Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 81: Sở tiêu chuẩn kép 1



“Các ngươi đều nghe ai nói lung tung thế, không phải có lịch sử truyền thừa bảy
mươi vạn năm sao?”
“Các ngươi đều nghe lầm cả, ta nghe nói tông chủ đời thứ nhất của tông môn ẩn
thế chính là người khai sáng nhân gian, sau đó sáng lập ra Vô Đạo Tông, đạo
bản vi vô, tòng vô sinh nhất, đây là chân lý của Vô Đạo Tông, không thể nào
không thể nào, chẳng lẽ thực sự có người còn tin tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông
chỉ truyền thừa bảy mươi vạn năm đấy chứ?”
“…”
Lời đồn đại như vậy ở chỗ nào giới Tu Tiên cũng có.
Chỉ khoa trương một chút, nói tông môn ẩn thế có truyền thừa mấy chục vạn
năm.
Có không đơn giản khoa trương, mà là khủng bố, nói thế giới này đều do tông
môn ẩn thế sáng tạo, thực ra Đông Châu là vùng đất khởi nguyên của đại lục
Thần Hành.
Trong lúc này phong vân của cả Đông Châu đều bị quấy động.
Vô số người đều muốn tìm phương thức liên lạc với tông môn ẩn thế, thử tiến
hành tạo quan hệ hai tông môn.
Ngay cả chuyện tông chủ bị đánh bại ở trong Đại Bỉ tông môn của Càn Đế Đạo
Tông, đều bị đè ép xuống.

Khi những lời đồn đại này càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Một người họ Sở nào đấy lại đi tới thành Ngân Nguyệt.
Đừng hỏi hắn tới làm gì.
Hỏi chính là tìm chưởng quầy cảm tạ một chút, khiến hắn thu hoạch được nhiều
“sắt vụn” nh nghiêm trọng hơn.
Một người họ Sở nào đấy lại đi tới thành Ngân Nguyệt.
Đừng hỏi hắn tới làm gì.
Hỏi chính là tìm chưởng quầy cảm tạ một chút, khiến hắn thu hoạch được nhiều
“sắt vụn” như vậy, còn đạt được một thanh thần binh chí cao là “trường kiếm
màu đỏ”.
“Chưởng quầy này là người cẩn thận.”
“Không thể bạc đãi hắn ta như vậy được.”
Sở Duyên vừa điều khiển pháp vân bay trên bầu trời thành Ngân Nguyệt, vừa
nhìn tay hắn.
Chỉ thấy trong tay hắn bọc một khối vải, trên vải đặt mấy lượng bạc.
Mấy lượng bạc này không phải rất ghê gớm.
Nhưng là mấy lượng bạc Sở Duyên vẫn luôn cất dưới đáy giày không chịu lấy
ra.
Vì cảm tạ chưởng quầy.
Sở Duyên định đưa mấy lượng bạc này cho chưởng quầy.
Coi như là quà tặng.
Quà tặng đến từ cường giả vô địch tương lai.
Chỉ cần giữ cẩn thận, con sợ tương lai giá trị mấy lượng bạc không thể tăng lên
mấy ngàn vạn lần?
Sở Duyên nghĩ như vậy, tâm trạng trở nên sung sướng hơn.
Nhanh chóng đi tới khách sạn Tiên Túy.
Đợi hắn tới gần khách sạn này.
Liếc mắt một cái thấy được bóng dáng chưởng quầy.
Lão ta đang ở vị trí cửa sổ tầng hai, nói chuyện với một thương nhân, nói
chuyện vô cùng vui vẻ, sau khi nói xong còn cười phá lên.
“Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc đang nói chuyện gì mà vui vẻ như thế.”
Sở Duyên mang theo chút tò mò, hạ thấp pháp vân, muốn nghe lén chưởng quầy
đang nói gì.

Khách sạn Tiên Túy, tầng hai.
Chưởng quầy đang lôi kéo một thương nhân, cất tiếng cười to.
“Ngươi không biết đâu, chuyện này đủ cho ta khoác lác cả đời!”
“Vậy mà ta hố chết một đại năng Nguyên Anh! Một tên phàm nhân như ta hố
chết một đại năng Nguyên Anh, ha ha ha ha, đường đường là lão quái Nguyên
Anh, vậy mà bị một chưởng quầy khách điếm hố chết!”
“Không được! Ta phải lưu chuyện này vào trong gia phả! Để hậu nhân của ta
lấy làm kiêu ngạo!”
Chưởng quầy cao hứng nói.
Thương nhân ngồi bên cạnh nhấp một ngụm rượu, cau mày thật chặt, rõ ràng là
không quá tin tưởng.
Nhưng mà nhìn biểu cảm này của chưởng quầy.
Lại có chút hoài nghi.
“Chưởng quầy, ngươi nói nghe xem một chút, sao ngươi có thể hố chết được đại
năng Nguyên Anh?”
Thương nhân nhíu mày hỏi.
“Xua hổ nuốt sói! Không thể nói tường tận với ngươi được!”
Chưởng quầy nói một câu thần bí như vậy.
“Vậy vì sao ngươi muốn hố chết người ta? Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi
không thành công, chỉ sợ ngươi xong đời.”
Thương nhân vẫn không thể hiểu nổi, không rõ vì sao chưởng quầy lớn mật như
thế.
Nếu thất bại, chỉ sợ một đầu ngón tay của đại năng Nguyên Anh có thể giết chết
cả nhà chưởng quầy.
Nghe thấy những lời này, chưởng quầy cũng không lo lắng.
Trái lại cười, vẻ mặt có chút tùy ý.
“Người này luôn tới chỗ ta ăn chùa uống chùa, còn luôn tìm hiểu tin tức, nếu để
hắn ta tiếp tục như vậy, ta còn kinh doanh được sao?”
“Dù sao kế này của ta, cho dù thất bại, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Chỉ nghe chưởng quầy nói như vậy.
Bộ dạng giống như đã dự liệu trước.
Thương nhân kia còn muốn nói gì đó nữa.
Bỗng nhiên bên cạnh có giọng nói sâu xa truyền tới.
“Chưởng quầy, ngươi bị người ta áp bức như vậy, có thể nói với ta mà, ta bình
sinh ghét nhất loại người ăn chùa uống chùa, ngươi nói với ta, ta ra mặt thay
ngươi.”
Chưởng quầy nghe thấy thế, lập tức vỗ bàn, thản nhiên nói: “Ra mặt? Ra mặt
như thế nào? Phàm nhân như chúng ta sao có thể đấu lại tu tiên giả?”
Giọng nói ở bên cạnh lại vang lên.
“Ngươi không được, không phải còn có ta sao?”
Chưởng quầy lại lớn tiếng nói: “Người nọ là chủ của một tông, chúng ta không
có biện pháp đâu!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...