Chí Tôn Đặc Công
Chương 250: Chỉ là bạn bè?
Tần Dương dừng bước, hơi nghiêng người sang, nhìn Trang Mộng Điệp.
- Ừ?
Trang Mộng Điệp cắn môi nhìn Tần Dương, thành thực đi tới, tốc độ cũng không nhanh.
Trái tim Tần Dương nảy lên một cái, cô muốn làm gì?
Trong đầu Tần Dương không tự chủ được lập tức nhớ tới chuyện lần trước xảy ra giữa hắn và cô, cô chủ động hôn mình, để mình đưa cô đi, sau đó đến nhà mình còn cám dỗ mình nói không đóng cửa phòng được…
Vào lúc trong lòng Tần Dương suy nghĩ lung tung, Trang Mộng Điệp đã đứng sau lưng hắn, mặt cô vẫn đỏ ửng, nhưng ánh mắt đã lấy lại vẻ trong sáng.
Trang Mộng Điệp đưa hai tay ra, ôm eo Tần Dương từ phía sau, sau đó áp mặt mình vào lưng Tần Dương.
- Cảm ơn cậu!
Giọng nói Trang Mộng Điệp rất bình tĩnh, tiếng cảm ơn này cũng rất thành khẩn, động tác của cô cũng rất nhẹ nhàng.
Bắp thịt căng thẳng của Tần Dương lập tức thả lỏng, trái tim đang treo trên cao cũng rơi lại chỗ cũ, trong lòng cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
- Đừng nghĩ nhiều, ngủ cho ngon, ngày mai là cuộc đời mới của cô.
- Ừ!
Trang Mộng Điệp buông Tần Dương ra, lui ra một bước, nhẹ giọng dặn dò:
- Đi thong thả, tôi không tiễn cậu nữa, lái xe về cẩn thận một chút.
Tần Dương cười cười:
- Ừ, lần sau gặp!
Lần này Tần Dương không do dự nữa, trực tiếp đi xướng lầu ra khỏi nhà.
Sau khi cửa sắt sau lưng Tần Dương đóng lại, Tần Dương thở dài một hơi, hai tay vỗ vỗ thật mạnh vào mặt mình, trên mặt lộ ra hai phần cười khổ.
Đây đều là chuyện gì?
Tần Dương tuyệt đối không cố ý chiếm tiện nghi của Trang Mộng Điệp, chuyện trong nhà vệ sinh hoàn toàn ngoài ý muốn, có điều cuối cùng biểu hiện của Trang Mộng Điệp lại khiến Tần Dương có chút bất ngờ, không ngờ cô lại tỉnh táo ngoài dự đoán.
Cô nhẹ nhàng ôm một cái, còn tiếng cảm ơn cậu đó, khiến Tần Dương mông lung cảm nhận được chút biến hóa gì đó xảy ra trên người Trang Mộng Điệp. Nhưng cụ thể là biến hóa gì thì hắn không thể nói ra.
Tóm lại chắc là biến hóa tốt.
Ngày mai đối với Trang Mộng Điệp chính là một bắt đầu hoàn toàn mới, có lẽ sau này mọi thứ sẽ không giống nhau nữa, bản thân cũng không cần suy nghĩ lung tung.
Tần Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhất thời không nhịn được cười khổ.
Nếu còn dây đưa nữa, mình quay về có thể ăn sáng luôn rồi, xem ra sáng mai không thể lên lớp nữa rồi.
Sáng thứ hai, Tần Dương quả quyết trốn học, ngủ thẳng cẳng đến trưa mới dậy.
Tần Dương ở một mình không có tâm trạng nấu cơm, tùy tiện ăn cơm hộp ở quán nhỏ trước cửa tiểu khu, đi từ từ chậm rãi đến trường học.
Tần Dương đến sớm nhất đọc sách trong phòng học, cách giờ học nửa tiếng, một mình Hàn Thanh Thanh ôm sách vở bước vào.
Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương hơi sửng sờ, đi đến bên cạnh bàn Tần Dương rồi dừng bước.
- Buổi sáng cậu lại trốn học!
Tần Dương cười haha nói:
- Tối qua đi biểu diễn ở quán bar, sau đó ăn khuya với một người bạn trễ quá, buổi sáng ngủ quên…
Hàn Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh Tần Dương, dù sao Hàn Thanh Thanh cũng thường xuyên giúp đỡ Tần Dương học thêm, đều là tiếp xúc riêng tư, ngồi cùng nhau cơ bản không ai cảm thấy kì quái.
- Tần Dương, tôi muốn hỏi cậu một chuyện…
Tần Dương nghiêng người sang, cười nói:
- Chuyện gì cậu nói đi.
Hàn Thanh Thanh tựa hồ cân nhắc từ ngữ, sau khi chần chờ mấy giây nhẹ giọng nói:
- Tôi thấy gần đây trên diễn đàn trường học luôn có chuyện của cậu, Văn Vũ Nghiên và Vũ Văn Đào, hình như giữa cậu và Vũ Văn Đào còn có xung đột…Mấy chuyện đó đều là thật sao?
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Cái gì có thật không, cậu nói chuyện Vũ Văn Đào bị thương sao?
Hàn Thanh Thanh lắc đầu:
- Không, tôi nói là tin đồn giữa cậu và Văn Vũ Nghiên, hai người đang yêu nhau sao?
Tần Dương cười cười:
- Trước đây không thấy cậu hỏi đến, còn tưởng cậu lo học không quan tâm nhiều chuyện chứ.
Chân mày Hàn Thanh Thanh khẽ giựt giựt:
- Tôi chỉ là không tiện hỏi mà thôi, sợ khiến người ta hiểu lầm.
Tần Dương cười haha nói:
- Có gì không tiện hỏi chứ, quan hệ chúng ta lại không phải người ngoài. Tôi và Văn Vũ Nghiên chỉ là bạn, không có yêu nhau.
- Chỉ là bạn bè?
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh khẽ sáng lên, trong mắt có chút hoài nghi:
- Cậu không gạt tôi chứ?
Tần Dương lắc đầu nói:
- Tôi gạt cậu làm gì, bây giờ tôi và cô ấy thật sự chỉ là bạn.
Hàn Thanh Thanh nhạy bén nhận ra cụm từ trong câu nói của Tần Dương:
- Bây giờ? Vậy ý cậu là sau này có thể không chỉ là bạn sao?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Cha mẹ cô ấy và một vị trưởng bối của tôi là chỗ quen biết cũ, nên giữa chúng tôi có chút sâu xa, tương lai thế nào không xác định. Nhưng cô ấy từng nói mấy năm nay cô ấy học tập, không định yêu đương, tôi và cô ấy chỉ có thể là bạn.
Hàn Thanh Thanh có chút hiểu ra:
- Nghe giọng nói này của cậu, cậu muốn theo đuổi cô ấy?
Tần Dương cười cười nói:
- Bây giờ còn không nói đến chuyện theo đuổi được, mọi người khi làm bạn tiếp xúc nhiều hơn mà thôi, chuyện sau này ai có thể nói chính xác đâu.
Hàn Thanh Thanh cẩn thận suy mấy câu nói của Tần Dương, sau đó tổng kết nói:
- Ý cậu là bây giờ hai người là bạn, hơn nữa trong hai năm tới hai người cũng chỉ sẽ là bạn. Nhưng sau khi cô ấy tốt nghiệp, nếu cậu cảm thấy cô ấy phù hợp với cậu, cậu sẽ bắt đầu theo duổi cô ấy, là ý này phải không?
Tần Dương gật đầu nói:
- Đại khái là ý này, nhưng yêu đương hôn nhân đều là chuyện của hai người, không thể tôi cảm thấy phù hợp là được. Lỡ gia đình một bên cảm thấy không hợp, vậy vẫn không phải không được. Nói thật, bây giờ tôi không nghĩ đến chuyện xa như vậy, dù sao tôi cũng mới 20 tuổi, vẫn còn trẻ mà.
Trên mặt Hàn Thanh Thanh hiện ra mấy phần nụ cười:
- Được rồi, hiểu rồi.
Tần Dương thấy nụ cười hiện trên mặt Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Tôi và Văn Vũ Nghiên không yêu nhau, cậu vui gì chứ, lẽ nào cậu thích tôi?
Khóe miệng Hàn Thanh Thanh hơi nhếch lên, liếc Tần Dương một cái:
- Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là suy nghĩ nếu cậu yêu Văn Vũ Nghiên, vậy sau này tôi phải cách xa cậu một chút, tránh bị người ta hiểu lầm, gây phiền phức.
Tần Dương dương nhún vai một cái:
- Được rồi, xem như tự tôi cảm thấy mình quá tốt. Tiếng Anh của tôi còn phải trông cậy vào cậu chỉ dẫn học tập đây, cậu không thể vì vậy mà vứt bỏ tôi.
Hàn Thanh Thanh hé miệng khẽ mỉm cười:
- Dĩ nhiên không vứt bỏ, dù sao như vậy cậu cũng có thể thuận thế làm bia đỡ đạn cho tôi. Cậu không thấy từ sau khi Chu Trạch bị cậu đánh cho một trận, không ai dám theo đuổi tôi nữa không, đều sợ cậu đấy.
Tần Dương há to mồm sửng sốt, mặt đầy ngạc nhiên:
- Nói tôi làm bia đỡ đạn, ặc, không đúng, lẽ nào tôi đóng vai kỵ sĩ bảo vệ của Vũ Văn Đào?
Hàn Thanh Thanh xanh cười híp mắt nói:
- Vũ Văn Đào là có ý với Văn Vũ Nghiên, là hắn đơn phương, Văn Vũ Nghiên không thích. Còn cậu là bảo vệ tôi, giúp bạn bè của cậu, hơn nữa tôi vô cùng vui và cảm kích. Tính chất này hoàn toàn không giống, nên cậu hoàn toàn không cần áp lực trong lòng…
- Ừ?
Trang Mộng Điệp cắn môi nhìn Tần Dương, thành thực đi tới, tốc độ cũng không nhanh.
Trái tim Tần Dương nảy lên một cái, cô muốn làm gì?
Trong đầu Tần Dương không tự chủ được lập tức nhớ tới chuyện lần trước xảy ra giữa hắn và cô, cô chủ động hôn mình, để mình đưa cô đi, sau đó đến nhà mình còn cám dỗ mình nói không đóng cửa phòng được…
Vào lúc trong lòng Tần Dương suy nghĩ lung tung, Trang Mộng Điệp đã đứng sau lưng hắn, mặt cô vẫn đỏ ửng, nhưng ánh mắt đã lấy lại vẻ trong sáng.
Trang Mộng Điệp đưa hai tay ra, ôm eo Tần Dương từ phía sau, sau đó áp mặt mình vào lưng Tần Dương.
- Cảm ơn cậu!
Giọng nói Trang Mộng Điệp rất bình tĩnh, tiếng cảm ơn này cũng rất thành khẩn, động tác của cô cũng rất nhẹ nhàng.
Bắp thịt căng thẳng của Tần Dương lập tức thả lỏng, trái tim đang treo trên cao cũng rơi lại chỗ cũ, trong lòng cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
- Đừng nghĩ nhiều, ngủ cho ngon, ngày mai là cuộc đời mới của cô.
- Ừ!
Trang Mộng Điệp buông Tần Dương ra, lui ra một bước, nhẹ giọng dặn dò:
- Đi thong thả, tôi không tiễn cậu nữa, lái xe về cẩn thận một chút.
Tần Dương cười cười:
- Ừ, lần sau gặp!
Lần này Tần Dương không do dự nữa, trực tiếp đi xướng lầu ra khỏi nhà.
Sau khi cửa sắt sau lưng Tần Dương đóng lại, Tần Dương thở dài một hơi, hai tay vỗ vỗ thật mạnh vào mặt mình, trên mặt lộ ra hai phần cười khổ.
Đây đều là chuyện gì?
Tần Dương tuyệt đối không cố ý chiếm tiện nghi của Trang Mộng Điệp, chuyện trong nhà vệ sinh hoàn toàn ngoài ý muốn, có điều cuối cùng biểu hiện của Trang Mộng Điệp lại khiến Tần Dương có chút bất ngờ, không ngờ cô lại tỉnh táo ngoài dự đoán.
Cô nhẹ nhàng ôm một cái, còn tiếng cảm ơn cậu đó, khiến Tần Dương mông lung cảm nhận được chút biến hóa gì đó xảy ra trên người Trang Mộng Điệp. Nhưng cụ thể là biến hóa gì thì hắn không thể nói ra.
Tóm lại chắc là biến hóa tốt.
Ngày mai đối với Trang Mộng Điệp chính là một bắt đầu hoàn toàn mới, có lẽ sau này mọi thứ sẽ không giống nhau nữa, bản thân cũng không cần suy nghĩ lung tung.
Tần Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhất thời không nhịn được cười khổ.
Nếu còn dây đưa nữa, mình quay về có thể ăn sáng luôn rồi, xem ra sáng mai không thể lên lớp nữa rồi.
Sáng thứ hai, Tần Dương quả quyết trốn học, ngủ thẳng cẳng đến trưa mới dậy.
Tần Dương ở một mình không có tâm trạng nấu cơm, tùy tiện ăn cơm hộp ở quán nhỏ trước cửa tiểu khu, đi từ từ chậm rãi đến trường học.
Tần Dương đến sớm nhất đọc sách trong phòng học, cách giờ học nửa tiếng, một mình Hàn Thanh Thanh ôm sách vở bước vào.
Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương hơi sửng sờ, đi đến bên cạnh bàn Tần Dương rồi dừng bước.
- Buổi sáng cậu lại trốn học!
Tần Dương cười haha nói:
- Tối qua đi biểu diễn ở quán bar, sau đó ăn khuya với một người bạn trễ quá, buổi sáng ngủ quên…
Hàn Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh Tần Dương, dù sao Hàn Thanh Thanh cũng thường xuyên giúp đỡ Tần Dương học thêm, đều là tiếp xúc riêng tư, ngồi cùng nhau cơ bản không ai cảm thấy kì quái.
- Tần Dương, tôi muốn hỏi cậu một chuyện…
Tần Dương nghiêng người sang, cười nói:
- Chuyện gì cậu nói đi.
Hàn Thanh Thanh tựa hồ cân nhắc từ ngữ, sau khi chần chờ mấy giây nhẹ giọng nói:
- Tôi thấy gần đây trên diễn đàn trường học luôn có chuyện của cậu, Văn Vũ Nghiên và Vũ Văn Đào, hình như giữa cậu và Vũ Văn Đào còn có xung đột…Mấy chuyện đó đều là thật sao?
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Cái gì có thật không, cậu nói chuyện Vũ Văn Đào bị thương sao?
Hàn Thanh Thanh lắc đầu:
- Không, tôi nói là tin đồn giữa cậu và Văn Vũ Nghiên, hai người đang yêu nhau sao?
Tần Dương cười cười:
- Trước đây không thấy cậu hỏi đến, còn tưởng cậu lo học không quan tâm nhiều chuyện chứ.
Chân mày Hàn Thanh Thanh khẽ giựt giựt:
- Tôi chỉ là không tiện hỏi mà thôi, sợ khiến người ta hiểu lầm.
Tần Dương cười haha nói:
- Có gì không tiện hỏi chứ, quan hệ chúng ta lại không phải người ngoài. Tôi và Văn Vũ Nghiên chỉ là bạn, không có yêu nhau.
- Chỉ là bạn bè?
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh khẽ sáng lên, trong mắt có chút hoài nghi:
- Cậu không gạt tôi chứ?
Tần Dương lắc đầu nói:
- Tôi gạt cậu làm gì, bây giờ tôi và cô ấy thật sự chỉ là bạn.
Hàn Thanh Thanh nhạy bén nhận ra cụm từ trong câu nói của Tần Dương:
- Bây giờ? Vậy ý cậu là sau này có thể không chỉ là bạn sao?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Cha mẹ cô ấy và một vị trưởng bối của tôi là chỗ quen biết cũ, nên giữa chúng tôi có chút sâu xa, tương lai thế nào không xác định. Nhưng cô ấy từng nói mấy năm nay cô ấy học tập, không định yêu đương, tôi và cô ấy chỉ có thể là bạn.
Hàn Thanh Thanh có chút hiểu ra:
- Nghe giọng nói này của cậu, cậu muốn theo đuổi cô ấy?
Tần Dương cười cười nói:
- Bây giờ còn không nói đến chuyện theo đuổi được, mọi người khi làm bạn tiếp xúc nhiều hơn mà thôi, chuyện sau này ai có thể nói chính xác đâu.
Hàn Thanh Thanh cẩn thận suy mấy câu nói của Tần Dương, sau đó tổng kết nói:
- Ý cậu là bây giờ hai người là bạn, hơn nữa trong hai năm tới hai người cũng chỉ sẽ là bạn. Nhưng sau khi cô ấy tốt nghiệp, nếu cậu cảm thấy cô ấy phù hợp với cậu, cậu sẽ bắt đầu theo duổi cô ấy, là ý này phải không?
Tần Dương gật đầu nói:
- Đại khái là ý này, nhưng yêu đương hôn nhân đều là chuyện của hai người, không thể tôi cảm thấy phù hợp là được. Lỡ gia đình một bên cảm thấy không hợp, vậy vẫn không phải không được. Nói thật, bây giờ tôi không nghĩ đến chuyện xa như vậy, dù sao tôi cũng mới 20 tuổi, vẫn còn trẻ mà.
Trên mặt Hàn Thanh Thanh hiện ra mấy phần nụ cười:
- Được rồi, hiểu rồi.
Tần Dương thấy nụ cười hiện trên mặt Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Tôi và Văn Vũ Nghiên không yêu nhau, cậu vui gì chứ, lẽ nào cậu thích tôi?
Khóe miệng Hàn Thanh Thanh hơi nhếch lên, liếc Tần Dương một cái:
- Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là suy nghĩ nếu cậu yêu Văn Vũ Nghiên, vậy sau này tôi phải cách xa cậu một chút, tránh bị người ta hiểu lầm, gây phiền phức.
Tần Dương dương nhún vai một cái:
- Được rồi, xem như tự tôi cảm thấy mình quá tốt. Tiếng Anh của tôi còn phải trông cậy vào cậu chỉ dẫn học tập đây, cậu không thể vì vậy mà vứt bỏ tôi.
Hàn Thanh Thanh hé miệng khẽ mỉm cười:
- Dĩ nhiên không vứt bỏ, dù sao như vậy cậu cũng có thể thuận thế làm bia đỡ đạn cho tôi. Cậu không thấy từ sau khi Chu Trạch bị cậu đánh cho một trận, không ai dám theo đuổi tôi nữa không, đều sợ cậu đấy.
Tần Dương há to mồm sửng sốt, mặt đầy ngạc nhiên:
- Nói tôi làm bia đỡ đạn, ặc, không đúng, lẽ nào tôi đóng vai kỵ sĩ bảo vệ của Vũ Văn Đào?
Hàn Thanh Thanh xanh cười híp mắt nói:
- Vũ Văn Đào là có ý với Văn Vũ Nghiên, là hắn đơn phương, Văn Vũ Nghiên không thích. Còn cậu là bảo vệ tôi, giúp bạn bè của cậu, hơn nữa tôi vô cùng vui và cảm kích. Tính chất này hoàn toàn không giống, nên cậu hoàn toàn không cần áp lực trong lòng…