, thì “bốp” một cái, một cái tát trời giáng xuống bên má hắn.
“Hửm?!” Trì Diễm cau mày, ngẩng đầu lên nhìn nhìn, đôi mắt mơ màng còn chưa tỉnh táo. Cậu chỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thích Thủ Lân đang nhìn hắn, bên má còn có vệt tay đỏ rực trông cực kỳ rõ ràng.
“Anh làm gì vậy……” Trì Diễm dở khóc dở cười, gãi gãi má. “Em còn tưởng là muỗi không chứ, ngứa muốn chết à.”
“Xin lỗi anh, đưa em nhìn xem, có đau hay không……” Trì Diễm ôm lấy mặt hắn, thổi thổi bên má có vết bàn tay.
“Được rồi, không sao hết, ngủ đi ngủ đi.” Cậu ngáp một cái rồi tắt đèn, ôm lấy đầu của Thích Thủ Lân tựa vào ngực mình rồi lại nằm xuống.
Thích Thủ Lân không nói gì cả, trong màn đêm càng suy nghĩ càng tức giận.
Lúc Trì Diễm ngủ, Thích Ngai Nham cọ cọ thì được Trì Diễm xoa xoa, còn hắn thì sao chứ?
Bị coi là một con muỗi.
7 giờ sáng, chuông báo thức vang lên.
Trì Diễm vừa ngồi dậy thì bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh kéo về.
“Ngày hôm qua, em tát anh một cái đó, em có biết hay không?” Nửa gương mặt của Thích Thủ Lân vùi trong chăn, giọng nói cực kỳ không vui.
“Ai bảo lúc em ngủ anh lại làm phiền em làm gì.” Trì Diễm giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ của alpha lại nhận ra rằng hắn đang uất ức. “Cực kỳ xin lỗi anh nha, xin lỗi mà.”
Sau đó cúi đầu xuống gạt tóc hắn sang một bên, rồi hôn lên môi hắn.
Thích Thủ Lân đột nhiên nắm lấy sau gáy cậu, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.
“Làm tình.”
Lúc nói ra mấy từ này, vẻ mặt của hắn chẳng hề có chút thay đổi nào, như thể chỉ có làm thế này thì hắn mới chấp nhận lời xin lỗi.
“Ngay bây giờ.”
Trì Diễm liên tục lắc đầu: “Không được, em phải chuẩn bị đi làm.” Cậu muốn rời khỏi vòng tay hắn, nhưng sức của cậu không đọ lại nổi so với Thích Thủ Lân, đành phải quay sang cầu xin hắn.
“Thích tổng à…… Khi nào ngài đi làm không ai dám quản hết, nhưng mà em chỉ là một nhân viên nhỏ thôi, em sẽ bị kiểm tra đó.”
Alpha rõ ràng đã quyết tâm, bày ra dáng vẻ của kẻ thống trị: “Thay vì cầu xin anh, chi bằng em nên nhanh chóng bắt đầu đi. Chỉ làm một lần thôi, anh đưa em đi làm, không muộn được đâu.”
“Vậy được rồi……”
Trì Diễm chịu thua nằm xuống, lông mày rũ xuống một cách đáng thương, không quên nói.
“Chỉ làm một lần thôi đó, hơn nữa phải mang bao vào. Không có thời gian rửa đâu…… Ưm……”
Còn chưa nói dứt câu, cậu đã bị người yêu hôn đến choáng váng. Trì Diễm đắm chìm trong nụ hôn sâu, đôi tay đặt lên bờ vai rộng của Thích Thủ Lân.
“Ưm…… sao mà anh, luôn có sư tinh lực thế……” Trì Diễm mềm nhũn nói.
“Công việc của ngài bận rộn, chẳng lẽ không mệt à?”
Thích Thủ Lân lớn hơn cậu 6 tuổi, hơn nữa còn quản lý cả xí nghiệp to lớn như Minh Trì, công việc đương nhiên nhiều hơn cậu nhiều, Nhưng gần đây cậu cảm thấy rất mệt mỏi, như thể ngủ không đủ vậy. Còn tinh thần Thích Thủ Lân lúc nào cũng tràn trề sức sống như thế.
Như thể cậu lớn hơn Thích Thủ Lân 6 tuổi vậy.
“Em không tập thể dục, làm sao có tinh thần nổi.” Thích Thủ Lân liếm lỗ tai cậu.
“Anh dù bận cũng dành chút thời gian để duy trì rèn luyện thân thể, nếu thế thì lúc làm việc sẽ cảm thấy không mệt.”
Tay thì suồng sã mà xoa bóp phần mông nảy nở của Trì Diễm, cười nói: “Còn em thì sao? Sau khi tna làm có rèn luyện cơ thể hay không? Thói quen chạy đường dài khi trước cũng không còn nữa.”
Tầm mắt của Trì Diễm đi xuống, ánh vào mi mắt là vòng ngực nảy nở của alpha cũng các thớ cơ bụng. Nhìn lại bản thân, dường như béo lên không ít, trước kia bụng cậu cũng có chút cơ bắp, bây giờ chỉ còn lại phần bụng mềm mềm mà thôi.
Trước kia còn cho rằng cậu cố gắng một chút cũng có thể có dáng người như Thích Thủ Lân, bây giờ chỉ cảm thấy ngưỡng mộ mà thôi.
Cậu rầu rĩ, không vui mà ôm lấy cổ của Thích Thủ Lân gặm gặm, nhưng đối phương lại cảm thấy rất vui khi cậu làm việc này. Bàn tay to lớn còn xoa xoa gáy cậu: “Sau này anh dẫn em theo đi tập là được mà. Em không cần phải chạy đến nơi khác, phòng trống ở lầu một dọn lại một chút……”
Trì Diễm che miệng hắn lại, không cho hắn nói tiếp: “Anh còn có thể nghĩ đến chuyện khác à, không phải muốn làm nhanh à?”
Thích Thủ Lân cười nói được thôi, lấy ra một cái áo mưa trong ngăn kéo, dùng miệng xé ra lớp đóng gói từ nhôm bạc rồi tự mình mang lên. dương v*t ngẩng cao đầu co xát kẽ mông của Trì Diễm, lớp bôi trơn quét lên miệng huyệt đang đóng mở.
“Anh……” Trì Diễm duỗi tay xuống nắm lấy cây dương v*t thích chọc người kia, Thích Thủ Lân vẫn như thế mà thành thục cúi người xuống hôn cậu.
Lúc làm tình, Thích Thủ Lân ít khi thô bạo, hắn giống như cơn thủy triều dâng cao, thích chậm rãi ép cho người khác không còn nơi nào để lùi bước. Do đó lúc làm tình với hắn cực kỳ tốn sức, như thể bị tra tấn vậy.
Một sự tra tấn ngọt ngào, muốn đem bản thân tỏ bày hết thảy, là sự tra tấn ái tình.
Quy đầu to như đầu rùa từ từ phá tan cửa hậu môn yêu kiều. Trì Diễm đã hoàn toàn tiếp nhận alpha.
“Ba ơi ba!”
“Ba ơi!”
“Em trai đái dầm rồi! Thúi thúi!”
Cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở ra, Thích Ngai Thì nắm lấy Thích Ngai Nham đang nước mắt lưng tròng mà xuất hiện trước cửa.
Thích Thủ Lân nhấc chăn lên, vội vàng vao lấy người dưới của mình và của Trì Diễm lại. Trì Diễm hoảng hốt, đầu nghiêng qua bên kia cong cổ lại, hai tay che mặt.
Thích Thủ Lân cảm thấy dương v*t của hắn bị cửa hậu huyệt xoắn chặt lại, siết lại.
“Shh……” Cơ mặt của hắn siết chặt lại.
“Bố ơi…… Ba ơi?” Thích Ngai Thì nghiên đầu, nhìn thấy người trên của bố mình không hề mặc gì cả, hơn nữa còn đè trên người của ba, nhưng mà ba thì cô bé chỉ có thể nhìn thấy chút tóc mà thôi. Hơn nữa vẻ mặt của bố nhìn cực kỳ “tuyệt vời” luôn.
“Hai người đang làm gì vậy ạ?” Cô bé hỏi một cách khó hiểu, Thích Ngai Nham ở bên cạnh lúc này còn đúng lúc nức nở vài tiếng.
Thích Thủ Lân vuốt tóc ra sau, gần như từ kẽ răng mà gằn lên từng chữ: “Bây giờ, đóng cửa lại, đi ra ngoài.”
“Em trai đái dầm rồi ạ.” Thích Ngai Thì nghiêm túc lặp lại lần nữa.
“Nhanh lên.” Thích Thủ Lân đè thấp giọng nói tựa như tiếng gió.
Thích Ngai Thì dường như cảm nhận được một sự nguy hiểm nào đó, bèn kéo Thích Ngai Nham ra ngoài.
Trì Diễm bỏ hai tay che mặt ra, mặt cậu đỏ bừng lên vì xấu hổ và giận dỗi.
“Không làm nữa……” Vừa rồi cậu sợ đến mức muốn tắt thở luôn, sợ hai đứa con của mình nhìn thấy cái gì đó. Đều tại Thích Thủ Lân hết, sáng sớm muốn làm tình mà không chịu khóa cửa cẩn thận.
Xảy ra chuyện vừa rồi, Thích Thủ Lân cũng không còn hứng nữa. Nhưng vẫn phải dỗ dành Trì Diễm, bảo rằng không sao đâu em, bọn nhóc không nhìn thấy gì hết. Để cậu thả lỏng một chút liền rút ra.
Thật không dễ dàng gì mới khiến cho Trì Diễm đồng ý làm tình vào sáng sớm, đến cả mang bao vào cũng làm rồi. Không thể trao đổi pheromone khiến cho vẻ mặt của alpha cực kỳ khó coi.
Nhưng cố tình là “đầu sỏ gây tội” là là hai đứa bé ngây ngô, hơn nữa còn đều là con của mình.
Đúng thật là cắn nát răng nhưng phải kìm lại nuốt vào bụng (1) mà.
(1) cắn nát răng nhưng phải kìm lại nuốt vào bụng: ẩn dụ cho việc chịu điều uất ức, thiệt thòi nhưng không thể nói ra được.
Thích Thủ Lân một tay nắm giữ lấy vô lăng, một tay đặt bên cửa số xe đỡ trán, thở dài.
Thích Ngai Thì, Thích Ngai Nham.
Một đứa “vướng víu”, một đứa thì “chướng mắt”.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Sao cuối cùng lại viết thành nỗi phiền não của lão Thích thế này???
Thật ra là nỗi phiền não của Hòn Đá á nha, chương tiếp theo sẽ quay về nội dung chính hoi hahahaha!!!
Bố tựa như “khắc tinh” của chị gái cậu vậy.
Lúc Thích Thủ Lân về nhà, cậu bé cũng là người đầu tiên mừng hắn về nhà, đôi chân ngắn cũn của cậu bé xoành xoạch nhanh chóng chạy đến. Thích Thủ Lân nhanh tay lẹ mắt, bế lên cậu con trai suýt chút nữa không phanh lại kịp. Cậu bé đang trong giai đoạn tập nói nhưng tính cách lại thiên phần yên tĩnh và không thích nói nhiều. Có một số chuyện cậu bé hiểu rõ thì không nói, mà không hiểu cũng không hề nói ra. Tựa như là bị Thích Ngai Thì “ức hiếp”, cậu bé chỉ khóc thôi. Cho nên giờ đây người lớn đều khuyến khích cậu nói nhiều hơn.
“Tối nay, Ngai Nham đã ăn gì rồi?” Thích Thủ Lân đặt túi xách cuống, một tay ôm lấy cậu, một tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé.
“Ăn…… ăn mì, thịt thịt và đậu đậu ạ.” Giọng nói trẻ con của Thích Ngai Nham vang lên.
“Chị con đang làm gì?”
“Đang học tập ạ.”
“Con biết “học tập” nghĩa là gì không?” Thích Thủ Lân cười nói, lại hỏi. “Vậy ba đâu rồi? Ba về nhà chưa?”
“Ba ăn cơm cơm.” Thích Ngai Nham chắp hai tay ở bên mặt, nghiêng đầu nhắm mắt lại. “Ngủ ngủ.”
“Sớm thế mà ba đã ngủ ngủ rồi à?” Thích Thủ Lân ôm con trai đi lên lầu, không hề bật đèn mà nhẹ nhàng đẩy của phòng ngủ chính ra, sờ soạng bật đèn ngủ bên cạnh giường.
Trì Diễm đúng thật đã ngủ rồi, không hề hay biết rằng hai cha con đã “lén lút lẻn vào”.
Thích Thủ Lân đặt con trai lên giường, nhìn cậu dùng tay và chân bò đến bên cạnh Trì Diễm, đôi mắt nhỏ long lanh cũng nhắm lại, như thể cậu bé cũng đang ngủ như ba của mình vậy.
Thích Thủ Lân nhìn cảnh này, trong lòng mềm nhũn đến rối bời.
Con gái giống bố, Thích Ngai Thì hoàn toàn giống hắn, khuôn mặt không có nửa điểm giống Trì Diễm. Nhưng dáng vẻ yên lặng của Thích Ngai Nham lại mang một chút bóng hình của Trì Diễm.
Alpha nhìn nhìn, lần đầu tiên trong lòng tự vấn chính bản thân mình, vì sao cấp bậc lại cao như vậy làm gì, vì sao lại gien di truyền lại mạnh như thế làm gì. Làm cho đám nhóc một đứa hai đứa đều lớn lên giống hắn. Nếu lúc trước Thích Ngai Thì có thể giống Trì Diễm nhiều hơn một chút, liệu em ấy có còn xem bản thân là một người ngoài cuộc chẳng hề quan trọng nữa hay không?
Trì Diễm cảm nhận được một vật nhỏ ấm áp bên cạnh mình, bèn đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa. Thích Ngai Nham tưởng rằng ba đã tỉnh, còn muốn nói chuyện với cậu thì lại bị Thích Thủ Lân ôm đi.
“Đừng đánh thức ba con.” Bố giở ngón trỏ lên và làm động tác “suỵt” với cậu bé.
Bé Thích Ngai Nham hai tuổi cực kỳ hiểu chuyện mà gật gật đầu.
Nhưng lại không hề hay biết rằng ham muốn độc chiếm đối với ba lại bắt đầu nhen nhóm trong người bố của cậu bé.
Thích Thủ Lân chỉ nghĩ rằng Trì Diễm ngủ một chút thôi. Vì thế, trước tiên hắn liền chơi cùng Thích Ngai Nham một lúc, rồi đi nhìn xem Thích Ngai Thì có nghiêm túc làm bài tập hay không. Thời gian dần trôi đến giờ đi ngủ, hắn tắm rửa xong thì về phòng.
Trì Diễm đã ngủ mấy tiếng rồi, lúc này hẳn là đã tỉnh.
Alpha tựa như bước vào trạng thái săn mồi, từ từ bước đến “con mồi” của mình.
“Con mồi” của hắn từ trước đến nay đều rất dễ ngượng ngùng, nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn, đối diện với sự tấn công của hắn chưa từng khước từ bao giờ. Alpha đặt biệt thích ngắm nhìn dáng vẻ bối rối, nhưng rồi cũng đắm chìm trong dục vọng khác xa hoàn toàn so với dáng vẻ nghiêm chỉnh thường ngày của cậu.
Giờ phút này, “con mồi” không hề nhận ra hiểm họa sắp ập đến, dù đã qua 30 tuổi, vẻ mặt say ngủ của cậu vẫn vươn chút trẻ con, hơn nữa còn rất nhỏ nhắn.
Alpha không hề vội vã, hắn cực kỳ hiểu rõ tinh túy của việc tán tỉnh. Tựa như một con thú thật sự, hắn đến gần cổ trần trụi của beta mà nhẹ nhàng ngửi, như thể đang xác định mùi vị của “con mồi”. Bao trùm cả khoang hô hấp là mùi hương pheromone mà hắn mê mẩn. Gương mặt của “con mồi” thật mềm mại, những nụ hôn như chuồn chuồn lướt khẽ khàng rơi xuống, đến cả những sợi lông tơ ngắn cũn hai bên má trông đáng yêu đến lạ.
Đang lúc alpha muốn nhấm nháp “con mồi” sâu hơn nữa, thì “bốp” một cái, một cái tát trời giáng xuống bên má hắn.
“Hửm?!” Trì Diễm cau mày, ngẩng đầu lên nhìn nhìn, đôi mắt mơ màng còn chưa tỉnh táo. Cậu chỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thích Thủ Lân đang nhìn hắn, bên má còn có vệt tay đỏ rực trông cực kỳ rõ ràng.
“Anh làm gì vậy……” Trì Diễm dở khóc dở cười, gãi gãi má. “Em còn tưởng là muỗi không chứ, ngứa muốn chết à.”
“Xin lỗi anh, đưa em nhìn xem, có đau hay không……” Trì Diễm ôm lấy mặt hắn, thổi thổi bên má có vết bàn tay.
“Được rồi, không sao hết, ngủ đi ngủ đi.” Cậu ngáp một cái rồi tắt đèn, ôm lấy đầu của Thích Thủ Lân tựa vào ngực mình rồi lại nằm xuống.
Thích Thủ Lân không nói gì cả, trong màn đêm càng suy nghĩ càng tức giận.
Lúc Trì Diễm ngủ, Thích Ngai Nham cọ cọ thì được Trì Diễm xoa xoa, còn hắn thì sao chứ?
Bị coi là một con muỗi.
7 giờ sáng, chuông báo thức vang lên.
Trì Diễm vừa ngồi dậy thì bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh kéo về.
“Ngày hôm qua, em tát anh một cái đó, em có biết hay không?” Nửa gương mặt của Thích Thủ Lân vùi trong chăn, giọng nói cực kỳ không vui.
“Ai bảo lúc em ngủ anh lại làm phiền em làm gì.” Trì Diễm giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ của alpha lại nhận ra rằng hắn đang uất ức. “Cực kỳ xin lỗi anh nha, xin lỗi mà.”
Sau đó cúi đầu xuống gạt tóc hắn sang một bên, rồi hôn lên môi hắn.
Thích Thủ Lân đột nhiên nắm lấy sau gáy cậu, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.
“Làm tình.”
Lúc nói ra mấy từ này, vẻ mặt của hắn chẳng hề có chút thay đổi nào, như thể chỉ có làm thế này thì hắn mới chấp nhận lời xin lỗi.
“Ngay bây giờ.”
Trì Diễm liên tục lắc đầu: “Không được, em phải chuẩn bị đi làm.” Cậu muốn rời khỏi vòng tay hắn, nhưng sức của cậu không đọ lại nổi so với Thích Thủ Lân, đành phải quay sang cầu xin hắn.
“Thích tổng à…… Khi nào ngài đi làm không ai dám quản hết, nhưng mà em chỉ là một nhân viên nhỏ thôi, em sẽ bị kiểm tra đó.”
Alpha rõ ràng đã quyết tâm, bày ra dáng vẻ của kẻ thống trị: “Thay vì cầu xin anh, chi bằng em nên nhanh chóng bắt đầu đi. Chỉ làm một lần thôi, anh đưa em đi làm, không muộn được đâu.”
“Vậy được rồi……”
Trì Diễm chịu thua nằm xuống, lông mày rũ xuống một cách đáng thương, không quên nói.
“Chỉ làm một lần thôi đó, hơn nữa phải mang bao vào. Không có thời gian rửa đâu…… Ưm……”
Còn chưa nói dứt câu, cậu đã bị người yêu hôn đến choáng váng. Trì Diễm đắm chìm trong nụ hôn sâu, đôi tay đặt lên bờ vai rộng của Thích Thủ Lân.
“Ưm…… sao mà anh, luôn có sư tinh lực thế……” Trì Diễm mềm nhũn nói.
“Công việc của ngài bận rộn, chẳng lẽ không mệt à?”
Thích Thủ Lân lớn hơn cậu 6 tuổi, hơn nữa còn quản lý cả xí nghiệp to lớn như Minh Trì, công việc đương nhiên nhiều hơn cậu nhiều, Nhưng gần đây cậu cảm thấy rất mệt mỏi, như thể ngủ không đủ vậy. Còn tinh thần Thích Thủ Lân lúc nào cũng tràn trề sức sống như thế.
Như thể cậu lớn hơn Thích Thủ Lân 6 tuổi vậy.
“Em không tập thể dục, làm sao có tinh thần nổi.” Thích Thủ Lân liếm lỗ tai cậu.
“Anh dù bận cũng dành chút thời gian để duy trì rèn luyện thân thể, nếu thế thì lúc làm việc sẽ cảm thấy không mệt.”
Tay thì suồng sã mà xoa bóp phần mông nảy nở của Trì Diễm, cười nói: “Còn em thì sao? Sau khi tna làm có rèn luyện cơ thể hay không? Thói quen chạy đường dài khi trước cũng không còn nữa.”
Tầm mắt của Trì Diễm đi xuống, ánh vào mi mắt là vòng ngực nảy nở của alpha cũng các thớ cơ bụng. Nhìn lại bản thân, dường như béo lên không ít, trước kia bụng cậu cũng có chút cơ bắp, bây giờ chỉ còn lại phần bụng mềm mềm mà thôi.
Trước kia còn cho rằng cậu cố gắng một chút cũng có thể có dáng người như Thích Thủ Lân, bây giờ chỉ cảm thấy ngưỡng mộ mà thôi.
Cậu rầu rĩ, không vui mà ôm lấy cổ của Thích Thủ Lân gặm gặm, nhưng đối phương lại cảm thấy rất vui khi cậu làm việc này. Bàn tay to lớn còn xoa xoa gáy cậu: “Sau này anh dẫn em theo đi tập là được mà. Em không cần phải chạy đến nơi khác, phòng trống ở lầu một dọn lại một chút……”
Trì Diễm che miệng hắn lại, không cho hắn nói tiếp: “Anh còn có thể nghĩ đến chuyện khác à, không phải muốn làm nhanh à?”
Thích Thủ Lân cười nói được thôi, lấy ra một cái áo mưa trong ngăn kéo, dùng miệng xé ra lớp đóng gói từ nhôm bạc rồi tự mình mang lên. dương v*t ngẩng cao đầu co xát kẽ mông của Trì Diễm, lớp bôi trơn quét lên miệng huyệt đang đóng mở.
“Anh……” Trì Diễm duỗi tay xuống nắm lấy cây dương v*t thích chọc người kia, Thích Thủ Lân vẫn như thế mà thành thục cúi người xuống hôn cậu.
Lúc làm tình, Thích Thủ Lân ít khi thô bạo, hắn giống như cơn thủy triều dâng cao, thích chậm rãi ép cho người khác không còn nơi nào để lùi bước. Do đó lúc làm tình với hắn cực kỳ tốn sức, như thể bị tra tấn vậy.
Một sự tra tấn ngọt ngào, muốn đem bản thân tỏ bày hết thảy, là sự tra tấn ái tình.
Quy đầu to như đầu rùa từ từ phá tan cửa hậu môn yêu kiều. Trì Diễm đã hoàn toàn tiếp nhận alpha.
“Ba ơi ba!”
“Ba ơi!”
“Em trai đái dầm rồi! Thúi thúi!”
Cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở ra, Thích Ngai Thì nắm lấy Thích Ngai Nham đang nước mắt lưng tròng mà xuất hiện trước cửa.
Thích Thủ Lân nhấc chăn lên, vội vàng vao lấy người dưới của mình và của Trì Diễm lại. Trì Diễm hoảng hốt, đầu nghiêng qua bên kia cong cổ lại, hai tay che mặt.
Thích Thủ Lân cảm thấy dương v*t của hắn bị cửa hậu huyệt xoắn chặt lại, siết lại.
“Shh……” Cơ mặt của hắn siết chặt lại.
“Bố ơi…… Ba ơi?” Thích Ngai Thì nghiên đầu, nhìn thấy người trên của bố mình không hề mặc gì cả, hơn nữa còn đè trên người của ba, nhưng mà ba thì cô bé chỉ có thể nhìn thấy chút tóc mà thôi. Hơn nữa vẻ mặt của bố nhìn cực kỳ “tuyệt vời” luôn.
“Hai người đang làm gì vậy ạ?” Cô bé hỏi một cách khó hiểu, Thích Ngai Nham ở bên cạnh lúc này còn đúng lúc nức nở vài tiếng.
Thích Thủ Lân vuốt tóc ra sau, gần như từ kẽ răng mà gằn lên từng chữ: “Bây giờ, đóng cửa lại, đi ra ngoài.”
“Em trai đái dầm rồi ạ.” Thích Ngai Thì nghiêm túc lặp lại lần nữa.
“Nhanh lên.” Thích Thủ Lân đè thấp giọng nói tựa như tiếng gió.
Thích Ngai Thì dường như cảm nhận được một sự nguy hiểm nào đó, bèn kéo Thích Ngai Nham ra ngoài.
Trì Diễm bỏ hai tay che mặt ra, mặt cậu đỏ bừng lên vì xấu hổ và giận dỗi.
“Không làm nữa……” Vừa rồi cậu sợ đến mức muốn tắt thở luôn, sợ hai đứa con của mình nhìn thấy cái gì đó. Đều tại Thích Thủ Lân hết, sáng sớm muốn làm tình mà không chịu khóa cửa cẩn thận.
Xảy ra chuyện vừa rồi, Thích Thủ Lân cũng không còn hứng nữa. Nhưng vẫn phải dỗ dành Trì Diễm, bảo rằng không sao đâu em, bọn nhóc không nhìn thấy gì hết. Để cậu thả lỏng một chút liền rút ra.
Thật không dễ dàng gì mới khiến cho Trì Diễm đồng ý làm tình vào sáng sớm, đến cả mang bao vào cũng làm rồi. Không thể trao đổi pheromone khiến cho vẻ mặt của alpha cực kỳ khó coi.
Nhưng cố tình là “đầu sỏ gây tội” là là hai đứa bé ngây ngô, hơn nữa còn đều là con của mình.
Đúng thật là cắn nát răng nhưng phải kìm lại nuốt vào bụng (1) mà.
(1) cắn nát răng nhưng phải kìm lại nuốt vào bụng: ẩn dụ cho việc chịu điều uất ức, thiệt thòi nhưng không thể nói ra được.
Thích Thủ Lân một tay nắm giữ lấy vô lăng, một tay đặt bên cửa số xe đỡ trán, thở dài.
Thích Ngai Thì, Thích Ngai Nham.
Một đứa “vướng víu”, một đứa thì “chướng mắt”.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Sao cuối cùng lại viết thành nỗi phiền não của lão Thích thế này???
Thật ra là nỗi phiền não của Hòn Đá á nha, chương tiếp theo sẽ quay về nội dung chính hoi hahahaha!!!