Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 96: Vô Tẫn Kiếm Hồ
Tuy hắn ta không sợ những linh bảo thần binh hư hư thực thực bị phá hủy,
nhưng hắn ta sợ tòa lầu các này bị hủy diệt.
“Đi! Ra ngoài thử nghiệm! Nếu thực sự phá hủy lầu các này, sư tôn giết ta mất.”
Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Tâm niệm vừa động, bay ra bên ngoài lầu các.
Hồ lô rất tự chủ đi theo Diệp Lạc bay ra ngoài.
…
Một người một hồ lô đi tới trên không Vô Đạo Tông.
Lần này Diệp Lạc không bận tâm chút nào, dưới thao tác của hắn ta.
Từng phi kiếm bay từ trong hồ lô ra.
Chỉ trong nháy mắt, đã bao trùm cả vùng trời không.
Kiếm khí sắc bén tràn ngập bầu trời.
Diệp Lạc đứng trong không trung, một phi kiếm ở dưới chân, áo bào bay phấp
phới, tóc dài tung bay, phối với khí chất thần thái cao ngạo lạnh nhạt.
Khiến hắn ta giống như một thanh kiếm tiên chân chính hạ phàm mà đến.
Kiếm khí dẫn động.
Khiến Vô Đạo Tông cũng chấn động theo.
Trương Hàn đang đọc sách, Tô Càn Nguyên đang nghiên cứu luyện thể, đều dời
mắt nhìn về phía bầu trời.
Khi bọn họ nhìn thấy tư thái của đại sư huynh.
Đều cảm thấy vô cùng ao ước.
…
Cùng lúc đó.
Sở Duyên đang ngồi trong cung điện của mình, sắp ngưng tụ ra được một chút
pháp lực bất ngờ bị kiếm khí dọa nhảy dựng lên.
Vốn ngưng tụ ra được chút pháp lực, lập tức bị dọa sợ trực tiếp tiêu tán mất.
“Ta… Pháp lực của ta?”
Mặt Sở Duyên lập tức âm trầm.
Sát Thiên Đao kia!
Chẳng lẽ không biết hắn ngưng tụ một chút pháp lực rất khó sao?
Hôm trước khi hắn tu luyện, phúc chí tâm linh, vậy mà có thể làm được trong
vòng ba ngày sắp ngưng tụ một chút pháp lực.
Một chút pháp lực này còn chưa ngưng tụ.
Đã bị cắt ngang.
Sở Duyên bị dọa sợ, một chút pháp lực khổ sở tu luyện đã không còn.
“Con mẹ nó trái lại ta muốn xem người nào hung hãn như vậy, gây ra động tĩnh
lớn tới thế!”
Sở Duyên nổi giận đùng đùng mở cửa điện đi ra ngoài.
Ngẩng đầu thì thấy kiếm bay đầy trời.
Nhất thời, hắn đành phải im lặng trở về cung điện.
Hắn cảm nhận được, trong kiếm bay đầy trời kia, mỗi một phi kiếm đều có cảm
giác hủy diệt đối với hắn.
Ừm, đây không phải là chuyện sợ hay không.
Hắn đã nhìn ra, hẳn là đại đệ tử đang tu luyện thần thông.
Hắn thân là sư tôn, đệ tử tu luyện thần thông, thì phải cho ủng hộ.
Còn một chút pháp lực đó, so với tiền đồ của đại đệ tử có là gì?
Chủ yếu là hiện giờ hình như đại đệ tử đã tới cảnh giới Hóa Thần.
Sở Duyên không dám mù quáng mắng chửi, sợ bị đánh.
“Thôi bỏ đi, một chút pháp lực mà thôi, thôi.”
“Trái lại phải nhanh đuổi đại đệ tử này đi, lại lợi dụng một chút, sau đó thử xem
có lấy được bộ công pháp hay không, nếu thành công, đương nhiên là chuyện
tốt, nếu không được, vậy cũng cần phải đá.”
“Hệ thống nói, Vô Đạo Tông không giữ thiên tài, chỉ để phế vật, cuối năm còn
phải kết toán, đá Diệp Lạc là tốt.”
“Oa, không đúng…”
Sở Duyên đang ngồi khoanh chân đột nhiên nhíu mày, nhận ra được có gì không
đúng.
Vô Đạo Tông chỉ lưu phế vật.
Vậy hắn tính là gì?
Hắn là một thiên tài như vậy, bị coi thành phế vật sao?
Chuyện này có phần quá đáng.
Sở Duyên gọi hệ thống vài tiếng trong lòng.
Hệ thống không đáp lại xong, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Đánh giá tiếp, hẳn là hệ thống nghĩ sai.
Quên bổ sung tông chủ không nằm trong danh sách này.
Đáng tiếc, một thiên tài lớn như hắn, vậy mà đang ở trong danh sách phế vật,
đáng tiếc đáng tiếc.
Sở Duyên thở dài một hơi.
Đồng thời, hắn dùng pháp lực gọi Diệp Lạc một tiếng.
Bảo Diệp Lạc tới cung điện của hắn một chuyến.
Tới lúc nên lấy đại đệ tử này ra để dùng.
Chuyện chưởng quầy của khách điếm Tiên Túy ở thành Ngân Nguyệt, hắn còn
nhớ rõ.
Cái tên Thiên Thanh Tông này, Sở Duyên có thể ghi nhớ cả đời.
Vậy mà dám học hắn ăn chùa uống chùa.
Không thể chịu được nữa!
Vô Đạo Tông, trên không quảng trường đại điện.
Diệp Lạc đạp phi kiếm, trôi nổi trên không.
Quanh người có vô số phi kiếm đang đứng, kiếm khí khủng bố bao trùm toàn
bộ, giống như muốn cắt trời đất ra.
Ở trước mặt Diệp Lạc, còn có một hồ lô rất to đang chuyển động.
Theo hồ lô chuyển động.
Lại có không ít phi kiếm được phun ra.
Diệp Lạc cảm nhận được uy năng của những phi kiếm này, cảm thấy vui sướng
không thôi.
Không đợi hắn ta dùng uy năng thứ hai của Vô Tẫn Kiếm Hồ.
Một giọng nói truyền vào trong tai Diệp Lạc, Diệp Lạc sợ tới mức hai chân đều
run lên, thiếu chút nữa ngã từ trên kiếm xuống.
Sư tôn…
Sư tôn bảo hắn ta tới cung điện một chuyến.
Diệp Lạc lập tức cảm thấy khẩn trương hơn, tâm trạng rất giống học sinh tiểu
học bị giáo viên gọi lên văn phòng.
Không phải là…
Không phải là sư tôn cảm thấy hắn ta đang khoe linh bảo đấy chứ?
Thực sự không phải mà.
Hắn ta chỉ đang thử uy năng của linh bảo mà thôi.
Nhưng đối mặt với triệu hoán của sư tôn.
Diệp Lạc không dám nói cái gì, tâm niệm vừa động, vô số phi kiếm đều bay vào
trong Vô Tẫn Kiếm Hồ.
Diệp Lạc treo hồ lô bên hông, nghiến chặt răng, bay về phía cung điện của sư
tôn.
Toàn bộ trở về yên bình.
Trên quảng trường đại điện.
Trương Hàn và Tô Càn Nguyên nhìn cảnh tượng giống như đang mơ.
nhưng hắn ta sợ tòa lầu các này bị hủy diệt.
“Đi! Ra ngoài thử nghiệm! Nếu thực sự phá hủy lầu các này, sư tôn giết ta mất.”
Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Tâm niệm vừa động, bay ra bên ngoài lầu các.
Hồ lô rất tự chủ đi theo Diệp Lạc bay ra ngoài.
…
Một người một hồ lô đi tới trên không Vô Đạo Tông.
Lần này Diệp Lạc không bận tâm chút nào, dưới thao tác của hắn ta.
Từng phi kiếm bay từ trong hồ lô ra.
Chỉ trong nháy mắt, đã bao trùm cả vùng trời không.
Kiếm khí sắc bén tràn ngập bầu trời.
Diệp Lạc đứng trong không trung, một phi kiếm ở dưới chân, áo bào bay phấp
phới, tóc dài tung bay, phối với khí chất thần thái cao ngạo lạnh nhạt.
Khiến hắn ta giống như một thanh kiếm tiên chân chính hạ phàm mà đến.
Kiếm khí dẫn động.
Khiến Vô Đạo Tông cũng chấn động theo.
Trương Hàn đang đọc sách, Tô Càn Nguyên đang nghiên cứu luyện thể, đều dời
mắt nhìn về phía bầu trời.
Khi bọn họ nhìn thấy tư thái của đại sư huynh.
Đều cảm thấy vô cùng ao ước.
…
Cùng lúc đó.
Sở Duyên đang ngồi trong cung điện của mình, sắp ngưng tụ ra được một chút
pháp lực bất ngờ bị kiếm khí dọa nhảy dựng lên.
Vốn ngưng tụ ra được chút pháp lực, lập tức bị dọa sợ trực tiếp tiêu tán mất.
“Ta… Pháp lực của ta?”
Mặt Sở Duyên lập tức âm trầm.
Sát Thiên Đao kia!
Chẳng lẽ không biết hắn ngưng tụ một chút pháp lực rất khó sao?
Hôm trước khi hắn tu luyện, phúc chí tâm linh, vậy mà có thể làm được trong
vòng ba ngày sắp ngưng tụ một chút pháp lực.
Một chút pháp lực này còn chưa ngưng tụ.
Đã bị cắt ngang.
Sở Duyên bị dọa sợ, một chút pháp lực khổ sở tu luyện đã không còn.
“Con mẹ nó trái lại ta muốn xem người nào hung hãn như vậy, gây ra động tĩnh
lớn tới thế!”
Sở Duyên nổi giận đùng đùng mở cửa điện đi ra ngoài.
Ngẩng đầu thì thấy kiếm bay đầy trời.
Nhất thời, hắn đành phải im lặng trở về cung điện.
Hắn cảm nhận được, trong kiếm bay đầy trời kia, mỗi một phi kiếm đều có cảm
giác hủy diệt đối với hắn.
Ừm, đây không phải là chuyện sợ hay không.
Hắn đã nhìn ra, hẳn là đại đệ tử đang tu luyện thần thông.
Hắn thân là sư tôn, đệ tử tu luyện thần thông, thì phải cho ủng hộ.
Còn một chút pháp lực đó, so với tiền đồ của đại đệ tử có là gì?
Chủ yếu là hiện giờ hình như đại đệ tử đã tới cảnh giới Hóa Thần.
Sở Duyên không dám mù quáng mắng chửi, sợ bị đánh.
“Thôi bỏ đi, một chút pháp lực mà thôi, thôi.”
“Trái lại phải nhanh đuổi đại đệ tử này đi, lại lợi dụng một chút, sau đó thử xem
có lấy được bộ công pháp hay không, nếu thành công, đương nhiên là chuyện
tốt, nếu không được, vậy cũng cần phải đá.”
“Hệ thống nói, Vô Đạo Tông không giữ thiên tài, chỉ để phế vật, cuối năm còn
phải kết toán, đá Diệp Lạc là tốt.”
“Oa, không đúng…”
Sở Duyên đang ngồi khoanh chân đột nhiên nhíu mày, nhận ra được có gì không
đúng.
Vô Đạo Tông chỉ lưu phế vật.
Vậy hắn tính là gì?
Hắn là một thiên tài như vậy, bị coi thành phế vật sao?
Chuyện này có phần quá đáng.
Sở Duyên gọi hệ thống vài tiếng trong lòng.
Hệ thống không đáp lại xong, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Đánh giá tiếp, hẳn là hệ thống nghĩ sai.
Quên bổ sung tông chủ không nằm trong danh sách này.
Đáng tiếc, một thiên tài lớn như hắn, vậy mà đang ở trong danh sách phế vật,
đáng tiếc đáng tiếc.
Sở Duyên thở dài một hơi.
Đồng thời, hắn dùng pháp lực gọi Diệp Lạc một tiếng.
Bảo Diệp Lạc tới cung điện của hắn một chuyến.
Tới lúc nên lấy đại đệ tử này ra để dùng.
Chuyện chưởng quầy của khách điếm Tiên Túy ở thành Ngân Nguyệt, hắn còn
nhớ rõ.
Cái tên Thiên Thanh Tông này, Sở Duyên có thể ghi nhớ cả đời.
Vậy mà dám học hắn ăn chùa uống chùa.
Không thể chịu được nữa!
Vô Đạo Tông, trên không quảng trường đại điện.
Diệp Lạc đạp phi kiếm, trôi nổi trên không.
Quanh người có vô số phi kiếm đang đứng, kiếm khí khủng bố bao trùm toàn
bộ, giống như muốn cắt trời đất ra.
Ở trước mặt Diệp Lạc, còn có một hồ lô rất to đang chuyển động.
Theo hồ lô chuyển động.
Lại có không ít phi kiếm được phun ra.
Diệp Lạc cảm nhận được uy năng của những phi kiếm này, cảm thấy vui sướng
không thôi.
Không đợi hắn ta dùng uy năng thứ hai của Vô Tẫn Kiếm Hồ.
Một giọng nói truyền vào trong tai Diệp Lạc, Diệp Lạc sợ tới mức hai chân đều
run lên, thiếu chút nữa ngã từ trên kiếm xuống.
Sư tôn…
Sư tôn bảo hắn ta tới cung điện một chuyến.
Diệp Lạc lập tức cảm thấy khẩn trương hơn, tâm trạng rất giống học sinh tiểu
học bị giáo viên gọi lên văn phòng.
Không phải là…
Không phải là sư tôn cảm thấy hắn ta đang khoe linh bảo đấy chứ?
Thực sự không phải mà.
Hắn ta chỉ đang thử uy năng của linh bảo mà thôi.
Nhưng đối mặt với triệu hoán của sư tôn.
Diệp Lạc không dám nói cái gì, tâm niệm vừa động, vô số phi kiếm đều bay vào
trong Vô Tẫn Kiếm Hồ.
Diệp Lạc treo hồ lô bên hông, nghiến chặt răng, bay về phía cung điện của sư
tôn.
Toàn bộ trở về yên bình.
Trên quảng trường đại điện.
Trương Hàn và Tô Càn Nguyên nhìn cảnh tượng giống như đang mơ.