Chí Tôn Đặc Công
Chương 248: Cuối cùng vẫn say
- Sau này làm gì?
Trên mặt Trang Mộng Điệp có mấy phần mê mang:
- Thật ra tôi cũng không biết tôi có thể làm gì, có lẽ tôi căn bản không có nghĩ tới. Bây giờ cả người tôi rất ung dung, chỉ có một cảm giác bỏ được gánh nặng xuống. Hiện tại tôi căn bản không nghĩ đến chuyện sau này.
Tần Dương thấu hiểu gật gật đầu:
- Ừ, có thể hiểu được, thực ra với điều kiện bây giờ của cô, có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, một người phụ nữ như cô không cần gò bó bản thân mình như vậy. Nghỉ ngơi một quãng thời gian rồi tính.
Trang Mộng Điệp gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, suy nghĩ tôi chuẩn bị bán toàn bộ nhà xe, ra ngoài du lịch một chuyến.
Tần Dương kinh ngạc:
- Bán tất cả nhà xe, đâu cần phải thế, lẽ nào cô chuẩn bị rời khỏi Trung Hải sao?
- Cũng không phải, tôi chắc chắn sẽ quay trở lại.
Trên mặt Trang Mộng Điệp lộ ra mấy phần cười khổ:
- Quán bar, xe, nhà đều mang quá nhiều kí ức của tôi, nếu tôi đã chọn lựa bắt đầu lại thì nên buông bỏ quá khứ, cứ ở mãi trong đó tôi không thể không suy nghĩ nhiều.
Tần Dương suy nghĩ, cũng có lý, trong một căn phòng chứa đầy kí ức, e rằng mỗi một vật trong đó đều mang theo một đoạn hồi ức, sống trong đó sao có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ?
Đắm chìm trong quá khứ, tất nhiên ảnh hưởng đến tương lai.
Buông bỏ, chưa chắc không phải là một thái độ đời người chính xác.
- Như vậy cũng tốt, nào, uống bia, uống một chầu bia cho đã, ngày mai tỉnh lại, bắt đầu lại tất cả từ đầu!
Tần Dương nâng ly bia lên mỉm cười, nhìn về ánh mắt có chút đồng tình của Trang Mộng Điệp.
Có lẽ người phụ nữ này sau khi người mình yêu gặp bất hạnh, chưa từng hạnh phúc trở lại.
Trang Mộng Điệp nâng ly cụng nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương sáng lên:
- Cảm ơn, tôi rất vui gặp được người bạn như cậu.
Trang Mộng Điệp uống cạn ly, trên mặt toát ra nụ cười có chút đùa cợt:
- Cậu biết không, mấy năm nay người bên cạnh tôi cũng không ít, nam nữ đều có, nhưng lại không thể tìm một người có thể nói rõ tâm sự, có phải tôi rất đáng thương không?
Tần Dương cười nói:
- Đây không phải rất bình thường sao, bạn bè tri kỉ, làm gì dễ tìm như vậy. Rất nhiều người cả đời có vẻ nhiều bạn bè, nhưng trong đó có mấy ai là bạn bè tri kỉ?
Trang Mộng Điệp thản nhiên cười một tiếng, vạn phần kiều mị, ánh mắt sáng rực:
- Nhưng tôi lại gặp được cậu, một người đàn ông chịu nhảy sông vì tôi.
Tần Dương cười haha:
- Nếu là người khác tôi cũng sẽ nhảy, lẽ nào có thể thấy chết mà không cứu.
- Tôi không quan tâm, tóm lại cậu đã mạo hiểm tính mạng nhảy sông vì tôi.
Trang Mộng Điệp hơi nhếch miệng lên, bộ dạng dù sao tôi cũng đã xác định sự thật này, không thuận theo không buông tha. Chỉ là vóc người xinh đẹp, dù là bộ dạng vờ giận dỗi này cũng có thể đẹp đến một tầng cao mới, khiến ánh mắt Tần Dương nhịn không được sáng rực lên.
Người phụ nữ này trời sinh đã có khí chất kiều mỵ này, mỗi ánh mắt, mỗi động tác, mỗi câu nói đều tựa như trêu ngươi.
Tần Dương bất lực lắc đầu nói:
- Được thôi, hôm nay không nói mấy chuyện đó, chỉ uống bia, xem như một lời từ biệt quá khứ!
Ánh mắt Trang Mộng Điệp sáng lên:
- Phải, cậu nói hay lắm, xem như từ biệt quá khứ. Nào uống bia, hôm nay không say không về!
Tần Dương có thể hiểu tâm tình này của Trang Mộng Điệp, nỗ lực kiên trì nhiều năm, hôm nay muốn dứt bỏ tất cả trước đó, sự nghiệp, tình cảm, cuộc sống, trong lòng ắt hẳn xem như cảm xúc lẫn lộn.
Cũng được, cứ cùng cô uống một chầu bia.
Từng chai bia trôi xuống bụng, Trang Mộng Điệp bắt đầu kể về chuyện trước kia của cô, còn có cuộc sống hai năm nay, phiền phức gặp phải…
Tần Dương không nói lời nào, chỉ lẳng lặng làm một thính giả, có lẽ lúc này điều Trang Mộng Điệp cần cũng chỉ là một người lắng nghe.
Không bao lâu đã uống hết một két bia, có thể do tâm trạng mà Trang Mộng Điệp đã say rồi, biểu cảm trên mặt bắt đầu có chút ngây ngô, nói chuyện cũng lặp đi lặp lại, động tác cũng bắt đầu trở nên có chút khoa trương.
- Cũng khá rồi, thời gian cũng không còn sớm, nên về ngủ thôi.
Trang Mộng Điệp một mình chống cằm, lắc đầu:
- Không, tôi còn muốn uống, sau này tôi cũng không đến chỗ này nữa, đây là lần cuối cùng rồi, hãy để tôi uống cho đã đi.
Thấy Tần Dương không đồng ý, Trang Mộng Điệp lại đưa tay ra nắm lấy tay Tần Dương, nhẹ nhàng lắc lắc giống như đang làm nũng, khẩn cầu nói:
- Cho tôi uống thêm chút nữa đi, tôi vẫn chưa say, một két nữa…nửa két nữa…được không?
Tần Dương bị Trang Mộng Điệp làm cho bó tay, chỉ có thể gọi ông chủ tiếp tục đem bia lên:
- Nửa két cuối thôi nhé, uống xong là đi, nói lời giữ lời.
Trang Mộng Điệp điệp cười vui vẻ, giơ ngón tay nhỏ nhắn lên:
- Ừ, uống xong sẽ đi, nói lời giữ lời.
Một mình uống hết ba chai của nửa két bia cuối cùng, Trang Mộng Điệp không làm loạn đòi uống nữa, vì cô đã hoàn toàn uống say.
Mặc dù người cô vẫn chưa hoàn toàn gục ngã, nhưng người đã trở thành trạng thái cuộn tròn rồi, tay chống gò má có chút chống không nổi, người nằm thẳng lên bàn.
Tần Dương cười khổ, cuối cùng vẫn say.
Cũng tốt, say thì say đi, đời người luôn có một số lúc cần một trận say mèm tràn đầy vui vẻ.
Mặc dù sau khi tỉnh lại có thể vô cùng đau khổ, nhưng nói ra và giải phóng ti,nh thần mới là điều quan trọng nhất.
Tần Dương thanh toán xong, đỡ Trang Mộng Điệp rời khỏi tiệm ăn khuya lên xe.
Trang Mộng Điệp lên xe liền không giữ vững nữa, trực tiếp ngủ mê mang. Tần Dương nhìn Trang Mộng Điệp ngủ thiếp đi, lắc lắc đầu có chút bất lực.
Tần Dương nổ máy, đi đến tiểu khu Trang Mộng Điệp ở. Hắn từng đưa Trang Mộng Điệp một lần, vẫn còn nhớ địa chỉ của Trang Mộng Điệp.
Mặc dù cũng từng do dự có nên đưa Trang Mộng Điệp về nhà không nhưng cuối cùng Tần Dương vẫn từ bỏ, vẫn là nên đưa cô về nhà, dù sao uống sau thôi mà, ngủ một giấc là được.
Cả đoạn đường yên tĩnh không nói, Tần Dương dừng xe trong nhà để xe, nhẹ nhàng đẩy đẩy Trang Mộng Điệp.
- Trang Mộng Điệp, đến nhà rồi, xuống xe thôi.
Miệng Trang Mộng Điệp vô thức ừ hai tiếng, lại không mở mắt ra, chỉ nghiêng mình vô thức tránh Tần Dương, không để hắn tiếp tục đẩy mình.
Tần Dương cười khổ, nhìn bộ dạng cô đã quá say rồi.
Tần Dương xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, mở túi xách tay của cô ra, tìm chìa khóa nhà cô rồi mới đỡ cô từ xe xuống.
Trang Mộng Điệp say như chết, say đến ngay cả đứng cũng không vững, đừng nói chi là đi bộ. Tần Dương bất lực lắc đầu, dứt khoát xoay người ngồi xuống cõng Trang Mộng Điệp lên, đi về phía trước.
Trang Mộng Điệp được Tần Dương cõng, hai tay cô theo bản năng ôm thật chặt Tần Dương, toàn bộ người dán chặt trên lưng Tần Dương.
Trang Mộng Điệp không nặng lắm, Tần Dương cõng cô không tốn chút sức nào, nhưng nội tâm Tần Dương lại vô cùng đau khổ.
Mặt Trang Mộng Điệp dán sát bả vai hắn, hắn có thể ngửi rõ ràng mùi thơm trên người cô truyền tới. Hai tay hắn đang ôm cặp đùi mềm mại mịn màng của cô, ngực cô đang mềm mại dán chặt trên lưng hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của bầu ng.ực kia…
Tần Dương lắc đầu một cái, thở thật dài một hơi.
Người phụ nữ này đúng là muốn lấy mạng mình mà!
Trên mặt Trang Mộng Điệp có mấy phần mê mang:
- Thật ra tôi cũng không biết tôi có thể làm gì, có lẽ tôi căn bản không có nghĩ tới. Bây giờ cả người tôi rất ung dung, chỉ có một cảm giác bỏ được gánh nặng xuống. Hiện tại tôi căn bản không nghĩ đến chuyện sau này.
Tần Dương thấu hiểu gật gật đầu:
- Ừ, có thể hiểu được, thực ra với điều kiện bây giờ của cô, có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, một người phụ nữ như cô không cần gò bó bản thân mình như vậy. Nghỉ ngơi một quãng thời gian rồi tính.
Trang Mộng Điệp gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, suy nghĩ tôi chuẩn bị bán toàn bộ nhà xe, ra ngoài du lịch một chuyến.
Tần Dương kinh ngạc:
- Bán tất cả nhà xe, đâu cần phải thế, lẽ nào cô chuẩn bị rời khỏi Trung Hải sao?
- Cũng không phải, tôi chắc chắn sẽ quay trở lại.
Trên mặt Trang Mộng Điệp lộ ra mấy phần cười khổ:
- Quán bar, xe, nhà đều mang quá nhiều kí ức của tôi, nếu tôi đã chọn lựa bắt đầu lại thì nên buông bỏ quá khứ, cứ ở mãi trong đó tôi không thể không suy nghĩ nhiều.
Tần Dương suy nghĩ, cũng có lý, trong một căn phòng chứa đầy kí ức, e rằng mỗi một vật trong đó đều mang theo một đoạn hồi ức, sống trong đó sao có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ?
Đắm chìm trong quá khứ, tất nhiên ảnh hưởng đến tương lai.
Buông bỏ, chưa chắc không phải là một thái độ đời người chính xác.
- Như vậy cũng tốt, nào, uống bia, uống một chầu bia cho đã, ngày mai tỉnh lại, bắt đầu lại tất cả từ đầu!
Tần Dương nâng ly bia lên mỉm cười, nhìn về ánh mắt có chút đồng tình của Trang Mộng Điệp.
Có lẽ người phụ nữ này sau khi người mình yêu gặp bất hạnh, chưa từng hạnh phúc trở lại.
Trang Mộng Điệp nâng ly cụng nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương sáng lên:
- Cảm ơn, tôi rất vui gặp được người bạn như cậu.
Trang Mộng Điệp uống cạn ly, trên mặt toát ra nụ cười có chút đùa cợt:
- Cậu biết không, mấy năm nay người bên cạnh tôi cũng không ít, nam nữ đều có, nhưng lại không thể tìm một người có thể nói rõ tâm sự, có phải tôi rất đáng thương không?
Tần Dương cười nói:
- Đây không phải rất bình thường sao, bạn bè tri kỉ, làm gì dễ tìm như vậy. Rất nhiều người cả đời có vẻ nhiều bạn bè, nhưng trong đó có mấy ai là bạn bè tri kỉ?
Trang Mộng Điệp thản nhiên cười một tiếng, vạn phần kiều mị, ánh mắt sáng rực:
- Nhưng tôi lại gặp được cậu, một người đàn ông chịu nhảy sông vì tôi.
Tần Dương cười haha:
- Nếu là người khác tôi cũng sẽ nhảy, lẽ nào có thể thấy chết mà không cứu.
- Tôi không quan tâm, tóm lại cậu đã mạo hiểm tính mạng nhảy sông vì tôi.
Trang Mộng Điệp hơi nhếch miệng lên, bộ dạng dù sao tôi cũng đã xác định sự thật này, không thuận theo không buông tha. Chỉ là vóc người xinh đẹp, dù là bộ dạng vờ giận dỗi này cũng có thể đẹp đến một tầng cao mới, khiến ánh mắt Tần Dương nhịn không được sáng rực lên.
Người phụ nữ này trời sinh đã có khí chất kiều mỵ này, mỗi ánh mắt, mỗi động tác, mỗi câu nói đều tựa như trêu ngươi.
Tần Dương bất lực lắc đầu nói:
- Được thôi, hôm nay không nói mấy chuyện đó, chỉ uống bia, xem như một lời từ biệt quá khứ!
Ánh mắt Trang Mộng Điệp sáng lên:
- Phải, cậu nói hay lắm, xem như từ biệt quá khứ. Nào uống bia, hôm nay không say không về!
Tần Dương có thể hiểu tâm tình này của Trang Mộng Điệp, nỗ lực kiên trì nhiều năm, hôm nay muốn dứt bỏ tất cả trước đó, sự nghiệp, tình cảm, cuộc sống, trong lòng ắt hẳn xem như cảm xúc lẫn lộn.
Cũng được, cứ cùng cô uống một chầu bia.
Từng chai bia trôi xuống bụng, Trang Mộng Điệp bắt đầu kể về chuyện trước kia của cô, còn có cuộc sống hai năm nay, phiền phức gặp phải…
Tần Dương không nói lời nào, chỉ lẳng lặng làm một thính giả, có lẽ lúc này điều Trang Mộng Điệp cần cũng chỉ là một người lắng nghe.
Không bao lâu đã uống hết một két bia, có thể do tâm trạng mà Trang Mộng Điệp đã say rồi, biểu cảm trên mặt bắt đầu có chút ngây ngô, nói chuyện cũng lặp đi lặp lại, động tác cũng bắt đầu trở nên có chút khoa trương.
- Cũng khá rồi, thời gian cũng không còn sớm, nên về ngủ thôi.
Trang Mộng Điệp một mình chống cằm, lắc đầu:
- Không, tôi còn muốn uống, sau này tôi cũng không đến chỗ này nữa, đây là lần cuối cùng rồi, hãy để tôi uống cho đã đi.
Thấy Tần Dương không đồng ý, Trang Mộng Điệp lại đưa tay ra nắm lấy tay Tần Dương, nhẹ nhàng lắc lắc giống như đang làm nũng, khẩn cầu nói:
- Cho tôi uống thêm chút nữa đi, tôi vẫn chưa say, một két nữa…nửa két nữa…được không?
Tần Dương bị Trang Mộng Điệp làm cho bó tay, chỉ có thể gọi ông chủ tiếp tục đem bia lên:
- Nửa két cuối thôi nhé, uống xong là đi, nói lời giữ lời.
Trang Mộng Điệp điệp cười vui vẻ, giơ ngón tay nhỏ nhắn lên:
- Ừ, uống xong sẽ đi, nói lời giữ lời.
Một mình uống hết ba chai của nửa két bia cuối cùng, Trang Mộng Điệp không làm loạn đòi uống nữa, vì cô đã hoàn toàn uống say.
Mặc dù người cô vẫn chưa hoàn toàn gục ngã, nhưng người đã trở thành trạng thái cuộn tròn rồi, tay chống gò má có chút chống không nổi, người nằm thẳng lên bàn.
Tần Dương cười khổ, cuối cùng vẫn say.
Cũng tốt, say thì say đi, đời người luôn có một số lúc cần một trận say mèm tràn đầy vui vẻ.
Mặc dù sau khi tỉnh lại có thể vô cùng đau khổ, nhưng nói ra và giải phóng ti,nh thần mới là điều quan trọng nhất.
Tần Dương thanh toán xong, đỡ Trang Mộng Điệp rời khỏi tiệm ăn khuya lên xe.
Trang Mộng Điệp lên xe liền không giữ vững nữa, trực tiếp ngủ mê mang. Tần Dương nhìn Trang Mộng Điệp ngủ thiếp đi, lắc lắc đầu có chút bất lực.
Tần Dương nổ máy, đi đến tiểu khu Trang Mộng Điệp ở. Hắn từng đưa Trang Mộng Điệp một lần, vẫn còn nhớ địa chỉ của Trang Mộng Điệp.
Mặc dù cũng từng do dự có nên đưa Trang Mộng Điệp về nhà không nhưng cuối cùng Tần Dương vẫn từ bỏ, vẫn là nên đưa cô về nhà, dù sao uống sau thôi mà, ngủ một giấc là được.
Cả đoạn đường yên tĩnh không nói, Tần Dương dừng xe trong nhà để xe, nhẹ nhàng đẩy đẩy Trang Mộng Điệp.
- Trang Mộng Điệp, đến nhà rồi, xuống xe thôi.
Miệng Trang Mộng Điệp vô thức ừ hai tiếng, lại không mở mắt ra, chỉ nghiêng mình vô thức tránh Tần Dương, không để hắn tiếp tục đẩy mình.
Tần Dương cười khổ, nhìn bộ dạng cô đã quá say rồi.
Tần Dương xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, mở túi xách tay của cô ra, tìm chìa khóa nhà cô rồi mới đỡ cô từ xe xuống.
Trang Mộng Điệp say như chết, say đến ngay cả đứng cũng không vững, đừng nói chi là đi bộ. Tần Dương bất lực lắc đầu, dứt khoát xoay người ngồi xuống cõng Trang Mộng Điệp lên, đi về phía trước.
Trang Mộng Điệp được Tần Dương cõng, hai tay cô theo bản năng ôm thật chặt Tần Dương, toàn bộ người dán chặt trên lưng Tần Dương.
Trang Mộng Điệp không nặng lắm, Tần Dương cõng cô không tốn chút sức nào, nhưng nội tâm Tần Dương lại vô cùng đau khổ.
Mặt Trang Mộng Điệp dán sát bả vai hắn, hắn có thể ngửi rõ ràng mùi thơm trên người cô truyền tới. Hai tay hắn đang ôm cặp đùi mềm mại mịn màng của cô, ngực cô đang mềm mại dán chặt trên lưng hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của bầu ng.ực kia…
Tần Dương lắc đầu một cái, thở thật dài một hơi.
Người phụ nữ này đúng là muốn lấy mạng mình mà!