Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chí Tôn Đặc Công

Chương 249: Cô nhất định phải chơi chết tôi sao?



Tần Dương cõng Trang Mộng Điệp lên lầu, tìm được phòng cô, dùng chìa khoá mở cửa phòng ra, cõng cô đi vào trong.
Tìm được phòng ngủ, Tần Dương đưa Trang Mộng Điệp đi thẳng vào phòng ngủ, dù sao Trang Mộng Điệp bây giờ ngoại trừ ngủ ra thì còn có thể làm gì?
Tần Dương để Trang Mộng Điệp nằm xuống giường, cũng không buồn cởi áo khoác giúp cô, chỉ nâng chân cô lên, tháo giày cho cô.
Áo có thể không cởi chứ giày không lẽ cũng không tháo sao.
Tần Dương để chân Trang Mộng Điệp lên giường, kéo tấm chăn bên cạnh đắp cho cô, cầm ly nước để trên đầu giường lên rồi đi ra ngoài tìm nước sôi, rót cho cô một ly nước đem vào phòng, đặt ở đầu giường.
Trang Mộng Điệp trở người, miệng hơi động đậy, trong miệng giống như lầm bầm một câu gì đó, một chân lật lại, đè lên trên chiếc chăn.
Tần Dương thấy vậy, không nhịn được cười mà miệng hơi nhếch lên.
Cho dù thiếu nữ có xinh đẹp mấy đi nữa, một khi phô ra tư thế ngủ như một nữ hảo hán, thì sự xinh đẹp kia lập tức tụt dốc không phanh, giống như Trang Mộng Điệp bậy giờ vậy, chẳng có gì tự nhiên lại thêm mấy phần buồn cười.
Tần Dương giúp Trang Mộng Điệp kéo chiếc chăn lại, đi ra cửa phòng ngủ, nhìn thấy phòng vệ sinh bên cạnh, Tần Dương do dự một giây, rồi quay người bước vào. Không còn cách nào, uống nhiều bia như vậy, đã ngấm vào lâu rồi, làm gì còn nhịn được?
Tần Dương đi vào phòng vệ sinh, xả ra sảng khoái như nhẹ cả người, sau đó dùng nước lạnh ở la bô rửa sạch mặt, cả người như tỉnh lại rất nhiều.
Tiện tay vuốt nước trên mặt xuống, Tần Dương mới vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, lập tức truyền đến một hồi âm thanh đứt đoạn ngay bên tai.
- Oẹ... ọe...
Tần Dương mặt biến sắc, quay người bước nhanh vào phòng ngủ, thì đã thấy Trang Mộng Điệp đột nhiên từ trên giường như bị động kinh ngồi bật dậy, đầu còn không kịp nghiêng, đã nôn cả ra.
Tần Dương nhìn cảnh này, mặt hiện rõ nụ cười đau khổ, mẹ nó chứ, đến mức như vậy sao?
Cô muốn nôn tốt xấu gì cũng nên nghiêng người ra nôn trên nền nhà chứ?
Nôn ở trên giường?
Trang Mộng Điệp, tối nay cô nhất định phải chơi chết tôi sao?
Nôn mửa là chuyện rất khó chịu, Trang Mộng Điệp tự nhiên tỉnh lại, cô nghiêng đầu sang chỗ khác nôn tiếp, trông vô cùng thảm.
Tần Dương lắc lắc đầu bất đắc dĩ, bước nhanh vào, tới bên giường, đưa tay vỗ vỗ vào lưng Trang Mộng Điệp, để cô thấy dễ chịu hơn. Trang Mộng Điệp lại nôn thêm mấy lần, xong rồi mới thôi.
Đầu Trang Mộng Điệp lắc lư, ngẩng lên, nhìn Tần Dương phía trước, ánh mắt mơ hồ mất mấy giây mới nhận ra là Tần Dương, trên mặt lộ ra một nụ cười ngây ngô:
- Tần Dương, là cậu! Cậu sao lại ở đây... Sao cậu lại ở trong nhà của tôi?
Tần Dương liếc nhìn qua thứ trên mặt đất, cả trên chăn nữa, nôn ra ở cả trên người cô vô cùng bẩn, lại nhìn Trang Mộng Điệp đã say đến mức hồ đồ như vậy nữa.
- Cô cởi áo khoác ra, rồi đi rửa sơ những thứ trên người đi, tôi giúp cô xử lý chỗ này, bằng không với tình hình này cô sẽ không có cách nào ngủ được. Nếu để qua đêm không xử lý, không biết sẽ hôi như thế nào nữa.
Trang Mộng Điệp ngoan ngoãn ừ một tiếng, từ trên giường đứng lên, người xiêu vẹo, suýt chút nữa là té thẳng xuống đất, Tần Dương vội vàng đưa tay đỡ giúp cô đứng vững lại.
Tần Dương giúp cô cởi chiếc áo bẩn ra, trên quần cô cũng dính không ít, Tần Dương cũng không tiện xử lý giúp cô, dìu cô đi đến phòng vệ sinh.
- Cô rửa sơ qua đi, cả trên chân nữa, tôi giúp cô thu dọn ngoài này.
Trang Mộng Điệp đưa tay vịn vào la bô rửa mặt, ừ một tiếng, nhìn vào bản thân trong gương có chút mông lung.
Tần Dương tiện tay khép cửa phòng vệ sinh lại, đến trước giường, nhìn đống bừa bộn trên đất, lập tức cảm thấy đau đầu.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh xối ào ào, hẳn là Trang Mộng Điệp đã bắt đầu lau rửa các thứ trên người.
Tần Dương tháo vỏ chăn bị bẩn ra, cũng không buồn tìm giấy, trực tiếp dùng vỏ chăn lau các thứ trên mặt đất, dọn dẹp xong nhét luôn vỏ chăn vào trong thùng rác, rồi buộc túi rác lại, sau cùng Tần Dương mới mở cửa sổ phòng ra.
Làn gió mát từ ngoài thổi ùa vào, cái mùi khó chịu ở trong phòng liền giảm đi.
Tần Dương thở dài một hơi, hắn đến cửa phòng vệ sinh, khẽ gõ cửa:
- Bên ngoài tôi đã dọn cho cô rồi, cô xong thì đi ngủ sớm một chút, tôi đi trước...
- Đoàng!
Tần Dương còn chưa nói hết câu, trong phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến một âm thanh giòn tan, tiếp sau là tiếng Trang Mộng Điệp kêu lên.
Tần Dương kinh hãi, liền đẩy cửa phòng ra.
Dưới ánh đèn sáng chói trong phòng tắm, bên trong mịt mùng hơi nước, Trang Mộng Điệp toàn thân trần như nhộng ngồi trên nền nhà, người co lại, trên mặt rất đau đớn, rõ ràng là ngã rồi.
Trước mặt Tần Dương một màn trắng như tuyết, hai ngọn núi đôi cao ngất và chấm hồng trước ngực đều lọt vào tầm mắt, Tần Dương chỉ cảm thấy một ngọn lửa không rõ nguồn gốc đột nhiên nổi lên, nhưng thay đổi đó chỉ là do bản năng, vì vậy hắn rất nhanh chóng quay đầu lại.
- Cô thế nào, ngã nghiêm trọng không?
Trang Mộng Điệp sau khi đã nôn ra, lại dội nước nóng vào người như vậy, đầu óc hỗn loạn cũng đã tỉnh táo hơn nhiều, cô vừa mới nghe Tần Dương gõ cửa nói chuyện, trong lòng nhất thời cuống cuồng mới trượt chân, lại thấy Tần Dương xông vào, khuôn mặt tức thì ửng đỏ lên trong nháy mắt.
- Tôi chắc là không có gì, chỉ là ngã một cái... mông có đau một chút...
Tần Dương trong lòng cũng rối bời bời, giống như mọc đầy cỏ, trước đó hắn thấy Trang Mộng Điệp đứng cũng đứng không vững nữa, cũng không bắt cô phải đi tắm, chỉ là bảo cô đi súc miệng với lại làm sạch những chỗ dơ bẩn trên người, Tần Dương nào biết được cô lại cởi hết ra đi tắm!
Trong lòng Tần Dương lúc này rất day dứt, dù sao hắn cũng đã uống rất nhiều rượu, ở tình huống như vậy đến làm gì hay nên nói gì cũng nghĩ không ra, ngược lại lại thành kỳ cục. Chỉ có điều hắn ít ra hắn cũng là Tu Hành Giả, hơn nữa ở Long Tổ cũng từng được huấn luyện đặc thù về mặt ý chí, nên về ý chí tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh, cũng coi như là kiềm chế được.
Hắn nhìn thấy phía trước trên kệ vắt một chiếc khăn lông lớn, hắn lấy khăn xuống, mắt nhắm lại quay người qua, xem chừng hướng về phía trước rồi đưa tay ra.
- Nắm lấy tay tôi.
Một bàn tay trơn nhẵn mềm mại như không xương để vào trong tay Tần Dương, Tần Dương nắm chặt dùng sức kéo lên, kéo Trang Mộng Điệp từ dưới đất đứng lên, sau đó hắn kéo cô lui lại hai bước, ném chiếc khăn lông bên tay phải về phía trước.
- Khăn mặt.
Cái tay kia rút khỏi tay Tần Dương, đón lấy chiếc khăn, sau một hồi sột sột soạt soạt thì tiếng Trang Mộng Điệp vang lên.
- Xong rồi.
Tần Dương mở mắt, nhìn Trang Mộng Điệp được chiếc khăn tắm quấn lại vô cùng xinh đệp ở ngay trước mặt, thở phào nhẹ nhõm. Cảnh vừa rồi có sức kích động thật sự quá mạnh với hắn, dù là đến bây giờ, cái bức họa kia vẫn rõ mồn một như cũ hiện lên ở trong đầu hắn.
- Ừ, bên ngoài thu dọn xong rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút, có gì ngày mai tỉnh lại làm sau.
Trang Mộng Điệp cắn môi, đỏ mặt nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tần Dương cảm giác cái bầu không khí trong phòng vệ sinh này thật sự ngượng ngùng khó tả. Dù là che khăn tắm, nhưng Trang Mộng Điệp lúc này lại lộ ra một vẻ đẹp gợi cảm, bộ ngực đầy đặn kia, ánh mắt quyến rũ sâu thẳm kia, bờ vai nõn nà bóng loáng kia, gương mặt vô cùng min màng xinh đẹp kia, cả cái ánh mắt nghiện mà còn ngại kia, không cái nào là không tràn đầy sức mê hoặc chết người.
Tiếp tục ở lại thật sự sẽ xảy ra chuyện!
Tần Dương không dám nhìn thêm nữa, ánh mắt cúi xuống, sờ sờ mũi vờ che giấu đi, cười nói: 
- Được rồi, tôi đi trước đây, ngủ ngon.
Tần Dương ra khỏi phòng vệ sinh, hướng về phía cửa bước nhanh ra ngoài.
- Đợi đã.
Chương trước Chương tiếp
Loading...