Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 97: Thiên Thanh Tông, nên đánh 1
Rõ ràng là vừa rồi kiếm khí đầy trời.
Bây giờ lại biến mất tất cả.
Rõ ràng là đại sư huynh của bọn họ có chút vội vàng.
Đúng là vội vàng mà đi.
“Đại sư huynh đây là…”
Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát, sờ cái đầu bóng loáng, có chút khó hiểu mở
miệng nói.
“Đệ xem đại sư huynh đang bay về phía nào? Bên kia là cung điện sư tôn ở, rõ
ràng là đại sư huynh bị sư tôn gọi qua.”
Trương Hàn bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, đứng khoanh tay, tùy ý nói.
Những lời này vừa nói ra.
Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát, lập tức chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Đây là bị sư tôn giáo huấn sao?
May mà khi lão ta muốn tìm sư tôn nói rõ mình đã ngộ được đạo, bị nhị sư
huynh ngăn cản.
Nếu không thì lúc này chính hắn ta cũng bị sư tôn giáo huấn?
Tô Càn Nguyên im lặng nhớ kỹ trong lòng.
Sau này cho dù ngộ ra cái gì, đều phải khiêm tốn, khiêm tốn.
Nếu không thì kết cục sẽ như đại sư huynh, bị bắt đi giáo huấn.
“Nhị sư huynh, ta muốn thử dùng các loại năng lượng khác nhau để luyện cơ
thể, mong nhị sư huynh giúp đỡ!”
Bỗng nhiên Tô Càn Nguyên nghĩ tới gì đó, chắp tay nói với Trương Hàn.
Lần trước bị hàn nộ khí nhập thể xong, lão ta ngộ ra được.
Dùng các loại năng lượng đặc biệt khác nhau nhập thể, để rèn luyện cơ thể lão
ta.
Lão ta cũng không biết dùng năng lượng thể nào có hiệu quả tốt nhất.
Cho nên dự định thử tất cả xem.
Mà muốn dùng những năng lượng thể đặc biệt này.
Chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ trận pháp của nhị sư huynh Trương Hàn.
“Dùng những thứ này tôi luyện nhục thân sao? Đệ nghiêm túc chứ? Đệ phải biết
rằng, có một số năng lượng thể, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới linh căn, linh hồn
của đệ.”
Trương Hàn nhíu mày hỏi.
“Sư huynh có điều không biết rồi, sư đệ ta đã sớm không còn linh hồn, không
thể tu hành, linh căn còn hay không đều như nhau, sư đệ ta đi theo con đường
luyện thể, những năng lượng thể này đúng là vật phẩm tốt nhất rèn luyện thân
thể ta.”
Tô Càn Nguyên nói một lần nữa.
Nghe thấy những lời này.
Trương Hàn thực sự sửng sốt một lát.
Không có linh hồn sao?
Sư tôn nhận đồ đệ, trái lại càng ngày càng kỳ lạ.
Đại sư huynh không có linh căn.
Linh hồn của hắn ta bị sét đánh, là Trận Tâm trời sinh.
Tam sư đệ thì không có linh hồn.
Có lẽ, những thứ ly kỳ cổ quái này, càng có chỗ đặc biệt?
Trương Hàn lắc đầu, không nghĩ nhiều, cũng không hỏi nhiều Tô Càn Nguyên
cái gì.
“Được, tìm một nơi có thể duy trì trận pháp, ta sẽ bố trí mấy trận pháp cho đệ,
dẫn chút hàn khí cho đệ thử xem.”
Trương Hàn mở miệng nói.
“Vậy thì đa tạ sư huynh!”
Tô Càn Nguyên cảm kích nói.
Trương Hàn tùy ý xua tay, ý bảo không cần khách sáo.
Hắn ta nhìn về phía cung điện của sư tôn.
Ánh mắt mang theo chút tò mò.
Hắn ta rất tò mò, bây giờ đại sư huynh thế nào.
Hẳn là…
Hẳn là không tệ lắm?
…
Trong cung điện.
Diệp Lạc đã gặp được Sở Duyên.
“Đệ tử Diệp Lạc bái kiến sư tôn!”
Diệp Lạc cung kính hành lễ với Sở Duyên.
Tâm trạng không yên lòng lắm.
Sợ bị Sở Duyên giáo huấn.
“Đứng dậy đi.”
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, thản nhiên nói.
“Tạ sư tôn!”
Diệp Lạc đứng dậy.
Không dám nói lời nào.
Thật cẩn thận đứng ở chỗ đó, cúi thấp đầu.
Giống như đứa bé phạm sai lầm.
Đang đợi người lớn giáo huấn.
“Câu nệ như vậy làm gì? Bên cạnh con có đệm hương bồ, tự mình ngồi xuống
là được.”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua đệm hương bồ bên cạnh, đâu dám ngồi.
Ngồi chung với sư tôn.
Đây không phải là điển hình bất kính với sư tôn à.
E rằng sư tôn đang nhìn xem rốt cuộc hắn ta bành trướng cỡ nào, nhìn xem hắn
ta có dám ngồi ngang hàng với sư tôn hay không.
Diệp Lạc nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm kích động.
“Sư tôn, đệ tử không dám ngồi chung với sư tôn!”
“Mong sư tôn thu hồi những lời này, đệ tử vẫn luôn tôn kính sư tôn.”
Diệp Lạc vội vàng nói.
Sở Duyên ngồi trên đệm hương bồ cảm thấy kỳ lạ nhìn thoáng qua Diệp Lạc.
Không phải bảo ngươi ngồi thôi sao.
Không ngồi thì không ngồi, lằng nhằng như vậy làm gì.
Sở Duyên nghĩ, mặt ngoài vẫn duy trì bộ dạng thản nhiên, chậm rãi mở miệng.
“Lạc Nhi, vi sư cần con đi làm một chuyện, không biết con có bằng lòng đi hay
không?”
Những lời này vừa nói ra.
Diệp Lạc sửng sốt một lát.
Hả?
Hóa ra không phải là giáo huấn hắn ta.
Mà sư tôn có chuyện cần hắn ta đi làm.
Dọa hắn ta sợ muốn chết.
Còn tưởng sư tôn muốn dạy dỗ hắn ta cơ.
Thực ra giáo huấn là một chuyện.
Diệp Lạc sợ mình để lại ấn tượng kém trong cảm nhận của sư tôn, ảnh hưởng
tới vị trí tông chủ tương lai của hắn ta.
Xem tình hình hiện giờ, hẳn là không có chuyện gì.
Nhưng mà sư tôn bảo hắn ta đi làm việc.
Nếu hắn ta làm tốt.
Sư tôn chắc chắn sẽ nhìn hắn ta với con mắt khác xưa.
Bây giờ lại biến mất tất cả.
Rõ ràng là đại sư huynh của bọn họ có chút vội vàng.
Đúng là vội vàng mà đi.
“Đại sư huynh đây là…”
Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát, sờ cái đầu bóng loáng, có chút khó hiểu mở
miệng nói.
“Đệ xem đại sư huynh đang bay về phía nào? Bên kia là cung điện sư tôn ở, rõ
ràng là đại sư huynh bị sư tôn gọi qua.”
Trương Hàn bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, đứng khoanh tay, tùy ý nói.
Những lời này vừa nói ra.
Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát, lập tức chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Đây là bị sư tôn giáo huấn sao?
May mà khi lão ta muốn tìm sư tôn nói rõ mình đã ngộ được đạo, bị nhị sư
huynh ngăn cản.
Nếu không thì lúc này chính hắn ta cũng bị sư tôn giáo huấn?
Tô Càn Nguyên im lặng nhớ kỹ trong lòng.
Sau này cho dù ngộ ra cái gì, đều phải khiêm tốn, khiêm tốn.
Nếu không thì kết cục sẽ như đại sư huynh, bị bắt đi giáo huấn.
“Nhị sư huynh, ta muốn thử dùng các loại năng lượng khác nhau để luyện cơ
thể, mong nhị sư huynh giúp đỡ!”
Bỗng nhiên Tô Càn Nguyên nghĩ tới gì đó, chắp tay nói với Trương Hàn.
Lần trước bị hàn nộ khí nhập thể xong, lão ta ngộ ra được.
Dùng các loại năng lượng đặc biệt khác nhau nhập thể, để rèn luyện cơ thể lão
ta.
Lão ta cũng không biết dùng năng lượng thể nào có hiệu quả tốt nhất.
Cho nên dự định thử tất cả xem.
Mà muốn dùng những năng lượng thể đặc biệt này.
Chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ trận pháp của nhị sư huynh Trương Hàn.
“Dùng những thứ này tôi luyện nhục thân sao? Đệ nghiêm túc chứ? Đệ phải biết
rằng, có một số năng lượng thể, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới linh căn, linh hồn
của đệ.”
Trương Hàn nhíu mày hỏi.
“Sư huynh có điều không biết rồi, sư đệ ta đã sớm không còn linh hồn, không
thể tu hành, linh căn còn hay không đều như nhau, sư đệ ta đi theo con đường
luyện thể, những năng lượng thể này đúng là vật phẩm tốt nhất rèn luyện thân
thể ta.”
Tô Càn Nguyên nói một lần nữa.
Nghe thấy những lời này.
Trương Hàn thực sự sửng sốt một lát.
Không có linh hồn sao?
Sư tôn nhận đồ đệ, trái lại càng ngày càng kỳ lạ.
Đại sư huynh không có linh căn.
Linh hồn của hắn ta bị sét đánh, là Trận Tâm trời sinh.
Tam sư đệ thì không có linh hồn.
Có lẽ, những thứ ly kỳ cổ quái này, càng có chỗ đặc biệt?
Trương Hàn lắc đầu, không nghĩ nhiều, cũng không hỏi nhiều Tô Càn Nguyên
cái gì.
“Được, tìm một nơi có thể duy trì trận pháp, ta sẽ bố trí mấy trận pháp cho đệ,
dẫn chút hàn khí cho đệ thử xem.”
Trương Hàn mở miệng nói.
“Vậy thì đa tạ sư huynh!”
Tô Càn Nguyên cảm kích nói.
Trương Hàn tùy ý xua tay, ý bảo không cần khách sáo.
Hắn ta nhìn về phía cung điện của sư tôn.
Ánh mắt mang theo chút tò mò.
Hắn ta rất tò mò, bây giờ đại sư huynh thế nào.
Hẳn là…
Hẳn là không tệ lắm?
…
Trong cung điện.
Diệp Lạc đã gặp được Sở Duyên.
“Đệ tử Diệp Lạc bái kiến sư tôn!”
Diệp Lạc cung kính hành lễ với Sở Duyên.
Tâm trạng không yên lòng lắm.
Sợ bị Sở Duyên giáo huấn.
“Đứng dậy đi.”
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, thản nhiên nói.
“Tạ sư tôn!”
Diệp Lạc đứng dậy.
Không dám nói lời nào.
Thật cẩn thận đứng ở chỗ đó, cúi thấp đầu.
Giống như đứa bé phạm sai lầm.
Đang đợi người lớn giáo huấn.
“Câu nệ như vậy làm gì? Bên cạnh con có đệm hương bồ, tự mình ngồi xuống
là được.”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua đệm hương bồ bên cạnh, đâu dám ngồi.
Ngồi chung với sư tôn.
Đây không phải là điển hình bất kính với sư tôn à.
E rằng sư tôn đang nhìn xem rốt cuộc hắn ta bành trướng cỡ nào, nhìn xem hắn
ta có dám ngồi ngang hàng với sư tôn hay không.
Diệp Lạc nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm kích động.
“Sư tôn, đệ tử không dám ngồi chung với sư tôn!”
“Mong sư tôn thu hồi những lời này, đệ tử vẫn luôn tôn kính sư tôn.”
Diệp Lạc vội vàng nói.
Sở Duyên ngồi trên đệm hương bồ cảm thấy kỳ lạ nhìn thoáng qua Diệp Lạc.
Không phải bảo ngươi ngồi thôi sao.
Không ngồi thì không ngồi, lằng nhằng như vậy làm gì.
Sở Duyên nghĩ, mặt ngoài vẫn duy trì bộ dạng thản nhiên, chậm rãi mở miệng.
“Lạc Nhi, vi sư cần con đi làm một chuyện, không biết con có bằng lòng đi hay
không?”
Những lời này vừa nói ra.
Diệp Lạc sửng sốt một lát.
Hả?
Hóa ra không phải là giáo huấn hắn ta.
Mà sư tôn có chuyện cần hắn ta đi làm.
Dọa hắn ta sợ muốn chết.
Còn tưởng sư tôn muốn dạy dỗ hắn ta cơ.
Thực ra giáo huấn là một chuyện.
Diệp Lạc sợ mình để lại ấn tượng kém trong cảm nhận của sư tôn, ảnh hưởng
tới vị trí tông chủ tương lai của hắn ta.
Xem tình hình hiện giờ, hẳn là không có chuyện gì.
Nhưng mà sư tôn bảo hắn ta đi làm việc.
Nếu hắn ta làm tốt.
Sư tôn chắc chắn sẽ nhìn hắn ta với con mắt khác xưa.