Đan Đại Chí Tôn
Chương 260: 260: Ngàn Năm Ước Hẹn Thiên Hậu Luân Hồi
Linh Nguyên cảnh đột phá, nương theo thay đổi vô cùng mạnh mẽ.
Trực tiếp nhất chính là phạm vi khí hải tăng mạnh, độ mềm và độ rộng kinh mạch đều tăng lên rất nhiều.
Khương Phàm ăn vào viên Thanh Thần Đan thứ năm, ổn định tinh thần, thôi động Đại Diệu Thiên Kinh tiếp tục dẫn dắt Sát Lục Chi Hỏa.
Hắn cũng không tin, hỏa diễm bên trong cổ đăng này là không có tận cùng.
Nhưng, đúng vào lúc này, mặt ngoài cổ đăng đột nhiên xuất hiện vết nứt, không đợi Khương Phàm kịp phản ứng, vết nứt nhanh chóng lan tràn, cho đến khi bò đầy cổ đăng.
Không tốt!
Sắc mặt Khương Phàm đại biến.
Răng rắc!
Long!!
Cổ đăng vỡ nát, hóa thành huyền quang đầy trời, Sát Lục Chi Hỏa mất đi trấn áp phóng thích toàn diện.
Như hung thú núi lửa từ thời hoang cổ bộc phát từ bên trong không gian kỳ dị
Liệt diễm vô biên như máu nhuộm giữa bầu trời.
Thanh thế quá kinh khủng.
Mật thất chấn động, không gian vặn vẹo.
Rống!!
Một thân ảnh giống như Cự Ma đột nhiên xuất hiện, dẫn dắt Sát Lục Chi Hỏa vô biên, nhào về phía Khương Phàm.
- Cổ đăng không phải vật chứa, mà là phong ấn?
Linh hồn Đan Hoàng kinh hô.
Đây là, chủ nhân của Sát Lục Chi Hỏa?
Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị liệt diễm va chạm mãnh liệt, cuồn cuộn cuốn lấy hắn bay ra ngoài, đập ầm ầm trên tường đá mật thất.
Huyết sắc liệt diễm (lửa mạnh màu máu) cuồn cuộn giống như đại dương mênh mông, mãnh liệt tiến vào thân thể Khương Phàm.
- Aaa…!!
Khương Phàm kêu lên thê lương thảm thiết.
Khí hải bạo động!
Mạch máu phồng lên!
Thất khiếu rướm máu! (Bảy lỗ trên cơ thể: miệng, hai mũi, hai tai, hai mắt)
Liệt diễm còn liên tục không ngừng tràn vào, giống như nộ trào, giống như bão lũ.
Toàn thân Khương Phàm nhanh chóng bành trướng, mạch máu, động mạch chủ còn có thể kiên trì, mao mạch lại toàn bộ vỡ vụn.
Máu tươi đầy tràn toàn thân, chảy ra da thịt.
Khí hải bị nhồi vào, kịch liệt biến lớn, phảng phất lúc nào cũng có thể nổ tung.
Chu Tước kêu to, điên cuồng thôn phệ, lại không làm nên chuyện gì.
Linh văn nở rộ cường quang chói mắt, cực lực áp chế Sát Lục Chi Hỏa, nhưng rõ ràng hồng quang giống như muốn bị ăn mòn.
Đây vẫn chỉ là đau đớn của thân thể, một cỗ ý thức giết chóc đáng sợ trong nháy mắt chật ních trong đầu Khương Phàm.
Khương Phàm trừng trừng hai mắt, con ngươi tan rã.
Trong đầu tràn ngập vô tận khí tức sát phạt.
Tức giận, oán hận.
Điên cuồng, tuyệt vọng.
Giết chóc...!Tử vong...!
Nhiều loại cảm xúc cực hạn từ trong đầu quét sạch toàn thân, thấm vào linh hồn.
Một thân ảnh đáng sợ bám vào trên linh hồn Khương Phàm.
Lít nha lít nhít như dây leo, quấn quanh lấy, rồi thấm vào.
- Khương Phàm! Tỉnh lại! Khương Phàm!
Linh hồn Đan Hoàng gào to, bất đắc dĩ vì là hồn niệm quá yếu, căn bản không ảnh hưởng tới Khương Phàm.
Giống như ngay cả âm thanh của hồn niệm cũng đều bị Sát Lục Chi Hỏa đè ép.
- Nơi này còn có khách khác?
Một thanh âm tràn ngập bạo ngược cùng giết chóc đột nhiên vang lên xung quanh linh hồn Đan Hoàng.
- Ngươi muốn mượn thể trọng sinh?
Linh hồn Đan Hoàng cảm nhận được áp bách khủng bố kia, đạo linh hồn vờn quanh lên hắn , lúc nào cũng có thể đem hắn xé nát, triệt để chôn vùi.
- Thân thể này, tư chất tốt, không tệ.
Đáng tiếc, cảnh giới quá yếu.
Thanh âm nhanh chóng bao phủ linh hồn Đan Hoàng:
- Ngươi, có thể biến mất! Thân thể của ta, không cho phép có tạp chất!
- Ngươi, cũng có thể biến mất.
Thân thể này, ngươi không thể chạm vào.
Linh hồn Đan Hoàng vừa dứt lời, hỏa điểu trong khí hải đột nhiên phân hoá, biến thành vô số tia sáng màu vàng, lan tràn khí hải, tầng tầng gia cố, càng trùng kích đến kinh mạch toàn thân, thẳng tới linh văn trên trán.
Trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện giữa hồn hải vàng óng.
Sát Lục Chi Hồn kinh động:
- Ngươi là ai!
Ý thức của Khương Phàm dưới sự kích thích của giết chóc vô tận đã vẽ ra ký ức hỗn loạn mơ hồ.
Là phiến chiến trường Tu La tràn ngập giết chóc cùng tuyệt vọng.
Là huyết hà ngập trời, đại địa lún xuống, tai nạn sát tràng.
Chỉ là lần này, giống như đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Sâu trong chiến trường, thân ảnh uy nghiêm hùng tráng kia đã trực diện với Khương Phàm.
Từng bước một đi về phía hắn.
Mỗi một bước rơi xuốn, đều nương theo lấy một thanh âm.
Thiên âm liệt liệt vang vọng thiên khung như vạn cổ lôi đình rơi xuống mặt đất.
- Thương Huyền đại lục! Sí Thiên giới! Phần Thiên Luyện Vực! Vạn Thế Triều! Bách Tộc chiến trường! Đông Nam Môn!
Khương Phàm như thật đang đứng giữa hoang dã đang chảy đầy máu, nhìn chăm chú thân ảnh đang dần dần đi tới.
Càng ngày càng cao lớn, càng ngày càng rõ ràng.
Ánh mắt Khương Phàm lắc lư, rốt cuộc cũng thấy được chân dung.
Đó là...!Ta?!
Sát giới hỗn loạn đột nhiên đứng im.
Chiến trường vô tận bỗng nhiên mông lung.
Chỉ có thân ảnh kia vẫn đứng vững trong thiên địa, tràn ngập ngọn lửa màu vàng óng phần thiên diệt địa
Một hỏa điểu hoa lệ thon dài thành hình sâu trong liệt diễm.
Nó che khuất bầu trời, lệ khí như biển!
Nó hoa lệ uy nghiêm, bễ nghễ thiên địa.
Chu Tước!
Vạn Cầm Chi Tổ, Diệt Thế Chi Linh!
Thân thể Khương Phàm từ từ bay lên không đối mặt với thân ảnh uy nghiêm kia
- Chúng ta...!Trở về!
Thân ảnh kia vươn bàn tay khổng lồ đến trước mặt Khương Phàm.
To như núi lớn, đường vân như giang hà.
Liệt diễm như nham tương chảy xuôi, tràn ngập mỗi đường vân.
Phần khí thế khủng bố diệt tuyệt đập vào mặt, giống như là muốn hòa tan Khương Phàm
- Chúng ta?
Khương Phàm hoảng hốt, nhìn trước mặt mình.
- Chúng ta!!
Đạo thân ảnh kia đưa bàn tay to lớn tới phía trước.
Tay phải Khương Phàm lại tự nhiên nhấc lên, nhẹ nhàng đụng một cái với bàn tay kia.
Ầm ầm!!
Thân ảnh sụp đổ, liệt diễm sôi trào đầy trời.
Chu Tước vặn vẹo, hào quang màu vàng vô biên.
- Ngươi là ta! Ta là ngươi! Ta là kiếp trước! Ngươi là đương thời! Chúng ta...!Trở về...!
Thanh âm ù ù, vang vọng đất trời.
Chiến trường sụp đổ, ác mộng vỡ vụn.
- Aaa…!!
Ý thức Khương Phàm đột nhiên bị vô tận ký ức lấp đầy, tất cả suy nghĩ giết chóc như thủy triều lui bước.
.