Đan Đại Chí Tôn
Chương 261: Chương 261
Bên ngoài Cửu Châu, tại vực sâu đáy biển!
Cấm khu của nhân gian, vùng đất Hư Vô!
Một cửa đá rộng rãi hùng vĩ đứng vững tỏa ra ánh sáng vạn trượng, sôi trào khí lãng ngập trời.
Cửa đá đóng chặt lại không ngừng có thần bí lực lượng xuyên thấu vết nứt cửa đá, xen lẫn hình ảnh phức tạp, khi thì như vạn thú gào thét, khi thì giống như chiến tướng hỗn chiến.
Xuyên thấu qua cửa đá vết nứt, có thể nhìn thấy bên trong lít nha lít nhít tượng đá đứng vững nơi đấy, như là không có giới hạn.
Bọn chúng sinh động như thật, cứ như do người sống đổ mà thành.
Bọn chúng mặc áo giáp bên trong, bên ngoài có tố y.
Nhìn qua như lăng mộ thạch tượng, là đưa tang cho người nào đó
Khí tức sát phạt vô tận ngưng tụ thành huyết vân nồng đậm ở trên không, che khuất bầu trời, rung động lòng người.
Thời khắc khi Khương Phàm cùng đạo ký ức thân ảnh kia chính thức gặp nhau, vô số pho tượng sau cửa đá đều giống như có phát giác.
Từng tia ánh sáng như máu lại sắt lạnh lấp lóe bên trong ánh mắt bọn chúng, sau đó bình tĩnh lại.
Không lâu sau, một pho tượng ầm vang sụp đổ, xông ra một sợi u quang lấp lóe qua lại giữa đám tượng đá, cuối cùng xông ra vết nứt cửa đá, cuốn lên một chiến binh ở phía ngoài, dung nhập vào trong đó.
Chiến binh này không biết đã ngủ say bao nhiêu năm tháng, lại tại thời khắc dung hợp u quang bộc phát lên sát khí trùng thiên, như hùng binh gào thét truyền ra trăm vạn, âm thanh chấn động vùng đất Hư Vô.
- Ngô hoàng!
Một tiếng khẽ nói, chiến binh gánh chịu lấy sợi u hồn kia, chấn vỡ trói buộc của vùng đất Hư Vô, xé rách vực sâu nơi đáy biển, phóng tới Thương Huyền.
Sau cửa đá, trăm vạn tượng đá ù ù rung động, chấn động vô số mảnh vỡ rớt xuống.
Trăm vạn tiếng nỉ non quanh quẩn thiên địa.
Kinh dị, lại rung động.
- Ngô hoàng! Chúng thần...!Xin đợi ngàn năm...!
..
Bên ngoài Thương Huyền, Thập Tam Hải Bát Châu, vô số thánh địa, thần triều, hoàng tộc, thậm chí vô thượng Đế tộc đều có phát giác.
Từng lão quái vật ngủ say trong bí cảnh, cổ quan, phần mồ mả… đều mở ra con mắt thâm thúy lại tang thương nhìn về phía đại địa Thương Huyền xa xôi.
- Thương Huyền có biến! Tra!
Từng tiếng thét lên ra lệnh, như cổ kiếm ra khỏi vỏ, chấn thiên động địa.
Thương Huyền, Tây Bộ!
Đại Diễn thánh địa!
Một vị lão nhân khô gầy khiêng cổ quan nặng nề đi ra từ trong dãy núi, ngắm nhìn yêu khí bao phủ ngập trời bên trong thánh địa phương xa.
- Cửu U chi quang.
Luân Hồi khí tức.
Thiên Hậu, là ngài sao?
Lão nhân lắc lắc đầu khẽ nói, kích động, hoảng hốt.
- Gia nô! Chờ ngài ngàn năm!
Hai mắt khô cạn của lão nhân chảy xuống dòng huyết lệ, chậm rãi quỳ xuống Đại Diễn thánh địa mà dập đầu.
Giờ này khắc này, bên trong Đại Diễn thánh địa là một mảnh bối rối.
Chủ mẫu mang thai chưa đủ mười tháng, hôm nay lại đột nhiên đau từng cơn.
Thai nhi, sắp lâm bồn.
Để bọn hắn vừa rung động vừa khẩn trương chính là, vạn dặm sơn lâm đã lâm vào yên tĩnh, yêu khí từ bốn phương tám hướng trào lên mà đến, rợp cả đất trời, bao phủ toàn bộ thánh địa.
Thánh chủ Đại Diễn Thánh Đại kêu gọi tất cả trưởng lão bế quan tỉnh lại, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
…
Lúc Khương Phàm tỉnh lại đã nằm trên giường Nạp Lan Thanh Lạc.
- Ngươi đã tỉnh?
Nạp Lan rõ ràng thở nhẹ ra.
Khương Phàm ngồi xuống, ý thức có chút hoảng hốt.
- Hôm qua ta tới đưa Thiên Diện Quỷ cho ngươi, phát hiện ngươi hôn mê liền đem ngươi trở về.
Ngươi không sao chứ?
Nạp Lan Thanh Lạc đến đỡ Khương Phàm dậy.
Khương Phàm xoa cái đầu đang căng đau:
- Có gương đồng không?
- Nơi này, cho ngươi.
Nạp Lan Thanh Lạc đưa cho Khương Phàm một cái gương đồng đẹp đẽ.
Khương Phàm nhìn mình bên trong, trên mặt lộ ra một tia thần tình phức tạp.
Ta, đều nhớ ra rồi!
Đều, nhớ ra rồi!
- Linh văn ngươi là làm thế nào được như vậy?
Nạp Lan Thanh Lạc quan sát linh văn Khương Phàm rất lâu.
Trước đó như thế nào nàng không biết.
Nhưng màu sắc vậy mà thật có thể biến thành màu đỏ như máu.
- Thánh văn ta rất đặc thù.
Khương Phàm không nhiều lời.
Không chỉ có linh văn biến thành màu máu, kinh mạch, linh nguyên, khí hải, đều biến thành màu máu.
Chỉ là năng lượng này quá mạnh, hay là vì ảnh hưởng của ý thức?
Muốn hoàn toàn luyện hóa, chỉ sợ cần đến mười ngày nửa tháng.
- Người của Thiên Hoa hội đi rồi sao?
Khương Phàm ăn vào một khỏa Thanh Thần Đan, điều trị khí tức, dọn dẹp sát khí.
- Hôm qua liền đi.
-P hụ thân cũng phái người đi La Phù, đoán chừng ba năm ngày thì có thể đến Thiên Sư tông.
Ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi, chúng ta ngày mai liền xuất phát.
Đại hội Đan Tông đã tiếp nhận tiến cử của chúng ta, ngươi có thể trực tiếp tham dự Tây Cương đại tuyển.
Nạp Lan Thanh Lạc nghĩ đến gia tộc sắp nghênh đón Tân sinh, mình lại có thể tự mình trải qua, tự mình tham dự, trên mặt hiện ra dáng tươi cười.
- Vậy ca ca ngươi đâu?
- Giam lại rồi.
- Nạp Lan Thanh Cảnh đi cùng cùng chúng ta không?
Khương Phàm nhìn thiếu niên trên xe lăn.
- Chân ta không tiện, thân thể cũng yếu, vẫn nên ở nhà.
Nhị tỷ từ mười tuổi đã bắt đầu tiếp xúc chuyện gia tộc, trải qua nhiều chuyện, có nàng bồi tiếp, đủ để ứng phó các việc ngoài ý muốn.
Nạp Lan Thanh Cảnh một thân y phục màu trắng, tóc dài như thác nước, có loại cảm giác tĩnh mỹ đặc thù.
- Cho ngươi, Thiên Diện Quỷ.
Nạp Lan Thanh Lạc đem một tấm mặt nạ đen như mực giao cho Khương Phàm.
Sáng sớm hôm sau, Nạp Lan Thanh Lạc tỉ mỉ ăn mặc một phen, đứng ở trước mặt Khương Phàm.
Dáng người cao ráo thướt tha, khí chất ưu nhã mê người, phối hợp y phục phú quý, loại tư thái đại gia khuê tú sống an nhàn sung sướng kia đủ để cho vô số nữ tử mỹ lệ ở trước mặt nàng ảm đạm phai mờ.
Nhất là đôi mắt kia, linh động trong suốt, lại lấp lóe như ánh sao có thể khiến người ta chìm sâu vào trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Khương Phàm cũng nhịn không được mà nhìn nhiều mấy lần:
- Cô cười lên vẫn rất đẹp mắt.
Đẹp mắt?
Nạp Lan Thanh Lạc rất im lặng, lời ca ngợi này nói thật đơn giản..