Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 98: Thiên Thanh Tông, nên đánh 2
Diệp Lạc nghĩ tới đây, lúc này đôi mắt nóng bỏng.
“Mời sư tôn phân phó! Đệ tử sẽ dốc toàn lực hoàn thành thay sư tôn!”
“Sư tôn đừng do dự nữa! Cho dù là chuyện khó cỡ nào, đệ tử đều có thể hoàn
thành!”
Diệp Lạc hành lễ, kiên định nói.
Sở Duyên thấy vậy, hài lòng gật đầu.
Hắn đứng dậy khỏi đệm hương bồ.
Đi về trước mấy bước.
Đi tới cửa cung điện.
Nhìn về phía thành Ngân Nguyệt, chậm rãi mở miệng.
“Từ Vô Đạo Tông xuống núi, đi về phía đông có một thành trì tên là thành
Ngân Nguyệt, bên trong có một khách điếm tên là Tiên Túy, chưởng quầy của
khách điếm là bạn tâm giao của vi sư.”
“Những ngày gần đây, vi sư nghe nói người của Thiên Thanh Tông ăn chùa
uống chùa ở khách điếm, ức hiếp người của khách điếm, vi sư không tiện ra tay,
con xuống núi xử lý chuyện này đi.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải khiến chưởng quầy của khách điếm đạt được bồi
thường nên có, cũng phải khiến người của Thiên Thanh Tông hiểu rõ cái sai của
mình, Lạc Nhi con hiểu không?”
Giọng nói ôn hòa.
Nhưng trong đó ẩn chứa chút bất mãn, vẫn dễ dàng nghe ra được.
Đó là bất mãn đối với Thiên Thanh Tông.
“Đệ tử sẽ nghe theo lệnh của sư tôn! Xử lý tốt chuyện này!”
Diệp Lạc nghe tới đây, trong mắt xuất hiện chút sát ý.
Sư tôn bất mãn.
Làm đệ tử, đương nhiên phải xử lý tốt.
Thiên Thanh Tông?
Trái lại hắn ta muốn nhìn xem, Thiên Thanh Tông có năng lực cỡ nào!
“Rất tốt, đi đi.”
Sở Duyên vung ống tay áo, thản nhiên nói.
“Đệ tử đi đây, mong sư tôn giữ gìn sức khỏe!”
Diệp Lạc chắp tay.
Ngay sau đó, bóng dáng hóa thành một tia quang mang, biến mất ở trong điện.
…
Trong cung điện Vô Đạo Tông.
Sở Duyên đứng ở cửa đại điện, nhìn Diệp Lạc lập tức rời đi.
Không khỏi sinh lòng cảm khái.
Bản lĩnh của tên tiểu tử này hiện giờ thật lớn.
Vù một cái đã không thấy tăm hơi.
Nghĩ lại cảnh hắn rời đi, đều phải ngưng tụ pháp vân, thao tác pháp vân toàn
thân, sau đó chậm rãi rời đi.
Người so với người, quả thực là tức chết người.
Tốt xấu gì hắn cũng là thiên tài đứng đầu.
Sao so với Diệp Lạc, cái gì cũng không phải thế?
Sở Duyên lắc đầu, cũng chỉ có thể cảm khái Cận Đạo Chi Thể thật trâu bò.
“Lần này phái Diệp Lạc đi giải quyết Thiên Thanh Tông ăn chùa uống chùa kia,
hẳn là không thành vấn đề? Diệp Lạc nói thế nào cũng là cảnh giới Hóa Thần,
vừa rồi trên trời còn có muôn vàn kiếm khí, đủ để nói lên thực lực của Diệp
Lạc.”
“Chậc chậc, lần sau gặp chưởng quầy, không cảm tạ ta một chút, vậy thì hết nói
nổi.”
“Nhưng mà gần đây vẫn là yên tĩnh một chút, nghe nói tông môn ẩn thế rất
khủng bố, nhưng không ra ngoài, đừng nên ra ngoài thì tốt hơn.”
“Dù sao dựa theo khuôn mẫu nhân vật chính, ta có khả năng sẽ xung đột với
những người đó, sau đó mở ra một loạt tình cảnh.”
Sở Duyên lẩm bẩm nói.
Hoàn toàn thay mình vào trong.
Ừm, tình hình của Sở Duyên, chỉ có thể dùng một câu để hình dung.
Tất cả những điều này đều nằm trong tim bạn, không cần phải nói ra.
Sau khi chăm chú nhìn bầu trời bên ngoài một lúc lâu.
Sở Duyên đi ra khỏi đại điện, phóng thích thần thức quét Vô Đạo Tông một lần.
Phát hiện vậy mà không thấy Tô Càn Nguyên và Trương Hàn đâu nữa.
Hai con hàng này, chạy đi đâu mất vậy?
Chẳng lẽ đến sườn núi hay là dưới chân núi chơi?
Sở Duyên nhíu mày, có chút hoang mang.
Nhưng hắn không có ý đi tìm.
Bởi vì hắn nghĩ, hẳn là Trương Hàn và Tô Càn Nguyên đến dưới chân núi đi
dạo mà thôi.
Có Trương Hàn ở đây.
Hắn yên tâm.
Đệ tử này thực sự quá ngoan ngoãn.
Mỗi ngày chỉ ở trong điện Truyền Pháp.
Bây giờ đồng ý xuống núi đi dạo cũng tốt.
Còn Tô Càn Nguyên sao?
Có đệ tử thành thật Trương Hàn ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Hẳn là không cần hắn quan tâm.
Nếu không cần hắn quan tâm, vậy hắn cũng có thể đi tu luyện rồi.
Tranh thủ tiến thêm bước nữa về phía cảnh giới Kim Đan trung kỳ!
Sở Duyên ngầm gật đầu, xoay người quay vào trong cung điện một lần nữa,
chuẩn bị tiếp tục tu hành.
Hắn không biết rằng, lúc này.
Đồ đệ Trương Hàn thành thật của hắn đang dẫn theo Tô Càn Nguyên, ở trong
sơn động mới mở ra ở sườn núi thí nghiệm đủ loại năng lượng thể đặc biệt.
Áo bông nhỏ tri kỷ Trương Hàn còn hiểu chuyện bố trí trận pháp đoạn tuyệt.
Hai người ở trong sơn động thí nghiệm loại năng lượng càng thích hợp với
luyện thể hơn.
Thử nghiệm này diễn ra mấy ngày.
…
Ngày này, trong sơn động ở sườn núi Thiên Vụ.
Tô Càn Nguyên vui sướng kêu to.
“Nhị sư huynh! Nhị sư huynh! Chính là loại năng lượng này! Loại năng lượng
này dùng để tôi luyện nhục thân, hiệu quả tốt nhất!”
“Nhị sư huynh ngươi giúp ta ghi nhớ loại năng lượng này được không?”
Tô Càn Nguyên vô cùng mừng rỡ, đồng thời cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Bởi vì mấy ngày nay dùng đủ loại năng lượng tôi luyện nhục thân.
Cơ thể lão ta cảm thấy rất đau nhức, rõ ràng là đã đạt tới cực hạn.
Nhưng hiệu quả cũng tốt.
Cho dù là loại năng lượng nào, đều có hiệu quả đối với tăng cơ thể của lão ta.
Cho nên Tô Càn Nguyên đang thử nghiệm loại năng lượng nào tôi luyện nhục
thân tốt nhất.
“Mời sư tôn phân phó! Đệ tử sẽ dốc toàn lực hoàn thành thay sư tôn!”
“Sư tôn đừng do dự nữa! Cho dù là chuyện khó cỡ nào, đệ tử đều có thể hoàn
thành!”
Diệp Lạc hành lễ, kiên định nói.
Sở Duyên thấy vậy, hài lòng gật đầu.
Hắn đứng dậy khỏi đệm hương bồ.
Đi về trước mấy bước.
Đi tới cửa cung điện.
Nhìn về phía thành Ngân Nguyệt, chậm rãi mở miệng.
“Từ Vô Đạo Tông xuống núi, đi về phía đông có một thành trì tên là thành
Ngân Nguyệt, bên trong có một khách điếm tên là Tiên Túy, chưởng quầy của
khách điếm là bạn tâm giao của vi sư.”
“Những ngày gần đây, vi sư nghe nói người của Thiên Thanh Tông ăn chùa
uống chùa ở khách điếm, ức hiếp người của khách điếm, vi sư không tiện ra tay,
con xuống núi xử lý chuyện này đi.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải khiến chưởng quầy của khách điếm đạt được bồi
thường nên có, cũng phải khiến người của Thiên Thanh Tông hiểu rõ cái sai của
mình, Lạc Nhi con hiểu không?”
Giọng nói ôn hòa.
Nhưng trong đó ẩn chứa chút bất mãn, vẫn dễ dàng nghe ra được.
Đó là bất mãn đối với Thiên Thanh Tông.
“Đệ tử sẽ nghe theo lệnh của sư tôn! Xử lý tốt chuyện này!”
Diệp Lạc nghe tới đây, trong mắt xuất hiện chút sát ý.
Sư tôn bất mãn.
Làm đệ tử, đương nhiên phải xử lý tốt.
Thiên Thanh Tông?
Trái lại hắn ta muốn nhìn xem, Thiên Thanh Tông có năng lực cỡ nào!
“Rất tốt, đi đi.”
Sở Duyên vung ống tay áo, thản nhiên nói.
“Đệ tử đi đây, mong sư tôn giữ gìn sức khỏe!”
Diệp Lạc chắp tay.
Ngay sau đó, bóng dáng hóa thành một tia quang mang, biến mất ở trong điện.
…
Trong cung điện Vô Đạo Tông.
Sở Duyên đứng ở cửa đại điện, nhìn Diệp Lạc lập tức rời đi.
Không khỏi sinh lòng cảm khái.
Bản lĩnh của tên tiểu tử này hiện giờ thật lớn.
Vù một cái đã không thấy tăm hơi.
Nghĩ lại cảnh hắn rời đi, đều phải ngưng tụ pháp vân, thao tác pháp vân toàn
thân, sau đó chậm rãi rời đi.
Người so với người, quả thực là tức chết người.
Tốt xấu gì hắn cũng là thiên tài đứng đầu.
Sao so với Diệp Lạc, cái gì cũng không phải thế?
Sở Duyên lắc đầu, cũng chỉ có thể cảm khái Cận Đạo Chi Thể thật trâu bò.
“Lần này phái Diệp Lạc đi giải quyết Thiên Thanh Tông ăn chùa uống chùa kia,
hẳn là không thành vấn đề? Diệp Lạc nói thế nào cũng là cảnh giới Hóa Thần,
vừa rồi trên trời còn có muôn vàn kiếm khí, đủ để nói lên thực lực của Diệp
Lạc.”
“Chậc chậc, lần sau gặp chưởng quầy, không cảm tạ ta một chút, vậy thì hết nói
nổi.”
“Nhưng mà gần đây vẫn là yên tĩnh một chút, nghe nói tông môn ẩn thế rất
khủng bố, nhưng không ra ngoài, đừng nên ra ngoài thì tốt hơn.”
“Dù sao dựa theo khuôn mẫu nhân vật chính, ta có khả năng sẽ xung đột với
những người đó, sau đó mở ra một loạt tình cảnh.”
Sở Duyên lẩm bẩm nói.
Hoàn toàn thay mình vào trong.
Ừm, tình hình của Sở Duyên, chỉ có thể dùng một câu để hình dung.
Tất cả những điều này đều nằm trong tim bạn, không cần phải nói ra.
Sau khi chăm chú nhìn bầu trời bên ngoài một lúc lâu.
Sở Duyên đi ra khỏi đại điện, phóng thích thần thức quét Vô Đạo Tông một lần.
Phát hiện vậy mà không thấy Tô Càn Nguyên và Trương Hàn đâu nữa.
Hai con hàng này, chạy đi đâu mất vậy?
Chẳng lẽ đến sườn núi hay là dưới chân núi chơi?
Sở Duyên nhíu mày, có chút hoang mang.
Nhưng hắn không có ý đi tìm.
Bởi vì hắn nghĩ, hẳn là Trương Hàn và Tô Càn Nguyên đến dưới chân núi đi
dạo mà thôi.
Có Trương Hàn ở đây.
Hắn yên tâm.
Đệ tử này thực sự quá ngoan ngoãn.
Mỗi ngày chỉ ở trong điện Truyền Pháp.
Bây giờ đồng ý xuống núi đi dạo cũng tốt.
Còn Tô Càn Nguyên sao?
Có đệ tử thành thật Trương Hàn ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Hẳn là không cần hắn quan tâm.
Nếu không cần hắn quan tâm, vậy hắn cũng có thể đi tu luyện rồi.
Tranh thủ tiến thêm bước nữa về phía cảnh giới Kim Đan trung kỳ!
Sở Duyên ngầm gật đầu, xoay người quay vào trong cung điện một lần nữa,
chuẩn bị tiếp tục tu hành.
Hắn không biết rằng, lúc này.
Đồ đệ Trương Hàn thành thật của hắn đang dẫn theo Tô Càn Nguyên, ở trong
sơn động mới mở ra ở sườn núi thí nghiệm đủ loại năng lượng thể đặc biệt.
Áo bông nhỏ tri kỷ Trương Hàn còn hiểu chuyện bố trí trận pháp đoạn tuyệt.
Hai người ở trong sơn động thí nghiệm loại năng lượng càng thích hợp với
luyện thể hơn.
Thử nghiệm này diễn ra mấy ngày.
…
Ngày này, trong sơn động ở sườn núi Thiên Vụ.
Tô Càn Nguyên vui sướng kêu to.
“Nhị sư huynh! Nhị sư huynh! Chính là loại năng lượng này! Loại năng lượng
này dùng để tôi luyện nhục thân, hiệu quả tốt nhất!”
“Nhị sư huynh ngươi giúp ta ghi nhớ loại năng lượng này được không?”
Tô Càn Nguyên vô cùng mừng rỡ, đồng thời cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Bởi vì mấy ngày nay dùng đủ loại năng lượng tôi luyện nhục thân.
Cơ thể lão ta cảm thấy rất đau nhức, rõ ràng là đã đạt tới cực hạn.
Nhưng hiệu quả cũng tốt.
Cho dù là loại năng lượng nào, đều có hiệu quả đối với tăng cơ thể của lão ta.
Cho nên Tô Càn Nguyên đang thử nghiệm loại năng lượng nào tôi luyện nhục
thân tốt nhất.