Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 86: Không phải họ Diệp là được



Nghĩ như vậy, Sở Duyên đã có tính toán, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Diệp
Lạc và Càn Nguyên, chậm rãi mở miệng.
“Đi thôi, lên núi.”
Sau khi nói xong, Sở Duyên quả quyết dùng pháp vân, chậm rãi bay lên núi.
Mây mù xung quanh nhìn thấy hắn, đều nhao nhao nhường ra một con đường,
giống như cơ thể hắn là cơ thể thần tiên, cho dù thứ gì cũng không thể tới gần
người.
Còn làm như thế nào được…
Hơn phân nửa pháp lực của cảnh giới Kim Đan sơ kỳ câu thông trận đồ có thể
làm được rồi.
Diệp Lạc và tông chủ Càn Nguyên đứng tại chỗ đều sửng sốt một lát.
Vẫn là Diệp Lạc kịp phản ứng trước tiên.
“Đi thôi.”
Diệp Lạc kéo tông chủ Càn Nguyên, lòng bàn chân tung hoành đạo vận, bay về
phía đỉnh núi.
Tông chủ Càn Nguyên nhìn thấy cảnh này liên tục cảm khái.
Tông môn ẩn thế đúng là tông môn ẩn thế.
Tiền bối sử dụng phi hành chi thuật kiểu cũ.
Đệ tử thì ngang tàng, dùng đạo vận phi hành…
Quả thực là khủng bố như vậy.

Đại điện Vô Đạo Tông.
Sở Duyên và Diệp Lạc, tông chủ Càn Nguyên đến nơi này.
Sở Duyên thản nhiên ngồi xuống ngai vàng tông chủ.
“Giải quyết chuyện ngươi không thể tu luyện, đương nhiên bổn tọa có thể làm
được.”
“Nhưng đạo không thể dễ dàng truyền.”
“Nếu muốn bổn tọa truyền cho ngươi đại đạo, ngươi phải gia nhập Vô Đạo
Tông, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”
Sở Duyên chậm rãi nói.
Những lời này vừa nói ra, tông chủ Càn Nguyên ngây ngẩn cả người.
Đơn giản như vậy đã có thể gia nhập Vô Đạo Tông?
“Tiền bối! Đương nhiên là vãn bối nguyện ý gia nhập Vô Đạo Tông! Nhưng mà
đơn giản như vậy… Đã có thể gia nhập Vô Đạo Tông, nhìn thấy đại đạo sao?”
Tông chủ Càn Nguyên nghi ngờ hỏi một câu.
Phụt…
Thiếu chút nữa Sở Duyên phun ra máu tươi.
Sao lần này đệ tử khó lừa như vậy.
Cho ngươi trực tiếp gia nhập, ngươi còn chê gia nhập Vô Đạo Tông quá đơn
giản sao?
Không bày ra năng lực lừa gạt một chút, e rằng ngươi không biết ta dựa vào cái
gì lập nghiệp.
Nghĩ như vậy, Sở Duyên mặt ngoài duy trì dáng vẻ thản nhiên.
“Nếu không thì ngươi nghĩ thế nào? Đạo vẫn luôn ở trước mặt ngươi, chỉ là
ngươi không thể nhìn thấy thôi, gia nhập Vô Đạo Tông, tương đương thắp sáng
một cốc đèn chỉ đường cho ngươi.”
“Gia nhập tông môn, chỉ cần người có duyên đều được ngộ đạo, còn cần nghị
lực lớn, trí tuệ lớn!”
“Đừng nghĩ gia nhập Vô Đạo Tông thì nhất định có thể trở thành cường giả,
loại tâm tính này là không đúng, ngươi hiểu rõ không?”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Tông chủ Càn Nguyên đứng ở một bên giật mình, hai đầu gối quỳ xuống đất,
nói: “Đệ tử nguyện ý gia nhập Vô Đạo Tông, mong sư tôn nhận đệ tử làm đồ
đệ!”
Sở Duyên gật đầu, hai tay để ở sau lưng, mặt ngoài làm bộ hờ hững, nhưng
trong lòng đã vui ngất trời.
Rất tốt, rất tốt.
Lại là một cảnh giới tiểu giai sắp tới tay.
Sắp trở về Nguyên Anh rồi!
“Không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy, đúng rồi, ngươi tên là gì?”
Bỗng nhiên Sở Duyên nghĩ tới gì đó, hỏi một câu.
Hắn lăn qua lăn lại những chuyện này.
Đều đã quên đệ tử này tên là gì.
Không phải là…
Không phải họ Diệp đấy chứ?
Tông chủ Càn Nguyên nghe thấy thế, vội vàng trả lời: “Khởi bẩm sư tôn! Đệ tử
họ Tô, tên Càn Nguyên!”
Tô Càn Nguyên!
Rất tốt, không phải họ Diệp, vậy không có vấn đề gì lớn.
Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra…

Đại điện Vô Đạo Tông.
Nhìn người đàn ông trung niên cung kính trước mặt.
Ánh mắt Sở Duyên càng lúc càng hài lòng.
Rất tốt, một đệ tử ngay cả linh hồn đều không có, hoàn toàn không có một chút
khả năng có thể tu luyện.
Còn không phải họ Diệp, mà là họ Tô.
Chuyện này hắn an tâm.
Cho tới bây giờ.
Sở Duyên đã thu nhận được ba đồ đệ.
Nhìn một cái, nhìn một cái.
Đệ tử họ Trương và họ Tô thật tốt.
Chỉ có Diệp Lạc là không thành thật.
Nhưng mà bây giờ xem ra không tồi.
Có ví dụ thành công là Diệp Lạc này.
Sau này cũng có thể lấy ra lừa người khác.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Sở Duyên sung sướng, nhìn về phía Tô Càn Nguyên.
Trong lòng suy nghĩ.
Nhanh chóng chuẩn bị xong lời kịch lừa gạt.
“Càn Nguyên, nếu vào tông môn, vậy vi sư định đường đi tương lai cho con,
nói trước với con là để con chuẩn bị tâm lý, con cần phải nghe cẩn thận.”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này.
Tô Càn Nguyên ở một bên đôi mắt sáng lên, xốc lại tinh thần chuẩn bị lắng
nghe.
Còn Diệp Lạc.
Hắn ta rất có hiểu biết chắp tay với Sở Duyên, im hơi lặng tiếng lùi ra ngoài.
Đạo không thể dễ dàng truyền.
Ừm, đây là sư tôn truyền đạo cho đệ tử thứ ba.
Đương nhiên là Diệp Lạc sẽ không ngốc ngơ ngác đứng đó.
Thực ra Sở Duyên không chú ý tới Diệp Lạc có ở đây hay không, nhìn đệ tử thứ
ba giữ vững tinh thần, hài lòng gật đầu.
“Con không có linh hồn, không thể tu luyện, đi con đường tu tiên bình thường,
cho dù miễn cưỡng cho con tiếp tục đi con đường tu tiên, tiến triển của con chắc
chắn không bằng người bình thường.
“Đại đạo 3000, mỗi nhánh đều có thể thông, căn bản không cần cố chấp con
đường tu tiên!”
“Dựa theo tình hình của con, vi sư muốn con đi con đường luyện thể, con cảm
thấy thế nào?”
Giọng nói thản nhiên.
Tự mang theo sức thuyết phục.
Tô Càn Nguyên muốn gật đầu theo bản năng, nhưng nghĩ lại, vẻ mặt kỳ lạ.
Trong giới Tu Tiên, không phải không có chơi luyện thể.
Nhưng thứ đồ chơi này, chơi đùa còn được, sao có thể tin thật.
Chương trước Chương tiếp
Loading...