Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 85: Diệp Lạc trở về 2
Tông chủ Càn Nguyên ở sau lưng thấy thế, cũng vội vàng hành lễ với Sở
Duyên.
“Vãn bối, vãn bối Tô Càn Nguyên, bái kiến tiền bối! Mong tiền bối vạn an!”
Tông chủ Càn Nguyên vội vàng nói.
Sở Duyên vừa mới đứng vững, vốn định bảo Diệp Lạc đứng dậy trước.
Nhưng nghe tông chủ Càn Nguyên nói, hắn ngây dại.
Ánh mắt nhìn chằm chằm tông chủ Càn Nguyên.
Lại nhìn chính hắn.
Hắn nhìn bề ngoài giống như mới hơn hai mươi, bộ dạng như người trẻ tuổi.
Mà đối phương chắc chắn hơn ba mươi.
Vậy mà gọi hắn là tiền bối…
Trong lòng Sở Duyên rơi vào trầm tư, mặt ngoài cũng không lộ ra cái gì, vẫn là
dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió.
“Đứng dậy đi, Lạc Nhi, đây là bạn con sao?”
Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm… Tạm thời không nhắc đến chuyện này, sư tôn, người này vì cơ thể có
vấn đề, muốn cầu xin sư tôn giúp đỡ, khi đệ tử đi rèn luyện, cũng có trợ giúp
nhiều đối với đệ tử, cho nên đệ tử đã tự ý dẫn về.”
Diệp Lạc chắp tay nói.
Cơ thể có vấn đề sao?
Lông mày Sở Duyên nhíu lại, nhìn về phía tông chủ Càn Nguyên, trong đôi mắt
mang theo nhìn kỹ…
…
Dưới núi Thiên Vụ.
Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sở Duyên có thể nhìn ra được, khí chất trên người người này rất không bình
thường.
Giống như người ở trên địa vị cao lâu năm.
Trên người có hương vị uy nghiêm.
Nhưng mà khiến hắn rất ngạc nhiên.
Diệp Lạc nói, tên này vì vấn đề cơ thể, cho nên muốn cầu xin hắn.
Lúc này mới tới tìm hắn.
Sở Duyên rất ngạc nhiên, cơ thể tên này có vấn đề gì.
Tông chủ Càn Nguyên ở bên cạnh nhìn thấy Sở Duyên nhìn mình, vội vàng tiến
lên một bước, vẻ mặt kính sợ.
“Đúng vậy, tiền bối, vãn bối vì cơ thể không có Nguyên Thần… Vì linh hồn,
cho nên đặc biệt tới thỉnh giáo tiền bối, nên như thế nào mới có thể tu luyện từ
đầu.”
Tông chủ Càn Nguyên rất cung kính chắp tay nói.
Lão ta cúi đầu.
Căn bản không dám cử động chút nào.
Sợ động một cái sẽ khiến vị này cảm thấy không thích.
Nếu vị này không chịu giúp lão ta.
Vậy thì lão ta thực sự không còn biện pháp nào nữa.
“Cơ thể không có linh hồn sao? Vậy ngươi sống kiểu gì?”
Sở Duyên sửng sốt một lát.
Đầu năm nay, người không có linh hồn còn có thể sống sót sao?
Trong ý nghĩ của hắn, người không có linh hồn không phải đều ngoẻo à?
“Là thế này tiền bối, đây đều là vãn bối tự mình lăn qua lăn lại…”
Tông chủ Càn Nguyên vô cùng xấu hổ nói ra mọi chuyện.
Đương nhiên là lão ta không dám nói, lão ta tin tưởng đại trưởng lão nói cái gì
mà “trở về nguyên trạng”, mới làm như vậy.
Nói như vậy, chẳng phải là có vẻ lão ta rất ngu sao?
Vì thế tông chủ Càn Nguyên nói thành, lão ta vì ngoài ý muốn, lúc tu luyện
không cẩn thận làm linh hồn mình nứt ra.
Nhưng vì có thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Dẫn tới linh hồn bị vỡ ra, lão ta vẫn còn sống.
Cơ thể bị mắc kẹt, không có cách nào tu luyện được nữa.
Sở Duyên đứng ở phía trước nghe rất hăng say.
Gọi thẳng người nọ đúng là nhân tài.
Ồ… Không, có thể tu luyện làm nát linh hồn của mình, chỉ sợ đây chính là thiên
tài.
Sở Duyên nghe tới vô cùng vui vẻ, đặc biệt nghe thấy câu cuối cùng, không
cách nào tu luyện được nữa, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
“Cho nên ngươi bị vây khốn là vì ngươi không có linh hồn, cho nên dẫn tới
không thể tu luyện sao?”
“Bây giờ ngươi tới Vô Đạo Tông, là muốn giải quyết chuyện này sao?”
Sở Duyên mở miệng hỏi.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện nhiều ý nghĩ hơn.
Nếu dựa theo bình thường, chính hắn tu luyện tới Kim Đan trung kỳ.
Đợi một năm sau kết toán, dựa vào Trương Hàn dạy thành phế vật, hắn có thể
đạt được cảnh giới một tiểu giai, đó chính là cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Cách cảnh giới Nguyên Anh còn một bước.
Nếu lại thu nhận thêm một đồ đệ, còn dạy thành phế vật, một năm sau hắn có
thể đạt được hai cảnh giới tiểu giai.
Một bước trở lại cảnh giới Nguyên Anh!
Tông chủ Càn Nguyên đứng ở một bên nghe thấy những lời này, vội vàng gật
đầu đáp dạ.
“Đúng, đúng vậy, tiền bối, vãn bối muốn cầu xin tiền bối giúp vãn bối, bước
trên con đường tu tiên một lần nữa!”
“Mong tiền bối giúp đỡ!”
“Chỉ cần tiền bối có thể giúp vãn bối, vãn bối nguyện ý dâng toàn bộ!”
Tông chủ Càn Nguyên thành khẩn nói.
Những lời này vừa nói ra.
Sở Duyên không lập tức đáp lời, mà lưng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn núi Thiên
Vụ, bộ dạng trầm tư.
Trong lòng hắn đang suy tính chuyện này.
Dựa theo suy đoán của hắn.
Hẳn là tên này tự mình tu luyện, khiến linh hồn mình bị vỡ nát, thấy Diệp Lạc
không có linh căn vẫn có thể tu luyện, cho nên mới kết bạn với Diệp Lạc.
Có ví dụ thành công là Diệp Lạc này.
Cho nên tên kỳ lạ kia cảm thấy hắn có thể giải quyết được tình huống đặc biệt
như vậy, giải quyết chuyện không thể tu luyện.
Sau đó tới tìm hắn.
Nghĩ tới như vậy, hi sinh đại cảnh giới của hắn đạt được Diệp Lạc, không tính là
đáng tiếc.
Ít nhất có ví dụ thành công này, sau này hắn muốn thu nhận đồ đệ, cũng có thể
lấy ví dụ này lừa người ta.
Duyên.
“Vãn bối, vãn bối Tô Càn Nguyên, bái kiến tiền bối! Mong tiền bối vạn an!”
Tông chủ Càn Nguyên vội vàng nói.
Sở Duyên vừa mới đứng vững, vốn định bảo Diệp Lạc đứng dậy trước.
Nhưng nghe tông chủ Càn Nguyên nói, hắn ngây dại.
Ánh mắt nhìn chằm chằm tông chủ Càn Nguyên.
Lại nhìn chính hắn.
Hắn nhìn bề ngoài giống như mới hơn hai mươi, bộ dạng như người trẻ tuổi.
Mà đối phương chắc chắn hơn ba mươi.
Vậy mà gọi hắn là tiền bối…
Trong lòng Sở Duyên rơi vào trầm tư, mặt ngoài cũng không lộ ra cái gì, vẫn là
dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió.
“Đứng dậy đi, Lạc Nhi, đây là bạn con sao?”
Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm… Tạm thời không nhắc đến chuyện này, sư tôn, người này vì cơ thể có
vấn đề, muốn cầu xin sư tôn giúp đỡ, khi đệ tử đi rèn luyện, cũng có trợ giúp
nhiều đối với đệ tử, cho nên đệ tử đã tự ý dẫn về.”
Diệp Lạc chắp tay nói.
Cơ thể có vấn đề sao?
Lông mày Sở Duyên nhíu lại, nhìn về phía tông chủ Càn Nguyên, trong đôi mắt
mang theo nhìn kỹ…
…
Dưới núi Thiên Vụ.
Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sở Duyên có thể nhìn ra được, khí chất trên người người này rất không bình
thường.
Giống như người ở trên địa vị cao lâu năm.
Trên người có hương vị uy nghiêm.
Nhưng mà khiến hắn rất ngạc nhiên.
Diệp Lạc nói, tên này vì vấn đề cơ thể, cho nên muốn cầu xin hắn.
Lúc này mới tới tìm hắn.
Sở Duyên rất ngạc nhiên, cơ thể tên này có vấn đề gì.
Tông chủ Càn Nguyên ở bên cạnh nhìn thấy Sở Duyên nhìn mình, vội vàng tiến
lên một bước, vẻ mặt kính sợ.
“Đúng vậy, tiền bối, vãn bối vì cơ thể không có Nguyên Thần… Vì linh hồn,
cho nên đặc biệt tới thỉnh giáo tiền bối, nên như thế nào mới có thể tu luyện từ
đầu.”
Tông chủ Càn Nguyên rất cung kính chắp tay nói.
Lão ta cúi đầu.
Căn bản không dám cử động chút nào.
Sợ động một cái sẽ khiến vị này cảm thấy không thích.
Nếu vị này không chịu giúp lão ta.
Vậy thì lão ta thực sự không còn biện pháp nào nữa.
“Cơ thể không có linh hồn sao? Vậy ngươi sống kiểu gì?”
Sở Duyên sửng sốt một lát.
Đầu năm nay, người không có linh hồn còn có thể sống sót sao?
Trong ý nghĩ của hắn, người không có linh hồn không phải đều ngoẻo à?
“Là thế này tiền bối, đây đều là vãn bối tự mình lăn qua lăn lại…”
Tông chủ Càn Nguyên vô cùng xấu hổ nói ra mọi chuyện.
Đương nhiên là lão ta không dám nói, lão ta tin tưởng đại trưởng lão nói cái gì
mà “trở về nguyên trạng”, mới làm như vậy.
Nói như vậy, chẳng phải là có vẻ lão ta rất ngu sao?
Vì thế tông chủ Càn Nguyên nói thành, lão ta vì ngoài ý muốn, lúc tu luyện
không cẩn thận làm linh hồn mình nứt ra.
Nhưng vì có thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Dẫn tới linh hồn bị vỡ ra, lão ta vẫn còn sống.
Cơ thể bị mắc kẹt, không có cách nào tu luyện được nữa.
Sở Duyên đứng ở phía trước nghe rất hăng say.
Gọi thẳng người nọ đúng là nhân tài.
Ồ… Không, có thể tu luyện làm nát linh hồn của mình, chỉ sợ đây chính là thiên
tài.
Sở Duyên nghe tới vô cùng vui vẻ, đặc biệt nghe thấy câu cuối cùng, không
cách nào tu luyện được nữa, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
“Cho nên ngươi bị vây khốn là vì ngươi không có linh hồn, cho nên dẫn tới
không thể tu luyện sao?”
“Bây giờ ngươi tới Vô Đạo Tông, là muốn giải quyết chuyện này sao?”
Sở Duyên mở miệng hỏi.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện nhiều ý nghĩ hơn.
Nếu dựa theo bình thường, chính hắn tu luyện tới Kim Đan trung kỳ.
Đợi một năm sau kết toán, dựa vào Trương Hàn dạy thành phế vật, hắn có thể
đạt được cảnh giới một tiểu giai, đó chính là cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Cách cảnh giới Nguyên Anh còn một bước.
Nếu lại thu nhận thêm một đồ đệ, còn dạy thành phế vật, một năm sau hắn có
thể đạt được hai cảnh giới tiểu giai.
Một bước trở lại cảnh giới Nguyên Anh!
Tông chủ Càn Nguyên đứng ở một bên nghe thấy những lời này, vội vàng gật
đầu đáp dạ.
“Đúng, đúng vậy, tiền bối, vãn bối muốn cầu xin tiền bối giúp vãn bối, bước
trên con đường tu tiên một lần nữa!”
“Mong tiền bối giúp đỡ!”
“Chỉ cần tiền bối có thể giúp vãn bối, vãn bối nguyện ý dâng toàn bộ!”
Tông chủ Càn Nguyên thành khẩn nói.
Những lời này vừa nói ra.
Sở Duyên không lập tức đáp lời, mà lưng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn núi Thiên
Vụ, bộ dạng trầm tư.
Trong lòng hắn đang suy tính chuyện này.
Dựa theo suy đoán của hắn.
Hẳn là tên này tự mình tu luyện, khiến linh hồn mình bị vỡ nát, thấy Diệp Lạc
không có linh căn vẫn có thể tu luyện, cho nên mới kết bạn với Diệp Lạc.
Có ví dụ thành công là Diệp Lạc này.
Cho nên tên kỳ lạ kia cảm thấy hắn có thể giải quyết được tình huống đặc biệt
như vậy, giải quyết chuyện không thể tu luyện.
Sau đó tới tìm hắn.
Nghĩ tới như vậy, hi sinh đại cảnh giới của hắn đạt được Diệp Lạc, không tính là
đáng tiếc.
Ít nhất có ví dụ thành công này, sau này hắn muốn thu nhận đồ đệ, cũng có thể
lấy ví dụ này lừa người ta.