Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 82: Sở tiêu chuẩn kép 2
Giọng nói lại truyền tới.
“Chủ một tông môn thì khá lắm sao? Có ai không phải chủ một tông môn! Nói
đi, chưởng quầy, ngươi nói xem là tông môn nào! Ta ra mặt thay ngươi!”
Chưởng quầy bất chợt nhíu mày, nhìn về phía thương nhân nói: “Lão Triệu,
ngươi đủ rồi đấy, giả vờ hai lần còn được, ngươi giả vờ có da có thịt như vậy,
giả vờ cho ai xem.”
Thương nhân kia ngơ ngác ngồi đó, không đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vị
trí bên cạnh chưởng quầy.
Toàn thân chưởng quầy cứng đờ, trong long có cảm giác nguy hiểm xuất hiện.
Lão ta không dám quay đầu nhìn bên cạnh mình.
“Chưởng quầy, ngươi nói xem rốt cuộc là ai? Là tông môn nào? Ta ra mặt thay
ngươi!”
Sở Duyên bất tri bất giác ngồi xuống bên cạnh chưởng quầy nổi giận đùng đùng
hỏi.
Chưởng quầy quay đầu nhìn, trái tim đều lạnh lẽo.
Tử, Tử Thần…
Ông trời của ta ơi, lão tổ tông này là khắc tinh của ta sao?
Mỗi khi ta ăn nói bậy bạ, sẽ lặng yên không tiếng động tới đây…
“Lão, lão, lão, lão đại, sao ngươi đến đây…”
Chưởng quầy khóc không ra nước mắt nói một câu.
Thương nhân ở một bên khẽ đảo mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm chưởng quầy.
“Sao ta không thể đến đây? Nói đi, là tên khốn nạn nào đê tiện như thế, vậy mà
dám ăn chùa uống chùa ở khách điếm của ngươi? Đây không phải là không để
ta vào mắt sao?”
“Nào, ta dẫn ngươi đi đòi lại lẽ phải!”
Giọng nói mang theo tức giận, mở ra loại hình tiêu chuẩn kép.
Ta ăn chùa uống chùa thì được, người khác ăn chùa uống chùa là không được!
Chưởng quầy im lặng.
Lão ta có thể nói là Sở Duyên được sao?
Luôn cảm thấy nói ra sẽ bị đánh chết mất…
…
Thành Ngân Nguyệt, khách điếm Tiên Túy.
Tầng hai.
Sở Duyên nghe chưởng quầy nói tới chuyện xưa nào đó.
Ừm, đối mặt với hỏi thăm của Sở Duyên.
Rõ ràng là chưởng quầy dùng chiêu “dùng lời nói dối bao trùm lời nói dối” lừa
gạt cho qua.
“Lão đại ngài không biết đấy thôi, tông môn này ác liệt cỡ nào, không những
mỗi ngày tông chủ đều tới tiệm ta tiêu phí, dẫn tới sổ sách trong tiệm không
khớp!”
“Tông chủ này còn muốn dẫn theo toàn tông đến chỗ ta ăn chùa uống chùa,
ngươi nói xem chuyện này tính là gì đây?”
“Hả? Cái gì? Lão đại, ngươi muốn ra mặt giúp ta sao? Không cần, tông môn
nhà hắn thế lớn, có mấy cảnh giới Nguyên Anh, lão đại không cần ra mặt giúp
ta!”
Chưởng quầy liên tục nói.
Sở Duyên vốn còn đang nổi giận đùng đùng nghe thấy những lời này, ngây ngẩn
cả người.
Mấy cảnh giới Nguyên Anh sao?
Hắn cúi đầu nhìn cảnh giới của mình một lát, cảnh giới Kim Đan sơ kỳ.
Ồ, chuyện này…
Hình như, hình như, đại khái hắn không đủ trình đánh người ta.
Nhưng là vấn đề lớn sao?
Vấn đề không lớn!
Hắn không đánh lại, vẫn còn có Diệp Lạc.
Hắn nhớ rõ hình như Diệp Lạc là cảnh giới Hóa Thần.
Không đánh lại thì gọi đồ đệ là được!
Dù sao bây giờ Diệp Lạc còn chưa bị hắn trục xuất khỏi sư môn, gọi tới giúp
người ta, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sở Duyên kiên định lạ thường nói.
“Chuyện này…”
Đầu chưởng quầy lộn xộn, không ngờ tới như vậy còn không thể ép Sở Duyên
đổi đề tài.
Còn muốn lão ta nói ra tông môn kia.
Lão ta phải nói tông môn nào đây?
“Thiên… Thiên Thanh Tông! Đúng vậy! Là Thiên Thanh Tông!”
Chưởng quầy đột nhiên vỗ đùi, nói ra cái tên này.
Thiên Thanh Tông là tông môn đứng đầu gần đây!
Lão ta không tin báo tên này ra, người trước mặt còn dám nói tới chuyện ra mặt
giúp.
Nhưng mà làm sao chưởng quầy biết được.
Sở Duyên căn bản không nhớ tất cả tông môn ở Đông Châu.
Sau khi nghe tới cái tên “Thiên Thanh Tông” này.
Sở Duyên nhẹ nhàng gật đầu, im lặng nhớ kỹ.
“Được, Thiên Thanh Tông, ta nhớ kỹ thay ngươi, nói sẽ ra mặt giúp ngươi,
đương nhiên sẽ ra mặt giúp ngươi.”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Mặt chưởng quầy đều đã cứng ngắc.
Ngươi cứ giả vờ tiếp đi.
Vừa nhìn là biết, ngươi chỉ nói mồm như vậy, quay đầu sẽ coi như không có
chuyện gì xảy ra.
Nếu ngươi thực sự có thể tìm Thiên Thanh Tông gây phiền phức, ta sẽ ăn luôn
khách điếm to như vậy!
Nhưng mà chưởng quầy sẽ không vạch trần chuyện này.
Tóm lại, bỏ chuyện này sang một bên là được.
Chưởng quầy lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng.
“Lão đại, sao ngài đột nhiên tới đây? Chuyện liên quan tới binh khí, đã chuẩn bị
xong rồi hả?”
Chưởng quầy cười ha ha nói.
“Đều xong cả, còn phải cảm ơn tin tức của ngươi.”
Sở Duyên cười đáp lại một câu.
Lần này đến lượt chưởng quầy mê mang.
Ở bên hồ Kính Diện kia, có một cao nhân ẩn thế đấy.
Vị trước mặt này, thế mà thực sự làm xong chuyện sao?
Chẳng lẽ vị trước mặt đi lầm đường? Cho nên đi sai?
Đúng vậy! Nhất định là như vậy!
Chắc chắn là như thế!
“Lão đại, đừng khách sáo, đừng khách sáo, ngươi ta có quan hệ gì, ngươi biết
rõ.”
Chưởng quầy nghĩ thông suốt, nhất thời bày ra vẻ mặt vui tươi nói.
“Ừm, đến đây, mấy lượng bạc này cho ngươi, xem như tạ lễ, ngươi nhớ giữ gìn
cẩn thận.”
Sở Duyên cười khẽ hai tiếng, đưa túi vải trong tay cho chưởng quầy
“Chủ một tông môn thì khá lắm sao? Có ai không phải chủ một tông môn! Nói
đi, chưởng quầy, ngươi nói xem là tông môn nào! Ta ra mặt thay ngươi!”
Chưởng quầy bất chợt nhíu mày, nhìn về phía thương nhân nói: “Lão Triệu,
ngươi đủ rồi đấy, giả vờ hai lần còn được, ngươi giả vờ có da có thịt như vậy,
giả vờ cho ai xem.”
Thương nhân kia ngơ ngác ngồi đó, không đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vị
trí bên cạnh chưởng quầy.
Toàn thân chưởng quầy cứng đờ, trong long có cảm giác nguy hiểm xuất hiện.
Lão ta không dám quay đầu nhìn bên cạnh mình.
“Chưởng quầy, ngươi nói xem rốt cuộc là ai? Là tông môn nào? Ta ra mặt thay
ngươi!”
Sở Duyên bất tri bất giác ngồi xuống bên cạnh chưởng quầy nổi giận đùng đùng
hỏi.
Chưởng quầy quay đầu nhìn, trái tim đều lạnh lẽo.
Tử, Tử Thần…
Ông trời của ta ơi, lão tổ tông này là khắc tinh của ta sao?
Mỗi khi ta ăn nói bậy bạ, sẽ lặng yên không tiếng động tới đây…
“Lão, lão, lão, lão đại, sao ngươi đến đây…”
Chưởng quầy khóc không ra nước mắt nói một câu.
Thương nhân ở một bên khẽ đảo mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm chưởng quầy.
“Sao ta không thể đến đây? Nói đi, là tên khốn nạn nào đê tiện như thế, vậy mà
dám ăn chùa uống chùa ở khách điếm của ngươi? Đây không phải là không để
ta vào mắt sao?”
“Nào, ta dẫn ngươi đi đòi lại lẽ phải!”
Giọng nói mang theo tức giận, mở ra loại hình tiêu chuẩn kép.
Ta ăn chùa uống chùa thì được, người khác ăn chùa uống chùa là không được!
Chưởng quầy im lặng.
Lão ta có thể nói là Sở Duyên được sao?
Luôn cảm thấy nói ra sẽ bị đánh chết mất…
…
Thành Ngân Nguyệt, khách điếm Tiên Túy.
Tầng hai.
Sở Duyên nghe chưởng quầy nói tới chuyện xưa nào đó.
Ừm, đối mặt với hỏi thăm của Sở Duyên.
Rõ ràng là chưởng quầy dùng chiêu “dùng lời nói dối bao trùm lời nói dối” lừa
gạt cho qua.
“Lão đại ngài không biết đấy thôi, tông môn này ác liệt cỡ nào, không những
mỗi ngày tông chủ đều tới tiệm ta tiêu phí, dẫn tới sổ sách trong tiệm không
khớp!”
“Tông chủ này còn muốn dẫn theo toàn tông đến chỗ ta ăn chùa uống chùa,
ngươi nói xem chuyện này tính là gì đây?”
“Hả? Cái gì? Lão đại, ngươi muốn ra mặt giúp ta sao? Không cần, tông môn
nhà hắn thế lớn, có mấy cảnh giới Nguyên Anh, lão đại không cần ra mặt giúp
ta!”
Chưởng quầy liên tục nói.
Sở Duyên vốn còn đang nổi giận đùng đùng nghe thấy những lời này, ngây ngẩn
cả người.
Mấy cảnh giới Nguyên Anh sao?
Hắn cúi đầu nhìn cảnh giới của mình một lát, cảnh giới Kim Đan sơ kỳ.
Ồ, chuyện này…
Hình như, hình như, đại khái hắn không đủ trình đánh người ta.
Nhưng là vấn đề lớn sao?
Vấn đề không lớn!
Hắn không đánh lại, vẫn còn có Diệp Lạc.
Hắn nhớ rõ hình như Diệp Lạc là cảnh giới Hóa Thần.
Không đánh lại thì gọi đồ đệ là được!
Dù sao bây giờ Diệp Lạc còn chưa bị hắn trục xuất khỏi sư môn, gọi tới giúp
người ta, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sở Duyên kiên định lạ thường nói.
“Chuyện này…”
Đầu chưởng quầy lộn xộn, không ngờ tới như vậy còn không thể ép Sở Duyên
đổi đề tài.
Còn muốn lão ta nói ra tông môn kia.
Lão ta phải nói tông môn nào đây?
“Thiên… Thiên Thanh Tông! Đúng vậy! Là Thiên Thanh Tông!”
Chưởng quầy đột nhiên vỗ đùi, nói ra cái tên này.
Thiên Thanh Tông là tông môn đứng đầu gần đây!
Lão ta không tin báo tên này ra, người trước mặt còn dám nói tới chuyện ra mặt
giúp.
Nhưng mà làm sao chưởng quầy biết được.
Sở Duyên căn bản không nhớ tất cả tông môn ở Đông Châu.
Sau khi nghe tới cái tên “Thiên Thanh Tông” này.
Sở Duyên nhẹ nhàng gật đầu, im lặng nhớ kỹ.
“Được, Thiên Thanh Tông, ta nhớ kỹ thay ngươi, nói sẽ ra mặt giúp ngươi,
đương nhiên sẽ ra mặt giúp ngươi.”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Mặt chưởng quầy đều đã cứng ngắc.
Ngươi cứ giả vờ tiếp đi.
Vừa nhìn là biết, ngươi chỉ nói mồm như vậy, quay đầu sẽ coi như không có
chuyện gì xảy ra.
Nếu ngươi thực sự có thể tìm Thiên Thanh Tông gây phiền phức, ta sẽ ăn luôn
khách điếm to như vậy!
Nhưng mà chưởng quầy sẽ không vạch trần chuyện này.
Tóm lại, bỏ chuyện này sang một bên là được.
Chưởng quầy lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng.
“Lão đại, sao ngài đột nhiên tới đây? Chuyện liên quan tới binh khí, đã chuẩn bị
xong rồi hả?”
Chưởng quầy cười ha ha nói.
“Đều xong cả, còn phải cảm ơn tin tức của ngươi.”
Sở Duyên cười đáp lại một câu.
Lần này đến lượt chưởng quầy mê mang.
Ở bên hồ Kính Diện kia, có một cao nhân ẩn thế đấy.
Vị trước mặt này, thế mà thực sự làm xong chuyện sao?
Chẳng lẽ vị trước mặt đi lầm đường? Cho nên đi sai?
Đúng vậy! Nhất định là như vậy!
Chắc chắn là như thế!
“Lão đại, đừng khách sáo, đừng khách sáo, ngươi ta có quan hệ gì, ngươi biết
rõ.”
Chưởng quầy nghĩ thông suốt, nhất thời bày ra vẻ mặt vui tươi nói.
“Ừm, đến đây, mấy lượng bạc này cho ngươi, xem như tạ lễ, ngươi nhớ giữ gìn
cẩn thận.”
Sở Duyên cười khẽ hai tiếng, đưa túi vải trong tay cho chưởng quầy